Biên đạo luôn dõi theo tin tức của Nghiêm Tự, là người thứ hai sau Kha Tây Ninh biết hắn đã đến chân núi. Cô chộn rộn căng thẳng, túm hai ba nhân viên công tác cùng đi xuống núi đón ảnh đế.
Đường núi gập ghềnh khó đi.
Biên đạo là nữ, đi đường có chút trắc trở. Trợ lý đi cùng vóc người cao to, thấy thế thì vội vàng tới đỡ cô, vừa dìu vừa khó hiểu hỏi: “Mấy chuyện như đi đón người chị cứ giao cho tụi này là được, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, chị Hiểu Hồng cứ ở trên núi đợi thì hơn.”
Biên đạo cười xùy: “Mấy cậu thì biết cái gì, người tới là Nghiêm Tự đó.”
Trợ lý bất mãn: “Ảnh đế thì sao, cũng đâu phải ngọc hoàng đại đế. Minh tinh chúng ta thấy nhiều rồi, nhưng kiểu người không báo trước một tiếng, nói đến là đến thì đúng là chưa gặp qua bao giờ.”
Xa xa có một chiếc xe màu đen đang đậu dưới chân núi, Nghiêm Tự mặc áo khoác sẫm màu đứng cạnh, nhỏ bé như một hạt cát.
Biên đạo khẽ giọng nói: “Lát nữa gặp được anh ta, mấy lời này các cậu ngậm hết vào cho tôi.”
Trợ lý lập tức đáp: “Em biết rồi.”
Biên đạo lại nói: “Tôi không biết Nghiêm Tự đến đoàn chúng ta với mục đích gì. Nhưng mà chắc các cậu cũng biết, thời gian trước anh ta mới tuyên bố sẽ không đóng phim nữa, phóng viên muốn tìm cũng tìm không được. Đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện trở lại trước công chúng sau khi tuyên bố giải nghệ. Chúng ta phải nắm chắc cơ hội này, tiết lộ chút thông tin cho cánh nhà báo, hiệu quả lăng xê tốt hơn nhiều so với mua hot search một tuần.”
Trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Biên đạo của họ danh tiếng trong ngành rất tốt, cũng rất tinh ranh. Thông báo kiểu này ra ngoài không ảnh hưởng gì tới Nghiêm Tự, nhưng lại là một trong những chiêu tuyên truyền tốt nhất đối với chương trình của họ.
Nghĩ vậy trợ lý cũng không oán giận nữa, mấy người tốp năm tốp ba xuống núi. Ngày đông trời tối rất mau. Lúc quyết định xuống núi đón người, mặt trời vừa mới khuất sau sườn núi phía xa, chân trời vắt ngang tầng ráng chiều đỏ rực xếp chồng lên nhau như vẩy cá, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Ngây ngất vì cảnh đẹp, bọn họ còn dừng lại trên đỉnh núi “tách tách” chụp lại ba bốn tấm hình. Qua khoảng mười lăm phút, đi từ đỉnh núi xuống sườn núi, vệt khói hồng trên trời đã lui sạch sẽ, tựa như có một tấm màn đen khổng lồ từ triền núi bên kia chậm rãi kéo sang phía này.
Đến khi xuống hẳn chân núi, bóng tối đã hoàn toàn phủ kín, duỗi tay ra cũng không thấy rõ năm ngón tay.
Trợ lý giơ đèn pin, hô lên: “Thầy Nghiêm ơi, anh đâu rồi?”
Nghiêm Tự đi tới nơi ánh sáng lập lòe chiếu tới, đứng trước mặt bọn họ, nhắc: “Tôi ở đây.”
Cậu trợ lý này chưa từng thấy Nghiêm Tự ngoài đời, mới chỉ thấy thầy Nghiêm tiếng tăm lừng lẫy trên báo với trên màn ảnh. Cậu ta không có bao nhiêu hảo cảm với Nghiêm Tự, vì nghe đồn Nghiêm Tự lạnh lùng cao ngạo, không mấy dễ tiếp cận.
Mấy từ này nghe thì đơn giản, nhưng lọt vào tai người trong ngành giải trí sẽ dễ liên tưởng đến ba từ “bệnh ngôi sao“. Tính chất công việc của người làm việc trước màn ảnh và sau màn ảnh rất khác nhau. Các đại minh tinh ngày ngày sống dưới ánh đèn flash sáng rực, mà đám tép riu bọn họ chật vật lăn lộn trong giới bao năm cũng chẳng có tiếng tăm gì. Công việc ngoại trừ dễ khiến đảo lộn giờ giấc đêm ngày ra thì trên thực tế cũng chẳng khác gì so với tộc đi làm bình thường.
Cũng chính vì vậy mà rất nhiều minh tinh kiêu căng ngạo mạn, mắt mọc sau đầu, vênh mặt hất hàm sai sử những nhân viên công tác sau màn cứ như người ta không phải người.
Cậu ta đã từng bị một “ông lớn” sai sử suốt một tháng, sáng nào cũng bị con chó cưng của “ông lớn” dắt chạy.
Không phải cậu ta dắt chó, mà là chó dắt cậu ta.
Con chó cưng của “ông lớn” là giống chó săn cừu Đức mà mọi người hay đồn là chạy nhanh như giặc, mang trong mình một trái tim hoạt bát hiếu động, hễ thả dây là chạy biến. Trợ lý không dám thả dây xích, phải vắt hết sức bình sinh mà chạy theo nó, kết quả cậu ta chạy thiếu điều tim phổi cũng sắp thốc ra ngoài mà vẫn không đuổi kịp con chó.
Cậu trợ lý vì chạy quá chậm mà bị đuổi việc. Cũng không biết “ông lớn” quên mất cái chuyện vụn vặt này, hay là cố ý lên mặt mà một tháng tiền lương ấy cuối cùng cũng không thèm trả cho cậu.
Cậu trợ lý thực sự không có tí ti hảo cảm nào đối với mấy loại minh tinh tự cho mình là nhất, tính tình lạnh lùng cao ngạo như vậy.
Ấn tượng ban đầu về Nghiêm Tự của cậu ta rất đơn giản. Người thật còn đẹp trai hơn trên màn hình.
Trợ lý nhịn không được thầm nghĩ, chẳng lẽ sinh ra với tướng mạo này là có thể giở thói ngôi sao?
Cậu ta học theo biên đạo nặn ra một nụ cười với ảnh đế.
Tiết trời rất lạnh, biên đạo xoa xoa hai tay, thở ra một cuộn khói trắng, áy náy nói: “Thầy Nghiêm, chúng tôi tới muộn mất rồi.”
Nghiêm Tự bình thản đáp: “Không sao.”
Trợ lý nghi hoặc liếc nhìn sắc mặt ảnh đế, nhờ ánh đèn yếu ớt nhìn một lúc, sau đó trong lòng thầm cười lạnh. Người này đúng là trong ngoài không đồng nhất, ngoài miệng thì bảo không sao, nhưng nét mặt rõ ràng là đang sốt ruột, không chừng trong lòng còn đang thầm rủa xả bọn họ vì tội tới muộn.
Quả nhiên, nửa giây trước còn nói không sao, nửa giây sau vị ảnh đế luôn bình thản nhàn nhã trong lời đồn đã sốt ruột mà đi qua đi lại vài bước.
Biên đạo mặt mày ủ ê nói: “Là chúng tôi không tính trước thời gian, không ngờ trời lại tối nhanh như vậy. Bây giờ mà lên núi thì hơi muộn, hay là...”
“Đợi đã.” Nghiêm Tự thật sự đang rất nóng lòng, lên tiếng ngắt lời biên đạo một cách không mấy lịch sự.
Trợ lý tò mò nhìn hắn.
Nghiêm Tự sững người, lúc này mới nhận ra hành vi của mình vừa rồi rất không hay.
Hắn bình tĩnh nói: “Không có việc gì, cô nói tiếp đi.”
Biên đạo tiếp tục nói nốt lời khi nãy: “Giờ trời tối quá rồi, lên núi rất nguy hiểm. Hay là thế này, chúng ta vào khách sạn gần đây nghỉ tạm, ngày mai hãy lên núi?”
Nghiêm Tự: “...”
Thấy Nghiêm Tự im lặng, biên đạo đầu tiên là khó hiểu, sau đó thì nhạy bén hiểu ra: không phải là vì muốn gặp tiểu tình nhân nên lòng nóng như lửa đốt đấy chứ?
Nghiêm Tự nhẫn nhịn, đang định mở miệng đáp ứng biên đạo.
Bỗng nhiên biên đạo nói: “Tôi vừa nghĩ lại, mặc dù hôm nay sắc trời có hơi tối, nhưng mà con đường núi này năm ngoái mới sửa, cũng không khó đi lắm, mấy người cùng lên núi cũng không sao.”
Trợ lý kinh ngạc quay sang nhìn cô, đúng là nói dối không chớp mắt, ban nãy đi xuống biên đạo còn oán trách đường núi quá gập ghềnh, mắt cá chân cô sắp nổi bọt nước luôn.
Nửa giờ sau, đoàn người lên tới đỉnh núi. Làm nhiệm vụ suốt một ngày, cả nhân viên công tác lẫn khách mời đều mệt mỏi vô cùng, ai chui vào lều nấy chuẩn bị ngủ một giấc.
Biên đạo dẫn Nghiêm Tự tới chỗ chiếc lều nhân viên công tác dựng cho hắn, đồ dùng sinh hoạt cần thiết đều đủ cả. Nghiêm Tự cũng không càm ràm, trước khi tới hắn đã nghĩ qua, Kha Tây Ninh sống như thế nào thì hắn cũng sẽ sống như thế ấy.
Nghiêm Tự chuẩn bị vào nghỉ ngơi.
Biên đạo ngập ngừng hỏi: “Thầy Nghiêm này, có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi anh. Không biết lần này anh tới là có chuyện gấp gì sao?”
Cô chà xát lòng bàn tay túa chút mồ hôi.
Nghiêm Tự bình tĩnh nói: “Tôi nghe nói Vu Lôi đang ở trong đoàn của mọi người?”
“Vâng.” Suy đoán tiểu tình nhân của biên đạo bị đập nát, nhớ lại Nghiêm Tự và Vu Lôi đã từng hợp tác nhiều năm, cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Thầy Vu là khách mời cố định của chúng tôi mùa này.”
“Ừ.” Nghiêm Tự nói, “Tôi tìm anh ta có việc gấp.”
Biên đạo bèn hỏi: “Vậy có cần tôi đi gọi thầy Vu giúp anh không?”
Nghiêm Tự tới đây cũng đâu phải để gặp Vu Lôi thật, hắn chần chừ: “Giờ có bất tiện không?”
“Chắc là có một chút.” Biên đạo ngây thơ giải thích: “Bởi vì khách mời chia hai người một nhóm, mỗi nhóm được phát cho một chiếc lều. Thầy Vu Lôi và thầy Kha Tây Ninh một nhóm, bây giờ tôi đi gọi thầy Vu, có lẽ sẽ quấy rầy tới thầy Kha.”
Ánh mắt Nghiêm Tự hơi lóe sáng, hắn nói: “Bây giờ cũng chưa phải muộn lắm.”
Biên đạo hiểu ý Nghiêm Tự, vội vàng chạy sang lều của Kha Tây Ninh và Vu Lôi. Trong lều hắt ra ánh sáng yếu ớt, biên đạo hít sâu một hơi, đứng ngoài lêu khẽ giọng gọi: “Thầy Vu ơi, thầy Vu...”
Bên trong lều, Vu Lôi không chút để ý hình tượng mà giang tứ chi hình chữ đại (大) ngủ say tít mít, còn ngáy như sấm.
Kha Tây Ninh cúi người sửa sang lại quần áo, sau đó kéo khóa lều, thò đầu ra hỏi: “Chào biên đạo, thầy Vu đã ngủ rồi, cô có việc gì sao?”
Biên đạo do dự nói: “Thầy Kha có biết Nghiêm Tự tới không?”
Kha Tây Ninh hơi ngập ngừng, đáp: “... Tôi biết, hôm nay thầy Vu có nói với tôi.”
Biên đạo nhăn mày: “Nghiêm Tự nói muốn gặp thầy Vu có việc gấp.”
“Nhưng anh ấy ngủ say rồi.” Kha Tây Ninh lại nói.
Biên đạo thở dài một tiếng: “Thôi vậy, để tôi đi báo với Nghiêm Tự một tiếng.”
Kha Tây Ninh gật đầu, còn vẫy tay chào cô.
Mắt nhìn theo bóng lưng biên đạo rời đi, bỗng dưng cô quay lại nói với Kha Tây Ninh: “Xin lỗi thầy Kha, quấy rầy anh rồi.”
Một giây trước Kha Tây Ninh còn đang mải suy nghĩ chuyện Nghiêm Tự, giây sau biên đạo đã bất ngờ quay lại, cậu giật bắn người.
Kha Tây Ninh cười nói: “Không sao.” Sau đó lại vẫy tay với biên đạo.
Biên đạo thầm nghĩ, người trong giới nói quả không sai, con người Kha Tây Ninh không tồi, không những tính cách tốt, năng lực nghề nghiệp cũng rất giỏi.
Đêm khuya yên tĩnh, gió lồng lộng thổi.
Chiếc lều phía Đông Nam truyền tới tiếng động khe khẽ. Nghiêm Tự vén cửa lều, thấy Kha Tây Ninh đang đứng bên ngoài nhìn mình mỉm cười.
Nghiêm Tự hình như đang thay đồ chuẩn bị ngủ, chiếc áo len Kha Tây Ninh tặng hắn mới cởi được một nửa, vừa vặn cuộn tới bụng, nước da màu đồng cổ cùng đường cong cơ bụng luyện vừa khéo đập vào mắt Kha Tây Ninh.
Hắn đã thay xong quần ngủ, quần vận động xám màu để lỏng lẻo không thắt dây thun, mà chủ nhân cũng chẳng thèm quan tâm.
Nghiêm Tự dù chỉ lộ mỗi chút cơ bụng cũng vẫn quyến rũ vô cùng, khiến người ta muốn phạm tội.
Kha Tây Ninh hỏi: “Anh đang thay đồ?”
Nghiêm Tự nhìn cậu không chớp mắt, trong đôi đồng tử chỉ có một mình cậu, không dung nạp thêm bất cứ thứ gì khác.
Nghe ra giọng câu mang ý chất vấn, hắn nhịn không được khẽ cười: “Ừ.”
Kha Tây Ninh cau mày: “Biết có người ở ngoài mà còn không chịu mặc đồ tử tế?”
Nghiêm Tự không hề tỏ ra chột dạ, hắn nhún vai, bình tĩnh đáp: “Anh biết là em.”
Kha Tây Ninh không nhịn được nữa, muốn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tức giận: “Anh là con sâu trong bụng em chắc?”
“Anh biết là em mà.” Nghiêm Tự cũng cười.
“Biết là em cũng phải mặc đồ tử tế.” Kha Tây Ninh lơ đãng quét mắt qua cơ bụng của hắn, trình bày sự thật: “Chúng ta đã là chồng chồng già rồi, không còn như trước kia nữa, em sẽ không dễ dàng bị anh dùng sắc câu dẫn đâu.”
Nghiêm Tự không phản bác.
Hắn đi tới trước, cười khẽ cắn lên vành tai cậu, hỏi: “Thế này thì sao?”
Nghiêm Tự ôm cậu, bàn tay lần mò tìm kiếm, sờ tới chỗ mẫn cảm của cậu.
Kha Tây Ninh khẽ rên một tiếng, ngước mắt, trong đôi mắt dâng đầy ánh nước, mê man như sương mù, che mờ tầm mắt cậu.
Hết chương 100.