Nhiều năm sau khi cuộc chiến của quân Muja và Liên minh Phương Bắc kết thúc, quân Muja phát triển như vũ bão, Liên minh Phương Bắc cũng lớn mạnh không ngừng, Wazry được hưởng những tháng ngày bình yên êm ả, chỉ có điều không ai còn nhìn thấy bóng dáng của hai người đàn ông nổi tiếng nhất Trung Á nữa. Cả hai đều đã mất tích, sống hay chết không ai hay biết.
Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người dân, đối với họ, không có chiến tranh chính là điều tuyệt vời nhất.
Tại một thôn làng nghèo khó, hẻo lánh ở biên giới giữa Trung Quốc và Pakistan, một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang ngẩng đầu nhìn bầu trời với vẻ buồn bã, cô bé lại vừa bị ăn đòn. Thôn làng này nổi tiếng là nơi ở của những kẻ ăn trộm, nếu không trộm được gì thì sẽ bị ăn đòn.
“Không ăn trộm được thì không ăn trộm được chứ sao!” Một cô bé lớn hơn đứa bé này một chút ngậm cọng cỏ khô trong miệng, cười nói: “Ninh Tây, mặc dù mặt mũi không xinh đẹp nhất làng nhưng chắc vẫn có thể bán mày với giá cao ở chợ buôn người đấy.”
Bé gái có tên Ninh Tây trừng mắt lườm bạn, nó biết mình không xinh đẹp bằng Ô Vân, nó chỉ có một gương mặt đại chúng, không có gì nổi bật, thứ duy nhất tạm được chính là đôi mắt có đuôi hơi xếch, sáng long lanh, giống như chứa đựng tất cả các vì sao ở Bắc bán cầu vào mùa đông.
HẾT