Chữa Lành Cho Em

Chương 12: Chương 12: Góc Khuất




Cuối cùng thì cũng đến khu căn hộ Savills của cô đang sinh sống, anh cũng dừng lại gần đó quan sát. Nhìn nơi cô sống, anh cũng hiểu phần nào dù sao cô cũng rất khác với những người con gái anh từng gặp trước đây. Dù dì đây cũng là một những khu bất động sản đắt địa ở Bắc Kinh.

Châm một điếu thuốc hít một hơi rồi nhìn về phía cô.

Cô lúc này bước xuống xe, đóng cửa lại bác tài hạ kính xe xuống. Cô cầm mấy trăm tệ đưa lấy cho bác căn dặn.

“ Hôm nay bác về nghỉ sớm một bữa, không thì đỗ tại đâu đó ngủ một lát “

“ Số tiền này coi như cháu trả cho giấc ngủ của bác “

Cô vừa nở nụ cười tươi vừa nói, trong khoảng khắc đó anh lại càng thêm cay cú. Thì ra cô ta cũng biết cười như người bình thường. Vậy là lúc nào chạm mặt cô ta cũng như chén xôi chè.

Bác tài liên tục rối rít cảm ơn cô, cô cũng vội gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển vào trong. Cô đâu nhận ra được rằng có một người lo lắng mà đăng đứng một góc nào đó nhìn cô về nhà an toàn.

Hút hết điếu thuốc trên tay, anh chợt nghĩ. Bản thân đang hành động gì đây. Sau kỉ niệm năm đó anh đã tự bảo rằng không được rung động bất kì một ai. Vậy mà vừa gặp cô gái kia anh lại bất giác không tự chủ được con tim.

“ Giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy “

Dòng chữ đó chạy ngay trong đầu anh, anh cũng quay về dần trở về nhà. Căn hộ của cô ngược đường khá xa với biệt phủ nơi anh sống. Nên lại mất thêm kha khá thời gian trở về nhà rồi.

Về tới nhà cô nằm trườn lên giường cuối cùng cũng có thể mặc bộ đồ thoải mái rồi. Cái đầm đó khiến cô khó chịu không có từ nào diễn tả được.

Cảm nhận hương thơm trong căn phòng Linh Hoa từ từ chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay. Đáng lẽ không vì buổi party đó thì ngày hôm nay cô đã được một bữa nghỉ ngơi sau chuỗi ngày làm việc với cường độ cao rồi.

Anh cũng đã về đến biệt thư riêng của mình, quản gia ra mở cổng giúp anh. Ngồi vào ghế sofa anh nới lỏng chiếc cà vạt. Quản gia cung kính ngỏ ý.

“ Cậu chủ, cậu có muốn dùng chút gì đó giải rượu không “

“ Không cần, tôi không say “

Ông ấy cũng không dám hỏi thêm gì nhưng mà nhìn cậu chủ hôm nay rất lạ cứ liên tục mỉm cười biểu hiện rất giống những người say rượu.

Nằm trên chiếc giường lớn của mình, trải nghiệm sự cô độc. Dạo gần đây, công việc ở công ty khá đè nặng lên vai anh quá... Ba với mẹ đều ở nước ngoài còn một mình anh gánh vác.

Đôi khi tăng ca đến sáng mới có thể nghỉ ngơi. Nằm trong căn phòng rộng lớn đầy thứ đồ đắt đỏ xa hoa giấc mơ của biết bao người. Nhưng bản thân anh lại phải đánh đổi lại thứ mà người nghèo ngoài kia luôn có. Là hạnh phúc gia đình. Từ bé ba mẹ anh luôn phải đi công tác ở nước ngoài anh liên tục ở nhà cùng vú nuôi, không một bữa ăn gia đình không một cuộc gọi điện nào của ba mẹ gọi cho anh cả.

Bản thân sống trong nhung lụa nhưng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương. Thì mọi vật chất đều không có giá trị. Năm đó khi bản thân bị một người anh rất tin tưởng phản bội khiến cho Huễ Minh ở hiện tại không thể chấp nhận thêm một điều gì nữa. Làm thay đổi con người tính cách.

Nhưng bất chợt anh dừng lại những dòng suy nghĩ tiêu cực đó.... Mấy ngày nay sự xuất hiện của cô khiến anh như bị đưa vào một cảm giác mới vậy. Tuy có chút hơi khó gần nhưng cũng rất đáng yêu mà phải không.

Suy nghĩ điên khùng rồi lại cười suốt, bóng dáng ấy cứ liên tục hiện trong đầu anh làm anh không thể cưỡng lại được.

“ Từ Linh Hoa, cái tên rất hay “.

Ngồi bật dậy anh nhìn tấm card visit của cô đang nằm ngay ngắn trên tủ đâu giường vô giác nói thành tiếng.

“ Từ từ tôi sẽ làm cho em nới lỏng khoảng cách với tôi, không đề phòng tôi “

Buổi khai giảng đón chào tân sinh viên của ngôi trường danh giá khắp đại lục đại học Bắc Kinh cũng đã đến.

Cô đến tham dự với tư cách là cự sinh viên khối giỏi của trường ngành luật. Chiếc quần đen cạp cao ống rộng làm tôn đôi chân thon của cô. Phối thêm một chiếc sơ mi kiểu cách màu trắng đóng thùng. Bên ngoài khoác một item blazer màu đen xám... Một số phụ kiện làm nổi bật thêm bộ outfit hôm nay của cô. Xách kèm thêm một chiếc túi của nhà mốt thời trang lớn Gucci ở bộ sưu tập mới nhất vừa ra hồi cuối tháng trước.

Chạy xe riêng đến trường, nhìn toàn cảnh khu trường học, cô chợt nhớ ra lâu lắm rồi mình mới quay về trường. Tính chất công việc nên từ khi tốt nghiệp cô vẫn không có đủ thời gian để thăm trường, thầy cô.

Nhìn các bé tân sinh viên ngày đầu đến nhận trường nhớ về ngày tháng mình vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường. Đã hơn 3 năm sau tốt nghiệp không về mà trường vẫn không một chút thay đổi nhỉ.

Hàng ghế ưu tiên của khách mời được bố trí gần khu vực sân khấu. Trên ghế có dán sẵn tên cũng từng khách mời để không bị lạc chỗ. Cô dần dần đi về phía chiếc ghế có tên mình ngồi xuống nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc kính, từ từ đặt nó lên bàn. Rồi ngước nhìn về phía khu vực sân khấu trang được sơ lược thảo duyệt lại dàn âm thanh loa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.