Type: thaothanh8426
Lâm bị Wata giải đi, tôi thầm cầu nguyện anh đừng phản kháng, chỉ có như
vậy, anh và người dân trong thôn mới được an toàn. Cửa xe mở ra, Lâm
dừng lại, quay đầu hỏi Hassan đứng cách đó mười mấy mét: “Anh đã biết
hiệu ứng phụ thuộc của cỏ Catha chỉ là lời đồn đại trong truyền thuyết
thôi?”
Hassan đáp gọn lỏn: “Đương nhiên”.
“Cho nên khi tôi lẻn vào cơ sở nghiên cứu bí mật, anh đã cố tình để tôi lấy trộm thuốc?”
“Nói là cố tình cũng không phải, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền thôi”
“Hay cho câu thuận nước đẩy thuyền, lần này xem như anh thắng”
Hassan mỉm cười. “Anh lấy của tôi một thứ, tôi lấy của anh một thứ, chỉ coi là hòa thôi, tôi không dám nhận thắng.”
Lâm không nói gì nữa, quay người định bước lên xe. Bỗng một giọng nói vang
lên: “Anh Lâm, đừng đi! Tiểu Ngải, có phải cô bị người khác ép buộc nên
mới làm như vậy không?”
Lời vừa dứt, dân làng lại một phen xì xào bàn tán, rất nhiều người nói họ không tin tôi có thể lừa dối anh, nhất định là tôi bị ép buộc, còn nói nhất định sẽ ủng hộ và bảo vệ vợ chồng
tôi nữa. Tôi chỉ biết vờ như không nghe thấy những lời nói đó, quay
người đi thẳng tới chỗ Hassan.
Wata nghe thấy dân làng nói như
vậy thì tức khí nói: “Vợ chồng cái gì chứ! Abu là vị hôn thê của đại
nhân nhà tôi và sẽ nhanh chóng trở thành nữ chủ nhân của gia tộc
Hardel.”
Dela lập tức bác lại: “Đại nhân nhà anh cướp con gái nhà người ta giữa đường giữa chợ, chẳng lẽ cướp được thì tức là vợ anh ta
sao? Thật không biết ngượng! Vị hôn thê? Mẹ kiếp! Tôi chỉ biết trước khi bị cướp đi, Tiểu Ngải đã sống cùng Lâm ở thôn Gama, bọn họ đã sớm là
một đôi, mọi người đều có thể làm chứng, có phải không?
Dân làng đồng thanh đáp: “Phải!”
Mặt Hassan bỗng chốc biến sắc, Wata tức đỏ cả mặt, định cãi lại thì Dela đã nói tiếp: “Anh Lâm có ơn với thôn Gama chúng tôi, hôm nay là ngày đại
hỉ của anh ấy và Tiểu Ngải, tôi không quan tâm đại nhân của các người là ai, tóm lại, chúng tôi quyết không để cho các người đưa anh Lâm đi. Có
phải không mọi người?”
Dân làng lại đồng loạt hô: “Phải!”
“Tuy những người này có sung, nhưng chúng ta không sợ, phải cố gắng hết sức
mình, dù chết cũng phải báo đáp ân nghĩa của anh Lâm, mọi người nói có
phải không?”
“Phải!”
Bầu không khí bỗng chốc lại trở nên
căng thẳng. Hassan đưa mắt ra hiệu, đám hộ vệ lập tức tiến lên, mặt đằng đằng sát khí. Đây không phải là kết cục mà tôi mong đợi, tôi liền quay
lại, nói: “Mọi người, hãy nghe tôi nói! Trước kia, đúng là tôi và Lâm có đến thôn Gama lánh nạn, được mọi người chăm sóc chu đáo, cuộc sống rất
vui vẻ. Nhưng sau đó, chúng tôi đã ai đi đường nấy, tôi không may bị kẻ
ác hãm hại, phải ngồi tù bảy tháng, chính đại nhân Hardel đã cứu tôi ra
khỏi tù”. Dừng lại vài giây, tôi hạ quyết tâm, nói tiếp: “Tôi đã được
đại nhân Hardel cứu, hiện giờ, tôi đúng là vị hôn thê của ngài ấy.”
Dân làng nhất loạt “ồ” lên, trên mặt họ lần lượt xuất hiện những biểu cảm
kinh ngạc, sợ hãi, khinh bỉ, phẫn nộ lẫn thương hại. Ngay cả Hassan cũng bị bất ngờ trước lời tôi vừa nói.
Gạt nước mắt, tôi nghẹn ngào
nói tiếp: “Anh Lâm là người tốt, tôi không xứng với anh ấy… Xin mọi
người đừng vì tôi mà đánh nhau.”
Không ai nói một tiếng nào, tôi liếc nhìn Lâm, mặt anh co rúm lại vì thất vọng và đau khổ. Còn tôi… lòng cũng đau như dao cắt.
Dela phẫn nộ chỉ thẳng vào tôi, nói: “Tiểu Ngải, sao cô có thể đối xử với
anh Lâm như thế? Cô có biết để được ở bên cô, anh ấy đã phải từ bỏ rất
nhiều thứ không?”
“Dela, đừng nói nữa!” Lâm ngắt lời cậu ta. Anh dựa người vào cửa xe, dường như không thể đứng vững được nữa.
Dela nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, loại phụ nữ tuyệt tình tuyệt nghĩa
như cô, chúng tôi không tiếc, nhưng anh Lâm phải ở lại!”
Tôi nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ đi, Lâm cũng phải đi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì, bởi vi…” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Đúng lúc này, Hassan đã giúp tôi giải vây. Anh ta đặt tay lên vai tôi, từ
tốn nói: “Tôi là Hassan Naboo Hardel, người đứng đầu gia tộc Hardel,
đồng thời là sĩ quan huấn luyện quan Muja. Tôi và Mễ Lạp sắp tổ chức hôn lễ, vậy mà có người dám cả gan bắt cô ấy đi. Nếu tôi bỏ qua cho anh ta, thử hỏi danh dự của gia tộc Hardel có còn không?” Dứt lời, anh ta kéo
sát tôi vào lòng, tôi cũng ngẩng đầu nhìn anh ta và mỉm cười cám ơn.
Dân làng bối rối quay sang nhìn Wughi và Dela, chờ đợi quyết định của họ.
Wughi nhíu mày, trầm ngâm không nói, còn Dela thì nóng nảy hét lên: “Dù
sao chúng tôi cũng không để anh Lâm đi cùng các người.”
Hassan lạnh lùng đáp: “Cậu có thể thử. Nhưng hiện giờ tôi là người nắm ưu thế.”
Đột nhiên, Lâm nói: “Dela, dừng lại đi. Tôi đồng ý đi cùng bọn họ.” Rồi anh quay sang nói với Wughi: “Trưởng thôn, ông còn nhờ hôm đưa mọi người từ thôn Gama đến đây, cháu đã nói gì không?” Wughi gật đầu. Lâm nói tiếp:
“Vậy hãy cố gắng làm theo những điều đó.” Nói rồi, anh đặt tay lên ngực
trái, khom lung cúi chào Wughi.
Wughi cũng khom lung đáp lễ. “Yên tâm, ta sẽ làm theo những gì cháu nói, bảo vệ chu đáo thứ thuộc về cháu.”
Thấy tình hình đã dịu xuống, tôi quay người định đi thì Wughi gọi với theo: “Tiểu Ngải, ta có câu này muốn nói với cháu.”
Tôi lập tức dừng bước, quay lại bảo: “Ông nói đi.”
“Ta không biết giữa cháu và đại nhân Hardel có thỏa thuận gì, cũng không
biết tại sao cháu lại đối xử với cậu Lâm như vậy, nhưng ta vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cháu… Cháu là một cô gái tốt, ta không nhìn nhầm đâu,
ta tin ở cháu.”
“Vâng, thưa trưởng thôn.” Tôi cảm động đáp lời, cố gắng để không bật khóc.
Đôi mắt già nua của ông cụ vẫn nhìn tôi chằm chằm. “Nhưng quân Muja cực kì
tàn bạo, hung hăng, từ đó có thể suy ra, thủ lĩnh của bọn họ cũng chẳng
tốt đẹp gì. Thoát được sớm ngày nào hay ngày đó. Chúa sẽ phù hộ cháu, Mễ Lạp.”
“Chúa cũng phù hộ cho ông, trưởng thôn.” Tôi cũng đặt tay
lên ngực, cúi chào ông cụ. Sau đó, tôi quay người đi thẳng, không dám
ngoái đầu lại.
Lâm bị áp tải lên một chiếc xe khác, tôi và Hassan ngồi chung một xe, toàn bộ binh sĩ Muja lần lượt rút lui khỏi thôn.
Sau khi ra khỏi thôn, Hassan quay sang nói với tôi: “Cho ta xem đi.”
Tôi vén khan che mặt lên, nhìn thẳng vào anh ta, thấy anh ta đột nhiên sững sờ đến ngây người.
“Sao lại có thể như vậy?” Anh ta lẩm bẩm, dường như không tin vào mắt mình.
Tôi hờ hững đáp: “Tôi cũng không biết.”
“Bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Tôi cũng không để ý, mấy ngày đầu vô cùng đau đớn, hầu như mất hết ý thức.”
Hassan nhíu mày, hỏi: “Đau đớn? Thuốc ta đưa, em không uống sao?”
Trước khi đến buổi tiệc, anh ta đã đưa thuốc giảm đau cho tôi. Tôi lắc đầu, đáp: “Không, chân tay tôi đều bị trói.”
Anh ta sa sầm mặt. “Anh ta trói em ư?”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc sau mới nói: “Vì tôi suýt đâm anh ta.”
“Vậy bây giờ em thấy thế nào?”
“Tôi thấy rất mệt mỏi.”
“Cơ thể em đã bị tổn thương quá nhiều, sao có thể phục hồi chỉ trong mấy
ngày. Về nhà rồi, ta sẽ bảo bác sĩ kiểm tra tổng thể một lượt, em nên
tĩnh dưỡng một thời gian.” Anh ta ân cần nói.
Tôi chỉ im lặng,
lát sau mới hỏi: “Tác dụng phụ của việc cai nghiện bằng cỏ Catha vẫn
chưa nghiên cứu ra kết quả rõ ràng phải không?”
“Ừ.”
“Nhưng chắc chắn sẽ có di chứng phải không?”
Anh ta không trả lời, chỉ hỏi cụ thể mỗi ngày Lâm cho tôi dùng cỏ Catha bao nhiêu lần, liều lượng như thế nào. Tôi chỉ hờ hững đáp lời, trong lòng
vẫn còn buồn bã khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Cho đến khi Hassan đột
nhiên nắm tay tôi, tôi mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông
lung. Anh ta hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?” Tôi cúi nhìn bàn tay to lớn của anh ta rồi lại nhìn ra cửa sổ, không rụt tay lại.
Những ngón tay của Hassan chậm rãi đan vào năm ngón tay của tôi, sau đó nắm chặt lại.
Anh ta hỏi lại lần nữa, giọng điệu vừa dịu dàng vừa cương quyết: “Em
đang nghĩ gì vậy? Mễ Lạp, mau nói cho ta biết.”
“Thôn Gama rất
nghèo, một người Balti làm phu khuân vác trên núi cao, vất vả cả một mùa vẫn không kiếm nổi một trăm đô la. Anh có biết Abbas nhận lời làm phu
khuân vác cho tôi với thù lao là bao nhiêu không?” Không đợi Hassan nói, tôi tự trả lời: “Mười đô là. Tôi bị lạc trên dãy Karakoram cao tới bốn
nghìn mét, lượng ô xy chỉ vào khoảng sáu mươi lăm phần trăm so với đồng
bằng, lạnh cắt da cắt thịt, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn. Ở một
nơi như vậy mà anh ta đã đi tìm tôi suốt cả đêm, ba ngày sau, vì cứu
tôi, anh ta lại ngã xuống vách núi. Anh ta đã ngăn cản nhưng tôi không
nghe, khăng khăng phải đi ngay trong hôm đó, còn nói sẽ trả thêm tiền
cho anh ta…” Tôi cứ lẩm bẩm như một người vô hồn
Hassan ngắt lời
tôi: “Mễ Lạp, đừng nói nữa.” Nhưng hôm nay, tôi nhất định phải nói hết
những chuyện bấy lâu vẫn đè nặng trong lòng mình. “Cho đến tận hôm nay,
tôi vẫn không dám thừa nhận, dân làng Gama vẫn tưởng rằng Abbas bị đàn
dê húc ngã xuống vách núi. Tôi đúng là không biết xấu hổ, vẫn còn mặt
mũi ở lại thôn Gama hơn một tháng, ăn uống cùng họ, ở trong nhà của họ,
trước khi đi, còn hứa sẽ giúp họ xây một ngôi trường nữa chứ, kết quả
tôi chẳng làm được gì cả. Khi ở trong tù, tôi đã gặp một cô gái của thôn Gama, trước khi chết cô ấy nhờ tôi chăm sóc em trai mình. Tôi đã nhận
lời, nhưng em trai của cô ấy là ai, tôi cũng không biết. Lần này gặp
lại, thấy bọn họ vẫn còn sống, tôi cảm thấy rất vui mừng.”
Hassan dịu giọng nói: “Ta hiểu, Mễ Lạp.”
“Anh không hiểu được đâu. Tôi chỉ mang đến tai họa cho bọn họ thôi. Tôi chỉ
là một kẻ nuốt lời, tôi sẽ không bao giờ hứa hẹn gì với ai nữa.”
Hassan vẫn nhẹ nhàng nói: “Mễ Lạp, nếu em muốn khóc, ta có thể…”
Tôi lắc đầu. “Không phải tôi muốn khóc mà tôi thấy vô cùng trống rỗng. Ơn
không báo được, thù cũng không trả được, tôi đúng là đồ vô dụng. Đợi cứu được mẹ tôi rồi, tôi sẽ về nhà, sống một cuộc sống yên bình, giản dị
với bà, làm tất cả những việc mà mình thích.”
“Không cần phải về nhà.”
Câu này của Hassan không khỏi làm tôi ngạc nhiên, tôi quay lại nhìn trân
trân vào anh ta. Anh ta lặp lại: “Không cần phải về nhà, em cũng có thể
sống cuộc sống mà mình mong muốn. Một ngày nào đó, ta sẽ trao cho em
cuộc sống như vậy, chắc chắn. Đến khi đó, em muốn xây bao nhiêu ngôi
trường thì cứ xây, muốn làm gì thì cứ tùy ý làm, dù đúng hay sai, sẽ
không có kẻ nào được phép bình luận, chê trách em.” Trước sự ngạc nhiên
của tôi, anh ta vẫn thản nhiên nói: “Em muốn làm gì cũng được, đúng hay
sai không quan trọng, vì đã có ta ở cạnh em.”
Phải một lúc lâu
sau tôi mới định thần lại được, hỏi: “Nhưng nếu tôi muốn làm một việc vô cùng quá đáng thì sao, nếu là một việc sai trái thì sao?”
“Em đã bao giờ làm một việc đúng đắn theo nghĩa thông thường chưa?” Anh ta hỏi lại với giọng mỉa mai nhưng vẫn hàm chứa sự bao dung. “Trong đầu em
toàn những ý tưởng quái đản, nào là mua súng, mua đàn ông, kế hoạch A,
kế hoạch B, chỉ một câu nói cũng đủ làm thị trường tiền tệ của đất nước
này suýt bị tê liệt… Những việc này, hình như không có việc nào là việc
mà một người phụ nữ ngoan hiền nên làm cả, có phải không, Abu?” Những
ngón tay thô ráp của anh ta lượt nhẹ trên mặt tôi. “Hãy nghe ta nói,
trên thế gian này không có việc gì là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai,
chỉ có lập trường khác nhau mà thôi, đôi lúc chúng ta phải làm những
việc bất nghĩa để hoàn thành những việc đúng đắn, cho nên em không cần
tự trách mình.”
“Việc bất nghĩa?”
“Ví dụ như việc em lừa Lâm và dân làng, đối với họ, đó là điều sai trái nhưng cứu mẹ em, đối với em lại là việc đúng đắn.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi chằm chằm rồi từ từ ghé sát đến. Đúng lúc hai
bờ môi sắp chạm vào nhau thì một chiếc xe bấm còi xin vượt. Tôi giật nảy mình, bối rối quay đầu đi.
Hassan vẫn ghé sát vào người tôi, một lúc lâu sau mới khẽ gọi: “Mễ Lạp?”
Tôi lung túng đến mức không dám quay sang nhìn anh ta, chỉ lắp bắp hỏi: “Sao… sao cơ?”
“Đừng cấu đệm ghế nữa, chiếc xe này rất đắt.”
Tôi ước gì mình có thể bốc hơi vào không khí. Cũng may chúng tôi đã về đến
trại tị nạn ở ngoại ô Peshawar, tôi có thể kiếm cớ để xuống khỏi cái xe
này. Hộ vệ mở cửa xe nhưng Hassan lại không xuống xe, cứ nhìn tôi say
đắm, còn tôi thì không dám nhìn anh ta. Bầu không khí ngại ngùng này chỉ kết thúc khi Ceda chạy đến gõ vào cửa xe, gọi: “Ngải, chị Tiểu Ngải!”
“Mễ Lạp, nếu em không đồng ý, ta sẽ không ép em.” Hassan bỏ lại một câu rồi xuống xe.
Tôi cũng lật đật xuống theo, Ceda nhìn thấy tôi, liền ôm chầm lấy, dụi đầu
vào lòng tôi, hỏi: “Chị đi đâu vậy? Em nhớ chị đến chết đi được ấy.”
Chợt nghĩ đến chuyện Ceda cũng là người thôn Gama, tôi len lén quay sang
nhìn Hassan, anh ta tưởng tôi lo lắng đến việc của mẹ, liền nói: “Ngày
mai, ta sẽ bảo người chuyển lời đến Sumy.”
Tôi đang định nói câu
cảm ơn thì một giọng nói từ đằng xa vọng lại. “Đại nhân mang theo nhiều
người như vậy đi đâu thế?” Tôi quay sang nhìn, thì ra là Bynum.
Sau vụ đổi tiền xu, Bynum càng tỏ vẻ khó chịu với tôi, tôi cũng dò hỏi thêm một số thông tin về hắn ta. Hóa ra hắn ta là con riêng của Jari với một người phụ nữ không phải là vợ mình. Nếu không phải vì mấy người an hem
của Hassan đều đã qua đời và anh ta mãi không chịu lấy vợ sinh con thì
Jari chưa chắc đã để mắt đến đứa con này. Ấn tượng hắn ta để lại cho mọi người là một kẻ tầm thường, nhu nhược, hoàn toàn lép về trước những
người con trai khác của Jari, cho đến khi hắn ta làm ra một việc động
trời.
Năm đó, khi trai tráng của gia tộc Hardel lần lượt ra tiền tuyến thì Bynum lại bị “người tình nhỏ” của mình, một anh chàng điển
trai, cầm dao đuổi chém bên ngoài nhà thời Hồi giáo ở Islamabad, trong
tình trạng không một mảnh vải che thân.
Câu chuyện này lập tức
trở thành vụ bê bối chấn động cả nước, suýt chút nữa khiến cho sự nghiệp lẫy lừng mà Jari cả đời xây dựng bị sụp đổ. Nghe nói Bynum phải chạy
vào đồn cảnh sát mới giữ được tính mạng, nhưng hắn ta không thể tiếp tục ở lại Islamabad được nữa. Vài năm sau, khi Bynum lại xuất hiện trước
mặt mọi người, hắn ta đã trở thành một người đàn ông thận trọng và nham
hiểm. Hắn ta lấy hai tiểu thư con nhà danh giá ở Afghanistan, sinh một
đàn con, giúp Hassan quản lí tài chính của quân Muja. Tình cảm anh em
giữa Hassan và Bynum không tốt lắm nhưng anh ta cũng không kì thị hay
gây khó dễ cho Bynum bao giờ. Lúc này, nghe thấy Bynum hỏi như vậy, anh
ta cũng chỉ quay lại, nhìn Bynum với ánh mắt dửng dưng.
Bynum mặt không biến sắc, mỉm cười rồi quay sang nhìn tôi khoảng mấy giây, ánh
mắt lộ ra vẻ căm ghét, sau đó quay sang phía Hassan. Tôi tưởng hắn ta sẽ lại mỉa mai vài câu nào đó, không ngờ hắn chỉ nói: “Đại nhân Darla đến
tìm ngài rất nhiều lần, bảo khi nào về thì ngãi hãy lập tức đến gặp ông
ta.”
Hassan nghi hoặc hỏi: “Đại nhân Darla ư? Ta mới gặp anh ta hôm kia mà.”
“Đó là hôm kia, thưa đại nhân.”
Hassan gật đầu. “Phải, đó là hôm kia, thế thì sao?”
Bynum có vẻ ngần ngại. Tôi liếc mắt nhìn khu lều trại, bây giờ đã là sẩm tối, thời điểm náo nhiệt nhất, nhưng lạ là hôm nay trại tị nạn lại rất vắng
vẻ, rất nhiều cửa lều và doanh trại đều mở, ngay cả số lượng lính gác
cũng giảm đi rất nhiều so với bình thường.
“Người đâu cả rồi?” Hassan cũng đã nhận ra sự bất thường này, hỏi.
“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với đại nhân. Darla đến tìm ngài mấy lần, đều là để mượn ít quân.”
Hassan sa sầm mặt. “Ngươi cho mượn rồi sao?”
“Tôi chỉ cho mượn vài liên đội thôi.” Bynum trả lời.
Mặt Hassan đanh lại một cách đáng sợ, thống soái cao nhất của quân Muja là
anh ta, cho dù là em trai thì Bynum cũng không có quyền thay anh ta
quyết định điều động binh lực.
Bynum lại nói: “Đại nhân, sao
người không hỏi người dân trong doanh trại đi đâu rồi?” Hassan không
thèm đáp lời hắn ta, mà cũng chẳng có ai hỏi nên lát sau, hắn ta đành
hậm hực tự trả lời: “Bọn họ đều xuống phố biểu tình rồi. Nếu đại nhân
không đi lâu như thế thì đã không xảy ra chuyện.” Hắn ta mỉa mai.
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.” Hassan nói.
Bynum sa sầm mặt, một lát sau mới nói: “Vâng, báo cáo đại nhân, phu nhân Pei
bất ngờ bị ám sát, đại nhân Darla đã ban bố lệnh giới nghiêm toàn thành
phố, từ chiều đến giờ, khắp thành phố đã xảy ra mấy chục vụ phóng hỏa,
giết người, cướp giật, tình hình vô cùng cam go.”
Mặt Hassan biến sắc. “Chuyện này xảy ra vào khi nào?”
“Sáng sớm hôm nay, sau khi ngài rời đi không bao lâu. Phu nhân Pei đến diễn
thuyết ở công viên, sau khi diễn thuyết xong, trên đường ra xe, có mấy
người xông tới dùng sung máy bắn bà ấy.”
“Dùng sung máy?”
Bynum nhấn mạnh: “Vâng, súng Maxim.”
Mọi người đều kinh ngạc. Bynum nói tiếp: “Cho nên có người tung tin đồn là
chúng ta…” ngập ngừng giây lát, hắn ta nói tiếp: “Cũng có người nói đó
là hộ vệ của bà ấy. Chỉ có điều mấy tên đó đều đã tự sát, không thể đối
chứng.”
Mặt Hassan tái nhợt, anh ta bước vội vào quán trà gần đó, trong quán có một chiếc tivi màu đen cũ kĩ.
“Mấy hộ vệ đó là người của tướng Zia-ul-Haq. Bynum vừa bước theo Hassan vừa nói.
Trong quán có một đám người đang chen chúc vây quanh chiếc ti vi, thấy Hassan đến, bọn họ đều tự giác tránh ra. Trên màn hình ti vi, người dẫn chương trình đang nói gì đó, mắt ngân ngấn nước, phía sau là một bãi lộn xộn,
chắc chính là công viên mà Bynum đã nhắc tới.
Âm lượng của ti vi
được vặn lên mức to nhất, giọng của người dẫn chương trình có phần quá
khích: “Chúng ta không để yên chuyện này, nhất định sẽ tìm ra hung thủ,
bắt hắn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Lúc này, khuôn mặt Hassan đã trở lại với vẻ nghiêm nghị thường thấy, anh ta khẽ hỏi Bynum: “Tình hình hiện tại thế nào?”
“Người ở bệnh viện nói vẫn đang cấp cứu nhưng có người ở hiện trường nói phu
nhận Pei đã chết ngay lúc đó rồi.” Hắn ta hạ giọng đáp. “Ngay sau đó,
mấy con phố xung quanh bệnh viện đã bị đoàn người biểu tình chiếm cứ,
phóng viên các nước cũng đến, Tướng Zia-ul-Haq đã tuyên bố ngừng cấp thị thực cho các phóng viên nước ngoài.”
“Chỗ Tướng Zia-ul-Haq có tin tức gì không?”
“Cho đến giờ vẫn chưa có thông tin chính thức nào.”
Hassan không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ chăm chăm nhìn vào ti vi, người dẫn
chương trình không tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến những kẻ
ám sát, chỉ thuật lại vụ việc bằng giọng điệu bi thương. Mặc dù Tướng
Zia-ul-Haq chưa công khai phát biểu bất cứ điều gì, nhưng người dẫn
chương trình nói chính phủ đã gấp rút điều động quân đội của hai tình
Punjab và Sindh đến duy trì trị an của thành phố.
“Hiện nay, ai đang tạm giải quyết công việc thay phu nhân Pei?” Hassan lại khẽ hỏi.
“Chồng của bà ấy.”
“Vớ vẩn!” Hassan tức giận quát.
Bynum nhún vai. “Mấy người con trai của phu nhân đều còn nhỏ, cho nên…”
Đúng lúc này, trên ti vi hiện lên hình ảnh hàng trăm, hàng nghìn người từ
các ngóc ngách, đường lớn, nhập vào đội ngũ biểu tình quanh bệnh viện,
hô khẩu hiệu đầy vẻ kích động, khí thế cuồn cuộn như song triều.
“Liên minh phương Bắc có động thái gì không?” Hassan lại hỏi.
“Không. Nội gián nói mười ngày trước, cậu Hai nhà họ Ngô đột nhiên mất tích,
đại nhân Ahmed và phu nhân Sumy đều nổi trận lôi đình, hiện giờ bên đó
đang rất hỗn loạn, tạm thời không có động thái gì.”
“Tình hình sẽ càng hỗn loạn.” Wata đứng cạnh tôi, khẽ nói.
“Sao cơ?”
“Sẽ có một vụ ám sát để trả thù. Đảng phái và gia tộc của phu nhân đều sẽ
không để yên, không ai biết sau này Peshawar sẽ ra sao cả.”
Nói
như vậy, hiệp định đình chiến khó khăn lắm mới kí kết được giữa quân
Muja và Liên minh Phương Bắc sẽ bị vô hiệu. Tôi không khỏi rung mình sợ
hãi.
Wata lại nói với vẻ bi thương: “Tôi không bận tâm đến chính
trị đảng phái, nhưng phu nhân Pei là một người tốt. Nhờ có bà ấy mà tôi mới sống được đến bây giờ. Tôi vốn là người Afghanistan, vốn là sinh
viên tốt nghiệp ngành tài chính, vì chiến tranh, tôi và gia đình phải
chạy nạn đến thành phố Peshawar.”
“Vậy bây giờ, người nhà của anh ở đâu?”
“Chết hết rồi.” Anh ta buồn bã đáp.
Tôi im lăng, không dám hỏi tiếp nữa. Đúng lúc này, Hassan quay lại hỏi Wata: “Sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Wata lập tức thoát khỏi tâm trạng bi thương, nghiêm túc đáp: “Vâng, thưa đại nhân.”
Hassan gật đầu rồi quay sang tôi, không chờ anh ta mở lời, tôi đã nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ không đi đâu cả, anh cứ yên tâm.”
“Nếu có việc gì thì bảo hộ vệ chuyển lời cho ta.”
Tôi gật đầu.
“Nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, đoàn người của Hassan vội vã bỏ đi, những người ở lại
ngoài tôi ra còn có Bynum, hình như hắn ta cũng muốn cùng Hassan đến
dinh thự của Darla nhưng Hassan không đồng ý.
Sauk hi ăn tối
xong, tôi dọn dẹp mấy thứ lặt vặt trong phòng rồi bảo Ceda đi ngủ. Trước khi đi, Wata nói với tôi: “Abu, tối nay, nếu nghe thấy tiếng động nào
kì lạ thì cô cũng đừng để ý nhé. Cứ ở yên trong phòng.”
“Tiếng động kỳ lạ ư? Có chuyện gì sắp xảy ra sao?” Tôi hỏi.
“Cô không cần biết nhiều, chỉ cần ở yên trong này là được.”
“Được”, tôi đáp rồi đẩy anh ta ra ngoài. Sau khi từ ngôi làng trở về, tôi luôn
có một thắc mắc, đó là Ceda. Cứ tưởng Ceda lưu lạc vì thôn Gama bị thiêu hủy, nhưng Wughi và rất nhiều dân làng còn sống, không có lẽ nào họ lại không bảo vệ được Ceda. Vậy mà con bé lại bị bán làm người hầu, giờ lại đi cùng một thanh niên đến nhà tôi. Chẳng lẽ Lâm đã gửi Ceda tới
chỗ tôi, nếu đúng như vậy thì cậu thanh niên tên Isa kia là ai? Wata nói cậu ta là người Rajput, chẳng lẽ cậu ta cũng là người của Lâm?
Tôi định dò hỏi Ceda về Isa nhưng quay lại đã thấy nó ngủ mất rồi. Thế là
tôi cũng tắt đèn, trèo lên giường. Nhưng không sao ngủ được, vô vàn ý
nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu. Peshawar sắp bước vào mùa hè nhưng ban
đêm vẫn lạnh cóng, không biết Lâm bị giam ở đâu, có phải chịu đói
chịu lạnh không. Cuối cùng, không nhịn được nữa, tôi bật dậy khỏi
giường, muốn đi xem tình hình của anh, dù chỉ để biết anh bị giam ở
đâu cũng được. Tôi quay sang chỗ Ceda nhưng không thấy con bé đâu cả.
Ceda rời khỏi giường từ lúc nào, tôi cũng không hề hay biết. Bên ngoài
vang lên tiếng bước chân của đội tuần tra. Chẳng lẽ Ceda đi tìm Lâm?
Nghĩ đến đây, tôi vội vã mở cửa sổ, trèo ra ngoài.
Bên ngoài là
bóng đêm lạnh buốt, cả doanh trại hoang vu trống trải, ngay cả không khí cũng có vẻ tiêu điều. Sauk hi chắc chắc xung quanh không có ai, tôi đi
thẳng về phía tây, nơi giam giữ phạm nhân của doanh trại. Cứ đi được một đoạn, tôi lại dừng lại nghe ngóng, bỗng gặp một đội tuần tra đứng chặn
giữa đường, tôi đành phài đi đường vòng, đang đi thì nhìn thấy Ceda đang nằm bò trên một dãy bao cát, chăm chú nhìn về những bóng người màu đen
phản chiếu trên tấm vải bạt của doanh trại phía trước mặt.
Khu
trại này rất lớn và đầy đủ tiện nghi, bên ngoài có hộ vệ canh gác, bên
trong là các căn phòng nối liền nhau, xung quanh còn có cả bao cát được
chất thành đống như bức tường phòng vệ. Tôi tưởng Ceda đi tìm Lâm, không ngờ con bé lại rình mò ở đây, thế là cũng nấp vào một chỗ, chờ xem nó
làm gì.
Một lúc lâu sau, Ceda vẫn chăm chăm nhìn vào bóng đen
trước mặt. Thế rồi bóng đen đó tách ra làm hai, tôi giật nảy mình, hóa
ra con bé Ceda này rình xem vợ chồng người ta thân mật. Thật là hết nói
nổi! Trong trại có tiếng người vọng ra: “Em có tâm sự gì à?” Tôi nhận ra giọng nói của Bynum. Nhưng giọng nói vang lên ngay sau đó còn khiến tôi sững sờ hơn, chính là của Isa.
“Không, chỉ hơi mệt thôi.”
“Thế em đi đâu vậy?”
Isa có vẻ bực bội, đáp: “Đi uống nước.”
Sau đó cậu ta mở cửa đi xuống bếp. Tôi chửi thầm tên Bynum biến thái, vậy
mà còn lên mặt chỉ trích tôi. Ceda lặng lẽ đi theo Isa vào bếp, tôi cũng bám theo. Isa đang lục tìm thứ gì đó trong bếp, hoàn toàn không có vẻ
gì là muốn uống nước mà như thể đang cố tình nấn ná. Đột nhiên cậu ta
lạnh lùng nói: “Em tính trốn đến khi nào?”
Tôi giật mình nhưng
nghĩ lại thì hình như câu này là hỏi Ceda. Hóa ra cậu ta đã biết con bé
đi theo mình. Ceda bước ra từ chỗ nấp, lung túng nói: “Em chỉ… em vừa
mới đến thôi.”
Isa thản nhiên ngắt lời Ceda: “Không cần giải
thích, anh không quan tâm. Này!” Nói rồi, cậu ta chìa tay ra, trên tay
là một chùm chìa khóa. Ceda nhận chum chìa khóa đó, mặt cúi gằm xuống.
“Mau cầm chìa khóa đi cứu cậu Hai đi! Còn đứng ngay ra đó làm gì?” Isa nói.
Ceda giật mình, đáp “vâng” một tiếng, nhưng dáng vẻ vẫn rất lúng túng. Nhìn
tình hình này thì hai người họ đúng là do Lâm phái tới, và Ceda hình như rất thích cậu chàng Isa này.
“Sau khi cứu được cậu Hai, em hãy cùng cậu ấy rời khỏi đây.” Isa lại nói.
“Thế còn anh?” Ceda vội vàng hỏi.
“Anh có việc của anh. Mau đi đi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng gì hết, đi đi! Đừng quên em đến đây với mục địch gì.” Cậu ta luôn miệng thúc giục. Ceda cuối cùng cũng rời đi với vẻ quyến luyến. Khu
trại trở về với vẻ yên tĩnh ban đầu.