Các trận đấu vòng thứ tư nhất thời khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Một vòng trận đấu này, sẽ quyết định xem trong những người chiến
thắng thắng ở các vòng trước, ai sẽ đạt được bốn trận thắng liên tiếp!
Những người thắng lợi sẽ trực tiếp đạt được danh ngạch Phù Loan Thí
Luyện!
Tham gia vào cuộc tranh đoạt này có tổng cộng bốn người: Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, Triệu Phong, Liễu Nguyệt Nhi!
Mà bốn người này, cũng chính là đại biểu cho cao tầng Tông môn ở phía sau.
Bắc Mặc, đại biểu cho Vân Hải Chân Nhân!
Sau lưng của Nhiễm Tiểu Uyển chính là Hiểu Nguyệt Tông chủ!
Triệu Phong, đại biểu cho Đại Trưởng lão!
Sau lưng của Liễu Nguyệt Nhi, thì lại chính là Lục Nguyệt Mỗ Mỗ!
Bởi vậy trong cuộc đua bốn trận thắng liên tiếp này, không chỉ là
trận đấu quan trọng nhất, mà còn là gián tiếp so kè giữa các nhân vật
cao tầng trong Tông môn.
- Triệu sư đệ! Trận chiến này, ngươi phải khiến cho sư môn vẻ vang
một trận! Nếu như đối thủ là Liễu Nguyệt Nhi, phần thắng của ngươi sẽ
lớn hơn một chút!
Dương Kiền mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Triệu Phong.
- Liễu Nguyệt Nhi?
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ:
- Đáng tiếc lại không phải!
Đại hội Tranh đoạt Phù Loan lần này, vốn là rút thăm quyết định đối
thủ. Trong mấy trận lần trước, Triệu Phong cũng đều gặp phải những đối
thủ không quen biết.
Mà ở trận chiến vòng thứ tư này, bất cứ kẻ nào trong ba gã đối thủ, hắn cũng đều khá quen thuộc.
Bất luận là Bắc Mặc hay là Nhiễm Tiểu Uyển, cũng đều là nhân vật khó đối phó chân chính.
Nếu như Triệu Phong không sử dụng đến mắt trái và lực lượng huyết mạch, hắn căn bản không có một chút phần thắng nào cả.
Hắn quả thật là có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà đối thủ của hắn cũng có năng lực này, hơn nữa tu vi cũng đều cao hơn hắn một bậc.
- Nhiễm sư muội, đối thủ của ngươi là ai? Chỉ cần không gặp phải Bắc Mặc, vậy thì sẽ không có vấn đề gì…
Viên sư tỷ có chút tò mò nhìn về phía Nhiễm Tiểu Uyển.
Đối thủ trong những tràng đấu trước đây, Viên sư tỷ căn bản không thèm để ý tới.
Nhưng mà trận đấu vòng thứ tư này quan trọng như vậy, mỗi một đối thủ cũng đều thập phần cường đại.
- Là… là hắn…
Cặp mày thanh tú của Nhiễm Tiểu Uyển khẽ nhíu lại, trong ánh mắt lộ
ra một tia ưu sầu nhàn nhạt, tựa hồ bộ dáng vô cùng ủy khuất vậy.
- Hắn? Hắn là kẻ nào?
Viên sư tỷ đưa mắt nhìn theo ánh mắt của sư muội, đúng chính là gã thiếu niên tóc xanh độc nhãn kia.
- Hì hì… Cái này không phải là rất đúng dịp hay sao? Nhiễm sư muội,
ngươi nhất định phải giúp sư tỷ giáo huấn tên tiểu tử vô sỉ này a!
Viên sư tỷ không chút lo lắng, còn vui vẻ nói.
Nàng sớm ước gì Nhiễm Tiểu Uyển có thể gặp được Triệu Phong, để sư muội thay chính mình giáo huấn tên tiểu tử kia.
- Nhưng mà…
Nhiễm Tiểu Uyển muốn nói gì lại thôi, cặp mày không ngừng run rẩy nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.
Đúng vào lúc này, ánh mắt Triệu Phong chợt quét đến, sắc mặt Nhiễm
Tiểu Uyển nhất thời đỏ bừng, con mắt lảng tránh không dám nhìn tới, tựa
hồ có chút sợ hãi.
- Nhiễm sư muội, ngươi nhất định phải dốc hết dũng khí, không nên bị
bề ngoài của hắn hù dọa! Với thực lực của muội, chiến thắng hắn khẳng
định là không thành vấn đề!
Viên sư tỷ không ngừng cổ động cho sư muội.
- A? Đối thủ của Tiểu Uyển chính là cái tên đệ tử tu luyện Phong Lôi Chưởng kia hay sao?
Một đạo thanh âm nữ tử thanh nhu dễ nghe nhẹ nhàng truyền đến, có một loại cảm giác ấm áp như mưa xuân phủ khắp đại địa.
Người vừa lên tiếng, đúng chính là Hiểu Nguyệt Tông chủ. Ngọc dung
đoan trang tuyệt mỹ của nàng khiến cho người ta có một loại cảm giác cao quý không dám khi nhục.
- Sư tôn, đúng là tên tiểu tử kia!
Viên sư tỷ cung kính nói.
Nghe vậy, cặp mày Hiểu Nguyệt Tông chủ thoáng có chút nhíu lại, khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu Uyển gặp phải hắn, có lẽ so với gặp phải Bắc Mặc, tình huống còn tồi tệ hơn một chút!
- Làm sao có khả năng?
Vẻ mặt Viên sư tỷ kinh ngạc, trong lòng ngàn vạn lần không thể tin nổi.
- Cái này chỉ là trực giác của ta mà thôi! Có lẽ là bởi vì hắn tu luyện Phong Lôi Chưởng a!
Hiểu Nguyệt Tông chủ cười lạnh một tiếng, khôi phục lại bộ dáng như ban đầu.
Trận đấu vòng thứ tư, đến lúc bắt đầu.
Lâm Phàm, Khổng Nguyên Hạo cũng đều thuận lợi trảm tướng quá quan.
Mà Tiêu Vẫn, đã là bốn trận chiến bại liên tiếp. Hắn mặt ủ mày chau, không còn chút tâm lý chiến đấu nữa.
Cuối cùng, vào thời khắc tiếp đó, trận đấu xuất hiện một tràng đại
chiến đấu, trên trường nhất thời truyền xuống một trận thanh âm hò hét.
Song phương của tràng đối chiến này chính là Bắc Mặc cùng với Liễu Nguyệt Nhi.
Liễu Nguyệt Nhi khẽ cắn môi một cái. Ngay vừa lúc mở màn, liền quyết đoán phát động lực lượng Thần binh Phàm cấp trung phẩm.
Hồ Nguyệt Kiếm Quyết!
Thanh nhuyễn kiếm ngọc chất trong tay của nàng biến ảo ra một dòng
kiếm hà thê lãnh, điện quang lập lè, phát ra từng đạo kiếm khí, giống
như một vầng khuyết nguyệt sắc bén vô ngần!
Trên thanh Thần binh nhuyễn kiếm, phiếm động một tầng hoa văn tinh
lượng kỳ dị sáng ngời. Tốc độ uy lực xuất kiếm nhất thời gia tăng trên
diện rộng.
Phối hợp với Thần binh Phàm cấp trung phẩm, công kích của Liễu Nguyệt Nhi đủ để chiến thắng được cường giả Thoát Phàm Tam trọng đỉnh phong,
còn có thể tạo thành đả kích trí mạng nữa.
Nhưng mà, đối thủ của nàng cũng không phải là cường giả Thoát Phàm Tam trọng bình thường.
- Bắc Minh Thiên Thủy! Mạc Thủy Kiếm!
Vẻ mặt Bắc Mặc trầm mặc, hai bàn tay lại múa may dị thường linh hoạt, phát ra một tầng chân lực màu lam nhạt giống như thủy lưu gợn sóng,
không ngừng xuyên qua dồn dập, hội tụ lại thành một thanh kiếm ảnh trong suốt gợn sóng dài một trượng, chiều rộng ước chừng vài thước.
Phốc! Xuy! Xuy!
Kiếm ảnh gợn sóng, dưới thực lực quanh co gợn sóng thôi động, hình
thành nên lực trùng kích phạm vi cực lớn, cùng với kiếm chiêu của Liễu
Nguyệt Nhi va chạm một chỗ với nhau.
Sau khi liên tiếp giao phong mấy lần, Liễu Nguyệt Nhi lui nhanh về phía sau mấy bước, bộ dạng thoáng có chút gấp gáp.
Bắc Mặc đứng yên tại chỗ, thong dong không chút gấp gáp.
Đây là lần đầu tiên từ lúc giao phong đến nay, Bắc Mặc không phải một chiêu chiến thắng.
Dù sao thì Liễu Nguyệt Nhi cũng sử dụng Hồ Nguyệt Kiếm Quyết và lực
lượng Thần binh, uy lực công kích lần này, gần như có thể so sánh với
cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh!
Bắc Mặc vẫn như cũ tĩnh lặng như giếng nước, hai tay nhẹ nhàng thôi động, phát động lên một trận công kích khí thế áp bách.
Phốc! Oanh!
Không gian giữa hai người phát ra quang hoa huyễn lệ, thủy ảnh miên mang.
Kiên trì được chừng mười chiêu, Liễu Nguyệt Nhi đã thở hổn hển, căn bản không thể địch lại được nữa.
- Công kích của ngươi, gần như có thể uy hiếp được cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh! Đáng tiếc, tu vi của ngươi không đủ, sử dụng lực lượng Thần binh Phàm cấp trung phẩm, căn bản không thể chống đỡ được
bao lâu!
Bắc Mặc đứng nguyên tại chỗ, nói một chút liền trúng ngay điểm yếu hại.
Sắc mặt Liễu Nguyệt Nhi tái nhợt, đối mặt với một đối thủ mà đủ các
phương diện thực lực, ngộ tính, tâm trí đều vô cùng cường đại như Bắc
Mặc, nàng căn bản là không có chút cơ hội nào cả.
- Ta nhận thua!
Liễu Nguyệt Nhi khẽ cắn môi, thu hồi thanh Thần binh nhuyễn kiếm.
- Bắc Mặc! Bắc Mặc!
Sau khi chiến thắng liên tiếp bốn trận, nhân khí của Bắc Mặc nhất thời tăng vọt.
Một ít cao tầng bên trong Tông môn, âm thầm gật đầu, tựa hồ như nhìn
thấy được tiền cảnh một ngôi sao thế hệ mới hoành không xuất thế trong
tương lai vậy.
- Đáng tiếc! Lần Đại hội Tranh đoạt Phù Loan này, cũng không có cùng đối thủ chân chính gặp nhau!
Khi Bắc Mặc đi xuống dưới đài, trong con mắt tĩnh lặng như nước, nhìn về một phương hướng nào đó, phát ra một cỗ tinh thần chiến ý mãnh liệt.
Mọi người nhất thời giật mình, đều liếc mắt nhìn sang.
Đối tượng mà Bắc Mặc phát ra tinh thần chiến ý, chính là gã thiếu niên đứng sau lưng của Đại Trưởng lão.
Đó là gã thiếu niên độc nhãn tóc xanh, khiến cho người ta có một loại cảm giác tà dị lạnh lùng.
- Lại là người này! Ngay cả Bắc Mặc cũng muốn cùng hắn nhất quyết thắng bại!
- Tuy rằng Triệu sư đệ tu luyện chính là Phong Lôi Chưởng, nhưng cũng chưa chắc đã có thể là đối thủ của Bắc Mặc!
Mọi người nhất thời nghị luận.
Có thể lường trước được, với thực lực của hai người, tương lai chắc
chắn sẽ tranh đoạt vị trí Đệ tử chân truyền, đến lúc đó sớm muộn gì cũng sẽ đụng độ với nhau.
Vẻ mặt Triệu Phong không một chút biểu tình, đứng nguyên tại chỗ, lại nhớ tới lời ước định lúc trước cùng với Bắc Mặc:
- Sau khi tiến vào Tông môn, tranh đua thắng bại!
Tranh đua thắng bại!
Một trận chiến xảy ra giữa Triệu Phong cùng với Bắc Mặc, căn bản càng ngày càng gần hơn.
o0o
Những trận đấu còn lại của vòng thứ tư vẫn tiếp tục diễn ra.
- Triệu Phong đấu với Nhiễm Tiểu Uyển!
Thanh âm vừa dứt, toàn trường liền nhấc lên một mảnh kinh hô.
Lại là một trận chiến tranh đấu bốn tràng thắng liên tiếp!
Triệu Phong vaf Nhiễm Tiểu Uyển đều đã đạt được ba trận chiến liên
tiếp, trong đó bất cứ một ai giành được thắng lợi, cũng đều sẽ trực tiếp đạt được danh ngạch thí luyện.
- Nhiễm sư muội! Chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau rồi!
Triệu Phong khẽ mỉm cười, nói.
Dưới đài, Viên sư tỷ khẽ cắn nhẹ môi, hô lớn:
- Sư muội, không cần nương tay!
- Ưm! Ta sẽ không nương tay!
Nhiễm Tiểu Uyển ngưng tụ Thiên Phong chân lực trong cơ thể, khẽ nâng
nhẹ khuôn mặt có chút phiếm hồng của mình lên, cặp mắt trong sáng như
thủy tinh, cố gắng nhìn chằm chằm về phía Triệu Phong, không có chút nửa phần thoái nhượng.
Nàng thiếu nữ vẫn còn có vài phần ngây ngô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
tinh khiết vô tà lại có vài phần cố tình giả bộ kiên định cùng cường
thế.
Trong lòng Triệu Phong có chút buồn cười, nắm giữ được một tia tâm tình bồn chồn không yên trong nội tâm của Nhiễm Tiểu Uyển.
- Thiên Phong Hóa Ảnh!
Thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của Nhiễm Tiểu Uyển khẽ động, phảng phất như hóa thành một luồng gió nhẹ, lóe lên rồi biến mất.
- Thiên Phong Hóa Ảnh!
Thân hình của Triệu Phong cũng vô cùng quỷ dị khẽ động, ý cảnh cùng động tác gần như là giống với Nhiễm Tiểu Uyển như đúc.
- Chuyện gì xảy ra?
Những người đang xem cuộc chiến bên dưới đều kinh hô lên một tiếng.
Thân pháp, động tác, thậm chí là ý cảnh của Triệu Phong cùng với Nhiễm Tiểu Uyển gần như là giống nhau như đúc.
- Trảm Phong Thức!
- Trảm Phong Thức!
Hai người đồng thời giơ chưởng bổ xuống, chỉ thấy một đạo phong mang
xanh nhạt sắc bén lóe lên, giống như hai đạo đao trảm cắt ngang qua
không khí, chém đứt hết thảy mọi gông cùm xiềng xích thế gian.
- Cái này…
Nhiễm Tiểu Uyển có chút kinh ngạc thất sắc, ánh mắt chợt lóe sáng chớp động, có chút kỳ quái nhìn về phía Triệu Phong.
- Toàn Phong Thức!
Thân hình Triệu Phong đột nhiên phóng vọt thẳng lên, tóc xanh phấp
phới, tuần hoàn theo một quỹ tích tự nhiên vô cùng huyền diệu, lòng bàn
tay dâng lên một đoàn gió thanh sắc luân chuyển mãnh liệt, đánh thẳng về phía Nhiễm Tiểu Uyển.
Một chiêu Toàn Phong Thức này, đúng là một chiêu Huyền Phong Chưởng
mà ngày đó Triệu Phong đã học lén được ở trong Hạp cốc Huyết Mãng kia.
Ở trong Thiên Phong Thần Quyết, một chiêu này vốn có tên là Toàn Phong Thức!
- Toàn Phong Thức!
Nhiễm Tiểu Uyển cũng quát nhẹ một tiếng, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp
nhảy lên, bay vọt tới giữa không trung, dùng ra chiêu thức đồng dạng,
cùng với Triệu Phong mạnh mẽ ngạnh kháng cùng một chỗ.
Nhìn về phía động tác cùng thân ảnh quen thuộc kia, Triệu Phong đột nhiên có một loại cảm giác thân thiết vô cùng.
Cái động tác cùng thân ảnh đồng dạng này, đã từng ở trong không gian mắt trái của hắn lặp đi lặp lại mấy trăm mấy ngàn lần.
Thời khắc này, ở trong hiện thực, tự mình đối mặt với chiêu thức này, ánh mắt của Triệu Phong trong khoảnh khắc chợt dại ra một chút.
Bồng! Oanh!
Đạo phong đoàn khí nhận cường đại của Nhiễm Tiểu Uyển nháy mắt đánh xuống, một phen chấn cho Triệu Phong bay vọt đi.
Thiên Phong Thần Quyết mà hai người tu luyện, cảnh giới hỏa hầu thì
không phân biệt cao thấp, nhưng mà tu vi của Triệu Phong so với Nhiễm
Tiểu Uyển còn thấp hơn một bậc.
Hơn nữa, trong một khắc vừa rồi, tâm thần của Triệu Phong xuất hiện một chút khe hở trong khoảnh khắc.
- Tiểu tử này ngay cả nội công tâm pháp cũng giống hệt như là Nhiễm
sư muội! Hắn rốt cuộc là có ý đồ gì chứ? Phi! Tiểu tử này trong lúc
chiến đấu, lại còn háo sắc thành tính, giương mắt nhìn chằm chằm Nhiễm
sư muội nữa!
Viên sư tỷ đứng dưới đài, không ngừng dậm chân bực tức.
Còn ánh mắt của Hiểu Nguyệt Tông chủ thì không ngừng đảo quét qua hai người trên đài, bộ dáng có chút suy ngẫm.
Trong mắt Đại Trưởng lão cũng lộ ra một tia cổ quái.
- Ta nhận thua!
Triệu Phong đột nhiên cười nói, từ trên Trận pháp đài nhảy xuống đất.
- A!
Một màn này, khiến cho mọi người ở toàn trường hoàn toàn vượt ngoài dự kiến.
Mãi cho đến hiện tại, Triệu Phong luôn cấp cho bọn họ một loại cảm
giác là bình tĩnh, vô tình, cường thế, thậm chí còn là một kẻ điên có
chút cực đoan nữa.
Không nghĩ tới vào thời khắc này, hắn lại chủ động nhận thua như vậy!
- Ngươi… ngươi vẫn còn chưa có thua…
Lúc này Nhiễm Tiểu Uyển mới phản ứng lại, đỏ mặt nói.
o0o
Một trận chiến vạn người chờ mong, cuối cùng liền qua loa như vậy mà chấm dứt.
- Triệu sư đệ, ngươi như thế nào có thể qua loa đùa bỡn như vậy?
Thắng bại của bản thân ngươi, chính là quan hệ đến thể diện của sư tôn
a!
Dương Kiền có chút bất mãn, nói.
Mặc dù Nhiễm Tiểu Uyển thể hiện ra thực lực không tầm thường, nhưng
mà Dương Kiền hiển nhiên biết được, Triệu Phong khẳng định là có lực
liều mạng.
- Chỉ cần có thể tham gia Phù Loan Thí Luyện là được rồi! Cho dù có
đạt được Quán quân của Đại hội Tranh đoạt, mà trong thí luyện lại không
có chút thu hoạch nào, cũng là uổng công mà thôi!
Triệu Phong cũng chẳng thèm để ý, tùy tiện nói.
Sở dĩ hắn nhận thua, chủ yếu là có ba điểm.
Thứ nhất, thực lực Nhiễm Tiểu Uyển không hề tầm thường, hắn không sử
dụng đến mắt trái cùng với lực lượng huyết mạch, muốn thắng lợi, cũng có khó khăn nhất định.
Thứ hai, cho dù bại lộ thực lực, đạt được bốn trận thắng liên tiếp,
cũng không có bất cứ ưu đãi gì, cố sống cố chết liều mạng, cũng không có thêm phần thưởng!
Đương nhiên, còn có một điều kiện quan trọng nữa, hắn đối với Nhiễm
Tiểu Uyển có một loại cảm tình đặc thù, cuối cùng vẫn là nghĩ thấy thiếu nợ đối phương một cái nhân tình không nhỏ.
o0o
Ở bên kia…
- Hắn… như thế nào đột nhiên lại nhận thua như vậy?
Nhiễm Tiểu Uyển có chút mê mang bất định.
- Triệu Phong này lại giảo hoạt như vậy, không ngờ lại không thèm dốc sức đánh nhau với sư muội! Ừm! Còn có một khả năng, có lẽ hắn thật tình thích sư muội! Nếu không, như thế nào lại bỏ qua cái vinh quang đặc thù chiến thắng bốn trận liên tiếp?
Viên sư tỷ có chút oán hận nói. Mà câu nói phía sau, lại khiến cho
sắc mặt Nhiễm Tiểu Uyển trở nên đỏ bừng, cúi đầu thấp xuống, khóe mắt
thì lại len lén liếc nhìn về phía gã thiếu niên tóc xanh đang bình tĩnh
đứng cách đó không xa.
Lời nói, hành động cùng vẻ mặt của cả hai người đều không tránh thoát khỏi ánh mắt của Hiểu Nguyệt Tông chủ ở bên cạnh! Trong lòng nàng không biết suy nghĩ điều gì, cặp mày khẽ nhíu lại.