Thầy Benedict thông báo đến thứ Sáu tuần sau bọn tôi phải nộp bài tập cá nhân. Thầy không chấm điểm nên chúng tôi phải hết sức thật thà mà không phải lo chiều ý thầy. Thầy hy vọng mỗi đứa chúng tôi đã học được điều gì đó có ích. Hôm thứ Năm tôi viết một bức thư.
Ngày 25 tháng Năm
Thưa thầy Benedict,
Em đã thực hiện một thí nghiệm kéo dài một năm về tôn giáo.
Em vẫn chưa rút ra được kết luận gì về tôn giáo mình sẽ chọn khi lớn lên - nếu em muốn theo một tôn giáo nào đó.
Em đã đọc ba cuốn sách về chủ đề này. Đó là những cuốn: Do Thái giáo hiện đại, Lịch sử của Cơ Đốc giáovà Thiên Chúa giáo - Quá khứ và Hiện tại.
Em đã đi dự lễ tại Giáo hội Trưởng lão Thứ nhất ở Farbrook.
Em đã tới Giáo hội Giám lý Hiệp nhất ở Farbrook vào đêm Giáng sinh.
Em đã tới đền thờ Israel ở thành phố New York vào Tết Do Thái.
Em đã tới phòng xưng tội ở nhà thờ Thánh Bartholomew, nhưng lại bỏ đi vì không biết nói gì.
Em chưa thử tìm hiểu về Phật giáo hay Hồi giáo vì không quen ai theo những tôn giáo này. Em không thích những trải nghiệm của mình về tôn giáo lắm và em nghĩ để chọn được theo đạo này hay đạo kia phải mất nhiều thời gian. Em nghĩ một người không thể quyết định theo tôn giáo nào theo cách như vậy. Việc đó giống như phải tự chọn tên riêng cho mình. Ta nghĩ về nó một thời gian dài và rồi lại thay đổi ý kiến. Nếu sau này có con, em sẽ cho chúng biết chúng thuộc tôn giáo nào để chúng được tìm hiểu về tôn giáo đó ngay từ lúc còn bé. Mười hai tuổi là muộn lắm rồi.
Kính thư,
Margaret Ann Simon
Hôm thứ Sáu, mỗi đứa nộp cho thầy một tập dày có bìa được trang trí. Còn tôi chỉ có một bức thư. Tôi không thể kẹp nó vào một tập sách được. Tôi xấu hổ lắm, cứ như tôi đã không làm gì ấy.
Khi chuông reo, tôi vẫn ngồi ở bàn học trong khi những đứa khác ào ra khỏi lớp.
Thầy Benedict nhìn lên nói. “Gì vậy Margaret?”
Tôi đi tới bàn thầy cùng bức thư của mình.
“Em không nộp bài,” tôi nói.
“Ồ?”
“Em, ừm... thay vào đó em viết một bức thư ạ.” Tôi đưa thư cho thầy, rồi đứng đó trong lúc thầy đọc thư.
“Em thực sự đã cố gắng, thưa thầy Benedict. Em... em xin lỗi thầy. Em muốn làm tốt hơn thế.” Tôi biết mình sắp khóc đến nơi. Không nói thêm được gì nữa, thế là tôi chạy ra khỏi lớp.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh nữ trước khi nước mắt trào ra. Tôi vẫn còn nghe tiếng thầy Benedict gọi, “Margaret... Margaret”, tôi không để ý nữa. Tôi tạt nước lạnh lên mặt, rồi chậm rãi đi bộ về nhà một mình.
Tôi làm sao thế này? Lúc mười một tuổi, hầu như tôi chẳng bao giờ khóc.
Bây giờ bất cứ cái gì và bất kỳ chuyện gì đều có thể khiến tôi òa khóc. Tôi muốn làm rõ chuyện này với Chúa. Nhưng tôi không định cho Người biết điều đó đâu, mặc dù tôi cũng nhớ Người.