Chưa Đụng Tường Nam

Chương 12: Chương 12




“Yến Yến của ta.”

Đêm đó Bùi Trì Yến gần như không ngủ được, mở to mắt đến hừng đông, bên tai vẫn luôn vang vọng câu nói này, sau bình minh mới mê man thiếp đi.

Cậu thực sự nghe lời hắn không đánh răng, tắm rửa xong liền nằm ở trên giường phòng mình, cẩn thận liếm kỹ mỗi một nơi trong khoang miệng, tìm kiếm chút hương vị Bùi Kính Đường lưu lại.

Lúc cậu lên lầu không dám bước vào phòng ngủ chính. Sợ vào đó rồi sẽ không còn mạng đi ra.

Lúc thường cậu chỉ hận không thể xòe đuôi vẩy vào chỗ chết, đó là bởi vì trong lòng cậu hiểu rõ Bùi Kính Đường còn biết kiềm chế, giữ cho cậu có chừng mực. Một khi đã tiến xa hơn rồi, trong lòng Bùi Trì Yến vẫn theo bản năng sợ hãi như cũ.

Đầu óc hỗn loạn cả đêm, căn bản không thể tự hỏi được, nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào, như thể được mật rót đầy người, vị ngọt thấm vào xương cốt, rắc một cái, tất cả đều là thỏa mãn.

Cậu không biết Bùi Kính Đường đối với cậu có bao nhiêu cảm giác rèn sắt không thành thép, lại có bao nhiêu yêu thương và khát vọng. Cậu chỉ cần quá chớn thêm một lần thì lão cáo già này khẳng định cái gì cũng không nhịn được nữa, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Rốt cuộc cậu vẫn còn trẻ, cái gì cũng có đường lui.

Cậu đứng tại chỗ, một mặt là cầu độc mộc, còn một mặt là nhà giam với biết bao hồi ức.

Đây sao có thể là cục diện Bùi Kính Đường tạo ra được, Bùi Kính Đường sao có thể cam lòng giăng bẫy cậu. Là do chính cậu tự đi đến ngã rẽ này, đối mặt bão táp nghìn trùng cũng không biết nên chạy đi đâu.

“Tiểu Thất, đến lúc phải tiêm rồi.”

Một hộ công mặc đồ trắng cười với cậu, ống tiêm trong tay bị đẩy lên bắn ra một chút nước thuốc màu trắng, đi về phía cậu.

“Tôi không muốn tiêm!” Cậu rút tay lui về phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Hộ công kia chậm rãi đến gần, dụ dỗ nói: “Tiêm xong cô chú sẽ kiểm tra cho con được không, không có gì đâu.”

Con ngươi của cậu đột nhiên mở lớn, gạt bỏ cánh tay đang đưa ra của hộ công, liều mạng chạy đi.

Bên tai là tiếng gió gào thét, phía sau là tiếng bước chân cùng tiếng gọi to, cậu muốn lao ra hành lang, nhưng cửa ra vào đã bị khóa rồi, tiếng cười ma quỷ truyền đến, cách cậu chỉ có mấy mét.

Trong lúc tuyệt vọng, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng buổi chiều.

Cậu tóm lấy bệ cửa sổ, dùng hết toàn lực đứng dậy bò ra ngoài, chân bị bắt lấy, cậu lập tức đá giày ra, cả người ngã xuống bãi cỏ bên ngoài.

Trần gian và địa ngục, chỉ cách nhau có một bức tường.

“Đừng đuổi theo!” Có người quát ở bên trong, “Nó không nghe lời, tiêm thôi mà cũng muốn kiếm chuyện. Huống chi nó cũng sắp mười tuổi rồi, quá lớn, đổi đứa khác đi.”

Quá lớn... Đúng vậy, cậu nhìn thấy những đứa trẻ bị mang vào tầng hầm thấp hơn cậu nhiều lắm, một vài trong số đó hình như chỉ tầm năm, sáu tuổi.

Bọn chúng đi vào, có vài đứa được thả ra, vài đứa thì không.

Tiểu Thất co quắp ngồi há mồm thở dốc ở góc tường, chân sứt một mảng lớn, máu ứa ra ngoài. Cậu dùng tay chặn miệng vết thương lại, khập khiễng đứng lên đi dọc theo bức tường.

Sân ở cô nhi viện rất lớn, bảo vệ trước cửa chính không nhìn thấy cậu, nhưng nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài thì nhất định sẽ bị phát hiện. Tiểu Thất đi sâu vào trong, đứng trước khung cửa sổ bằng gỗ đổ nát, cậu nhón chân, đạp lên bức tường gồ ghề rồi leo vào.

Bên trong bị vứt đầy đồ vật linh tinh, chất đống ngổn ngang, trong không khí bay đầy tro bụi, tràn ngập mùi vị rách nát, vách tường mốc meo bong ra từng mảng, còn có tiếng chuột kêu chít chít.

Nhưng lại rất an toàn, bọn họ sẽ không tìm đến nơi này. Nếu bị bắt trở về, cùng lắm là bị đánh một trận thôi, nhịn một chút là qua.

Tiểu Thất giấu mình trong góc, ôm đầu gối co ro, chờ đợi cơn ác mộng kết thúc.

Đột nhiên, cậu nghe thấy có tiếng nước nhỏ xuống, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt thất khiếu đang chảy máu.

“Tiểu Bát... Đừng, đừng tới đây...”

Bùi Trì Yến người đầy mồ hôi nằm ở trên giường, siết chặt góc chăn trong tay, thân thể bất an vặn vẹo, mày chau lại, nỗi sợ hãi lộ ra trên khuôn mặt đang mắc kẹt trong ác mộng.

Bùi Kính Đường ngồi ở bên giường, cầm lấy cổ tay cậu, gọi tên cậu.

Vẫn không tỉnh dậy. Dường như Bùi Trì Yến mơ thấy điều gì đó rất khủng bố, bị giam trong giấc mộng không thể động đậy, cả người run rẩy.

“Yến Yến, tỉnh lại đi! Con mơ thấy gì thế!” Bùi Kính Đường phẫn nộ quát, lấy tay vỗ mặt cậu, trên tay dính đầy mồ hôi.

“Tôi không... Không có bỏ các cậu lại mà...”

Rõ ràng không có gào thét, Bùi Kính Đường lại nghe ra sự tuyệt vọng đến tan nát cả cõi lòng. Hắn cúi người xuống ôm Bùi Trì Yến vào lòng, dán vào trán cậu không ngừng thì thầm: “Tỉnh lại đi, Yến Yến, bây giờ con đã được an toàn rồi...”

Không biết qua bao lâu, Bùi Trì Yến không còn run rẩy nữa, mồ hôi lạnh thấm vào áo ngủ, tóc rối dính bết trên trán. Hô hấp dần dần bình ổn trở lại, sắc mặt xanh trắng trên chậm rãi bình thường lại.

Bùi Kính Đường rốt cuộc thở phào một hơi, rũ mắt thật thập nhìn người trong ngực mình.

Đúng là đã lớn thật rồi. So với dáng vẻ của sáu năm trước quả là một trời một vực, bất tri bất giác trở thành dáng vẻ hắn yêu thích nhất, dáng vẻ không thể làm gì nhất.

Lúc Bùi Trì Yến tỉnh lại, ánh mắt chưa kịp thu hồi kia bị cậu nhìn thấy.

“Chú ơi...” Thanh âm suy yếu khàn khàn.

“Ừ.” Bùi Kính Đường đáp lời, “Lại mơ thấy ác mộng à?”

Bùi Trì Yến mở nửa mắt gật gật đầu, cọ vào lồng ngực hắn tìm kiếm cảm giác an toàn, nói: “Con cũng không biết vì sao... Gần đây lại hay nằm mơ. Con còn mơ thấy Tiểu Bát...”

Bùi Kính Đường vân vê gáy cậu, thuận miệng hỏi: “Con bé ấy làm sao?”

“Cả người cậu ấy đều là máu.” Tay Bùi Trì Yến khẽ run rẩy duỗi ra, thanh âm mang theo tiếng nức nở, “Nắm lấy cổ con, muốn bóp chết con... Cậu ấy nói, là do con bỏ bọn họ lại.”

Bùi Kính Đường một phen bắt lấy tay cậu, không cần suy nghĩ đã thấp giọng phản bác: “Con không có, con không làm gì sai cả. Bọn họ cũng đều được cứu ra rồi, bây giờ Tiểu Bát sống tốt lắm...”

“Người đừng gạt con...” Một giọt lệ từ hốc mắt Bùi Trì Yến lăn xuống, đọng trên cánh tay Bùi Kính Đường.

Dường như rốt cuộc cậu cũng quyết định đối mặt với sự thật bị che giấu kia, cắn răng, gằn từng tiếng nói: “Bọn họ đều đã chết rồi, con đã nhìn thấy thi thể của Tiểu Bát được nâng ra...”

Chuyện năm đó vốn tưởng rằng không có chứng cứ, đám người kia kết thúc rất vội vàng, không ngờ tới lại còn sót một đứa.

Trong phòng thẩm vấn của cục công an, sau khi đã chỉ ra và xác định những khuôn mặt đã từng gặp qua, bọn họ nói cho cậu biết, những đứa nhỏ bị mang xuống tầng hầm đều còn sống, đã đưa đến viện phúc lợi khác rồi.

Bọn họ nói như vậy, cậu cũng cứ tin như vậy. Nhưng đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là cậu đang tự lừa gạt chính mình.

Chuyện của cô nhi viện bị tố giác, cây đại thụ lớn của giới quan lại Hồng Châu bị quật ngã, tất cả những người có liên quan tạm thời bị cách chức đưa đi điều tra, thậm chí trong vài năm vẫn có người tiếp tục ngã ngựa. Mạng lưới thông đồng giữa chính phủ và doanh nghiệp bị xóa sổ ngay lập tức, chi phí lũng đoạn, người người cảm thấy bất an. Bùi Kính Đường một lần mạo hiểm hành động, đạp rớt không biết bao nhiêu khối u ác tính, chặn đứng nhiều hòn đá ném tới.

Hắn là thương nhân, chỉ cân nhắc lợi ích.

Nhưng Bùi Trì Yến bị kéo vào trận tranh đấu này, tất cả mọi người đều bất ngờ, cậu ngoài ý muốn còn sống.

“Bùi Kính Đường,“ Hắn nghe thấy Bùi Trì Yến khóc lóc trong lồng ngực gọi hắn, “Con không có bỏ bọn họ lại...”

“Con không có, đương nhiên là con không có rồi.” Bùi Kính Đường an ủi nói.

“Người cũng đừng bỏ con lại... được không?”

Bùi Trì Yến gần như là cầu xin, mở to đôi mắt hồng hồng muốn nghe được một đáp án. Tâm Bùi Kính Đường thắt lại, rất đau, chín phần thương cậu, một phần thương cho số mệnh của cậu.

“Sẽ không bỏ con lại đâu.” Bùi Kính Đường nói, “Cả đời cũng không rời bỏ con.”

Còn có thể thế nào nữa. Chỉ cần Bùi Trì Yến phải chịu một chút thương tổn thì hắn đã bỏ khôi quên giáp. Chỉ cần một câu nói của cậu, hắn có thể bỏ qua lý trí, dành cho Bùi Trì Yến trăm lần sâu đậm, ngàn lần thương yêu.

Con đường sau này muốn đi thế nào thì đi, không hoàn chỉnh cũng được, không thuần thục cũng được, ít nhất giờ phút này, cậu đã nói với hắn đừng bỏ cậu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.