Lâm Vân tỉnh lại đã là ngày hôm sau rồi, nhìn căng phòng nhỏ được trang trí màu hồng phấn cô miên mang nhớ lại : “ Hạo caca, Vân nhi muốn có nhà bự màu hồng, không muốn ở nhà gỗ chật hẹp đâu.” Tần Hạo đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Lâm Vân:“ Vân nhi, chờ Hạo caca lớn, Hạo ca ca có tiền và sẽ mua nha bự cho Vân nhi được không?” Lâm Vân cười ngọt ngào : “ Được Vân nhi sẽ chờ Hạo caca lớn lên lấy Vân nhi....”
Lời nói trẻ thơ, câu nói đùa, ngày nào hiện lên trong trí nhớ Lâm Vân, ngày nhỏ cô ngây thơ như vậy, hồn nhiên vô tư, từ khi về Lâm gia Lâm Vân đã thay đổi hoàn toàn, cô vô tình, ghen tị đua đòi, cô đánh mất con người thật của cô, cô bỏ quên người yêu thương cô Tần Hạo bao năm nay vẫn bên cạnh yêu thương cô nhưng cô đua đòi cô ghẹn tị với Diệp Hi cô dần dần lao theo cuộc chơi.... Đêm qua nếu không phải Diệp Hi sỉ nhục Lâm Vân làm sao cô suy nghĩ đến điều này.
Đang hồi tưởng quá khứ, Tần Hạo đẩy nhẹ cửa bước vào, Lâm Vân thơ thẩn rơi nước mắt vội vàng lau đi những giọt lệ. Tần Hạo bước đến đặt tô cháo lên bàn : “ Vân nhi, em còn mệt sao? Anh có nấu cháo, tối qua em bị sốt nên anh đưa em về nhà anh, em ăn đi cho khỏe” Nghe lời hỏi han ân cần, Lâm Vân đưa tay đón lấy tô cháo, ăn trong nước mắt, Tần Hạo rối rắm, từ nhỏ Lâm Vân rất yếu đuối, cô bao giờ cũng cần anh che chở nhưng lớn lên, Lâm Vân vì bạn bè, cuộc sống mà thay đổi nhiều về bản thân.
Lâm Vân là nguồn động lực cố gắn của Tần Hạo, vì cô ạn sẵn sàng hi sinh tất cả, vì để cuộc sống tốt hơn Tần Hạo đã chăm chỉ học tập cho đến bây giờ anh đã là một tổng giám đốc một công ty không nhỏ ở thành phố A. Anh đã mua nhà, xây dụng theo sở thích theo lời hứa với Lâm Vân lúc nhỏ. Anh biết Lâm Vân ghen tị với Diệp Hi nên anh luôn cố gắn để mình hơn mọi người để Lâm Vân tự hào về anh nhưng Lâm Vân vẫn không quay đầu nhìn về anh. Cho đến đêm qua sau khi trong buổi tiệc lão Lâm Vân nhục nhã bỏ đi anh đã theo chân cô, thấy cô khóc không kìm được lòng ôm cô vào lòng.
Đặt tô cháo xuống, Tần Hạo nấu ăn rất ngon, những món của anh chô chưa bao giờ bỏ, thấy Lâm Vân đã ăn xong Tần Hạo bưng lên tô cháo “ Vân nhi em uống thuốc cho khỏe, anh ra ngoài gọi người mang đồ cho em.” Quay lưng đi, Tần Hạo bỗng dưng nhận được cái ôm phía sau, anh cứng người, Lâm Vân ôm anh chặt hơn “ Hạo ca, sao anh lại tốt với em như vậy? Không phải em là đứa không ra gì sao? Anh không chán ghét em sao?” Tần Hạo xoay người nhìn cô “ Vân nhi, có điều anh muốn nói với em là anh yêu em, dù em là ai đi nữa anh vẫn yêu em” Lâm Vân òa khóc, cô giãy dụa : “ Tần Hạo, anh yêu em tại sao khônh nói? Tại sao im lặng tại sao là tại sao?”
Tần Hạo nhìn Lâm Vân đặt tô cháo xuóing bàn ôm cô, : “ Anh sợ, anh nói ra em sẽ từ chối anh, anh sợ nhiều lắm...” Lâm Vân òa khóc to hơn:“ Em biết rồi, em biết anh luôn yêu em bên em, em biết em yêu anh rồi” Tần Hạo ôm Lâm Vân chặt hơn, cô yêu anh, anh yêu cô đó là chuyện hạnh phúc, lau nước mắt cho Lâm Vân hai người mỉm cười nhìn nhau. Hạnh phúc đôi khi đơn giản như vậy.