Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 97: Chương 97: Bắn súng




Kha Tây Ninh chợt cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ chức năng này của Wechat cũng lãng mạn phết. Sau đó ánh mắt cậu chỉ dừng lại ở dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn“.

Kết quả cái hũ hồ lô kín mít kia, nhập suốt gần hai ba phút, mà vẫn không nặn ra được một câu.

Kha Tây Ninh ngồi chờ Nghiêm Tự trả lời tin nhắn, cảm thấy nhàm chán muốn chết, mà người kia lúc này dứt khoát từ bỏ việc nhắn tin, trực tiếp gọi điện thoại qua.

Cái tên “YX” bất ngờ nhảy lên màn hình, sáng lóe lên trong đêm tối, Kha Tây Ninh giật mình không kịp đề phòng, di động trong tay suýt thì biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay.

A Kiệt nhìn thấy hết, thầm nghĩ lão đại nhà mình lại chuẩn bị nấu cháo điện thoại với Kha Tây Ninh rồi, cậu ta không muốn làm bóng đèn, cho nên thức thời im im mà lủi vào chỗ tối.

Kha Tây Ninh bất đắc dĩ nghe máy, “Anh gì ơi, anh có biết nửa đêm gọi điện thoại là hành vi quấy rối không hả?”

Nghiêm Tự thấp giọng cười đáp: “Em quấy rối anh trước.”

Kha Tây Ninh rất không phục: “Có hả?”

“Em quấy rối anh.” Nghiêm Tự nói.

Những lời này giống như hòn đá nhỏ thả xuống làm đáy lòng cậu gợn lên một tầng sóng.

Kha Tây Ninh ngẩng đầu ngắm sao trời, chậm rãi nói: “Nghiêm Tự, chờ một tháng nữa em về, rồi hai ta sống chung nhé.”

“...”

Người kia không trả lời.

Kha Tây Ninh thấy lạ, cúi xuống nhìn cột tín hiệu, gần hai vạch sóng ban đầu giờ chỉ còn nửa vạch.

Nơi hoang dã thế này, tín hiệu yếu cũng là bình thường.

Nhưng yếu lúc nào không yếu, lại yếu ngay lúc Kha Tây Ninh nói câu kia. Đến lúc gọi lại, Nghiêm Tự hiển nhiên không nghe thấy câu “hai ta sống chung nhé“.

Nghiêm Tự hỏi: “Em đang ở đâu, sao tín hiệu yếu như vậy.”

Kha Tây Ninh tùy tiện bịa ra một lý do: “Tổ chương trình không cho bọn em dùng điện thoại, nên đặt một thiết bị chắn sóng ở gần đây, tránh cho bọn em đến lúc ghi hình còn nghịch điện thoại.”

Nghiêm Tự không phải mới debut ngày một ngày hai, sao có thể tin lời nói dối vụng về này của cậu.

Nhưng hắn không cố ý vạch trần, chỉ hỏi: “Gần khách sạn đặt thiết bị chắn sóng?”

Kha Tây Ninh: “...”

“Nghiêm Tự.” Kha Tây Ninh nói lảng sang chuyện khác, “Sao anh không hỏi ban nãy khi mất tín hiệu, em đã nói gì?”

Nghiêm Tự chiều theo ý cậu, cười hỏi: “Thế, Tây Ninh, ban nãy em nói gì vậy?”

“Em nói nơi này độ ô nhiễm ánh sáng thấp, ánh sao về đêm rất đẹp.” Kha Tây Ninh nói bừa, “Anh đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Nghiêm Tự đáp, “Đang nằm trên giường coi video.”

Kha Tây Ninh: “Vậy anh làm theo những gì em nói nhé.”

“Ừ.” Nghiêm Tự đồng ý.

Kha Tây Ninh chỉ huy từng bước một: “Anh vén chăn xuống giường, xỏ đôi dép gấu bông em mua cho anh, rồi đi tới cạnh cửa sổ sát đất.”

Nghiêm Tự răm rắp làm theo.

Kha Tây Ninh: “Kéo rèm cửa.”

“Kéo rồi.”

Kha Tây Ninh lại nói: “Ngẩng đầu lên.”

“Ừ.” Nghiêm Tự nói.

Kha Tây Ninh hỏi: “Anh thấy gì nào?”

“Không có gì, chỉ thấy sao trời thôi.”

“Đúng rồi.” Kha Tây Ninh khẽ nói, khóe môi cong lên: “Vậy tức là em với anh đang cùng ngắm một biển sao trời.”

Hô hấp Nghiêm Tự cứng lại.

Kha Tây Ninh cảm thấy câu này buồn nôn cực điểm, nói ra khỏi miệng càng buồn nôn hơn. Cậu ho khẽ một tiếng, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra: “Đã muộn rồi, em đi ngủ đây. Anh cũng mau ngủ đi.”

“Tây Ninh.”

“Sao vậy?” Kha Tây Ninh nghi hoặc.

Nghiêm Tự nói: “Anh yêu em.”

Kha Tây Ninh thoáng sững người, thầm nghĩ cứ đà này người nào đó sẽ lấy câu “anh yêu em” thành câu cửa miệng mất thôi.

Cậu cười nhẹ, đáp: “Em biết từ lâu rồi.”

Sau đó, Kha Tây Ninh chủ động ngắt máy. Kết thúc cuộc gọi, mặt cậu vẫn còn nóng bừng, cậu vỗ má hai cái để giữ bình tĩnh, rồi thở ra một hơi thật dài.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Kha Tây Ninh cảm thấy, sau khi tách ra một thời gian, cậu với Nghiêm Tự mỗi khi trò chuyện đã tự nhiên hơn rất nhiều. Hai người trải qua cọ xát, chiến tranh lạnh, chia tay, dần dần đã thành thục chín chắn hơn.

Điểm cuối của mối tình này là gì, là ly hay hợp, với tư cách là đương sự, cả Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự đều không dám chắc chắn. Nhưng giờ phút này, hai người đã là tốt nhất.

Sáng sớm tinh mơ.

Thẩm Tân Nam mơ màng tỉnh dậy, lần đầu tiên ngủ trong lều, cậu ta có chút không quen, vừa ngủ dậy đầu đã vang váng đau.

Vì ngủ trong lều dã ngoại, tối hôm qua phải mặc cả quần áo mà ngủ.

Thẩm Tân Nam vừa tỉnh đã chui ra khỏi lều. Kha Tây Ninh - người tối qua nói sau nửa đêm sẽ đổi ca trực, giờ đã đánh răng rửa mặt xong, đang cười nói trò chuyện với vị tiền bối già dậy sớm tập thể dục.

Thấy Thẩm Tân Nam dậy, Kha Tây Ninh bèn tới đưa khăn mặt và cốc nước súc miệng cho cậu ta, “Em mau tỉnh ngủ đi, lát nữa là bắt đầu ghi hình rồi.”

Thẩm Tân Nam vâng dạ một tiếng, rất tự nhiên đón lấy mấy thứ đồ trong tay Kha Tây Ninh, mặt vẫn còn mơ mơ màng màng.

Vị tiền bối già liếc nhìn Thẩm Tân Nam một cái, cười sảng lảng: “Cậu là cậu nhóc hôm qua xung phong lên đầu tiên đó hả?”

Thẩm Tân Nam không dùng khăn mặt, trực tiếp giơ chai nước khoáng đổ lên đầu, để nước chảy từ đỉnh đầu chảy xuống.

Sau đó thì lấy tay vuốt nước trên tóc, giọt nước chảy rào rào xuống đất. Nước khoáng trong chai vẫn còn một nửa,, Thẩm Tân Nam ngửa đầu uống sạch chỗ nước còn lại. Uống xong rồi thì tiện tay ném vỏ chai qua một bên.

“Là cháu ạ.” Thẩm Tân Nam đáp.

Kha Tây Ninh nhíu mày không tán đồng.

Vị tiền bối già cũng quở trách: “Sức khỏe không giày vò vậy được, giờ cũng không phải thời tiết tháng sáu.”

Thẩm Tân Nam nói: “Cháu cần tỉnh táo.”

Tiền bối già lắc đầu chán nản như vừa nhìn lầm người, chắp tay sau lưng đi qua chỗ khác. Các khách mời còn lại nhiệt tình chào hỏi ông, ông ngồi xuống dùng bữa sáng chung với mọi người.

Thẩm Tân Nam rầu rĩ ngồi xuống khối đá nham thạch.

Kha Tây Ninh hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

“Không ạ.” Thẩm Tân Nam đáp.

Kha Tây Ninh sâu xa nói: “Cậu đừng xem thường chú ấy. Chú ấy đóng phim truyền hình nhiều năm, quen biết không ít đạo diễn, nhân mạch cũng rộng, đối với phương diện diễn xuất khẳng định cũng có tâm đắc nhất định. Nếu kết bạn được với chú ấy, con đường diễn xuất cậu đi sau này sẽ rộng mở hơn nhiều.”

“Không phải em có quen biết anh và Nghiêm ảnh đế sao?” Thẩm Tân Nam tự trào phúng, “Còn ai so được với hai người nữa?”

Kha Tây Ninh không hiểu vì sao Thẩm Tân Nam bỗng dưng ăn nói cộc cằn như vậy.

Cậu trầm giọng: “Nghiêm Tự quen biết nhiều về bên điện ảnh hơn. Hơn nữa chẳng lẽ cậu không muốn kết giao thêm chút nhân mạch?”

Thẩm Tân Nam không kiên nhẫn nghe tiếp nữa: “Kha Tây Ninh, anh là người tốt. Anh rất tốt với em, em đều thấy cả. Nhưng vì sao anh lại làm vậy? Là vì em là fan của anh sao?”

Rõ ràng đã nói mỗi người canh nửa ca, cậu ta cũng đã nhắc Kha Tây Ninh nhớ gọi mình dậy, kết quả cậu ta lại ngủ thẳng tới sáng, y như một tên ngốc. Chỉ sợ Kha Tây Ninh đã phải thức canh trong gió lạnh suốt đêm qua.

Thẩm Tân Nam cũng nghe được đôi ba câu trong cuộc đối thoại giữa Kha Tây Ninh và vị tiền bối kia, có không ít lời là tán thưởng mình.

“Cũng có một phần là vì vậy.” Kha Tây Ninh không hiểu Thẩm Tân Nam đang tức giận cái gì, cậu nói: “Nhưng làm sao chỉ có mỗi vậy được. Fan của tôi đông như vậy, chẳng lẽ ai tôi cũng phải đặc biệt chiếu cố sao?”

Thẩm Tân Nam bướng bỉnh nhìn cậu.

Kha Tây Ninh nhíu mày: “Thẩm Tân Nam, cậu còn rất trẻ. Hồi bằng tuổi cậu, tôi phải lòng vòng bao nhiêu năm mới bước chân lên được con đường diễn xuất, thậm chí qua bảy năm mới thấy chút thành quả. Nhưng cậu rất may mắn, cậu có khả năng diễn xuất thiên bẩm, được ông trời ưu ái đặt bát cơm vào tay. Tôi không muốn một tài năng như cậu bị mai một, cho nên mới thuận tiện nhắc tới mấy ưu điểm của cậu với chú Trương.”

Ngừng lại giây lát, cậu lại nói: “Chỉ là rảnh rỗi tán gẫu đôi ba câu, cũng không mất bao nhiêu thời gian. Huống hồ chú Trương chỉ tin vào những gì tận mắt nhìn thấy, tôi nói mấy câu chú ấy chưa chắc đã tin.”

Thẩm Tân Nam tự nhận rất cảm động, dù cổ đỏ bừng nhưng vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.

Kha Tây Ninh cũng lười so đo với cậu ta. A Kiệt đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu rồi, cậu xoay người bỏ đi.

Chuẩn bị bắt đầu ghi hình ngày thứ hai, biên đạo bỗng nhiên kéo Kha Tây Ninh qua một bên, ấp a ấp úng nói: “Thầy Kha, Thẩm Tân Nam nói tính cách hai người không hợp nhau, sẽ dễ xảy ra xung đột, yêu cầu đổi người hợp tác.”

Kha Tây Ninh trầm mặc giây lát, hỏi: “Có thể đổi, nhưng có người đổi với chúng tôi không?”

“Có.” Thấy Kha Tây Ninh dễ nói chuyện, hai mắt biên đạo sáng lên, “Thầy Vu với cộng sự trong nhóm cũng không hòa hợp cho lắm, bên họ cũng đã đồng ý đổi.”

Kha Tây Ninh liếc nhìn về phía bóng cây, nhanh chóng tìm được thầy Vu mà biên đạo nói. Người nọ chính là nghệ sĩ tấu hài vì mắc chứng sợ độ cao nên được tổ chương trình đồng ý không phải chơi mấy trò lần trước. Anh ta là thẳng nam vũ trụ, vợ con đều có cả, trước kia còn cùng nhóc nhà mình tham gia gameshow dành cho gia đình của đài nào đó.

Vu Lôi thấy Kha Tây Ninh nhìn mình còn nhiệt tình dào dạt vẫy tay đáp lại.

Kha Tây Ninh không có ý kiến gì với người này lẫn tổ chương trình, bèn đồng ý: “Được.”

Vấn đề duy nhất chính là, tiêu đề tối qua cậu nghĩ tới, “Đôi bạn cũ Kha Tây Ninh và Thẩm Tân Nam có vẻ đang bất hòa”, một thời gian nữa có lẽ sẽ chễm chệ xuất hiện trên các mặt báo.

Một ngày ghi hình mới bắt đầu.

Nội dung hôm nay là “Đấu súng dã ngoại“. Mỗi khách mời đã được chia vào các tổ khác nhau, hai người một tổ, mỗi tổ đều là đối thủ của nhau, tổ chiến thắng cuối cùng sẽ đạt được điểm cao nhất.

Vu Lôi hiển nhiên không am hiểu mấy trò chơi đấu súng kiểu này, vừa bắt đầu được năm phút, anh ta đã bị tiền bối cho một đạn, trở thành người rời sân sớm nhất trong số các khách mời. Vì vậy, tổ hai người chỉ còn trông cậy vào một mình Kha Tây Ninh.

Vóc dáng Kha Tây Ninh trông không giống người giỏi vận động, vì vậy những người còn lại đều xem nhẹ cậu, cho rằng không bao lâu nữa, cậu cũng sẽ bị đào thải như đồng đội Vu Lôi của mình.

Sau trận hỗn chiếc ác liệt, kết quả lại khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Kha Tây Ninh dựa vào thành tích bách phát bách trúng, giành được thắng lợi chung cuộc.

Tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng con mắt khác.

Suốt quá trình Vu Lôi vô cùng kích động, vì đồng đội mà kiêu ngạo.

Vị tiền bối họ Trương từng có thời gian làm quân nhân, hiện đã xuất ngũ, khả năng bắn trúng rất tốt, vốn nghĩ đã cầm chắc vị trí quán quân, cuối cùng không ngờ “Trường Giang sóng sau xô sóng trước“.

Ông lại gần Kha Tây Ninh, hứng thú hỏi: “Trước kia cậu từng học bắn súng à?”

“Không ạ.” Kha Tây Ninh thành thật đáp, “Nhưng cháu từng cầm súng rồi.”

Hết chương 97.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hắc là vì cảm thấy hai người chung một nhóm sẽ rất khó sắp xếp vấn đề ngủ nghỉ nên mới đề xuất tách ra đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.