Chúa Sẽ Phù Hộ Em

Chương 25: Chương 25: Lam băng




Nghe nói lần ốm này của tôi kéo dài rất lâu, trong khoảng thời gian đó, tôi có tỉnh lại mấy lần, nhưng thời gian đều rất ngắn. Lần đầu tiên tôi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh nói cho tôi biết tôi đã quay vể chỗ của Hassan, đang nằm trên chiếc giường to và rộng, cánh tay cắm kim truyền dịch, chiếc rèm phía đầu giường hơi rủ xuống, còn trong phòng thì nồng nặc mùi thuốc.

Hassan quay lưng về phía giường, đang nói chuyện với ai đó. Họ không biết là tôi đã tỉnh nên dù hạ thấp giọng nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng.

“ Brown- brown, thưa đại nhân.” Người đó cầm một chiếc cốc lên, nói. Từ lời nói và cử chỉ có thể đón ra ông ta là bác sĩ.

Brown-brown là cái gì vậy?

Hassan lập tức hỏi: “Brown-brown nào?”

“Lam băng.”

Lb, cái tên thật là hay, tôi mơ màng nghĩ ngợi nhưng không biết đó là gì. Sau này tôi mới biết Brown- brown là một loại bột gần giống với heroin, được pha trộn từ cocaine và thuốc súng không khói 1, được phân làm ba loại hồng, vàng, xanh; gọi tắt là hồng băng, hoang băng và lam băng, với độc tính tăng dần.

Hassan không nói gì, vì anh ta quay vè phía tôi nên rất khó đoán được biểu cảm của anh ta. Bác sĩ nhíu mày, nói: “Ngay từ đầu đã tiêm liều lượng quá lớn, nếu bây giờ đột ngột cai, sợ rằng... trừ phi là có Catha2... Ngài cũng biết đấy, vẫn chưa có người nào thành công... Tôi chắc chắn là như vậy.”

Không khí trong phòng sặc mùi thuốc súng. Tại sao vậy? Tôi nghiêng người, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, tim đập vừa nhanh vừa mạnh.

Bác sĩ lại nói: “ Các giác quan sẽ dần mất đi... Vâng thưa đại nhân, nhưng trước đó, sẽ có một khoảng thời gian người bệnh trở nên vô cùng nhạy cảm, gắt gỏng, dễ cáu giận. Nhiều thì hai tháng, ít thì... Không được ngừng thuốc... dẽ bị suy tim.”

“Cho cô ấy dùng thử hoàng băng trước.”

1. Nói rõ hơn thì đây là một loại thuốc bột pha trộn giữa cocaine và thuốc súng không khói. Trong thuốc súng không khói có chứa nitroglycerin, một loại thuốc dùng để chữa bệnh tim, có tác dụng làm giản mao mạch. Nhờ chất này mà cocaine trong Brown-brown dễ dàng di truyển trong cơ thể hơn.

2.

3. Có Catha (còn gọi là Khat, Qat) là một loại thực vật có hoa, chủ yếu mọc ở vùng sừng Châu Phi ( có tên gọi khác là vùng Đông Bắc Phi hay bán đảo Somaila) và bán đảo Ả Rập. Trong loại cỏ này có chứa một monoamine alkaloid có tên là cathinone – một chất gây hưng phấn thần kinh, chán ăn.

4.

“Đại nhân muốn giảm dần liều lượng ư? Nhưng... ”

“Thử xem.”

Tôi không hiểu họ đang nói gì.

“ Đại nhân, có một câu... không biết nên nói thế nào.” Chắ là vẻ mặt Hassan đáng sợ quá nên bác sĩ sau một hồi do dự liền nói lun một mạch: “ Bệnh của tiểu thư rõ ràng là có người đầu độc, mục đích chính là muốn xem đại nhân điều trị cho cô ấy như thế nào. Sợ rằng đối phương đã biết việc chúng ta bí mật nghiên cứu điều chế cỏ Catha.”

Nghe đến đây, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, việc suy nghĩ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể hình như không trọng lượng, từ từ bay lên không trung, muốn nghe họ nói chuyện tiếp nhưng mí mắt nặng nề như đeo chì. Tôi đành phải phục tùng dòi hỏi của cơ thể, thả lỏng toàn thân, chìm dần vào bóng tối.

Về lần thứ hai tỉnh lại, kì thực tôi cũng không chắc chắn lắm vì không thể xác định được là có mở mắt thật không hay vẫn đang trong mơ, chỉ thấy hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là cánh tay đặt bên ngoài chăn đắp của mình, tay áo xoắn lên, khủy tay có vết tom nhỏ. Mùi thuốc súng trong phòng càng nồng nặc hơn. Hassan đang ngồi trên chiếc ghế cách đầu giường không xa lắm, tôi hỏi một câu không đầu không cuối: “ Này tôi đã quay về bằng cách nào vậy?”

Anh ta đang dặn dò gì đó với thuộc hạ , nghe thế bèn quay đầu lại, điềm tỉnh trả lời: “ Wata đưa em về.”

Lâm lại chịu để Wata đưa tôi về ư? Tôi nhíu mày khó hiểu, lại hỏi: “Tôi làm sao thế này?”

“ Tim em có một vài vấn đề.”

Tim tôi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng từ sau khi bị lão bác sĩ tiêm thuốc giảm đau trong hầm tối, tôi thường thấy nhịp tim rất bất thường, thế là vội hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Hassan đáp; “Bị nhiêm vius, nhưng không sao, uống thuốc là khỏi.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Nói rồi, anh ta đứng dậy, bước đến đặt hai ngón tay lên mạch cổ tay của tôi. Tôi chăm chú nhìn anh ta.

Anh ta hỏi: “em muốn nhìn vẻ mặt của ta để đoán xem ta có lừa em hay không ư?”

“ Ừm”

“Vạy em đã nhìn thấy gì?”

Tôi chưng hửng đáp: “Chẳng nhìn thấy gì cả.”

Anh ta im lặng, lát sau mới thản nhiên nói: “À, phải rồi. Người đàn ông mà em mua đó, ta đã bảo Wata trả lại rồi.”

Đến khi tôi hiểu ra “người đàn ông đó” là ai thì khịh ngạc đến mức xuýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.

“Tám nghìn đô la, em muốn mua gì cũng được, nhưng mua đàn ông thì ta không đồng ý.”

“Cậu ta chưa thể coi là đàn ông được!” Tôi kháng nghị.

Hassan cười khẩy, hỏi; “Không phải đàn ông lẽ nào là phụ nữ?”

Tôi cứng họng. Ở một số bộ lạc của Pakistan, nam giới mười ba tuổi đã có thể lấy vợ, thế nên một thanh niên mười tám, mười chín tuổi thừa sức được coi là đàn ông trưởng thành quá đi chứ!

“Quy định của chợ buôn người là trả lại hàng phải trả thêm một phần ba tổng số tiền vì vi phạm hợp đồng, vì vậy hai nghìn bảy trăm đo la này coi như em nợ ta.”

“Hả?” Chết tiệt! Tôi hoàn toàn không biết còn có cái quy tắc biến thái này.

Hassan bỗng chuyển chủ đề:” Ta đã nhờ người tìm cách giúp em làm lại hộ chiếu rồi, nếu vẫn không được thì ta sẽ cử người đưa em đi từ KKH. Em định bao giờ về nước?”

Như một phản xạ có điều kiện, tôi đáp rất nhanh:” Tôi vẫn chưa khỏe hẳn.”

“ Ta thấy khá ổn rồi, vừa mua súng vừa mua đàn ông, sao có thể nói là chưa khỏe hẳn được?”

Nói chuyện kiểu gì vậy? Chẳng lẽ anh ta đang giận tôi?

“ Mấy ngày tới ta sẽ hơi bận, nếu em thấy mình khỏe rồi muốn đi đâu thì tùy em, nhưng không được nói là có quen biết ta!”

Haizz... Đúng là anh ta đang giận tôi rồi!

Dứt lời, Hassan đứng thẳng dậy, mặt mũi sa sầm. “Ngày đầu tiên ra khỏi nhà tù, ta có nói chuyện với em rằng Peshawar không an toàn, ta thật tình khuyên bảo nhưng em lại để ngoài tai.”

Tôi lí nhí cãi lại: “Tôi đâu có để ngoài tai.”

“ Phải, em không để ngoài tai, lần nào em cũng vâng vâng dạ dạ nhưng sau đó thì sao? Vẫn cứ trèo qua cửa sổ. Cửa ra vào có tại sao không đi? Ta phải đi hỏi Darla xem nhà tù của anh ta là kiểu nhà tù gì mà lại khiến em thích trèo cửa sổ đến vậy.”

“Tôi cũng có thích thế đâu.”

“ Không thích? Hừ! Không thích mà ngày nào cũng trèo cửa sổ?”

Đâu phải ngày nào cũng trèo, tôi nhủ thầm trong bụng, nhưng nhìn sắc mặt của anh ta, lại không dám thốt thành lời.

“Lần đầu tiên trốn ra ngoài, em đã tới chợ đen định mua súng giết người; lần thứ hai thì đến Tala, dù biết rõ đó là nơi phức tạp vàng thau lẫn lộn, em lại nhất quyết phải mua một người đàn ông! Ngài Mễ Lạp, em nghĩ là ta không dám làm gì em đúng không?”

Tôi lắp bắp: “Không phải... ân công, không phải như vầy. Ân công đừng tức giận!”

Lần này, dù gọi là ân công cũng vô dụng, Hassan đã giận dữ bỏ đi, để lại tôi một mình thẫn thờ ngồi ở trên giường, hai nghìn bảy trăm đô la trong nháy mắt đã không còn nữa, nghĩ đến lại thấy thật đau lòng. Nhưng không ngờ rắc rối còn ở phía sau, Wata đi trả hàng nhưng không trả lại được.

“Tại sao không trả lại được?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Sao tôi biết được!” Wata bực bội nói. “Chỉ biết thằng ranh đó nói nếu cô trả lại thì nó tự sát!”

Túi hạnh nhân khô trong tay tôi rơi “bịch” xuống đất.

Hóa ra quy định của chợ buôn người là “hàng” đã bán rồi nếu bị trả lại thì sẽ không đáng tiền nữa, thậm chí còn bị người trong ngành chê cười là “trình còi”, một món hàng như vậy thì sao bán ra ngoài được nữa. Sau khi suy nghĩ rất lâu, khó khăn lắm tôi mới đưa ra một ý kiến: “Hay là lén lút trả hàng? Cứ nói là tôi có vấn đề, chứ khoomg phải là anh ta “trình còi”. ” Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Hassan lại nổi trận lôi đình.

Wata mặt mày ủ dột nói: “Abu, hôm đó ở Tala, cô ném tiền qua cửa sổ, phá vỡ kỉ lục đấu giá của chợ buôn người Peshawar, giờ sao có thể lé lút trả hàng được?”

“Vậy phải làm thế nào?”

Wata nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, hai mươi phút sau, một ý kiến loét lên trong đầu tôi. “Hay là tôi vẫn mua người đàn ông dó nhưng không đưa cậu ta về nhà mà thả cậu ta đi? Phải, ý tôi là đuổi cậu ta đu?”

Wata trợn mắt: “Còn tiền thì sao?”

Láu này đang là giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ, đôi mắt màu xanh lam của con chim nhỏ trang trí trong phòng lấp lánh tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trong ngày. Tiền... đúng là vấn đề lớn nhất của nhân loại kể từ thuở khai thiên lâp địa. Không có tiền, tôi chẳng làm được gì cả.

“Hay là...hay là tôi bán Khổng tước lam tím đi?” Tôi liều mạng nói.

Vẻ mặt Wata trở nên vô cùng nghiêm túc. “Abu, tôi nghĩ tôi phải nhắc cô một truyện.”

“Ừ?”

“Thực ra đại nhân Hardel là người rất nóng tính.”

Tôi biết chứ! Anh ta mà nổi giận, không khéo sẽ trói tôi lại vứt cho sói ăn cũng nên, hơn nữa, tôi thực sự nghĩ bất kì kẻ ăn nhờ ở đậu nào cũng nên ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận chủ nhà. Cho nên chỉ còn lại một con đường: làm tùa rụt cổ.

Nhưng làm con rùa rụt cổ cũng đâu phải dễ, hai ngày sau, khi tôi đang chán nản nằm ôm đầu trên giường, chẳng thèm ngó ngàng đến bữa tối, thì hộ vệ chay tới gõ cửa, nói: “Tiểu thư Abu, hàng cô mua đã tới cổng rồi, họ yêu cầu cô ra kí nhận.”

Chiếc chìa khóa trong tay tôi rơi “cộp” xuống đất. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Kí nhận cái gì?”

Anh chàng hộ vệ nét mặt rầu rĩ đáp: “Ngườn đó nói cô đã trả tiền cọc rồi nhưng mãi không đến lấy hàng, cho nên ông chủ bảo anh ta đua hàng đến tận nơi.”

Tôi nhào ra chỗ cửa sổ. Chợ buôn người còn có dịch vụ chuyển hàng sao, lạy Thánh Allah!”

Quả nhiên, đứng dưới cửa sổ là một chàng trai trẻ cao lớn, rắn rỏi. Nghe thấy tiếng mở cửa sổ, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi. Cậu chàng này có ánh mắt rất sáng, nếu là bình thường tôi sẽ thấy là đẹp, nhưng bây giờ tôi lại có cảm giác bị hai lưỡi dao sáng loáng đâm vào người. Câu thanh niên đó còn dắt theo một đứa trẻm bên cạnh là tên buôn người đang cười toe toét, nhưng không phải là cười với tôi mà là với hai người đang đứng dưới cửa sổ: Hassan và một người phụ nữ khoảng trên dưới năm mươi tuổi. Người phụ nữ đó đứng ở phía trước, Hassan đứng cách bà khoảng nửa bước.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hassan đứng sau người khác. Nhưng cũng phải thôi, vì người phụ nữ này có thủ đoạn cứng rắn, sở hữu “bàn tay thép” của Đảng Nhân dân Pakistan, có biệt hiệu “Bướm sắt”. Dù là nữ giới nhưng bà ta vẫn được nhân dân cả nước chấp nhận trở thành thị trưởng Peshawar- Phu nhân Pei.

Phu nhân Pei là người phụ nữ đầu tiên tham gia vào chính trường Pakistan, cũng là ngôi sao chính trị Hồi giáo sáng chói nhất trong chính trường quốc tế từ trước đến nay. Ngay cả tôi, một thường dân không máy quan tâm đến thế sự cũng nhớ như in gương mặt xinh đẹp cùng tính cách kì quái khiến bà ta chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã nổi tiếng khắp chính trường quốc tế.

Thật không ngờ một nhân vật sáng chói như vây lại đang ngẩng đầu mỉm cười ngay dưới cửa sổ phòng tôi, và phía sau bà ta, đứng ngang hàng với Hassan, là một người đàn ông ăn vận chải chuốt, chính là Darla! Anh ta ngẩng đầu lên, vẩy tay mim cười với tôi như thể là một người bạn thân thiết. “Hello, tiểu thư Abu, lâu rồi không gặp.”

Nếu không nhờ có khí thế điềm tĩnh của Hassan bên cạnh, chỉ sợ vào lúc nhìn thấy Darla, tôi đã ngã nhào ra ngoài cửa sổ luôn rồi. “Tiểu thư Abu, hàng cô đặt đã đến rồi, xin hỏi phải để ở đâu?”

H cũng ngước đôi mắt sâu thẳm lên. Lúc này, câu “Thực ra đại nhân Hardel là người rất nóng tính” của Wata vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong trí não tôi, những giọt mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã ướt đẫm trên trán,

H hơi nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngay cả tôi cũng không biết truyện gì đang xảy ra đây này! Lúng ta lúng túng một hồi, tôi đành cười trừ, nói: “Bây giờ, tôi sẽ xuống giải thích!” rồi đóng sầm cửa sổ lại, hoảng hốt gọi Wata.

Wata thò đầu ra khỏi góc nhà, hỏi “Sao?”

“Anh chưa trả tiền vi phạm hợp đồng à?”

“Tôi trả rồi.”

“Thế sao bọn họ còn đưa hàng đến tận đây?” Tôi gào lên.

Không chờ Wata giải thích, tôi đột ngột dừng lại, hít một hơi thật sâu, thận trọng đi tới bên cạnh Hassan, sau đó quay sang nghiêm mặt nói với tên buôn người và cậu thanh niên: “Tôi đã cử người đến nói rất rõ ràng rồi mà, các người cũng đã nhận tiền vi phạm hợp đồng, sao còn... ” Đang nói, tôi chợt im bặt khi nhìn thấy cô bé mà cậu thanh niên này dắt đến. Cô bé đó ăn mặc khá gọn gàng, sạch sẽm nhưng nét mặt lại có vẻ đờ đẫn. Sau khi tôi đi ra cô bé ngước đôi mắt to và đen láy lên chăm chú nhìn tôi, nét mặt từ đờ đẫn chuyển sang nghi hoặc, sau đó là vui mừng. Dưới ánh chiều tà màu vàng cam chói mắt, tôi nhận ra cô bé đó chính là Ceda của thôn Gama thượng.

“Ceda?” Tôi kinh ngạc hỏi,

Cô bé gạt tay cậu thanh niên kia ra, chạy về phía tôi, oà khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng thấm ướt quần áo chúng tôi. Chuyện này là như thế nào? Sao Ceda lại ở đây?

Gã buôn người chẳng khác gì yêu quái đầu thai, lập tức lên tiếng phụ họa: “Con bé này là người hầu của Isa, tám ngàn một trăm đô la rồi, chỉ cần trả nốt số tiền còn lại, cả hai đứa đều sẽ thuộc về tiểu thư.” Nói xong hắn nhún vai, nở nụ cười đầy tự tin.

Hassan liếc nhìn tôi, hỏi: “Đây là...?”

“Bạn của tôi.” Tôi trả lời nhanh như cắt.

“Bạn?” Anh ta nghi hoặc hỏi lại.

“Vâng. Đại nhân, tôi muốn mua cô bé!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh tam nói. Đây là lần thứ hai tôi cầu xin Hassan làm gì đó cho mình.

H nhíu mày. “Việc này...”

Tôi hạ giọng: “Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi nhất định phải mua.”

Gã buôn người thấy tôi và Hassan nói chuyện càng lúc càng khó hiểu, liền sốt ruột nói: “Đại nhân Hardel, trước kia, chúng tôi không nhận ra tiểu thư Abu là người của ngài, thực sự xin lỗi, nhưng món hàng này tiểu thư đã trả giá để mua trước mặt tất cả mọi người, việc này có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của cửa hàng chúng tôi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Tôi tức tối chửi thầm trong bụng. Ceda ngẩng gương mặt đầm đìa nước mắt lên, kinh ngạc nhìn h. Trẻ con rất nhạy cảm, chắc con bé đã biết Hassan không muốn thu nhận bọn họ, thế là cánh tay gày guộc của nó càng ôm chặt lấy tôi. Tôi bất giác đưa tay vuốt máu tóc rối bời của con bé, tự nhủ nhất định sẽ bảo vệ nó, sau đó tôi quay lại nhìn Hassan, nếu anh ta không mua, tôi sẽ tìm cách khác, dù phải bắt cóc cũng được, tóm lại tôi sẽ không để Ceda phải lang thang đầu đường xó chợ nữa.

Đôi mắt sâu và nhỏ dài của Hassan nhìn chăm chăm vào mặt tôi một lúc, cuối cùng anh ta nói: “Sẽ không có lần sau đâu!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gã buôn người cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng người đàn ông này không được ở lại phòng em, đi...” Hassan lại nóil

“Tới nhà bếp!” Wata không biết từ đâu nhảy ra, tiếp lời vô cùng trôi chảy.

Tôi rùng mình, bỏ tám nghìn một trăm đô la để mua một người làm bếp ư? Liếc mắt thấy cậu thanh niên đó cúi đầu, nét mặt không buồn cũng chẳng ra vui, thậm chí không thấy vui vẻ gì là phản đối hay hoảng hốt cả. Từ đầu chí cuối, cậu ta toàn nghiêng đầu nhìn về một nơi nào đó xa xăm, chỉ khi Wata nói là tới nhà bếp thì mới liếc mắt sang nhìn sang. Hassan đang đứng ở đây, tôi đương nhiên chỉ có thể vờ như không thấy ánh mắt đó, mà thực ra ngay cả khi Hassan không có ở đây, tôi cũng không biết xử trí thế nào với cậu ta.

“Được, trước mắt cứ tới nhà bếp đã.” Hassan nói. “Còn cô bé này...”

Wata lại định lên tiếng, nhưng bị tôi trừng mắt ngăn lại. Tôi cương quyết nói: “Ceda sẽ ở cùng tôi!”

Wata định nói gì đó lại thôi.

Sau khi gã buôn người vui vẻ rời đi, Hassan mời phu nhân Pei và Darla vào phòng trước, còn tôi dắt Ceda đi sau, vốn định chuồn về phòng theo lối cửa sau nhưng đột nhiên Hassan lại dừng bước, quay lại nói với tôi: “Ngày mau ta sẽ ra thông báo, sau này toàn bộ lưu vực sông Broughton, bao gồm Peshawar, Changga, Chitral, bất kì ai dám mua Khổng tước lam tím sẽ bị khép vào tội trộm cắp.”

Tôi đứng ngay người tại chỗ, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, thầm chửi Wata là kẻ ăn cây táo rào cây sung.

Hassan lại khẽ quát: “Nghe rõ chưa?”

Tôi lí nhí đáp: “Rõ rồi”

Darla đứng phía sau Hassan nháy mắt với tôi, phu nhân Pei quay lại hỏi Darla: “Đây chính là phu nhân tương lai của đại nhân Hardel sao? Thật đáng yêu!” Darla còn chưa kịp trả lời, Hassan đã hạ giọng đáp: “Không phải.” Phu nhân Pei nghe xong chỉ mỉm cười, tỏ thái độ “anh không nói thì tôi cũng thừa biết”.

Hassan không nhìn tôi nữa, quay người dẫn khách vào tiền sảnh, còn Ceda về phòng tắm rửa. Ceda vừa vào nhà tắm, tôi đã muốn gọi Wata đến mắng cho một trận, nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao tôi cũng không còn là trẻ con nữa, lòng trung thành của Wata đối với Hassan sẽ luôn lớn hơn đối với tôi, đó là điều vô cùng bình thường. Không ngờ Wata lại tự dẫn xác tới, nét mặt rất nghiêm nghị, nói rằng có chuyện muốn nói. Nhìn thấy anh ta nghiêm túc như vậy, tôi bất giác chột dạ, tưởng Hassan muốn vứt tôi cho sói ăn,.

“Hôm đó cô bị ngất ở Tala.” Wata lên tiếng trước.

“Ừ, thì sao?”

“Anh chàng câu hai đó ôm cô.”

“Thì làm sao?” Tôi cảnh giác hỏi.

“Việc này tôi không nói cho đại nhân biết, tôi chỉ nói cô đã mua một ngươi đàn ông.” Giọng Wata ngày càng hạ thâp. “Cả việc trước đó cậu Hai kéo cô vào phòng, tôi cũng không nói cho đại nhân biết.”

Tôi chớp chớp mắt, không ngờ anh ta lại không nói với Hassan những chuyện động trời như vậy. Wata luôn coi tôi là người phụ nữ của Hassan cho nên mới một lòng trung thành với tôi, ngay đế những chuyện vớ vẩn như âm mưu bán Khổng tước lam tím anh ta còn báo cáo với Hassan, vậy mà lại giấu giếm chuyện này. Đối với anh ta đây có thể coi là một sự phản bội, nhưng anh ta vẫn quyết định không nói gì.

“Tôi mãi mãi sẽ không nói cho đại nhân hay bất kì ai biết chuyện của cô và cậu Hai, có Thánh Allah làm chứng, tôi nhất định sẽ chôn chặc nó trong lòng.” Wata lại nói. Sau đó, anh ta nhíu mày trở nên ngập ngừng: “Nhưng... Abu này, cô có thể hứa với tôi là sẽ... không để ý tới anh ta nữa không?”

Tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Được”

“Ngay cả khi anh ra đuổi theo cô khắp phố?” Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

“Anh ta sẽ không đuổi theo tôi khắp phố.” Tôi dứt khoát nói.

“Anh ta sẽ làm như thế! Abu, tôi biết con người này, biết cả sự tích về anh ta nữa, từ rất lâu rồi. Anh ta rất đáng sợ, dù tôi không muốn nói như vậy, nhưng trên thế giới này, nếu còn ai có thể tranh tài có thể tranh tài cao thấp với đại nhân nhà tôi, tôi nghĩ chính là người này!” Wata nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta sẽ không cam tâm chịu thua đâu. Những thứ anh ta muốn anh ta sẽ bất chấp thủ đoạn để có được.”

“Tôi sẽ không để ý đến anh ta nữa!” Tôi nhấn mạnh từng chữ.

Wata còn định nói dì nữa, tôi không kì được sự bực bội, quát lên: “Wata! Vì Thánh Allh, hãy im đi!”

Anh ta y lời im miệng, nhưng vẫn tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi vì đã nổi giận với anh.” Bản thân tôi cũng không hiểu tai sao mình lại đột nhiên nổi xxung như thế này nữa. Thực ra tôi chỉ muốn nói tôi và người đó không thể ở bên nhau, xin đừng nói với tôi về chuyện này nữa, nó làm tôi thấy khó chịu.”

Wata toét miệng cười, nhẹ nhàng nói:”Không sao. Abu, cô tức giân với tôi cũng không sao, nhưng tôi vẫn phải nói cho hết, tôi cảm thấy đôi nam nữ hôm nay chủ động tìm đến có vấn đề.”

“Đôi nam nữ”? Ý chỉ cậu thanh niên đó và Ceda sao? Bọn họ thì có vấn đề gì được chứ?

“Thung lũng Kalasha đúng là cái nôi của những mỹ nhân, nhưng không ai có làn da trắng nõn như vậy.” Anh ta nhấn mạnh từng chữ. ”Ở đất nước chúng tôi, chỉ có một tộc người có làn da trắng, dáng vóc mảnh khảnh và ưa nhìn như vậy, chính là tộc người Rajput.” Khi nhắc đến người Rajput, Wata nhìn tôi không chớp mắt. “Abu, có thể những người khác không biết, nhưng tôi biết cậu Hai họ Ngô là người Rajput.”

Tôi càng nghe càng kinh ngạc, nhưng vẫn cứng đầu phản bác: “Thế thì sao? Có thể bộ tộc Rajput cũng giống như bộ tộc Pashtun, có rất nhiều người, không phải ai cũng biết nhau.”

“Phải, có thể tôi đã quá đa nghi, nhưng bộ tộc này...” Anh ta kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai vẻ khinh miệt.

“Anh không thích bọn họ à?”

“Đúng, tôi không thích.” Wata nói thẳng. “ có người cảm thấy bộ tộc Rajput rất đáng thương, bởi vì bọn họ bị trục xuất khỏi Pakistan, mà kẻ yếu thì luôn nhận được sự đồng cảm của số đông. Nhưng người Rajput cũng chẳng khác người Do Thái ở Pakistan, hay người Itali ở châu Á, nếu cô hiểu ý của tôi.”

Tôi không hiểu.

Thấy vẻ mặt ngây ngô của tôi, Wata đành phải nói thẳng: ”Tham lam vô độ, chỉ cần kiếm được tiền, việc gi họ cũng làm.”

“Thế thì đã sao?”

“Thế thì đã sao?” Wata nhắc lại câu hỏi của tôi rồi giơ hai tay lên trời như thể tôi đúng là một con ngốc hết thuốc chữa,sau đó nói: “có những việc không được phép làm. Abu, thế giới này rất tồi tệ, nhưng có một số việc vẫn không thể làm được. Chuyện này không liên quan đến tín ngưỡng hay tôn giáo, mà là nguyên tắc làm người. Có nhưng việc là phi nghĩa, có nhưng việc là phi đạo đức, nếu biết mà vẫn kiếm tiền dựa vào những việc này thì cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ linh hồn, mà con người một khi đã mất đi linh hồn thì trừ phi có kì tích xuất hiện, nếu không sẽ không thể tìm lại được nữa.”

Tôi nhíu mày dò hỏi: “Người Rajput... đã làm những việc phi đạo đức sao?”

Wata nhìn tôi, sau khi chắc chắn tôi thật sự không biết gì mới nói: “Bọn họ đặt chướng ngại vật trên đường, vơ vét tài sản và tấn công dân tị nạn từ Ấn Độ sang. Đây chính là thùng tiền đầu tiên người Rajput kiếm được, cũng chính là lý do chỉ sau một đêm, bọn họ sẽ trở nên giàu có.”

Tôi hoàn toàn sững sờ. Năm 1947, sự chia tách Ấn Độ lúc đó còn là thuộc địa của Anh đã dẫn tới trào lưu vượt biên với quy mô lớn nhất thế kỉ hai mươi. Theo thống kê chưa hoàn chỉnh, tổng số người di cư thông qua các phương thức khác nhau lên tới mười bốn triệu người, và Waz – nơi cư trú từ ngàn xưa của người Rajput – lại nằm ngay con đường di cư trên bộ.

Wata tiếp tục nói: “Còn cô bé đó, da hơi ngăm đen, có thể đúng là bạn của cô. Abu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, trẻ con ở chỗ chúng tôi và ở chỗ cô không giống nhau đâu, trẻ con ở đây trưởng thành sớm lắm, chúng cũng giống như người lớn, đều biết lường gạt, thậm chí giết người.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, Ceda đột nhiên xuất hiện ở chỗ buôn người, đều này đúng là kì lạ.

Về chuyện này, Ceda giải thích với tôi rằng ngay Gama gặp nạn, cô bé hoàn toàn không có ở trong thôn. Con bé và Dela vốn thân với nhau nên sau khi Dela nhận được điện thoại của tôi, đã dẫn theo nó cùng tới cửa hàng đồ gỗ ở Changga đợi tôi. Sau khi đợi mấy ngày mà không thấy tôi đến, Dela nói quay về Gama trước, không ngờ nửa đêm hôm đó, đột nhiên có một toán người xông vào nhà trọ bắt cóc bọn họ, đến khi con bé tỉnh lại đã thấy mình ở giữa một đám trẻ lang thang, quần áo rách rưới. Ceda vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt nên đành chịu khuất phục. Những việc sau đó tôi dều có thể đoán ra, sau nhiều lần qua tay hết người này đến người khác, cô bé bị bán đến chỗ buôn người Peshawar, không bao giờ gặp lại Dela nữa, việc thôn Gama bị thiêu rụi, cô bé hoàn toàn không hay biết.

Lời kể của Cela không có chỗ nào bất hợp lý cả, nhìn cô bé ngủ ngon lành, tôi bất giác nhớ đến Jiahan. Nhưng nếu Cela ở đây thì Dela ở đâu? Không biết ở thôn Gama còn ai khác thoát khỏi kiếp nạn đó hay không, tôi làm thế nào mới có thể tìm được họ? Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Cela, tôi không tin là cô bé lừa gạt tôi.

Nhưng chưa được mấy ngày, Cela đã lén trèo cửa sổ trốn ra ngoài, cùng đi với cô bé là cậu thanh niên tên Ía đó. Wata từ đầu tới giờ luôn theo dõi bọn tôi nên vội vàng đến báo cho tôi, còn nói là bọn họ chắc chắn là trốn đi gặp người nào đó, có thể chính là Lâm. Chưa biết chừng ngoài việc theo dõi tôi ,”hai tên gián điệp” này còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, thu thập tin tình báo của Hassan. Tôi kéo chặt áo choàng, không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ đi theo hai người họ.

Mặt trăng vừa to vừa tròn ở trên cao, quạ đen xòe đôi cách đen sì, bay lượn dưới trăng. Tháng tư, theo lịch âm của Trung Quốc, còn được gọi là Hòe Nguyệt, tức là mùa cây hòe nở rộ những cách hoa màu vàng trắng; nhưng ở Peshawar, trời vẫn lạnh đến thấu xương. Mùa xuân ở Trung Á rất ngắn, phải đến tháng Sáu mới cảm nhận được bước chân trậm rãi của mùa xuân. Trời lạnh thế này,không biết hai người đó muốn đi đâu?

Cela và cậu thanh niên đi qua vài con phố, sau đó tháo giầy, chậm rãi bước vào một nhà thờ Hồi giáo có mái hình củ hành màu xanh, sau đó tới chính giữa nhà thờ, quỳ xuống, mặt hướng về Thánh địa Mecca. Kinh Koran không cho phép quỳ lễ, trong nha thờ Hồi giáo không có ảnh của Thánh Allah, thế nên tất cả các tín đồ đạo Hồi đều hướng mặt về phía Thánh địa Mecca để cầu nguyện.

“Họ đang làm gì vậy?” Tôi thấy Ceda và cậu thanh niên đó quỳ trên một tấm thảm, miệng lẩm bẩm điều gì đó, liền quay lại hỏi Wata.

“Đang cầu nguyện.” Wata đáp.

Tôi cũng đoán như vậy., nhưng thông thường, mỗi lần cầu nguyện chỉ mất vài phút, vậy mà hai người này hơn nửa tiếng đồng hồ sau vẫn còn ở đó cúi người dập đầu, hết lần này tới lần khác.

Tôi và Wata lặng lẽ tiến đến nấp sau lưng hai người họ, chỉ nghe thấy họ lẩm bẩm: “Hỡi Thánh Allah! Xin Người hãy giải trừ bệnh tật cho tiểu Ngãi của chúng con, hãy chữa bệnh cho chi ấy. Người là đáng toàn năng chữa khỏi bách bệnh, ngoài Người ra, không ai có thể chữa trị được.” Sau đó, hai người lại dập đầu, đồng thanh nói: “Con, c, và con, Isa tối nay sẽ đọc kinh Koran ba lần, để cầu nguyện cho chị ấy sớm bình phục.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc.

Mấy ngày nay, tình trạng sức khỏe của tôi vẫn không khá lên, Ceda nhanh chóng nhận ra tôi đang bị bệnh rất nặng, cả ngày không chịu rời tôi nửa bước. Nhìn gương mặt đầy u buồn của cô bé, tôi chỉ biết xoa đầu an ủi nó, thật không ngờ nửa đêm, nó lại chạy đến nhà thờ Hồi giáo để cầu nguyện cho tôi.

Đối với tôi, cuốn kinh Koran là một bộ thiên thư, không những khó hiểu, phát âm trúc trắc mà còn dài lê tha lê thê, đọc một lần thôi cũng đã là quá lắm rồi, huống hồ những ba lần!

Tôi vội nhảy ra, gọi: “Ceda!”

Cô bé ngẩng đầu lên, trán còn một vết đỏ rất rõ, nhìn thấy tôi, nó lập tức toét miệng cười, nói: “Ngãi, sao chị lại đến đây? Đợi một chút, em vẫn chưa cầu nguyện xong.”

Tôi nhíu mày: “Đừng cầu nguyện nữa, theo chị về nhà.”

Nhưng con bé không chịu, nhất quyết đọc xong bộ kinh mới thôi. “Những cái này có tác dụng gì đâu!” Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nói. Nếu con bé cứ dập đầu thế này, tôi còn chưa khỏe thì nó đã đổ bệnh rồi. Ceda nghiêm nghị nói: “Tiểu Ngãi, sao chị cứ khôn chịu hiểu thế? Chỉ cần chị tin tưởng, Thánh Allah nhất định sẽ bảo vệ chị, nhưng trước hết chị phải tin tưởn đã.”

Đột nhin tôi nhớ lại năm đó khi bắt đầu học tiêng Urdu, câu nói tôi thích nhất là: “Chúa sẽ phù hộ cho bạn!”. Khi đó, chăc tôi ít nhiều tin tưởng vào Thánh Allah hay thần Phật gì đó, nhưng bây giờ, tất cả đã khác rồi. Tôi khẽ thở dài, Ceda thấy tôi không còn ngăn cản, lại cùng Isa cầu nguyện. Đêm khuya tĩnh mịch, trong nhà thờ không có ai ngoài bốn người chúng tôi. Tôi dựa người vào cửa, mắt chăm chú dõi theo bóng dáng gầy gò hiện lên rõ rệt trong màn đêm, không ngừng ngẩng đầu lên rồi cúi đầu xuống, hai tay hướng lên trời, hết lần này tới lần khác. “Nhân danh Thánh Allah, tôi sẽ chữa lành cho bạn, chữa lành mọi đau thương của con người và đau thương do ánh mắt ganh ghét, đố kị. Cầu xin Thánh Allah chữa lành cho bạn. Nhân danh Thánh Allah, tôi chữa trị cho bạn.”

Trong nhà thờ tĩnh mịch, chỉ có mặt đất lấp lánh ánh xanh như đang hòa nhịp sống động cùng với hai bóng người đó. Tôi nhìn Ceda và Isa, lại quay đầu nhìn thành phố Peshawar yên tĩnh, rồi lại nhìn về một ô cửa sổ nào đó có ánh đèn chợt lóe sáng rồi vụt tắt. Tôi ngẩng đầu lên, Peshawar có tuyết rơi, tuyết tháng Tư.

Gần nửa đêm, cuối cùng cũng đọc xong ba lần kinh Koran, tôi kéo bàn tay nhỏ bé của Ceda bước ra khỏi cánh cửa lớn của nhà thờ, theo sau là Isa và Wata.

“Chị sẽ bình phục, nhất định là như vậy.” Ceda vừa nói vừa khẽ lắc bàn tay của tôi. “Đợi chị khỏe lại, chúng ta sẽ rời khỏi đây, chúng ta sẽ về nhàm được không, Ngải?”

“Được.” Tôi cúi xuống nhìn con bé, dịu dàng đáp, mặc dù tôi không biết nhà mà cô bé nói là ở đâu. Bông tuyết trắng phau rơi xuống khuôn mặt giờ chỉ nhỏ như một quả hồ đào của con bé, nhìn khuôn mặt đó, lòng tôi đột nhiên dịu lại.

Bỗng Ceda thốt lên : “Tiểu Ngải, chị nghe xem, có tiếng hát.”

Đúng vậy, trong màn đem tĩnh lặng, thấp thoáng có tiếng đàn tinh tế, ấm áp vọng đến, hình như là một bản tình ca. Tôi dừng bước, nhận ra đây là một bản tình ca tiếng Anh, có tên là It’s not googbye.

Till the day I’ll let you go

Till we say our next hello

It’s not googbye

Till I see you again

I’ll be right here remembering when

ở Peshawar sao lại có bài hát tiếng Anh như vậy? Tôi vô thức lần theo tiếng nhạc, Wata định ngăn lại nhưng cuối cùng lại không nói gì. Đây là bài hát tiếng Anh mà tôi thích nhất, ở đất nước xa lạ và xa xôi này, đột nhiên nghe thấy giai điệu quen thuộc, lòng tôi càng thêm muôn phần buồn bã.

Tôi vòng qua nhà thờ, qua tòa thị chính, xuyên qua khu dân cư, sắp nửa đêm rồi, tiếng nhạc càng thêm thánh thót, vang vọng, nhưng vẫn không sao tìm thấy người đánh đàn. Tiếng hát miệt mài, du dương, như khóc lóc như kể lể, như thể có một người toàn tâm toàn ý yêu thương một người, nhưng lại không thể ở bên người đó.

When you’ve been missing somebody so long

It’s just a matter of time I’m sủe

But time takes time and I can’t hold on

So won’t you try as hard as you can

Put my broken heart together again?

...

Tôi dừng bước, dỏng tai lắng nghe. Tối nay, ở Peshawar, cbó người thất tình sao? Người đó chắc chắn rất rất yêu đối phương, mới có thể hát với tâm trạng trọn đời trọn kiếp như vậy, dốc lòng tâm sự như vậy... Nhưng sao tôi không thể tìm ra người đánh đàn?

Đột nhiên tôi ngẩng đầu lên, tiếng hát này không phải vọng lại từ nơi nào đó, mà chính là từ phía trên. Tiếng hát du dương như dòng thác ào ào đổ xuống, đến từ giữa không trung. Có người đã cả gan trưng dụng loa của tất cả các nhà thờ ở Peshawar để phát bài hát này.

Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Peshawar có mấy chục nhà thờ Hồi giáo lớn nhỏ, mỗi khi đến giờ cầu nguyện, tiếng tuyên lễ lại tràn ngập khắp các ngõ ngách của thành phố. Khi vừa đến Pakistan, tôi đã từng bị tràn âm thanh tuyên lễ năm lần một ngày, bảy ngày một tuần này khiến cho tâm thần suy nhược; còn bây giờ, toàn bộ loa của các nhà thờ đều đang đồng loạt phát một bản tình ca với giai điệu, ca từ bi thương khiến người nghe muốn khóc.

Now what if I never kiss your lips again

Or feel the touch of your sweet embrace

How would I ever go on?

Without you there’s no place to belong

...

Tiếng hát tiếp tục vang vọng như thể đến từ thiên đường: Đó không phải là tạm biệt. Em yêu, hãy nhớ, đó không phải là tạm biệt. Cho tới khi gặp lại em, anh sẽ ở đây nhớ nhung hồi tưởng...

Cuối đầu xuống, tôi nghĩ thật buồn cười, hóa ra ở đất nước Hồi giáo nghiêm ngặt như thế này cũng có người thất tình. Vậy mà tôi cứ tưởng tất cả bọn họ đều nhắm mắt kết hôn.

Tiếng nhạc du dương chậm rãi vang vọng giữa bầu trời đêm tĩnh lặng, toàn thánh đường màu xanh lam hòa lẫn với màu tuyết trắng xóa bay lượn trên bầu trời Peshawar. Tôi đứng yên một chỗ, mải miết nghe, lần đầu tiên cảm thấy một Peshawar đầy rẫy cảnh giết chóc và mùi màu tanh lại đẹp như trong truyện cổ tích. Nếu có ngày quay trở về Trung Quốc, tôi nghĩ mình sẽ nhớ mãi đêm nay, nhớ sự dịu dàng khiến người ta kinh ngạc của một Peshawar nổi tiếng bởi sự hỗn loạn và hoang dã.

Có không ít người dân bị đánh thức bởi tiếng nhạc, mở cửa sổ ra nghe ngóng, bật đèn hoắc chạy ra ngoài phố nhìn ngó, lại là không ai lớn tiếng kêu gào mà đều im lặng lắng nghe, những người yêu nhau được ở bên nhau thì nhìn nhau mỉm cười, người cô đơn thì nước mắt lưng tròng, trong khoảnh khắc này, thế giới dường như chỉ còn lại tình yêu, ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm.

Thật là tốt, tôi thầm nghĩ, trên thế giới này vẫn còn một người yêu một người như vậy. Ngươi đó nhất định là báu vật của anh ta nên anh ta mới có thể dịu dàng, tha thiết như vậy.

Đã quá mười hai giời đêm, tiếng nhạc cuối cùng cũng tắt, dân chúng bắt đầu trở vào nhà, tôi cũng đi về. Tôi không ngoảnh đầu lại nên không nhìn thấy cách chỗ tôi đứng mười mấy mét, qua một con phố, tại một ngã rẽ, có một bóng người gầy gò đã bám theo chúng tôi từ khi ra khỏi nhà thờ. Người đó mái tóc trắng, mặc quần áo cũng màu trắng, chỉ có đôi mắt là đem láy, lấp lánh như thể những ánh sao trên bầu trời Bắc bán cầu mùa đông.

Khi lên gác, Ceda lắc cánh tay tôi, nói: “Ngải, chúc chị sinh nhật vui vẻ!” Tôi dừng lại, tự hỏi sao cô bé lại biết sinh nhật của tôi. Nghĩ lại, chắc là khi vừa đến thôn Gamam, Sila từng giúp tôi sắp xếp đồ đạc, có thể cô bé đã biết vào lúc đó. Thế là tôi cười, nói: “Cám ơn em.”

Khi đến đầu cầu thang tối om, Ceda chớp mắt một cách tinh nghịch, gọi: “Ngải này!”

“Ừ?”

“Bài hát ban nãy chị có thích không?”

“Thích.”

Nge tôi nói thích, đôi mắt to trong của con bé liền sách rực lên. “Bài hát đó... cứ như là hát riêng để tặng sinh nhật chị ấy nhỉ?”

Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to tròn của con bé trợn lên một cách tinh quái, tôi chỉ muốn phì cười. “Ừ, rất hay!” Tôi cười, giơ tay xoa đầu con bé rồi nói: “Đi ngủ thôi.” Con bé vui vẻ đi vào phòng, vừa đi vừa nhảy chân sáo như trẻ con được cho kẹo, có vẻ rất vui sướng.

Ngày hôm sau, tất cả các tờ báo tiếng Anh và tiếng Trung ở Peshawar đều có bài viết về bản tình ca lúc nửa đêm này. Phái bảo thủ cực kì phẫn nộ, nói đây là sự xúc phạm đối với Thánh Allah, bọn họ lật tung cả thành phố lên để lục soát, muốn bắt kẻ đã cả gan phát bài hát này để diễu hành thị chúng, kết quả đương nhiên là không bắt được, một thời gian sau cũng đành cho qua.

Tôi không xem bao nên không hay biết gì về chuyện này. Sau buổi tối hôm đó, không biết có phải được Thánh Allah phù hộ hay không mà tôi cảm thấy các triệu chứng bệnh giảm bớt, tim cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Wata vẫn giữ nguyên ý kiến về chuyện xảy ra tối hôm đó, luôn miệng lẩn bẩm:”Dù Sao tôi vẫn cảm thấy mờ ám.”

“Vậy chờ tới khi biết có gi mờ ám rồi hẵng tính.“ tôi nói. Sực nhớ đã mấy ngày rồi không gặp Hassan, tôi liền hỏi Wata hôm nay anh ta đi đâu. Wata nói hôm nay Hassan ở nhà để chờ tiếp khách. Nghĩ kĩ lại hình như từ khi phu nhân Pei đến thăm, Hassan bắt đầu suốt ngay mặt nhăn mày nhó, thỉnh thoảng có chạm mặt cũng chỉ thất anh ta vội vội vàng vàng đi đâu đó, nét mặt đăm chiêu. Hôm đó, phu nhân Pei,Darla và Hassan đã nói chuyện rất lâu, cửa chính của tiền sảnh luôn đóng chặt. Sau nay truyền thông phương Đông và phương Tây đều đưa ra các cuộc phỏng đoán về cuộc hội đàm hôm ấy của Hassan, đa số đó cho rằng đó là khởi điểm cho sự sụp đổ cho sự nghiệp chính trị của phu nhân Pei. Chỉ vài tháng sau cuộc gặp này, cục diện chính trị của Peshawar đã xảy ra biến động vô cùng lớn.

Gia tộc Hardel đã góp bao nhiêu công sức trong sự thay đổi lớn lao này, tôi không biết. Tôi có lần hỏi Hassan có từng nghĩ một phu nhân Pei hừng hực khí thế lại sụp đổ nhạh chóng như vậy không. Còn một Darla trong có vẻ không chút thực lực, cử chỉ ẻo lả, chỉ biết nịnh nọt, lại thăng quan tiến chức nhanh như ngồi hỏa tiễn không. Hassan liền nói: “Mễ lạp, không thể chỉ vì một người có sở trường nịnh nọt, a dua mà phủ nhận tâm cơ và thực lực của anh ta. Đời sống chính trị được xay dựng dựa trên quân quyền, sự lớn mạnh của quân quyền trong những năm loạn lạc gần như là sự đảm bảo duy nhất quyết định đời sống chính trị, trong khi đằng sau phu nhân Pei không có một đội quân đủ lớn mạnh.”

Nói như vậy, chẳng lẻ đằng sau Darla có một quân đội lớn mạnh sao? Là quân đội Darla hay quân đội của Hassan ? Đay có phải là diều kiện để anh ta cưu tôi ra khỏi nhà tù không?

Trở lại chuyện hôm nay, Darla lại đến gặp Hassan. Đợi anh ta đi rồi, Hassan lại về thẳng phòng mình, không lâu sau, mấy tướng lĩnh dưới trướng anh ta lần lượt đến. Mấy người nay không phải là cận vệ của anh ta, cũng không phải binh lính của Muja, mà là những nhân vật chủ chốt quản lí quân vụ, tài vụ và vận chuyển...,chính mấy người này đã giúp Hassan dựng lên tập đoàn quân sự hùng mạnh.

Kể từ lúc được sắp xếp ở lại đây, khi thoảng tôi lại gặp những người này. Tuy Hassan huy động lực lượng cứu tôi ra khỏi nhà tù Pheshawar nhưng chưa từng giải thích với những người này tại sao phải cứu tôi, cũng chưa từng giới thiệu tôi là ai, chắc anh ta cho rằng chuyện riêng của mình không cần giải thích với bất kì ai. Nhưng vất đề ở chỗ, một người đàn ông trẻ trung khỏe mạnh, có quyền có thế, vào tù để cứu một cô gái không rõ lai lịch , sau đó anh ta và cô gái ấy sống cùng một nhà, đề tài này khiến quần chúng nhân dân vô cùng tò mò hứng thú.

Không lâu sau, có người moi được tin tức cũ, nói tôi là cô dâu mà Hassan cưới ở chợ về, nhưng giang hồ đồn thổi cô gái đó dung mạo xuất chúng, bất kể lúc vui hay buồn đều là một đại mỹ nhân, trong khi mặt mũi tôi chằng chịt vết thương, vết sẹo, chẳng có gì giống một mỹ nhân cả.

Sau đó lại có tin đồn cô gái đó sống chết không đồng ý lấy Hassan. Nhưng tôi đâu có như vậy! Chưa hết, còn có người nói cô gái đó ngưỡng mộ đại nhân Hardel đến mức không thể rời xa một bước, cứ nhìn khi cô gái ấy nói chuyện với đại nhân, đều không dám nhìn vào mắt đại nhân là biết. Tôi dở khóc dở cười, đó là vì Hassan quá cao tôi thấy mệt khi cứ phải ngẩng cổ lên nói chuyện với anh ta! Nói tóm lại, người ngoài cuộc không sao hiểu được chúng tôi có quân hệ gi với nhau, suốt ngày xì xào đoán già đoán non.

“Quan hệ gi thì cũng không liên quan đến các người!” có lần, Wata đã tức khí quát lên. “Cái quái gì mà ngưỡng mộ đại nhân đến mức không thể rời ra được chứ? Rõ ràng là Abu nhà tôi xấu hổ, có biết không hả?”

Đây chính là vấn đề thứ ba. Kể từ sau khi ra tù, trước mặt mọi người, Hassan luôn gọi tôi là “Abu”, tức Abu Bostan. Tôi nghĩ đó không phải chỉ vì trước mặt mọi người, tôi đã nói với Lâm mình tên là Abu, mà quan trọng hơn là tôi từng từ chối kết hôn với Hassan, và còn đào hôn nữa. Đào hôn, theo luận hiện hành của Pakistan và nhất là trong các gia pháp của các gia tộc lớn như Hardel, đó là trọng tội mà ngay cả Hassan cũng không cứu được.

Vì một loạt lí do ở trên, mấy viên tướng lĩnh đều coi tôi là cô gái có lai lịch không rõ ràng, luôn giữ thái độ khách sáo và xa cách. Tôi nghĩ như thế cũng tốt, nếu bọn họ có thể coi như không nhìn thấy tôi thì càng hay. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Tối nay, Hassan cùng mấy nhân vật chủ chốt hợp suốt đêm, đại nhân Bynum, chủ quản tài vụ, đến giờ vẫn chưa rời đi.

Kể từ khi cuộc chiến Jalalabad nổ ra, cuộc đối đầu của Liên minh Phương Bắc và quân Muja diễn ra liên tục không ngừng nghỉ suốt mười lăm tháng trời, trong đó có vô số cuộc xung đột lớn nhỏ, chỉ có điều trước chiến dịch Jalalabad, quân Muja khi thế hừng hực, hăng hái tiến lên, sau chiến dịch Jalalabad, binh lính Muja lại thất bại thảm hại. Nguyên nhân lớn nhất là ngay từ khi khai chiến, Liên minh Phương Bắc đã được trang bị súng máy Maxim.

Nếu nói về sự xuất hiện của thuốc nổ chấm dứt thời đại của vũ khí lạnh thì sự ra đời của súng Maxim đánh dấu sự kết thúc của Binh pháp Tôn Tử. Nói vậy có hơi quá, nhưng sự ra đời của Maxim đã khiến cho rất nhiều chiến thuật quân sự thời cận đại phải rút khỏi dòng sông lịch sử, ví dụ như chiến thuật biển người.

Loại súng này nổi tiếng từ thế kỉ trước, có bằng chứng xác thực cho thấy vì sử dụng loại vũ khí ghê gớm này màn số người tử vong trong Thế chiến I đã đạt đến con số đến nay chưa từng có là năm mươi lăm triệu người, mà hầu hết tất cả binh sĩ tinh nhuệ của Liên minh Phương Bắc hiện nay đều được trang bị loại súng này.

Vậy quân Muja cũng trang bị loại súng này là được, có người đề nghị như vậy nhưng vấn đề là loại súng này còn có một đặt điểm chể người khác: đắt.

Trên thế giới này, việc lãng phí tiền của nhất chính là chiến tranh. Đã đánh nhau hơn một năm rồi, không biết còn phải đánh bao lâu nữa, ngay cả gia tộc Hardel cũng phải bắt đầu tính toán chi li. Tôi không biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì nhưng thấy đèn sáng suốt đêm, đôi lông mày của Hassan thì nhíu tịt lại. Để chuẩn bị đầy đủ binh mã và lương thực, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.

Khi nơi chân trời xuất hiện một vệt sáng màu trắng bạc, đèn trong phòng Hassan vẫn sáng, thấp thoáng có tiếng tranh cãi vọng ra. Tôi quyết định mở cửa, thò đầu cố gắng nhìn sang bên đó. Wata thấy tôi mở cửa ra, lập tức chui vào, hỏi:”Abu, dậy rồi à?”

Tôi hất cằm sang phía đó, hỏi:” vẫn chưa hợp xong à?”

Wata thì thào:”Chưa, bàn suốt cả đêm.”

“Vì vấn đề tiền nong sao?”

“Đúng vậy.”

Im lặng một lúc,tôi hỏi: “Là phía phu nhân Pei hay quân đội cần?” nghe nói phu nhân Pei được Đảng nhân dân tiến cử tranh chức thủ tướng Pakistan cho nhiệm kì tới, đối thủ của ba là tướng quân Zia-ul-Haq-thủ tướng đương nhiệm của Pakistan. Người người đều biết tướng Zia-ul-Haq muốn tiếp tục đảm nhiệm chức vị thủ tướng, hơn nữa ông ta vốn lập nghiệp từ quân quyền, phía sau chắc chắn có quan hệ dây mơ rễ má với chợ đen Peshawar, còn nếu Hassan muốn ủng hộ phu nhân Pei, tức là trở thành kẻ thù của Zia-ul-Haq.

Wata buồn bã nói:”Sợ rằng cả hai đều cần.”

Điều đáng sợ hơn cái động không đáy chính là hai cái động không đáy.

Đột nhiên trong phòng Hassan có người lớn tiếng nói:”Tôi có lý do gì, lẽ nào đại nhân cho rằng tôi có mưu đồ riêng?” Tiếp theo, tiếng cãi cọ càng lúc càng lớn.

Hassan nghiêm giọng quạt: “Bynum!”

Bynum dừng lại nhưng sau đó càng lớn tiếng hơn:” Tôi chỉ vì đại nghiệp của bộ tộc Pashtun chúng ta, vì kì vọng của gia tộc Hardel và cơ nghiệp cho ông cha vất vả gây dựng nên. Anh cho rằng tôi có mưu đồ riêng gì, hả anh trai?”

Tôi trợn tròn mắt, lập tức nhìn sang Wata. Anh trai ư? Chuyện này là thế nào? Tôi nhớ Hassan từng nói Jari chỉ còn lại mình anh ta là con trai mà.

Wata nhìn tôi, nhún vai, tỏ vẻ không bận tâm. Đang định hỏi kĩ tôi nghe thấy “rầm” một tiếng, có một vật nặng rơi xuống đất.

Tôi, Wata và các hộ vệ khác khi nghe thấy tiếng động bèn từ các ngóc ngách trong nhà lao ra, xông vào phòng của Hassan. Chỉ thấy Hassan đứng quay lưng ra phía cửa, một người với gương mặt chữ điền, đôi lông mày dựng ngược, dáng vẻ hung ác đang đứng đối diện với anh ta, dưới chân họ là những mãnh gốm vỡ vụn, chắc hẳn là bị đạp vỡ trong lúc tranh cãi.

Tôi thì thầm hỏi Wata:”Chẳng phải Jari chỉ có một mình đại nhân là con trai hay sao?”

Wata nghiêng đầu, ghé sát vào tai tôi, khẽ đáp:” Ở bên ngoài.”

Hả? Đúng là tin động trời!

Lúc này, một hộ vệ chạy đến trước mặt Hassan, hỏi:”Đại nhân Bynum, có chuyện gì mà tức giận đến vậy?” Người này ở tư thế phòng bị, nhưng giọng vẫn rất nhã nhặn, không ngờ một hộ vệ khác lại đứng chắn trước mặt Bynum, giơ tay đẩy anh ta, lạnh lùng nói:”Tức giận hay không không đến lượt anh lên tiếng.”

Mắt tôi hoa hết cả lên, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã nghe thấy “lạch cạch” mấy tiếng, tất cả hộ vệ ở đây đều rút súng ra, hơn nữa còn chia ra hai nhóm rõ ràng: Hộ vệ của Hassan bất mãn với thái độ hộ vệ cuẩ Bynum, giơ tay đánh vào gáy một người trong số đó. Hassan quát: “ Dừng tay!” nhưng không kịp, đối phương ôm lấy cổ ngã xuống. Mặt Bynum tái mét, hắn lạnh lùng nói: “ Anh quả nhiên trị quân có cách, nhưng...” hắn đột nhiên giơ tay chỉ vào tôi, nói lớn: “Tại sao quân khố lại trống rỗng? Anh tiêu tiền vào việc chính đáng hay là cho con đàn bà vớ vẩn này?”

Đột nhiên mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Hassan cũng nhìn thấy tôi đang đứng trong góc, liền nhíu mày hỏi: “ Em đến đây làm gì? Về phòng đi!”

Bynum cười khẩy, nói: “Tiểu thư Abu Bostan phải không? Đúng lúc cô ở đây, tôi có vài chuyện muốn hỏi.” Sau đó, hắn ta không đợi tôi đồng ý, hùng hổ luôn một tràng: “ Xin hỏi cô là ai? Nhà ở đâu? Có hôn ước với đại nhân nhà chúng tôi hay không? Nếu không, tại sao lại sống ở đây? Nghe nói đại nhân cứu cô ấy khỏi nhà tù Peshawar, nói như vậy thì...”

Hassan lạnh lùng cắt lời hắn ta: “Bynum, đừng tưởng là em trai của ta thì ta không giết ngươi.”

Pakistan là một quốc gia bảo thủ, theo giáo lí đạo Hồi, nam nữ chưa kết hôn ngay đến cả nắm tay cũng không được, chứ đừng nói là ở chung một nhà. Hassan là người đứng đầu gia tộc Hardel, đức hạnh của anh ta không được phép bị vấy bẩn. Tôi đã ở đây mấy tháng rồi, từ lâu đã có lời đồn nói tôi lai lịch bất minh, hoàn toàn không xứng với đại nhân, hôm nay Bynum còn nói tôi không chỉ là lại lịch bất minh mà còn là một phạm nhân nữa.

Đám hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, trong thâm tâm, họ đã sơm coi tôi là nữ chủ nhân tương lai, không ngờ lai lịch của tôi lại kinh khủng như vậy.

Wata tức giận nói: “Đại nhân Bynum, tiểu thư Abu bị người ta hãm hại nên mới phải ngồi tù.”

Bynum chế nhạo: “Hãm hại cái gì, ăn cắp hay bỏ trốn theo trai?”

Lời vừa thốt ra, mọi người đều “ồ” lên.

Bynum quay sang Hassan, tiếp tục chất vấn: “Anh nói quân nhu thiếu thốn sao tôi lại nge nói gần đây tiểu thư vừa bỏ ra tám nghìn đô la để mua một người đàn ông ở chợ đen về?”

Tôi lập tức quay sang nhìn Wata. Wata mặt mày ủ ê lắc đầu, ý bảo anh ta cũng không rõ ai đã truyền tin này ra.

Bynum tiếp tục: “Tiểu thư này sống trong ngôi nhà của gia tộc chúng ta mà không giữ đức hạnh của người phụ nữ nói cho cùng đây là chuyện riêng trong nhà của anh, nhưng cái kiểu ném tiền qua cửa sổ này, xin hỏi tiền ở đâu ra? Là lấy từ tiền quân phí của Muja phải không?”

Nge những lời chất vấn của Bynum, sắc mặt Hassan càng lúc càng khó coi, đầu óc tôi bắt đầu xoay như chong chóng, tuyệt đối không thể để danh tiếng của Hassan bị ảnh hưởng vì tôi được. Nhưng những điều Bynum nói đều là sự thật, biết phản bác thế nào đây? Thấy Hassan giơ tay kên như muốn ra lệnh hộ vệ bắt hắn ta lại, tôi buột miệng nói: “Đại nhân Hardel, xin nghe tôi nói một câu. “Mặc dù đầu óc rất hỗn loạn nhưng lúc này không còn cách nào khác. Tôi kính cẩn hành lễ với Bynum, nói: “Xin chào đại nhân.” Hắn quay người, không nhận lễ này của tôi, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.

“Tôi là Abu.” Không đợi hắn ta trả lời, tôi nói luôn: “Đúng là tôi có mua một người đàn ông ở chợ đen về, nhưng là để nấu cơm.”

Bynum châm chọc: “Một tên đầu bếp mà có giá tám nghìn một trăm đô la ư?”

“Đại nhân Bynum đang chỉ trích tôi không biết tiết kiệm sao?”

Bynum vừa mở miệng, tôi liền ngắt lời: “Tiết kiệm đúng là một phẩm chất tốt, nhưng tiền là thứ kiếm được chứ không phải là thế tiết kiệm mà có. Hôm nay, tôi sẽ dạy cho đại nhân một cách kiếm tiền, để tránh sau này suốt ngày ngài lại trách tôi tiêu tiền như nước.” Rồi tôi lôi trong túi áo ra một đồng xu, giơ lên nói: “Đây là đồng xu có giá trị một tệ.”

Bynum cười khẩy. “Phải, đây là đồng một tệ, tôi thấy rồi.” Hassan nhìn tôi với ánh mắt nghi ngại, anh ta cũng không biết tôi muốn làm gì.

Tôi nói tiếp: “Tôi có một người bạn là cao thủ của khoa Hóa học, trong một dịp rất tình cờ, anh ta đã nung chảy đồng xu này và phân tích thành phần trong đó. Sau đó, bạn tôi nói cho tôi biết trong máy đồng xu này không chỉ có bạc thật mà giá trị của lượng bạc trong đó còn cao hơn rất nhiều so với mệnh giá của nó.” Tôi dừng lại một lúc để quan sát phản ứng của mọi người. Họ đều dỏng tai lên nghe, Hassan hạ giọng nói: “Nói tiếp đi!”

“Có một nguyên lí trong lưu thông tiền tệ hiện đại, đó là lượng tiền trong lưu thông phải tỉ lệ nghịch với tốc độ lưu thông bình quân của cùng một đơn vị tiền tệ. Tất cả tiền tệ trong lưu thông đều chỉ tiền kim loại, vì tiền kim loại có khả năng lưu giữ, có thể tự phát điều tiết lượng tiền tệ trong lưu thông, khiến cho nó thích ứng với lượng cần dùng thực tế. Cho nên, tiền giấy mà một quốc gia phát hành phải tương đương với tiền kim loại. Như vậy mới không xảy ra tình trạng lạm phát và giảm giá.”

“Cho nên?” Bynum hỏi.

“Trong khi hiện nay, hàm lượng bạc chúa trong loại tiền xu này lại vượt quá mệnh giá của bản thân nó, điều này có nghĩa là...”

“Có nghĩa là chênh lệch lợi ích rất lớn.” Đôi mắt nhỏ và dài của Hassan lấp lánh ánh hào quang chiến thắng.

“Đại nhân Bynum vô cùng ngạc nhiên, trên thực tế mọi người có mặt ở đó bao gồm cả Hassan, không ai không ngạc nhiên cả.

“Nhưng chiêu lách kẽ hở của chính phủ này không phải là kế lâu dài.” Tôi nhếch miệng nói.”Nhưng tôi đã nghiên cứu rồi, với tình hình trước mắt, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.”

Cả căn phòng im phăng phắc, Hassan quay đầu nhìn Bynum. “Lập tức tìm người thử nghiệm.”

Bynum hạ giọng đáp: “Vâng.”

Nói rồi, hắn ta dẫn hộ vệ cảu mình đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn tôi, gằn giọng nói: “Tiểu thư Abu quả nhiên thông minh hơn người.”

Tôi mỉm cười. “Cứ thử trước đa, còn chưa biết có thành công hay không.”

Hộ vệ của Hassan cũng lần lượt rời đi, ai cũng nhìn tôi rồi cười rất tươi. Khi trong phòng chỉ còn lạ tôi cà Hassan, tôi không cười nữa, thấp thỏm nói: “Hassan, cách này thực ra tôi biết từ lâu rồi nhưng không nói ra là vì không một chính phủ nào cho phép thị trường tiền tệ của mình xảy ra sơ suất lớn như vậy.”

“Ta sẽ chuẩn bị người chịu tội thay.” Hassan nói. “Mọi chi tiết dù nhỏ nhặt cũng sẽ được xử lí ổn thỏa, em yên tâm.”

“Sợ rằng một người chịu tội thay không đủ.” Tôi lắc đầu.

“Ta sẽ chuẩn bị đủ người chịu tội thay đẻ báo cáo với chính phủ.”

“Nhưng phu nhân Pei là bạn của anh mà.” Cuối cùn tôi nói ra nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng. Nói cho cùng, cách này chính là đục khoét ngân khố của chính phủ Pakistan, mà phu nhân Pei lại là một thành viên trong đó.

Hassan quả quyết nói: “Mễ Lạp, những điều này em không cần lo lắng. Ngoài ra, em phải nhớ rằng đối với chính khách, khôn có tình bạn vĩnh cửu, chỉ co những người cùng chung lợi ích ở một thời điểm nhất định nào đó.”

Tôi im lặng.

“Vậy mà ta cứ tưởng em chỉ là thiên tài trong việc học ngoại ngữ thôi đấy.” Ngừng lại giây lát, anh ta đổi giọng, chân thành khen ngợi tôi.

Tôi cười gượng, cái này có gì đáng khen ngợi chứ, thủ đoạn bất chính suy cho cùng cũng là thủ đoạn bất chính thôi.

Bắt đầu từ hôm đó, lượng tiền xu nhanh chóng giảm bớt trên thị trường Pakistan, thậm chí có đợt hoàn toàn biến mất. Một lượng lớn tiền xu đột nhiên biến mất khiến chính phủ chú ý, nhanh chóng bắt tay điều tra. Ài tháng sau, một nhóm người trong đó chủ yếu là người Ấn Độ bị bắt, phía cảnh sát thu một lương lớn tiền xu trong nhà họ, sau đó toàn bộ những người này bị trục xuất về nước. Nghe nói việc này còn liên quan đến một quan chức cấp cao nào đó của chính phủ Zia-ul-Haq, vị quan chức đó ngay lập tức bị mất tín nhiệm, từ đó thất bại hoàn toàn trên chính trường.

Việc này gây xôn xao một thời gian dài, gần nửa năm sau đó, thị trường tiền tệ mới dần dần hồi phục, nhưng dần hồi phục tức là chính phủ tiến hành đúc tiền xu mới, với hàm lượng bạc bằng với mệnh giá của bản thân đồng tiền. Sau đó, chính phủ tuyên bố đã kiểm soát được tình hình, tôi không biết điều đó có thật không, chỉ biết là thoắt cái quân Muja đã được trang bị súng Maxim.

Ngoài ra, việc này còn ảnh hưởng đến sự lưu thông tiền tệ ở chợ đen Pakistan, thâm chí còn ảnh hưởng đến thị trường tiền tệ các nước lân cận. Nghe nói từ đó về sau, Peshawar có thêm một ngành nghề mới – tiền tệ chợ đen. Vì kính phục lòng can đảm, sự hiểu biết và khả năng nắm bắt thời cơ hiếm thấy của mấy người Ấn Độ bị trục xuất, những người giao dịch tiền tệ chợ đen đã xưng họ là tổ nghề. Câu chuyện này cùng với câu chuyện “chiếc quân bông” trở thành hai trong những truyền thuyết ở chợ đen Peshawar, được truyền từ người này sang người khác.

Đây đều là những chuyện xảy ra sau này, mà tôi cũng không quan tâm, nhưng bắt đầu từ hôm đó, thuộc hạ và đám hộ vệ của Hassan vui vẻ gọi tôi là “Abu cô nương”, một số còn bắt chước Wata gọ tôi là “Abu” một cách thân thiết. Tôi nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người trong nhà, chỉ có Bynum mỗi lần gặp tôi là vẫn giữ vẻ mặt hằm hè.

Hassan nói muốn mua một món quà tặng tôi và hỏi tôi muốn mua gì. Tôi liền đáp: “Đại nhân, anh giúp tôi nhiều như vậy, đây là việc nên làm, nhưng...” Anh lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng biết Pakistan hiện giờ rất hỗn loạn, nhưng ngoài anh ra, tôi thực sự không còn ai để cầu cứu.”

Nắm chặt hai bàn tay trong ống tay áo, tôi nói giọng khẩn khoản: “Đại nhân, cầu xin anh, có thể điều vài thêm vài người đi tìm tin tức cảu bà Vương Bảo Ngọc không?”

Bà Vương Bảo Ngọc, mẹ của tôi, đã bị bắt cóc đến Pakistan, đến nay đã mất tích hơn một tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.