“ Mời quý khách “
Bước vào trong người nhân viên nhẹ nhàng đóng cửa còn lại cô một mình ở trong, nhìn cách bố trí bàn rất đẹp mắt. Chúng khá tỉ mỉ và chu toàn. Cô ngồi trên ghế tò mò nhìn hóa đơn đặt trước thực đơn được nhân viên để ngay ngắn trên bàn.
“ Anh ta đặt cho cả làng ăn sao “
Cô khá bất ngờ phải thốt lên vì thức ăn trong menu này rất nhiều..
“ Lãng phí thật “
Một lát sau cuối cùng anh cũng đến, nhân viên bên ngoài mở cửa mời anh bước vào. Cô vội đứng lên như một cách lịch sự.
“ Thật ngại thật ngại để cô phải chờ lâu “
Cô cười rồi trả lời anh một cách nhẹ nhàng...
“ Không sao tôi cũng vừa mới tới, anh không cần phải khách sáo “
Thư ký Lê cùng anh ngồi vào bàn....
“ Do hăng say bàn công việc tôi vẫn chưa giới thiệu tên của mình “
“ Lúc vào đây nhân viên nhà hàng có đọc tên của anh cái gì mà Huệ Minh đúng không “
Cô vuốt tóc rồi từ tốn trả lời anh.
“ Hình như có chút nhầm lẫn thì phải, Huễ Minh thưa quý cô “
“ Vậy sao thật ngại quá là do lúc nãy tôi nghe không kĩ, thứ lỗi cho tôi nhé “
Cả ba cuối cùng cũng bắt đầu dùng bữa trưa, hương vị món ăn ở đây khá hợp với cô đấy chứ. Mùi vị màu sắc món ăn cách bày trí đều khiến cô khá thích. Đây cũng là lần đầu cô tới nhà hàng này nhất định phải note lại để cùng rủ hội bạn vịt trời.
Kết thúc bữa ăn, cô cúi đầu cảm ơn Huễ Minh rồi quay người đi vào thang máy xuống hầm giữ xe. Thư ký bên cạnh anh cũng lên tiếng..
“ Chủ tịch, anh còn một cuộc hẹn gặp mặt riêng với đối tác anh có muốn đi bây giờ không “
“ Sắp xếp đưa tôi đến đó “
Mở cửa ngồi vào anh nghĩ về sự nhầm lẫn lúc nãy của cô khiến anh vô thức bật cười. Thầm nghĩ.
“ Huệ Minh cái tên thật là sao cô ta lại có thể nghe nhầm như vậy chứ “
Thư ký Lê từ lúc giờ luôn quan sát anh nhất cử nhất động, ở bên cạnh làm việc với anh bao nhiều năm nhưng chưa từng thấy anh như vậy kể từ sau khi gặp cô gái đó. Anh lại trở nên thay đổi đến lạ.
Buổi chiều nay cũng không có nhiều việc để đến cơ quan nên cô quyết định sẽ làm việc tại nhà có việc gì cô sẽ điện cho trợ lý riêng của mình sau.
Cả ngày nay cô giải quyết rất nhiều công việc khá đau đầu, mở cửa bước vào nhà. Cô đặt túi xách mình lên tủ rồi để chìa khóa xe lên móc treo gần đó.
Bước đến phòng khách ngồi vào chiếc ghế sofa mềm mại. Ngã lưng về phía sau, ui cha cái lưng này chắc nó cũng đã đến tuổi rồi, cô đau nhức ê ẩm từ sáng đến giờ.
Cô đốt nến thơm trên bàn để cảm nhận sự thư giãn. Mùi nến thoang thoảng phảng phức khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên dễ chịu. Cảm giác sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về căn nhà riêng chỉ có một mình thư giãn thật thoải mái làm sao.
Được một lúc thì cô lấy một cuốn sách đang đọc dở trên kệ, dù không còn đi học nữa nhưng lúc nào tủ sách trong nhà cô luôn luôn đầy ấp. Có những cuốn mới phát hành cô phải đợi rất lâu để có thể mua chúng. Linh Hoa rất yêu sách.
“ Ngày ngày kẹt giữ đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại của mình kia sao mình lại thấy cô đơn đến rã rời...”
“ Lúc ấy, tôi có một cảm giác rất kì lạ, chỉ mình trên đời này chỉ một mình. Chẳng ai là tri âm... chẳng ai cả “
Khi đọc đến đoạn văn này trong cuốn sách, cô chợt ngẫm nghĩ lại vài chút...
Sau biến cố năm đó, sau vết dơ năm đó quả thật cô không còn bất kì một ai bên cạnh... Luôn sống một mình lủi thủi.
Đã không biết bao lâu rồi cô vẫn chưa được về nhà gặp ba mẹ, em trai của mình. Liệu khi quay về họ sẽ đón chào cô chứ hay là....
Một cảnh tượng lúc xưa hiện lên trong đầu của cô...
Ngay cái ngày hôm đó khi tất cả mọi người biết chuyện, cả nhà của tên cầm thú đó qua mắng chửi xối xả, sau khi nhà họ rời khỏi, ba cô như chết lặng chỉ biết đứng đó đưa ánh mắt nhìn lấy cô.
Mẹ thì liên tục mắng xối xả lên trên người cô.
“ Đứa con gái hư thân mất nết, trời ơi là trời ngó xuống đây “
“ Tao sinh mày ra nuôi mày lớn bằng này mày chưa trả hiếu cho tao thì thôi mày còn gây ra những chuyện tày trời này “
“ Làm sao tao ngước mặt lên với thiên hạ đây hả Linh Hoa, ra khỏi nhà ra khỏi nhà tao không chứa chấp một đứa con như mày “
Cô chợt quay lại thực tại, khóe mắt hơi ướt ướt, từng lời nói ngày hôm đó đến bây giờ cũng gần hơn 7 năm rồi. Từng câu từng chữ như xát muối vào cô vậy.
Cô dừng suy nghĩ, muốn dùng công việc để quên đi những cái hình ảnh nhớ lại vừa rồi. Nên lấy laptop dưới bàn mở máy lên làm việc. Dù sao job mới của cô thời hạn cũng chỉ có một tháng nên phải tranh thủ hoàn thành nhìn anh ta cũng rất này nọ nên tốt nhất không nên chậm trễ.