Sau khi hội hợp với Khương
Tam Phong và Điệp Diệp, Triệu Phong lập tức rời đi, cùng với ba người
Thiên Nguyên Tông mỗi người một ngã.
Bên phía Thiên Nguyên Tông bên này, Triệu Vũ Phỉ đã có được thực lực
chuẩn thiên kiêu, Mạc Thiên Y lại chính là đệ nhất thiên tài chỉ dưới
mỗi thiên kiêu cái thế. Có hai người này ở đây, cho dù có một thiên kiêu cái thế chạy tới, cũng đều có thể chống đỡ một phen.
Triệu Phong đi ở đằng trước dẫn đường, hư ảnh Vận Long ánh vàng rực rỡ ở trên bầu trời không ngừng chiếu rọi, đứng từ khoảng cách thật xa, cũng
có thể cảm ứng được.
- Chạy mau! Thiên kiêu cái thế thứ sáu, Triệu Phong, đã xuất quan rồi!
- Triệu Phong này, trước đánh trọng thương Thạch Thừa Thiên, sau đánh
chạy Băng Vi tiên tử! Trước sau đánh lui hai đại thiên kiêu cái thế,
huyết mạch nhãn đồng càng lúc càng đáng sợ hơn!
- …
Dọc trên đường đi, chung quanh một đám gà bay chó chạy. Đặc biệt là
những thiên tài cầm trong tay Chân Long lệnh bài , cả đám trốn thì trốn, giấu thì giấu.
Khương Tam Phong và Điệp Diệp đi theo Triệu Phong cũng đều líu lưỡi một
trận, nội tâm rung động không thôi, tâm tình trào dâng, đồng thời cũng
có chút phức tạp.
Nghĩ đến lúc trước bọn họ bị thiên kiêu cái thế hoặc là một vài thiên
tài cường đại không ngừng truy giết, lạc hoang mà chạy, thê lương đến cỡ nào.
Mà hiện tại, bọn họ đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là cảm giác một phen
phát uy, run sợ bát phương rồi. Mắt thấy một đám thiên tài đứng đầu Đại
lục này không ngừng trốn chạy bốn phía, tâm tình đặc biệt sảng khoái, có loại cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy.
- Đây chính là hiệu quả do thực lực mang lại a!
- Không nghĩ tới Thiết Huyết Giáo ta cũng có thể xuất hiện một vị thiên kiêu cái thế như vậy!
Khương Tam Phong và Điệp Diệp, tâm tình đặc biệt sảng khoái thoải mái, không còn chút cảm giác lo lắng bị đuổi giết nữa.
Dọc theo đường đi, ba người Triệu Phong trùng hợp gặp mặt mấy người bọn
Kim Thái Tử và hai ba người khác của Đại quốc Thiên Bồng.
Kim Thái Tử nhìn thấy uy thế thiên kiêu cái thế của Triệu Phong, trong
lòng khiếp sợ dại ra trong chốc lát, chợt khẽ hít sâu một hơi, tiến đến
đầu nhập vào đám người Triệu Phong.
Nếu như Triệu Phong nguyện ý, hoàn toàn có thể thừa cơ hội này thu nhận mấy tiểu đệ.
- Các ngươi đi đi! Lần sau gặp lại, cũng không loại trừ khả năng ta sẽ xuống tay với các ngươi!
Triệu Phong lạnh lùng đạm mạc, trực tiếp nói lời cự tuyệt. Một luồng uy
áp tinh thần không thể nào hình dung nổi bùng phát ra, khiến cho mấy
người bọn Kim Thái Tử cũng phải hô hấp khó khăn một trận.
Nơi này là Chân Long Hội, không có bất cứ quy tắc gì, nhưng mà hắn cũng
không phải là Bồ tát sống, có thể che chở người khác một cách tùy tiện
được.
Đám người Kim Thái Tử sắc mặt ũ rũ ly khai.
Nhưng mà loại kết quả như thế này cũng không phải ngoài ý muốn. Triệu
Phong nhìn qua cũng không phải là loại người từ tâm nương tay.
- Triệu Đà chủ, khí tức Thiên Tài Long Vận trên người của ngài thật sự
quá mức mạnh mẽ, những người khác nhìn thấy ngài, đều trốn tránh thật
xa, căn bản không có cơ hội cướp đoạt lại Chân Long lệnh bài !
Điệp Diệp không khỏi sầu lo, nói.
Theo thời gian dần dần trôi qua, số lượng Chân Long lệnh bài trong Không gian Bí Cảnh này, càng ngày càng giảm đi.
- Đơn giản thôi!
Triệu Phong khẽ vung tay lên, để Tiểu tặc miêu đi ra.
Sau đó bọn họ liền lấy Điệp Diệp, Khương Tam Phong làm mồi, Tiểu tặc
miêu âm thầm đánh lén, Triệu Phong thì ở đằng xa, dùng La Hầu Cung chiếu ứng cho bọn họ.
Trên thực tế, với tốc độ hiện tại của Triệu Phong, cho dù đám thiên tài
kia có chạy trốn, cũng có thể dễ dàng đoạt lấy mấy khối Chân Long lệnh
bài cho hai người Điệp Diệp được.
Nhưng mà, hắn cũng không muốn để cho hai người quá mức dễ dàng đạt được Chân Long lệnh bài .
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Triệu Phong gần như cũng không cần phải
ra tay, hai người Điệp Diệp và Khương Tam Phong lần lượt đều tìm được
một cái Chân Long lệnh bài ngân sắc, bên trên còn phiếm động một tầng
hoa văn kim sắc nữa.
Sau khi xử lý tốt chuyện Chân Long lệnh bài cho hai người, Triệu Phong liền chuẩn bị đi tìm Thái Vân Song Tử gây phiền toái.
Triệu Phong phân phó, để cho hai người Điệp Diệp đi cách mình trong phạm vi chừng hai mươi dặm.
Như vậy mà nói, bằng vào khí tức Thiên Tài Long Vận thiên kiêu cái thế
của hắn, cũng đủ khiến cho các thiên tài khác căn bản không dám tiếp cận quá gần hai người bọn họ.
- Triệu Đà chủ, Thái Vân Song Tử kia, thực lực quá mức hung tàn đáng sợ, không phải tầm thường. Bây giờ một khi chúng ta đã đạt được Chân Long
lệnh bài rồi, cũng không nhất thiết phải đối địch với hắn làm gì!
Trong lòng Khương Tam Phong có chút không yên, nói.
Triệu Phong dù sao cũng chỉ là một thiên kiêu cái thế mới tấn chức sau
này, vừa mới được mọi người công nhận mà thôi. Mà Thái Vân Song Tử kia,
chính là một đôi huynh đệ liên thể, mỗi người đều có chiến lực tám phần
của thiên kiêu cái thế, dưới tình huống đao kiếm hợp kích, dường như còn có xu thế vượt qua thiên kiêu cái thế bình thường nữa.
Từ khi Chân Long Hội bắt đầu đến nay, trong năm người thiên kiêu cái thế ban đầu, cũng chỉ có Vũ Thiên Ngô và Thái Vân Song Tử mới có thành tích bất bại mà thôi.
- Thái Vân Song Tử, đao kiếm cùng đánh, chiến lực quả thật là rất cường
hãn. Chỉ luận riêng lực công kích, hoàn toàn vượt qua Thạch Thừa Thiên,
Băng Vi tiên tử. Chính diện đối kháng, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn!
Sắc mặt Triệu Phong trấn định mà bình tĩnh.
Khương Tam Phong và Điệp Diệp nghe thấy vậy, nhất thời có chút sầu lo bất an.
Một khi Triệu Phong đã không phải là đối thủ của hắn, vì cái gì lại còn muốn đi tìm Thái Vân Song Tử gây phiền toái?
Nếu chỉ bởi vì nguyên nhân hai người bọn họ, lại khiến cho một thiên
kiêu chi tử như Triệu Phong gặp phải sơ xuất gì đó, bọn họ căn bản không gánh vác nổi trách nhiệm này.
- Đương nhiên, ta là nói chính diện chiến đấu! Ở trong mắt người khác,
Thái Vân Song Tử đao kiếm cùng đánh, công thủ nhiều mặt toàn diện, hoàn
mỹ không chút nào sơ hở. Nhưng mà, ta nắm giữ trong tay sơ hở của bọn
họ, hoàn toàn có cơ hội một kích chiến thắng!
Trên người Triệu Phong có một luồng tự tin mạnh mẽ.
Tại Chân Long Hội này, muốn đối phó thiên kiêu cái thế, cũng chỉ có thiên kiêu cái thế ra tay mới có khả năng này.
Dứt lời, hắn liền mở ra Thần Linh Nhãn, bay lên không trung, tìm kiếm tung tích của Thái Vân Song Tử.
Chỉ khoảng chừng nửa khắc, Triệu Phong đã xác định được vị trí của Thái Vân Song Tử.
- Đi thôi!
Triệu Phong đi ở phía trước dẫn đường.
Hai người Điệp Diệp còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng lại không thể mở lời được, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng dâng lên cảm giác chờ mong mãnh
liệt.
o0o
Trên đường đi tới, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng hư ảnh Vận
Long kim quang vô cùng cường đại, so với của Triệu Phong còn muốn mạnh
mẽ hơn một chút.
Sắc mặt hai người Khương Tam Phong nhất thời khẩn trương, hít sâu một hơi.
Vụt!
Từ phía chân trời, đột nhiên xuất hiện một đầu Bích Lân Phi Ngư, kích
thước ước chừng mười trượng, bên trên có một nàng thiếu nữ thải y xinh
đẹp tinh xảo động lòng người, tay cầm một thanh trường tiên lưu ly thải
sắc, khiến cho đám thiên tài chung quanh không ngừng tránh lui.
Trong Không gian Bí Cảnh này, thiên kiêu cái thế vừa hiện, bốn phương gà bay chó chạy.
Nhưng mà, khi thiên kiêu cái thế gặp phải thiên kiêu cái thế, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào?
Dưới tình huống bình thường, thiên kiêu cái thế ở cách nhau một khoảng
khá xa liền có thể cảm ứng được tồn tại của đối phương. Phần lớn tình
huống, nếu như không nắm chắc có thể đánh bại được đối phương, cũng sẽ
cố ý né tránh qua một bên.
Chẳng qua, Triệu Phong chính là cố tình muốn đi thẳng về phía Thái Vân Song Tử, tự nhiên là sẽ không có ý định tránh đường.
- Là hắn!
Đạm Thai Lan Nguyệt từ rất xa đã nhìn thấy Triệu Phong, một đôi mắt sáng long lanh tinh khiết khẽ chớp động mấy cái, trên khuôn mặt xinh đẹp
hiện ra mấy phần ngưng trọng.
Trước đây, ở khu vực vực sông, Đạm Thai Lan Nguyệt cùng với Triệu Phong
đã từng đối mặt qua một lần, nhưng cũng không có giao phong.
Lúc đó, Triệu Phong nhiều nhất cũng chỉ có chiến lực chuẩn thiên kiêu mà thôi, Đạm Thai Lan Nguyệt mặc dù không dám dễ dàng khinh suất, nhưng
cũng có chút kinh thị trong đó.
Nhưng mà sau đó, Triệu Phong một mình đại chiến với hai thiên kiêu cái
thế, trước đả thương Thạch Thừa Thiên, sau đánh lui Băng Vi tiên tử, tạo thành địa vị thiên kiêu cái thế không thể nào lay động.
Mà một tràng chiến đấu đó, Đạm Thai Lan Nguyệt cũng từng đặc biệt chú ý qua.
- Huyết mạch nhãn đồng của hắn thiên hướng phương diện tinh thần, cảnh
giới cấp bậc tinh thần ta khá cao, có thể nói là khắc chế hắn. Chẳng
qua, chỉ sợ hắn chuyên hạ độc thủ với Linh sủng của ta mà thôi!
Trong lòng Đạm Thai Lan Nguyệt không ngừng phân tích. Mặc dù nàng cũng
không sợ Triệu Phong, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ, không dám tùy tiện ra
tay.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần nhau. Mắt thấy bên trong
hư không, hai đạo hư ảnh Vận Long khổng lồ không ngừng tiếp cận, gần như là chỉ còn cách một chút nữa mà thôi!
Không bao lâu sau, Triệu Phong cùng với Đạm Thai Lan Nguyệt đã cách nhau chỉ còn có một dặm nữa mà thôi.
Khoảng cách này, đã hoàn toàn có thể phát động công kích, đặc biệt là Triệu Phong, chuyên am hiểu công kích bằng cung tiễn.
Trong lòng Đạm Thai Lan Nguyệt đã sớm đề phòng cẩn thận.
Chẳng qua, bộ dáng Triệu Phong trong tầm nhìn, căn bản là không hề để ý
của nàng, một đường hướng về phía sau lưng Đạm Thai Lan Nguyệt mà phóng
nhanh tới.
- Hửm?
Đạm Thai Lan Nguyệt có chút giật mình. Nàng vốn tưởng rằng Triệu Phong
chính là cố ý tìm nàng gây phiền toái. Dù sao ngày ấy, khi Triệu Phong
bế quan trùng kích Chân Huyền Cấp, Đạm Thai Lan Nguyệt cũng từng ra tay
quấy rầy hắn.
Đột nhiên, nhìn theo hướng địa phương Triệu Phong bay tới, khiến cho nàng chợt nghĩ đến cái gì đó.
- Phương hướng kia, nếu như ta đoán không sai, chính là Thái Vân Song Tử, còn có Thạch Thừa Thiên…
Đôi mắt như thủy tinh trong suốt của Đạm Thai Lan Nguyệt khẽ chuyển, dường như đoán ra được gì đó.
Nếu nàng đoán không sai, Triệu Phong rất có thể nhằm vào một trong hai thiên kiêu cái thế ở nơi đó.
Nghĩ đến đây, Đạm Thai Lan Nguyệt quyết định đi theo sau Triệu Phong.
o0o
Khoảng chừng thời gian nửa khắc sau.
Phía trước mặt Triệu Phong xuất hiện một dãy núi nguy nga hùng vĩ, nguyên khí đại địa Thổ hệ ba động tương đối mãnh liệt.
Bên trong dãy núi nguy nga này, có hai luồng khí tức Thiên Tài Long Vận vô cùng khổng lồ.
Ở sâu bên trong dãy núi…
Thái Vân Song Tử tay cầm đao, tay cầm kiếm, bộ dáng dữ tợn tàn nhẫn,
ngửa mặt lên trời cười to, không ngừng chém mạnh xuống một khối thạch
cầu thật lớn bên dưới chân một ngọn núi khổng lồ.
Khối thạch cầu lớn kia, toàn thân phiếm động một tầng ánh sáng hoàng sắc, hơn phân nửa chìm vào bên trong ngọn núi.
Leng keng! Bang bang!
Đao kiếm chém xuống chấn lên vài tràng đốm lửa, không ngừng va chạm với khối thạch cầu kia.
Hai luồng khí tức Thiên Tài Long Vận khổng lồ này, một luồng xuất ra từ
trên người của Thái Vân Song Tử, một luồng còn lại chính là từ trong
khối thạch cầu kia.
Cẩn thận nhìn lại, thì khối thạch cầu kia chính là một người, đang cuộn
mình thành một đoàn, bên ngoài ngưng kết ra một tầng tinh thể thổ hoàng
sắc, hình thành một tầng phòng ngự cường đại.
Khối thạch cầu kia, hơn phân nửa khảm sâu vào lòng núi, phảng phất như
cùng với lực lượng của đại địa bên dưới câu thông với nhau, lực lượng
hùng hồn, đem lực phòng ngự tăng phúc lên gấp mấy lần.
- Không hổ là Thạch Thừa Thiên, có được huyết mạch Thạch Tâm, kẻ có lực phòng ngự cực mạnh trong các thiên kiêu cái thế!
Triệu Phong xa xa nhìn thấy, không khỏi cảm khái.
Khí lực phòng ngự của Thạch Thừa Thiên này vốn dĩ đã vô cùng khủng bố,
dưới tình huống bình thường, một thiên kiêu cái thế bình thường cũng khó có thể phá vỡ nổi.
Giờ phút này, hắn lại phát động bí thuật đem bản thân cuộn lại thành
hình thái một khối thạch cầu, thân thể gần như là hóa đá, cùng với lực
lượng Thổ hệ bên trong đại địa sơn thể giao hội cùng với nhau.
Vô hình trung, lực phòng ngự, khả năng khôi phục của hắn lại gia tăng lên trên diện rộng.
Nếu như không phải lúc trước Triệu Phong từng đả thương một chân của
Thạch Thừa Thiên, lại bị thương tổn đến tinh thần, Thái Vân Song Tử quả
thật là không làm gì được Thạch Thừa Thiên cả.
Nhưng mà Thái Vân Song Tử này giả dối âm hiểm, thừa dịp ngươi bệnh lấy
mạng ngươi, xuống tay với Thạch Thừa Thiên, một đường không ngừng truy
sát, bức bách Thạch Thừa Thiên phải rơi đến hoàn cảnh như thế này.
Cho dù Thạch Thừa Thiên có phòng ngự cường đại đến thế nào, dưới sự công kích không ngừng nghỉ của Thái Vân Song Tử như vậy, chung quy cũng khó
tránh khỏi kiếp số.
- Lão đại, dường như có khí tức của thiên kiêu cái thế tiếp cận a!
- Không tốt! Không ngờ lại là tên tiểu tử kia! Chẳng lẽ hắn muốn phân chia một phần lợi ích với chúng ta?
Thái Vân Song Tử dừng đao kiếm công kích, hơi thở ra một cái, hai cặp
mắt âm hiểm giả dối giương mắt nhìn về phía Triệu Phong, mang theo ý
cảnh báo cùng uy hiếp.
Những thiên kiêu cái thế bình thường, cơ bản đều tận lực tránh xung đột với Thái Vân Song Tử.
Đôi huynh đệ liên thể này, hung ác tàn nhẫn, công kích cuồng bạo, không
hề để ý đến hậu quả, hễ ra tay là giết người hoặc đánh cho tàn phế.
Thiên kiêu cái thế bình thường quả thật là không dám tùy tiện dây vào.
- Tiểu tử lam mao, ngươi tới rất đúng lúc! Cùng chúng ta liên thủ, giết
chết tên thạch đầu này, sau đó chúng ta sẽ phân chia cho ngươi bốn thành Thiên Tài Long Vận của hắn!
Thái Vân lão đại khẽ đảo chuyển cặp mắt, nghĩ ra một kế.
Thế cục trước mắt mà nói, bọn họ không nên xung đột cùng với Triệu Phong.
Bọn họ hiện tại đã một phen bức Thạch Thừa Thiên lâm vào hiểm cảnh, nếu
như hiện tại lại cùng với Triệu Phong chiến đấu, Thạch Thừa Thiên tất
nhiên sẽ lợi dụng cơ hội, khôi phục chiến lực, tiến hành giáp công.
Đến lúc đó, đồng thời đối mặt với công kích của hai đại thiên kiêu cái thế, quả thật không phải là hành vi sáng suốt.
Nhìn thấy Triệu Phong chạy tới, khối thạch cầu do Thạch Thừa Thiên biến
thành kia, lập tức chìm sâu hơn vào bên trong ngọn núi dưới chân mình.
Thái Vân Song Tử cũng chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ chờ phản hồi từ phía
Triệu Phong. Thạch Thừa Thiên hiện tại đã bị trọng thương, căn bản không có khả năng trốn thoát khỏi tay bọn chúng.
- Đây là thái độ của thiên kiêu cái thế hay sao? Ngay cả Thái Vân Song
Tử cũng không dám cùng chúng ta xung đột, thậm chí còn đưa ra lời mời
hợp tác nữa!
Khương Tam Phong cùng với Điệp Diệp ở phía sau nhìn thấy một màn này, nhất thời giật mình không thôi.
Thái Vân Song Tử đưa ra lời mời hợp tác, lại chịu phân ra bốn thành lợi
ích, ở một góc độ nào đó mà nói, chính là một loại nhượng bộ, một loại
chấp nhận đối với thực lực hiện tại của Triệu Phong.
Nhưng mà nào ngờ được, sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, tóc lam vũ động, lớn tiếng nói:
- Hai tên quái vật xấu xí các ngươi, cũng xứng đòi hợp tác với ta à? Mục đích của ta cũng không phải là cái tên thạch đầu kia, mà chính là cái
loại dơ bẩn nhất thế gian như các ngươi! Đối phó với các ngươi, một
chiêu là đủ!