Type: Huyền Đoàn
Mẹ tôi mất tích đúng một ngày trước khi Hassan cứu tôi ra khỏi tù. Sau khi gọi điện thoại cho Alice, tôi mới biết chuyện này.
Tất cả các cuộc gọi quốc tế ở Peshawar đều bị quân đội kiểm soát nghiêm
ngặt, Hassan phải dùng đường truyền riêng của mình, khó khăn lắm mới
giúp tôi kết nối được với Hàng Châu. Cuộc điện thoại đầu tiên, tôi gọi
cho Alice, vốn định thăm dò tin tức ở nhà, vì dù sao cũng đã lâu không
liên lạc, tôi hơi lo lắng về tình hình của mẹ tôi, không ngờ lại nghe
được tin động trời như vậy.
Kể từ khi tôi đi Pakistan, Alice cứ
hai tuần lại đến thăm mẹ tôi một lần, gắng hết sức nói đỡ cho tôi. Mỗi
lần con bé đến, mẹ tôi đều đợi sẵn ở nhà, nhưng lần đó thì không, vài
ngày sau, Alice lại đến nhưng vẫn không thấy mẹ tôi đâu. Sau đó, Alice
báo cảnh sát, họ phá cửa xông vào nhà, toàn bộ tài sản, đồ đạc vẫn còn,
hàng xóm, người thân, bạn bè, những nơi bà thường hay lui tới, đều tìm
cả, nhưng không thấy. Không ai biết bà đã đi đâu.
Hơn nửa năm nay không có tin tức của tôi, Alice đã lén liên lạc với Muri, biết tôi đã
đến Peshawar, biết tôi có vài rắc rối, nhưng không gặp trở ngại gì.
“Không gặp trở ngại gì lớn” rõ ràng chỉ là lời an ủi của Muri, nhưng
đúng là tôi vẫn còn sống. Thậm chí Muri còn lén nói cho Alice biết là có một thế lực rất lớn khác đang ngầm bảo vệ cho tôi, cho nên Alice mới
tạm yên lòng, không ngờ bà Vương Bảo Ngọc lại vô cớ mất tích. Kiểm tra
nhà cửa, tất cả đều không suy suyển, chỉ thiếu một thứ: hộ chiếu. Ngay
sau đó, Alice đã tìm mọi cách để liên lạc với Muri. Nhưng lần này, Muri
không biết gì cả, chỉ bảo với con bé rằng tôi đã an toàn, chắc sẽ sớm
liên lạc với nó. Không ngờ phải đợi rất lâu tôi mới gọi được cho Alice.
Nhận được điện thoại của tôi, Alice tỏ ra rất kích động, hỏi có phải “mụ đàn bà chết tiệt đó” làm không, còn nói sẽ đi tìm Ngô Chung hỏi cho ra lẽ.
Tôi chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy một hồi dài những tiếng “tút
tút”. Con bé này vẫn hấp tấp và nóng nảy như trước! Vậy là cuộc điện
thoại đầu tiên từ sau khi ra tù của tôi đã kết thúc chóng vánh như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, tôi loạng choạng đứng lên lấy nước uống. Thực ra
không phải tôi khát nước mà chỉ muốn làm một việc gì đó để quay lưng về
phía Hassan. Tôi không muốn anh ta nhìn thấy biểm cảm bơ vơ, phẫn nỗ,
hoang mang, và quan trọng hơn là nỗi sợ hãi trên mặt mình. Phút chốc,
trong đầu tôi hiện lên vô vàn ý nghĩ, lại dường như chỉ là một khoảng
trống rỗng vô bờ bến,
Hassan đứng phía sau, gọi tên tôi. Tôi giả
vờ như không nghe thấy, nước tràn qua miệng cốc, chảy xuống bàn mà tôi
cũng không biết, cuối cùng chiếc cốc thuỷ tinh mất thăng bằng, đổ ụp
xuống. Hassan định bước tới, tôi liền co rúm người lại. Vẫn quay lưng về phía anh ta, tôi nói: “Hassan, anh đừng tới đây, đầu óc tôi rất hỗn
loạn, tôi muốn cầu xin anh một việc, tôi muốn…”
Anh ta nhanh nhẹn nói: “Được.”
Tôi quay đầu lại, ngẩn người nhìn anh ta. “Anh còn chưa biết tôi muốn cầu xin việc gì mà.”
“Em muốn ta giúp em tìm mẹ. Ta hứa bằng mọi giá sẽ giúp em.”
Tôi thực sự chấn động: “Đại nhân, như vậy có nghĩa là anh sẽ phải chống lại Laila và Liên minh Phương Bắc đấy,”
“Em không nói ta cũng sẽ giúp em. Nhưng sao em biết vụ bắt cóc này do Liên minh Phương Bắc, do Laila làm?”
“Nếu không pgải cô ta thì là ai?” Tôi ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt Hassan.
“Anh biết điều gì đó phải không? Hãy nói cho tôi biết!”
Anh ta
đặt tay lên vai tôi, nói: “Mễ Lạp, ta đã từng dạy em, đứng trước kẻ thù
càng mạnh thì càng phải bình tĩnh, không được nổi loạn.” Tuy giọng nói
của anh ta rất lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một
chút dịu dàng trong đó. Sự dịu dàng này khiến cho phòng tuyến mà tôi cố
gắng cầm cự gần như sụp đổ, khoé mắt tôi bỗng nóng hổi, phải chớp mắt
liên hồi mới kìm được không oà khóc.
Tôi nói: “Nhưng ngoài cô ta
ra, không còn ai thù ghét tôi đến mức đó cả. Không, Hassan, anh đang
bênh vực Laila. Nhất định là cô ta, ngoài cô ta ra, không còn ai ác động như vậy!” Tôi gào lên.
“Có thể không phải vì ân oán cá nhân mà là vì lợi ích lớn hơn.”Anh ta chậm rãi nói với giọng lạnh lùng.
Thật ra Hassan đang nói gì, tôi đều không nghe thấy, vì đầu óc tôi đang hỗn
loạn vô cùng. Cảm giác duy nhất đến từ bàn tay của anh ta, ấm áp và mạnh mẽ, lòng bàn tay có vết chai thô ráp nhưng khiến người ta cảm thấy yên
lòng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, người đàn ông này là chỗ dựa duy nhất,
niềm hi vọng duy nhất của tôi lúc này. Thế rồi tôi quỳ xuống.
Hassan kinh ngạc, định đỡ tôi dậy nhưng tôi nhất quyết không động đậy.
“Đại nhân, chỉ cần anh cứu được mẹ tôi, nếu anh muốn có tôi…” Tôi nghiến răng, nói: “Tôi đồng ý lấy anh.”
“Mễ Lạp!” Anh ta kinh ngạc, sau đó nổi giận đùng đùng, trong giây lát tôi
tưởng mình sẽ bị mắng cho một trận, nhưng giây lát sau, anh ta kìm nén
cơn giận, xách tôi lên dễ dàng như xách cổ một con gà. Anh ta ấn người
tôi xuống giường, cúi người nhìn vào mắt tôi, nói: “Yên tâm, ta sẽ gắng
hết sức tìm mẹ em.”
Môi tôi khẽ run rẩy.
“Còn về chuyện
cưới xin, ta không muốn miễn cưỡng, nếu không phải tự nguyện, em sẽ lại
bỏ trốn.” Nói đến đây, anh ta nghiêm mặt lại: “Ta sắp phải ra trận,
không có thời gian chạy khắp nơi để bắt em về. Ta chỉ có một yêu cầu, Mễ Lạp, trước khi tìm thấy mẹ em, em có thể sống bình thường được không?”
Tôi cắn chặt môi, gật đầu,
“Ngoài ta ra, không được nói chuyện với bất kì ai.” Anh ta vừa nói vừa khẽ chạm vào mặt tôi.
Sau cuộc trò chuyện này không lâu, tôi đã đến chợ đen Peshawar mua Isa. Sau hôm đó, vì sức khoẻ không ổn lắm, nên tôi luôn ngoan ngoãn ở trong nhà. Nhưng mặc kệ Hassan đã dặn đi dặn lại, tối nay, tôi vẫn trèo cửa sổ ra
ngoài. Tôi sợ càng để lâu thì càng khó tìm hiểu được chân tướng sự việc, hơn nữa, sức khoẻ giảm sút cũng khiến tôi không thể đợi thêm được nữa.
Đêm nay, trời quang mây tạnh, tầm nhìn khá tốt. Những dãy núi tuyết ở phía
xa, nhà thờ Hồi giáo với nóc nhà hình củ hành tây, trong đêm tối đều
hiện lên khá rõ rệt, càng làm tăng thêm sự vắng vẻ ở khi chợ đen. Không
còn những đám người nối đuôi nhau ra vào các cửa hiệu, chợ đen trở nên
vô cùng tan hoang, khắp nơi đều và rác là lều lán lộn xộn, vải bạt tầng
tầng lớp lớp, cơ hồ che mất cả bầu trời đêm.
Trong thời gian tôi
bị bệnh, Peshawar đã mở lại cuộc bầu cử dân chủ đã tạm dừng cách đây
mười hai năm, phu nhân Pei là người đại diện cho Đảng Nhân dân.
Hassan gọi phu nhân Pei là “người phụ nữ kiên nghị nhất trên mảnh đất được
thống trị bởi đạo Hồi.”, mỗi lần nhắc đến bà ta, giọng điệu anh ta đều
vô cùng tôn kính. Nhưng tôn kính không đồng nghĩa với việc có cùng lập
trường chính trị, trong khi lập trường chính trị khác nhau, rất khó trở
thành chiến hữu trong cùng một chiến hào.
“Ta hi vọng trong thời
gian tới, em sẽ ở yên trong phòng, đặc biệt là không được ra ngoài vào
buổi tối.” Sau khi kể với tôi về việc bầu cử, anh ta đã dặn dò như vậy.
“Tôi sẽ cẩn thận.” Tôi nói.
Anh ta đang cắm cúi xem công văn, nghe thế liền ngẩng đầu lên: “Có rất
nhiều chuyện không phải em cẩn thận là có thể tránh được.”
Ở lâu
cùng người đàn ông này, tôi dần dần cũng hiểu được một chút tính cách
của anh ta. Anh ta không nói nhiều nhưng một khi đã nói thì hiếm khi
vòng vo tam quốc mà luôn đi thẳng vào vấn đề. Nhưng tôi không thể chỉ
ngồi đợi được.
“Là vì cuộc bầu cử sao?” Tôi hòi dò.
“Ừ.”
“Tại sao?”
Anh ta nhíu mày. Nhíu mày chứng tỏ đại nhân Hardel bắt đầu thấy khó chịu.
Nhưng tôi vẫn không sợ, nói: “Ở đất nước của tôi, bầu cử là một việc
được cả nước chào mừng.”
Cuối cùng, Hassan cũng bỏ tập công văn trong tay xuống, nói: “Nhưng ở Pakistan, bầu cử gần như là ngòi nổ cho mâu thuẫn.”
Tôi thở dài, đúng là rất nhiều việc đều không có lí do, chẳng qua là lịch sử bất đồng nên cách sống và cách nghĩ cũng bất đồng.
Người Anh đã mang theo cả chế độ bầu cử đến đất nước này và có vẻ nó không
phù hợp với một quốc gia coi bộ tộc Pashtun và gia huy là tiêu chí đoàn
kết như Pakistan.
Cả khu chợ đen, hình như chỉ có quán ăn Tala là không chịu ảnh hưởng của cuộc bầu cử, chiếc đèn xoay treo trên cửa ra
vào vẫn giống như ma trơi, đung đưa trước gió.
Len qua đám khách
hàng đang ba hoa khoác loác, tôi tiến về phía quầy rượu, anh chàng trong quầy ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu thư, cần gì không?” Anh chàng này trông
rất lạ, không phải người mà tôi đã gặp vào lần trước đến đây.
Tôi đưa cuộc tiền trong tay ra, hỏi: “Ở đâu có bán lam băng?”
Anh ta lập tức toét miệng cười, nháy mắt đã thu tiền về, đáp: “Tiểu thư là
người mới thì phải, trên thị trường không thể mua được lam băng, nhưng
nếu là hoàng băng thì đi ra phía sau là mua được.”
“Đi ra phía sau?”
Anh ta chỉ vào lối đi bên cạnh quầy rượu: “Đúng vậy, cô đi ra phía sau là sẽ nhìn thấy.”
Tôi bước vài bước, quay đầu lại, thấy anh ta đang dặn dò đồng nghiệp điều
gì đó, vừa nói vừa nhìn theo bóng tôi. Thấy tôi đột nhiên quay đầu lại,
anh ta tỏ ra hoang mang, tôi hỏi anh ta Brown – brown là gì, anh ta đáp
là thuốc súng. Hồng băng là hỗn hợp của thuốc súng và bột anh túc. Hoàng băng là hỗn hợp của thuốc súng và heroin. Còn lam băng là hỗn hợp của
thuốc súng và methamphetamine(*)
(*)Một chất kích thích hệ thần kinh trung ương rất mạnh
Không ai biết người đầu tiên đem trộn hai loại bột với nhau tạo ra thứu thuốc biến thái này là ai, chỉ biết khi từng vùng đất dần dần bị tàn phá,
từng ngôi làng lần lượt bị chiến tranh thiêu rụi, thuốc phiện bắt đầu
tràn lan, Từ binh sĩ đến tiểu thương, cai ngục, từ người già đến phụ nữ
yếu ớt, chỉ cần cảm thấy mệt mỏi, thù hận hay tuyệt vọng, họ sẽ hít
thuốc phiện. Cõ lẽ vì giá thuốc phiện nguyên chất rất đắt nên các loại
hỗn hợp chất gây nghiên đã ra đời từ lúc nào không hay.
Không ai
biết ca,r giác của tôi đi khi đoán được bản thân mình đã trở thành một
con nghiện là như thế nào, thậm chí ngay bản thân tôi cũng không biết.
Hoặc có thể nói là tôi hoàn toàn không có phản ứng gì, cơ thể tôi từ từ
bị sự tê dại khuất phục, cùng với cảm giác nhục nhã và sợ hãi. Tôi quay
người như một cái máy, theo lời hướng dẫn của anh chàng đó, đi ra phía
sau quán ăn, từng bước vứt bỏ những kí ức về tình yêu, hi vọng về sự
ngay thẳng.
Bóng tối như dòng thuỷ triều đen kịt, từ từ nuốt chửng tôi.
Phía sau quán ăn là một con ngõ nhỏ ít người qua lại, hai bên là các
toà nhà cổ. Tôi không biết “phía sau” mà anh chàng kia nói là ở đâu
nhưng vừa ló đầu ra khỏi quán, bên tai đã vang lên tiếng người nói, sau
đó đầu tôi đau nhói một cái và tôi ngã xuống đất. Trước khi ngã, hình
ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy chính là gương mặt buồn bã của Muri.
Tôi có chút bất ngờ, cứ tưởng mình thường xuyên nghênh ngang xuất hiện ở
chợ đen thì người ra tay sẽ là cô ta, không ngờ lại là Muri. Trong chốc
lát, đầu tôi hiện lên vô vàn ý nghĩ, người đàn ông này là cánh tay đắc
lực của tập đoàn Công nghê quân sự Ngô Thị ở Pakistan, vì mối quan hệ
với Alice, Muri thậm chí còn có chút bảo vệ tôi, lần này, anh ta đã nghe lệnh ai mà tấn công tôi? Ngô Chung sao?
Tôi ngả thẳng vào một
vũng bùn đầy tuyết, mặt ép xuống. Muri vội vã xoay đầu tôi lại, sau đó
kiểm tra xem tôi còn thở hay không, hành động không hề có chút sát khí
nào, ngược lại có vẻ hơi lo lắng. Tôi càng thấy khó hiểu, không thể đoán được ý đồ của anh ta, chỉ biết anh ta không có ý định giết tôi, bèn
quyết định chờ xem thế nào. Tôi nín thở, tay phải nắm chặt con dao
Skija, nằm im trong vũng bùn.
Muri lấy áo phủ lên người tôi, sau
đó vác tôi lên vai như vác một chiếc bao tải, nhưng không hiểu sao vừa
định bước đi thì anh ta đột nhiên khựng lại, thu chân về. Tôi hé mắt,
chỉ nhìn thấy hai bóng người đen sì xuất hiện trong đêm tối.
Hai
bóng đen đó gần như bị bóng tối che khuất hoàn toàn, một người phụ nữ
dong dỏng cao và một người đàn ông lạ mặt. Cả hai đều im lặng.
Người phụ nữ dong dỏng cao này chính là Laila. Thấy cô ta cuối cùng cũng xuất hiện, mối hận thù đè nén trong lòng tôi lập tức trào lên. Laila và
người đàn ông từ từ bước ra khỏi bóng tối, đến lúc này, tôi mới nhìn
thấy trên vai người đàn ông kia là một khẩu AK 47, họng súng chĩa về
phía Muri.
Laila liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi hỏi: “Muri, muộn thế này anh còn vác theo một người muốn đi đâu?”
Muri đáp: “Bạn tôi không khoẻ, tôi đưa cô ấy về nhà.”
“Vậy sao? Sao tôi cảm thấy người bạn này trông quen quen, có thể cho tôi xem mặt cô ấy không?”
Muri từ chối: “Xin lỗi tiểu thư, người bạn này của tôi không muốn gặp ai hết.”
“Không muốn gặp ai hay là không thể gặp ai?”
Muri không nói gì nữa, sa sầm mặt, đặt tôi xuống đất. Giọng Laila đầy vẻ
khiêu khích, còn cả họng súng đen sì kia nữa, cô ta không cho phép ai
cãi lời mình.
Quả nhiên, sau khi nhìn kĩ mặt tôi, Laila sầm mặt, hỏi: “Không biết muộn thế này anh còn muốn đưa Ngải Mễ Lạp đi đâu?”
Muri đáp: “Cậu Hai muốn Ngải cô nương quay về Trung Quốc.”
Laila cười ha hả: “Là cậu Hai muốn hay Muri anh muốn lấy lòng Alice mà tự mình quyết định vậy?”
Lời này vừa thốt ra, người kinh ngạc nhất là tôi, dù biết Muri thích Alice
nhưng tôi không ngờ vì cô ấy, anh ta có thể làm chuyện này.
Giọng nói của Laila mặc dù rất nhẹ nhưng vẫn rành mạch, có thể thấy cô ta
kiềm chế cảm xúc rất tốt. “Chị em nhà họ Ngải quả nhiên tuyệt sắc khuynh thành, ngay cả anh cũng vì họ mà phản bội Ngô Thị, có điều không biết
Alice có hiểu được tâm tư sâu nặng này của anh không?”
Muri không bận tân đến lời khiêu khích của cô ta, chỉ hạ giọng nói: “Tiểu thư
Laila, ngay cả khi Ngải cô nương về nước thì cô ấy đã thành ra thế này,
nào có thể tranh giành cậu Hai với cô được nữa.”
“Cho nên anh mới nẫng tay trên của tôi, định nhân lúc thần không biết quỷ không hay để
đưa Ngải Mễ Lạp rời khỏi Peshawar, đúng không?”
“Hà tất phải đuổi cùng giết tận, tiểu thư Laila.”
Laila lạnh lùng đáp: “Tôi có đuổi cùng giết tận hay không, hình như không tới lượt anh nhắc nhở.”
Muri im lặng, nhưng khi Laila chất vấn, anh ta liếc nhìn tôi và khẽ thở dài. Đây là tiếng thở dài cuối cùng của anh ta trên cõi đời này vì ngay lập
tức, một tiếng “pằng” vang lên, đó là tiếng viên đạn trong súng giảm
thanh găm vào thịt. Muri từ từ ngã xuống đất như một cảnh quay chậm,
tiếng thét kinh hãi của Laila vang lên trước tiếng thét của tôi chỉ
khoảng nửa giây, may mà cô ta đang bận trách mắng ta xạ thủ ở bên cạnh
đã tự ý nổ súng nên không nghe thấy tiếng thét nửa chừng của tôi.
“Đó là lời căn dặn của Sumy phu nhân.” Tay xạ thủ đáp, không chút sợ sệt
trước những lời mắng mỏ của Laila. Hắn vừa nói vừa đi vòng qua người
Laila đến bên cạnh Muri, cúi xuống kiểm tra kĩ rồi mới bước về phía tôi.
“Anh muốn làm gì?” Laila hỏi, giọng có chút hoảng loạn.
Không kìm được, tôi lại hé mắt ra, chỉ thấy Laila giang hai tay đứng trước
mặt tôi, như muốn ngăn cản tay xạ thủ đó. Hắn nói: “Tiểu thư, Sumy phu
nhân nói làm việc không được do dự, mềm lòng.”
“Không phải là tôi do dự mềm lòng, nhưng nếu cô ta chết. Lâm…”
“Cậu Hai sẽ làm thế nào? Người đã chết rồi, dù có yêu đến mấy rồi cũng sẽ quên thôi.”
“Nhưng cô ta đã thành ra bộ dạng này rồi…” Cô ta hạ giọng, nói.
“Thành ra bộ dạng này thì sao chứ? Trong lòng cậu Hai chẳng phải vẫn luôn có
cô ta sao?” Tay xạ thủ này chắc hẳn rất có vai vế nên mới dám dùng giọng điệu hung hăng như vậy với Laila. “Tiểu thư nên biết, ngay cả lam băng
cũng không phải không có thuốc chữa. Nếu như Hardel đồng ý cho cô ta
dùng cỏ Catha, cô có dám đảm bảo cậu Hai sẽ không đi cướp người nữa
không?”
Cỏ Catha? Đây là lần thứ ba tôi nghe thấy cái tên này.
Lần trước ở quán Tala, Lâm hỏi Hassan có cho tôi dùng cỏ Catha không,
lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì? Đầu óc tôi rối như mới
bòng bong, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao Laila lại muốn cứu tôi?
Lẽ nào tôi đã hiểu nhầm, người luôn muốn tôi biến mất khỏi cõi đời này
không phải là cô ta?
Laila im lặng, tay xạ thủ hỏi: “Vậy tiểu thư hà tất phải đuổi theo, lúc nãy cứ để Muri cứu cô ta đi cho xong.” Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp: “Lẽ ra tôi không nên nói những lời này,
nhưng tiểu thư đính hôn đã một năm rồi, vậy mà cậu Hai vẫn không chịu
kết hôn cùng cô, vì điều gì, có cần tôi nói ra không? Ngày nào cô gái
này chưa chết, ngày đó cô ta còn chen ngang giữa cậu Hai và tiểu thư. Lẽ nào tiểu thư định suốt đời làm vị hôn thê trên danh nghĩa của cậu Hai
sao?”
Laila bắt đầu do dự.
“Tôi biết tiểu thư lo lắng nếu
cậu Hai biết khi cô gái này chết, cô cũng có mặt tại hiện trường, như
thế sẽ khó mà giải thích. Tiểu thư yên tâm, cô có thể đi trước, sau khi
xử lí sạch sẽ, tôi sẽ đuổi theo cô.”
“Nhưng…”
“Ngoài phu nhân ra, tôi sẽ không nói chuyện tối nay với bất kì ai. Tôi xin thề trước Thánh Allah!”
Hơi thở nặng nề và tiếng bước chân của Laila dần rời xa.
Do tầm nhìn hạn chế, tôi không biết Laila đi về hướng nào. Wata đi đằng
sau sẽ xử lí cô ta, kẻ khiến tôi lo lắng bây giờ chính là tên xạ thủ.
Đợi Laila đi khuất, hắn lập tức cúi xuống, con dao găm trong tay loé lên một tia sáng lạnh lùng, hắn muốn tôi chết một cách nhanh chóng.
Tôi chống một tay xuống đất, bất ngờ bậy dậy, con dao Skija trong tay phi
thẳng về phía cổ của đối phương. Những lời đối thoại vừa nãy của bọn
chúng khiến lòng tôi càng thêm phẫn nộ, lần ra tay này chính là một
chiêu trí mạng. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt” rất nhẹ như tiếng vải
rách, nhưng thứ thực sự bị rách lại chính là động mạch cổ của tay xạ
thủ. Một dòng chất lỏng màu đỏ thẫm trào ra từ vết cắt, ào ạt như một
dòng suối.
Con dao găm của tay xạ thủ rơi xuống đất, hắn ngây ra
vài giây, nét mặt cực kì ngỡ ngàng, sau đó thì gục xuống cách chỗ tôi
chưa đầy hai mươi phân. Máu của hắn bắn lên cả vạt áo và chân tôi. Tôi
đứng ngây ra như trời trồng. Vậy là tôi đã giết người rồi, theo đúng
nghĩa đen, tôi đã lấy mình làm mồi nhử, dụ kẻ thù vào bẫy. Lúc này, ngọn lửa giận trong lòng đã dần lụi tắt, chỉ còn lại sự ghê tởm mà tôi dành
cho chính bản thân mình. Trước đây, tôi đã hùng hồn, tỏ vẻ đạp đức thế
nào khi nói với Lâm rằng những hận thù và phẫn nộ có một ngày sẽ huỷ
hoại anh, giờ nghĩ lại những lời đó, lại ngoảnh đầu nhìn thi thể của
Muri và tay xạ thủ ở dưới chân, tôi cảm thấy mình đúng là một kẻ giả tạo vô cùng. Cuối cùng, tôi đã hiểu ra nhận thức sai lầm suốt hai mươi sáu
năm qua của mình. Hoá ra tôi không phải loại người yếu đuối, chỉ biết
nhẫn nhục, chịu đựng, hoá ra bản chất tôi không phải là một người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, mà tôi là một kẻ tâm địa hẹp hòi, có thù phải báo
và sẵn sàng làm tổn thương kẻ khác.
Khi Wata vác Laila chạy đến
thì nhìn thấy tôi một tay chống tường, một tay ôm ngực, không ngừng nôn
khan. Laila sợ hãi trừng mắt hết nhìn tôi lại nhìn thi thể đầy máu của
tay xạ thủ, miệng cô ta bị nhét một thứ gì đó, chỉ có thể phát ra tiếng
kêu ư ứ.
Wata hốt hoảng hỏi: “A…Abu, có sao không? Người này chết rồi sao? Tôi còn sợ không đến kịp.” Nói rồi, anh ta ném Laila sang một
bên, cầm dao găm, nhảy đến bên cạnh xác của tay xạ thủ, bồi thêm vài
nhát lên ngực hắn, vừa đâm vừa chửi: “Muốn giết Abu nhà tao ư? Trước hết phải hỏi xem tao ó đồng ý hay không chứ! Mày coi tao là bù nhìn à, coi
đại nhân nhà tao là bù nhìn à?”
Khó khăn lắm tôi mới dứt cơn buồn nôn, nhìn thấy cảnh này, ruột gan lại như lộn nhào cả lên: “Đừng đâm
nữa!” Tôi khó nhọc nói: “Tìm thứ gì đó đắp lên người Muri, sau đó về nhà anh.”
Wata đáp “vâng” rồi nhìn quanh, không tìm được thứ gì thích hợp, bèn cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp lên thi thể Muri.
Tâm trạng tôi ít nhiều có chút buồn bã, vì Muri là người Pakistan đầu tiên
mà tôi quen, không ngờ cuộc sống của anh ta lại kết thúc nhanh nhưu vậy, hơn nữa lại là vì tôi. Sau khi xử lí qua thi thể của Muri, tôi và Wata
đi nhanh ra khỏi ngõ, lén vào một căn nhà. Căn nhà này nằm ở phía bên
kia con ngõ, vốn là một lò rèn mà mấy ngày trước, tôi đã bảo Wata thuê
lại, ban ngày vẫn kinh doanh như bình thường nhưng buổi tối, nó thuộc về chúng tôi. Đúng là một nơi yên tĩnh lí tưởng để hỏi cung. Tôi đã đoán
trước là cô ta sẽ ra tay mà. Tôi đến Tala thường xuyên như vậy, hung
hăng đòi mua đàn ông như vậy, lại còn ôm ấp Lâm giữa chốn đông người,
tất cả chính là để dụ rắn ra khỏi hang.
Vừa vào nhà, Wata đã
nhenh nhẹn treo hai bàn tay bị trói của Laila lên, sau đó lấy cho tôi
một chiếc ghế, đặt trước mặt Laila, rồi đứng sang bên cạnh, sắp xếp các
loại khí giới rèn sắt cổ quá, tiếng kim loại va vào nha loảng xoảng.
Laila quần áo rách bươm, đầu tóc rối bù, nhìn các dụng cụ trong tay
Wata, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
“Laila, lâu rồi không gặp?” Tôi nói
Miếng giẻ bịt miệng Laila đã được lấy ra nhưng cô ta không hề lớn tiếng gào
thét, có lẽ biết rằng có kêu cứu cũng chẳng ích gì. Cô ta nhìn tôi chằm
chằm một lúc mới mở miệng nói: “Cô đã giết người!”
Không ngờ câu đầu tiên của cô ta lại là câu này, tôi hơi sừng sỡ, sau đó bình thản đáp: “Đúng vậy.”
Wata nói: “Abu, đừng phí lời với cô ta, mau hỏi bà Vương Bảo Ngọc ở đâu.”
Ngoài Hassan, Wata là người duy nhất biết mẹ tôi bị bắt cóc.
Laila liếc nhìn anh ta, cất giọng đầy mỉa mai: “Tưởng hỏi cái gì thì tôi sẽ trả lời cái đó sao, anh cũng thật…”
Không để cô ta nói hết câu, Wata đã bước lên túm chặt lấy cổ tay cô ta, “rắc” một tiếng, cánh tay phải của cô ta đã bị bẻ gãy. Laila, thét lên một
tiếng, đau đớn tưởng như sắp ngất. Tiếp sau, Wata lại đổ chậu nước đá đã chuẩn bị sẵn lên người cô ta. Hiện giờ, nhiệt độ ban đêm vẫn dưới không độ, tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy mấy cục đá nổi bồng bềnh trên mặt nước. Nước lạnh hắt lên người, cảm giác như thể ngàn mũi tên đâm vào
tim, nhưng lại khiến Laila không nhất đi được.
Wata lạnh lùng
nói: “Cô nương nhà ta hỏi cô cái gì thì cô hãy trả lời cái đó, không trả lời, ta sẽ không khách sáo bẻ nốt cánh tay kia của cô, sau đó là chân,
tiếp theo là gương mặt xinh đẹp này! Hiểu chưa hả?”
Tôi ở bên
cạnh nhìn mà cũng bất giác sợ rúm người lại. Tôi biết mãi sau này Wata
mới đi theo Hassan nên anh ta không có ấn tượng gì về Laila, nhưng dù
sao Laila cũng là một cô gái xinh đẹp, vậy mà anh ta nỡ lòng hành hạ như vậy. Nhưng cũng không trách được Wata, không vì người phụ nữ này, anh
ta cũng không cần phải ngồi tù cùng tôi suốt bảy tháng trời.
Dù đau đến chết đi sống lại. Laila vẫn tỏ ra cao ngạo, nói: “Vương Bảo Ngọc, mẹ cô chứ gì? Bà ta chết rồi!”
Wata thụi một cú vào bụng Laila, khiến người cô ta lập tức cong lại như một
con tôm, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu bà Vương Bảo Ngọc chết rồi, tối nay
cô cũng đừng hòng sống nữa.”
Laila vẫn cứng miệng, nói: “Ra tay đi!”
Wata bị cô ta chọc tức, định đánh nữa, nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Tôi
đưa tay điều chỉnh đèn để ánh sáng chiếu thẳng vào người mình, sau đó từ từ bỏ mạng che mặt xuống, nói: “Laila, ngẩng đầu lên nhìn tôi.” Từ khi
ra tù, bất luận đi đâu tôi đều đeo mạng che mặt, lúc nhìn thấy mặt tôi,
Laila không khỏi thét lên sợ hãi.
Đợi cô ta hét xong, tôi mới
chậm rãi nói: “Tôi hỏi cô một câu, cô hãy trả lời một câu. Nếu không tôi sẽ khiến cô giống như tôi, mọi nỗi nhục cô gây ra cho tôi, tôi sẽ hoàn
trả đầy đủ.”
Khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, cuối cùng cô ta nói: “Cô muốn biết điều gì?”
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Không biết.”
Wata lập tức đè cánh tay còn lại của Laila xuống, cô ta giận dữ hét lên:
“Tôi thực sự không biết. Từ năm ngoái tôi không hề rời khỏi Pakistan,
làm sao có thể sang Trung Quốc bắt cóc mẹ cô được.”
“Vậy tại sao cô biết mẹ tôi bị bắt cóc tới Pakistan?”
Cô ta cắn môi.
Wata gào lên: “Nói!”
Laila nói: “Ngải Mễ Lạp, nếu cô giết tôi, cô và Lâm vĩnh viễn không thể ở bên nhau được, cô có tin không?”
“Cô nương nhà tôi đương nhiên là sẽ ở bên cạnh đại nhân nhà tôi, tên Lâm đó là cái thá gì?” Wata nói rồi liếc mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ lạnh lùng nói: “Wata, vẽ một bông hoa lên mặt tiểu thư Laila đi.”
Dùng Lâm để uy hiếp tôi ư? Bây giờ, nó đã chẳng còn tác dụng đối với tôi rồi.
Wata đáp với vẻ phấn khởi: “Vâng!”
Laila lại hét lên: “Ngải Mễ Lạp, cô dám sao?”
“Đương nhiên là dám. Laila, tôi chỉ muốn tìm hiểu những chuyện mà tôi muốn
biết, đừng lôi những người không liên quan vào, tôi không có đủ kiên
nhẫn đâu.”
Cô ta nhìn tôi như nhìn một người xa lạ.
“Cô nói cô không biết chuyện của mẹ tôi, tôi làm sao tin cô được đây?
“Bởi vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả.” Cô ta nói.
Cô ta nói đúng, đây cũng là điều tôi nghĩ mãi không hiểu. Nói cho cùng hận thù giữa tôi và cô ta là vì Lâm, tại sao cô ta phải bắt cóc mẹ tôi? Lẽ
nào muốn dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi? Việc này thực sự là không cần
thiết.
Laila tiếp tục: “Ngải Mễ Lạp, tôi chỉ muốn cô biến mất khỏi thế giới này, mẹ cô thế nào không liên quan đến tôi.”
“Nói như vậy, việc đẩy tôi vào tù đúng là do cô sắp đặt?”
Cô ta im lặng, Wata vung tay cho cô ta một cái bạt tai. Lập tức có máu
chảy xuống từ khoé miệng cô ta. Tôi nhói mày, không hiểu sao tối nay
Wata lại nóng nảy như vậy.
Quay sang Laila, tôi nói tiếp: “Cô có
chối cũng vô ích thôi. Ngày tôi bị bắt đến nhà tù Peshawar, tôi đã nhìn
thấy cô ở trên phố, nếu không tôi thực sự không ngờ rằng trên đời này
lại có người phụ nữ lòng dạ độc ác như cô.”
Lần này, cô ta im lặng.
“Người tới sở cảnh sát gặp Jiahan cũng chính là cô phải không? Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại đẩy cả Jiahan vào nhà tù.”
Khi nhắc đến Jiahan, ánh mắt Laila có phần bối rối. “Jiahan là ai?”, cô ta hỏi.
Wata lại định chen ngang nhưng bị tôi chặn lại.
“Đúng, tôi dụ cô đến Changga, cũng chính tôi bắt cô đến đồn cảnh sát Changga,
nhưng tôi không biết Jiahan nào cả.” Laila nói tiếp.
Tôi và Wata
đưa mắt nhìn nhau, cô ta không biết Jiahan ư? Vậy người phụ nữ lôi
Jiahan ra khỏi đồn cảnh sát và tống cô ta vào nhà tù Peshawar là ai? Lẽ
nào còn có một người phụ nữ khác? Trong đầu tôi thoáng hiện lên một hình ảnh, lẽ nào là…
“Nếu cô có bản lĩnh lớn như vậy, tại sao không
cho tôi biến mất ngay ở Thượng Hải? Tại sao còn tốn công dụ tôi tới
đây?” Tôi tiếp tục hỏi.
Cô ta nhìn tôi với vẻ khinh thường, tròng mắt như thể sắp toé lửa.
“Là cô không đủ khả năng hay thực ra cô không dám để tôi chết? Cô sợ “ném chuột vỡ bình”, sợ Lâm chứ gì?”
Tôi vừa nhắc đến Lâm, Laila đã tỏ ra vô cùng kích động. “Tôi mà lại không
dám sao?” Cô ta gào lên: “Sao cô không chết đi, Ngải Mễ Lạp, cô cướp
chồng của người khác mà vẫn còn hùng hồn vậy, thật vô liêm sỉ!” Dứt lời, cô ta nhổ nước bọt vào mặt tôi.
Không đề phòng, tôi không tránh
kịp. Wata tức điên, vung tay định đánh cô ta, tôi ngăn lại, sau đó đưa
tay lau nước bọt dính trên má, chậm rãi nói: “Laila Sayer Mufti, cô là
người Pashtun, sinh ra trong một gia đình địa chỉ giàu có ở Sindh, từ
nhỏ đã có đính ước với Hassan Naboo Hardel, cũng là người của một gia
tộc danh giá, nhưng buổi tối trước ngày cử hành hôn lễ, cô lại bỏ trốn
cùng Ngô Thiên Kỳ, người bạn thân nhất của chồng mình. Trong quá trình
truy đuổi, Ngô Thiên Kỳ bị biết chết, cô may mắn trốn thoát, sau đó lại
bám lấy em trai của anh ta là Ngô Thượng Lâm. Giờ đây, cô quay trở lại
Pakistan với tư cách là vị hôn thê của Ngô Thượng Lâm. Chà hà, kĩ nữ nổi tiếng nhất ở Tala cũng không lợi hại bằng cô đâu.”
Lúc đầu,
Laila không hiểu tôi muốn nói gì, chỉ vểnh mặt lên nghe, đến khi tôi mỉa mai cô ta chẳng qua chỉ là một con điếm, cô ta tức giận nhảy dựng lên.
Wata sớm đã phòn bị, lại ấn người cô ta xuống. Cô ta nổi điên, lại nhổ
nước bọt, lần này tôi tránh được.
“Ahmed Vicsue Mufti, cũng chính là chú cô, hiện nay là thống soái của tỉnh biên giới Tây Bắc và Liên
minh Phương Bắc. Cô đoán xem Ngô Thượng Lâm đính hôn với cô có bao nhiêu phần là vì chú của cô?”
“Mẹ kiếp!” Cô ta tức giận buột miệng chửi.
“Phải rồi, Ngô Thượng Lâm mãi không chịu cưới cô có phải vì mặc dù có được
súng Maxim nhưng Ahmed vẫn không đánh bại được quân Muja? Laila, tôi
nghe nói đại nhân Ahmed còn có một đứa con gái xinh như hoa như ngọc,
trẻ trung hơn cô nhiều, cũng muốn gả cho Lâm. Tình cảm giữa hai chị em
cô tốt thật đấy, còn muốn lấy chung một chồng.”
Wata ở phía sau thúc giục: “Abu, tôi biết cô tức giận, nhưng thời gian quý báu, cô nên hỏi những việc quan trọng trước.”
Được rồi, tôi tự nhủ. Đang muốn hỏi tiếp chuyện của thôn Gamma và mẹ tôi thì “uỳnh” một tiếng, căn nhà tưởng như rung chuyển. Có người đạp mạnh vào
cánh cửa. Tôi, Wata và Laila đều bị giật mình bởi âm thanh này. Wata
nhanh chân nhảy tới chắn trước mặt tôi, tôi vội kêu lên: “Laila!”, ý bảo anh ta lôi Laila cùng chạy ra lối cửa sau, nhưng Wata không thèm bận
tâm, cứ nhìn về phía cửa nhà đầy cảnh giác. Đối với anh ta, tính mạng
của tôi quan trọng hơn cả. Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã bị đạp tung ra,
đổ rầm xuống đất, cát bụi bay tung toé, năm, sáu người bước ra từ trong
đám cát bụi, mặc dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng có thể thấy trên tay mỗi người đều có súng.
Wata kêu lên: “Trời, mụ phù thuỷ cũng đến rồi!”
Tôi không biết “mụ phù thuỷ” là ai, chỉ thấy Laila đột nhiên hai mắt sáng bừng, cất tiếng gọi: “Sumy phu nhân, con ở đây!”
Wata nghe thấy Laila kêu lên, tức giận vung tay định đánh. Tôi vội kéo anh ta đi nhưng không kịp nữa.
Khói bụi tan dần, trong lò rèn chật chội bỗng chốc có tới gần chục người
chen chúc, một người phụ nữ đeo khăn voan đen tập tễnh đi vào. Bà ta tuy không còn trẻ trung lắm nhưng nhan sắc thì vẫn xinh đẹp hơn người.
Lúc nhìn thấy bà ta, tôi thầm thở dài, không cần Laila gọi lần nữa tôi cũng biết bà ta là ai. Chính là Sumy, người phụ nữ đjep nhất vùng Trung Á,
ngay cả Laila vẫn kém xa bà ta.
Sumy quét mắt nhìn từng người
trong nhà, khi thấy tôi, bà ta hơi khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi
chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy của bà ta như rực sáng. Laila đứng bên cạnh tôi gọi nhưng Sumy không để ý đến cô ta, đôi mắt tuyệt đẹp chỉ nhần
chằm chằm vào tôi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Lúc đó lẽ ra không nên thả cô đi.”
Tất cả những người tỏng phòng, bao gồm cả Laila, đều
sửng sốt, chỉ có tôi hiểu bà ta đang nói đến chuyện năm đó gặp tôi trong kĩ viện Changga. Tôi không nói gì, nhưng Wata lại mỉa mai một câu:
“Những việc lẽ ra không nên làm thì đừng nói nữa.”
Sumy vờ như
không nghe thấy, chỉ nói: “Thật không ngờ cô lại táo bạo như vậy, bảy
tháng ở trong nhà tù Peshawar, không chỉ bảo toàn tính mạng mà còn giết
chết cả Hutu.”
Tôi sững sờ, hỏi: “Bà biết Hutu?”
“Đương
nhiên là ta biết.” Bà ta chậm rãi nói: “Ta còn biết cô hợp sức với một
cô gái tên là Jiahan để giết Hutu, nhưng cô gái đó không may mắn như cô
nên đã chết vào hôm đó.”
Mặt tôi vẫn không có biểu cảm gì nhưng
lồng ngực bắt đầu phập phồng mãnh liệt. “Người phụ nữ gặp Jiahan ở đồng
cảnh sát Changga chính là bà sao?”
Sumy khẽ thở dài. “Thật đáng tiếc, cô ta không chịu ra tay với cô/”
Tôi tức đếm run người. Ra là vậy, bà ta mới là kẻ đứng sau giật dây. Từ
trước đến nay, tôi vẫn cho rằng người hãm hại tôi vào tù chính là Laila, chưa từng nghĩ sẽ là bà ta, Sumy phu nhân, mẹ nuôi của Lâm.
“Tại sao vậy?” Ba chữ này cứ quanh quẩn trong đầu nhưng tôi không sao thốt
nên lời. Nhớ lại dáng vẻ tiều tuỵ của anh, đương nhiên tôi biết là tại
sao. Vì Rajput, vì người trong bộ tộc và vì đại nghiệp ngàn thu quay trở về quê hương, Sumy tuyệt đối không cho phép con trai mình vì một đứa
con gái dị tộc mà từ bỏ cơ hội kết thông gia với gia tộc Mufti, cũng
tuyệt đối không cho phép anh rút khỏi cuộc chiến này. Còn tôi, chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật nhỏ bé đã bước nhầm vào cuộc chiến này, chỉ
cần đá đi là xong. Nhưng cú đá này thật quá ư tàn nhẫn, khiến toàn thân
tôi ớn lạnh.
Sumy lại từ tốn nói: “Ta đã xem thường cô rồi, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cô có thể xoay sở được số quân phí
lớn như vậy cho Hardel.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, quay sang Wata,
chẳng lẽ có kẻ tiết lộ thông tin này cho phe đối địch? Wata thấy tôi
nhìn thì đánh mắt ra hiệu, để lộ lựu đạn hơi cay đang giấu trong tay.
Tôi giật mình, vội dùng ánh mắt để ra hiệu ngăn cản, làm như thế quá
nguy hiểm! Wata khẽ đưa tay phải lên, ngón trỏ chếch về phía cửa sau,
anh ta đang bảo tôi chạy ra ngoài theo lối đó, tôi khẽ lắc đầu. Nếu tôi
chạy trốn, anh ta sẽ thành bia đỡ đạn cho tôi, trước nhiều họng súng như thế này, chết là cái chắc.
Đang lúc bần bần, Sumy nói gì tôi
cũng không nghe rõ, chỉ nghe được câu cuối cùng bà ta nói với thuộc hạ:
“Đưa hai người này đi!” Wata hít một hơi thật sâu, chuẩn bị ném lựu đạn
hơi cay, đột nhiên giọng của Hassan vang lên từ đằng sau: “Xin hỏi Sumy
phu nhân muốn đưa người của tôi đi đâu?”
Vẻ đắc thắng của Sumy
đột nhiên biến mất, bà ta nhìn bóng dáng Hassan từ cửa sau bước vào như
thể chỉ hận không lột da anh ta được. Tôi quay đầu nhìn, thấy biểu cảm
của Hassan cũng như thể hận không thể lột da tôi được. Tôi chột dạ, nhủ
thầm: “Đại nhân, tôi biết anh giỏi, nhưng giỏi đến mấy cũng không thể
đơn thương độc mã nghenh ngang bước vào hang cọp thế này được, súng đạn
không có mắt đâu.”
Hassan cất tiếng chào Sumy: “Sumy phu nhân, đã lâu không gặp.” Giọng không lớn nhưng rất nghiêm nghị.
Từ lúc Hassan xuất hiện, Sumy chưa hề rời mắt khỏi anh ta, đó là ánh mắt
chất chứa sự thù hận khôn cùng. “Hardel? Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Từ thái độ thù địch, Sumy đã quay ngoắt sang thái độ dửng dưng, bà ta
nói vậy nhưng ngữ điệu lại không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Hassan nói:
“Bạn tôi và tiểu thư Laila hình như có chút hiểu lầm, khi về, tôi sẽ
nghiêm khắc quản thúc cô ấy, Sumy phu nhân có thể rộng lòng bỏ qua
chuyện hôm nay không?” Mấy tên thuộc hạ của Sumy vừa khe Hassan nói vậy, liền tỏ vẻ khinh thường, với lợi thế về người và vũ khí, họ sao có thể
dễ dàng bỏ qua cho chúng tôi.
Hassan vừa dứt lời, một người bị
trói chặt cả chân lẫn tay như chiếc bánh chưng bị ném vào phòng từ cửa
sau, phía ngoài có tiếng nói: “Đại nhân, đột 4 đã sẵn sàng, quân địch đã bị tước hết vũ khí.”
Nhất thời, cả căn phòng im phăng phắc, mấy
tay súng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không nhìn thấy tình hình bên ngoài
nhưng nghe lời này thì có thể đoán được người của Hassan đã kiểm soát
tình hình. Sumy sa sầm mặt.
Hassan nói:”Sumy phu nhân, chúng ta ai nấy đưa người của mình về, như vậy có được không?”
“Bạn của anh đã giết một thuộc hạ của ta, còn bắt cóc đánh đập con dâu tương lại của ta. Sao có thể giải quyết như vậy là xong được?” Sumy hậm hực
nói.
Hassan lại hỏi: “Ồ, vậy mà muốn như thế nào?”
Sumy mở miệng nhưng lại không nói lời nào, sắc mặt vô cùng khó coi.
Từ lúc bước vào lò rèn đến giờ, Hassan không hề nhìn Laila, cũng không
thèm nhìn tôi. Anh ta không nhìn tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng ngay
cả Laila cũng không đoái hoài thì hình như là có vấn đề, hoặc là tại tôi quá nhạy cảm. Nhưng mỗi khi nhắc đến Laila, giọng điệu của anh ta rõ
ràng là rất dịu dàng mà.
Tôi hết nhìn Hassan lại quay sang nhìn
Sumy. Sau câu “bà muốn như thế nào?” của Hassan, không khí trong phòng
lại rơi vào cảnh căng thẳng, im ắng. Trên mặt Sumy lộ rõ vẻ do dự, tình
hình hiện giờ là Hassan đang kiểm soát toàn cục nhưng mấy khẩu súng
trong nhà vẫn đang chĩa về phía tôi và Wata, chỉ cần một sơ suất nhỏ,
hai bên đều sẽ thương vong. Đang nghĩ ngợi thì tôi nghe thấy “xoẹt” một
tiếng, ngay sau đó cổ tôi đau nhói. Laila đột nhiên vùng dậy, một con
dao găm sáng loáng kề ngay cổ tôi.
Wata bẻ gãy một tay của Laila
nhưng cô ta vẫn còn cánh tay kia, hơn nữa chúng tôi đều quên không tịch
thu con dao Skija của cô ta.
“Anh dám tiến thêm một bước, tôi sẽ
không khách sáo!” Laila nấp sau lưng tôi, thấy Wata định nhào tới cứu,
cô ta lập tức quát lên, đồng thời ấn mạnh tay xuống, máu rỉ ra trên cổ
tôi, Wata lập tức không dám cử động.
“Bảo người của anh lui hết đi!” Laila quay sang ra lệnh cho Hassan.
“Lùi ra!” Laila một lần nữa hét lên.
Khoé môi Hassan khẽ động đậy, ai cũng tưởng anh ta sẽ nói những lời hùng hồn nào đó, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy gì, thế là lại đồng loạt dồn ánh
mắt về phía tôi.
Laila có vẻ mất bình tĩnh, quát: “Anh…mau tránh ra!”
Thật bất ngờ, câu trả lời của Hassan chỉ là một tiếng thở dài rất khẽ và tiếng gọi: “Laila.”
Hai chữ “Laila” vừa thốt ra, nét mặt của tất cả mọi người trong phòng đều
biến đổi. Có người bối rối phẫn nộ, có người ngỡ ngàng không hiểu, còn
tôi thì thấy tim mình đập mạnh như trống đánh, không phải tôi không biết vị trí của cô ta trong lòng Hassan nhưng thực sự không ngờ trong hoàn
cảnh như thế này, anh ta lại đột nhiên xao lòng.
Đột nhiên Sumy
lớn tiếng gọi: “Laila, lại đây!” Tiếng gọi này chẳng khác gì sét đánh
ngang tai, Laia giật bắn người, vẻ mềm yếu trên mặt lập tức biến mất, cô ta đáp “vâng” rồi lảng tránh ánh mắt của Hassan, đẩy tôi đi về phía
Sumy.
Hassan vội nói: “Đợi đã! Lẽ nào Sumy phu nhân đã quên hiệp định đình chiến rồi? Nếu…”
Sumy ngắt lời anh ta: “Nếu phải ra tay, cũng là các anh bội ước trước.”
Laila vừa đẩy tôi vừa quát: “Đi nhanh lên!” Tôi cố tình lừng chừng để kéo dài thời gian, liếc thấy Wata đang lén tiến lại gần. Bỗng một giọng đàn ông dõng dạc quát lớn ở bên ngoài: “Sumy phu nhân, hãy đưa Laila ra ngoài!”
Laila quay đầu lại. “Lâm?”
Sumy cũng ngẩng đầu nhìn về phía có giọng nói.
Lần này, ngay cả Hassan cũng biến sắc mặt, chỉ có tôi là không bất ngờ. Tôi từ từ đưa tay lên gần ngực của Laila, đừng quên là tôi cũng có sao. Tôi không muốn một lần nữa rơi vào nanh vuốt của mụ phù thuỷ này, sự xuất
hiện của Lâm khiến mọi người phân tân, cũng là thời cơ tốt nhất để tấn
công, Laila mừng rỡ hỏi: “Lâm, anh đến rồi sao?”
Lâm nói: “Để Hardel và cô ấy lại…Laila, em và Sumy phu nhân ra đây.”
Tôi khựng lại. Sau khi nghe thấy Lâm bảo thả tôi ra, nét mặt Laila lộ rõ vẻ ngạc nhiên và không can tâm. “Anh vội vã chạy đến đây, vẫn là vì…” Câu
này, cô ta nói rất khẽ, nhưng vì ở ngay ben tai nên tôi nghe thấy rất
rõ, lòng thầm nhủ không ổn rồi, gần như theo bản năng, tôi dùng con dao
Skija trong tay gạt con dao găm mà Laila đang kề vào cổ tôi ra, cùng lúc đó, con dao trong tay Laila cũng đâm mạnh xuống.
Hành động đột
ngột ngày khiến cho những người ở bên trong và bên ngoài căn nhà đều
giật mình hoảng sợ, “keng” một tiếng, con dao Skija trong tay Laila gãy
làm đôi. Xung lực khiến cả hai chúng tôi bị bắn ra ngoài. Cô ta nhìn con dao bị gãy trong tay với vẻ khó tin, còn tôi mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng vẫn không khỏi sửng sốt, cứ tưởng cả hai con dao sẽ cùng sứt
mẻ, không ngờ lại có kết cục như thế này. Sau này, Hassn giải thích rằng vì người thợ rèn yêu thương người con gái út hơn, nhưng tôi nghĩ có lẽ
do tôi gặp may, hoặc số phận đã định tôi không được chết vào hôm đó.
Khi ngã xuống đất, tôi nghe thấy tiếng la hét và vật lộn hỗn loạn. Nhưng
ngay sau đó là một loạt tiếng súng nổ, đạn găm xuống nền đất giữa tôi và Laila. Nháy mắt, tất cả đều đứng im, không dám manh động.
“Ái
chà, các người rõ ràng là đang làm loạn mà!” Một giọng the thé vang lên
bên ngoài lò rèn. “Lại còn đánh nhau thật nữa chứ! Hiệp định đình chiến
với hai người chỉ là một tờ giấy trắng thôi có phải không?”
Nhân lúc rối loạn, tôi bò tới một chỗ an toàn, đột nhiên người đó hỏi: “Abu Bostan! Cô lại đổ thêm dầu vào lửa có phải không?”
Tôi kinh ngạc khí nhận ra giọng nói đó là của Darla, giám ngục trưởng của
nhà tù Peshawar. Sao anh ta lại xuất hiện ở đây, còn dẫn theo một đội
cảnh sát nữa?
Ngay từ khi Darla đi theo phu nhân Pei đến nhà
Hassan, tôi đã thấy lạ rồi, sau này mới biết, trong vòng vài tháng ngắn
ngủi sau khi tôi ra tù, Darla đã được phu nhân Pei đặc cách đề bạt làm
Sở trưởng Sở Cảnh sát Peshawar, phụ trách trị an trong thành phố.
Darla đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Sumy phu nhân, đại nhân Ahmed đã được phu nhân Pei mời đến nhà rồi, giờ mời bà và cậu Hai tới đó.” Anh ta quay
sang Hassan, tiếp lời: “Đại nhân Hardel, mời ngài cùng đi luôn.”
Hassan đưa mắt nhìn tôi, tôi gật đầu, ý nói dù bị thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, lúc này, anh ta mới hạ giọng ra lệnh: “Đội 4 nghe lệnh!”
Lập tức có tiếng hộ vệ ở bên ngoài trả lời: “Rõ!”
“Hộ tống tiểu thư Abu về doanh trại!”
“Tuân lệnh.”
“Kẻ nào ngăn cả, giết không tha!”
“Rõ!”
Darle khẽ nhíu mày, hiện giờ, anh ta là Sở trưởng Sở Cảnh sát Peshawar, có
người ngang nhiên nói “giết không tha” trước mặt anh ta, đúng là không
phải phép lắm.
Hassan dặn dò xong mọi việc mới đi ra ngoài, lập
tức có hộ vệ ngầm theo sát bảo vệ. Tôi cùng Wata rút lui theo cửa sau,
còn người của Sumy thì đi theo lối cửa trước. Tôi kiềm chế bản thân để
không nhìn về hướng đó nữa, ngoại trừ lúc Lâm bất ngờ xông vào nhà tôi,
tôi không nhìn anh thêm lần nào nữa nhưng cũng đủ thấy cánh tay anh bị
băng bó, trên vai còn hiện rõ vệt máu tươi, sắc mặt thì vô cùng nhợt
nhạt.
Đoàn người của Liên minh Phương Bắc đã gần ra đến cửa,
Hassan đi sau họ vài bước. Sumy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn
Hassan, hỏi: “Đại nhân lo lắng cho cô Abu Bostan như vậy, chắc hẳn cô ta chính là người mà đại nhân yêu quý?”
Nghe lời này, Hassan hơi
sửng sốt, tôi cũng sửng sốt. Trong lúc lơ đãng, tôi liếc thấy Lâm, bóng
dáng gầy gò của anh trong phút chốc chiếm hữu toàn bộ tầm nhìn của tôi.
Như thể cảm nhận được cái nhìn của tôi, Lâm cũng quay đầu lại, đôi mắt
đen láy nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch. Trong mắt anh là một màu đem
thăm thẳm của những cảm xúc mãnh liệt bị kìm nén, lại như thể sự u buồn
khó hiểu đang bừng bừng trỗi dậy, mạnh mẽ tới mức có thể thiêu đốt trái
tim tôi. Một cảm giác đau nhói đột nhiên len lỏi trong trái tim tôi. Một cảm giác đau nhói đột nhiên len lỏi trong tim, tôi khẽ kêu lên một
tiếng, Wata lập tức đỡ lấy tôi.
Hassan quay lại nhìn tôi. Lâm
định bước đến nhưng Sumy bình tĩnh ngăn lại. Tôi vội bỏ bàn tay ôm ngực
xuống, nói với Wata: “Không sao, đi thôi!” rồi quay người, không nhìn
lại nữa.
Cũng may, cơn đau đến đột ngột nhưng đi cũng rất nhanh,
chỉ có điều trán tôi ướt đẫm mồ hôi. Lúc tôi cố gắng theo các hộ vệ đi
ra ngoài, nghe thấy Hassan thản nhiên nói:”Sumy phu nhân có vẻ rất quan
tâm đến chuyện tiểu thư Abu có phải người mà tôi yêu quý hay không?”
“Nếu tiểu thư Abu không phải người mà đại nhân yêu quý, tôi thực không biết
đại nhân sẽ giải thích với phu nhân Pei về chuyện huy động binh lực tối
nay như thế nào?” Sumy nói.
Wata tức giận mắng một câu: “Liên quan quái gì đến bà!”
Tối nay anh ta thực sự vô cùng nóng nảy.
Đám hộ vệ theo lệnh của Hassan, đưa thẳng tôi đến trại tị nạn ở ngoại ô
Peshawar, cũng chính là tổng bộ của quân Muja trong lãnh thổ Pakistan.
Doanh trại nằm ở ngoại ô Peshawar, trên một vùng đất bằng phẳng thuộc thung
lũng Swat, hai bên là các dãy núi dựng đứng mà phải vượt qua mới tới
được. Lần đầu tiên nhìn thấy trại tị nạn, tôi có cảm giác đây là một thị trấn thu nhỏ được dựng bởi hàng loạt lều bạt trải dài mênh mông, trong
đó phần lớn là để ở, cũng có không ít những cửa hàng bán nhu yếu phẩm,
quán trà, cửa hàng đồ kim loại…thậm chí còn có cả trạm y tế.
Doanh trại này được dựng cũng đã lâu, sau đó lại nhận được viện trợ của các
bên nên tương đối kiên cố, vững chắc, cạnh những căn lều đơn sơ nối liền nhau là căn cứ quân sự, thao trường và kho súng đạn, tất cả đều rất là
ngay ngắn, chỉnh tề.
Khi chúng tôi tới nơi đã là lúc bình minh,
cả doanh trại vừa tỉnh giấc, phụ nữ gánh nước, trẻ con nô đùa, còn có cả những người đàn ông dắt mất con dê đang nhớn nhác gọi nhau. Thấy chúng
tôi đi qua, ai cùng dừng lại, mỉm cười chào hỏi, nụ cười trong ánh nắng
sớm mai vô cùng rạng rỡ. Như cách ăn mặc, tôi thấy đa phần là người
Pashtun nhưng cũng có cả người Tajik, Kazakh và Uzbek…
Những nơi
tầm mắt chạm tới đều có vẻ vô cùng yên bình, ngay cả những bóng người
đeo súng ống chốc chốc xuất hiện cũng trở nên hiền hoà hơn. Hộ vệ dẫn
tôi đến một căn phòng vuông vắn giữua một dãy lều nối liền nhau.
“Tiểu thư Abu, rất xin lỗi.” Sau khi vào phòng, đội trưởng đội 4 nói với tôi.
Tôi đang mải ngắm nghía các căn phòng, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên vẻ
khó hiểu, đang lơ ngơ không biết anh ta xin lõi vì cái gì thì thấy binh
sĩ lần lượt đi ra ngoài, cánh cửa bị đóng sầm lại và khoá chặt, sau đó
còn đóng đinh rất chắc chắn.
Tôi sửng sốt hỏi: “Tại sao các anh lại nhốt tôi? Có chuyện gì vậy?”
Người đội trưởng đứng ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư Abu, đại nhân nói nếu tiểu
thư rời khỏi căn phòng này một bước, một người trong chúng tôi sẽ phái
đến toà án quân sự, rời khỏi đây mười bước, cả đội 4 sẽ bị cắt lương
thưởng ba tháng!”
“Vì vậy các anh nhốt tôi lại sao?” Tôi tức giận đập cửa rầm rầm, sau đó lại nhào về phía cửa sổ, đập lên cửa kính: “Lại còn đóng đinh ở cửa sổ nữa ư?”
“Để đề phòng cô trèo qua cửa sổ, thưa tiểu thư!”
Tôi đoán lần này Hassan tức giận thật rồi, dù có cười đùa lấy lòng cũng vô
dụng, nhưng tôi không ngờ anh ta sẽ nhốt tôi ở đây. Căn phòng này khiến
tôi nhớ tới khoảng thời gian khủng khiếp khi bị nhốt trong hầm tối không ánh mặt trời.
“Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ phá nát chỗ này!” Nghĩ chưa đủ sức uy hiếp, tôi lại gào lên qua ô cửa sổ: “Tôi sẽ dùng Skija!”
Đám binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, uy lực của Skija người người đều biết, sau
một hồi thì thầm bàn bạc, vài binh sĩ chạy đi, giây lát sau dẫn theo
Wata bị trói chặt cứng đến. Đội trưởng lớn tiếng nói: “Tiểu thư Abu, đại nhân nói, nếu cô không nghe lời thì cứ trừng phạt Wata và cả Ceda nữa.”
Dưới sự kìm kẹp của mấy đôi tay hộ pháp, Wata đến giãy giũa còn khó chứ đừng nói là thoát thân, thấy bộ dạng thảm hại của anh ta, tôi bỗng mềm lòng, bụng thầm rủa Hassan đúng là đồ tàn nhẫn.
Đội trưởng lại nói:
“Đại nhân vẫn cứ thương yêu tiểu thư, nếu tiểu thư cần gì thì cứ nói,
nhưng tạm thời không được ra ngoài, đại nhân bảo tiểu thư…” ngập ngừng
một lúc anh ta mới bắt chước khẩu khí của Hassan, nói tiếp: “đóng cửa
kiểm điểm lỗi lầm của mình.” Thấy tôi không còn đập cửa kêu gào nữa, mặt anh ta dãn ra, thậm chí còn có vẻ buồn cười. Có người vô vào vai Wata,
mỉm cười nói gì đó, hình như là nói đùa vì ngay cả Wata cũng cười phá
lên, vừa lắc đầu vừa nói, đáng tiếc là tôi không nghe thấy gì.
Xem ra không còn ai đồng cảm với nỗi bi thương của tôi nữa rồi. Cuối cùng, tôi chán nản hỏi: “Định nhốt tôi bao lâu?”
Đội trưởng cười, đáp: “Không biết, đại nhân đang phái người đi đốt quán ăn rồi.”
Tôi giật mình. “Đốt cái gì?”
“Quán Tala.” Đội trưởng nhẫn nại trả lời. “Tiểu thư Abu, đại nhân không thích cô suốt ngày đến quán ăn đó chơi nên bảo đội 6 đi san phẳng nó.”
Tôi nhảy dựng lên, kêu: “Đừng! Đừng đốt! Hassan, anh là một tên bạo chúa đáng ghét!”
Đám binh lính ôm vai bá cổ bỏ đi, ngoài Wata len lén nhìn tôi với vẻ lực bất tfng tâm ra, không ai thèm bận tâm tới tôi nữa.
Tôi vẫn gào lên: “Tôi vẫn chưa ăn món thịt viên nổi tiếng ở đó mà. Món thịt viên! Đừng đốt!”
Hơn một tiếng đồng hồ sau, đội trưởng đứng ngoài cửa cung kính nói: “Thưa
tiểu thư, đại nhân đã mời đầu bếp của quán Tala đến rồi, ông ta đang ở
trong bếp làm món thịt viên cho tiểu thư.”
Tôi giật nảy mình, tại sao Hassan lại có thể khoa trương đến mức này chứ?
“Quán ăn đã bị đốt rồi sao?” Tôi vội hỏi.
“Chưa ạ.” Đội trưởng tiếp tục cung kính đáp. “Đại nhân đã mua lại nó. Nếu
tiểu thư thích thì có thể ăn món thịt viên bất kì lúc nào, đại nhân còn
nói món cơm bốc của quán đó rất ngon, hỏi tiểu thư có muốn nếm thử hay
không.”
Tôi không cần! Tôi muốn đi ngủ để bình ổn lại tâm trí đang hỗn loạn của mình đã.
Đến buổi chiều ngày thứ ba từ khi tôi bị nhốt. Hassan mới xuất hiện. Lúc
đó, tôi đã ăn no một bụng thịt viên, tinh thần sảng khoái, lớn tiếng
chửi mắng: “Nếu không chịu thả tôi ra, tôi sẽ bỏ đi! Không bận tâm đến
Wata, cũng không bận tâm đến Ceda, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
Giọng Hassan thâm trầm vang lên ngoài cửa: “Em định đi đâu?” Cùng với câu hỏi đó, cửa phòng được mở ra, một cơn gió mang theo băng tuyết ở bên ngoài
lùa vào phòng, tôi rùng mình ớn lạnh, những lời lẽ hùng hồn bỗng chốc
đóng băng trong bụng hết cả.
Hassan chắp tay sau lưng, bước vào phòng, đến khi cách tôi khoảng một mét thì dừng lại, nhìn xuống, nói: “Em muốn bỏ đi ư?”
Tôi lùi lại một bước rồi ngẩng đầu lên nói: “Dù sao anh cũng không thể nhốt tôi.”
“Ta không nhốt em, em sẽ lại lấy mình làm mồi nhử.”
“…”
“Lúc trước, ta không đồng ý kế hoạch A của em! Chẳng phải em nói còn kế hoạch B sao?” Anh ta chất vấn.
“Kế hoạch B tạm thời chưa nghĩa ra. Hiện giờ chỉ có kế hoạch A, tôi sợ còn chần chừ, tình hình mẹ tôi sẽ càng tệ.”
“Vậy lần này em có tìm thấy mẹ không?”
Tôi cứng họng.
“Thực lực đối phương còn chưa nắm rõ mà em đã dám manh động như thế ư?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Hassan không nhìn gương mặt đang vô cùng tức giận của tôi, nói: “Mễ Lạp, ta đã nói có thể bảo vệ em trong toàn lưu vực sống Broughton, đúng không?”
Tôi gật đầu. Năm đó, khi anh ta bảo mấy bà thím đến thuyết phục tôi kết
hôn, đã từng nói câu này, không hiểu sao bây giờ lại nhắc lại. Anh ta
tiếp tục: “Ý của câu này là thế lực của ta chỉ gói gọin ở Broughton, còn đây là Peshawar.”
Sắc mặt tôi trở nên vô cùng khó coi, đúng là
tôi đã không nghĩ đến điều này. Hassan đang nói với tôi rằng mặc dù anh
ta có thế lực hùng mạnh nhưng ở Peshawar, chưa chắc có thể hô mưa gọi
gió. Thực tế cho thấy Peshawar hiện nay đang trong thế chân vạc giữa
Liên minh Phương Bắc, quân Muja và chính phủ Pakistan, chẳng lực lượng
nào chiếm ưu thế số một nên không ai dám manh động.
Bị quở trách, tôi chỉ biết im lặng, Hassan nói xong cũng trầm ngân, không khí trong
phòng trở nên ngột ngạt vô cùng. Một lúc lâu sau, anh ta mới tiếp tục:
“Ta biết em sốt ruột, nhưng tình hình hiện tại…” dừng lại một lúc anh ta mới nói: “Ta cứu em ra khỏi tù cũng chính là tuyên bố với mọi người
rằng em được ra bảo vệ, nếu em gặp nạn cũng tức là ta kém cỏi. Lần này
cấm túc em vài ngày là để xoa dịu những lời đồn đại ở ngoài kia. Mễ Lạp, em đừng quên đây là Pakistam, phụ nữ không được ngang nhiên xuất đầu lộ diện, đừng nói đến chuyện nửa đêm chạy đến Tala quậy phá. Em mua một
người đàn ông về, ta có thể nhượng bộ, nhưng lần này em đã giết người,
lại còn là người của Liên minh Phương Bắc!”
Tôi cúi gằm mặt
xuống, nghe anh ta phân tích như vây, tôi đã nhận thức được rằng hành
động của mình quá sơ suất và liều lĩnh, nếu không có anh ta, chắc tôi đã trở thành tù nhân của Sumy rồi.
Cuối cùng, tôi ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”
Sắc mặt Hassan hơi dịu đi.
Tôi lại khẽ nói: “Những điều anh nói, thực ra tôi đều biết, nhưng tôi sợ mình chẳng sống được bao lâu nữa nên mới sốt ruột.”
Anh ta không nói gì.
“Đừng nói tôi sẽ không sao. Sức khoẻ tôi thế nào, tôi biết. Tôi trúng độc lam băng phải không?”
Hassan tiếp tục im lặng, giọng tôi trở nên khô khốc: “Tôi…đã nghe lỏm lời của
bác sĩ, ông ta nói tôi không có cách cắt cơn ngay lập tức, mà tôi cũng
không biết cách tự cứu mình, cho nên mới nóng lòng tìm mẹ.”
Giọng của Hassan trở nên ôn hoà hơn: “Mễ Lạp, em không cần quá lo lắng đến
sức khoẻ của mình, em còn ở Pakistan ngày nào, ta sẽ bảo vệ em chu đáo
ngày đó.”
Tôi gượng cười, nói: “Cảm ơn anh.”
Hình như đàn
ông đều rất thích câu nói này. Hiện giờ, sau khi đã trải qua kiếp nạn,
tôi đã không còn tin tưởng vào lời hứa hẹn này nữa, nhưng bất luận thế
nào vẫn phải cảm ơn sự chân thành của người nói ra câu đó.
Giây
lát sau, như thể sự nhớ ra, Hassan nói: “Phải rồi, hôm nay ta muốn em
cùng ta đến tham gia bữa tiệc mừng chiến thẳng của phu nhân Pei.”
“Tiệc mừng chiến thắng?”
Anh ta gật đầu: “Phải, phu nhân Pei đã giành thắng lợi ngay trận đầu của chiến dịch bầu cử thủ tướng.”
Dứt lời Hassan bảo người chuẩn bị đồ tắm rửa và mang quần áo, trang sức
vào. Chẳng bao lâu sau, cả mặt bàn như được rải đầy châu báu lấp lánh
hoa cả mắt.
“Ta biết em chỉ mặc quần áo tối màu, nhưng đi dự tiệc mà ăn mặc giản dị quá cũng không hay, ta đã bảo người chọn cho em vài
bộ nữ trang, nhớ đeo cả Khổng tước Lam tím đấy.” Anh ta vừa nói vừa đưa
tay day huyệt thái dượng, vẻ mặt mệt mỏi. Nghe đám hộ vệ nói, một ngày
trước vụ tra hỏi Laila, có người đã lẻn vào một cơ sở nghiên cứu bí mật
của quân Muja, ăn cắp một nghiên cứu rất có giá trị mà thần không biết
quỷ không hay, chuyện này chưa giải quyết xong đã đến vụ làm loạn ở lò
rèn, Hassan phải chạy quay chạy lại tất nhiên là vô cùng mệt mỏi.
Nhìn đống nữ trang và quần áo lấp lánh trên bàn, tôi liền nói: “Tôi không đi đâu.”
“Tại sao?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Không tại sao cả, chỉ là không muốn đi thôi.” Tôi nhíu mày, đáp. Mặc dù tôi
đã hứa chỉ cần Hassan ngỏ lời, tôi sẽ cưới anh ta, nhưng tôi vẫn không
muốn cùng anh ta xuất hiện ở nơi công cộng. Từ sâu thẳm đáy lòng, tôi
vẫn cự tuyệt thân phận nữ chủ nhân của gia tộc Hardel này.
“Nếu
em không náo loạn ở lò rèn, không ai biết đến sự tồn tại của em, đương
nhiên là em có thể không đi…Nhưng bây giờ, khắp Peshawar, còn ai không
biết ta đang sống chung với một cô gái có tên Abu Bostan?”
“Sống chung? Thế này…hoàn toàn không thể coi là sống chung được…Là hai phòng!”
“Mười phòng cũng vô ích! Thôi, em đi tắm đi.”
Tôi nhăn nhó hỏi: “Thật sự phải đi sao?”
Anh ta gật đầu. Bây giờ tôi đã biết thế nào là sai một li đi một dặm, chỉ còn cách miễn cưỡng đi lấy đồ tắm.
“Dinh thự của phu nhân Pei là một quần thể kiến trúc từ thế kỉ thứ mười tám,
vườn hoa phía sau nhà có thể xếp vào hàng đầu ở Trung Á, em cứ coi như
tới đó hít thở không khí trong lành đi, nếu không muốn để người ta thấy mặt có thể đeo khăn voan.” Có lẽ vì thấy nét mặt phụng phịu của tôi quá đáng thuơg, Hassan vội xoa dịu.
“Nhưng người của Liên minh Phương Bắc cũng sẽ tới. Cứ thấy bọn họ là tôi lại bực mình.”
“Chính vì bọn họ đều tới nên em mới cần phải đi.” Bỗng anh ta đổi giọng, thì thầm hỏi: “Em quên mục đích của kế hoạch rồi à?”
Tôi quay phắt đầu lại.
“Nếu em không quên, hãy đi cùng, nhưng em phải hứa với ta sẽ kiềm chế tính nóng nảy của mình.”
Tôi ngậm chặt miệng, ý bảo sẽ không nói tiếng nào.
“Nếu em còn gây chuyện, ta sẽ không cứu em!”
Tôi lừ mắt nhìn anh ta.
“Ta nói thật đấy.”
“Đưa tay đây!” Tôi bỗng nói.
“Hả?”
“Đưa tay đây, tặng anh một món quà.”
Hassan nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn chìa tay ra. Tôi lấy ra một đồng xu, thận trọng đặt lên lòng bàn tay của anh ta.
“Em vẫn còn tiền xu ư?” Sau khi nhìn kĩ vật ở trong tay, anh ta kinh ngạc hỏi.
Sau vụ đổi tiền lấy bạc, tiền xu rất hiếm khi xuất hiện ở Pakistan. Tôi chỉ vào lòng bàn tay Hassan, nói: “Hãy nhìn kĩ, đây không phải là tiền xu
của Pakistan mà là đồng một tệ khắc hình hoa mẫu đơn của Trung Quốc
chúng tôi, đáng giá hơn nhiều so với tiền xu của nước anh đấy.”
“Ừ, em lấy nó ở đâu vậy?”
“Mua ở chợ đen.” Tôi phải bỏ tới mười Rupi mới đổi được đồng xu này, lúc mua có lẽ chỉ vì nhớ nhà.
“Ồ, vậy lượng bạc bên trong cũng vượt giá trị của nó?”
“Không.” Tôi trừng mắt. “Tôi đưa nó cho anh để làm bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?”
Tôi ngẩng đầy lên, trịnh trọng nói: “Sau này, nếu tôi lại gặp nạn, anh vẫn
phải đến cứu, cả mẹ tôi cũng phải cứu, nhưng tôi sẽ không để anh phí
công vô ích, tôi hứa với anh, đại ân đại đức của anh, tôi nhất định sẽ
báo đáp. Đồng xu này chính là bằng chứng, cầm cái này, anh có thể yêu
cầu tôilàm mọi việc, bất luận đó là việc gì.”
Hassan lật đi lật lại đồng xu trong tay, hỏi với vẻ mỉa mai: “Giết người phóng hoả quyết không chối từ?”
“Giết người, tôi chưa thuần thục lắm…nhưng phóng hoả thì tôi có thể!” Tôi thận trọng đáp.
“Em sẽ không nuốt lời chứ?” Anh ta nheo mắt nhìn tôi.
Tôi nghiến răng đáp: “Tôi có thể thề!”
“Em thề bằng cái gì, em đâu có đức tin!”
Tôi nghiến răng ken két: “Vậy rốt cuộc anh có lấy không?”
“Có.” Anh ta đáp một cách dứt khoát và bỏ đồng xu vào trong túi. Trời đã hơi
tối, anh ta lại cúi thấp đầu, thế nên tôi không nhận ra trên gương mặt u ấm của anh ta, băng tuyết đang tan dần.
Trăng từ từ nhô lên cao, tôi và Hassan ngồi xe đến trước một vườn hoa tươi thắm, thơm ngát, mặc
dù đã là chập tối nhưng trên cả con phố lớn vẫn nườm nượp những đám đông vui mừng phấn khởim tay cần cờ, biểu ngữ, còn có cả ảnh của phu nhân
Pei, miệng không ngừng hô khẩu hiệu.
Tôi không khỏi giật mình bởi cảnh tượng chẳng khác nào đêm giao thừa đi dâng hương lễ Phật trước
mắt, mặc dù có hộ vệ giúp tách đám đông nhưng cả tôi và Hassan vẫn bị
đoàn người bao vây, đành phải thuận theo dòng người mà đi.
“Bọn
họ đang chúc mừng phu nhân Pei giành thắng lợi ngay trận đầu.” Hassan
vừa nói vừa giúp tôi đẩy đám đông đang ùn ùn tiến lên, giữa hàng trăm
hàng nghìn người, chiều cao của anh vẫn nổi bật,
“Bà ấy rất được
dân chúng yêu mến, ui da…” Không biết tôi bị ai đẩy một cái, chới với
đưa tay lên, không may túm phải bộ râu rậm rạp của Hassan. Anh ta đau
đớn “hừ” một tiếng, tôi liền ngượng ngùng thả tay ra, nhưng ngay lập tức bị đẩy một cái nữa, thế là theo bản năng, tôi lại nhanh như chớp túm
lấy thứ duy nhất trong tầm với, vẫn là bộ râu của Hassan.
Đã bị
xô đẩy lại còn bị túm râu, Hassan nhăn nhó đến nỗi mặt mũi đều biến
dạng. Hộ vệ ở bênh cạnh cuống lên gọi: “Tiểu thư Abu, đừng! Túm lấy cái
này này, ui da!”
Cả người tôi nằm gọn trong vòng tay Hassan,
không thể quay đầu nên không biết “cái này” mà hộ vệ nói rốt cuộc là cái gì, nhưng coi râu của người khác là tay vịn thì đúng là rất vô lễ.
Nhưng tôi nào có lựa chọn khác, dáng người thấp bé, còn mặc Burqa dài
thườn thượt, lại phải giữ đống châu báu nặng trịch trên người, tôi thực
sự lực bất tòng tâm.
Bỗng nhiên cả người tôi bị nhất lên cao, lúc định thần lại thì thấy mình được Hassan bế bổng lên. “Đại nhân?” Anh
chàng hộ vệ ban nãy kêu lên, hai mắt trợn tròn cứ như nhìn thấy chuyện
gì kì lạ lắm. Mà cũng đúng thôi, đây là một quốc gia bảo thủ tới mức phụ nữ ra đường một mình cũng bị coi là bại hoại thuần phong mĩ tục mà. Còn Wata đứng bên cạnh thì lại cố kìm nén sự hả hê, vỗ nhẹ vào vai anh
chàng hộ vệ kia với vẻ thương cảm. Hassan vẫn điềm tĩnh vững vàng, không để ý đến hàng nghìn con mắt sáng quắc trên phố, ra lệnh cho hộ vệ đi
trước mở đường. Chỉ có tôi là cảm thấy vô cùng căng thẳng là ngại ngùng.
Đột nhiên trong đám đông có một người đàn ông trung niên hô to: “Thánh
Allah phù hộ cho đại nhân Hardel và phu nhân mạnh khoẻ hạnh phúc!” Ngay
sau đó, một cụ già cũng cất giọng trầm khàn: “Chúc đại nhân Hardel và
phu nhân mạnh khoẻ hạnh phúc!” Càng lúc càng có nhiều người giơ hai tay lên trời, hô: “Chúc đại nhân Hardel và phu nhân hạnh phúc. Thánh Alla
phù hộ hai vị!”
Lời chúc phúc vang lên khắp cả con phố, đám đông
tự động nhường đường, khi Hassan đi ngang qua, họ chỉ chạm nhẹ vào vạt
áo anh ta để thể hiện lòng thành kính và tôn trọng, ngay đến vạt áo của
tôi cũng bị chạm rất nhiều lần.
“Sau này, dù có chuyện gì cũng không được bế tôi lên.” Tôi bực bội nói.
“Đây chẳng phải là kế hoạch mà em đã vạch ra sao?”
“Nhưng không bao gồm việc ôm ấp!”
“Không có những việc này, người đó làm sao tin?”
Tôi ngây người không cãi được nữa.
Hassan liên tục gật đầu mỉm cười, đáp lại lời chúc phúc của từng người một,
cho đến khi chúng tôi đi ra khỏi đám đông. Nhìn thấy dinh thự của phu
nhân Pei ở ngay trước mặt, anh ta mới nói với giọng vô cùng lạnh nhạt:
“Được, nếu em đã không thích, say này dù có chuyện gì, ta cũng không bế
em nữa.” rồi đặt tôi xuống đất.
Mặt tôi nóng bừng, không phải vì
xấu hổ mà vì một cảm xúc rất khó diễn tả, định giải thích nhưng lại thấy cũng chẳng có gì để phải giải thích, trong khi đó, Hassan đã bước đi.
Cách đó không xa, bị thu hút bởi những tiếng hô hào ở bên ngoài, phu
nhân Pei cùng vài người đi ra cửa đón tiếp. Đứng bên cạnh phu nhân Pei
là chồng bà ta và cậu con trai xinh xắn chừng ba, bốn tuổi. Đứng bên
phải vợ chồng phu nhân Pei là đại nhân Ahmed và một thiếu nữ xinh đẹp,
khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Nhìn cô bé đứng dựa vào người Ahmedm tôi
đoán đó có lẽ là cô con gái được người ta truyền tụng của Ahmed. Cô bé
tò mò nhìn tôi từ đầu tới chân, bên cạnh cô bé là Laila mặc lễ phục kiểu Tây, Sumy và Lâm thì lại đứng lùi về phía sau một bước.
Đoàn
người của Ahmed cũng bị mắc kẹt trong đám đông trên phố, mấy cảnh sát
vừa mới dẫn bọn họ tới cửa, đúng lúc nghe thấy tiếng hô hào của dân
chúng. Hassan đặt tôi xuống đất trước ánh nhìn của tất cả bọn họ, còn
tôi, vì không quen mặc Burqa nên để đứng vững, vẫn phải vịn vào tay anh
ta.