Thí luyện Phù Loan, giai đoạn đuổi giết cuối cùng. Sự đuổi giết của
Chân Linh Cảnh vĩnh viễn bất tận. Cường đại như Dương Kiền, tu vi đạt
tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã bước nửa
bước vào Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, mà cũng cảm thấy phải cố hết
sức mới được.
Đuổi giết tới ngày thứ tám của cửa thứ ba, ngày thứ 26 thí luyện.
Hô hấp của Dương Kiền trở nên gấp gáp, trên trán chảy mồ hôi nhễ
nhại. Hắc Thiết Cự Quái đang đuổi giết sau lưng, tốc độ đối với hắn mà
nói, căn bản không tính là quá nhanh.
Nhưng mà liên tục bị đuổi giết bảy tám ngày, Dương Kiền căn bản cũng không chịu đựng nổi.
Trước khi bị đuổi giết, hắn có chuẩn bị một số Linh đan dùng để bổ
sung nguyên khí, thể lực, hiện tại phục dụng chúng, hiệu quả càng ngày
càng kém.
Kiên trì cho đến bây giờ, cũng không phải là vấn đề thể lực và tiêu
hao nữa, mà sinh mệnh lực cũng đã bắt đầu hao mòn, đây chính là thứ khó
bổ sung nhất.
- Tu vi của ta cao nhất, hiện tại trong toàn bộ Thiên Cảnh Đảo, có lẽ đã không còn người nào nữa!
Trong lòng Dương Kiền thầm nghĩ.
Lúc này, tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái so với Tứ trọng thiên Thoát
Phàm Cảnh bình thường cũng nhanh hơn một chút, xem như là Tuyền Thần,
Bắc Mặc có tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, có lẽ cũng đều đã bị
loại rồi.
Nhưng Dương Kiền cũng không cam lòng.
Đến bây giờ chỉ mới ngày 26 thí luyện mà thôi, còn chưa tới một tháng.
Trước thí luyện, hắn từng nghe sư tôn nói qua, thành tích tốt nhất
trong trăm năm qua chính là Vân Hải Chân Nhân, chỉ có mình hắn ở trong
thí luyện mới có thể kiên trì được hơn một tháng mà thôi.
- Một tháng! Chỉ có thể kiên trì hơn một tháng, ta mới có cơ hội phá vỡ kỷ lục!
Dương Kiền nghiến răng nghiến lợi.
Tuy hắn ý chí kiên định, nhưng sinh mệnh lực lại chậm rãi xói mòn, chống cự không được bao lâu nữa.
Vèo!
Đúng lúc đó, Dương Kiền đột nhiên nhìn thấy một đạo nhân ảnh.
- Là ai?
Trong lòng Dương Kiền nhất thời chấn động.
Thí luyện kéo dài đến bây giờ, ngoại trừ mình ra, còn có người khác nữa sao?
Cẩn thận nhìn lại, đó là một gã thiếu niên thần sắc chất phác, nhìn rất quen mắt.
Thiếu niên kia tu vi không cao, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trước
ngực còn đeo một cái bích hồ lô. Càng kỳ quái hơn chính là, trên người
hắn mặc một kiện Lục Kim Thiền Y, sau lưng mọc ra một cặp cánh lớn, mỗi
một lần chấn động đều tạo ra một luồng chấn động, cả người phảng phất
như đang tung bay giữa không trung, khi thì rơi xuống đất, khi thì nhảy
lên cao.
- Bắc Mặc!
Dương Kiền mở to hai mắt nhìn.
Người vừa đến đúng là Bắc Mặc. Vận khí của hắn ở trong các đệ tử thí
luyện chính là tốt nhất. Ngay từ đầu, hắn liền được truyền tống đến cửa
vào của Di tích Cổ Viên.
Ở bên trong Di tích Cổ Viên, hắn thu hoạch rất xa xỉ, tuyệt đối là kỳ ngộ lớn.
Bộ Lục Kim Thiền Y trên người của Bắc Mặc cũng không biết là loại bảo y gì, chỉ cần dung nhập vào chút chân lực, cả người liền có thể bay
lượn giữa không trung, giống như là châu chấu vậy, không ngừng nhảy lên
nhảy xuống cực xa.
Luận tốc độ, Bắc Mặc có thể dễ dàng so sánh với Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nhưng cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực.
- Dương sư huynh!
Sắc mặt Bắc Mặc không chút biểu tình, liếc mắt nhìn Dương Kiền một cái, sau đó nhẹ nhàng đảo người rời đi.
Một màn này, khiến cho trong lòng Dương Kiền giật mình.
Trong thí luyện, rõ ràng còn có người khác nữa, càng khiến cho hắn
không cách nào tiếp nhận nổi chính là, đối phương so với hắn còn nhẹ
nhàng hơn rất nhiều.
Hiện tại đừng nói là đánh vỡ kỷ lục trăm năm của Vân Hải Chân Nhân,
muốn đạt được chức Quán quân kỳ thí luyện này, cũng là cực kỳ gian nan.
- Chuyện đã đến như vậy, chỉ còn lại một biện pháp thôi!
Dương Kiền hít sâu một hơi, thân hình đột nhiên khẽ chuyển, đem Hắc Thiết Cự Quái dẫn về phía tòa tháp cao giữa rừng rậm.
Đối với khu rừng kia, Dương Kiền tương đối quen thuộc. Tòa tháp cao
mà hắn đạt được kỳ ngộ, chính là ở trung tâm phiến rừng rậm kia.
Bên trong cánh rừng rậm đó có rất nhiều đàn Yêu thú cường đại, trong
đó còn có những Yêu Thú Vương có thể so sánh với Chân Linh Cảnh nữa.
Trong lòng Dương Kiền nảy sinh ra một đối sách. Đó chính là đem Hắc
Thiết Cự Quái dẫn dụ tới gần một Yêu Thú Vương nào đó, để cho hai cường
giả Chân Linh Cảnh này giao phong với nhau.
Nhưng mà hắn cũng không dám thử.
Bởi vì Yêu Thú Vương chính là cường giả Chân Linh Cảnh chân chính, bất luận công kích, tốc độ cũng đều không có hạn chế.
Một khi bị Yêu Thú Vương nhắm trúng, Dương Kiền ngay cả chạy trốn cũng không thể, sẽ trực tiếp bị miễu sát.
Huống chi, đầu Yêu Thú Vương kia chính là Vương của một bầy Yêu thú
đông đảo, xung quanh có đại lượng thủ hạ cấp bậc Ngũ trọng thiên, Lục
trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, thậm chí là Thất trọng thiên.
Cũng may, bởi vì hoàn cảnh khí hậu trên Thiên Cảnh Đảo đột nhiên giảm xuống thấp, đại đa số thủ hạ của Yêu Thú Vương đám thì chết, đám thì
ngủ đông hết.
Trong vô hình, độ khó thực hiện của kế hoạch mà Dương Kiền đã suy tính liền giảm xuống khá nhiều.
Không lâu sau, Dương Kiền đã dẫn dụ Hắc Thiết Cự Quái tới khu vực của Yêu Thú Vương.
Giờ phút này, hắn hít sâu một hơi, tinh thần căng như dây đàn.
Một khi có bất cứ một chút sai lầm nào, hắn đều có thể bỏ mạng.
Tính nguy hiểm của Yêu Thú Vương, so với Hắc Thiết Cự Quái còn lớn hơn nhiều.
Ngay cả Triệu Phong cũng biết tòa tháp cao trong rừng rậm có Yêu Thú
Vương, thậm chí biết đến sự tồn tại của các Chân Linh Cảnh khác, nhưng
cũng không dám sử dụng phương pháp này.
Bởi vì tính nguy hiểm cao hơn rất nhiều!
- Rống!
Trong khu rừng rậm chợt truyền đến tiếng gào thét kinh thiên. Một đầu Tam Thủ Liệt Diễm Sư dữ tợn lao về phía bên này.
Đầu Liệt Diễm Sư này có tổng cộng ba cái đầu, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm, phát ra khí tức cực kỳ kinh người, khiến cho nguyên khí thiên địa cũng phải chấn động. Còn chưa đến gần, Dương Kiền đã cảm nhận được một
trận cảm giác nóng bỏng.
- Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi!
Dương Kiền giật mình.
Còn cách xa đến mấy dặm, Tam Thủ Liệt Diễm Sư đã cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
Nhưng trên thực tế, Yêu Thú Vương chính là bị khí tức Chân Linh Cảnh
của Hắc Thiết Cự Quái kinh động. Các Yêu thú xung quanh đó sớm đã bị dọa chạy mất rồi.
Lúc này, Dương Kiền đột nhiên tiến tới gần Hắc Thiết Cự Quái.
Đây là một hành vi cực độ nguy hiểm, sẽ khiến cho Dương Kiền đồng
thời lâm vào sự giáp công của Hắc Thiết Cự Quái và Yêu Thú Vương.
Bất quá, Dương Kiền minh bạch, nếu như so sánh, thì tốc độ Hắc Thiết Cự Quái chậm hơn, tính nguy hiểm cũng nhỏ hơn.
Rất nhanh, Tam Thủ Liệt Diễm Sư đã đuổi tới, trước tiên tiến hành thị uy với Hắc Thiết Cự Quái.
Hắc Thiết Cự Quái căn bản mà mặc kệ, chỉ là đuổi giết Dương Kiền.
Yêu Thú Vương giận dữ. Với tư cách là Vương của phiến rừng rậm này,
kẻ xâm nhập ngoại lai không ngờ lại dám mặc kệ sự hiện hữu của chính
mình.
Về phần con kiến hôi Dương Kiền kia, nó trực tiếp không thèm để ý đến.
Chương 185: Chuyển biến xấu (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda :
Kế tiếp, Dương Kiền gần như là lâm vào tuyệt cảnh. Hắn không ngừng
quẹo phải quẹo trái bỏ chạy, Hắc Thiết Cự Quái thì truy sát không ngừng.
Mà Yêu Thú Vương thì lại đuổi theo Hắc Thiết Cự Quái.
Lực phòng ngự của Hắc Thiết Cự Quái vô cùng cường đại, thừa nhận mấy
lần công kích của Yêu Thú Vương, nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Nộ Diễm Phần Thiên!
Yêu Thú Vương phát động tuyệt chiêu. Liệt diễm tam sắc phô thiên cái
địa từ trong ba cái đầu phun ra, đan xen lại với nhau, hình thành nên
sóng lửa hủy diệt ba màu chói mắt, từ giữa không trung lao thẳng xuống
Hắc Thiết Cự Quái.
Ầm!
Một tiếng chấn động cực mạnh, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố cực lớn, ước chừng nửa cái sân lớn, phát ra từng luồng khói nhàn nhạt.
Dương Kiền cách cái hố lớn kia chừng một dặm, nhưng vẫn bị sóng khí cường đại ảnh hưởng đến, thậm chí còn bị thương nhẹ.
Cũng may, hắn cũng không có uổng công mạo hiểm. Hắc Thiết Cự Quái một cánh rơi rụng, một chân gãy đôi, bị Yêu Thú Vương giải quyết chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Dương Kiền không dám chần chờ nữa, lập tức chạy trốn ra khỏi khu
rừng, để tránh cho sau khi Yêu Thú Vương tiêu diệt xong Hắc Thiết Cự
Quái, lại truy sát chính mình.
Nếu như đối thủ là Chân Linh Cảnh chân chính, lại không có bất cứ hạn chế nào cả, bất cứ một đệ tử thí luyện nào cũng đều khó có khả năng
kiên trì.
Hai ngày kế tiếp, Dương Kiền triệt để thoát khỏi bị đuổi giết. Hắn
tranh thủ thời gian này, chậm rãi khôi phục lại thể lực, sinh mệnh lực.
- Lần này mạo hiểm, ngược lại cũng đáng giá, trực tiếp giết chết Hắc Thiết Cự Quái!
Dương Kiền thở phào một hơi, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng tự hào.
Hắn cũng không biết, phương pháp này, chính mình cũng không là người đầu tiên sử dụng.
Nếu như để cho hắn biết, bên trong thí luyện còn có người khác, tại
mấy ngày trước đã giết chết Hắc Thiết Cự Quái, hơn nữa so với hắn còn dễ dàng hơn nhiều, không biết Dương Kiền sẽ có cảm tưởng gì.
Hơn nữa, Dương Kiền cũng không cao hứng được quá lâu, hết ngày thứ hai, nguy cơ lại đến!
Đuổi giết ngày thứ 11, ngày 29 thí luyện.
Ô…ô…ô…n…g!
Cách hắn chừng mười trượng, đột nhiên xuất hiện một cái cửa ánh sáng
màu trắng. Từ trong đó lại đi ra một đạo thân ảnh mơ hồ thật lớn.
- Cái gì?
Thân hình Dương Kiền cứng ngắc, nhất thời kinh hãi thất sắc:
- Sao lại ra một tên nữa? Chạy!
Dương Kiền dứt khoát quyết đoán, không đợi Hắc Thiết Cự Quái đi ra, liền lập tức chạy trốn trước.
Lần này đầu Hắc Thiết Cự Quái từ trong quan môn đi ra, khí tức so với đầu Hắc Thiết Cự Quái lần trước giống nhau như đúc, hơn nữa tốc độ ngay từ ban đầu đã trực tiếp đạt tới cấp bậc Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh!
o0o
Trong phủ đệ, tàng bảo thất!
Rầm! Rầm! Rầm!
Triệu Phong thúc giục Phong Lôi Chưởng, không nhanh không chậm công kích.
Trận pháp của ngăn cất chứa đã ảm đạm hơn phân nửa.
- Thêm hai ngày nữa, trận pháp này sẽ bị phá!
Vẻ mặt Triệu Phong trở nên vui vẻ, nhìn qua quả trứng màu xám trong tủ cất chứa.
Trong lòng hắn suy đoán, bên trong quả trứng này sẽ có loại dị chủng
quý hiếm gì, có thể nào là loại linh thú trân cầm truyền thuyết nào đó
của thời Thượng Cổ hay không?
Trong điển tịch của tông môn có ghi lại, có một ít cường giả, dưới cơ duyên xảo hợp, đạt được một vài Yêu thú mới sinh, hoặc là trứng Yêu
thú, thu dưỡng làm tọa kỵ, hoặc là biến thành Linh sủng Yêu thú.
Một vài Linh thú có được sức chiến đấu cực kỳ cường đại, thậm chí còn có thể độc bá nhất phương nữa.
Nghe nói trong Hiểu Nguyệt Tông có nuôi dưỡng một đầu Yêu thú Kim
Thương Cự Ưng, có thể chuyên chở nhiều người phi hành. Luận sức chiến
đấu, đủ để diệt sát những cường giả Lục trọng thiên, Thất trọng thiên
Thoát Phàm Cảnh bình thường.
- Hửm?
Đột nhiên, động tác Triệu Phong nhất thời dừng lại. Một luồng khí tức áp bách tâm linh đáng sợ truyền đến, phảng phất như đang bị cái gì đó
tập trung vào.
Cái cảm giác này, rất quen thuộc!
Ô…ô…ô…n…g!
Bên ngoài tàng bảo thất đột nhiên xuất hiện một cái cửa ánh sáng màu trắng, từ trong đó xuất hiện một thân hình mơ hồ cực lớn.
- Cái gì? Còn nữa?
Trong lòng Triệu Phong chấn động.
Tính toán thời gian, khoảng cách so với lần đuổi giết trước, đã qua mười ngày.
Mười ngày! Đây là một tin tức quan trọng!
Cửa thứ ba thí luyện, dường như cứ cách mười ngày, sẽ gia tăng thêm một tên Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết.
Hiện tại, đã tiến vào cái mười ngày thứ ba.
Tuy rằng Triệu Phong đã giải quyết được một đầu Hắc Thiết Cự Quái,
nhưng mà thí luyện về sau, sự cường đại của việc đuổi giết sẽ càng lúc
càng lớn, hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy!
Rầm! Rầm!
Tàng bảo thất chấn động nhẹ một cái, công kích của Hắc Thiết Cự Quái rơi thẳng xuống trận pháp.
Hình thể của Hắc Thiết Cự Quái quá lớn, tương đương với tầng lầu ba
tầng, không có cách nào đi vào tàng bảo thất được. Nhưng một kích tùy
tiện của nó, lại khiến cho đống băng điêu ở gần cửa vào vỡ nát.
Vẻn vẹn một chút sóng khí còn sót lại, trùng kích vào tàng bảo thất, gần như khiến cho Triệu Phong bị thổ huyết.
Một khi bị nó đánh vào tàng bảo thất, Triệu Phong chỉ có kết quả là bị miễu sát mà thôi.
- Trốn thôi!
Mắt trái Triệu Phong khống chế cục diện, trước khi dư âm sóng khí
chưa biến mất, hắn đã hóa thành một đạo âm ảnh trong suốt, nhảy ra khỏi
tàng bảo thất.
Vù!
Đạo âm ảnh kia ở giữa không trung xẹt ra một tia thanh sắc nhàn nhạt. Hiển nhiên là Triệu Phong đã đem lực lượng huyết mạch thiêu đốt đến cực điểm.
Ngắn ngủi trong chớp mắt!
Tốc độ Triệu Phong bộc phát ra, thậm chí đã vượt qua Lục trọng thiên
Thoát Phàm Cảnh, thoáng một cái bay thẳng đến nóc nhà đối diện với tàng
bảo thất.
Rốt cuộc cũng thoát ly hiểm cảnh!
- Cường độ đuổi giết không ngờ lại lớn như vậy! Tên này vừa mới đi
ra, tốc độ liền có thể so với Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh rồi!
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Hắn không chút do dự, lặp lại một lần nữa, đem Hắc Thiết Cự Quái dẫn tới vị trí của hàn đàm xa xa.
o0o
Hai canh giờ sau, nhiệt độ toàn bộ Thiên Cảnh Đảo lại một lần nữa
giảm xuống, đạt tới tình trạng khiến cho Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh
cũng khó có thể chịu nổi.
- Chuyện gì xảy ra? Nhiệt độ lại hạ xuống!
Cách đó chừng trăm dặm, sắc mặt Bắc Mặc trở nên ngưng trọng.
Sau lưng Bắc Mặc có hai đầu Hắc Thiết Cự Quái đuổi theo không ngừng,
hơn nữa lại từ những góc độ khác nhau chặn giết, cực kỳ nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Triệu Phong rời khỏi hàn đàm, quay đầu nhìn trở lại một cái, nhàn nhạt nói:
- Đóng băng hai đầu Hắc Thiết Cự Quái, đã là cực hạn rồi…
Khu vực cấm kỵ bên trong hàn đàm, phụ cận tinh thể u lam sắc đã bị
hai tòa tiểu băng sơn giống hệt Hắc Thiết Cự Quái chiếm giữ. Nếu như lại hẫn dẫn Hắc Thiết Cự Quái tới, không cách nào chạm đến được lực lượng
bản nguyên của tinh thể u lam sắc, chưa chắc có thể thành công.
Huống chi, lúc này nhiệt độ trên Thiên Cảnh Đảo cực thấp, ngay cả Tứ
trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cũng chưa chắc có thể chịu đựng nổi, nếu như lại giảm xuống một lần nữa…
Triệu Phong cũng không suy nghĩ thêm nữa, hỏa tốc phản hồi tàng bảo thất.
Giải quyết xong đầu Hắc Thiết Cự Quái thứ hai, hắn còn có thời gian mười ngày, đủ thời gian lấy ra quả trứng thần bí kia.