Chủ Tử Xấu Xa

Chương 2: Chương 2






Hồng Liên phải cật lực cắn môi dưới mới có thể khống chế mình không chửi ầm lên mắng thẳng vào mặt nam nhân này, mắng hắn không tim không phổi, giống như cái vết đáng ghét trên mặt hắn kia vốn là làm cho người ta oán hận.

“Sao vậy? Ta nói sai rồi sao?”

“Nếu như ngươi không đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy......”

Nàng còn chưa dứt lời đã bị hắn nắm chặt, mạnh mẽ kéo đến bên tảng đá lớn, áp thân vào tảng đá lạnh như băng, không khí trong ngực nàng dường như đều bị ép ra hết. Chưa kịp hít vào lấy hơi, nàng đã cảm giác váy của mình bị kéo lên......

“Đừng.”

Hiểu được hắn muốn làm gì, Hồng Liên theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng như thế lại càng chọc giận nam nhân đang ép ở phía sau nàng.

Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, bàn tay to lớn mạnh mẽ nhưng tinh tế vuốt ve cái đùi tuyết trắng của nàng, rồi không ngừng trượt lên phía trên, tiến vào giữa hai chân của nàng......

Hồng Liên nhắm chặt mắt lại, muốn nhờ hành động này mà kháng cự lại cỗ khoái cảm được mang lại từ những đầu ngón tay của hắn đang giao động ở giữa nhụy hoa non mịn của nàng, nhưng thật không có cách nào ngăn cản được, vẫn như từ trước tới giờ, cứ hễ hắn khiêu khích như thế, nàng vẫn vì hắn mà động tình.

Đối mặt với hành vi lớn mật này của hắn, Hồng Liên càng thêm cảm thấy nhục nhã bởi phản ứng của chính nàng, nàng cảm giác được hắn đụng chạm vào nơi thật riêng tư của mình, thân thể của nàng bây giờ như đang bị thiêu đốt, tàn nhẫn phản bội nàng.

“Nghĩ xem, nam nhân của ngươi đáng lẽ phải đang vuốt ve của ngươi giống như ta đang làm vậy, nhưng mà hắn lại đi sờ một nữ nhân khác...... Không biết nữ nhân kia có nhiệt tình mẫn cảm giống như ngươi hay không?” Hắn tà ác nói xong, bàn tay to còn cố ý dùng lực mạnh hơn nữa vuốt ve thân thể mềm mại của nàng.

“Đừng nói, van cầu ngươi.” Nàng để ý thấy là khi hắn vuốt ve nàng, thân thể của nàng sẽ có những phản ứng đáng sợ.

Mỗi lần, hắn chỉ cần tới gần vuốt ve nàng thì sẽ kích thích một góc tà ác ẩn sâu trong nội tâm của nàng, đó là một loại dục vọng mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Hắn lại từng chút, từng chút một dụ dỗ khiến nàng bộc phát ra.

Thấy nàng không muốn nghe, đôi mắt đen của Nguyệt Hiên Hoa lóe ra ánh lãnh khốc dữ dội, “Được, ta không nói.” rồi đem phần cứng rắn nóng rực thật lớn của hắn đến giữa hai chân của nàng đẩy vào.

“A.”

Cùng với tiếng kêu nhẹ của nàng, hắn lập tức hoàn toàn tiến vào trong cơ thể của nàng, như mọi lần, bá đạo cường ngạnh bắt buộc nàng phải chú ý tới sự tồn tại của hắn.

Khi hắn đong đưa thân thể ra vào trong cơ thể nàng, da thịt tuyết trắng của nàng dần dần phiếm hồng, nàng vô lực ghé vào trên tảng đá lạnh như băng kia đón ý phối hợp với các động tác vận động mãnh liệt thúc dục mang đến khoái cảm của hắn, từ từ thiêu đốt nàng đến chẳng còn xương cốt.

“Thôi...... Không...... A......” mỗi một cú thúc đều như mạnh mẽ hơn so với cái trước, như càng thêm dùng sức vươn sâu vào trong, cuối cùng làm nàng không thể chịu đựng được nữa, trong sự vui thích mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn tươi hồng của nàng không ngừng bật ra tiếng cầu xin mất hồn.

Nguyệt Hiên Hoa vịn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, đem mình thâm nhập thật sâu vào trong cơ thể non mềm ướt át, đong đưa đôi mông trắng tuyết đang vểnh lên của nàng, bắt buộc nàng hiểu được một điều rằng nam nhân của nàng là hắn, chứ không hề là vị hôn phu mà nàng tưởng nhớ kia.

Hắn cảm giác được khoái cảm bùng nổ quen thuộc sắp đến, thế là hắn càng đẩy tốc độ lên nhanh hơn, muốn phóng túng cuồng vọng của mình hơn nữa, muốn cùng nàng đợi cảm giác phóng thích bùng nổ như pháo hoa kia.

“Không thể ở bên trong......”

Một thanh âm yếu nhuyễn đột nhiên truyền đến, chọc giận hắn.

“Vì sao không thể?”

“Ta không cần sinh cục cưng.”

Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, thay đổi ý định vốn định phóng thích ra bên ngoài, vươn bàn tay to ôm chặt lấy nàng, đem thân hình nhỏ nhắn của nàng từ trên xuống dưới ôm chặt vào trong ngực, dục vọng của hắn vẫn luật động như cũ ở giữa hai chân nàng.

“Nếu ta muốn ngươi sinh một, hai, thậm chí là một ngàn, một vạn đứa trẻ, ngươi có năng lực để làm khó dễ được ta hay sao?”

“Đừng......”

Hắn ngăn cản ý đồ muốn thoát ra của nàng, phóng thích toàn bộ dục vọng của mình trong cơ thể nàng mà không hề giữ lại, cưỡng bức nàng nhận tất cả.

Hồng Liên hiểu được một điều là nàng dù có phản kháng cũng không được đối với nam nhân này, nhưng mà phản kháng không được cũng không có nghĩa là cứ thế mà để cho hắn quá mức đắc ý, cho nên nàng lựa chọn trầm mặc, không làm bất cứ điều gì để đáp lại.

“Ngươi đã bị từ bỏ, vậy thì chuyên tâm đi theo ta đi! Ít nhất, ta vĩnh viễn cũng không vứt bỏ ngươi.”

Lời nói của hắn chậm rãi truyền đến từ trên đầu của nàng, trong lời nói tuy rằng vẫn tràn ngập bá đạo cùng chuyên chế như cũ, nhưng lại làm cho mũi của nàng cảm thấy ê ẩm.

Nàng thật sự kinh ngạc, nhưng lại không thể phủ nhận một điều rằng: khi tựa trong ngực của hắn, vết thương hở toác vì bị người yêu phản bội dường như không hề đau đớn như lúc ban đầu nữa.

‘Vĩnh viễn cũng không vứt bỏ ngươi’, những lời này đối nữ nhân mà nói, là một lời thề ngọt ngào đến cỡ nào, nhất là với nàng, người vừa mới thật sự bị bỏ rơi.

Vì sao mà như vậy?

Chẳng lẽ lúc trước sau khi đáp ứng hắn, nàng vốn dĩ cũng không hề nhận thức đó là do dục vọng kia của mình?

Nếu không phải, vậy nàng...... là ai đây?

Là một thiên kim tiểu thư thiên chân vô tà (thiện lương chân thật không một chút ý nghĩ xấu xa nào), Hồng Liên? Hay là một nử tử sa đọa cho và nhận hoan ái của hắn, hiện tại còn đang rúc vào trong lòng của con người nửa quỷ này?

Nàng thật sự bị mê hoặc......

Nhưng mà những khi như vậy nàng lại tràn ngập cảm giác an toàn, làm cho nàng hoàn toàn không muốn rời đi cái ôm ấp này, mà lại mâu thuẫn ở chỗ là vòng ôm này lại làm nàng mong nhớ ngày đêm nếu phải rời khỏi.

Vì sao lại như vậy?

Tình cảm mê muội không thể kiểm soát được này làm cho nàng cảm thấy rất hoang mang, nhưng mà không cần lo lắng suy nghĩ đâu nhỉ, bởi vì theo như lới hắn nói, nàng sẽ có thời gian để hiểu biết hắn mà.

Thật lâu, cũng có thể là...... cả đời đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.