Type: Huyền Đoàn
Là ngày hôm nay, tôi ngồi trong phòng, lo lắng, chờ đợi và nghĩ ngợi linh
tinh. Không khí căng thẳng bao trùm mọi ngóc ngách của doanh trại, tôi
thấy người dân còn chuẩn bị cả vũ khí. Trời tối dần, Ceda cuối cùng cũng về, câu đầu tiên nó nói với tôi là: “Ngải, đi cùng em.”
Tôi
nhướn mày nhìn Ceda vẻ nghi ngại, hỏi đi đâu thì nó trả lời là đi tìm
Lâm. Anh và Laila đã bị Wata đưa đến một nơi giam giữ khác. Tôi vội hỏi
có phải họ bị đưa ra khỏi doanh trại, Ceda nói là đi đến khu vực lều
trại của người dân, không những vậy, họ còn bị nhốt chung một chỗ. Không rõ đây là lệnh của ai nhưng tôi không nghĩ Hassan biết chuyện này, vì
đến giờ, anh ta vẫn chưa về doanh trại.
Một phút sau, chúng tôi
trèo cửa sổ ra ngoài. Mười mấy phút sau đó, đã đến khu lều trại của dân
tị nạn. Ở đây đa phần là các căn lều nhỏ làm bằng vải bạt mỏng, có chỗ
còn phải chắp vá. Tôi hỏi Ceda: “Sao Wata lại đưa họ đến đây?” Ceda
không trả lời tôi, tôi gặng hỏi mãi nó mới đáp với vẻ bực bội: “Chỗ này
là phố đèn đỏ của khu dân cư đấy… Trong trại tị nạn có rất nhiều bà quả
phụ, Isa nói bọn họ phải kiếm tiền nuôi con và trang trải cuộc sống, cho nên…”
Tôi chợt hiểu ra cô bé đang nói đến những cô gái bán hoa.
Không ngờ trại tị nạn cũng là địa bàn hoạt động của loại hình dịch vụ
này. Thế là lại càng sốt ruột.
Chúng tôi đi vòng qua những căn
lều nhỏ với ánh đèn mờ tối, cố gắng không gây ra tiếng động. Bỗng nhiên
Isa ở đâu nhảy ra chặn trước mặt tôi, nói: “Sao giờ mới tới? Bọn họ cho
anh Lâm dùng hồng băng rồi.”
Ceda và tôi đồng thanh hỏi: “Hồng băng là cái gì?”
“Hồng băng chính là…” Isa liếc nhìn Ceda rồi nói: “Tiểu thư, nếu cô còn hỏi
linh tinh thì anh Lâm sẽ trở thành chồng của người khác đấy.”
Nghe đến đây thì tôi và Ceda đã hiểu, Ceda tức tối hỏi: “Họ đang ở đâu?”
Isa chỉ vào một căn nhà mái gỗ gần đó, trông căn nhà có vẻ rất kiên cố, trước và sau nhà đều có lính gác.
Thông báo xong, Isa nói phải quay về ngay lập tức, tôi chặn cậu ta lại rồi
nói với Ceda: “Em đi tìm đại nhân Bynum, chú ý đừng để người khác nhìn
thấy, nói với ông ta rằng Isa đã bị tóm ở khu phố hoa.” Ceda sửng sốt,
khẽ liếc về phía Isa. Tôi giục: “Đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp.”
Cuối cùng con bé cũng chạy đi. Isa nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Không để ý đến thái độ của cậu ta, tôi khoát tay bảo cậu ta theo mình đến căn nhà đó.
Vừa đi tới góc nhà, tôi đã nhìn thấy Wata đứng dựa vào
tường, nhìn về phía căn phòng nhỏ, nói ngon nói ngọt: “Cậu Hai, cô gái
này vốn là vị hôn thê của anh, lại một lòng một dạ với anh, anh không
thể cứ làm lỡ dở hạnh phúc của cô ấy như thế.”
Trong phòng vang
lên tiếng thở hổn hển của Laila. Tôi chửi thầm trong bụng, hoá ra Wata
nói giúp tôi chính là như thế này đây. Bỗng nhiên Laila nói: “Anh Lâm,
hãy ôm em đi!”
“Em đừng tới đây!” Lâm nói.
Hồng băng là
loại thuốc kích dục rất phổ biến ở Pakistan. Dù là người có ý chí sắt đá cũng khó lòng kháng cự nổi. Tôi định xông vào mấy lần nhưng lại cố nhẫn nhịn. Nếu Bynum không tới, tôi không dám chắc mình sẽ không thiêu rụi
căn nhà này.
Trong phòng vọng ra những tiếng động kì lạ. Đột nhiên Lâm nói: “Laila, anh xin lỗi.”, sau đó là tiếng quần áo bị xé rách.
“Anh làm gì vậy?” Laila hỏi.
“Trói em lại! Để em không làm việc mà sau này sẽ thấy hối hận!”
Thấy tình hình không diễn biến đúng ý mình, Wata lại nói vọng vào: “Anh đừng tơ tưởng đến Abu nữa, nếu còn tình ý với anh, sao cô ấy lại lừa bắt anh về đây?”
“Cô ấy bảo anh làm việc này sao?”
“Đương nhiên. Nếu không một kẻ hầu người hạ như tôi đây dám.”
Lâm cười chua chát, nói: “Vậy sao? Tốt, rất tốt.”
Sau đó, trong phòng im phăng phắc. Không nhịn được nữa, tôi nhảy ra khỏi
chỗ nấp, gọi Wata. Thấy tôi, anh ta không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ
trừng mắt, thế là hộ vệ bên cạnh lập tức giữ tôi lại.
“A, tiểu
thư Abu, chúng tôi đã làm đúng theo sự dặn dò của cô.” Anh ta lớn tiếng
nói rồi ghé sát vào tôi, thì thầm: “Abu, hãy nghĩ đến những lời tôi nói
lúc chiều. Tôi đang giúp cô hạ quyết tâm đấy.”
Tôi sững sờ.
“Đại nhân sẽ mang đến hạnh phúc cho cô.” Anh ta nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt
rất kiên định. “Hơn nữa, nếu cô đã tự tay bắt anh ta về doanh trại thì
hà tất phải dây dưa với anh ta nữa?”
Tôi cứng họng, nhưng chuyện
nào ra chuyện đó, tôi không thể để Lâm nghĩ mình làm ra những chuyện bỉ
ổi này được. “Tôi bắt anh ta là vì mục đích khác, không phải để sỉ nhục
anh ta. Laila và Ngô Thượng Lâm là nhân vật quan trọng của Liên minh
Phương Bắc, anh đã hứa với tôi sẽ không gây khó dễ cho bọn họ, tại sao
còn đưa bọn họ đến chỗ này?” Tôi đanh mặt hỏi.
“Đây đâu phải là
làm khó bọn họ. Chính vì là nhân vật quan trọng của Liên minh Phương
Bắc, nên bọn họ nhất định phải lấy nhau, gia tộc Mufti không thể để mất
người này, còn Ngô Thị cũng phải sinh tồn ở Pakistan. Cô không ngăn cản
được đâu, cả Isa và con bé kia đều bị bắt rồi.”
Tôi khẽ xoay tay
lại, Wata liền lùi một bước, giơ tay lên nói: “Cô định dùng Skija để đối phó với tôi sao? Tôi cược là cô sẽ không làm như vậy!”
Tôi tức
đến nghẹn họng, không thể gọi quân cứu viện, chỉ còn cách xông vào nhà
ngăn họ lại. Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa của căn
nhà đổ ụp ra phía ngoài. Trong đêm tối, chỉ thấy một bóng người cao lớn
đang bế một người bước ra ngoài, người được bế chính là Laila.
Wata quay lại, lập tức cứng đờ người, sững sờ gọi một tiếng: “Đại nhân?” Quả vậy, người đang bế Laila chính là Hassan, phía sau bọn họ, Lâm vịn tay
vào tường, chậm rãi bước ra ngoài, dù dáng vẻ lôi thôi nhưng quần áo vẫn y nguyên. Tôi khẽ thở phào một hơi. Wata quỳ sụp xuống đất trước ánh
mắt phẫn nộ bừng bừng của Hassan, toàn thân run rẩy.
Hassan không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi han Laila. Điều khiến tôi ngạc
nhiên hơn là cô ta không kháng cự mà lại tỏ ra rất ngoan ngoãn, nũng
nịu, bảo anh ta thả mình xuống. Hassan đặt cô ta xuống rồi khoác cho cô
ta một chiếc áo, sau đó khẽ ôm cô ta vào lòng, Wata len lén nhìn về phía tôi. Đến bây giờ, Hassan mới để ý thấy sự có mặt của tôi, liền hỏi: “Mễ Lạp? Sao em lại ở đây?”
Tôi có tỏ vẻ bình thản, hết sức kiềm chế để không chạy đến chỗ Lâm, cúi đầu, không biết nói gì cho phải.
“Cô ta đến xem tôi và Laila có trở thành vợ chồng thật hay không.” Lâm đột
nhiên lạnh lùng nói: “Ngải Mễ Lạp, tôi quen biết cô đã lâu, hôm nay mới
biết cô là kẻ nhẫn tâm như vậy.
Tôi sững sờ, môi run run định nói là không phải nhưng anh ta đã lại nói tiếp: “Thực ra hoàn toàn không
cần phải làm như thế này. Phu nhân Hardel chỉ cần nói một câu muốn cắt
đứt mọi quan hệ với tôi, tôi tự khắc sẽ đi. Chỉ cần một câu thôi, Ngải
Mễ Lạp.” Giọng nói lạnh lùng, chua chát đến tàn nhẫn của anh như những
lưỡi dao băng giá đâm vào tim tôi.
Tôi muốn phủ nhận nhưng nghĩ
lại chính mình là kẻ đã vạch kế hoạch bắt anh làm con tin, tôi lại không sao thốt nên lời. Mọi lời giải thích giờ đều chỉ là nguỵ biện. Một suy
nghĩ nảy lên trong đầu tôi, tốt nhất là tôi nên cắt dứt với tất cả những con người ở đây và cùng mẹ trở về Trung Quốc, sống một cuộc sống bình
dị đến tầm thường. Thế là tôi nuốt nước mắt vào trong, lắp bắp nói: “Cậu Hai, tôi và anh…”
“Hãy nhìn thẳng vào tôi mà nói!” Anh quát lên.
Tôi từ từ ngẩng mặt lên: “Vậy tôi sẽ nhìn anh để nói, cậu Hai, chuyện giữa
anh và tôi…đã là quá khứ, xinh anh đừng làm phiền tôi nữa.”
“Được, được lắm, Ngải Mễ Lạp!” Anh nói rồi bật cười chua xót. Lòng tôi đau như cắt. Sau đó, anh quay về phía Hassan, nói: “Tôi chưa từng ngưỡng mộ
anh, nhưng hôm nay thì đã có một chút rồi. Lắm thê nhiều thiếp, quả
nhiên là một người hạnh phúc.”
“Ồ. Cậu Hai cứ nói đùa, Laila là của anh, tôi chỉ có Abu là vợ thôi.” Nói rồi, Hassan nhìn về phía tôi.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, nói: “Đại nhân, em có chuyện muốn hỏi.”
“Em về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ đến tìm em.” Hassan ôn tồn nói.
“Vâng.” Tôi nói rồi chầm chậm quay đi.
Sau đó, Lâm và Laila bị đưa về chỗ giam giữ riêng, Hassan bảo thuộc hạ đưa
tôi về trước, còn Wata, nghe nói anh ta phải chịu phạt.
Về đến nơi, tôi hỏi đội trưởng đội 4: “Đại nhân đang ở đâu?”
“Xong việc, đại nhân sẽ đến tìm cô. Cô cứ yên tâm ngồi đợi.” Anh ta đáp. “Đại nhân Darla vừa nhậm chức thị trưởng Peshawar, tạm thời thay thế phu
nhân Pei, ông ấy đã giao công tác trị an ở Peshawar cho đại nhân.”
“Đó là lí do dân chúng tấn công trại tị nạn của chúng ta sao?”
“Không. Mấy hôm trước Liên minh Phương Bắc đã công bố một đoạn băng ghi âm điện thoại, nghi là của tên ám sát và kẻ chủ mưu. Người này nói giọng đặc
chất London.”
Hassan nói tiếng Anh đúng giọng London chuẩn, ngay
sau đó lại được trao quyền đảm bảo trị an của Peshawar, khiến cho dân
chúng dấy lên mối nghi ngờ anh ta là kẻ đằng sau vụ ám sát,
“Bọn họ yêu cầu đại nhân đứng ra làm rõ sự việc tại buổi họp báo do đại nhân Darla tổ chức.” Đội trưởng lại nói.
“Khi nào?” Tôi vội hỏi.
“Ba ngày nữa.”
“Ba ngày có kịp tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch không? Liên minh
Phương Bắc cũng sẽ đến sao?” Thấy đội trưởng gật đầu, tôi nhíu mày, nói: “Nghe có vẻ không ổn lắm.”
Đúng lúc này, Hassan phái hộ vệ tới gọi tôi đến gặp.
Thấy tôi đi vào, Hassan nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Em có cần ta giải thích chuyện với Laila không?”
Tôi không khỏi ngạc nhiên nhưng chỉ lí nhí nói: “Không cần.” Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, khiến tôi không khỏi chột dạ, vội nói:
“Tôi biết hai người quen biết nhau từ nhỏ.”
“Ta cứ nghĩ em sẽ thấy không vui.” Khoé miệng anh ta khẽ nhếch lên. “Trong lòng em không hề có ta phải không, Ngải Mễ Lạp?”
Tôi không nói gì, Hassan lại tiếp: “Mễ Lạp, có thể ta không quên được
Laila, ta không muốn lừa dối em, cô ấy từng là người phụ nữ mà ta tưởng
sẽ chung sống trọn đời, nhưng bây giờ, ta chỉ hi vojng em không phật ý
vì điều này.”
Tôi luống cuống nói: “Tôi chẳng có gì mà phải phật ý cả, tôi…” Lời giải thích của anh ta khiến tôi nhất thời lúng túng.
“Nhưng ta thì có.” Hassan nói: “Ta không vui vì em không thấy phật ý. Mễ Lạp,
ta muốn biết tình cảm thật của em. Nơi này của em có hình bóng ta
không?” Anh ta tiến tới chỉ vào tim tôi và hỏi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chạy trốn, nhưng đôi chân như mọc rễ, không nhúc nhích
nổi: “Có không?” Anh ta lại hỏi, giọng gay gắt hơn.
Tôi lẩm bẩm hỏi: “Tại sao…?”
“Hãy trả lời câu hỏi của ta trước!”
“Tôi…không biết!” Tôi bướng bỉnh đáp.
“Lâu như vậy rồi mà vẫn không biết ư?” Hai mắt anh ta nheo lại, bên dưới ẩn
giấu cơn thịnh nộ đang bốc lên ngùn ngụt. Tôi bất giác rùng mình ớn
lạnh.
“Đại nhân, đừng ép buộc tôi.” Tôi hạ giọng nói.
“Nếu ta không ép em, em sẽ mải lẩn tránh.”
Tôi lảng tránh ánh mắt của anh ta, cúi đầu nói: “Cho tôi thêm chút thời gian, gần đây tôi luôn lo lắng không yên.”
“Tại sao lại lo lắng không yên?”
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào anh ta, nói: “Có người bảo tôi sẽ bị vô sinh.”
“Lam băng không dẫn đến vô sinh. Sức khoẻ của em chưa thể hồi phục ngay nhưng sẽ ổn thôi.” Anh ta dịuu dàng nói.
Tôi lắc đầu: “Tôi đang nói tới cỏ Catha.”
Anh ta sửng sốt: “Cỏ Catha, sao em lại…Laila nói với em như vậy ư?”
Tôi tái mắt, loạng choạng ngồi xuống ghế. Vậy ra chuyện này là thật.
“Mễ Lạp, dù em có sinh con được hay không, ta vẫn sẽ đối xử tốt với em.” Hassan ngồi xuống cạnh tôi, nói.
Tôi gượng cười, nói: “Cảm ơn anh!” Thật là mỉa mai, sau khi biết tôi bị vô sin, hai người đàn ông này vẫn muốn có được tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cặp lông mày đang nhíu lại của tôi, nói: “Thực
ra…cỏ Catha có dẫn đến vô sinh hay không, hiện giờ vẫn chưa có kết luận
chính xác.”
“Anh không cần an ủi tôi.”
“Ta chưa từng an ủi ai bao giờ.”
Tia hi vọng nhen nhóm trong lòng tôi: “Như vậy tức là vẫn có người sinh con được?”
Anh ta lắc đầu: “Chưa có ai thử sinh con, cho nên việc này…đến nay vẫn chưa có kết luận.
Cả người tôi run lẩy bẩy. Hassan nắm chặt lấy tay tôi, tôi muốn giằng ra
nhưng anh ta không chịu buông, cuối cùng, tôi cũng chẳng buồn giằng ra
nữa. Chúng tôi cứ ngồi như vậy một lúc lâu, cho đến khi anh ta nói: “Mễ
Lạp, hãy nhìn vào mắt ta!”
Tôi uể oải nói: “Xin lỗi, tôi mệt rồi, muốn…”
“Hãy nhìn ta!” Anh ta quát lên như ra lệnh.
Trước thái độ cứng rắn của anh ta, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng ngước mắt
lên. Vẻ mặt anh ta vẫn rất bỉnh thản, anh ta nói: “Trước kia, em đã hứa
với ta điều gì?”
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ta. Bàn tay của anh ta siết chặt lại, cứng rắn như một gọng kìm. Tôi nhăn mặt kêu lên “Đại nhân!”
“Em đau ư?” Anh ta hỏi.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì chứng tỏ em vẫn còn sống. Còng sống là tốt.” Anh ta từ tốn nói.
“Còn sống thì có gì tốt?” Sự tức giận và tuyệt vọng gần như khiến tôi phát
điên. Tôi gào lên: “Sống để chịu khổ thì có ý nghĩa gì?”
Khoé
miệng Hassan khẽ nhếch lên như muốn cười nhưng nhìn kĩ thì không phải.
Anh ta thả lỏng tay, áp lên tay tôi, nói: “Buổi tối khi chúng ta bàn bạc kế hoạch, em đã hứa với ta điều gì?:
Tôi đã hứa với anh ta bất
luận thế nào cũng phải sống, điều này tôi nhớ, nhưng lòng vẫn ngập tràn
tuyệt vọng: “Sống để làm gì chứ, mỗi năm lại phải chịu đựng đau đớn như
chết đi sống lại một lần, lại không thể sinh con, việc gì tôi phải tiếp
tục chịu đựng?”
Đột nhiên anh ta ôm tôi vào lòng, khẽ nói: “Suỵt! Mễ Lạp của ta, yên lặng nào!”
Tôi không lảm nhảm nữa, bên tai là nhịp tim rộn ràng của anh ta, rõ mồm
một. Anh ta lại khẽ nói: “Em còn có ta mà, cố gắng lên!” Dứt lời, anh ta ngả người tôi xuống, khuôn măt từ từ ghé sát vào mặt tôi. Tôi quay mặt
đi, anh ta hỏi: “Em định lẩn tránh đến khi nào nữa? Cô gái ngốc nghếch,
dù giữa em và anh ta đã có gì đi nữa thì cũng đã là chuyện quá khứ rồi. Ở bên ngoài nhà tù, anh ta đã để em đi cùng ta, rồi em lại lừa dối anh
ta, cả em và anh ta đều biết chuyện giữa hai người đã chấm dứt.”
Dứt lời, anh ta cúi xuống hôn tôi, má, mắt rồi đến trán. Tôi co rúm người
lại. Nhưng chỉ đến thế thôi, anh ta dừng lại. Tôi thầm thở phào. Đúng
lúc này, anh ta hôn vào môi tôi, vì bất ngờ nên tôi không kịp tránh,
không cựa quật nổi, cũng không thể nghĩ được gì. Rất lâu sau, khi tôi
sắp ngạt thở đến nơi, anh ta đột nhiên dừng lại.
“Ai đó?” Tiếng một hộ vệ vang lên bên ngoài. Tôi giật nẩy mình.
Mặt Hassan hơi sa sầm, sau khi dặn tôi ở yên đây, anh ta chạy ra ngoài. Tôi đang định chạy theo thì Ceda xuất hiện ở cửa. vẫy tay gọi tôi rối rít.
Tôi kinh ngạc định hỏi sao nó lại đến đây thì có hai hộ vệ xông ra bắt
Ceda. Tôi lao ra nói: “Thả cô bé ra!” Đúng lúc này, Hassan xuất hiện,
ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi, anh ta ra lệnh: “Trói nó
lại!”
“Đại nhân, cô bé chỉ đùa thôi, đại nhân…” Tôi cuống quyét nói.
“Nhốt nó lại!” Hassan vờ như không nghe thấy.
“Tôi sẽ dạy bảo cô bé cẩn thận hơn. Anh đừng nhốt nó lại!” Tôi cầu khẩn.
“Lần này, ta sẽ thay em dạy bảo nó.” Hassan lạnh lùng nói.
Ceda bị áp giải đi, không khí nặng nề một lần nữa bao trùm căn phòng. Hassan ngồi xuống ghế, im lặng không nói. Sau một hồi do dự, tôi áp úng giải
thích: “Đại nhân, Ceda chỉ…”
Hassan khẽ giơ tay lên ngắt lời tôi. Căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng, tôi không dám cả thở mạnh, cứ đứng ngây một chỗ.
“Mễ Lạp, người vừa nãy là ai?” Anh ta nghiêm giọng hỏi.
Tôi ngơ ngác lắc đầu, mồ hôi đẫm cả lưng áo.
Một lúc lâu sau, Hassan mới ngước mắt lên nhìn tôi, trong ánh mắt chất đầy sự thất vọng, lạnh lùng: “Em đang nói dối.”
“Đại nhân…”
“Đừng tưởng ta không biết. Ta muốn em trả lời một câu hỏi: Sau khi tìm được mẹ rồi, em sẽ về nước hay ở lại đây?”
Tại sao anh ta lại đề cập đến chuyện này? Tôi liếm bờ môi khô khốc, không biết nên trả lời thế nào.
“Nếu không phải trả ơn, nếy em được tự do lựa chọn, em sẽ về nhà hay ở lại đây?”
“…”
“Mễ Lạp!” Anh ta đột nhiên quát lên, khiến tôi co rúm ngừoi lại.
“Tôi…tôi…”
“Ta chỉ cho em một cơ hội này, nếu em không nói ngay bây giờ thì sau này cũng không cần nói nữa.” Anh ta nói với vẻ buồn bã.
“Đại nhân nói sẽ không ép tôi làm những việc tôi không thích, còn nói chờ tôi khỏi bệnh sẽ đưa tôi về nhà cơ mà.”
“Ta hối hận rồi Giờ hãy nói cho ta biết suy nghĩ thực sự của em!”
Tôi vặn vẹo hai bàn tay một cách vô thức, mồ hôi lạnh toán ra đẫm cả trán.
Hassan xử sự nhã nhẵn, khoan dung với tôi quá lâu, tới mức tôi quýt quên rằng anh ta là thủ lĩnh của quân Muja, là người đứng đầu gia tộc
Hardel, và là một người đàn ông rất bảo thủ.
“Đại nhân, tôi muốn về nhà.” Tôi lí nhí nói.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Tôi há hốc miệng kinh ngạc, ý anh ta là anh ta muốn nuốt lời?
“Nếu ta muốn em ở lại, em có đồng ý không?” Một lúc sau, không thấy tôi nói gì, anh ta lại hỏi: “Em không đồng ý ư?”
“Tôi…”
“Vì sao?” Giọng anh ta vừa lạnh lùng vừa có vẻ cưỡng ép, càng cho thấy sự nghi hoặc và phẫn nộ trong lòng.
Tôi chưa từng nghĩ rằng anh ta yêu tôi, năm đó, anh ta tranh giành tôi
chẳng qua là để trả thù, Giờ tuy tôi đã lấy lại khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không thể sinh con, anh ta chẳng có lí do gì để lưu luyến tôi cả.
“Là vì dù em và anh ta không thể đến với nhau, em cũng không chấp nhận ta phải không?” Anh ta nói.
“Không phải.”
“Vậy thì sao?”
“Bởi vì…tôi căm ghét.”
“Căm ghét?” Anh ta nhíu mày, hỏi/
“Tôi căm ghét những mưu mô, cạm bẫy, căm ghét việc ngày nào cũng phải vật
lộn chiến đấu để sinh tồn, căm ghét cuộc sống phải nhất nhất cẩn trọng,
và cả việc bị ép buộc. Tôi căm ghét đất nước này, chính nó đã khiến tôi
mất đi tất cả. Tôi muốn rời khỏi đây. Hassan, tôi xin lỗi, tôi biết anh
muốn tôi ở lại, nhưng tôi đã sức cùng lực kiệt rồi. Nếu được sống tiếp,
tôi không muốn ở nơi này nữa.”
“Nhưng tác dụng phụ của cỏ Catha đến giờ vẫn chưa xác định, nếu…”
“Nếu phải chết, tôi cũng muốn được chết ở quê hương, bên cạnh mẹ tôi.” Tôi cương quyết nói: “Đại nhân, xin hãy để tôi đi.”
Hassan nhìn tôi bằng ánh mắt u ám và chỉ im lặng. Tôi thậm chí có thể nghe
thấy hơi thở của anh ta và tiếng gió thét gào ngoài căn phòng.
Cuối cùng, anh ta chậm rãi nói: “Ta sẽ đưa em về nhà.”
“Thật sao?” Tôi vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.
“Ta đã nói dối em bao giờ chưa?”
Đúng vật, từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ nói dối tôi.
“Nhưng nếu em đột nhiên đổi ý, vậy thì từ nay về sau, phải ở lại đây, không
bao giờ được phép nhắc đến chuyện về nước nữa.” Anh ta lại nói.
Sao tôi lại có thể đổi ý được chứ? Tôi định nói như vậy với anh ta, nhưng
bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như băng đó, tô lại thấy hơi chột dạ, không
nói gì nữa.
Rồi anh ta đột ngột chuyển chủ đề: “Phải rồi, Mễ Lạp, bên phía Sumy phu nhân đã đồng ý trao đổi con tin.”
Thông tin này lập tức làm sự nghi ngại trong lòng tôi tan biến. Tôi không
khỏi mừng rỡ hỏi: “Khi nào? Trao đổi ở đâu? Chúng ta phải chuẩn bị những gì?”
Hassan từ tốn nói: “Mễ Lạp, đừng kích động quá, nghe ta nói, việc này không đơn giản đâu.”
“Bọn họ có điều kiện kèm theo ư?” Tôi lo lắng hỏi.
Anh ta lắc đầu: “Không có điều kiện kèm theo nhưng yêu cầu địa điểm trao đổi là công viên Peda.”
“Công viên Peda?”
“Chính là nơi phu nhân Pei bị ám sát.”
Tôi nhất thời cảm thấy khó hiểu, cứ tưởng tất cả những cuộc trao đổi con
tin đều diễn ra ở nơi hoang vu, yên tĩnh chứ, sao lại ở ngay công viên
trung tâm, trước ánh mắt bao nhiêu người? Nhưng bất luận ở đâu cũng
không quan trọng, quan trọng là họ đã đồng ý. “Khi nào?” Tôi lại hỏi.
“Ba ngày nữa.”
“Ba ngày nữa, chẳng phải là ngày anh phải chứng minh mình không liên quan tới vụ ám sát sao?”
Anh ta gật đầu.
“Cuộc họp báo sẽ diễn ra ở đâu?”
“Công viên Peda.”
“Vậy thời gian thì sao?”
“Sau cuộc họp báo.”
Tôi giật mình. “Sao lại chọn địa điểm và thời gian như vậy? Lẽ nào đối
phương không lo lắng giới truyền thông và dân chúng biết sao?”
Hassan cúi xuống uống một ngụm trà, thong thả nói: “Đúng thế.”
“Thế có đi không?”
“Tại sao lại không đi? Ta sẽ dẫn theo phân đội 4 và toàn bộ hộ vệ, còn Wata sẽ đi cùng em.”
“Tôi cũng đi sao?”
“Đúng vậy. Nếu em có mặt ở đó, ta sẽ chứng minh được là mình đã có gia đình,
là một người đáng tin cậy. Khi trao đổi con tin cũng cần có em để xác
nhận người mà đối phương dẫn đến đúng là mẹ em.”
Tôi thực sự rối
loạn, anh ta nói sẽ dẫn tôi tới ra mắt công chúng, nhưng ban nãy chẳng
phải đã đồng ý để tôi về nước sao, sau khi tôi đi rồi, anh ta sẽ ăn nói
thế nào với dân chúng về sự vắng mặt của tôi đây? Tuy nhiên đúng là tôi
cần có mặt khi trao đổi con tin. Trầm tư một lát, tôi nghĩ ngại hỏi:
“Đại nhân, việc này có vẻ không ổn, liệu bọn họ có âm mưu gì không?”
Hassan đáp với vẻ tự tin: “Ở nơi công cộng, ngay cả khi họ có âm mưu ta cũng
không sợ, huống hố chúng ta có đến hai con tin. Ta sẽ áp giải riêng từng con tin để đề phòng mất ưu thế.”
“Tôi có cần chuẩn bị gì không?” Tôi thận trọng hỏi.
“Không cần, Muja thừa sức bảo vệ em. Đừng ở xa ta quá là được.”
Tôi gật đầu.
“Phải rồi, nhớ mang theo Skija. Đừng lo, đi cùng nhau sẽ không sao đâu.”Mấy giây sau, anh ta lại nói.
Sao tôi có thể không lo lắng được chứ? Nếu Hassan không thể tự chứng minh
mình vô tội thì không chỉ trại tị nạn, quân Muja mà ngay cả tôi đều sẽ
khốn đốn. Vốn định cùng anh ta bàn bạc việc trở về nước sau khi cứu được mẹ tôi nhưng nhìn tình hình này, dù anh ta không nói, tôi cũng biết
hiện nay anh ta đang bị cô lập. Tôi và anh ta có thể coi là bạn, những
lúc thế này, tôi không thể bỏ mặc anh ta.
Nhìn dáng vẻ trùng
trùng tâm sự của anh ta, tôi định xin phép cáo lui, khi tôi vừa quay
người đi thì anh ta gọi lại, nói: “Phải rồi, Mễ Lạp, Bynum nói với ta
muốn chuộc lại Isa.”
Tôi giật nảy mình: “Sao cơ?”
“Isa dù sao cũng là đàn ông, đi theo em sẽ rất bất tiện. Bynum muốn đào tạo cậu ta, ta cảm thấy cũng tốt.
“Không được.” Tôi dứt khoát từ chối.
“Tất cả cận về đều được huấn luyện cùng binh sĩ tinh nhiệu của Muja, ngoài
ra sẽ căn cứ vào thế mạnh của từng người để dạy các kĩ năng như đột kích hoặc cưỡi ngựa… còn được lĩnh lương tháng. Em cân nhắc xem…”
“Không cần cân nhắc, không được là không được.”
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, Hassan lấy làm lạ, hỏi: “Chẳng phải em
không bận tâm tới cậu ta sao? Chẳng lẽ vì món tiền tám nghìn một trăm đô la?”
“Phải.” Tôi thản nhiên đáp. “Anh hãy nói với đại nhân Bynum rằng giá bán là hai mươi nghìn đô la, miễn mặc cả!”
Nói xong, tôi tức giận chạy ra ngoài trước vẻ đăm chiêu của Hassan. Dù
Bynum có gom đủ hai mươi nghìn đô la thì tôi cũng không bán Isa cho hắn
ta. Dù hắn ta có gây khó dễ cho tôi thì tôi cũng không sợ, vì vài ngày
nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này rồi. Nhưng không ngờ, vừa về đến trại chưa
bao lâu thì Bynum đã mò đến tận nơi xin chuộc người, thái độ ngang
ngược, nói Isa nhất định phải là của hắn ta.
Nghe thấy lời này, tôi liền sa sầm mặt, hỏi: “Ồ, các bà vợ của đại nhân có biết việc này không?”
Bynum thản nhiên nhìn tôi, nói: “Tôi thấy cô vẫn chưa hiểu lắm về hoàn cảnh của mình, tiểu thư Ngải Mễ Lạp ạ.”
Tôi nhíu mày cảnh giác, hắn ta gọi tên thật của tôi chứ không phải là Abu.
“Ngải tiểu thư thật có bản lĩnh, sau khi trốn mất tăm hơn nửa năm, vẫn có thể khiến cho anh tôi dốc lòng ứng cứu, nhưng tôi không hiểu, nếu như cô đã bỏ trốn cùng Ngô Thượng Lâm thì còn quay lại đây làm gì? Lại còn biến
thành Abu Bostan và bị bắt vào nhà tù Peshawar với tội danh ăn cắp nữa
chứ?”
“Liên quan gì đến ông?” Tôi bực bội nói.
“Đương
nhiên là không liên quan đến tôi, có điều…cô nói xem, nếu binh sĩ Muja
biết cô chính là cô Ngải Mễ Lạp năm đó đã bỏ trốn cùng cậu Hai nhà họ
Ngô, trước mặt các vị trưởng lão trong gia tộc Hardel, liệu cô còn tiếp
tục ở đây được không?”
Thấy rõ vẻ hốt hoảng của tôi, Bynum đắc ý
nhếch mép cười, nói: “Nếu họ biết người đàn ông cô đích thân bắt về lần
này chính là Ngô Thượng Lâm, cậu Hai nhà họ Ngô thì họ sẽ nghĩ thế nào
đây? Cho rằng cô đã dứt khoát đoạn tuyệt với cậu ta…hay cô là một kẻ
lòng dạ độc ác?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Ấy, cô đừng nhìn tôi như thế. Ha ha ha…Ngải tiểu thư, tôi không để cô bị lỗ vốn đâu, đây là tám nghìn một trăm đô la, chỉ cần cô giao Isa cho tôi,
tôi sẽ không nói một câu nào về chuyện này, thậm chí đối với hôn sự giữa cô và tôi, tôi cũng có thể giúp cô vun vào.” Hắn ta đặt xấp tiền xuống
trước mặt tôi, nói.
Tôi nhìn xấp tiền, cười khẩy, nói: “Không ngờ đại nhân Bynum lại là người như thế này đấy?”
“Sao cơ?”
“Tôi tưởng những người ăn to nói lớn như đại nhân, đã có vợ có con rồi thì nên quên người tình cũ của mình đi chứ.”
Mặt Bynum biến sắc: “Cô nói cái gì?”
“Nhưng tôi rất tò mò, không hiểu năm đó ông đã làm gì mà lại bị Isa cầm dao đuổi giết khắp phố như thế?”
“Sao cô biết được những chuyện này? Ai nói cho cô biết?” Ánh mắt của hắn ta
hiện lên vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, trán nổi đầy gân xanh.
“Đương nhiên là tôi có cách của tôi.” Tôi thản nhiên đáp nhưng thực ra đây chỉ là đoán mò.
“Có phải Hassan nói với cô chuyện này không?” Hắn ta thận trọng hỏi dò.
“Không phải.”
Bynum đứng bật dậy, dường như muốn bỏ đi, nhưng hắn ta lại ngay lập tức ngồi
phịch lại xuống ghế, rõ ràng tâm trạng đang rất hoảng loạn: “Chuyện
này…làm sao cô biết được? Nếu cô dám nói với ai khác, nếu cô dám…”
“Nếu ông nói chuyện tôi bỏ trốn cho mọi người biết, tôi cũg không đảm bảo sẽ giữ kín chuyện của ông.”
Bynum tức đến mức không nói được gì, chỉ ngồi thở phì phò. Giây lát sau, hắn
ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, nói với vẻ hoà hoãn: “Vậy chuyện
của Isa coi như thoả thuận xong? Sau này thành người một nhà, chúng ta
nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi có phần sững sờ, không ngờ người này
lại ngang ngược đến thế. Bynum quay người rời đi sau khi bỏ lại một cậu
cảm ơn tôi vì đã “tác thành” cho hắn ta là Isa.
Tôi chợt nhớ ra
chuyện Isa chính là một trong những “kẻ giấu mặt” do Lâm huấn luyện.
Phải chăng lí do thật sự khi cậu ta được cử tới chỗ tôi không đơn thuần
chỉ là để bảo vệ tôi mà còn là để tiếp cận Bynum. Nhưng thực quyền của
Bynum trong quân Muja rất nhỏ, dù là chủ quảnn tài chính nhưng cũng
không thể tự quyết định việc gì, tất cả quyền hành đều nằm trong tay
Hassan. Nhưng bây giờ, tôi không còn hơi sức đâu mà lo nghĩ nhiều chuyện như vậy nữa, điều quan trọng trước mắt chính là vụ trao đổi con tin ở
công viên vào ba ngày tới. Nghĩ đến đây, tôi lập tức cho gọi Wata tới.
“Tìm tôi làm gì?” Wata hỏi với vẻ bực bội không giấu giếm.
“Có thể liên lạc với J béo không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Sau khi tôi ra tù, đặc biệt là sau khi giúp Hassan gom đủ tiền để mua súng
Maxim, Darla cũng thay đổi cách nhìn về tôi, tỏ ra nhiệt tình và thân
thiết hơn hẳn. Tôi liền nhờ anh ta thả J béo ra. J béo chuyển lời tới
tôi rằng nhất định sẽ trả ơn này.
Nghe tôi nói muốn tìm J béo, Wata lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: “Tìm J béo làm gì?”
Tôi cố gắng kiềm chế sự bực bội trước thái độ không phân cao thấp này của
anh ta, nhẹ nhàng nói: “Anh đi hỏi J béo xem, nếu bố trí xạ thủ ở tất cả các con phố, ngõ ngách xung quanh công viên Peda thì có gì khó khăn
không?”
“Đương nhiên khó khăn rồi! Người của J béo đánh nhau thì được chứ bắn súng thì không ổn.”
Tôi trầm ngâm một lát rồi bảo:”Anh liên lạc với anh ta giúp tôi, tôi phải nói chuyện trực tiếp với anh ta.”
Wata trợn mắt, nói: “Cô lại định làm gì nữa vậy?”
“Anh nói với J béo là Abu nhờ anh ta và bạn bè giúp một việc, bất luật có
thành công hay không, sau này có việc cần đến tôi, tôi quyết không từ
nam.”
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của tôi, cuối cùng Wata cũng tin
là tôi nói thật: “Abu, lần này cô định đốt cả Peshawar sao? Ai gây sự
với cô vậy?”
“Wata, anh biết chuyện mẹ tôi bị Liên minh Phương Bắc bắt cóc rồi chứ?”
Anh ta gật đầu.
“Đại nhân nói với tôi rằng họ đồng ý trao đổi con tin, nhưng địa điểm lại là công viên Peda.”
“Mụ phù thuỷ đó muốn trao đổi con tin ở công viên Peda ư? Tôi thấy việc này rất mờ ám. Nếu người của J béo không thể phục kích ở đó, vậy có thể
giúp tôi theo sát hành tung của những người thuộc Liên minh Phương Bắc
không?” Tôi hỏi.
“Cụ thể là những người nào?”
“Ahmed,
Sumy, toàn bộ những nhân vậy quan trọng của Liên minh Phương Bắc hiện
đang tập trung ở Peshawar, bao gồm cả những người đến công viên và đứng
sau chỉ đạo. Quan trọng nhất là dò hỏi xem mẹ tôi bị giam ở chỗ nào, có
bao nhiêu người canh giữ, trang bị vũ khí của bọn họ như thế nào?”
Sắc mắt Wata thoắt cái trắng bệch: “Cô định đánh nhau sao, Abu?”
“Tôi cảm thấy…” Tôi liếc nhìn anh ta rồi lại im lặng.
“Cứ nói thẳng với tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói với ai. Tôi thề có thánh Allah làm chứng!”
Tôi thở dài, nói: “Đừng có động chút là thế với thốt. Chỉ là…tôi có một dự cảm chẳng lành. Chỉ sợ mẹ tôi vẫn chưa thể quay về.”
“Cô chỉ đang lo lắng quá thôi.” Anh ta an ủi.
“Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi quyết không tha cho Liên minh Phương Bắc!”
Tôi lẩm bẩm như nói với chính mình nhưng Wata lại không khỏi hoảng sợ,
vỗ vai tôi trấn an: “Abu, bình tĩnh đi! Tôi sẽ liên lạc với J béo ngay,
cô đợi tin của tôi nhé!” Nói rồi, anh ta đi ra khỏi phòng.