Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 84: Ký tên
Nghe được những điều trên, Kha Tây Ninh mất rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Thì ra Nghiêm Tự đã có dự tính giải nghệ từ lâu, từ ba bốn năm trước hắn đã bắt tay vào chuẩn bị cho việc lùi về sau màn, hơn nữa từ lời hắn nói, có thể lờ mờ hiểu được hắn là vì Kha Tây Ninh nên mới lựa chọn giải nghệ. Thông tin này chẳng khác nào trái bom thình lình nổ tung trong đầu Kha Tây Ninh, khiến cậu ngỡ ngàng sửng sốt.
Cậu nghẹn một hơi thở, thân người mềm nhũn dựa lên mép cột sau lưng, nhớ lại từng chuyện từng chuyện xảy ra vào mấy năm trước.
“Anh...” Giọng cậu ngập ngừng, “Cho nên mấy năm trước, anh đột nhiên trở nên bận rộn, không chỉ vì nhận được nhiều thông cáo hơn sau khi đạt giải Kim Mã, mà còn vì bận chuẩn bị cho việc lùi về?”
Nghiêm Tự không kể rõ rành chi tiết mọi chuyện, lại không ngờ Kha Tây Ninh thông minh như thế, rất nhanh đã móc nối mọi chuyện lại với nhau.
Hắn vừa bất đắc dĩ lại quẫn bách, gãi gãi sống mũi cao thẳng, đoạn cúi đầu cười nói: “Mấy năm trước anh bận rộn nhận phim với đóng phim, quen biết được một vài đạo diễn cùng chế tác, cũng chưa từng nghĩ nên giữ quan hệ tốt với người ta. Sau này vì cái tính ấy mà chịu khổ không ít, chuyển công tác về sau màn có thể coi là hoàn toàn bắt đầu lại từ con số không... phải cố gắng bỏ công bỏ sức.”
Không ngờ Nghiêm Tự lại chủ động nhắc tới thiếu sót trong tính cách của mình, điều này khiến Kha Tây Ninh lại thêm kinh ngạc.
Bao năm qua, Nghiêm Tự luôn phô ra phần hoàn mỹ nhất cho cậu xem, chưa từng để lộ một chút khuyết điểm nào, hôm nay hắn lại chủ động nhắc tới vấn đề về tính cách của mình. Sao cậu có thể không rõ người từng là người bên gối có tính cách thế nào. Thậm chí cậu có thể tưởng tượng lúc đó những đạo diễn từng hợp tác với Nghiêm Tự nhận được điện thoại Nghiêm Tự chủ động gọi tới, trong lòng đã ngạc nhiên và không dám tin đến thế nào.
Những người đó có lẽ cho rằng thầy Nghiêm uống lộn thuốc, hoặc là đang có vấn đề với công ty quản lý.
Nghiêm Tự có lẽ đã phải giải thích cùng cố gắng rất nhiều mới nối lại được các mối quan hệ... mà những chuyện này Kha Tây Ninh không hề hay biết.
Bởi vì Nghiêm Tự không hề nói với cậu.
Không chỉ chuyện giải nghệ, trên thực tế Kha Tây Ninh đã bị giấu giếm suốt nhiều năm, vụ việc của Bạch Tử Uẩn lần trước chấn động như vậy, mà trong kế hoạch của Nghiêm Tự chưa từng có Kha Tây Ninh, cậu chỉ cần yên lặng chờ kết quả cuối cùng là được.
Nghiêm Tự thấy Kha Tây Ninh trầm mặc, còn tưởng cậu đang lo lắng cho mình, bèn quay sang an ủi cậu: “Em không cần lo lắng, đó là trước kia thôi. Bây giờ mọi việc đều ổn cả rồi.”
Phải, hết thảy đã ổn thỏa rồi.
Nghiêm Tự giải ước thành công, tuyên bố giải nghệ lui trở về sau màn, bộ phim hắn đầu tư gần đây cũng được người trong ngành rất coi trọng, “Đại sư phong thủy” là bộ phim chắc chắn không thể nào thất bại. Con đường đóng phim của Kha Tây Ninh cũng ngày càng thông thuận, nhân khí tăng cao như nước đẩy thuyền.
Nhưng suy cho cùng... tâm ý khó yên. Tương lai càng ngày càng tốt đẹp, nhưng những tháng ngày Kha Tây Ninh cô đơn lẻ bóng ở nhà chờ đợi Nghiêm Tự vẫn còn đó, sự lo âu, tự ti, hoài nghi ngày ngày đêm đêm dường như đã mài nhẵn tâm tính nguyên bản của cậu.
Thỉnh thoảng cậu sẽ mang ảnh chụp tốt nghiệp đại học cùng ảnh cá nhân ra ngắm nhìn, không khỏi cảm thán thời gian bị phí hoài, cảnh còn người mất. Cậu con trai trong hình bày ra dáng vẻ xán lạn, trẻ trung, lạc quan, tự tin ngời ngời khiến người ta hâm mộ, không lúc nào không nở nụ cười thật tươi, tay tạo thành hình chữ V hướng về phía ống kính. Cậu tự cho rằng trên đời này người đứng nhất là Nghiêm Tự, mình là thứ hai, vị trí thứ ba miễn cưỡng có thể cho Lam Vũ ngồi.
Thời gian là thứ đẹp đẽ nhất, nhưng cậu và Nghiêm Tự lại bị thời gian mài mòn đi dáng vẻ ban đầu.
Kha Tây Ninh rũ mắt, lòng thầm nghĩ Nghiêm Tự đúng là người như vậy. Một kẻ kiêu ngạo như hắn, lại lựa chọn lừa gạt cậu, một mình ngồi trong bếp học nấu ăn, chỉ vì muốn cho cậu một bữa cơm tất niên ngon miệng. Nhận thấy thời gian bên nhau của hai người càng lúc càng ít, hắn chủ động lựa chọn rút khỏi giới giải trí lui về sau màn.
Nghiêm Tự cũng đã mất đi quá nhiều thứ.
Đã lâu Kha Tây Ninh không nói câu này.
Nghiêm Tự vốn dĩ đã tính sẵn trong lòng, thầm chắc thắng lợi, lúc này chợt có chút hốt hoảng, hắn tiến lên một bước, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt Kha Tây Ninh, chỉ là hai tiếng “Tây Ninh” còn chưa thốt ra khỏi miệng, di động của cậu lại lần nữa vang lên.
“Xin lỗi.” Kha Tây Ninh hít sâu một hơi, đè lại tất cả tạp niệm trong lòng, vội vàng chạy xa ra, Nghiêm Tự thì vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi cậu.
Mười mấy giây qua đi, cậu lại chạy về.
“Có chuyện gì để sau rồi nói.” Vì phải chạy qua chạy lại, hô hấp cậu hơi dồn dập, cậu thở phì phò nói, “Tiệc sinh nhật lần này sẽ có rất nhiều fan tới xin chữ ký, tôi thật sự không thể trì hoãn thêm nữa.”
Nghiêm Tự kiên quyết nói: “Anh đi cùng em.”
“Không được.” Kha Tây Ninh lập tức phản ứng lại.
Nghiêm Tự thoáng nhíu mày.
Ánh mắt nhìn Kha Tây Ninh lộ ra chút tủi thân.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Kha Tây Ninh có cảm giác như mình vừa vào vai một tên đàn ông cặn bã. Vội vàng quẳng suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu, thầm nghĩ đừng mắc bẫy, dáng vẻ tủi thân kia cũng chỉ là Nghiêm Tự giả bộ trưng ra để xin xỏ lòng thương hại mà thôi.
Cậu thả chậm ngữ khí, kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay anh vừa mới tuyên bố giải nghệ, giờ mà xuất hiện tại tiệc sinh nhật của tôi, khẳng định hội trường sẽ đại loạn.”
Dĩ nhiên Nghiêm Tự biết điều này, chỉ là hắn không muốn thả Kha Tây Ninh đi.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Đi từ cửa sau, anh ngồi đợi trong phòng trang điểm, phóng viên và fans sẽ không trông thấy đâu.”
Kha Tây Ninh vẫn cảm thấy không thỏa đáng, quan trọng nhất là, cậu vẫn chưa hiểu vì sao mọi chuyện lại đi tới nước này, Nghiêm Tự cứ như mặc định là hai người đã quay về bên nhau, bắt đầu dính nghiến lấy như bôi keo da chó.
Cậu không muốn Nghiêm Tự hiểu lầm. Ngay chính bản thân cậu lúc này vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết khúc mắc tình cảm này sao cho tốt.
Kha Tây Ninh buông lỏng ngữ khí, nói: “Nếu thầy Nghiêm rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy ngồi đây đợi tôi, tôi ký tặng fans xong sẽ xuống tìm anh.”
Thầy Nghiêm. Từ sau khi hai người trở về tiễn ba Kha đi nốt chặng đường cuối đời, Kha Tây Ninh đã không còn gọi hắn như vậy nữa.
Nghiêm Tự vừa nghe thấy chợt ngây người.
Cõi lòng Kha Tây Ninh rối như tơ vò, giống như cỏ dại cắm rễ mọc lan tràn bên trong. Cậu nói gì cũng cảm thấy không đúng, chỉ đành không nói gì cả, gật đầu với Nghiêm Tự, sau đó chạy về phía lối thoát hiểm.
Nghiêm Tự đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Kha Tây Ninh chạy đi, lòng thầm nghĩ, đây đã là lần thứ mấy? Hắn trơ mắt nhìn Kha Tây Ninh chạy khỏi mình.
Chú chim sải cánh bay đi, chiếc lồng cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ mà trông theo.
Nghiêm Tự không đuổi theo bóng dáng Kha Tây Ninh mà xoay người đi về phía xe, hắn muốn vào trong xe ngồi đợi cậu. Tất nhiên hắn cũng không nhìn thấy, Kha Tây Ninh chạy tới cửa lối thoát hiểm thì chợt ngoảnh lại nhìn hắn một cái.
※
Tầng hai khách sạn, hội trường tổ chức tiệc sinh nhật, bạn bè cùng minh tinh được mời tới đều rất bận rộn, tiệc vừa kết thúc là cũng lục tục ra về, chỉ còn Lam Vũ và luật sư Trần vẫn ngồi nhỏ giọng trò chuyện.
Nhóm các fans tràn ngập hào hứng, hai má hồng hồng, trong tay ai nấy là bảng đèn cùng poster, xếp hàng nghiêm chỉnh chờ thần tượng ký tặng. Hàng người xếp hàng kéo thẳng tới cuối, trông như một con rồng thật dài.
Kha Tây Ninh cúi đầu ký tên tặng fan, Phó Diễm mặt mày không vui đứng một bên, hắn có một bụng lời muốn nói với Kha Tây Ninh, nhưng thời gian địa điểm không đúng, hắn chỉ đành tạm thời nhịn lại. Chữ ký của Kha Tây Ninh là mẫu chữ ký được thiết kế riêng, bản chibi, ký lên cuốn sổ nhỏ màu hồng trông cực kỳ đáng yêu.
Bình thường cậu viết chữ ngòi bút sắc gọn thanh tú, khi ký cho fan lại dùng thể chữ khác hoàn toàn.
Một fan hai tay ôm mặt, cười thành đóa hướng dương: “Anh Tây Ninh ơi, em là fan trung thành lâu năm của anh, từ hồi xem Hiệp sĩ tia chớp em đã thích anh rồi, vẫn luôn theo dõi phim anh đóng.”
Kha Tây Ninh chớp chớp mắt, ngước lên nhìn cô bé fan, cho rằng câu tiếp theo cô bé sẽ nói “Thế nên anh viết thêm cho em một câu chúc phúc được không? Một câu là được rồi.“. Thế nhưng cô bé lại không ra chiêu theo lối thường mà ghé lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi: “Em nghe được một tin, có một bộ phim anh quay cùng ảnh đế, sắp tới sẽ công chiếu...”
“Tiểu lưu ly” được cho phép chiếu lại là thông tin được bảo mật, Kha Tây Ninh không hiểu cô gái nhỏ thoạt trông như vẫn đang đi học này từ đâu mà biết được.
Cậu cũng học theo cô bé fan hạ thấp giọng xuống, len lén hỏi: “Em nghe được tin này từ đâu vậy? Từ bloggers à?”
Cô bé fan lắc đầu, giải thích: “Em có chú làm chuyên quản lý mảng này, chú ấy lén nói cho em biết. Nhưng mà anh Tây Ninh này, không phải gần đây anh đang quay phim cổ trang với thầy Phùng Nghị sao? Anh với ảnh đế hợp tác khi nào vậy? Không phải thông tin kia là giả đấy chứ?”
Kha Tây Ninh bật cười, vừa không muốn gạt fan, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều khi công tác tuyên truyền còn chưa bắt đầu.
Cậu khẽ bảo: “Em đừng nói cho ai biết nhé.”
Hai mắt cô bé nháy mắt sáng bừng, gật đầu như giã tỏi.
Kha Tây Ninh ký cho cô bé xong, còn vẽ thêm một hình trái tim nho nhỏ. Cô bé fan hạnh phúc lâng lâng tưởng chừng như sắp ngất tới nơi, hai tay ôm cuốn sổ được ký tặng, thân người lắc la lắc lư đi về sau hàng.
Fan tới không đông lắm, nhưng cũng ngót nghét gần trăm người. Kha Tây Ninh vùi đầu cặm cụi ký cho từng người một, không chỉ cần cổ đau nhức, cả cánh tay cũng sắp rụng rời. Phó Diễm thấy thế bèn đi ra hậu trường lấy một túi chườm nóng tới, im lặng đưa cho cậu.
Kha Tây Ninh nhận lấy ý tốt của hắn, nói tiếng cảm ơn, sau đó dừng bút, nhét túi chườm cỡ nhỏ vào khe giữa ngón trỏ và ngón cái. Phó Diễm lạnh mặt, vung tay lên bảo với các fan: “Để anh Tây Ninh của các bạn nghỉ một lát, hai phút sau rồi ký tiếp.”
Hắn tưởng nhóm fan chầu chực chờ ăn đã lâu nghe vậy sẽ ầm ĩ oán thán, dù sao bọn họ cũng đã đứng đợi rất lâu. Bất ngờ là, các cô gái không một ai phản đối, ngoan ngoãn gật đầu, khe khẽ trăm miệng một lời: “Vâng.”
Phó tổng tài ngẩn người, hai má phiếm hồng.
Hắn gãi gãi sống mũi đi về phía Kha Tây Ninh đang ngồi nghỉ ngơi.
Về phần Kha Tây Ninh, lúc ký tên thì không có cảm giác gì, vừa dừng lại nghỉ mới nhận ra đã qua một lúc lâu. Cậu vùi đầu soạn một cái tin nhắn gửi đi, lựa lời khuyên Nghiêm Tự đi trước.
Mắt Phó Diễm rất tinh, vừa liếc cái đã bắt trúng hai chữ “Nghiêm Tự” trong khung chat, âm báo radar trong đầu thoắt cái vang lên.
Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Cậu đang nói chuyện với ai đấy?”
Tin nhắn đã được gửi đi, Kha Tây Ninh làm như không có chuyện gì mà lật di động lại, đè lên đùi.
“Không ai cả.”
Phó Diễm không biết nói gì cho phải: “Cậu trước giờ không biết nói dối, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Nghiêm Tự là cậu lại lấp la lấp liếm, không nói được câu nào đúng.”
Các fan vẫn cứ mắt lấp lánh mà đứng đợi một bên, Kha Tây Ninh nói: “Anh nhỏ giọng thôi.” Cậu sợ Phó Diễm lỡ miệng làm lộ hành tung của Nghiêm Tự, nếu Nghiêm Tự đã đi rồi thì còn đỡ, ngộ nhỡ chưa đi mà để phóng viên bắt được, chỉ sợ hắn lại bị vồ lấy mà vặn hỏi về chuyện giải nghệ.
Phó Diễm mặt lạnh tanh quay lại liếc một cái, các cô gái ai ai cũng trang điểm xinh xắn, mặc chiếc váy mình thấy đẹp nhất tới, muốn cho thần tượng thấy dáng vẻ lộng lẫy nhất của mình.
“Sợ gì chứ.” Phó Diễm nói, “Fan cậu ngoan thế kia, cho dù có nghe được, cậu hô một tiếng, đố ai dám nói ra ngoài.”
Ngoài mặt thì như vậy. Sức chiến đấu của các cô không phải Phó Diễm chưa từng trông thấy. Người nào người nấy hung tàn vô độ, vì bảo vệ thần tượng mà không tiếc cả mạng, quả thực là tính cách phong phú.
Thế nhưng Kha Tây Ninh lại tỏ ra rất tự hào, cười bảo: “Đương nhiên, fan tôi ai cũng giống tính tôi hết á.”
Phó Diễm: “...”
Không biết xấu hổ.
Hết chương 84.