Type: Huyền Đoàn
Tôi cùng với Hassan và quân chủ lực của Hắc Ưng ở lại trong các hang động
gần biên giới nửa tháng, thời tiết càng lúc càng nóng nực, bầu trời xanh tới mức khiến người ta phát bực, ngay cả đá cũng trắng loá, toả ra khí
nóng đến đáng sợ. Thế giới hiện ra trước mắt giống như ảo ảnh xuất hiện
khi bị sốt cao, những đồi núi hoang vu màu nâu đất đỏ đã không còn hoàn
toàn thuộc về Pakistan nữa.
Xét từ nhiều phương diện, đây là hơn
một tháng khốn khổ, Lâm vẫn không xuất hiện, Ceda và Isa không rõ tung
tích. Nhưng đối với quân Muja thì đây lại là một tháng đầy thắng lợi,
mặc dù gặp phải sự chống trả ngoan cường, trong lúc giao tranh cũng có
ít nhiều thương vong, nhưng xét tổng thể vẫn là đánh bại quân địch. Hạ
tuần tháng Tám, họ đã không còn phải cố thủ trong hang động nữa mà đã
xuống đồng bằng, bay vây Wazry, thủ phủ của Waz.
Wazry là cố
hương của người Rajput, nằm ở vùng đất không quản hạt giữa Pakistan và
Afghanistan, cũng là cứ điểm quân sự quan trọng trên tuyến đường Durand.
Lần này nơi đóng quân của chúng tôi là một nơi thuộc ngoại vi Wazry, một
thị trấn nhỏ tên là Bata. Thị trấn vốn chỉ có nghìn người lúc này đã bị
lấp đầu bởi người ngựa từ các nơi đổ tới, khách sạn WH, nơi duy nhất có
thể cung cấp điện nước ổn định, đã bị các cơ quan truyền thông chiếm cứ, khu vực ngoại thành là đại bản doanh của quân Muja, còn những nơi ngõ
nhỏ, phố xá thì là của người dân.
Từ lúc xuống đồng bằng, chúng
tôi thường xuyên nhìn thấy bóng dáng những người dân cầm trong tay vũ
khí tự chế, cùng tiếng về Wazry, mới đầu chỉ lác đác vài người, sau đó
càng lúc càng đông, cứ như một đội quân hùng hậu, cùng với đó là những
xưởng cơ khí phi pháp mọc lên như nấm sau mưa. Các công nhân đang chế
tác vũ khí với một kĩ thuật điêu luyện, nhìn thấy đội ngũ của chúng tôi
đi qua, tất cả đều dừng công viêc dang dở lại, giơ cao tay hô to tên của Hassan với khí thế vô cùng phấn khích.
Wata nói trong số những
người này không chỉ có người Pashtun đến từ Pakistan mà còn có người
Pashtun đến từ Afghanistan, Ấn Độ, thậm chí Iran, hợp lại để tham gia
cuộc thảo phạt bộ tộc Rajput, thu hồi lại Waz.
Tôi sửng sốt: “Thu hồi Waz?”
Wata gật đầu: “Tất cả những con đường dẫn đến Waz đều đã bị bao vậy, chỉ đợi đến ngày tổng tấn công, bọn họ sẽ cùng với quân Muja xông vào trong
thành phố, báo thù cho phu nhân Pei.”
“Báo thù cho phu nhân Pei hay nhân cơ hội đục nước béo cò?” Tôi hỏi lại một cách gay gắt.
Wata nhún vai.
“Tại sao các anh không thể chấp nhận người Rajput? Lại còn đoạn băng ghi âm
đó nữa, rõ ràng là có nhiều sơ hởi sao lại nhận định Lâm là hung thủ ám
sát phu nhân Pei hả?”
Wata thấy tôi thần sắc hoang mang thì tỏ vẻ khó xử, không biết nói thế nào, Hassan ở bên cạnh đáp lời: “Bởi họ cần
tìm một nơi để trút cơn giận dữ.” Giọng nói của anh ta lí trí tới mức
lạnh lùng, như thể đó là điều dĩ nhiên.
Cần tìm nơi để trút cơn giận dữ…
“Một câu chuyện hay sẽ dễ khiến dân chúng tin tưởng hơn là sự thật, giao cho họ kẻ chủ mưu đầu sỏ, kẻ sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ và đả kích của họ là sẽ có được lòng tin tuyệt đối của họ. Chỉ vì tham vọng của một người mà không biết sẽ khó bao nhiều người phải bỏ mạng.
Gió nóng và khô
khiến vùng hoang mạc trở nên xơ xác, tiêu điều, chẳng khác nào ngày tận
thế. Vẫn không nhận được tin tức gì của Lâm nhưng tôi biết anh nhất định sẽ đến cứu tôi. Tôi vừa mong anh hãy đến vừa hi vọng anh sẽ không đến.
Tôi loáng thoáng nghe được tin anh đang ở Wazry, chỉ huy người trong bộ
tộc bày binh bố trận, thề sống chết cùng thị trấn.
“Cho dù bọn
học có dốc toàn lực, cũng chỉ như trứng chọi đá, bốn ngày nữa chúng tôi
sẽ phát động tổng tiến công. Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về Peshawar.”
Wata thấy tôi ngày càng trầm lặng, liền nói như thế làm công tác tư
tưởng.
Mặt tôi không chút biểu cảm, chỉ nghiên đầu nhìn ánh đèn điện đang nhấp nháy ở góc tường.
“Tôi biết cô không muốn nghe những điều này nhưng nơi được gọi là thủ phủ
của Rajput đó hoàn toàn không thể coi là một thành trì.”
Wazry
không có bất kì thứ gì có thể làm thành phòng tuyến, ngoài những kho
súng rải rác trên những triền núi đá cao ở khu vực ngoại thành, nhưng đa phần đã đổ nát, hơn nữa bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào. Wazry không có tường cao bao quanh, không có sông ngòi bảo vệ, thậm chí không có
những tướng sĩ thông thuộc địa hình ra và lớn lên ở đó, nói cho cùng đó
chỉ là một khu dân cư.
“Tính cả người già, phụ nữ và trẻ em,
nhiều nhất cũng chỉ một vạn.” Wata tiếp tục nói. “Trong khi số lượng
người dân tự nguyện tới đây hỗ tợ chiến dịch đã vượt quá một vạn rồi.
Hơn nữa cho dù Wazry có thể thắng nhưng nếu người Rajput vẫn tiếp tục
nghe theo lệnh của Ngô Thượng Lâm thì họ sẽ không đời nào được các dân
tộc khác trên mảnh đất này chấp nhận. Lần này đánh không được, chúng tôi sẽ đánh lần thứ hai, lần thứ…” Đang nói, đột nhiên anh ta im bặt, bởi
vì mặt tôi bỗng nhiên cắt không còn giọt máu, cho dù là dưới ánh đèn u
tối cũng không thể bỏ qua gương mặt trắng bệnh như giấy của tôi.
“Oẹ…” Tôi nôn tất cả những thứ còn sót trong dạ dày.
“Sao thế?” Wata lo lắng hỏi.
Tôi lắ đầu, đang định nói không sao thì một cơn buồn nôn nữa lại ập tới.
Wata kéo bàn tay ướt đẫm mồ hôi của tôi, trong lúc hoảng loạn chỉ có
thể gọi hộ vệ, ngay lập tức Hassan và bác sĩ chạy tới.
Bác sĩ
thấy tôi đã có thể đứng lên thì vô cùng kinh ngạc, sau khi kiểm tra, nét nặt càng thay đổi lớn hơn, tôi bất giác chột dạ, phải chăng việc sử
dụng penicillin đã bị phát hiện rồi?
Mấy tuần đầu tiên, hai chân
tôi vô cùng đau đớn, thậm chí chỉ vì vô tình cử động trong lúc ngủ cũng
đau tới mức rúm ró cả người. Nhưng từ khi tôi bắt đầu lén dùng một lượng lớn penicillin, vết thương đã nhanh chóng liền lại, chân tôi lại có cảm giác, có sức lực, có thể co duỗi, thậm chí đứng vững trên mặt đất.
“Sao vậy?” Tôi khẽ hỏi, thầm nghĩ cách giải thích nếu bác sĩ nói vết thương ở chân tôi đã lành.
Bác sĩ ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt là sự kinh ngạc, rồi ông ta quay
sang nói với Hassan: “Đại nhân, tôi có lời muốn nói với ngài.”
Hassan đang định nói gì đó thì bị bác sĩ ngắt lời: “Đại nhân, có liên quan đến bệnh tình của tiểu thư, tốt nhất hãy tìm một nơi yên tĩnh.”
Hassan nhìn bác sĩ chằm chằm, ánh mắt dừng lại giây lát trên gương mặt trắng
bệnh của tôi, cuối cùng thì đi với ông ta ra ngoài. Cặp mắt đen láy của
Wata đảo một vòng, rồi liếc nhìn tôi, đột nhiên anh ta đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.
Không sao, tôi tự an ủi mình, cho dù bị phát hiện
là vết thương ở chân đã lành, tôi cũng có thể nói là do quá lâu không đi lại, hai chân không có sức lực nên vẫn muốn ngồi xe lăn. Nhưng chắc
chắn anh ta sẽ tăng cường mức độ giám sát, việc bỏ trốn sẽ trở nên khó
khăn hơn rất nhiều. Đang mải nghĩ thì thấy Hassan quay trở lại, sắc mặt
hơi tái, ánh mắt như có dòng điện phóng thẳng về phía tôi.
Tôi
nắm chặt tay cầm của chiếc xe lăn, chờ đợi sự tra hỏi của anh ta, nhưng
anh ta lại không hỏi gì cả, chỉ trân trân nhìn tôi. Sự im lặng kì quái
bao trùm không gian, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề và kìm nén. Trong
trướng, ánh lửa nhảy nhót hỗn loạn, như tâm tư của ai đó, lắc lư bất
động.
“Em còn nhớ Changga không?” Rất lâu sau, Hassan mới lên tiếng.
“Khu chợ nơi lần đầu tiên gặp anh ư? Vẫn nhớ.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Không, ta đang muốn nói cái lần em cùng Lâm chạy vào một kĩ viện.”
Tôi giật mình ngước lên nhìn anh ta. Gương mặt của anh ta u ám như bị bao
phủ bởi một lớp mây mù. “Ta đã nhận ra bóng lưng của em, Mễ Lạp.”
Tôi cảm thấy máu trong người mình phút chốc ngừng lưu chuyển, anh ta đã nhận ra đó là tôi.
“Vào hơn một tháng trước, cái đêm trước khi trao đổi con tin, anh ta đã tới phòng em có phải không?”
Tôi gần như không thở nổi.
Khoé môi anh ta nhếch lên một cách lạnh lùng. “Mễ Lạp, ta đã luôn che chở
cho em, ta tưởng ít nhiều em sẽ hiểu, sẽ cảm kích, nhưng hoá ra em là kẻ không có trái tim.”
Trên mặt anh ta không có sự phẫn nộ, chỉ có vẻ bất lực, và nhiều hơn cả là sự thê lương.
Bác sĩ lẳng lẽ đi vào, vòng qua góc tường, đặt nước và thuốc lên mặt bàn.
Hassan quay sang nhìn bác sĩ, ánh đèn lắc lư rọi lên hai viên thuốc nhỏ
xíu đặt trên mặt bàn. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ thấy bàn
tay chắp sau lưng anh ta nắm chặt lại, trong phòng yên tĩnh đến mức gần
như có thể nghe thấy tiếng khớp ngon tay kê răng rắc, vậy mà giọng anh
ta vẫn bình thản như trước: “Em bị nhiễm trùng và sốt nhẹ, cần phải uống thuốc. Uống thuốc xong hãy nghỉ ngơi, ngày mai toàn quân sẽ dừng lại
chỉnh đốn hàng ngũ.”
Toàn quân dừng lại? Là vì tôi sao? Ánh mắt
tôi cũng dừng lại ở hai viên thuốc, đây là thuốc gì mà uống xong phải
nằm nghỉ những một ngày? Lẽ nào không phải chuyện vết thương đã lành bị
phát hiện? Trong lòng tôi thấp thỏm không yên nhưng lại không dám hỏi,
chỉ nghe thấy Hassan dặn dò: “Đêm nay ông hãy trông chừng cô ấy.”
Bác sĩ khẽ đáp: “Vâng.”
Cuối cùng, Hassan liếc nhìn tôi với thái độ lạnh lùng, sau đó quay người đi
ra ngoài, bóng dáng vô cùng lặng lẽ. Nhìn bóng dáng của anh ta biến mất, lòng tôi đột nhiên nhẹ đi, như thể sợi dây đàn đang căng đột nhiên
chùng xuống, có chút hụt hẫng, chỉ một chút mà thôi. Đợi tới khi bước
chân của Hassan mất hút, tôi lập tức đứng bật dậy khỏi chiếc xe lăn,
bước nhanh tới phía sau lưng bác sĩ, bịt miệng ông ta lại: “Không được
kêu, tôi sẽ không giết ông, chỉ cần ông ngoan ngoãn nghe lời tôi!” Nói
rồi, tôi dùng sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói hai tay của bác sĩ lại.
Bác sĩ khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhưng trong trẻo, vô cùng quen thuộc.
Tôi sững sờ.
“Lạp Nhi, em học được cách lấy dây thừng trói người từ khi nào vậy?”
Sợi dây thừng rơi xuống đất, còn người đó quay lưng lại, ôm tôi vào lòng.
“Lâm?” Tôi không dám tin vào những gì đang diễn ra, vẫn biết anh sẽ tới nhưng
khi thật sự được anh ôm vào lòng như thế này, tôi vẫn cảm thấy quá đỗi
vui sướng, niềm vui sướng vì đã tìm lại được nơi nương tựa suốt đời
không bao giờ phản bội mình. “Lâm, cuối cùng anh đã tới, em đợi anh khổ
sở biết bao.”
“Nhớ anh không?” Anh khẽ hỏi, tôi gật đầu, không
kịp nói thêm lời nào đã bị anh hôn, những giọt nước mắt nóng hổi lăn
xuống đất, che kín trời đất.
Vẫn vội vàng như trước, vẫn chồng chất tâm sự như trước.
Tôi ôm chặt lấy anh nhưng chỉ giây lát sau đã không đứng nổi nữa, cảm giác
đau nhói từ ống chân ập tới liên hồi, anh cúi người xuống bế tôi đặt vào xe lăn, lo lắng hỏi: “Chân em vẫn còn đau à?”
“Không, không
đau.” Tôi lắc đầu, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra.
“Sao anh lại ở đây? Anh…sao anh gầy đi nhiều thế?” Lại còn bộ râu này
nữa?”
Đến lúc này tôi mới nhìn kĩ chòm râu che kín nửa gương mặt
anh, trông rất hung dữ. Lâm mỉm cười sờ lên chòm râu, nói: “Cái này ban
nãy vội quá nên chưa dán cẩn thận.”
Không chỉ có vậy, bộ quần áo
trên người anh hình như cũng lấy của ông bác sĩ đó. Hai người đều có
dáng người cao gầy, ánh đèn lại tối, không ai có thể ngờ rằng bác sĩ đi
rồi quay trở lại, chỉ chớp mắt mà đã được thay bằng một người khác.
Lâm ngồi xuống phía trước xe lăn: “Anh đã tới doanh trại này nhiều lần rồi, nhưng mấy lần trước đều có Hassan ở cùng em, anh không cách nào ra tay
được.” Rồi anh giơ viên thuốc màu trắng ở trong tay lên. “Đây là thuốc
gì vậy?”
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, bất kể là thuốc gì
tôi cũng không uống. Bởi vì vùi đầu vào ngực anh nên tôi không nhìn thấy anh đang nhíu mày lại, đút hai viên thuốc vào trong túi áo.
“Tối nay anh sẽ đưa em đi.” Anh khẽ nói.
Tôi gật đầu, thấy tim mình như tan chảy. “Vâng.”
“Em có đi được không?” Trong mắt anh hiện lên vẻ xót xa lo lắng, tuy giọng nói vẫn rất đỗi dịu dàng.
Đưa tay chạm vào những sợi tóc trắng của anh, tôi một lần nữa gật đầu,
đương nhiên tôi có thể đi được, dù có phải bò, tôi cũng sẽ đi theo anh.
“Khi nào chúng ta đi?”
“Đợi thêm một lúc nữa, đến khi có tín hiệu của quân ta.”
“Chúng ta sẽ đi Wazry sao?”
Người anh khẽ run rẩy, sau đó anh ôm chặt lấy tôi. “Anh không dám hình dung những ngày qua em đã sống như thế nào.”
“Đằng nào thì cũng đã qua rồi, em rất ổn, anh đừng lo lắng.” Cố lờ đi sự sợ
hãi của anh, tôi an nhiên khép hai mắt lại, chỉ có khi ở trong vòng tay
anh, tôi mới cảm thấy thế giới này đối với mình không quá bạc bẽo.
Nhưng nếu không quay về Wazry thì anh sẽ đưa tôi đi đâu? Wazry đã bị quân
Muja bao vây cô lập, anh sẽ dẫn dắt người trong bộ tộc mình phá vỡ vòng
vây thế nào đây?”
“Phải rồi, còn Ceda.” Tôi đột ngột kêu lên.
“Con bé đang ở ngoài kia, nếu không em nghĩ làm thế nào anh vào đây được?”
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng Wata quát lên bên ngoài trướng: “Ai đó?”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời đứng yên lặng lẽ đi ra cửa, còn chưa
đi tới nơi đã nghe thấy tiếng binh sĩ kêu lên: “Khói trắng ở đâu thế
này? Trời, đây là khói độc!” Tôi hé cửa nhìn ra ngoài, một làn khói
trắng mù mịt như sương nhanh chóng tràn ngập khắp cả doanh trại.
Tôi giật mình. “Khói độc ư?”
“Chỉ khiến chúng ngất đi một lúc thôi.” Lâm nói.
Nghe anh nói như vậy, tôi cũng yên tâm, nhưng lại nghe thấy Wata gọi to
trong đám khói mù: “Hai người theo tôi vào trong trướng để bảo vệ tiểu
thư, những người khác bao vây trướng, không được tuỳ ý di chuyển.”
Tôi ngước mắt nhìn Lâm, đối phương có ba người, chúng tôi chỉ có hai người, nếu bọn họ xông vào trong trướng thì trốn đi bằng cách nào đây? Còn
chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, rèm cửa đã bị kéo ra, hai hộ vệ đi vào,
Wata theo sau. Lâm vung con dao trong tay lên, hạ gục một người, Wata hạ rèm cửa xuống, rồi cũng vung dao lên, hạ nốt người còn lại, còn cẩn
thận để khi người đó ngã xuống không phát ra tiếng động quá lớn. Tôi
kinh ngạc nhìn sự việc đang diễn ra.
“Hai người mau thay trang
phục của hai binh sĩ này rồi lập tức đi đi.” Wata hạ giọng giục giã,
thấy tôi còn ngây người ra đó, anh ta khẽ quát lên: “Abu, nhanh lên!”
Dù thái độ không rõ ràng nhưng giọng nói của anh ta vô cùng nghiêm túc.
Anh ta nhìn Lâm, lại nói: “Cậu Hai, tôi không có thời gian để giải thích với hai người, chỉ hi vọng sau khi anh dẫn Abu đi, sẽ đối xử tốt với cô ấy, hai người hãy sống hạnh phúc với nhau, cô ấy đã có…”
Anh ta
nói chuyện lấp la lấp lửng khiến tôi không khỏi tò mò, nhưng không còn
thời gian để hỏi kĩ nữa, vì bên ngoài lại ồn ào một phen, có người lớn
tiếng quát: “Tập kích, quân địch tập kích rồi!”
Wata lấy tay ra
hiệu chúng tôi im lặng, sau đó quay ra nói với bên ngoài: “Ali, anh canh gác ở đây, tôi đi hỏi đại nhân xem phải bảo vệ tiểu thư thế nào, không
được trúng kế điệu hổ li sơn của bọn chúng đấy!” Nói rồi, anh ta lui lại vào trong trướng, hạ giọng hỏi Lâm:”Cứu viện của anh tập trung ở chỗ
nào?”
Lâm do dự nhìn tôi, thấy tôi gật đầu mới đáp: “Trạm kiểm tra quân sự góc tây nam.
Wata gật đầu, đồng thời chìa tay đưa cho tôi một chiếc túi vải.
“Đây là cái gì?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Penicilin, thuốc giảm đau và Skija.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, Skija ư? Lần này Wata thực sự sẽ làm trái ý Hassan, thả tôi đi sao? Nhận ra sự kinh ngạc của tôi, Wata vẫn không có bất kì
phản ứng gì, thái độ rất điềm nhiên, chỉ khẽ gật đầu với Lâm, ra hiệu
bảo chúng tôi đi theo.
Lâm dắt tôi đi theo Wata ra khỏi trướng,
dọc đường không có bất kì trở ngại gì, Wata dẫn tôi và Lâm đi về trướng
của Hassan ở hướng tây trước, sau vài lần rẽ thì tới được ngoại vi trạm
kiểm tra quân sự ở góc tây nam của doanh trại. Vừa tới nơi, trong bóng
tối lập tức xuất hiện một vài bóng người cao lớn, vạm vỡ, chạy đến cúi
người chào Lâm.
Tôi nhìn thấy Ceda và Isa cũng ở trong số đó.
Wata nhìn thấy những tướng lĩnh dũng cảm của đội quân này mà cũng không tỏ
vẻ quá kinh ngạc, chỉ lùi lại một bước và nói: “Vậy thì chia tay ở đây
thôi, Abu.” Nói rồi anh ta định quay người bỏ đi.
Tôi thấy tim mình thắt lại, liền giơ tay kéo anh ta: “Wata, anh không nói lời tạm biệt tôi mà đã đi sao?”
Wata đứng lại, quay đầu nhìn tôi, nét mặt dịu dàng và sâu sắc: “Abu, xin lỗi vì khi ở trong tù tôi đã không nói thật với cô, cũng rất xin lỗi vì tới tận bây giờ, thực ra tôi vẫn hi vọng người cô sẽ lấy là đại nhân nhà
tôi, nhưng…Tôi tôn trọng ý nguyện của cô, đây là điều tốt nhất tôi có
thể làm cho cô…Năm đó khi nhận lệnh tới Sở Cảnh sát Changga cứu cô, tôi
tưởng đó chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, chưa từng nghĩ rằng sẽ ở trong tù với cô lâu như vậy và làm những việc đáng để cả đời này tôi
không bao giờ quên. Nay tôi thực lòng cầu chúc cô khổ tận cam lại, Ngả
cô nương, chúa sẽ phù hộ cô.”
Nước mắt tôi chảy đầm đìa. Wata
quay trở về với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Lâm, nói:”Hôm nay, tôi giao Ngải cô nương cho anh, cô ấy giống như em gái tôi vậy. Cậu Hai, trước đây
tôi không có cơ hội tác thành cho em gái của tôi, hi vọng lần này để hai người đi, có thể tác thành cho hai người.” Nói đến đây, giọng của anh
ta hạ thấp hẳn xuống. “Nhưng cuộc chiến ở Wazry…”
Lâm dường như đã hiểu ý, nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy chu đáo.”
Wata không nói thêm câu gì nữa, quay người bỏ đi, đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta.
Khi phía chân trời xuất hiện những quầng sáng đầu tiên của buổi bình minh,
tôi và Lâm đã tới được một thị trấn nhỏ ở phía tây bắc Pakistan dưới sự
bảo vệ của thuộc hạ, nhanh chóng hoà vào khu dân cư, Lâm tìm vài cô gái
có diện mạo gần giống tôi và cử thuộc hạ bảo vệ, chia thành nhiều ngả để chạy trốn. Chúng tôi đi xuyên ngày xuyên đêm, khi những ánh bình minh
xuất hiện lần thứ hai trước mặt tôi, chúng tôi đã ra khỏi khu vực kiểm
soát của quân Muja, đến được điểm khởi hành đường quốc lộ KKH đoạn thuộc Pakistan.
KKH, con đường quốc lộ Karakoram, còn gọi là đường
quốc lộ Trung Quốc – Pakistan, có tổng chiều dài hơn một nghìn hai trăm
kilomet, là con đường đẹp nhất, cao nhất so với mực nước biển, một đầu
nằm trong lãnh thổ Pakistan, một đầu nối liền với thị trấn Kashi của
Trung Quốc, cũng là nơi khách du lịch bụi thích lui tới. Do vậy tại thị
trấn nhỏ nơi bắt đầu của con đường quốc lộ KKH này, thi thoảng có những
người khác du lịch gan dạ, không chịu ngồi yên, giống như những con
thiêu thân lao vào lửa. Thuộc hạ của Lâm mặc trang phục của người dân
địa phương, còn tôi cải trang thành khách du lịch.
Trên đường đi
vào thị trấn, tôi thấy có người đang lấy nước tưới cây, có người đang
chuẩn bị bữa trưa, không lấy gì làm lạ trước sự xuất hiện của những
gương mặt xa lạ, họ chỉ coi chúng tôi là những du khách đến từ Hàn Quốc, Nhật Bản, còn đám trẻ con thì cười đùa vui vẻ. Đây là cảnh tượng mà lâu lắm rồi tôi mới được gặp, gợi nhớ đến cuộc sống yên bình trước kia.
Ngay cả ánh mắt trời cũng rất dịu dàng, nhưng gương mặt Lâm lại càng lúc càng buồn bã. Anh đưa cho tôi một chiếc túi, trong túi ngoài đồ dùng
hàng ngày còn có ba quyển hộ chiếu của ba quốc gia khác nhau. Anh và tôi ngồi xuống ven đường, bên cạnh là rất nhiều khách du lịch cũng đang đợi xe, chúng tôi bắt chước họ duỗi chân ra, mặc kệ ánh nắng chiếu xuống
vai, thi thoảng còn mỉm cười gật đầu với họ, giống như tất cả những
thanh niên vô lo vô nghĩ đi khắp thiên hạ trên thế giới này.
Tôi biết rằng rõ ràng ở chỗ này, vào giờ phút này, Lâm sẽ nói tạm biệt.
“Lát nữa sẽ có xe khách đi tới một thành phố…” Anh nói rất chậm rãi, ánh
nắng nhảy nhót trên hàng mi của anh, kéo dài chiếc bóng của anh trên mặt đất, khiến tôi bất giác muốn đưa tay chạm vào. “Isa và Ceda sẽ hộ tống
em đến tận cửa khẩu Khunjerab, hộ chiếu của em, lộ phí, cả người liên
lạc ở hai bên biên giới, anh đều đã sắp xếp rồi.” Anh nhìn sâu vào mắt
tôi. “Lạp Nhi…”
“Vâng?”
Khoé môi anh khẽ động đậy nhưng không thể thốt thành lời.
Tôi dịu dàng hỏi lại: “Có phải anh muốn để em đi một mình không?”
Mắt anh đỏ hoa. “Lạp Nhi, anh…”
Tôi mỉm cười, trấn an: “Được, em sẽ đi một mình”, rồi khẽ chạm lên hàng lông mi dài của anh.
Anh đặt bàn tay tôi vào trong lòng bàn tay, nắm chặt, lòng bàn tay khẽ run
run: “Nửa tháng, nhiều nhất là một tháng nữa, anh nhất định sẽ tới Trung Quốc gặp em.”
Dù biết tương lại là điều bất định nhưng tôi vẫn
ngoan ngoãn gật đầu, đáp: “Vâng.”, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Lần này
anh nhất định phải tới đấy.”
Anh gật đầu: “Anh nhất định sẽ tới.” Từng từ từng chữ được thốt lên vô cùng khó khăn, chữ cuối cùng nhỏ đến
mức gần như tôi không nghe thấy. Tôi nhìn anh chăm chú, lại nói: “Vậy
nhé, một ngày anh chưa đến, em sẽ đợi anh một ngày, một năm anh chưa đến đến, em sẽ đợi anh một năm, đợi đến khi tóc em bạc trắng, trở thành một bà già mới thôi.”
Trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ đau xót, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc đó anh cũng trở thành một ông già rồi.”
“Phải, cùng ngồi xích đu đợi tuổi già.”
Mắt anh càng lúc càng đỏ, đột nhiên anh ngoảnh đầu đi, một lúc sau mới quay lại, hỏi: “Lạp Nhi, em có trách anh không?”
Tôi mỉm cười, lắc đầu, hạ giọng nói: “Nếu em là anh, sợ rằng cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy, nói cho cùng đó là người cùng tộc với anh.”
Anh ôm chặt tôi vào lòng, không kìm nén được nữa, oà lên khóc.
Tôi vỗ nhẹ lên lưng anh, tôi yêu anh, bất luận quyết định của anh là gì, tôi đều sẽ ủng hộ, càng không bao giờ trách anh.
Sao tôi có thể trách anh được chứ, có trách chỉ trách bản thân mình thấp cổ bé họng, không thể giúp anh xoay chuyển càn khôn. Tôi đã từng tự hỏi,
nếu anh thực sự từ bỏ trách nhiệm của mình, liệu chúng tôi có thể yên
tâm chu du thiên ha? Câu trả lời là không, không ai có thể an nhiên chu
du thiên hạ khắp nơi trong tiếng thổn thức khẩn cầu của những người thân nơi quê nhà, tôi không làm được, anh cũng không làm được.
Con
đường đất phía xa có cát bụi bay lên, chiếc xe khách sẽ đưa tôi rời khỏi nơi này đang lao tới, Isa và Ceda cũng ra khỏi chỗ nấp, giây phút tạm
biệt đã đến rồi. Lâm quay sang nhìn chiếc xe khách, khi quay đầu lại,
ánh mắt anh trở nên trống rỗng, vô hồn, khiến người ta không khỏi xót
xa. Tôi chỉ có thể tiếp tục mỉm cười nhìn anh, nhưng trong tim vô cùng
đau đớn.
Chiếc xe khách dừng lại, tung một đám bụi mịt mù. Isa và Ceda im lặng đứng bên cạnh tôi, lái xe lớn tiếng giục hành khách lên
xuống xe và nhường chỗ cho người khác.
Tôi xoa xoa bàn tay của Lâm, quay đầu định đi nhưng anh không chịu buông tay.
“Lạp Nhi, gọi anh một tiếng ông xã đi.”
Đêm hôm qua trong lúc tình cảm mặn nồng, tôi nói với anh rằng phụ nữ Trung Quốc thường gọi chồng là “ông xã”.
Tôi cắn răng, cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống, quay đầu khẽ gọi: “Ông xã.”
Anh mỉm cười, nụ cười khiến cho ánh tà dương cũng tàn lụi.
“Ông xã, hãy hứa với em một việc.”
Anh nhìn tôi, chờ đợi, tôi thẫn thờ nhìn gương mặt dù phải trải qua gió
sương vất vả nhưng vẫn không mất đi phong thái anh tuấn ngời ngời của
anh. Lái xe bắt đầu mất kiên nhẫn, liên tục giục giã.
“Em sẽ đợi anh.” Tôi nói.
Anh gật đầu.
Tôi mỉm cười, mắt ngân ngấn nước: “Chúa sẽ phù hộ anh, ông xã của em.”
Chúa sẽ phù hộ cho anh, cầu mong ánh mặt trời mỗi ngày đều chiếu rọi lên
người anh, cầu cho thế giới của anh từ nay sẽ không còn phân tranh, hận
thù và tàn tật, cầu mong anh sẽ không còn đau khổ, cô độc và bị phản
bội, cầu mong anh có thể tìm thấy hạnh phúc mà em không thể đem lại cho
anh. Lâm, em yêu anh, em nguyện đánh đổi mọi hạnh phúc còn lại trong
cuộc sống đời mình để cầu xin Chúa mãi ở bên che chở cho anh!
Chiếc xe khách cuối cùng cũng chuyển bánh, đưa tôi, Isa và Ceda rời khỏi thị
trấn. Bóng dáng của Lâm càng lúc càng nhỏ, chiếc xe khách rẽ sang đường
khác, cuối cùng tôi không còn nhìn thấy anh nữa.
Tối hôm đó,
chúng tôi nghỉ chân tại một thị trấn nhỏ vô danh, mặc dù là giữa tháng
Tám nhưng do ở trên cao, không khí vẫn phảng phất chút hơi lạnh của băng tuyết. Chúng tôi sẽ ở lại thị trấn này một đêm, sáng sớm ngày hôm sau
sẽ đi tiếp. Sau bữa cơm tối, tôi gọi Ceda và Isa lại, hỏi thẳng luôn:
“Lâm định sẽ làm thế nào để cứu Wazry?”
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ kinh ngạc, tôi lại hỏi: “Có phải anh ấy định tử thủ cùng với người Rajput?”
Nếu không phải thế thì tôi không nghĩ ra được lí do nào khác khiến anh bảo
hai người họ hộ tống tôi về nước, còn mình thì vội vã quay trở lại, nếu
không phải đã chấp nhận cái chết thì anh sẽ không có dáng vẻ đau lòng
đến vậy.
Ceda nhìn Isa, Isa lí nhí nói: “Mợ chủ không cần lo lắng gì cả, Isa nhất định sẽ dốc hết sức để hộ tống cô an toàn tới biên
giới.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Isa, tôi biết cậu trung
thành, nhưng nếu cậu còn không chịu nói sự thật cho nói biết, Wazry sẽ
bị huỷ hoại, cả cậu Hai và bộ tộc Rajput cũng vậy.”
Trên gương mặt của Isa hiện lên vẻ do dự. “Dù tôi có nói cho cô biết cậu Hai định làm gì thì cũng không kịp ngăn cản nữa rồi.”
“Anh ấy sẽ làm gì?” Tôi vẫn cương quyết hỏi.
Một lúc lâu sau Isa mới đáp: “Sẽ thừa nhận mình chính là người chủ mưu vụ ám sát phu nhân Pei.”
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc thốt lên.
“Như vậy mới có đủ thời gian để xoay chuyển tình hình.”
Tôi cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh, những lời nói của Isa vang lên trong
làn không khí mỏng manh giữa mùa hè, mỗi chữ nặng tựa tảng đá nghìn cân.
“Cậu Hai nói chỉ cần cậu ấy thừa nhận tất cả mọi chuyện đều do một mình cậu
ấy làm, quân Muja sẽ không còn lí do gì để vây hãm Wazry, hoặc ít nhất
có thể kéo dài thời gian.”
“Khi nào?”
“Sao cơ?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Khi nào Lâm sẽ đi tự thú?”
“Trước cuộc tấn công của quân Muja.”
Tức là ngày kia ư?
Trăng đã lên cao, chiếu sáng cả mặt đất đẫm sương lạnh. Tôi là vợ của Lâm,
tôi có trách nhiệm chia sẽ trách nhiệm với anh, tôi không thể tiếp tục
do dự nữa.
“Lúc này còn tìm được xe để quay về không?”
“Chị định quay về đâu?” Ceda nhất thời không hiểu, còn Isa dường như không hề ngạc nhiên, chỉ nhíu mày nhìn tôi.
“Waz.” Tôi đáp.
Ceda kinh ngạc, cuống lên nói: “Ngải, chị điên rồi sao? Bọn em vừa mới cứu được chị ra ngoài.”
“Ceda, chị biết bọn em đã phải mạo hiểm rất nhiều để cứu chị ra ngoài, chị
cũng biết Lâm ra lệnh cho bọn em phải hộ tống chị tới biên giới, nhưng
chị đi cùng hai người chỉ là để Lâm yên lòng, như vậy anh ấy mới có thể
tập trung bảo vệ Waz.”
Ceda tròn xoe mắt nhìn tôi: “Ý chị là trước khi bọn em tới cứu chị, chị đã biết anh Lâm sẽ để chị một mình ra đi?”
Đúng thế, tôi biết, mặc dù không rõ chi tiết, nhưng tôi biết anh hoàn toàn
không thể từ bỏ tất cả vào lúc này, tuy thế tôi không ngờ là anh sẽ đứng ra thừa nhận việc ám sát phu nhân Pei.
“Lâm muốn thông qua việc
nhận tội để cứu Rajput, cứu Wazrt, nhưng ngộ nhỡ Hardel không giữ đúng
lời hứa thì sao? Hơn nữa anh ta chỉ cần đẩy mọi tội lỗi lên đầu dân
chúng, nói là không thể kiểm soát được tình hình là có thể lợi dụng được đám đông bạo động để cônh khai tấn công. Đến khi thành phố bị huỷ hoại
thì ai là người giết phu nhân Pei đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa, điều mà chiến tranh cần chỉ là một lí do.” Tôi nói.
“Nhưng…” Isa vẫn có vẻ đắn đo.
“Hardel dụng binh như thần, lần này lại nắm giữ toàn cục, nếu tôi là anh ta,
nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Tôi chậm rãi nói. “Nếu Lâm gánh
tội danh ám sát phu nhân Peo, anh ấy sẽ không bao giờ có cơ hội thoát
khỏi Trung Á.” Tôi nắm chặt tay lại, không thể trơ mắt đứng nhìn anh đi
vào chỗ chết được.
Isa lắc đầu, nói: “Nhưng nếu cô quay trở
về…Không chỉ Waz, mà cả Peshawar, cả biên giới tây bắc đều nhan nhản tay chân của Hardel, không đầy nửa ngày, cô sẽ bị bọn họ bắt lại.”
“Nửa ngày là đủ rôi.”
Isa nghi ngại nhìn tôi, sau đó đột nhiên hiểu ra: “Cô muốn quay trở lại Waz để ám sát Hardel?”
Tôi mỉm cười.
“Không thể nào!” Sau giây lát sửng sốt, Isa lắc đầu lia lịa. “Hardel thân thủ
phi phàm, hơn nữa bất luận đi tới đâu cũng có hộ vệ đi cùng, hoàn toàn
không có cơ hội tiếp chận, đừng nói đến việc ra tay.”
“Không cần tiếp cận, anh ta sẽ tự tới tìm tôi.” Tôi nói.
Isa sợ hãi nhìn tôi. “Anh ta tự tới tìm cô, sau đó thì sao? Cô sẽ làm thế nào để trốn thoát?”
Tôi không đáp lại, chỉ quay sang nhìn Ceda, từ nãy tới giờ cô bé không nói
một lời, gương mặt bé nhỏ tái mét đầy sợ hãi, tôi đưa tay vỗ nhẹ lên
vai con bé, an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Trong mắt Ceda dâng
lên một màn sương u ám. “Nhưng anh Lâm đã dặn đi dặn lại bọn em là phải
đưa chị qua bên biên giới, ngỗ nhỡ chị có mệnh hệ gì, anh Lâm chắc chắn
cũng sẽ không sống nổi.”
“Chỉ là người cỏ, chạy nhanh nhất thiên
hạ, sẽ có chuyện gì được chứ?” Tôi tiếp tục trấn an con bé. “Phải rồi,
Lâm bảo bọn em đưa chị quay về Trung Quốc, sau đó thì sao?”
“Vẫn
còn hai người nữa ngầm bảo vệ cô.” Isa ở bên cạnh chen lời. “Sau khi cô
đã an toàn về đến Trung Quốc, bọn họ sẽ thông báo cho cậu Hai.”
Còn hai người nữa ư? Tôi hơi kinh ngạc, sau đó trong lòng dâng lên một cảm
giác ngọt ngào, hạnh phúc. Từ trước đến giờ, anh luôn là người bảo vệ
tôi, giờ đã tới lúc tôi phải bảo vệ anh rồi.
“Từ đây tới biên giới cần mấy ngày?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Bốn ngày.”
“Cậu có thể tìm một người có vóc dáng, diện mạo gần giống tôi rồi đưa cô ấy
vượt qua biên giới mà không để cho hai người đó phát hiện không?”
Isa cân nhắc giây lát rồi lắc đầu. “Nhất thời không dám chắc chắn, nhung tôi có thể đánh ngất hai người đó hoặc mua chuộc họ.”
“Được, chỉ lần không để Lâm phát hiện ra.”
Đột nhiên Isa đẩy bàn ra, quỳ một chân xuống trước mặt tôi, cúi đầu vẻ kính cẩn. Đây là nghi lễ cao quý nhất của người Rajput, cậu ta hiểu rõ lần
quay trở lại này của tôi có ý nghĩa thế nào. Tôi khẽ nghiêng người
tránh, vì những người trong bộ tộc của anh, tôi làm gì cũng thấy đáng.
Ánh trăng lại hơi nghiêng về phía tây một chút, tôi nói: “Mau đi tìm xe
đi.”
Isa và Ceda gật đầu, lần lượt đi thu xếp công việc, không lâu sau thì tìm được một chiếc xe.
Trước khi lên xe, tôi hỏi Isa: “Phải rồi, làm thế nào để tìm được tiểu thư Laila?”
“Laila đang ở Bata.”
Mặc dù quá trình tìm kiếm Laila thuận lợi hơn tôi tưởng rất nhiều, nhưng
đến thời điểm bắt đầu hành động – cũng đã là một ngày một đêm sau đó –
cục diện cuộc chiến đã trở nên tệ hại hơn tôi tưởng nhiều. Bata thực
hiện lệnh giới nghiêm, ban đêm đường phố vắng tanh. Trước kia đây là một thành phố vô cùng xinh đẹp, nhưng hiện giờ, đặc biệt là đêm tối, nó
chẳng khác nào một thành phố ma.
Không phải là không có đèn điện
nhưng rất thưa thớt, tối tắm. Cả thành phố chỉ có khách sạn WH là có thể đảm bảo duy trì điện nước ổn định. Trước khi tôi tiến vào đại sảnh của
WH, Laila ở bên cạnh nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy
mà tôi luôn nghĩ là cô không xứng với anh ấy.”
Khách sạn WH nằm ở khu vực trung tâm của thành phố, ngay sát khu dân cư đông đúc, nó được
ngăn cách với chiến loạn và nghèo đói bởi một bức tường xi măng kiên cố, hàng trăm cảnh vệ súng ống sẵn sàng phụ trách an toàn của khu vực này.
Khu WH, người dân địa phương thường gọi chỗ này như vậy, là trung tâm
truyền đi những tin tức mới nhất của tiền tuyến, một khu vực sứ quán bất thành văn, tất cả các cơ quan truyền thông của thế giới đều ở cả đây,
không một ngoại lệ.
“Tôi muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể nhận phỏng vấn của tất cả các cơ quan truyền thông.” Tôi nói.
“Cơ quan đầu tiên là BBC, sau đó là AFP, ngoài ra còn có nhiều hãng tin
khác…tất cả đều được truyền hình trực tiếp.” Một người trông có vẻ là hộ vệ ngồi phía trước chen lời: “Nếu tiểu thư muốn nhiều cơ quan truyền
thông hơn nữa cũng không thành vấn đề, đằng nào tất cả bọn họ cũng đều ở cùng với nhau.”
Tôi gật đầu, điều tôi muốn chính là như vậy.
Bata giao thông thuận tiện, từ khu vực ngoại thành tới chỗ này khoảng
cách theo đường chim bay chỉ có vài chục dặm, nếu tính cả thời gian điều động và sắp xếp binh lực, trong vòng hai tiếng đồng hồ nhất định sẽ tới kịp.
Lailai dừng xe, lấy giấy tờ ra để kiểm tra, hiện giờ tôi
đang ngồi bên cạnh, cải trang thành hầu gái của cô ta. Nhìn thấy gương
mặt nổi tiếng kiêu ngạo của Laila, cảnh sát liền xua tay ra hiệu cho
chúng tôi đi qua.
Xe dừng lại trước đại sảnh, Laila nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi. Cô có chắc anh ta sẽ tới không?”
“Không chắc lắm.” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng tôi là vị hôn thê của anh ta, điều này cả Trung Á đều biết.”
Những đốt ngón tay của cô ta trở nên trắng toát: “Trong khu vực đồi núi phụ
cận, ngoài quan Muja còn có rất nhiều đội du kích và thổ phỉ định nhân
cơ hội đục nước béo cò, nếu những kẻ đó tìm được cô trước…” Cô ta không
nói hết nhưng chúng tôi đều hiểu, nếu người khác tìm thấy tôi trước, mọi công sức coi như đổ xuống sống xuống biển.
“Vậy đành phải nhờ những hộ vệ của cô rồi.” tôi quay đầu lại nhìn, “và cả những cảnh sát này nữa.”
Cô ta hít một hơi thật sâu. “Không cầm cự được quá một giờ đồng hồ đâu.”
Một giờ đồng hồ cũng đủ để Laila thuyết phục Liên minh Phương Bắc khởi binh cứu viện Wazry, đủ để cô ta ngăn Lâm lại, cũng đủ để khiêu khích Hassan tức giận. Hơn nữa tôi tin với sự dũng mãnh của Hắc Ưng, họ nhất định sẽ là người tìm thấy tôi sớm nhất. Đương nhiên, mọi kế hoạch đều tiềm ẩn
những yếu tố bất ngờ.
Laila đã hứa với tôi sẽ liều chết để bảo vệ Lâm, đổi lại tôi sẽ biến mất khỏi thế giới của anh. Tôi đưa tay sờ vào
khối thuốc nổ buộc quanh bụng, thực ra cô ta hoàn toàn không cần lo lắng tôi sẽ không biến mất, bởi vì chỗ thuốc nổ này đủ để đưa tất cả sinh
mệnh trong vòng bán kính mấy mét xung quanh tôi đi gặp Thánh Allah.
Tôi bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống, đi vào trong đại sảnh của WH.
Trong sảnh chật kín người, đến nỗi ngay cả tôi cũng cảm thấy choáng váng.
Giới truyền thông của cả thế giới đều đã tới, đâu đâu cũng thấy những
chiếc máy quay và logo của các cơ quan truyền thông, AFP, CNN, BBC…
Một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng không biết từ đâu chui ra, túm
chặt lấy tay tôi, nói to: “Tiểu thư Abu, cuối cùng cô cũng tới rồi! Tôi
là Robert của đài AFP.”
Robert túm chặt tay tôi cố gắng len qua
đám đông đi tới một góc khuất của sảnh, nơi đã dựng sẵn đường dây truyền tin trực tiếp: “Trời ạ, cô có biết không, ở cái nơi rách nát này mà giá phòng đã tăng lên tới một trăm đô la một ngày, tôi dám cả với Thánh
Allah rằng, đến khi bom đạn rơi xuống, bọn họ sẽ đòi một nghìn đô la một ngày.” Ông ta lớn tiếng nói, lấn át cả giọng của một phóng viên người
Anh bên cạnh.
Cũng trong góc đó, một phóng viên người Canada và
một phóng viên người Singapore đang mỉm cười đứng đợi, vừa liếc nhìn tôi vừa nói: “Robert, tôi nghe nói anh có một đề tài rất thú vị. Tôi có thể trao đổi với anh một đề tài thú vị hơn.”
“Không.” Robert dứt khoát từ chối. “Tôi không có hứng thú với cái mà anh gọi là đội du kích đó.”
“Không phải đội du kích mà là một giờ đồng hồ lên mạng miễn phí.” Phóng viên
người Singapore nháy mắt. “Cộng thêm mười cây thuốc Marlboro.”
Tôi đứng phía sau, lẳng lặng mỉm cười. Lâu rồi không gặp những danh từ thuộc về thế giới văn minh…
Cuối cùng, tôi ngồi xuống một chiếc bàn trải khăn màu hồng, đối diện với các thiết bị truyền tin của mười mấy quốc gia, dõng dạc nói: “Tôi nhớ rằng
phu nhân Pei từng nói bà phản đối bạo lực, căm ghét chiến tranh, điều bà muốn là một xã hội không có bóc lột, xây dựng trên nền tảng công bằng
và pháp chế. Bà kiên quyết phản đối nghèo đói, lạc hậu, phản đối đấu
tranh chính trị giữa các đảng phái, mọi thói hư tật xấu đi ngược với sự
phát triển, tôn nghiêm và văn minh của nhân loại, những thói hư tật xấu
đã bóp méo giáo lí đạo Hồi.
Chiến sự xảy ra trên lãnh thổ
Pakistan, lâu nay đã đi ngược lại với mong muốn của phu nhân Pei. Tôi
không biết rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu thực sự trong vụ ám sát phu
nhân, nhưng bất luận người này là ai, tôi nghĩ anh ta đã thành công rồi. Bởi vì những người dân trên mảnh đất này đang dùng thù hận và tàn sát
để huỷ hoại tất cả các giá trị văn minh, dùng máu của những người vô tội để phá hoại pháp chế, trật tự và lí trí. Đây đã không còn là sự phục
thù mà rõ ràng là bạo loạn, người bị tổn thương cuối cùng sẽ là tất cả
những người dân trên mảnh đất này, bao gồm cả người Rajput và người
Pashtun.”
“Những lời nói này là của đại nhân Hardel hay là của bản thân phu nhân?” Một phóng viên hỏi.
“Tôi vẫn chưa phải là phu nhân, chỉ là vị hôn thê của anh ta.”
“Đại nhân hiện giờ đang ở đâu?”
“Anh ta đang trên đường tới đây.” Sau khi trả lời những câu hỏi ngoài lề,
tôi tiếp tục bài phát biểu hùng hồn: “Hàng trăm năm trước, bộ tộc Rajput đã bị đuổi khỏi mảnh đất này, nhưng khi đất nước bị xâm lược, họ đã sát cánh cùng các bạn chống lại quân địch, bọn họ đã sớm trở thành những
người anh em của các bạn. Tôi nghĩ chỉ khi các dân tộc khác nhau của một quốc gia cùng chung sống một cách hoà bình thì mới có thể bảo vệ được
lãnh thổ, tính dân tộc và linh hồn của quốc gia mình, chứ không phải là
thanh trừ chủng tộc!”
Tôi nhìn thấy đám hộ vệ của Laila đột nhiên lo lắng, bên ngoài có những âm thanh hỗn loạn, tôi cố gắng giữ nguyên
nụ cười trên mặt nhưng tốc độ nói bất giác càng lúc càng nhanh hơn. Một
hộ vệ đột nhiên tách đám phóng viên ra, xông tới bên cạnh tôi, nói:
“Tiểu thư Abu, tới rồi!”
Thực ra không cần anh ta nói tôi cũng đã nhìn thấy Hassan Naboo Hardel. Anh ta đang đi trong bãi cỏ phía trước
khách sạn, tà áo dài khẽ tung bay, dáng vẻ ngạo nghễ, đôi mắt nhỏ dài
như mắt chim ưng, y hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta. Người của Hắc Ưng đứng xung quanh anh ta, lao về phía cảnh vệ, xông tới trước đại sảnh, chẳng bao lâu sau đã bao vây kín khu vực này. Đám phóng viên trở
nên hỗn loạn, những tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Nhân lúc hỗn
loạn, tôi đi vòng qua đám phóng viên, tránh đám cảnh sát đang hoang mang không biết phải làm gì, dưới sự dẫn dắt của hộ vệ của Laila, nhanh
chóng đi tới vị trí ở gần Hassan nhất. Sau đó khi mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, tôi đột ngột lao về phía anh ta.
Hassan ngẩng đầu
lên nhìn, trong phút chốc, đất trời xoay chuyển, một tiếng nổ rung trời
vang lên, khói lửa bắt lên tận mây, phá tan bầu trời xanh ngắt.