Chúa Tể Chi Vương

Chương 177: Chương 177: Thị trấn thần bí (1)




Triệu Phong hít một ngụm khí lạnh. Hắn thật không ngờ uy năng của La Hầu Cung lại xảy ra dị biến như thế này.

Mặc dù uy lực cũng không có tăng lên, thế nhưng lại biến hóa thuộc tính ẩn chứa trong đó!

Trên thân La Hầu Cung xuất hiện một cái đồ án phiếm lam sắc, giống như một đóa băng liên nở rộ. Những mũi tên trong bao, cũng phiếm động một tầng lam quang.

Một bộ phận căn nguyên lực lượng ẩn chứa bên trong tinh thể thần bí kia, đã thông qua hàn ti, tiến nhập vào trong thân cung.

Những mũi tên trong bao, vào thời điểm Triệu Phong xâm nhập hàn đàm, tiếp cận tinh thể u lam sắc, cũng đã gián tiếp bị thay đổi, cũng hấp thu được một bộ phận hàn năng.

Chẳng qua, mũi tên vừa rồi bắn ra, đã gãy vụn thành từng mảnh nhỏ, tựa hồ chính là tiêu hao phẩm một lần duy nhất.

Triệu Phong suy nghĩ một lát, tìm một nhánh cây bình thường bên cạnh, thông qua La Hầu Cung bắn ra.

Phốc!

Khi nhánh cây bắn ra ngoài, mang theo một cỗ khí lưu lạnh lẽo. Sau khi bắn trúng đích, nó liền vỡ vụn ra từng khúc. Thế nhưng ở trên mục tiêu cũng chỉ ngưng tụ ra một tầng sương lạnh, không có hiệu quả đóng băng.

- Xem ra, chỉ có những mũi tên đã qua cải tạo, mới có thể phát huy ra uy lực hàn năng lớn nhất.

Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.

Nếu nói như vậy, hơn mười mũi tên còn lại trong bao, đều vô cùng trân quý.

Những mũi lam tiễn này, phối hợp với La Hầu Cung, mới có thể phát huy ra uy lực đóng băng cường đại.

Dựa theo uy lực vừa rồi mà xét, tu vi dưới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, bị một mũi tên bắn trúng, sẽ trực tiếp bị đóng băng đến chết.

Tu vi Thoát Phàm Tứ, Ngũ trọng trở lên, cần phải trong thời gian nửa khắc thoát khỏi đóng băng, mới có khả năng bảo mệnh, thậm chí có thể phá vỡ sự đóng băng, nhưng là phải trả một giá thật lớn.

Cho dù là tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cho dù không bị đóng băng, nhưng cũng bị lực đóng băng cường đại ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển.

Loại hiệu quả hàn năng này, có thể nói là phi thường biến thái.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là, những mũi lam tiễn còn lại này, đều là tiêu hao phẩm, chỉ sử dụng được một lần duy nhất!

Triệu Phong phân tích, những mũi lam tiễn này, nếu như đem ra bên ngoài, gặp phải nhiệt độ ấm áp bên ngoài, rất có thể sẽ bị hư hỏng mất.

Rắc rắc…

Hàn năng từ bên trong hàn đàm tiết ra ngoài, vẫn còn đang không ngừng lan tràn ra.

Triệu Phong đứng ở bên cạnh, thân thể không kềm được run lên một cái. Lực lượng huyết mạch trong cơ thể hắn hữu hạn, mà thái dương huyết lực của hai quả Xích Huyết Quả bây giờ cũng sớm tiêu hao hết rồi.

- Đi thôi!

Triệu Phong có chút không cam lòng liếc mắt nhìn hàn đàm. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, loại bảo vật này, không phải bằng vào cấp bậc hiện tại của hắn là có thể đạt được.

Cái này cũng giống như lúc trước tìm được Thần binh Phàm cấp Huyết Nguyệt Phệ Linh Kiếm vậy, Triệu Phong căn bản không có khả năng giữ nó trong tay.

Nếu như muốn đạt được khỏa tinh thể thần bí kia, trừ phi Triệu Phong đạt đến cảnh giới Chân Linh Cảnh, đây là với điều kiện hắn có được lực lượng huyết mạch mạnh mẽ mới được. Đổi lại cường giả Chân Linh Cảnh bình thường khác, chưa chắc đã có thể thành công.

Ngẫm nghĩ cẩn thận, Triệu Phong cảm thấy thu hoạch của chính mình kỳ thật cũng không nhỏ.

La Hầu Cung được hàn lực căn nguyên của tinh thể thần bí kia cải tạo, uy lực ít nhất tăng thêm nửa cấp bậc.

Những mũi lam tiễn tiêu hao một lần này, cũng giúp cho Triệu Phong có thêm mấy phần át chủ bài.

Thậm chí Triệu Phong còn cảm giác được thể chất của chính mình cũng bị hàn năng ảnh hưởng, có chút gia tăng lên, sức chống cự đối với hàn lực khẳng định còn gia tăng không ít.

Sau khi rời khỏi hàm đàm, Triệu Phong nhanh chóng bay vọt về phía Đông Nam.

Dọc theo đường đi, hàn khí lan tràn khắp nơi, nhiệt độ khí hậu không ngừng giảm xuống.

Khối tinh thể thần bí trong hàn đàm kia, hiển nhiên chính là một cái cấm kỵ của Thiên Cảnh Đảo!

Triệu Phong vô tình xúc động đến nó, thế nhưng lại trực tiếp ảnh hưởng đến hoàn cảnh khí hậu của cả Thiên Cảnh Đảo.

Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mạnh như vậy, rất nhiều đàn Yêu thí bình thường vốn sinh hoạt trên Thiên Cảnh Đảo, lúc này cũng đều quay trở về hang ổ. Thậm chí một vài Yêu thú nhỏ yếu, còn trực tiếp tử vong nữa.

Chỉ có bộ phận những Yêu thú cường đại một chút, mới không bị ảnh hưởng.

Trong vô hình, điều này làm giảm thấp độ khó khăn của các đệ tử thí luyện. Khả năng lâm vào sự vây công của Yêu thú cũng bị giảm xuống rất nhiều.

Triệu Phong thật không biết, một chút hành động vô tình của chính mình, lại ảnh hưởng đến toàn bộ Phù Loan Thí Luyện!

o0o

Ba canh giờ sau đó…

Trong tầm mắt Triệu Phong xuất hiện một cái sơn cốc.

Mấy canh giờ trước, nó vẫn là một cái sơn cốc, hiện tại trên cơ bản đã biến thành một cái băng cốc.

Vốn trong tấm bảng đồ của Triệu Phong, xung quanh nơi này có vài đàn Yêu thú cường đại, hiện tại bởi vì khí hậu chợt biến hóa, khiến cho rất nhiều Yêu thú quay trở vào hang động tránh rét.

Lực cản của Triệu Phong giảm xuống rất nhiều.

Dựa theo hiểu biết của hắn, tòa sơn cốc này đã bị một lực lượng huyễn trận cường đại che lấp lại, phạm vi bao phủ rất lớn, bên trong hẳn là có chút kỳ quái gì đó.

Luận về quy mô lớn nhỏ, trong này hẳn có thể so sánh được với Di tích Cổ Viên, nhưng tính bí mật thì cao hơn rất nhiều.

Triệu Phong không biết bên trong sơn cốc này có cái gì, là phúc hay họa, rất khó đoán trước.

- Một khi đã bị lực lượng huyễn trận che đậy, như vậy trong này hơn phân nửa là có bí mật gì đó!

Triệu Phong phóng vọt lên trên đỉnh núi của sơn cốc, từ trên nhìn xuống.

Từ góc độ của hắn nhìn xuống, bên trong sơn cốc, hoàn toàn là một mảnh chân không, phía dưới chính là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, mây mù lượn lờ.

Trong mơ hồ, từ trong vực sâu mây mù kia truyền đến thanh âm mãnh thú gầm rú, khí tức cường đại, thậm chí so với Chân Linh Cảnh còn cường đại hơn, khiến cho người ta kinh tâm táng đảm.

Nhưng mà Triệu Phong thân là Trận Pháp Sư, đối với tinh thần huyễn lực gần như có được lực miễn dịch nhất định. Hắn mở ra mắt trái, quan sát cẩn thận bên dưới, cảm nhận được một tia lực lượng trận pháp nhàn nhạt.

- Hửm?

Cho dù là toàn lực mở ra mắt trái, Triệu Phong cũng nhìn không thấu được tòa trận pháp này, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được một số bóng dáng nhàn nhạt bên dưới vực sâu.

Tóm lại, bên dưới cũng không phải là vực sâu nào cả, cũng không có Yêu Thú Vương đáng sợ gì cả.

Soạt!

Thân hình Triệu Phong nhảy xuống, căn bản không thèm để ý đến ảnh hưởng của huyễn trận, hướng về phía trong hạp cốc bay xuống.

Thời điểm đáp xuống, hắn phảng phất như có một loại ảo giác, thân thể đang rơi thẳng xuống một vực sâu không đáy, bên dưới chính là một đầu Yêu thú to lớn khủng bố, đang mở to cái miệng máu, chờ đợi chính mình là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Nhưng hắn biết, tất cả những cái này đều là ảo giác do huyễn trận mang đến.

Trong này dù sao cũng là di tích lưu lại từ thời Thượng Cổ, cho dù hắn có được mắt trái thần bí, nhưng cũng không thể hoàn toàn miễn dịch được.

Chương 177: Thị trấn thần bí (2)

Nguồn: Vipvanda

Dịch: Nhóm dịch black

Biên: Black

Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này: vipvanda :

Ở trong hư không nhảy lên, phi độ vài lần, thân hình Triệu Phong nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Lúc này, hắn phát hiện chính mình đang đứng bên trong một thị trấn nhỏ vô cùng phồn hoa, náo nhiệt.

Trong thị trấn, có rất nhiều người bình thường không ngừng lui tới, nam nữ, già trẻ… ăn mặc phong cách cổ xưa, tựa hồ là thuộc về thời kỳ vô cùng xa xưa trước đây.

Kiến trúc của toàn bộ thị trấn, cũng đều có một loại khí tức năm tháng cổ xưa.

- Giò cháo quẩy, một tiền hai miếng đây!

- Kẹo hồ lô, một tiền một xâu đây!

- …

Những thanh âm rao hàng mời mọc không ngừng thay nhau vang lên.

Triệu Phong đứng giữa phố chợ, có một loại cảm giác không nói rõ nên lời, phảng phất như thị trấn phố xá sầm uất hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài này, hoàn toàn không chút liên hệ với Phù Loan Thí Luyện.

Nhưng Triệu Phong cũng không cho rằng, cái thị trấn này đặt ở trong Thiên Cảnh Đảo, lại không có chút ý nghĩa gì cả.

- Nhìn như chân thật, nhưng hết thảy trong này, toàn bộ đều là lực lượng huyễn trận cả.

Trong lòng Triệu Phong thở dài.

Lực lượng huyễn trận bên trong sơn cốc cực kỳ cường đại, vô cùng chân thật.

Cho dù là mắt trái của Triệu Phong, cũng không thể nào hoàn toàn nhìn thấu được nó.

Hắn không thể tưởng tượng, lực lượng của huyễn trận lại có thể mô phỏng được quá nhiều chi tiết của cả một thị trấn khổng lồ như vậy.

Ở trong này, có thể nhìn thấy rõ ràng một anh tiểu thương đang rao hàng, có thể nhìn thấy những nghệ nhân đang biểu diễn tạp kỹ, thậm chí còn có thể bắt gặp những tên côn đồ thu phí bảo hộ nữa…

Hết thảy những cái này đều phi thường chân thật.

Nếu không phải có được mắt trái thần bí, Triệu Phong căn bản là khó có thể phát hiện ra, hết thảy mọi thứ trong này đều là hư ảo.

Đồng thời trong lúc này, trong đầu Triệu Phong vẫn luôn vận chuyển, phân tích…

Cái thị trấn này tồn tại, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Trước lúc Phù Loan Thí Luyện bắt đầu, Đại Trưởng lão đã từng đề cập qua một ít nhân tố trong thí luyện.

Một ít kỳ ngộ trong thí luyện, thật sự không nhất định là phải do chém giết mới có thể đạt được.

Trên thực tế, thân là truyền thừa Chính đạo, một ít kỳ ngộ trong thí luyện, có một chút là kiểm tra những nhân tố khác, ví dụ như ý chí, tâm trí, thậm chí là nhân phẩm của một người.

Chỉ có phù hợp với những điều kiện nhất định, mới có thể đạt được kỳ ngộ.

- Những đệ tử thí luyện bình thường, căn bản là khó phân biệt được thật giả trong này. Một khi đã như thế, ta cứ xem nó là chân thật đi…

Trong đầu Triệu Phong rất nhanh nảy ra một ý nghĩ.

Hắn muốn từ trong cái chợ này, thu được một vài tin tức hữu dụng nào đó.

Chỉ là, số lượng tin tức trong ảo cảnh này, quả thật quá mức khổng lồ.

Triệu Phong lang thang không mục đích khắp nơi trong thị trấn nhỏ, quan sát mọi thứ.

Mãi đến một lúc nào đó, Triệu Phong đột nhiên nghe được thanh âm rống giận của một gã thiếu niên:

- Mấy tên ác đồ các ngươi, mau buông mẹ ta ra…

Cái thanh âm kia vang lên trong tai của hắn đặc biệt rõ ràng, cùng với các thanh âm ồn ào khác trong cái chợ hoàn toàn tách bạch hẳn ra.

Điều này nếu không phải do Triệu Phong có được mắt trái, hắn tuyệt đối không thể nào nhận biết được.

- Đây chính là thanh âm trong ảo cảnh cố tình để cho đệ tử thí luyện nghe được sao?

Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Liếc mắt nhìn lại, hắn phát hiện ra một căn nhà nhỏ hơi chút cũ nát.

Một phụ nhân dung mạo thanh lệ, đang bị ba tên lưu manh nhe răng nhếch miệng lôi kéo.

- Buông mẹ ta ra!

Một gã thiếu niên mặc bố y cũ nát đang cật lực cùng một tên lưu manh quần ẩu lẫn nhau.

Thình thịch!

Gã thiếu niên bị tên lưu manh tát một phát văng ra ngoài, khóe miệng chảy ra tia máu.

- Hừ! Cha của ngươi thiếu nợ sòng bạc ba ngàn lượng bạc, căn nhà rách nát này gán nợ được một ngàn lượng, còn lại hai ngàn lượng, thôi thì gán lên người bà mẹ xinh đẹp này của ngươi đi! Để nàng đi Y Hồng Viện tiếp khách, tuyệt đối sẽ kiếm được tiền nhanh hơn rất nhiều…

Một tên lưu manh cười nhạo, nói.

Nhìn đến đây, Triệu Phong đại khái đã hiểu được tình huống.

Cho dù ở trong hiện thực, gặp phải tình huống thế này, hắn vừa nhìn ngứa mắt, cũng sẽ không chút do dự mà ra tay.

Huống chi, cái này rất có thể chính là một phần kiểm tra trong thí luyện.

Quan trọng chính là, đây chính là thí luyện truyền thừa Chính đạo, trừ bạo an dân, vốn chính là phẩm đức nên có.

- Mấy người các ngươi, mau cút đi cho ta!

Triệu Phong nhanh chóng xông đến, một cước đá bay một tên lưu manh.

Hai tên lưu manh còn lại, liền lập tức gầm lên, lao tới.

Tu vi của Triệu Phong là từ cấp bậc Võ Đồ từng bước một tăng lên, cho dù không cần sử dụng chân lực, cũng có thể dễ dàng đánh bại hai gã lưu manh.

Ba gã lưu manh, toàn bộ đều bị Triệu Phong một cước đá bay, trong thời gian ngắn cũng khó mà đứng dậy nổi.

- Đa tạ ân công cứu giúp!

Nàng phụ nhân thanh lệ kia cùng với gã thiếu niên vô cùng cảm kích.

Đồng thời, Triệu Phong từ trên mặt của phụ nhân thanh lệ, nhìn thấy vài phần lo lắng.

- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?

Triệu Phong hỏi.

- Ta tên là Lý Loan! Đại ca, vừa rồi huynh quá lợi hại a!

Thiếu niên mang theo vẻ mặt sùng bái, nói.

- Lý Loan… Phù Loan Thí Luyện…

Trong lòng Triệu Phong thầm nói. Hắn nhìn gã thiếu niên trước mặt, không khỏi có chút liên tưởng.

Mặc kệ là vì để chứng minh phán đoán của mình, hay là vì làm người tốt thì làm đến cùng, trong thời gian nửa ngày kế tiếp, Triệu Phong giúp cả nhà Lý Loan giải quyết hết những phiền phức.

Tất cả đám lưu manh trong thị trấn, đều bị Triệu Phong dùng võ lực khuất phục.

Vì để một lần mệt nhọc cả đời sung sướng, Triệu Phong dùng giấy bút viết ra một vài môn công pháp võ học, từ võ học trụ cột đến võ học cao cấp, truyền thụ cho Lý Loan.

Nhưng mà, sau khi làm những cái này, Triệu Phong cũng không có tìm thấy được kỳ ngộ như trong tưởng tượng.

Hắn thầm cảm thấy buồn bực. Chẳng lẽ chính mình vô duyên với kỳ ngộ nơi này sao?

Triệu Phong cứ mãi nghĩ thấy, thị trấn này không có đơn giản như vậy.

Nhưng mà thời gian của hắn hữu hạn, sau khi ở lại thị trấn một ngày, hắn liền quyết định rời đi.

Hắn phát hiện ra được rất nhiều điểm kỳ ngộ trong thí luyện, cuối cùng cũng không thể đứng hoài ở chỗ này không.

Ngày hôm sau, Triệu Phong nói lời cáo từ với cả nhà Lý Loan.

- Triệu đại ca, cảm tạ huynh đã trợ giúp một nhà chúng ta! Đây là thanh tiểu đao mà ta yêu thích nhất, hiện tại ta tặng nó cho huynh!

Lý Loan đưa cho Triệu Phong một vật.

Ánh mắt Triệu Phong sáng ngời. Cái gọi là tiểu đao này, chính là một khối sắt nhỏ cũ nát, bên trên có một tầng tế văn thanh sắc, giống như là một tầng lưới điện vậy.

Tiếp nhận khối sắt nhỏ, Triệu Phong cảm nhận được một tia khí tức khiến cho tâm thần cảm thấy tê dại nhàn nhạt.

Đem tâm thần dung nhập vào khối sắt, hắn nắm bắt được một màn cảnh tượng. Lôi điện thanh sắc cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn trên không trung. Lực lôi điện cuồn cuộn mênh mông chiếu rọi thiên địa, ầm ầm đánh xuống, một phen đem cả một ngọn núi san phẳng thành đất bằng.

Đồng thời, trong đầu hắn hiện lên một tia tin tức:

- Phù Loan Điện Ấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.