Ở nhà, mẹ tôi bảo chưa bao giờ thấy tôi có tâm trạng tồi tệ đến thế bao giờ. Tâm trạng tồi tệ đó kéo dài hết ba tuần làm việc nhóm ngu ngốc. Chán nhất là nhóm của tôi đã quyết định trình bày về nước Bỉ với số phiếu ủng hộ ba trên bốn. Tôi muốn làm về một đất nước thú vị hơn, như Pháp hoặc Tây Ban Nha chẳng hạn. Nhưng tôi đã thua.
Thế là tôi ăn, thở và ngủ cùng nước Bỉ trong ba tuần. Philip Leroy là một đứa phiền hà. Tôi nhận ngay ra điều đó. Tất cả những gì cậu ta làm chỉ là trêu chọc mọi người. Trong lúc làm bài, khi Laura, Norman và tôi bận rộn tra cứu sách tham khảo, thì Philip chỉ mải mê vẽ mặt cười lên vở. Hai ngày liền, cậu ta giấu truyện tranh trong vở để lén đọc. Norman rất cố gắng nhưng cậu ta chậm lắm! Và tôi không thể chịu nổi cách cậu ta đọc thầm mà miệng cũng mấp máy theo. Laura làm việc rất hiệu quả. Nhưng dĩ nhiên, tôi không bao giờ nói ra điều đó.
Tới tuần làm việc nhóm thứ ba, Laura và tôi đã xin phép ở lại trường để nghiên cứu trong thư viện. Chúng tôi cần thêm thời gian tra cứu từ điển bách khoa. Mẹ sẽ đón tôi trước cổng trường lúc bốn giờ ba mươi. Laura đi bộ từ trường tới nhà thờ vì nhỏ còn phải đi xưng tội.
Giờ thì điều đó khiến tôi bắt đầu suy nghĩ. Một là, tôi chưa biết nhỏ theo đạo Thiên Chúa. Hơn nữa, tôi tự hỏi không biết nhỏ sẽ nói gì khi xưng tội. Liệu nhỏ có nói về những việc nhỏ làm cùng lũ con trai không? Và nếu đúng thế thì linh mục bảo gì nhỏ? Mỗi khi làm một việc gì xấu, nhỏ có đi xưng tội không? Hay để dành mỗi tháng đi một lần?
Tôi bận nghĩ về Laura và chuyện xưng tội của nhỏ đến mức quên hết nước Bỉ. Và có lẽ tôi sẽ chẳng nói gì nếu không phải là vì Laura. Nhỏ gây chuyện với tôi trước. Vì thế tất cả là tại nhỏ.
“Cậu đang chép nguyên xi từ quyển Cuốn sách Thế giới,” nhỏ khẽ nói.
“Thế thì sao?”
“Ờ, cậu không được làm thế,” nhỏ giải thích. “Cậu phải đọc rồi viết lại bằng câu từ của mình. Cậu mà chép nguyên xi thì thầy Benedict sẽ biết ngay.”
Bình thường, tôi không bao giờ chép nguyên xi. Tôi cũng biết rõ quy định giống như Laura. Nhưng vì tôi đang bận suy nghĩ về những việc khác và dù sao thì Laura là ai mà dám ra lệnh cho người khác như thế? Làm như mình oai lắm ấy!
Thế là tôi bảo: “Ồ, cậu nghĩ cậu giỏi lắm phải không?”
Nhỏ đáp: “Chả liên quan gì tới giỏi hay không giỏi cả.”
Tôi bèn nói: “Đằng nào thì tớ cũng biết hết về cậu rồi!”
Nhỏ trả lời: “Thế nghĩa là thế nào?”
Tới đây thì cô thủ thư nhắc nhở: “Các em - hãy trật tự hơn một chút.”
Sau đó, Laura quay lại làm việc. Nhưng tôi thì không.
“Tớ đã nghe hết mọi chuyện về cậu và Moose Freed,” tôi thì thầm.
Laura đặt bút xuống nhìn tôi. “Cậu nghe cái gì về tớ và Moose Freed?”
“Ồ về việc cậu và Moose Freed thậm thụt với nhau ấy,” tôi nói.
“Tớ làm thế để làm gì?” Laura hỏi.
Nhỏ thực là thộn! “Tớ không biết cậu làm thế để làm gì. Nhưng tớ biết tại sao bọn con trai làm như thế… chúng nó ra đấy để có thể sờ mó cậu hay gì đó và cậu để chúng nó làm vậy!”
Nhỏ đóng sập quyển từ điển bách khoa lại rồi đứng lên. Khuôn mặt đỏ lựng và một đường gân xanh nổi lên ở cổ nhỏ rõ mồn một. “Cậu là đồ nói dối bẩn thỉu! Đồ con lợn!” Chưa ai gọi tôi bằng những cái tên như vậy trong đời.
Laura vơ vội sách vở và áo khoác rồi chạy ra khỏi thư viện. Tôi cũng vơ lấy đồ của mình, chạy theo.
Tôi đã thực sự làm một chuyện kinh khủng. Và tôi thậm chí còn không nghĩ là sẽ làm thế. Sao mà tôi giống Nancy thế cơ chứ. Đó là khi tôi nhận ra rằng Nancy đã bịa ra tất cả mọi chuyện về Laura. Hoặc có thể Moose và Evan đã bốc phét chỉ để khoe khoang. Phải, tôi cá là hai người đó! Moose cũng là một tên nói dối trắng trợn!
“Này Laura! Đợi đã,” tôi gọi.
Nhỏ bước nhanh quá - có lẽ bởi vì chân nhỏ dài. Tôi vẫn chạy theo. Cuối cùng khi đuổi kịp nhỏ, tôi gần như không thở nổi nữa. Laura vẫn bước đi mà không thèm nhìn tôi. Tôi không trách gì cả. Tôi bước đi bên cạnh. Bốn bước của tôi mới bằng hai bước của nhỏ.
“Này,” tôi nói với nhỏ. “Tớ không nói là có gì sai khi cậu làm như vậy.”
“Thật là ghê tởm khi các cậu gây chuyện với tớ chỉ vì tớ phổng phao!” Laura vừa nói vừa sụt sịt khóc.
Tôi muốn bảo nhỏ xì mũi ra. “Tớ không có ý xúc phạm cậu,” tôi thanh minh. “Tại cậu khơi mào trước đấy chứ.”
“Tớ á? Hay đấy! Cậu nghĩ trêu tớ là vui lắm phải không?”
“Không,” tôi đáp.
“Cậu không nghĩ là tớ cũng biết hết về cậu và hội của cậu à? Theo cậu thì có gì hay ho khi là đứa lớn nhất lớp?”
“Tớ không biết,” tôi nói. “Tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Thế thì cậu thử nghĩ đi. Hãy thử nghĩ xem cậu sẽ cảm thấy thế nào khi phải mặc áo lót từ năm lớp Bốn, rồi chuyện mọi người cười nhạo cậu như thế nào và cậu luôn phải khoanh tay trước ngực ra sao. Cứ thử nghĩ tới việc bọn con trai gọi cậu bằng những cái tên bẩn thỉu chỉ bởi vì hình dáng của cậu đi.”
Tôi đã nghĩ về điều đó. “Tớ rất tiếc, Laura,” tôi nói.
“Chắc chắn rồi!”
“Tớ thực sự rất tiếc. Nếu cậu muốn biết sự thật thì... ừm, tớ muốn được có ngoại hình như cậu cơ.”
“Tớ rất vui lòng đổi chỗ cho cậu. Bây giờ tớ phải đi xưng tội.” Nhỏ bước đi vừa nói gì đó về những người làm sai luôn phải đi xưng tội thế nào.
Tôi nghĩ, có lẽ nhỏ nói đúng. Có lẽ tôi mới là đứa phải đi xưng tội. Tôi đi theo Laura tới nhà thờ. Chỉ cách trường có hai tòa nhà. Tôi vẫn còn phải chờ mẹ nửa tiếng nữa cơ mà. Tôi băng qua đường và nấp sau bụi cây theo dõi Laura bước lên bậc thang rồi biến mất trong nhà thờ.
Sau đó, tôi trở lại phía bên kia đường mà chạy lên bậc thang gạch. Tôi mở cửa, nhìn vào bên trong. Không trông thấy Laura đâu cả. Tôi bước vào nhà thờ, rón rén đi giữa giáo đường.
Không gian thật yên lặng. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hét lên; tất nhiên tôi biết là mình sẽ không hét, nhưng tôi không thể không băn khoăn xem một tiếng hét sẽ vang như thế nào trong không gian này.
Tôi nóng rực người vì cái áo khoác dày, nhưng vẫn không cởi ra. Một lúc sau, thấy Laura bước ra khỏi một cánh cửa, tôi liền ngồi thụp xuống sau hàng ghế để nhỏ không nhìn thấy. Nhỏ không thèm liếc về phía tôi. Tôi nghĩ nhỏ không mất nhiều thời gian để xưng tội.
Thật kỳ cục. Hai chân tôi bỗng yếu xìu. Ngay khi Laura ra khỏi nhà thờ, tôi đứng dậy ngay. Tôi cũng định đi vì đã hẹn mẹ ở trường. Nhưng tôi không ra cửa trước nhà thờ mà vòng ngược lại.
Tôi đứng trước cánh cửa mà Laura vừa bước ra. Bên trong có gì nhỉ? Tôi mở hé cửa. Không có ai ở bên trong cả. Trông nó giống như một bốt điện thoại có vách gỗ. Tôi bước vào rồi đóng cửa lại. Tôi chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Không biết phải làm gì nên tôi chỉ ngồi đó.
Cuối cùng tôi nghe thấy một giọng nói. “Có chuyện gì vậy con của ta?”
Đầu tiên tôi tưởng đó là Chúa. Tôi thực lòng, thực lòng nghĩ đó là Chúa, thế là tim tôi bắt đầu loạn nhịp và tôi vã mồ hôi trong cái áo khoác, lại có phần chóng mặt nữa. Nhưng rồi tôi nhận ra đó chỉ là vị linh mục ngồi ở phòng bên. Linh mục không nhìn thấy tôi và tôi cũng không trông thấy ông nhưng chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của nhau. Ấy vậy mà, tôi vẫn chẳng nói gì.
“Có chuyện gì vậy, con của ta?” ông nhắc lại.
“Con… con... ờ... ờ...” tôi bắt đầu.
“Con có chuyện gì?” vị linh mục hỏi tôi.
“Con xin lỗi,” tôi thì thầm.
Tôi mở tung cửa rồi chạy trên lối đi giữa ra khỏi nhà thờ. Tôi vừa chạy về trường vừa khóc rưng rức, buồn nôn kinh khủng và sợ là sẽ nôn mất. Rồi tôi trông thấy mẹ đang chờ trong xe, tôi bèn lên phía ghế sau và phân bua là tôi đang mệt lắm. Tôi duỗi người nằm dài trên ghế. Mẹ lái xe về thẳng nhà và tôi không phải kể bất cứ điều gì kinh khủng mình vừa làm bởi vì mẹ nghĩ tôi bị ốm thật.
Tối hôm đó, mẹ mang một bát xúp lên phòng tôi và ngồi cạnh giường trong khi chờ tôi ăn. Mẹ nói chắc tôi bị nhiễm vi rút hay gì đó và mẹ mừng là tôi đã cảm thấy khá hơn nhưng nếu mai tôi không thích đi học thì mẹ cũng không ép. Rồi mẹ tắt đèn, hôn tôi chúc ngủ ngon.
Chúa có đó không? Là con, Margaret. Hôm nay con đã làm một chuyện kinh khủng lắm. Kinh khủng lắm ạ! Chắc chắn con là người kinh khủng nhất trên đời và không xứng đáng hưởng điều gì tốt đẹp cả. Con đã gây chuyện với Laura Danker. Con đã gây sự với nhỏ. Đúng là con đã làm tổn thương Laura. Tại sao Người để con làm điều đó? Con đã tìm kiếm Người. Con đã tìm Người trong đền thờ. Con đã tìm Người trong nhà thờ. Và hôm nay, con đã tìm Người khi con muốn xưng tội. Nhưng Người không có ở đó. Con không cảm thấy Người có ở đó gì cả. Không giống như khi con nói chuyện với Người vào buổi tối. Tại sao vậy hả Chúa? Tại sao con chỉ cảm thấy có Người khi con ở một mình?