Ngày 15 tháng 4 năm 1977, một ngày bình thường không thể nào bình thường hơn nữa trong cuộc sống.
Ngày đó trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, thiên không xanh biếc
như đồ sứ, cả Nam Trung Quốc toàn bộ lõa lồ dưới ánh mặt trời. . .
Ba giờ rưỡi, trên bầu trời xuất hiện một đạo bạch khí ngưng kết thành khí trụ, tà tà trên không trung tựa như một vết sẹo dài. Bạch hồng quán không ư? Nhưng đây không phải cầu vồng, mà là khí trụ có vẻ quái dị.
Đám người trên mặt đất cũng có một phần đã chú ý tới hiện tượng thiên
văn trên đỉnh đầu, vội ngẩng đầu nhìn, chợt có người tự xưng kiến thức
rộng rãi reo lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải là máy sóngy phun
khói hay sao.”
Đám người trên mặt đất không thấy được ngọn nguồn khí trụ màu trắng,
cho nên cũng không biết khí trụ trên bầu trời dài sóng to nhiêu, bắt đầu có phải từ phía bên kia eo biển hay không.
Sau khi khí trụ hiện ra được nửa giờ, đầu đường Đài Bắc, bỗng nhiên
có một trận cuồng phong gào thét, lá cây đung đưa rơi khỏi cành, hạt mưa ào ào rơi xuống, xe cộ ở trên mặt đường trơn bóng lầm lũi đi về phía
trước.
Năm này tháng này, trong đảo bắt đầu thi hành điều lệ phân chia ruộng đất, làm điền sản, địa chủ các nơi có mừng có lo.
Ngoài thành phố trên núi độngương Minh cỏ tranh nhất tề đổ rạp về
phía bắc, ngọn cỏ như kiếm, sát khí mười phần. Ôn tuyền trên núi cũng
tựa như bị lực lượng nào đó hấp dẫn, nhiệt độ từ từ tăng thao, có một
trung niên nhân đầu hói hơi mập mạp quát to một tiếng, vội vàng từ trong ôn tuyền chạy ra. Cũng may lúc này ít người ở trong ôn tuyền, bất quá
nhìn trong suối bọt nước sôi sục bắn ra, nhân viên quản lý cũng trợn
tròn hai mắt.
Khí trụ màu trắng xẹt qua bầu trời Trung Quốc, mà dị tượng phía dưới
cách đoạn thời gian mới có thể hiện ra. Cho nên, dọc theo đạo quỹ tích
quỷ bí kia, từ Đài Bắc, Phúc Châu, Nam Bình, Nam Xương, Cửu Giang, Vũ
Hán một đường. . . Mưa sa mãnh liệt, lôi điện ầm vang.
Sóng trong đại dương bắt đầu dần dần không yên, đầu sóng vô cớ dâng
thao, đánh cho thuyền câu lay động không ngừng, chỉ là không ai chú ý
tới trong nước biển có một người nhập cư trái phép đang ôm rương gỗ cố
hết sức chìm nổi.
Trần Thúc Bình là thầy giáo dạy toán cấp hai trong Cửu Giang, lúc này hắn dẫn theo học sinh lao động nghĩa vụ, nghe trong loa truyền đến “Hoa chủ tịch. . .”, nghĩ tới tháng trước nhật báo nhân dân cùng hồng kỳ hết bài này đến bài khác nhắc đi nhắc lại mấy chuyện này, vị lão sư bình
thường này không khỏi nở nụ cười. Hắn đứng ở trên đê nhìn dị tướng trên
đầu, mắt kiếng thật dầy phản xạ ánh mắt khó hiểu của hắn, bỗng nhiên một giọt mưa lặng lẽ rơi xuống, rơi vào trên mê tâm của hắn.
. . .
Chuyên gia khí tượng nhất định sẽ nghẹn họng mà nhìn, nghĩ mãi mà
không rõ trên bầu trời vân trụ vì sao lại đột nhiên tới như vậy.
Cũng may vân trụ dần dần thức tiêu tán trên không trung xanh biếc, trên mặt đất mọi sự vạn vật cũng dần dần trở lại như thường.
Mà khi vân trụ màu trắng tan biến, vùng núi ngoài một cái thành nhỏ chỗ Ngạc Tây, xảy ra một vụ nổ.
Hiện trường vụ nổ là một rãnh to, hố sâu sóng thước, rộng sóng thước, trong hầm không có phát hiện bất kỳ vật gì, chỉ có dưới lộ ra một mảng
lớn đá hoa cương bị đốt thành cháy đen. Sau này có người bên an ninh
chạy tới, vòng quanh cái hố mấy vòng, sau đó hướng thượng cấp kết luận
là: sét đánh trúng, chẳng may kích nổ ngư lôi mà người ta dùng để đánh
cá.
Cho nên địa phương mở rộng oanh oanh liệt liệt hoạt động giáo dục cấm đánh bắt cá nguy hiểm, các thức loại kíp nổ bị tìm ra không ít, ở trên
bãi trong huyện sát cổng thành xếp thành một tòa núi nhỏ.
Nhưng chẳng ai chú ý tới, tại địa phương cách cái hố hơn 200 mét, có
một lão đầu nhi nhặt ve cắm vàoi, lúc này vừa dùng cái nồi nát đun hướng loãng, vừa khuôn mặt từ ái nhìn lên chiếc giường vừa thối vừa dơ bẩn.
Nằm trên giường là một đứa con nít, sắc mặt hồng nhuận, con ngươi cốt linh lợi chuyển, nhìn thanh tịnh vô trần, khả ái vô cùng.