Con chim nhỏ này cả người màu đỏ thắm, bụng hơi
hơi trắng, đầu tròn mỏ nhọn, nho nhỏ xinh xinh cùng một đốt ngón tay
không xê xích bao nhiêu, vũ mao trên người cực kỳ mảnh tựa như lông tơ, nhìn rất khả ái. Tiểu tước màu son dùng đôi chân tinh tế dẫm ở trên bộ
ngực bền chắc của Dịch Thiên Hành, hai cánh nhung nhung dán hai bên
thân, như tiểu hài tử lắc lắc cổ nhìn chung quanh.
Đám côn trùng
lúc trước còn sát khí mười phần gục ở trên người Dịch Thiên Hành, tựa
như bị con chim khả ái này dọa cho sợ ngây người, một cử động cũng không dám, chẳng qua không ngừng nhả nước, chống cự lại thân thể Dịch Thiên
Hành phía dưới tự nhiên tán xuất ly hỏa nhàn nhạt.
Tiểu Chu tước
tập tễnh bước trên ngực Dịch Thiên Hành, đám côn trùng kia bắt đầu run
run. Tiểu Chu tước hai con mắt nhỏ sáng ngời linh lợi vừa chuyển, sau đó chú ý tới dưới chân của mình có mấy con sâu như vậy, nhất thời thần
thái chân thành đi mổ. Động tác của nó rất chậm, nhưng rất kỳ quái chính là, loại sâu độc vô cùng hung ác như tiểu trùng này, chẳng biết tại sao gắt gao bó chặt thân thể, tựa hồ sợ hãi tới cực điểm, cam nguyện chịu
chết.
Tựa như gà con mổ thóc, Chu tước cúi đầu mổ lấy một con côn trùng, tựa hồ cũng không để ý chất lỏng hủ thực trên người nó, lẩm bẩm
một tiếng đã nuốt xuống, còn lại mấy tiểu côn trùng tựa như gặp được
khắc tinh trong đời, cũng không dám chạy trốn, cứ như vậy chờ bị Tiểu
Chu tước từ từ từng con từng con ăn vào trong bụng... Ngoài cửa sổ ánh
trăng chiếu lên trên ngực Dịch Thiên Hành, bức cảnh tượng ăn sống sâu
độc này, bị ánh trăng âm trầm chiếu rọi, lộ ra vẻ càng thêm quỷ dị linh
mị đáng sợ.
Tiểu Chu tước ăn xong mấy con sâu độc, tựa như còn
đôi chút thèm thuồng, hai chân tinh tế nỗ lực tách ra, cố hết sức cúi
thấp thân đem mỏ nhắm ngay chất lỏng màu xanh biếc trên người Dịch Thiên Hành, chiêm chiếp khẽ hút, tựa như hút nước hoa quả, toàn bộ hít vào
cái bụng không quá lớn của chính mình, lúc này mới lộ ra vẻ có chút hài
lòng thấp giọng kêu to hai tiếng, thanh âm thanh linh. Sau đó dùng mỏ
của mình cắt tỉa lông tơ trên cánh, sau đó ngon lành nằm xuống trên lồng ngực Dịch Thiên Hành ngủ thiếp đi.
...................................................
Dịch Thiên Hành có một giấc mộng, mộng thấy mình người mặc khôi giáp màu
vàng, đứng trên một đóa tường vân năm màu, trong miệng nói tiếng nói
chính mình nghe không hiểu, ở giữa một đám yêu ma quỷ quái tùy ý chém
giết —— đây coi như là giấc mộng đầu tiên của hắn từ lúc chào đời tới
nay, cho nên ở trong mộng hắn cũng mơ hồ cảm giác được sợ hãi, giật mình tỉnh lại, vừa sờ trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, sau đó rất kinh
sợ phát hiện lồng ngực của mình có thêm cái gì đó lông xù!
Hắn bị dọa cho sợ đến mức tung mình ngồi dậy, trận thế có chút ầm ĩ, thức tỉnh Giang Tô đồng học nằm giường trên. Giang Tô đồng học mơ hồ không rõ
hỏi: “Sao thế?”
Dịch Thiên Hành quan sát con chim nhỏ chảy xuống đến bắp đùi mình, vô ý thức đáp: “Không có gì, ta đi nhà cầu.”
Hắn mang theo tâm tình thấp thỏm bất an, ôm con chim nhỏ nhìn rất yếu ớt
vào nhà cầu, tinh tế ngó nhìn tiểu tử không biết từ đâu tới đây. Phát
hiện con chim này thật sự là rất khả ái, Dịch Thiên Hành không nhịn được mỉm cười nhẹ nhàng dùng ngón tay đùa nghịch mỏ của tiểu tử này một
chút.
Tiểu hồng điểu đã sớm tỉnh, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Tiểu hồng điểu nhìn mặt Dịch Thiên Hành, bỗng nhiên đem đầu nhỏ tròn vo
hướng trên ngực Dịch Thiên Hành cọ, phát ra từng chiêm chiếp, thanh âm
rất nhỏ, lại thanh thần quái thường, lộ vẻ có chút thân mật.
Dịch Thiên Hành bị lông tơ của nó cọ vào ngứa ngáy, nhìn nó vẻ mặt thân mật, chẳng biết tại sao, trong ngực sinh ra một phần cảm động, thương yêu mà đem tiểu tử đặt ở trên bàn tay, nhẹ nhàng hỏi: “A, không phải ngươi
cũng là một người lạc đường chứ?”
Đang chơi đùa, Dịch Thiên Hành
trong vô thức phát hiện trên ngực của mình cùng ngày thường có chút
không giống, định thần vừa nhìn, hắn sợ hết hồn, phát hiện trên ngực
mình khối ấn ký màu đỏ thắm bỗng nhiên không thấy. Khối ấn ký này là ở
huyện thành trong hồ nước hừng đông đạo tính sinh ra, ai ngờ lúc này
bỗng nhiên không thấy nữa!
Dịch Thiên Hành nghĩ nửa ngày, bỗng
nhiên trong lòng vừa động ngẩng đầu lên, nhìn tiểu hồng điểu trên lòng
bàn tay mình, hạ giọng nói: “Uy, huynh đệ, không phải ngươi do ta sinh
ra đó chứ?”
Mặc dù Dịch Thiên Hành kiên trì cho rằng mình không
phải chim mái, nhưng không có biện pháp, không thể làm gì khác đành gánh vác trách nhiệm dưỡng dục tiểu hồng điểu. Trải qua một phen hành hạ,
hắn phát hiện một vấn đề lớn, trên người tiểu hồng điểu dĩ nhiên là
nhiệt độ cực cao, coi như là đem nước giội, cũng sẽ lập tức bốc khói
trắng. Như vậy tự nhiên không thể đặt ở trong phòng ngủ nuôi nấng, nếu
không đem đồng học làm phỏng tay thì phải làm sao?
Dịch Thiên Hành không thể làm gì khác đành phải gạt mọi người, lén lén lút lút nuôi chim nhỏ chính mình “Sinh” ra.
Buổi tối còn tương đối tốt, Dịch Thiên Hành lặng lẽ ở trên cây to bên ngoài
túc xá làm một cái ổ, sau đó đem con tiểu hồng điểu này nhét vào, lúc
lâm biệt dặn dò mấy tiếng đừng rơi xuống... Nói nhảm, tiểu hồng điểu tựa như rất thông tuệ, thật sự không rơi xuống. Chẳng qua là từ ngày đó,
ngoài cửa sổ cây ngô đồng dần dần già cỗi, phiến lá ở cuối hạ sinh cơ
dạt dào dần dần úa vàng, chạc cây cũng bắt đầu có chút héo đi, Dịch
Thiên Hành ngày ngày hướng về phía đại thụ ngoài cửa sổ nói xin lỗi.
Cũng may kể từ khi tiểu hồng điểu chiếm đại thụ ngoài cửa sổ, côn trùng
như ruồi muỗi đã tuyệt tích rồi, như vậy là cải thiện hoàn cảnh dừng
chân của nam học sinh thật lớn.
Nhưng ban ngày thì không được,
Dịch Thiên Hành biết rõ đại học hiện tại nuôi một đám học sinh nam đói
bụng cả ngày, nếu như bọn người kia phát hiện một chim non không biết
bay, nhất định sẽ mắt hiện lục quang, nước miếng chảy ròng ròng mà leo
lên cây. Cho nên mỗi sáng sớm, Dịch Thiên Hành làm bộ luyện công buổi
sáng kiêm nghe VOA ghê tởm, sẽ đem tiểu hồng điểu đón đi, cất vào hộp
nhôm chính mình dùng để ăn cơm.
Hộp cơm bị chiếm, trực tiếp dẫn
đến Dịch Thiên Hành thay đổi thói quen ăn uống. Vốn dùng hộp nhôm để ăn
cơm, hiện tại ngày ngày đựng tiểu hồng điểu, hắn chỉ có thể gặm man đầu
hoặc là bánh bao chà bông, sau đó nếu thấy hộp nhôm trong ngực nóng lên
thì bước nhanh rời khỏi phòng ăn.
Hắn sợ bị đồng học phát hiện,
cho nên vẫn luôn để hộp nhôm bất ly thân. Nhiệt độ hộp nhôm từ từ dò ra
khỏi vải bạt bọc sách thật dầy, truyền tới hông của hắn, tựa như lúc nào cũng mang theo một củ khoai lang nướng vậy.
Nhưng Dịch Thiên Hành không còn cách nào, ngay cả khi đi học cũng mang theo.
Không ngờ hắn ở trong phòng học, vốn phòng học có chút rộng rãi râm mát,
nhiệt độ từ từ lên cao, lão sư ở trên đài giảng bài cùng đồng học dưới
đài thật tình nghe giảng bài hoặc ngủ gà ngủ gật, cũng cảm giác được
thời khắc cuối hạ, thế nhưng giống như giữa hè, khốc nhiệt không chịu
nổi, bên trong nhà giống như có ai đang liều mạng quạt lò vậy.
Mọi người trên trán lấm tấm mồ hôi, rối rít hô nóng, lão sư mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có cách nào.
Dịch Thiên Hành âm thầm kêu khổ, len lén làm cái mặt quỷ, từ cửa sau phòng học chạy ra ngoài.
Hắn đi lần này, trong phòng gió mát tỏa ra, lập tức mát mẻ, chỉ để lại một
đám học sinh ở nơi đó sách sách xưng kỳ, đặt tên chuyện này là: “hiện
tượng El Nino Mini“.
.............................................
Dịch Thiên Hành không hiểu con tiểu hồng điểu này ăn thứ gì, cho nên thường ở trong đêm khuya bò tới trên đại thụ ở trường học đi bắt sâu, đem con
sâu trắng trắng vàng vàng mập mạp để cho hắn có chút ghê tởm đưa đến bên miệng tiểu hồng điểu, ai ngờ tiểu tử quay ngoắt đi, vạn phần kiêu ngạo
mà tỏ vẻ chán ghét đối với loại thức ăn này.
Dịch Thiên Hành lại
dùng ngón tay như tia chớp của mình ở trên không trung bắt một con ruồi
nhỏ, ai biết tiểu hồng điểu thì thầm mấy tiếng, từ mỏ phun ra một ngọn
lửa thiêu thành tro tàn.
”Tiểu tử ngươi thật là yêu sạch sẽ a...” Dịch Thiên Hành cũng không biết tên tiểu tử này ngày đầu tiên sanh ra
đã nuốt sống một đám sâu độc, cho là nó thích sạch sẽ, vò đầu bứt tai,
suy nghĩ mọi cách rốt cục nghĩ đến: “Con gà con này, cả người đỏ rừng
rực, không phải thích ăn tiên diễm gì đó sao?”
Cũng may bằng phi
công mậu cho “Dịch giám sát” chiếc thẻ kia, sau khi Viên Dã chuyển mười
vạn đồng vào, Dịch Thiên Hành cũng không vì kim tiền mà lo lắng. Hắn
chạy đến ngoài cửa đông phía bên kia đường một loạt quán ăn, thấy trái cây rau dưa ngon lành mua một đống lớn, có cà chua đỏ tươi, hoàng qua
xanh biếc, chùm nho tim tím, còn có tỉnh thành đặc sản là cam vàng rực
như lửa... Sau đó quỷ quỷ túy túy ôm hộp nhôm chạy đến trong góc thao
trường âm u, đem trái cây chất như ngọn núi trước người con chim nhỏ.Ai ngờ tiểu hồng điểu đối với trái cây vẫn chẳng thèm ngó tới.
Dịch Thiên Hành thán một tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mỏ chim, tức giận nói: “Tiểu tổ tông, dù sao ngươi cũng phải ăn chút gì chứ?”
Ai
ngờ hắn vừa nói, tiểu hồng điểu tinh thần tỉnh táo, xì xì quạt cánh lông tơ còn chưa hết, muốn bay lại bay không nổi, giống như gà con quyến
luyến mẹ, nhào vào trong ngực Dịch Thiên Hành.
Dịch Thiên Hành sợ quá nhảy dựng lên, lại phát hiện tiểu tử đã an tĩnh ở trong lòng ngực
của mình ngủ đi. Hắn nghĩ tới những ngày qua tiểu hồng điểu đối với mình quyến luyến dị thường, không khỏi nghĩ đến một chuyện, có chút sợ hãi
nói: “Uy, tiểu tử, ngươi cũng đừng muốn ăn sữa, ngực ta cũng không có
loại trang bị này.”
Nhìn tiểu hồng điểu cả người vũ mao một mảnh màu son, nhìn thần thái nó điềm tĩnh tự đắc, Dịch Thiên Hành trong lòng ấm áp, lưu ý nhìn bốn phía có người khác không, đem tiểu hồng điểu ôm
vào trong ngực, giống như dỗ hài tử nhẹ nhàng lắc lư, trong miệng lẩm
bẩm: “Cục cưng ngoan, mau ngủ đi, cô cô cô cô...”
Phía trước hình ảnh còn là một bộ làm người ta cảm động, nhưng mấy tiếng cuối cùng
chứng minh Dịch Thiên Hành đồng học cô lậu quả văn, thanh âm hắn trêu
chọc Tiểu Chu tước, giống như trêu chọc con gà con vậy.
Công việc nuôi chim gian khổ tiến hành đến vòng thứ hai, Dịch Thiên Hành thành
công trốn học vài chục lần, lại có một chuyện nhức đầu phát sinh ở trên
người hắn.
Hắn sốt.
Đúng, chính là việc nhỏ này. Nhưng
đối với Dịch Thiên Hành từ nhỏ bách bệnh bất xâm mà nói, lại là đại sự hiếm có. Hắn nằm ở trên giường cảm giác choáng váng đầu cùng nhiệt độ
trên trán, một mặt cảm thấy mới mẻ, một mặt cũng có chút sợ. Đồng học
túc xá bưng cháo tới cho hắn liền đi tự học, chỉ để lại hắn nằm ở trên
giường hướng về phía bóng đêm ngoài cửa sổ ngẩn người.
Dịch Thiên Hành nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, kêu rột rột mấy tiếng, cũng không
lâu lắm, tiểu hồng điểu tựa như nghe thấy, cũng cô cô đáp lại mấy tiếng.
Đây chính là nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ
biết đào hang. Tầm quan trọng của giáo dục đầu đời vào thời khắc này đã
hiển hiện ra không thể nghi ngờ —— Dịch Thiên Hành chỉ biết học gáy,
cuối cùng đem Chu Tước Thần Điểu quý như con trời cũng bồi dưỡng thành
một con gà nhỏ chỉ biết cô cô gọi người.
Dịch Thiên Hành lúc này
nơi nào nghĩ đến mình là cha mẹ không xứng chức, chẳng qua nhìn tiểu
hồng điểu trên tàng cây bình yên cũng có chút cao hứng. Hắn bỗng nhiên
nghĩ đến chính mình sốt cao kỳ quái, mặt nhăn mày cau, nói khẽ với tiểu
gia hỏa trên cây to ngoài cửa sổ nói: “Không phải do tiểu tử ngươi làm
hại sao?
”Cô cô...”
”Hay là ngươi? Ngươi ngày ngày giống như lò nhiệt điện công suất lớn, ta đây ôm ngươi, nghĩ không sốt cũng khó khăn!”
”Cô cô cô...”
”Nói ta vô dụng ư? Hừ, cha ngươi cũng biết chơi với lửa đó.” Dịch Thiên Hành lòng có hứng thú mãnh liệt, ngón tay bắn ra, một chút hỏa tinh chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ, thành một đạo thẳng tắp chuẩn xác rơi vào tổ chim, hắn ban đêm ở trên bãi tập cùng tiểu hồng điểu chơi đùa mấy lần, biết
tiểu tử này trời sanh không sợ lửa, cho nên không lo lắng đem Chu Tước
đốt thành cánh gà nướng New Orleans, chẳng qua là đùa giỡn mà thôi.
”Cô cô cô cô...”
”Ha ha ha ha, ôi... Thảm.”
Nhìn một chuỗi lửa từ ngoài cửa sổ hướng bên này đánh tới, Dịch Thiên Hành
sốt cao mắt hoa từ trên giường tung mình mà lên, động tác mau lẹ giống
như thỏ hướng bàn đọc sách lao tới.
Ở trước người của hắn, sách giáo khoa đặt ở trên bàn thiêu đốt rực rỡ.
Dịch Thiên Hành tốc độ kinh người, song chưởng đi phách, hóa thành mười mấy
hư ảnh, chưởng phong kinh người giống như bình chữa cháy, một lát công
phu, lửa đã tắt. Hắn nhìn tay mình đen sì sì, lúng túng cười một tiếng,
hướng về phía ngoài cửa sổ cười mắng: “Ngươi đúng là con chim không có
mắt, không có lương tâm, chỉ đùa một chút cũng đáng để phóng hỏa vào nhà ư?”
Mà ngoài cửa sổ trên đại thụ, tiểu hồng điểu tựa như có chút đắc ý.
”Cô cô cô cô cô...”
................................................
Tối nay Dịch Thiên Hành cùng tiểu hồng điểu nhẹ giọng tâm tình cộng thêm “
đùa giỡn nguy hiểm” sau đó ngủ thật say. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát
hiện sốt cao vẫn không đỡ, đầu lại càng thêm choáng váng, hắn không
khỏi cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm chính mình hôm đó ở Quy Nguyên tự cùng thiên áo cà sa đấu pháp, trên người nhiệt độ chỉ sợ đến vài ngàn độ,
cũng không cảm thấy thân thể khó chịu, làm sao nhiệt kế thủy ngân chỉ
lên cao mấy độ, chính mình đã khó chịu như thế?
Nghi vấn không giải, hắn rốt cục nhận thua, chuẩn bị đi giáo y viện xem bệnh.
Lung la lung lay đi xuống cựu lục xá, Dịch Thiên Hành dò xét không ai chú ý, đi tới phía trước túc xá dưới gốc đại thụ, nhẹ nhàng kêu rột rột hai
tiếng, trên cây tiểu hồng điểu cũng hiểu ý. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý, cho nên từ trong túi xách lấy ra hộp nhôm,
đặt ngang ở dưới đại thụ, sau đó đan quyền anh hướng cây khô.
Tóe một tiếng.
Đại thụ rung hai cái, sau đó một cục màu đỏ thắm rớt xuống.
Dịch Thiên Hành một chiêu này đã luyện rất nhiều lần, tiểu hồng điểu bất
thiên bất ỷ rơi vào hộp nhôm. Dịch Thiên Hành đem nắp nắp một cái, hướng trong túi xách nhét vào, hướng giáo y viện đi tới.