Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 22: Chương 22: Nói mơ




Xin lỗi vì đã để mọi người chờ bộ này lâu vậy TT^TT

Tại Phương bận quá, cứ thi suốt ý nên mọi người thương em ấy nữa nha TT^TT

Editor: Phương, Min - Beta: Min

Chương 22: Nói mơ

Kha Tây Ninh lo lắng cho bệnh tình cùng tình hình tâm lý của Đông Đông, sau khi trở về nhà Lam Vũ, liền đem toàn bộ lời của bác sĩ bên phòng chống dịch bệnh nói cho Lam Vũ.

Lam Vũ nghe thấy vậy thì sửng sốt một hồi, xem xét thì liền loại bỏ điều thứ nhất: “Kì động dục... Không có khả năng, triệu chứng khi đến kì động dục của Đông Đông tôi biết rất rõ, tuyệt đối không bất thường như vậy, hơn nữa lần trước đưa nó đi bác sĩ thú y, bác sĩ bảo nó chưa tới kì động dục.”

Vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai.

Có người lạ xâm lược cùng mùi nước hoa gay mũi.

“Nếu nói đến người lạ.” Lam Vũ nghĩ nghĩ nói, “Vậy thì chỉ có học trưởng. Nhưng học trưởng dịu dàng như vậy, đối với Đông Đông cũng rất tốt, mỗi lần tôi bận viết tiểu thuyết, đều là học trưởng giúp tôi chăm sóc Đông Đông... Còn về phần nước hoa, lại càng không phải. Trong nhà có ba người đàn ông, nhưng không ai có mùi nước hoa thơm nức mũi cả.”

Kha Tây Ninh đến gần Lam Vũ, vờ lấy mũi ngửi ngửi.

Chỉ ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm, hương thơm mát, lại ngọt ngào, không giống mùi hương bạc hà thanh mát mà đàn ông thường dùng.

Kha Tây Ninh thấy đồ dùng hằng ngày của đôi tình nhân này hoàn toàn tách biệt, thế nhưng Tô Hạo và Lam Vũ lại dùng cùng một loại.

“Đây là mùi hương gì.” Kha Tây Ninh có chút đăm chiêu nói, “Ngửi thấy rất được.”

Lam Vũ giải thích: “Là học trưởng đề cử loại sữa tắm này, là hương sữa.” Cậu ta giơ tay áo của chính mình lên ngửi, quả nhiên là mùi sữa nồng đậm, cậu ta có chút ngượng ngùng, “Mùi hương này đúng là không thích hợp với đàn ông, cũng không vì cái gì mà học trưởng lại thích... Đúng rồi! Có lẽ Đông Đông không quen với mùi hương xa lạ này, để tôi đổi lại về lọ dùng lúc đầu.”

Tuy Tô Hạo và Lam Vũ là đồng nghiệp cùng công ty, nhưng Lam Vũ là người kì cựu, đối với các hạng mục có độ khó cao thì khá thuần thục, rất nhanh đã làm xong toàn bộ công việc. Tô Hạo là người mới, lại đợi việc nhiều năm, không thể nào dễ dàng bắt đầu, có khi cần tăng ca để làm xong công việc buổi sáng. Vốn Lam Vũ muốn chờ Tô Hạo, nhưng khi Tô Hạo làm việc rất không kiên nhẫn, thấy Lam Vũ ở bên cạnh thì càng sốt ruột nóng nảy, mà khi tính tình như vậy thì thường xuyên nói những điều làm tổn thương người khác.

Lam Vũ phát hiện ra khi bản thân ở bên cạnh đối phương, hiệu suất làm việc của Tô Hạo càng thấp, dần dà, cậu ta cũng không chờ Lam Vũ nữa, tự mình về nhà trước.

Hôm nay lại một lần nữa Tô Hạo phải tăng ca, Lam Vũ cùng Kha Tây Ninh ngồi bên bàn ăn chờ hắn về ăn cơm.

Lam Vũ thấy Tô Hạo đã về, trực tiếp giúp hắn xới một bát cơm, tươi cười nói: “Học trưởng, hôm nay em đi chợ mua cua mà anh thích nhất, anh mau tắm rửa rồi ra đây ăn cơm.”

Hắn cầm tập tài liệu, trên mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi, chẳng có một chút cảm xúc cao hứng nào mà ừ một tiếng, rồi đi vào phòng tắm trước.

Kha Tây Ninh thấy thái độ của Tô Hạo kém như vậy, không khỏi thương tiếc mà hỏi han: “Đây là cái cậu nói đối với cậu tốt lắm sao?”

Lam Vũ không thể nghe người khác nói Tô Hạo không tốt, vội vàng thay hắn giải thích, cậu ta nhẹ giọng nói: “Cái này không phải tại anh ấy, bởi vì học trưởng mới tìm được công việc mới, còn chưa thích ứng được, lại bị sếp phê bình mấy lần... Tâm tình khó mà tránh khỏi không tốt.”

Kha Tây Ninh nhớ trước kia Tô Hạo rất ưu tú, không chỉ là đội trưởng đội bóng rổ, còn là học bá thành tích mỗi môn học đều rất tốt, xã giao hay học tập cả hai đều không thiếu sót gì.

“Hiện tại làm việc đã lâu như vậy, tại sao còn chưa làm quen được?” Kha Tây Ninh không khỏi nghi hoặc.

Lam Vũ nghe vậy thì cúi đầu, “Trước kia học trưởng cũng đi làm vài năm, nhưng bên nhà vợ ngại anh ấy kiếm được ít, khiến anh ấy phải tìm cách khác. Anh ấy muốn mở công ty, nhưng không quá hai năm, công ty nhập bất phu xuất (*) mà phá sản, học trưởng liền suy sụp, rồi ở nhà vợ luôn.”

(*) Nhập bất phu xuất “入不敷出”: Số vào không bằng số ra, ý chỉ công ty bị bội chi.

Kha Tây Ninh cứ như nghe được một tin tức gì đó rất khủng khiếp.

Tô Hạo từ trong phòng tắm lao ra, giơ ra lọ sữa tắm mới đang cầm trong tay, cau mày hỏi Lam Vũ, giọng điệu chất vấn rất rõ ràng: “Tại sao chưa có sự đồng ý của anh mà em lại đi đổi sữa tắm?”

“Em nghĩ mùi hương kia có lẽ Đông Đông không thích.” Lam Vũ giải thích, “Cho nên em mới đổi về loại cũ.”

Tô Hạo không kiên nhẫn nói: “Vậy thì em dùng cái này đi, anh quen dùng loại kia rồi, không muốn dùng cái khác.”

Ban đầu Lam Vũ còn tự mình yên lặng bóc lạc ăn, nghe được những lời này của Tô Hạo, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Là bởi vì loại sữa tắm kia là trước đây anh và vợ cũ thường dùng có đúng không?”

Tô Hạo liếc nhìn Lam Vũ một cái, hắn không trả lời cậu ta, quay trở lại phòng tắm, cánh cửa bị đóng lại rầm một tiếng, tiếng rất lớn, giống như là phát tiết sự nóng giận.

Tất cả những chuyện này khó mà biết rõ được đầu đuôi, Kha Tây Ninh cũng không thể vừa thấy đã hiểu.

Chờ đi khi Lam Vũ ngẩng đầu lên, Kha Tây Ninh thấy hốc mắt của cậu ta đều đã đỏ ửng.

“Tây Tây...” Lam Vũ nhẹ giọng nói, giọng rất rất nhỏ.

“Kỳ thực cái gì tôi cũng biết, khi học đại học tôi đã có lần tình cờ trông thấy bác gái, bác gái rất thích làm một số đồ thủ công để đưa cho học trưởng, đan áo len... đan rất khéo.” Lam Vũ vừa khóc vừa cười, như một người đáng thương, “Làm sao có thể như cái mà anh ấy vẫn thường quàng chứ, đan thật lộn xộn, thế nhưng dù có đan lộn xộn anh ấy vẫn thích. Trước đây tôi có tặng cho anh ấy cái gì, cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa từng dùng đến. Tây Tây à, người anh ấy thích chưa bao giờ là tôi, tôi biết điều đó mà.”

Lừa gạt được mọi người, nhưng lại không thể lừa gạt được chính mình.

Kha Tây Ninh ngoại trừ kinh hãi, còn lại chính là sự tức giận và ghê tởm đối với Tô Hạo.

“Nếu đã suy nghĩ cẩn thận.” Kha Tây Ninh khuyên nhủ, “Vậy thì sớm tách ra một chút sẽ tốt hơn cho cả hai.”

Nói những lời này xong, chính Kha Tây Ninh cũng thoáng cái sửng sốt. Chia tay sớm một chút, sẽ không lãng phí thời gian, một năm rồi lại một năm rơi vào cảnh hoài nghi và do dự. Đạo lý này, cậu cũng chỉ gần đây mới hiểu được.

Lam Vũ dùng sức và cơm vào miệng, làm thế để trong lòng có chút tốt hơn: “Tôi vẫn đang nghĩ.”



Lam Vũ còn đang tắm rửa, thì Kha Tây Ninh về phòng ngủ trước, tuy nói rằng không can thiệp đến vấn đề tình cảm của người khác, nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn Tô Hạo làm tổn thương Lam Vũ. Cậu đang nghĩ phải khuyên Lam Vũ như thế nào mới có thể để cậu ta kiên quyết buông bỏ, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một phần kịch bản, trên trang bìa viết rõ ràng hai chữ lớn.

<< Nói Mơ >>

Kha Tây Ninh xuất phát từ tò mò, cầm lấy kịch bản tùy ý lật xem một chút, ở trang thứ hai đọc thấy được bút danh của Lam Vũ, cậu cảm thấy hiểu được ba phần. Đây chính là chuyện Lam Vũ đã nói qua, nửa đầu năm rồi cậu ta bán được kịch bản cho phim điện ảnh và truyền hình, bởi vậy Lam Vũ thu về được một trăm vạn tiền phí bản quyền.

Hiện giờ phí dụng IP quả thực là rất đắt, bộ tiểu thuyết đang đăng nhiều kỳ trên trang web của Lam Vũ cũng không tính là đặc biệt nổi, nhưng giá của IP mới đầu đã là cả trăm vạn. Thế nhưng Lam Vũ nói, đáng tiếc là, bộ tiểu thuyết cậu ta đã dốc tâm huyết viết ra lại không thể quay thành phim truyền hình, chỉ có thể làm thành phim chiếu trên mạng.

Kha Tây Ninh cũng không diễn nhiều mấy bộ phim chiếu trên mạng. Nhưng cậu thân là người trong giới giải trí, cậu hiểu được cái lợi và cái hại của phim chiếu trên mạng. Kinh phí đầu tư thấp, đề tài ít hơn, khán giả đều là người trẻ tuổi, lại dễ có “Hệ thống cung cấp nước máy” Anway. (Kiểu như là chèn quảng cáo đó.)

Lợi chính là một mặt khác của hại, chính bởi vì kinh phí đầu tư thấp, tổ chế tác trong lúc tổ chức casting, làm hiệu ứng và dịch vụ sẽ cắt xén ít nhiều. Hàng năm có hàng trăm hàng ngàn bộ được đăng lên trên mạng, nhưng bộ thực sự nổi thì ít lại càng ít, mặc dù nổi tiếng một thời gian, cũng là phù dung sớm nở tối tàn, rất khó trở thành kinh điển.

Kha Tây Ninh đến nay vẫn nhớ rõ bộ phim chiếu mạng tạo được tiếng vang, là bộ phim thứ hai của Bạch Tử Uẩn kể từ khi ra mắt. Đó là bộ phim truyền hình rất đặc biệt, kinh phí đầu tư của nó rất lớn, ở các phương diện chế tác đều rất tốt, mời đến minh tinh nổi tiếng, ngay cả mời đạo diễn cũng là đạo diễn kim bài. Nhưng bởi vì bộ phim có đề cập đến những mặt đen tối, có những hiềm nghi đến tam quan bất chính, cho nên không thể tranh thủ phát sóng trên vệ tinh. (*)

(*) Có lẽ đang muốn nói là không được phát sóng trên tv đó.

Dù vậy, bộ phim vẫn là ngoài dự kiến mà đặc biệt nổi tiếng, nó khiến Bạch Tử Uẩn được xếp vào hàng ngũ tiểu sinh hot nhất, còn nhờ vậy mà nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, được ca ngợi là rất có hi vọng trở thành một “Nghiêm Tự” thứ hai.

Đây là một bộ phim chiếu mạng nổi tiếng một cách không quá bất ngờ, không có bao nhiêu giá trị tham khảo. Nếu như phần lớn những bộ phim chiếu mạng đều có thể có đội chế tác chất lượng như vậy, thì cũng không đến nỗi càng ngày càng không có chút bọt nước nào.

Kha Tây Ninh lại tùy ý lật mở < Nói Mơ >, kinh hỉ phát hiện ra, nội dung của kịch bản này ngoài ý muốn lại hấp dẫn cậu.

“Nói mơ” đồng âm với “Trầm cảm” (*), bên cạnh đề tài, còn là kể về câu chuyện của một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm. Những người như thế, nếu thời gian bị bệnh quá dài, lại không được điều trị tốt, sẽ có những bất đồng lớn về hành vi và ngôn ngữ so với người thường. Nhân vật chính của tiểu thuyết chính là một người đã gặp khó khăn do mắc bệnh trầm cảm từ khi còn nhỏ, sau này trưởng thành, cậu ta trong mắt mọi người trở thành một “Kẻ điên” cùng “Ngu ngốc”, chỉ biết thốt ra những lời vô nghĩa mà người khác không thể hiểu.

(*) Nói mơ là “呓语” (Yìyǔ) còn từ Trầm cảm là “抑郁” (yìyù), đọc khá giống nhau.

Người bầu bạn với nhân chính là một bác sĩ tâm lý.

Người khác không hiểu cậu ta, nghe không hiểu những lời cậu ta nói, nhưng vị bác sĩ tâm lý ấy rất nhẫn nại mà dẫn đường cho cậu ta, trấn án cậu ta. Vị bác sĩ tâm lý ấy xuất hiện, giống như gieo vào trong lòng nhân vật chính một tia nắng mặt trời, dẫn cậu ra khỏi nơi sâu thẳm tâm tối nhất trong tâm hồn.

Lam Vũ tắm rửa xong thì quay lại, cậu ta cầm khăn lau tóc, đi tới, cũng tự nhiên thấy được Kha Tây Ninh đang cầm bản thảo kịch bản do tổ kịch gửi cho mình. Trong lúc tắm, cậu ta cũng đã nghĩ tới nghĩ lui chuyện của Tô Hạo vài lần, hiện tại tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Lam Vũ đứng phía sau Kha Tây Ninh, bất ngờ hỏi.

“.......” Kha Tây Ninh đọc đến say mê, hoàn toàn không phát hiện được Lam Vũ đã sớm từ trong phòng tắm đi ra, vậy nên đột nhiên có tiếng nói khiến Kha Tây Ninh bị hoảng sợ.

Lam Vũ nhịn không được nở nụ cười, nghĩ thầm Tây Tây cũng thật nhát gan.

Kha Tây Ninh thở dài nói: “Cậu đi lại cũng thật giống Đông Đông, ngay cả một tiếng động cũng không có.”

“Là do cậu đọc quá say mê thôi.” Lam Vũ bĩu môi, cậu ta vừa nhấc cằm, ánh mắt xa xôi hướng thẳng về phía tập kịch bản màu lam nhạt trong tay Kha Tây Ninh, “Kịch bản này cải biên rất nhiều, toàn bộ tuyến tình cảm đều được đổi thành những âm mưu, ngay cả người viết ra nguyên tác là tôi còn không thể hiểu nổi, tôi vẫn đang cáu đây.”

Kha Tây Ninh cười nói: “Trách không được tôi lại thấy nội dung kịch bản tốt như vậy, hóa ra là đem những gì cậu viết đều sửa lại hết rồi.”

Lam Vũ tức đến nỗi muốn đánh người.

Kha Tây Ninh làm bộ dạng nghiêm túc hơn, động viên bạn mình: “ Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa. Lam Vũ, tôi với cậu thương lượng một chuyện.”

Lam Vũ ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Gì?”

“Tôi thực sự thích kịch bản này, so với mười tám cái Mary Sue với Jack Sue thì tốt hơn nhiều.” Vẻ mặt Kha Tây Ninh quả thực rất nghiêm trọng, “Tôi có thể đi casting cho bộ “Nói mơ” được không?”

Lam Vũ trợn mắt lớn: “Cậu đang đùa cái gì vậy?”

Kha Tây Ninh nghĩ đến việc này phải ngâm nước nóng, tâm lạnh đi nửa phần.

“Cái đoàn phim rách nát kia đã tuyển diễn viên hơn nửa tháng, những diễn viên nổi tiếng thì đều ghét bỏ cái sự keo kiệt của đoàn phim đó, đã không có danh tiếng còn chướng mắt... “ Lam Vũ một bên thì cười một bên thì nói ra sự thật, “Dù nói thế nào, ở chỗ này cậu cũng chỉ là người qua đường (*). Bọn họ muốn cậu diễn còn không kịp, cần quái gì phải casting.”

(*) Có lẽ ý Lam Vũ là Kha Tây Ninh không liên quan đến những gì đoàn làm phim đang khiến Lam Vũ khó chịu.

Hết chương 22.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.