Tuần này vì cô em Đại Hoàng nhà tui phải thi quý vị ạ nên chỉ có ra được một chương thôi à huhuhu còn cô chị lại quay cuồng với công việc mới nên là... huhu không tiếp ứng được cho cô em:(((
Nếu mai rảnh sẽ có thêm chương 71, mọi người cố chờ chúng tôi nghen TT^TT
Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 70: Ghen
Mặt trời lên cao ba thước, ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Thị trấn này thật sự vô cùng hẻo lánh, trong phạm vi trăm cây số cũng chỉ có đúng một trung tâm thương mại nhỏ hai năm trước bên trên chi cấp tiền xuống vừa mới xây xong cách đây không lâu. Trong nhà thiếu nhiều đồ, Kha Tây Ninh liệt kê ra cả một danh sách thật dài những thứ cần mua.
Nghiêm Tự giữ đúng lời hứa, chỉ đứng bên ngoài đợi cậu.
Kha Tây Ninh lần này vào khu thương mại càn quét một trận tốn khá nhiều thời gian, Nghiêm Tự chờ gần hai tiếng rưỡi, sát giờ cơm trưa mới thấp thoáng thấy bóng dáng Kha Tây Ninh tay xách nách mang từ bên trong đi ra.
Đồ nhiều, cậu xách khá tốn sức.
Nghiêm Tự vừa có ý xuống xe chạy qua giúp cậu đã nghe tiếng Kha Tây Ninh cố sức gọi: “... Anh mau tới giúp tôi một tay.”
Nghiêm Tự bước nhanh tới xách giúp cậu hai túi thoạt nhìn có vẻ nặng nhất. Mới nhìn còn tưởng vẫn ổn, đến khi xách lên mới thấy thật sự rất nặng.
Nghiêm Tự hỏi: “Em mua những gì thế?”
“Túi trong tay trái anh là nồi cơm điện.” Kha Tây Ninh mệt đến thở cũng không ra hơi, dựa nửa người lên cạnh xe nghỉ ngơi, nghiêng mặt qua trả lời Nghiêm Tự: “Túi bên tay phải là chăn ga gối đệm.”
Nghiêm Tự lục tục đón lấy từng túi trên tay Kha Tây Ninh.
Đóng cốp xe, hắn mập mờ hỏi: “Em mua cái này, vậy tức là tối nay chúng ta không phải chen chúc chung một giường nữa?”
“Ừ.” Kha Tây Ninh không cảm thấy có gì không đúng, cậu nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, sau đó mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.
Nghiêm Tự ngồi kế bên, dù trong lòng tràn đầy tiếc nuối nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì.
Hắn dứt khoát nói sang chuyện khác, “Anh thấy em mua nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi như vậy, trưa nay định nấu ăn ở nhà à?”
Kha Tây Ninh ừm một tiếng, nói: “Trước đây ba tôi ăn mặc ở đi lại đều là dì Lâm lo liệu, giờ tôi về rồi, cũng không nên tiếp tục làm phiền dì ấy nữa. Trong nhà có người bệnh, cứ đặt đồ ăn ngoài cũng không vệ sinh, lại không thoải mái bằng tự nấu.”
Nghiêm Tự cười hỏi: “Thế ai nấu?”
“Tôi.” Kha Tây Ninh đáp không cần nghĩ, “Chứ còn ai vào đây nữa?”
Nghiêm Tự chỉ chỉ mình.
Kha Tây Ninh thoáng sửng sốt: “Không phải anh chỉ biết làm mấy món kia thôi à?”
“Mấy món nào?”
“Thì...” Sự việc lần đó Kha Tây Ninh rối rắm trong lòng đã lâu, nhưng chắc chắn Nghiêm Tự vẫn không hay biết gì.
Kha Tây Ninh chậm rì rì đáp, “Thì mấy món mà bác gái dạy anh đó.”
Nghiêm Tự chưa từng nghĩ mẹ Nghiêm sẽ nói chuyện này cho Kha Tây Ninh biết.
Chuyện này quả thực có thể xem như lịch sử đen tối của hắn.
Lúc trước Nghiêm Tự tràn đầy tự tin muốn làm vài món cho Kha Tây Ninh ăn thử, nhưng Kha Tây Ninh ngoài miệng thì nói ngon, trên thực tế ăn được hai miếng đã buông đũa không muốn ăn nữa, có thể thấy rõ ràng mấy món kia không phải vị mà cậu thích. Nghiêm Tự học nấu mấy món đó rất lâu, muốn thể hiện tài nấu nướng với Kha Tây Ninh, không ngờ kết quả lại thất vọng tràn trề.
Rõ ràng Kha Tây Ninh cảm thấy không ngon, vậy mà vẫn miễn cưỡng tỏ ra là rất thích. Chính vì thế, sau này Nghiêm Tự không muốn nhớ lại chuyện đó một lần nào nữa.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao.” Nghiêm Tự chủ động nhảy qua đề tài này, cố gắng cứu vớt chính mình, “Lần trước anh theo đầu bếp chuyên món Quảng của đoàn phim “Cung đình” học được mấy món.”
Kha Tây Ninh thầm đặt tay nghề của mình và tay nghề Nghiêm Tự ra so sánh, tự thấy mặc dù hai người đều nấu rất tệ, nhưng chí ít Nghiêm Tự vẫn khá khẩm hơn một chút, vì thế cậu liền sảng khoái đồng ý đề nghị của hắn.
“Vậy được.” Kha Tây Ninh gật đầu, “Bữa trưa nay anh xử lý... phải rồi, nhớ nấu thanh đạm thôi.”
Người ốm không thể ăn đồ quá dầu mỡ, đây là kiến thức thông thường, vì thế chuyến này đi Kha Tây Ninh không mua bao nhiêu thịt, chủ yếu toàn là rau củ đồ chay thanh đạm.
※
Trong khu nhà.
Dưới bóng cây long não, mấy đứa trẻ con chơi thổi bong bóng, bong bóng ánh lên màu sắc sặc sỡ dưới ánh mặt trời, cảnh tượng có chút mê đắm huyền ảo.
Nghiêm Tự mở cốp xe, lấy túi lớn túi nhỏ để bên trong ra.
Kha Tây Ninh xách lấy vài túi, xoay người đi lên lầu trước.
Nghiêm Tự khom lưng rút chìa khóa xe, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“... Tây Ninh?”
Hai tiếng gọi chẳng khác nào hồi chuông cảnh báo vang dội bên tai.
Kha Tây Ninh vốn đang xách đồ đi thẳng lên cầu thang, nghe tiếng gọi bèn dừng bước.
Cậu ngoảnh đầu lại nhìn.
Thấy một người phụ nữ trẻ đang đứng trước mặt.
Cô mặc chiếc áo liền váy màu xanh ô liu, tóc dài ngang vai, khí chất cổ điển. Mặc dù vóc người có chút đầy đặn nhưng được màu da trắng sữa, khi cười lên hai mắt cong cong, rất ngọt rất thân thiết.
Kha Tây Ninh ngập ngừng giây lát, có vẻ không mấy tin tưởng khi nói ra một cái tên: “Từ Ngọc?”
Từ Ngọc cười: “Mình đây.”
Hai người là bạn cũ, đã lâu không gặp.
Kha Tây Ninh cũng khẽ mỉm cười: “Cậu về khi nào thế?”
Từ Ngọc đáp: “Một tuần trước. Hôm qua mình nghe mẹ nói cậu về thăm chú, chú thế nào rồi?”
“Ba tôi vẫn ổn.” Kha Tây Ninh nói.
Từ Ngọc khẽ thở phào một hơi, lặp lại hai lần: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”
Hai người hàn huyên với nhau mấy câu, Kha Tây Ninh đang định vẫy tay tạm biệt cô.
Đúng lúc này Nghiêm Tự đi tới.
Hiển nhiên Từ Ngọc có nhận ra vị đại ảnh đế này, cô kinh ngạc, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Đây... đây là...” Từ Ngọc không thể tin nổi mà nhìn Kha Tây Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Anh ấy là Nghiêm Tự?”
Kha Tây Ninh xoay mặt đi, đỡ trán.
Sau đó lại quay trở về, đáp như nhận mệnh: “Ừ.”
Từ Ngọc hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc. Do ảnh hưởng từ mẹ mà từ trước đến nay cô luôn không coi Kha Tây Ninh là người ngoài. Dù rằng sau này cậu đã trở thành đại minh tinh, nhưng trong mắt cô, Kha Tây Ninh vẫn là cậu nhóc khác biệt với tất cả tụi con trai thường chơi với mình, ấn tượng ngoan ngoãn đã khắc sâu trong đầu cô, làm thế nào cũng không gạt đi được.
Sự xuất hiện của Nghiêm Tự khiến cô bừng tỉnh. Kha Tây Ninh không chỉ là nhóc bạn thuở nhỏ luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, cậu còn là minh tinh trên màn ảnh cũng như tiêu điểm dưới ánh đèn flash của giới truyền thông. Cùng là người trong showbiz, Kha Tây Ninh quen biết Nghiêm Tự cũng không có gì lạ.
Nhưng quen biết thì quen biết, chung quy ba Kha bị bệnh cũng là chuyện riêng trong nhà. Bạn bè quan hệ bình thường với nhau chắc chắn sẽ không làm đến mức đi cùng Kha Tây Ninh chạy tới tận nơi thâm sơn cùng cốc này.
Nghiêm Tự chìa tay tới trước mặt Từ Ngọc, lộ ra một nụ cười vừa lịch sự lại khiến người ta thoải mái.
“Xin chào, tôi là Nghiêm Tự. Tôi với Kha Tây Ninh quen biết đã lâu, tôi là bạn tốt của cậu ấy.” Nghiêm Tự nghiến răng nghiến lợi khi nói tới hai chữ “bạn tốt”, nói xong, hắn còn rất vô sỉ quay sang nhìn Kha Tây Ninh, cười hỏi, “Có phải không, Tây Ninh?”
Kha Tây Ninh còn có thể thế nào, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Phải.”
Từ Ngọc vội vàng xòe tay ra bắt tay hắn: “Chào anh.”
Mấy người trò chuyện với nhau đôi ba câu, sau đó Từ Ngọc thần trí như trên mây đi lên tầng, chỉ nghe “sầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Kha Tây Ninh liếc mắt nhìn Nghiêm Tự, không biết phải nói gì.
Nghiêm Tự hỏi: “Cô ấy là con gái dì Lâm?”
“Phải.” Kha Tây Ninh dài giọng đáp.”
“Là người hồi bé chơi trò gia đình với em, thích giả làm cô dâu, bắt em làm chú rể?” Nghiêm Tự nhớ lại lời tối đó ba Kha nói với mình.
“Ừ.” Kha Tây Ninh lại gật đầu.
Nghiêm Tự híp mắt cười: “Vụ áo khoác lần trước, quả táo hôm qua, còn cả thanh mai trúc mã lần này... Tây Ninh, anh mà nhịn được mới là kỳ quái.”
Kha Tây Ninh lười để ý hắn. Nếu hôm nay đứng trước mặt hai người không phải Từ Ngọc mà là bất kỳ một người nào khác, có khả năng đã tạo thành một trận ầm ĩ trên mạng. Mà cho dù là Từ Ngọc, cho dù đối phương không mấy để ý, nhưng cũng vẫn có khả năng tạo thành scandal.
Hai người đàn ông đứng cạnh nhau chẳng sao cả, hai người đàn ông lăn lộn trong vòng giải trí đứng cạnh nhau cũng chẳng có vấn đề gì hết.
Vấn đề là hiện tại mức độ bàn tán về cả hai người đều đang rất hot, chỉ cần hơi có một chút gió thổi có lay, ầm ĩ lên tới weibo, chắc chắn sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu. Chuyện này chắc chắn chính Nghiêm Tự cũng rất rõ ràng.
Kha Tây Ninh nhìn hắn, khó hiểu: “Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh không nghĩ gì cả.” Nghiêm Tự thành thật trả lời, “Anh chỉ đang ghen thôi.”
Kha Tây Ninh: “...”
Cậu xách túi, bước nhanh lên trước.
Nghiêm Tự thong thả cất bước theo sau.
Đi được nửa đường, Kha Tây Ninh bỗng nhiên quay lại nhìn Nghiêm Tự, vẻ mặt nếu không nói sẽ bứt rứt không yên: “Những cái khác không nói, Từ Ngọc không sống ở đây. Lần này là về thăm mẹ, với cả... con cô ấy đã lên tiểu học rồi.”
Nói xong, cậu bất chấp tất cả rảo bước nhanh về phía trước, bỏ lại Nghiêm Tự ở xa tít phía sau.
Kha Tây Ninh rất nhanh đã lên tới nhà, cậu ngồi trên chiếc ghế trong phòng ăn, vừa nghỉ vừa uống nước.
Nước trong cốc thủy tinh đã vơi đi quá nửa mà Nghiêm Tự vẫn chưa thấy bóng dáng.
Kha Tây Ninh lấy làm lạ, thầm nghĩ, người này chắc không phải không quen đường, đi nhầm tầng đấy chứ?
Suy đoán còn chưa thành hình đã lập tức bị cậu gạt bỏ. Nghiêm Tự không phải kiểu người dễ lạc đường, cảm giác về phương hướng của hắn rất tốt, ai lạc thì lạc chứ chắc chắn không thể là Nghiêm Tự.
Không lâu sau, Nghiêm Tự từ ngoài cửa tiến vào.
Kha Tây Ninh nghi hoặc: “Anh đi đâu vậy?”
Nghiêm Tự có vẻ hơi mệt, muốn ngồi xuống uống nước.
Kha Tây Ninh vội ngăn cản: “Cốc này tôi mới uống.”
Nghiêm Tự không nghe.
Kha Tây Ninh cũng không để bụng, mặc kệ hắn vậy.
“Anh qua gõ cửa nhà Từ Ngọc.” Nghiêm Tự nói, “Hỏi xin cô ấy ít gia vị.”
Kha Tây Ninh khẽ nói: “Mấy thứ này tôi mua cả rồi.”
“Lấy cái cớ thôi.” Nghiêm Tự cười nói, “Có lẽ cô ấy cũng hiểu.”
Kha Tây Ninh hỏi: “Anh nói gì?”
“Cũng không có gì.” Nghiêm Tự đáp, “Chỉ nhắc nhở vài câu, hy vọng cô ấy giấu kín chuyện gặp hai chúng ta. Xuất hiện trước mặt cô ấy là do anh quá đường đột, đầu óc bị úng nước, đây là lỗi của anh. Nhưng em với cô ấy là thanh mai trúc mã, em ra mặt sẽ rất khó nói, chi bằng để anh đi làm còn hơn.”
Nghe tới đây còn có gì mà không hiểu nữa.
Trong lòng Kha Tây Ninh khá rối rắm, không biết nên nói gì lúc này.
Mà Nghiêm Tự cũng không nghĩ cậu sẽ thốt ra mấy tiếng cảm ơn. Hắn đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Kha Tây Ninh sắp xếp nguyên liệu nấu ăn cùng đồ mới mua ra ngoài. Làm xong hết thảy, Nghiêm Tự giữ đúng lời hứa vào bếp bắt tay chuẩn bị bữa trưa, Kha Tây Ninh thì rảnh rỗi hơn, cậu cầm khăn bông cùng chậu rửa mặt vào phòng ngủ, giúp ba Kha lau người.
Ba Kha nâng cánh tay lên: “Tây Ninh à.”
“Vâng?” Kha Tây Ninh đang tỉ mỉ giúp ông lau tay, nghe vậy khóe mắt hơi nhướn lên, “Sao vậy ba?”
“Hôm nay con xuống trấn mua nhiều đồ lắm hả?”
“Cũng không nhiều lắm.” Những thứ hôm nay mua về mới chỉ là đồ dùng sinh hoạt bình thường, còn một vài nhu yếu phẩm cùng đồ điện vẫn chưa mua nữa.
Ba Kha thở dài: “Con hà tất phải làm thế? Con với Nghiêm Tự không sống ở đây. Sau khi ba đi rồi, đồ đạc trong này lại bỏ xó...”
Kha Tây Ninh không tán đồng với lời ông: “Ba đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Con thấy sức khỏe ba mỗi ngày lại tốt lên một tí. Đợi ba khỏi bệnh rồi, nếu ba vẫn muốn sống ở đây, con sẽ thuê vài nhân viên điều dưỡng tới chăm sóc ba... Còn nữa, trước đây là con không tốt, sau này con nhất định sẽ ở bên ba nhiều hơn.”
Ba Kha lắc đầu, không nói gì.
Giờ cơm trưa.
Kha Tây Ninh đút ông ăn từng thìa cơm, Nghiêm Tự đứng kế bên.
Ba Kha hỏi: “Đồ ăn hôm nay mua ngoài à? Ngon đấy.”
“Không ạ.” Kha Tây Ninh đáp, “Là Nghiêm Tự làm đấy ạ.”
Ba Kha sửng sốt, sau đó khẽ lẩm bẩm: “Vậy thì ba yên tâm rồi.”
Hết chương 70.