Cái kiểu tính tình yếu ớt mà không dễ chọc của Bùi Trì Yến, một phần đúng là do được chiều quá nên thế, còn một phần Bùi Kính Đường biết chắc là cậu giả vờ.
Thật ra cậu sợ người lạ, vừa nhạy cảm lại tự ti, một khi uống say là lộ nguyên hình. Nhìn dáng vẻ cậu gối đầu lên đùi khóc thút thít nhận sai, Bùi Kính Đường chợt nhớ về cái lúc nhận nuôi cậu, khi đó Bùi Trì Yến còn gọi là Tiểu Thất cũng như bây giờ, cẩn thận từng li từng tí, lo lắng làm sai.
Tiểu Thất năm đó mười hai tuổi, mới thoát khỏi cái nơi như địa ngục trần gian kia, không hề biết gì về thế giới bên ngoài, thế mà đã học được cách nhìn mặt đoán ý, ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người khác xót xa.
Thuở ban đầu cậu có gọi ba ơi mấy lần, nhưng Bùi Kính Đường không quen nổi nên nói với cậu: “Đừng gọi ba, con gọi ta là chú đi.”
Đôi mắt to tròn ấy chớp chớp, nước mắt rưng rưng, dẫu vậy cậu vẫn cố gắng ngăn nó chảy xuống, lắp bắp hỏi: “Con, con gọi thế… làm người không, không thích ạ…?”
Bùi Kính Đường thở dài, đưa tay chạm lên môi cậu ngăn cậu nói tiếp, mở miệng: “Không phải tại con, là do ta không quen được gọi như thế, đừng lo.”
Lúc này trong mắt cậu mới lộ chút tươi sáng.
Mỗi lần nhớ tới chuyện đó Bùi Kính Đường đều không khỏi xót xa trong lòng. Hắn không biết mười hai năm kia cậu đã trải qua những gì, hắn không tài nào hỏi ra miệng được.
Vì thế nên hắn đặt cho cậu cái tên mới, cho cậu cuộc sống khác. Trì Yến, là món quà đến muộn, là an yên tới trễ.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Bùi Kính Đường hi vọng Bùi Trì Yến có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, sau đó sẽ từ từ tiến vào lòng hắn.
Sáng hôm sau, Bùi Trì Yến bị cơn đau đầu sau khi say rượu làm tỉnh giấc.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà, nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đồng hồ chỉ sáu giờ.
Đầu đau muốn nứt ra, không thể ngủ tiếp. Cậu ngồi dậy, rời giường rửa mặt. Nhìn khuôn mặt vàng vọt trong gương, cậu bắt đầu hồi tưởng chuyện xảy ra hôm qua.
Đi hát, quán bar, nhảy nhót…
Bùi Kính Đường.
Bùi Trì Yến giật thót, ngón tay vô thức bóp hơi mạnh, một đống kem đánh răng phọt ra ngoài rớt xuống bồn rửa tay, ngay sau đó, mặt cậu đỏ bừng, không dám nhìn mình trong gương nữa.
Kích, kích thích quá.
Bùi Trì Yến run tay xoa xoa môi, nhớ lại nụ hôn kia, kích động đến muốn khóc thật to.
Bùi Kính Đường thích cậu. Không phải cái loại yêu thích với con cái kia.
Sau khi hoàn hồn, Bùi Trì Yến vội vàng nhìn giờ, mới hơn sáu giờ chút chút, Bùi Kính Đường chắc còn đang ăn sáng. Cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy ra cầu thang ngó xuống tầng dưới, quả nhiên thấy Bùi Kính Đường đang ngồi đọc báo uống cà phê.
Bùi Trì Yến gọi: “Bùi Kính Đường!”
Bùi Kính Đường nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy mèo con đáng thương hôm qua đã biến trở về đứa nhỏ thích bóp tim cào phổi hắn. Cậu nhướn mày lè lưỡi, trong mắt là ánh sao nhỏ vụn sáng ngời.
Bùi Kính Đường hờ hững hỏi: “Dậy sớm thế?”
Cậu chạy chân trần xuống, ngồi ngay trên ghế đối diện hắn, cười hì hì.
Bùi Kính Đường nhíu mày: “Sao không đi dép?”
Cho dù là mùa hè thì sàn đá hoa cương vẫn rất lạnh, hắn sợ thân thể yếu ớt của cậu chịu không nổi mà cảm lạnh. Bùi Trì Yến nghe thế liền duỗi chân gác lên đùi hắn.
“Chú ơi,” Bùi Trì Yến vừa nói vừa cọ cọ lên đùi Bùi Kính Đường, “Con thấy choáng đầu lắm.”
Bùi Kính Đường nhíu mày chặt thêm, tầm mắt quay về mặt báo, thả chén cà phê xuống, bắt lấy đôi chân nghịch ngợm kia, nói: “Dám uống rượu có độ cao thế, không choáng mới là lạ.”
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay tiếp xúc với chân, tiếp xúc thân mật này khiến cậu tê dại, càng thấy lời mắng của Bùi Kính Đường ghẹo người vô cùng, không nhịn được đạp lên cơ bụng hắn, nũng nịu nói: “Con đâu có biết đâu…”
“Không biết mà còn dám đi bar?”
“Nhưng người tìm được con đưa về nhà rồi mà..” Bùi Trì Yến cười híp mắt, chân vẫn ngọ ngoạy không ngừng, “Còn ở trên xe tự mình thử xem con uống nhiều hay ít.”
Bùi Kính Đường không đáp lời, cũng không có biểu cảm gì khác, chỉ nắm chặt thêm bàn chân cậu xem như thừa nhận.
Phản ứng này của hắn khiến Bùi Trì Yến càng thêm được nước lấn tới, trong lòng nhộn nhạo không kìm được bật thốt lên: “Có phải người cũng thích con như con thích người không?”
Một bước cũng không nhường, tâm tính vẫn còn là trẻ con chưa trưởng thành.
Bùi Trì Yến háo hức nhìn Bùi Kính Đường, thế mà Bùi Kính Đường chỉ im lặng thu tay về đặt báo xuống bàn, nhìn cậu một cái rồi đứng dậy cầm áo khoác rời đi, trước khi đi còn xoa đầu cậu nữa chứ.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, trong nhà chỉ còn một mình Bùi Trì Yến.
Cậu ngơ ngẩn nhìn cửa lớn đóng chặt, sững người một lúc mới tỉnh táo lại.
“Đồ cáo già…”
Lúc Trần Tuệ gõ cửa vào đưa báo cáo, giám đốc đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
Giờ này mới bắt đầu ngày làm việc, điện thoại kiểm tra đã gọi tới rồi.
Bùi Kính Đường quay lưng về phía cô, giọng dịu dàng trầm thấp: “Ừ, tối nay có tiệc rượu, sẽ về muộn.”
Đứa trẻ bên kia nói gì đó, Bùi Kính Đường cười cười, hỏi: “Đưa con đi cùng làm gì?”
“Con còn chưa đủ mười tám đâu đấy…”
Trần Tuệ đứng ngoài cửa đợi thêm mấy phút Bùi Kính Đường mới cúp điện thoại, nhận lấy báo cáo trong tay cô.
“Lát nữa gọi cho Tiểu Vương.” Bùi Kính Đường vừa lật xem báo cáo vừa dặn dò, “Bảo cậu ta năm giờ chiều qua biệt thự đón Yến Yến.”
Đưa người đi thật kìa. Trần Tuệ thầm cảm khái trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười nhận lệnh.
Ra khỏi phòng làm việc, nghĩ lại ngữ khí dịu dàng mới nãy của Bùi Kính Đường, cô cảm thấy không giống gọi cho con trai lắm mà giống như đang nói chuyện với người yêu vậy.