Type: Đoàn Huyền
Sự việc xảy ra trong chớp mắt, đợi khi mọi người bình tĩnh định thần trở
lại, cây gậy đã phi tới. Tôi chỉ kịp bước sang bên cạnh, ôm lấy Ceda,
đồng thời hơi nghiêng người tránh phần đầu gậy sắc nhọn và tiện tay tóm
lấy phần cán gậy. Mọi động tác đều diễn ra một cách vô thức, không ngờ
tôi có thể tóm trúng, cũng không ngờ cây gậy đã bay một khoảng cách dài
như vậy vẫn còn xung lực mạnh đến thế, khiến tôi bị đẩy về phía sau vài
bước, cũng không biết va phải ai, ngã phịch xuống đất. Bỗng chốc, đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác đau nhói từ lòng bàn tay lan tới ngực, xung
quanh im ắng vài giây, sau đó vô số người lao về phía tôi, vô số những
giọng nói vang lên bên tai tôi, tiếng Balti, tiếng Anh, còn có cả những
lời hỏi han nho nhỏ và những tiếng gào thét oang oang, nội dung thì vô
cùng phong phú: “Trời ạ, tôi có nhìn nhầm hay không, cô gái này tay
không túm được cây gậy sao?”, “Không nhìn nhầm đâu, cô ấy chắc chắn đã
tay không bắt được cây gậy đấy.”, “Tại sao?”, “Để bảo vệ mọi người phía
sau!”, “Cô ấy thật là lợi hại”, “Phải phải, cô ấy có sao không?”
Sau cú va chạm đó, tôi có phần choáng váng, chỉ ngây người ngồi trên nền
đấy thở hổn hển. Có người khẽ vỗ vai tôi, là một bà cụ, thấy tôi quay
sang nhìn, bà ta mỉm cười để lộ hàm răng vàng đã rụng mất mấy cái.
“Không sao, tôi không sao.” Tôi khẽ nói bằng thứ tiếng Balti mới học.
Lại có người mỉm cười giơ tay vỗ vào lưng tôi khe khẽ, đầy vẻ cảm kích.
Sau đó tôi mới biết cú giơ tay bắt gậy này của mình có ý nghĩa gì, chỉ nhờ
một hành động nhỏ như vậy, tôi đã nhận được thiện ý của tất cả mọi người trong thôn Gama thượng. Nếu nói trước kia họ đối xử tốt với tôi và Lâm
chỉ là do truyền thống thì từ giờ phút này, tôi đã có được trái tim của
họ, hơn nữa, thứ toi có được không chỉ là trái tim của những người dân
trong thôn Gama thượng, mặc dù sau đó, cái tay bị thương của tôi lại đau đến mức rất nhiều ngày sau vẫn thấy khó chịu.
“Sao cô có thể một tay túm được cây gậy nhỉ?” Lâm lách người qua đám đông, vội vã chạy tới,
thô bạo túm tay tôi xem xét một hồi. Phía sau anh ta là các thành viên
khác của đội, nhưng không hề có Kangkun. Tôi vô thức gào lên:”Nhẹ tay
thôi, nhẹ thôi, đau!”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, hỏi: “Bây giờ hết đau rồi hả? Trên người có bị thương không?”
“Không.”
Dưới sự giúp đỡ của Lâm, tôi đứng lên, vẫy vẫy cánh tay còn lành lặn, nói: “Anh quay lại tiếp tục thi đấu đi, tôi không sao.”
“Còn thi với đấu gì nữa!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi, “Đi! Về nhà trước đã.”
Do khi ngã xuống tôi đã đè bẹp cầu môn nên phát bóng của Gama hạ không
được tính điểm. Các kị thủ đội Gama hạ vẫn vây lấy trọng tài, bất bình
gào thét, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Người dân thôn Gama thượng
thì mặt mũi hớn hở, cuối cùng trọng tài kiên quyết không tính bàn thắng
này, tỉ số hoà 0 – 0.
Tôi được Lâm và Ceda đưa về nhà của Wughi.
Ceda vô cùng vui sướng vì kết quả của trận đấu ngày hôm nay, chỉ là hoà
thôi mà, tôi cảm thấy con bé vui mừng hơi quá, nhưng phải chăng vì hoà
là kết quả rất lâu rồi mới xuất hiện? Suy đoán này chắc là đúng, bởi
ngay cả Wughi và Sila cũng mặc kệ cho con bé vui mừng. Sau khi ăn xong,
Ceda ở lại trong phòng tôi và vẫn không thôi phấn khích, có điều nội
dung nói chuyện đã hoàn toàn không liên quan gì tới trận đấu nữa.
“Anh Lâm trông thật đẹp trai!” Vừa nói cô bé vừa giơ một tay ra bắt chước
động tác đánh bóng. “Anh ấy cướp bóng từ tay Kangkun, oa…thật là ngầu
quá đi mất!”
Tôi chỉ một lòng muốn hỏi cô bé về người đàn ông kì
lạ đó, nhưng dần dần trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ mới, có khi
Ceda cũng không biết ông ta là ai. Người đàn ông đó nói cậu Hai cứu tôi, cậu Hai có phải ám chỉ Lâm không? Nhưng Lâm từng cứu tôi lúc nào chứ?
Nghĩ tới đây tôi lại tóm lấy Ceda đang nhảy như con choi choi, hỏi: “Lâm đâu rồi?”
“Ban nãy, em nhìn thấy anh ấy bị mấy chị lôi đi rồi.” Dứt
lời, Ceda cười hì hì nhìn chằm chằm vào mặt tôi hỏi: “Ngải, chị không
vui à?” Chữ “không” cố tình được kéo dài ra cùng nụ cười ranh mãnh, tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy có một cô gái chạy tới gõ cửa. Sau một
hồi đùn đẩy nhau, một cô trong số đó bước lên phía trước, kéo Ceda sang
một bên hỏi nhỏ, trong khi đó cặp mắt đen long lanh vẫn không ngừng liếc về phía tôi,
Ceda dịch: “Các chị ấy muốn nói chuyện với anh Lâm.”
“Tự đi mà tìm!” Tôi bực bội đáp.
Ceda cười hì hì nhưng vẫn dịch lại không sai một chữ. Mấy cô gái nghe thấy
câu trả lời này, liền bối rối cắn môi, một lát sau đưa cho Ceda một vật
gì đó rồi thẹn thùng chạy mất.
Ceda quay lại, đưa cho tôi thứ gì đó giống như điếu xì gà, nói” Cho anh Lâm đấy.”
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.
“Thuốc lá.”
Tôi định hỏi Lâm có hút thuốc sao, ở cùng anh ta lâu như vậy mà tôi chưa
từng nhìn thấy anh ra hút thuốc, nhưng nghĩa lại thấy không ổn, bèn đổi
lại là: “Lâm không hút loại này.”
Ceda toét miệng cười, được thể hí hửng gật đầu: “Vậy thì đem cho ông.”
Tôi thần người một lúc, sau đó sực tỉnh, hỏi: “Điếu thuốc là này không phải là vật đính ước mà cô gái kia trao cho Lâm đấy chứ?”
Ceda nghiêm túc gật đầu.
Phản ứng đầu tiền của tôi là buồn cười, phải cố gắng hết sức mới kiềm chế
không bật cười thành tiếng nhưng không thể giấu được biểu cảm trên mặt.
“Chỉ một điếu thuốc này sao?” Người dân thôn Gama đói khổ tới mức chỉ là một điếu thuốc lá cũng đem ra làm vật đích ước ư? Một lát sau, lại có
những cô gái khác tới tặng Lâm một cuốn sổ tay, sau đó lại có một thằng
bé thay chị tới tặng một gói thịt dê, tôi dở khóc dở cười, cũng cảm thấy không khỏi khâm phục, mới có vài ngày ngắn ngủi mà Lâm đã hút hồn được
bao nhiêu cô gái như vậy. Nhưng sau đó tôi lại thấy tủi thân, trông
người lại nghĩ đến ta, sao chẳng có ai tặng tôi vật đính ước nào vậy?
Lâm vẫn chưa về, tôi đi tới đi lui trong nhà, chốc chốc lại nhìn ra cửa,
sốt ruột hỏi: “Sao vẫn chưa về nhỉ?” Ceda phì cười, nói: “Được rồi, ban
nãy em trêu chị thôi. Anh Lâm bị một người đàn ông gọi đi rồi, không có
cô nào đâu.”
“Một người đàn ông?” Tôi đột nhiên giật thói, đang
định hỏi kĩ tướng mạo của người đàn ông đó thì nghe thấy bên ngoài có
người gọi: “Ngải, Tiểu Ngải, ra đây!” Là giọng một người đàn ông.
Tối nay có quá nhiều người đến thăm, đa phần là những cô gái tới tìm Lâm,
cũng có những dân làng đêm đồ ăn tới cho tôi. Sila đã đi ngủ từ sớm, chỉ có tôi và Ceda canh cửa. Nghe thấy tiếng gọi, tôi bèn chạy ra, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một thiếu niên thấp mập, mặt mũi đỏ gay đang đứng,
hình như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng nhất thời tôi không nhớ ra. Cậu thiếu niên nhìn thấy tôi bèn nói: “Tiểu Ngải, anh Lâm đang đợi cô ở trường
học, có việc muốn nói với cô.”
“Có việc nói với tôi, tại sao không về nhà rồi nói?” Tôi dựa vào cửa, nghi hoặc hỏi.
“Điều này thì tôi không biết.” Cậu ta khẽ mỉm cười, đáp: “Anh ấy chỉ nói bảo tôi gọi cô ra đấy.” Dứt lời, cậu ta quay người, giơ tay ra hiệu bảo tôi đi theo.
Lâm muốn nói riêng với tôi điều gì đó thật sao? Tôi do
dự giây lát rồi nói với Ceda rằng có việc phải ra ngoài, sẽ quay về
ngay, sau đó đi theo cậu thiếu niên kia.
Đêm nay, bầu trời đầy
sao, dưới dải ngân hà, mọi vậy đều trở thành những bóng đen, những căn
nhà giống hệt nhau, những bậc thang dốc đứng uốn lượn và cả đỉnh K2 lấp
lánh tuyết trắng, đâu đâu cũng bị bao phủ bởi băng tuyết lạnh giá. Bậc
thềm vô cùng trơn trượt, còn băng tuyết thì giống như những lưỡi dao sắc nhọn, treo lủng lẳng trên sườn núi.
Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, càng về đêm càng rét buốt, gió núi thổi qua rừng cây hạnh, phát ra những tiếng rào rào.
Tôi càng đi càng cảm thấy khó hiểu, vết thương ở chân Lâm vẫn chưa khỏi
hẳn, sao lại hẹn tôi đến trường học và tại sao lại bảo một người lạ tới
dẫn đường nhỉ? Nghĩ tới đây, tôi bèn hỏi cậu thiếu niên: “Tên cậu là
gì?”
Cậu ta cười hì hì, đáp: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm dẫn cô tới đó, tên là gì không quan trọng?”
Vừa nói cậu ta vừa rẽ sang một hướng khác mà không báo trước, nhưng đó
không phải là đường đi tới trường học mà là một đường núi vắng vẻ, hướng ra ngoài thôn Gama. Tôi không biết con đường này sẽ dẫn tới đâu, chỉ
thấy hai bên đều là vách nát tường xiêu.
Tôi đi chậm lại, cảnh giác nói: “Cậu đi nhầm đường rồi. Đây không phải đường tới trường học.”
Cậu thiếu niên hơi quay mặt lại, nói: “Không nhầm đâu, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi.”
Ánh sao chiếu xuống gương mặt của cậu ta, tôi sực nhớ ra cậu ta chính là
người đã đi cùng Kangkun tới nhà Sila hôm trước. Do hôm đó cậu ta không
lên tiếng, lại cứ đứng sau Kangkun nên tôi không có ấn tượng lắm. mãi
bây giờ mới nhận ra. Hình như Wughi gọi cậu ta là Ka.
Khi nhớ ra người này là Ka, bạn của Kangkun, tôi giật mình, lập tức dừng bước.
Thấy tôi dừng bước, Ka không nói gì mà đột nhiên quay lại, túm chặt lấy cánh tay tôi, cười, nói: “Đi tiếp thôi, Ngải cô nương, có người đã đợi rất
lâu rồi.”
Tuy không cao lớn nhưng Ka rất khoẻ, khi cậu ta giữ
chặt lất cánh tay tôi, tôi cảm thấy đau đớn như bị một tảng đá lớn đè
lên, không chịu nổi, tôi thét lên. Ka vẫn vừa cười vừa nói: “Ngải cô
nương, cô có kêu to nữa cũng không có ai nghe thấy đâu, chi bằng hãy
ngoan ngoãn đi theo tôi, sẽ không sao cả.”
Không sao mới lạ ấy,
chứ cho là lúc đầu vốn không có chuyện gì, nhưng căn cứ vào tình hình
này, chắc chắn trăm phần trăn sẽ có chuyện. Nhưng Ka giữ chặt lấy tôi
không chịu buông, tôi đành miễn cưỡng đi tiếp. Tôi bực bội quát lên:
“Chẳng phải đi gặp Kangkun sao, buông ta, tôi tự đi được!”
Ka cười, nói: “Thông minh đấy, đúng là đi gặp Kangkun.”
Tim tôi bắt đầu đập mạnh, không muốn bước thêm một bước nào nữa, trong đầu
hiện lên vô số suy đoán. Nếu Kangkun chỉ muốn chất vấn tôi về chuyện của Abbas thì việc gì phải tìm đến một nơi văng vẻ thế này, lại còn vào đêm hôm khuya khoắt, điều này thật kì lạ. Vừa nghĩa tới đây, bỗng thấy vai
đau buốt, cả người tôi liền ngã xuống nền tuyết. Cánh tay rắn chắc như
gọng kìm của Ka vẫn túm lấy người tôi và kéo đi xềnh xệch, thậm chí tôi
còn nghe thấy xương cốt mình kêu lên răng rắc. Cậu ta nói: “Ngải cô
nương, cô đi không được nhanh lắm.”
Tôi chửi luôn: “Không nhanh
thì không nhanh chứ sao! Cậu là đồ biến thái, chẳng phải là hỏi…” Chưa
nói hết câu, tôi đã bị kéo đi vài mét, người đập vào đá dăm và nền đất
đóng băng, đau khủng khiếp. Cậu thiếu niên này chưa tới hai mươi tuổi,
lúc nào cũng thấy tươi cười, sao lại có thể ra tay một cách tàn nhẫn và
độc ác đến vậy.
Lần này thì khổ thật rồi! Đầu tôi bị đập vào nền
đất đóng băng, da bị trầy xước, nhưng điều khiến tôi sợ hãi hơn cả chính là tình thế lúc này. Trực giác mách bảo tôi, nếu một người ra tay không chút nương tình với bạn thì tức là những gì đang chờ đợi bạn phía trước lại càng bất lợi. Vừa nghĩ tới đây tôi đã thấy có hai bóng người trên
bậc thềm phía trước. Kangkun nhìn thấy cảnh tưởng lộn xộn này liền nhíu
mày, hạ thấp giọng nói: “Sao lại thành thế này? Sao không đánh cô ta
ngất đi rồi đưa tới?” Khi nghe cậu ta nói nửa câu đầu, tôi còn thấy hơi
yên tâm, nhưng khi nghe hết cả câu, trái tim vừa mới dịu lại của tôi lại giật thon thót, thì ra họ định bắt cóc tôi. Tôi nhẹ nhàng nói:
“Kangkun, có việc gì cứ từ từ nói, chuyện của bố cậu, tôi…
Kangkun không cho tôi nói hết câu, quay sang hỏi thiếu niên bên cạnh: “Bao tải đâu?”
Cậu thiếu niên đó lôi ra một cái bao tải to đùng, đáp: “Đây.”
Ka giơ một cánh tay lên. Chẳng ai thèm bận tâm tới tôi, như thể tôi đã chết rồi…
Nhân lúc ba người đó không chú ý, tôi huých mạnh cùi chỏ vào người Ka, khiến cậu ta phải buông cánh tay đang giữ tôi ra rồi quay người bỏ chạy.
Nhưng vừa bước được hai bước tôi đã thấy sau gáy đau nhói. Hoá ra đuôi
tóc của tôi đã bị Ka tóm được và giật lại, cả người cũng bị kéo lại
theo. Cậu ta cười, nói: “Ái chà, còn định chạy…” Đang nói thì đột nhiên
cậu ta hét lên một tiếng, đưa hai tay ôm mặt, chửi: “Đồ đàn bà thối tha, mày chọc vào mắt tao, đau…đau quá!” Cùng với tiếng gào thét, thân hình
béo mập của cậu ta lăn lộn trên bậc thềm.
Thực ra tôi cũng không
biết mình đã đâm vào chỗ nào trên người Ka, trong lúc hoảng loạn tôi
liền bẻ lấy một mảnh nhũ băng, vung loạn xạ. Đoạn nhũ băng dài khoảng
một mét, sắc nhọn như kiếm, bất luận đâm vào đâu đều chẳng dễ chịu gì.
Ka lăn lộn trên bậc thềm nhỏ hẹp, đau đớn kêu gào, tình hình trong phút
chốc thay đổi đến khó tin. Hai người kia bối rối không hiểu gì, tôi cũng không kịo xem xét vết thương của Ka ra sao, nhún người nhảy xuống đất,
co chân chạy thục mạng. Chỉ cần chạy về thôn là sẽ được cứu.
Có
điều, dù bậc thềm nhỏ hẹp, nhưng vẫn không thể cầm chân bọn Kangkun quá
lâu, chỉ chạy được khoảng mười mấy mét, họ đã đuổi kịp tôi. Nghe thấy
tiếng bước chân rượt đuổi càng lúc càng gần, tôi cuống lên, ba chân bốn
cẳng nhảy lên một phiến đá cao khoảng nửa thân người, định nhảu qua đó
rồi chạy về phía trước. Nhưng Kangkun đã đuổi kịp tôi, cậu ta túm chặt
lấy chân phải của tôi, kéo mạnh một cái, khiến tôi lảo đảo, ngã xuống
đất.
Kangkun “hừ” một tiếng, túm chặt lấy lưng tôi, ấn xuống đất. Ka và cậu thiếu niên còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp, mở bao tải ra,
ra hiệu nhét tôi vào trong. Tôi lấy hết sức bình sinh hét lên nhưng ngay lập tức đã bị Kangkun bịt miệng lại.
“Mau lên!” Cậu ta khẽ nói với hai người kia.
Ka nói: “Mày lui ra một chút.”
Kangkun do dự một lát rồi lùi sang bên cạnh.
Nếu bị nhét vào bao tải thì tính mạng thật khó bảo toàn. Sợ hãi mang lại
dũng khí, dũng khí mang lại sức mạnh, tôi vùng, vẫy, giẫy giụa, nhưng
đáng tiếc chả còn mất hơi sức. Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng
động kì lạ và vô cùng chói tai vang lên ở phía triền núi đằng xa. Có thứ gì đó đang lao về phía chúng tôi với tốc độ cực nhanh rồi cắm phặp
xuống nền đất.
Rất lâu sau đó tôi mới biết đó là viên đạn được
bắn ra từ một khẩu súng trường TAC 50. Mục tiêu là tôi, nếu như vai trái của kẻ bắn lén không bị thương và không có người ngăn cản hắn thì tôi
đã mất mạng từ lâu rồi.
Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, cứ tưởng tôi có đồng bọn đến giải cứu. Nhân lúc hỗn loạn, tôi vùng thoát
khỏi sự khống chế của Kangkun, lăn người sang bên cạnh, không ngờ lại
trúng một đống đá sỏi, bên tai văng vẳng tiếng hô hoá của bọn Kangkun:
“Chết rồi, cô ta thoát rồi!”, “Ở đằng kia!”, “Đừng tìm nữa, cô ta có
đồng bọn đấy!”, “Đi thôi!”
Tiếng nói càng lúc càng xa, tôi nín
thở, nằm rạp trên đống đá sỏi lạnh ngắt, không dám động đậy, cho tới khi giọng nói của Lâm đột nhiên vang lên trong đêm tối lạnh thấy xương: “Mễ Lạp! Mễ Lạp, cô ở đâu?”
Tôi nhảy phắt dậy, lao đến kéo Lâm ngồi
xuống. Anh ta kinh ngạc hỏi: “Mễ Lạp?” Tôi cuống quýt bịt miệng anh ta
lại, lo lắng nhìn xung quanh.
Cú lao người của tôi rất mạnh. Lâm
bị tôi đẩy một cái, loạng choạng ngã ngửa vào đống đá sỏi. Anh ra không
đếm xỉa đến cú ngã của mình, chỉ dang tay ôm chặt lấy tôi. Trong lúc
nguy cấp, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, bám chặt vào người anh ta như
một con bạch tuộc, hốt hoảng nói: “Lâm, có người muốn giết tôi! Ở đằng
kia!”
Môi của anh ta khẽ động đậy dưới lòng bàn tay tôi. “Đừng lên tiếng, có thể hắn ta vẫn còn ở đó!”
Tôi ngẩn đầu nhìn, trên người Lâm cũng toàn băng tuyết và bùn đất, không biết anh ta vừa chạy từ đâu tới.
“Thật đấy, Lâm!” Cứ tưởng anh ta không tin, tôi lại càng hoảng loạn, trán đẫm mồ hôi, tôi ghét sát vào mặt anh ta, nói: “Tôi không nói dối anh đâu,
viên đạn được bắn ra từ triền núi. Buổi chiều, tôi va phải một người đàn ông rất kì lạ, ông ta nói với tôi những lời rất kì quái, tôi…”
“Suỵt!” Lâm kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ rồi trấn an: “Đừng sợ, có tôi ở đây, đừng sợ!”
“Lâm, là lính bắn tỉa đấy! Chắc chắn là người đàn ông đó. Ông ta nói đến cậu Hai nào đó, ai là cậu Hai vậy?” Tôi run rẩy hỏi.
Vừa nghe tôi nhắc tới hai chữ “cậu Hai”, người Lâm chợt cừng đờ nhưng ngay
sau đó, anh ta đã quay về trạng thái bình thường, vỗ nhẹ vào lưng tôi,
nói: “Nếu là lính bắn tỉa, phát đầu tiên không trúng, hắn sẽ lập tức bỏ
đi nên cô đừng sợ.”
Mặc dù không biết lời anh ta nói có thật hay không nhưng nó vẫn khiến tôi được an ủi rất nhiều. Tôi ngơ ngác hỏi lại: “Thật hả?”
“Ừ.” Lâm đáp rồi lại vỗ nhẹ vào lưng tôi, như thể đang vỗ về một con mèo bị giật mình tỉnh giấc.
Tôi ngẩng đầu, sửng sốt nhìn anh ta. Vài giây sau, khi nhận ra nãy giờ mình nằm trong lòng anh ta, mặt tôi đột nhiên đỏ bừng. Tôi vội vùng khỏi
cánh tay của Lâm, bối rối sửa lại quần áo đầu tóc rồi len lén liếc nhìn
anh ta. Lâm vẫn thản nhiên như không, phủi đất dính vào vạt áp rồi hỏi:
“Muộn thế này rồi, sao cô còn tới đây một mình?”
“Kangkun nói anh đang chờ tôi ở đây.”
“Ý cô là Kangkun đã lừa cô tới chỗ này, sau đó đánh cô?” Anh ta ngẩn đầu lên hỏi, trong mắt hiện rõ sự tức giận.
“Không phải.” Tôi phủ nhận.
“Không phải? Thế sao cô lại thành ra thế này?”
“Tôi bị ngã.”
Lâm nổi giận đùng đùng. “Lúc bị ngã từ trên núi xuống cô vẫn còn sức cãi nhau với tôi cơ mà.”
Dứt lời, anh ta quay phắt người, định đi tính sổ với Kangkun, Tôi muốn cười nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ chảy ra. Tôi lắc đầu, lau nước
mắt, hoảng hốt giữ anh ta lại. “Đừng đi, Lâm, đừng đi!”
“Nhưng hắn dám đánh cô.”
Tôi dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay anh ta, khẽ nói: “Lâm, bọn họ không làm gì tôi cả, thật đấy.” Cậu này là sự thật, Kangkun không hề đánh tôi,
cũng không hề chất vấn tôi, cậu ta chỉ muốn bắt cóc tôi. Mới đầu, tôi
nghĩ không biết Kangkun có liên quan tới những kẻ bắn lén kia không
nhưng nghĩ lại thì không thể có khả năng đó. Nhưng tại sao lại có kẻ
muốn giết tôi? Nghĩ nát cả óc mà tôi vẫn không tìm được câu trả lời.
Lâm im lặng. Một lúc sau, anh ta mới đưa tay ra ôm lấy tôi, nói: “Được rồi, quay về kiểm tra vết thương trước đã, ngày mai sẽ đi tìm Kangkun!”
Tôi gật đầu. Được rồi, dù sao ngày mai tôi cũng cần đi tìm Kangkun để nói
rõ mọi việc, trốn được một ngày nhưng khó trốn được cả đời, cái gì cần
đối diện vẫn phải đối diện.
“Bắt đầu từ hôm nay cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi, nếu còn xảy ra việc như vậy nữa, phải chạy ngay
về chỗ tôi.” Một lát sau, Lâm nói.
“Ý của anh là anh sẽ giúp tôi?”
“Tôi không giúp cô thì ai sẽ giúp cô chứ!” Anh ta thẳng thắn đáp.
Tối nay, tôi phát hiện ở Gama có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đối với
phụ nữ, đó là không có gương, hơn nữa cũng không có điện. Thứ duy nhất
có liên quan tới điện trong thôn chính là đèn pin, nhưng thứ đó chỉ được dùng khi nửa đêm lên núi bắt chó sói, chưa kể những chiếc đèn pin đó
đều là loại đường kính lớn, tập trung ánh sáng mạnh, nếu chiếu lên đỉnh
núi đối diện thì rất rõ ràng nhưng dùng để xem vết thương trên mặt thì
lại không được. Trước kia, tôi và Lâm đều là bệnh nhân, trời vừa tôi là
đi ngủ, hơn nữa tôi cũng không có thói quen suốt ngày soi gương nên
không cảm thấy có bất kì vấn đề gì, tuy nhiên bây giờ, khắp người tôi là vết thương, ngọn lửa yếu ớt trong phòng lại chỉ đủ để Lâm trông thấy
hình dáng đại khái của tôi chứ không thể giúp anh ta biết phải dán miếng urgo vào chỗ nào.
Tôi và Lâm không muốn kinh động tới gia đình
Wughi, nhưng mò mẫm trong nhà một lúc lâu mà không có kết quả, chúng tôi bèn thống nhất trèo lên mái nhà. Đêm khuya ở cao nguyên, ánh sao giăng
khắp đất trời, có thể tận dụng để bôi thuốc.
Nhà ở Gama là kiểu nhà
hộp diêm điển hình của vùng Trung Á. Mỗi căn nhà đều có mái bằng, là nơi lí tưởng để dân làng ngồi trò chuyện, hẹn hò yêu đương hoặc phơi quả
hạnh. Đêm đã khuya, không khí lạnh buốt như cắt da cắt thịt. Vừa kéo rèm ra, gió núi đã thổi ào tới, hơi sương bám lên da thịt khiến tôi không
khỏi hắt xì hơi một tràng kinh thiên động địa. Lâm cầm chiếc chăn, lặng
lẽ quấn vài vòng lên người tôi, khiến tôi trông như một con chim cánh
cụt rồi mới yên tâm kéo tôi trèo lên mái nhà.
Vừa bước lên mái
nhà, tôi đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho vô cùng kinh ngạc, vẫn biết
bầu trời ở cao nguyên rất đẹp nhưng tôi chưa từng nghĩ lại đẹp tới mức
này. Trong sáng như gương, sống động huyền ảo, cả mái nhà bị bao trùm
bởi bầu trời xanh thẫm điểm xuyết những ánh sao, cảm giác ngân hà chầm
chậm xoay chuyển ngay trên đỉnh đầu, giơ tay là có thể với tới.
Lâm kéo tôi ngồi xuống, mượn ánh sao tỉ mỉ lau hết những vết máu trên người và trên mặt tôi. Dưới bầu trời sao, gương mặt anh ta trông khôi ngô
tuấn tú vô cùng, nhưng không biết vì sao lông mày lại hơi nhíu lại, có
vẻ tâm sự chồng chất.
Trong lòng tôi cũng chồng chất tâm sự. Tôi khẽ lên tiếng: “Lâm, tên bắn tên lén đó…”
“Hắn ta sẽ không thể gây rắc rối cho cô nữa đâu, yên tâm đi.” Giọng anh ta
vô cùng chắc nịch. Tôi sửng sốt, cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng nhất thời không biết là gì?
“Tôi muốn nói cho Wughi biết, biết đâu…”
“Tôi đã bảo không cần rồi mà. Tôi sẽ bảo vệ cô.”
Cảm giác kì dị lại càng mãnh liệt. Tại sao anh ta lại tin chắc sẽ bảo vệ
được tôi? Lát sau, tôi chuyển chủ đề,hạ giọng nói: “Ngày mai đi tìm
Kangkun nói rõ tất cả, liệu có tác dụng không?”
Lâm đẩy tôi ra xe một chút rồi nhìn chằm chằm, nói: “Mễ Lạp, tối nay rốt cuộc bọn họ đã làm gì cô?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, trong đầu hiện lên hình ảnh Kangkun nắm chặt tay
lại, các đốt ngón tay trắng toát. Bất luận thế nào cậu ta cũng là con
của Abbas, mà Abbas lại từng cứu mạng tôi, dù thế nào cũng là tôi nợ bọn họ.
“Tôi không thích thái độ này của cô.” Vừa nói anh ta vừa đặt tay lên vai tôi. “Đang nghĩ gì vậy? Hãy nói cho tôi biết.”
Tôi vội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao như sư cụ nhập thiền, trán bị gió
thổi lạnh ngắt, lúc sau mới nói: “Lâm, anh nhìn kìa! Trên trời có nhiều
sao như vậy, lộng lẫy như vậy, nhưng thực ra tất cả các vì sao đều cô
đơn. Anh biết không, mỗi vì sao đều ở cách nhau cả ngàn năm ánh sáng,
vĩnh viễn không thể gặp nhau, cũng vĩnh viễn không thể có bạn đồng hành, cô độc đến chết.”
Lâm sửng sốt nhìn tôi không chớp mắt. Tôi thở dài, cúi đầu nói: “Hôm nay, tâm trạng tôi không được tốt, xin lỗi.”
“Không sao, muốn nói gì thì cứ nói.” Anh ta hơi khựng lại, sau đó nói tiếp: “Tôi thích nghe cô nói.”
“Anh thích?” Tôi cười gượng, hỏi lại.
Lâm gật đầu.
Tại sao tối nay anh ta lại dịu dàng đến vậy? Anh ta vỗ vỗ vai tôi, nói:
“Ngày mai đi tìm Kangkun nói chuyện rồi tính tiếp. Đừng lo lắng nhé!”
Giọng nói êm ái vang lên giữa đêm khuya lạnh giá thấu xương nghe mà hồn
xiêu phách lạc, nhưng cái kiểu vỗ vai của anh ta lại chẳng khác gì đối
với huynh đệ tốt. Tôi bất giác mỉm cười.
Anh ta cũng mỉm cười, hỏi: “Tâm trạng khá hơn rồi hả?”
Tôi giơ tay chỉ về phía chân trời. “Nhìn kìa, chòm sao Thợ Săn!”
Lâm nhìn theo ngón tay tôi chỉ, ngắm nhìn chòm sao sáng nhất trên bầu trời mùa đông.
“Kia là chòm sao Thiên Lang, còn gọi là Sirius. Trong thần thoại Hi Lạp có
nói Nữ thần Mặt Trăng Artemis bị trúng kế của thần Mặt Trời Apollo nên
đã giết nhầm người yêu của mình là Orion, về sau Orion trở thành một
trong những chòm sao đẹp nhất trên bầu trời mùa đông.” Tôi tiếp tục giới thiệu.
Lâm chỉ im lặng, không nói gì.
Tôi thở dài, tiếp:
“Sao Thiên Lang là chòm sao cô độc nhất vào mùa đông ở bắc bán cầu, bởi
vì chỉ có nó là có màu trắng xanh. Hồi nhỏ, tôi thường nghĩ…” đang nói
tôi đột nhiên im bặt.
Lâm nghiêng đầu, hỏi: “Thường nghĩ gì?”
Tôi thường nghĩ mình là một người thừa, một kẻ cô độc giống như những ngôi
sao lúc sáng lúc tối kia. Vì chẳng có mấy bạn bè nên tôi cũng chẳng bao
giờ tâm sự với ai.
Thấy tôi không trả lời, Lâm khẽ hỏi tiếp: “Có phải cô nghĩ mình là người thừa, là một kẻ vô dụng không?
Tôi lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta khẽ thở dài.
“Tôi sợ.” Mấy giây sau, tôi quay sáng nhìn khuôn mặt trông nhiêng nghiêng
của Lâm, nói một câu ngu ngốc. Có người nói cô đơn sẽ khơi dậy nỗi sợ
hãi sâu thẳm trái tim mỗi người, ngược lại, nỗi sợ hãi cũng có thể khơi
dậy sự cô đơn.
“Có tôi ở đây mà. Tôi sẽ luôn ở đây, Mễ Lạp.”
“Tôi sẽ luôn ở đây, Mễ Lạp”, chưa có ai nói với tôi một câu như vậy. Hai
mươi sáu năm sống trên đời, tuổi thơ có cha ở bên, những năm tháng thanh xuân có bạn trai ở bên, nhưng chưa một người nào nói với tôi câu này…
Vì thế, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy như có dòng suốt mát lành tuôn chảy.
Rất nhiều năm sau đó, tôi mới biết chòm sao không thích
hợp để ngắm chung với người khác nhất chính là Thiên Lang. Có thể cùng
người yêu, bạn bè ngắm trăng, ngắm mưa sao băng, ngắm sao Kim, thậm chỉ
cả sao Hoả... nhưng không được ngắm sao Thiên Lang, vì sao Thiên Lang
tượng trưng chơ sự phân lo.
Tôi co người, rúc vào lòng Lâm, tư thế này thật ấm áp. “Chòm sao ở đằng kia tên là gì vậy?”
Lâm hỏi: “Chòm sao nào?”
“Chính là chòm sao sáng như sao Thiên Lang đó.”
“Đó là…chòm sao Bắc Cực.” Không biết tại sao khi nói tới sao Bắc Cực, Lâm lại có vẻ ngập ngừng.
Nhìn bầu trời đêm điểm xuyết đầy những vì sao trên đầu, sao Bắc Cực và sao
Thiên Lang ở cách nhau rất xa, nhưng bởi vì đây là hai chòm sao sáng
nhất nên chúng có thể thắp sáng cả bầu trời đêm; còn sao Thiên Lang,
dưới ánh sáng lộng lẫy và ấm áp của sao Bắc Cực cũng không còn cảm thấy
quá cô đơn nữa.
“Sau nay, mỗi khi ngắm sao, tôi sẽ ngắm sao Bắc Cực và Thiên Lang cùng một lúc.” Tôi hùng hồn tuyên bố.
Lâm có vẻ sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Ngắm hai chòm sao cùng một lúc?”
“Đúng vậy.” Tôi nghiêm túc đáo: “Ngắm hai chòm sao cùng một lúc thì sẽ không
còn cô đơn nữa. Ở Anh có thể nhìn thấy sao Bắc Cực không?” Tôi chợt nhớ
ra Lâm nói anh ta từ Anh Quốc tới.
“Chắc là có, tôi về nước sẽ
tìm xem.” Câu này anh ta nói sai ngữ pháp, vừa dứt lời đã phì cười
trước. Tôi ngây người nhìn anh ta, bỗng chốc thấy như có lớp sương mờ
bao phủ, cánh hoa đào nở rộ dưới nắng xuân, đẹp đẽ đến loá mắt. Đến khi
định thần lại, tôi vội quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp.
Tâm trạng Lâm có vẻ rất tốt, anh ta ngồi sát lại, cứ như muốn tâm sự với
tôi vậy. “Mễ Lạp, sao cô lại tới Pakistan?” Anh ta hỏi.
“Sếp bảo tôi đi thì tôi phải đi thôi, nếu không ai sẽ trả lương cho tôi.” Tôi thở dài, đáp.
“Cô thực sự chỉ tới đây công tác thôi sao?” Anh ta bán tín bán nghi, nhìn tôi từ đầu tới chân.
Dù vẫn ngẩng đầu ngắm sao nhưng tôi có thể cảm nhận được hàng lông mi của
anh ta khẽ lướt qua mặt mình, đột nhiên không dám dựa vào người anh ta
nữa. Những vì sao trên trời càng nhìn càng thấy hoa mắt chóng mặt.
Tôi đánh trống lảng: “Còn anh thì sao, sao lại tới Pakistan?”
“Tôi tới tìm một người.”
Cũng tới tìm người giống tôi ư? Tôi vội hỏi: “Tìm được chưa?”
“Chưa.” Anh ta liếc nhìn tôi, đáp. “Vốn tưởng tìm được rồi, về sau mới phát
hiện nhầm người. Có điều, bây giờ tôi lại thấy không tìm được cũng tốt.”
“Người đó là bạn gái của anh à?”
Anh ta giơ tay lên sờ trán tôi, nói: “Hiện giờ vẫn chưa phải. Xuống thôi,
cô sắp biến thành tảng băng rồi. “Nói rồi, anh ta kéo tôi đứng dạy.
Không hiểu sao tôi bỗng thấy chán nản, anh ta mới có tí tuổi đầu đã là
cao thủ tình trường, không những khiến các cô gái trong thôn Gama phải
xao xuyến mà còn có một cô bạn gái “hiện giờ vẫn chưa phải là bạn gái”
nữa, trong khi tôi từng này tuổi rồi vẫn chưa gả được cho ai.
Tôi kéo chăn che kín người, trèo xuống thang. Mà sao thang của thôn Gama
lại kì quặc thế này chứ, hoàn toàn không phù hợp với nhân thế học, hai
bậc thang cách nhau gần một mét, đúng là đánh đố người ta, đặc biệt là
khi đang quấn quanh người một chiếc chăn to thế này. Tôi xuống trước,
Lâm đi ngay phía sau. Đột nhiên anh ta nói: “Xin lỗi cô, Mễ Lạp. Lúc mới biết cô, tôi đã nhận nhầm người.”
Tôi mới xuống một bậc thì lại
giẫm vào mép chăn, vừa muốn kéo chăn ra vừa muốn giữ thăng bằng, còn
muốn nhanh chóng đi xuống, nghe thấy lời xin lỗi đột ngột này của anh
ta, người tôi bất giác chao đảo. Lâm vội giơ tay định giúp tôi, nhưng cả người tôi đều cuốn trong chăn, khiến anh ta không biết phải đặt tay vào chỗ nào. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới đứng vững lại được, ngẩng đầu nhìn anh ta, kinh ngạc hỏi: “Anh nói xin lỗi tôi? Trời đất, anh mà cũng biết nói xin lỗi sao?”
Mặt Lâm lập tức sa sầm, anh ta hung hăng
trừng mắt lườm tôi. Tôi vội cười trở lại, nói: “Có lẽ vì tôi có một
gương mặt dễ bị người ta nhìn nhầm.”
“Không phải.” Anh ta lấy lại sự vui vẻ, tiếp: “Ngải Mễ Lạp, trông cô giống như một con tiểu hồ ly, gặp một lần là nhớ suốt đời.”
Anh ta đang trong tư thế nửa đứng nửa ngồi ở đầu kia chiếc thang, tôi tự
hỏi tại sao lại thấy những vì sao rơi vào trong mắt anh ta. Sau đó, tôi
buột miệng thốt ra một câu: “Lâm, anh phải cười nhiều vào. Anh cười
trông rất đẹp.”
Chắc hẳn tôi đã bị sốt đến mức choáng váng rồi
mới nói ra câu này, nhưng khi tỉnh ngộ thì đã không kịp, Lâm đã nghe
thấy, không sót một chữ. Anh ta chớp mắt, rồi lại chớp. Mặt tôi nóng như thiêu như đốt, đang lúc luống cuống không biết phải làm thế nào thì tôi nghe thấy anh ta khẽ nói: “Lạp Nhi, cô cũng rất đẹp.”
“Uỵch” một tiếng. Một luồng lửa nóng từ cột sống bốc lên não, tôi hụt chân ngã từ
trên thang xuống đất. Cũng may chỗ tôi đang đứng không cao lắm, lại có
chiếc chăn bông khá dày dặn che chắn, mới không làm kinh động tới người
khác và tôi cũng không bị thương. Có điều, Lâm nhịn cười tới mức mặt mũi tím tái, khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu. Tôi vừa càu nhàu vừa
đứng bật dậy, không bận tâm tới cái thắt lưng già cả, vỗi vã chạy vào
trong nhà. Anh ta gọi với theo: “Cô đi chậm thôi chứ, chậm thôi…
Lỗ nẻ, bây giờ tôi cần một cái lỗ nẻ để chui xuống, không ai có thể ngăn cản được tôi.
Sau đó Lâm chúc tôi ngủ ngon, tôi cũng chẳng buồn đáp, vùi đầu vào trong
chăn đúng hai mưới phút mới bình tĩnh trở lại. Nghĩ lại những việc xảy
ra trên mái nhà, những lời đối thoại tối nay thật là hỗn loạn và phức
tạp, từ việc bôi thuốc vào vết thương cho tới việc lan man nói về các vì sao ở tận đẩu tận đâu, sau đó không hiểu sao chủ đề lại từ các vì sao
thành “anh đẹp, tôi cũng đẹp”, chẳng hề liên quan gì đến nhau cả. Mặc dù không khí cuộc chuyện trò lần này rát hoà bình, khiến cho tâm trạng
hoảng loạn của tôi bình tĩnh hơn rất nhiều, nói gì thì nói, đây cũng là
lần đầu tiên chúng tôi hoà thuận với nhau như vậy, cảm giác thực sự rất
tốt, nhưng tốt nhất vẫn nên quên đi thì hơn. Đối với một nhân viên văn
phòng lăn lộn ở Thượng Hải sáu năm trời như tôi, phàm là những thứ khiến dân đen ngưỡng vọng đều như mây khói thoáng qua.
Sáng hôm sau
thức dậy, tôi vẫn còn thấy ngại ngùng, cũng may lời nói và cử chỉ của
Lâm vẫn như bình thường nên tôi cũng dần dần bình tâm lại. Nhưng sau khi ăn sáng xong, cùng anh ta tới nhà Kangkun thì tôi lại bắt đầu cảm thấy
căng thẳng vô cùng, dù đã tự nhủ phải bình tĩnh nhưng tìm tôi vẫn đập
thình thịnh như trống đánh. Tôi đành cúi gằm mặt xuống mà đi, ngay cả
liếc nhìn anh ta cũng không dám.
Khi sắp tới nhà Kangkun, bỗng nhiên Lâm dừng lại, quay sang gọi: “Mễ Lạp!”
Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, tuy nhiên nhiệt độ vẫn rất thấp, khi anh ta nói, có những luồng hơi trắng thoát ra từ miệng. “Sao vậy? Sáng nay
hình như cô không vui?” Anh ta vừa hỏi vừa cúi xuống nhìn tôi.
Tôi nhìn sang chỗ khác, đáp: “Tôi bị ngã là vì cái thang đó thực sự quá cũ nát, không phải vì điều gì khác.”
Lâm khẽ cười rồi quay đầu đi.
“Cho nên anh đừng nghĩ lung tung.” Tôi bổ sung.
Anh ta “ờ” một tiếng với vẻ hờ hững.
Tôi nhíu mày, nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Lâm vẫn không chịu thôi. “Ờ, biết rồi. Lần sau, khi muốn khen cô xinh đẹp, tôi sẽ đợi cô đứng vững rồi mới nói.”
Mặt tôi chắc hẳn đã đỏ nhừ lên rồi, nhất thời không biết đáp trả thế nào,
tôi chán nản lắc đầu một cách vô thức, Lâm lại khẽ cười, vừa cười vừa
xoa đầu tôi, nói: “Được rồi, không sao đâu, đừng lắc nữa.” Lòng bàn tay
ấm áp của anh ta chạm vào đâu, chỗ đó liền trở nên tê dại, một cảm giác
kì lạ khó có thể gọi tên nhen nhóm trong lòng tôi, tôi bị làm sao vậy
nhỉ?
“Thôi, không trêu cô nữa. Đã sẵn sàng đối diện với Kangkun chưa?” Lâm nghiêm túc hỏi.
Nhắc tôi Kangkun, lòng tôi lại chùng xuống, nỗi lo lắng ập tới. Thấy mặt tôi
biến sắc, Lâm lập tức an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Cảm ơn anh!” Tôi khẽ nói. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể đứng ngoài việc này, nhưng anh ta đã không làm như vậy.
Đột nhiên, Lâm đang ôm chặt lấy tôi, cảm giác ấm áp lập tức lan từ cánh tay của chàng trai trẻ sang toàn thân tôi, “Suỵt, đừng sợ! Có tôi ở đây
rồi.” Anh ta cúi xuống, dịu dàng an ủi. Tôi dần bình tĩnh lại, Lâm dắt
tay tôi cùng bước vào nhà Kangkun.
Kangkun không có nhà, chỉ có
mẹ cậu ta và đứa em trai nhỏ tên Ali. Căn nhà này trông còn đơn sơ hơn
nhà của Wughi nhiều, chăn ga rách nát, bốn bức tường xám xịt, một bộ
dụng cụ leo núi được lau cọ sáng bóng dựa vào tường, có vẻ đó là di vật
của Abbas.
Thấy chúng tôi đột nhiên ghét thăm, vợ của Abbas tỏ ra vô cùg kinh ngạc và bất an. Lâm vội vã lui ra ngoài, để tôi một mình
với hai mẹ con họ. Tại Pakistan, nếu không có lời mời của người con
trưởng, đàn ông mạo muội đi vào nhà một goá phụ là một hành vi rất bất
lịch sự.
Vợ Abbas vội vã bảo Ali sang nhà hàng xóm gọi một thiếu
niên tênn Dela tới để làm phiên dịch. Dela là người cùng thi đấu Polo
với Lâm, nhìn thấy Lâm, câu ta tỏ ra rất vui mừng, vồn vã hỏi anh ta khi nào có thể tiếp tục huấn luyện cho bọn họ. Tôi hỏi cậu ta có biết
Kangkun ở đâu không, cậu ta đáp không biết, ngay cả vợ Abbas cũng nói
tối hôm qua, cậu ta không về nhà. Thấy tôi và Lâm sa sầm mặt, vợ Abbas
vội vã đứng dậy, hứa đi hứa lại rằng tới hôm chúng tôi rời khòi thôn
Gama, Kangkun nhất định sẽ quay về tiếp tục công việc mà Abbas đang làm
dở, chắc chị ta tưởng tôi và Lâm tới là vì lo lắng Kangkun không chịu
hoàn thành nốt công việc của bố. Sự hiểu lầm này lại càng khiến tôi thêm buồn bã, đành vội vã ra về.
Khi ra khỏi cửa, tôi không đàng lòng khi thấy giữa thời tiết lạnh giá thế này mà Ali cứ chân trần đi trên
nền đất đóng băng, bèn đưa đôi tất len dự phòng cho cậu bé. Ali vui vẻ
nhận lấy, nhưng chỉ vài giờ sau, đôi tất đã được một thiếu niên lạ mặt
đêm trả lại, cùng với nó còn có cả đường và đồ ăn mà tôi và Lâm mang đến tặng cho nhà Kangkun.
“Xem ra Kangkun vẫn chưa rời khỏi thôn Gama. Hơn nữa cậu ta không muốn chấp nhận lời xin lỗi.” Lâm trầm ngâm nói.
“Vậy phải làm thế nào?” Tôi hoảng hốt hỏi.
“Không sao, kể từ bây giờ, cô không được rời xa tôi một bước.” Anh ta dặn.
Hôm qua, Lâm cũng nói một câu tương tự thế này, nhưng tôi tưởng đó chỉ là nói chơi: “Một bước không rời? Sao có thể thế được?”
Anh ta hỏi lại: “Tại sao không thế được? Cô đừng quên còn tên bắn lén nữa đấy.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi bám đuôi Lâm như hình với bóng, ngay cả khi anh ta
huấn luyện cho đám thiếu niên trong thôn chơi polo, tôi cũng đi theo.
Tuy nhiên, từ sau hô đó, tôi không nghe ngóng được bất kì tin tức gì của tay lính bắn tỉa đó, cứ như thể chưa từng có người như thế xuất hiện
trên đời.
Nhưng có một chuyện mà tôi không biết, đó là vào cái
đêm tôi bị bắt lén, dân làng Gama hạ đã cứu được một người đàn ông từ
nơi khác tới, đang thoi thóp trong thung lũng. Trên người ông ta có hai
vết thương do bị trúng đạn, một vết trên vau và một vết trên tay phải.
Người kiểm tra vết thương cho ông ta nói rằng hung thủ đã bắn trọng
thượng người đàn ông này nhưng lại tránh động mạch chủ, hình như người
đó không muốn giết chết ông ta, đường đạn chuẩn xác đến từng milimet.
Còn nữa, hai viên đạn ở hai vết thương đều được bắn ra từ một khẩi
Berratta.
Người của thôn Gama hạ thông báo chuyện này với Lâm
nhưng anh không hề cho tôi biết. Lúc này, tôi vãn đang thoải mái ngồi
dưới ánh nắng, bên cạnh sân tập, khoanh tay ngủ gật, yên chí rằng mọi sự truy sát kì lạ và thái độ thù địch đều đã rời xa rồi.
Đang mơ mơ màng màng một cách vô cùng sung sướng thì một quả bóng không to hơn quả bóng bàn là mấy mang theo luồng gió lạnh toát từ giữa sân đấu lao vù vù về phía tôi. Quả bóng bay sát rạt qua đầu tôi rồi “phập” một tiếng, đập vào bức tường tuyết sau lưng, sau đó lại bật ngược trở ra như đạn pháo. Khó khăn lắm tôi mới tránh được quả bóng, nhưng luồng khí lạnh vẫn còn
gào thét bên tai, đau buốt.
“Dela, mục tiêu của cậu ở đâu vậy,
sao cứ đánh về phía tôi thế?” Tôi tức giận giơ nắm đấm, hét lên với cậu
thiếu niên đang chạy tới nhặt bóng. Đây là lần thứ mấy trong ngày rồi?
Sân đấu rộng như vậy, sao cậu ta cứ nhằm vào chỗ tôi ngồi mà đánh chứ?
“Anh Lâm cứ nhìn về chỗ chị, khiến tôi cũng bị phân tâm.” Dela bực bội đáp rồi thúc ngựa chạy đi.
Tôi “hừ” một tiếng, mắng: “Nói linh tinh!”
“Tôi đây có nói linh tinh, không tin chị tự nhìn đi!
Tôi phóng tầm mắt ra sân đấu, Lâm đang cưỡi ngựa ở tít đằng xa, không thể
nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng tôi biết Dela nói đúng, anh ta đang
nhìn tôi. Không phải nhìn Dela, cũng không phải nhìn quả bóng mà đúng là đang nhìn tôi. Thấy tôi ngẩng mặt lên nhìn, anh ta lập tức nhoẻn miệng
cười, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, khiến tim tôi lại bắt đầu đập loạn cả
lên.
Dela “hừ” một tiếng, sau khi nhặt bóng còn đưa mắt nhìn tôi
từ đầu tới chân một lượt. Tôi cũng bắt chước cậu ta, cúi xuống nhìn
mình, vì cái áo khoác duy nhất đã bị rách khi ở trên núi nên thời gian
này, trang phục chủ đạo của tôi chính là bên trong áo bông, bên ngoài áo choàng, trên đầu còn quấn cái khăn siêu bự của Sila để tránh rét, nhìn
từ xa trông rất giống bà sói già trong truyện ngụ ngôn nước ngoài, nhìn
gần thì…lại càng giống. Dela khinh khỉnh thúc ngựa bỏ đi, để lại một
mình tôi ngỡ ngàng. Em trai, ở cái nơi âm hai mươi mấy độ này, mặc thế
này đã là tốt lẳm rồi đấy, có biết không hả?
Hôm đó còn xảy ra một
việc nữa, người của thôn Gama hạ đột nhiên chạy tới tranh thầy giáo với
thôn Gama thượng. Lúc đó khoảng gần trưa, từ phía trường học đột nhiên
vang lên tiễng cãi lộn lẫn tiếng la hét của trẻ con. Đám thiếu niên đang luyện tập đưa mắt nhìn nhau rồi nhất loạt thúc ngựa lao về phía trường
học. Tôi và Lâm cũng chạy theo họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy trường
tiểu học của thôn Gama, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Trường được xây ở nơi
cao nhất của thôn Gama thượng, cuối một con đường núi ngoằn ngoèo, thấp
thoáng có thể trông thấy đỉnh núi cao vút tận trời xanh ở thượng nguồn
sông Brought, cảnh sắc đẹp vô cùng. Nhưng điều khiến tôi không thốt nên
lời không phải là cảnh đẹp mà là gần một trăm đứa trẻ, từ bốn, năm tuổi
cho tới mười mấy tuổi đang quỳ trên nền đất đông cứng lạnh giá, ngây thơ đọc bài, tấm bảng mà chúng dùng chính là nền đất đóng băng đầy cát sỏi
đó.
Dân làng Gama thượng đã dành khu đất tốt nhất để xây lớp học, nhưng đây cơ bản không thể gọi là lớp học, cùng lắm chỉ là một cái hang núi rộng rãi, có vách ngăn được gió tuyết, gói hang chất đầy những câu
gỗ đã mục nát quá nửa. Nghe nói đó là gỗ của mấy người thích leo núi,
gom tiền mua về, không hiểu sao mua rồi lại vứt xó, trên đời đúng là
chẳng thiếu nhữung người làm việc nửa chừng.
Do chính phủ không
thể cử giáo viên, trong khi thuê giáo viên bên ngoài tốn mỗi ngày năm đô la nên họ chỉ còn cách cùng với thôn Gama hạ thuê chung một giáo viên,
mỗi tuần mỗi thôn học ba ngày, thời gian còn lại, bọn trẻ sẽ tự làm các
bài tập mà giáo viên giao cho. Hôm nay đáng lẽ là ngày học của thôn Gama thượng, bọn trẻ con đã tới lớp học từ sáng sớm, không ngờ người của
thôn Gama hạ lại tới tranh thầy giáo.
Gama nằm ở nơi lạnh giá,
mặc dù đã bỏ ra năm đô la một ngày nhưng vẫn có ít giáo viên chịu vượt
núi băng rừng tới dạy học, huống hồ sắp bước vào mùa đông rét mướt của
vùng núi, ông thầy Ivan râu rậm đang đứng trước mặt tôi là giáo viên
cuối cùng của năm nay, trước khi Gama biến thành một vùng băng tuyết. Cô gái đứng đầu đoàn người gây rối là Jiahan, con gái cả của trưởng thôn
Gama hạ. Nghe nói Jiahan còn có cả một cậu em trai chỉ lớn hơn Ali một
chút.
Tôi nhìn thấy trong đám dông có cả Ceda và Ali. Ali chen
chúc trong đám trẻ con đang hoang mang sợ hãi, vẫn đi chân trần. Ngoài
bọn trẻ còn có một đống người lạ mặt, chắc hẳn là người của thôn Gama
hạ. Jiahan mặc một chiếc váy dài màu đỏ lựu, đứng ở chính giữa lớp học,
dung mạo vô cùng xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh có hồn.
Cô ta dõng dạc ra lệnh: “Bây giờ hãy đưa thầy Ivan về thôn.”
Lập tức một thanh niên tiến lên kẹp chặt lấy thầy giáo, lôi lôi kéo kéo ra
ngoài. Thầy giáo rõ ràng là không muốn nhưng ông ta vốn gầy gò, lại bị
một thanh niên cao to kẹp chặt nên chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo.
Dela nhanh như cắt lao tới chặn trước mặt cậu thanh niên kia, nhíu mày,
quát: “Không được đi!” Nói rồi, cậu ta giơ tay kéo thầy giáo lại, mạnh
tới mức khiến ông ta loạng choạng. Nhưng không đầy một giây sau, thầy
Ivan lại bị người thôn Gama hạ kéo đi. Chẳng cần tốn mấy công sức, cậu
thanh niên kia đã đẩy ông thầy Ivan tội nghiệp về phía một người bạn đi
cùng mình rồi bước lên trước một bước, giơ tay đẩy Dela ra, cười khẩy,
nói: “Mày muốn gì?” Giọng cậu ta đanh thép, còn người thì vững như một
ngọn tháp.
Dela nghiêng người tránh cú đấy của cậu ta, không chịu lùi dù chỉ một bước, sau đó ngẩng đầu, hiên ngang nói: “Đã thoả thuận
là mỗi thôn học ba buổi một tuần, tuần trước các người đã giữ thầy giáo
lại nhiều hơn một ngày rồi, tuần này thầy giáo vừa tới sao lại đòi đưa
đi? Sao các người lại vô lí như vậy chứ?” Khi Dela nói những lời này,
những thanh niên khác của thôn Gama thượng lần lượt xông lên, xếp thành
một hàng rào phía sau cậu ta.
Cậu thanh niên Gama hạ chưa kịp trả lời thì Jiahan đã cười khanh khách, nói: “Vô lí? Muốn có lí cũng được
thôi, các người hãy trả tiền công tháng trước cho thầy giáo đã.”
Dela bị câu nói này làm cho cứng họng, khí thế bỗng chốc yếu hẳn, cậu ta lắp bắp: “Tiền công của thầy giá…chúng tôi tất nhiên sẽ trả.”
Jiahan đốp lại ngay: “Khi nào?”
Đám thanh niên Gama thượng đỏ bừng mặt.
Jiahan lại cười phá lên, nói: “Tôi nhớ tháng trước và tháng trước nữa, các
người cũng nói như vậy. Bây giờ đã là tháng Mười hai rồi, nếu tôi là
thầy Ivan thì chẳng thể nào tin các người được nữa.” Nói tới đây, cô ta
hướng cặp mắt long lanh về phía thầy Ivan, cười, hỏi: “Có phải vậy
không, thầy giáo?”
Thầy Ivan tức giận nắm chặt tay lại, nói: “Tôi mới…” Không đợi ông ta nói hết, Jiahan đã quay đầu lại nói với đám
thanh niên trong đội polo: “Nếu đã như vậy, chúng tôi mời thầy về thôn
dạy học là lẽ đương nhiên.”
Dela và đám thanh niên nhìn nhau,
không trả tiền công đúng là đuối lí. Đám trẻ túm tụm lại với nhau, thấy
thầy giáo sắp bị cướp đi, khoé mắt của vài đứa bao gồm cả Ali và Ceda đã ngân ngấn nước. Jiahan thấy không còn ai ngăn cản nữa, liền đắc ý vẫy
tay, nói: “Đi.”
Đúng là ép người quá đáng! Tôi đang định ra mặt
nói phải trái thì nghe tiếng Lâm ở bên cạnh nói với vẻ điềm tĩnh: “Chẳng qua là tiền thôi mà, tôi trả.” Đồng thời, mấy tờ tiền giấy quấn quanh
một đồng tiền xu được ném ra, “bịch” một tiếng, rơi trúng mu bàn chân
của cậu thanh niên thôi Gama hạ, cậu ta đau quá, ôm chân nhảy loi choi,
gào toáng lên: “Ai đó? Ra đây ngay!”
Lâm bước ra khỏi đám đông,
chỉ vào cọc tiền trên đất, nói” Chỗ này là một trăm đô la, xem có đủ
không, không đủ tôi sẽ đưa tiếp.”
Cậu thanh niên nhận ra Lâm,
liền tức giận nói: “Lại là mày!” sau đó toan lao tới, không ngờ mới được một bước đã ngã oạch một cái xuống đất. Thì ra Dela đã lén ngáng chân
cậu ta. Cú ngã này vô cùng khó coi, đám thanh niên cười ầm cả lên, Dela
vừa cười vừa nói: “Thế nào, định đánh nhau hả?”
Jiahan thấy giữa
chừng lại có người đứng ra trả tiền, hơn nữa người của mình lại bị đem
ra làm trò cười, định làm ầm lên nhưng quay đầu lại nhìn thấy Lâm, cco
ta đột nhiên khựng lại, hai má bỗng chốc đỏ bừng, dáng vẻ tức giận còn
chưa nguôi đã trở nên e thẹn. Người cầm đầu đám thanh niên thôn Gama hạ
tới gây chuyện bỗng chốc lại biến thành một thiếu nữ ngượng ngùng, cắn
môi, lắp bắp nói: “Thế này không được.”
Lâm ngước mắt lên nhìn cô ta, hỏi: “Sao không được, cô nói đi.”
“Tóm lại… tóm lại thôn hạ chúng tôi trả tiền công trước. Làm gì cũng phải có trước có sau chứ, đúng không hả?” Giọng nói của cô ta đã không còn vẻ
ngang bướng, kiêu ngạo nữa mà rất mực dịu dàng, như thể đang
thương lượng với Lâm.
Ceda thì thầm vào tai tôi: “Chị ấy thích anh
Lâm rồi.” Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung
quanh nghe thấy, lấp tức có người phì cười.
Không hiểu cô gái đó
có nghe thấy hay không, nhưng Lâm thì chắc chắn đã nghe thấy, liếc mắt
nhìn về phía tôi. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Phía bên
kia, người của thôn Gama hạ mặc dù không nghe rõ nhưng thái độ ngượng
ngừng của Jiahan khi nhìn thấy trai trẻ bên đối phương thì học đã thấy
rõ. Cậu thanh niên tên Gul nãy giờ răm rắp nghe lệnh Jiahan càng thêm
tức giận, bước lên, nói: “Cứ cho là đã trả tiền thì sao chứ! Người của
thôn thượng các người tự mở to mắt ra mà nhìn cái nơi tồi tàn này đi,
nơi này chính là trường học của các người sao? Không biết xẩu hổ mà còn
dám bảo thầy giáo tới chỗ này dạy học! Cứ cho là người nước ngoài trả
tiền học hộ các người, nhưng trời lạnh như thế này, đừng nói là thầy
giáo, ngay đến bọn trẻ con cũng bị lạnh cóng mất thôi, các người tự nhìn xem có thể học được không hả?”
Câu nói này từng từ, từng chữ đều chí lí, nhất thời mọi người đều im thin thít, trên gương mặt của đám
thanh niên Gama thượng hiện rõ vẻ áy náy.
Gama rét cắt da cắt
thịt, trường học lại ở một nơi cao như thế này, tôi chủ đứng có một lúc
đã thấy khí lạnh ngấm vào tận xương, huống hồ bọn trẻ con. Ali và đám
trẻ con cảm nhận được thái độ nghiêm túc của người lớn, đều nép vào một
bên không dám ho he, nét mắt hoảng hốt, bơ vơ.
“Việc của trường
học tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Tôi ngẩng đầu lên nói. Sau lời nói của
Gul, cả hang núi trở nên yên tĩnh nên câu này của tôi có sức vang dội vô cùng. Vừa dứt lời, tất cả đều quay lại nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vô
cùng phong phú, ngạc nhiên có, nghi hoặc có, có người còn giật nảy mình, ví dụ như Lâm. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh ta, nhìn sang thầy Ivan,
nói: “Thầy giáo, ông có thể chịu vất vả thêm một mùa đông không? Trước
mùa hè sang năm, tôi sẽ dựng cho thôn một ngôi trường. Tôi hứa đấy.”
Thầy Ivan nhìn tôi và gật đầu lia lịa.