Chúa Tể Chi Vương

Chương 1579: Chương 1579: Triệu Phong thu đồ đệ




Tống Đình Ngọc khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng lưng Triệu Phong rời khỏi, trong lòng mười phần tin tưởng mình sẽ không sai lầm. Nhưng Triệu Phong vừa mới ra khỏi cửa, một cỗ chân khí tử sắc nồng nặc đã từ trên thân thể hắn phiêu tán ra. Đồng thời, toàn bộ nguyên khí thiên địa trong gian phòng cũng đều tập trung về phía cơ thể Triệu Phong.

- Đây là…

Tống Đình Ngọc nhất thời sửng sốt. Trước đây, thời điểm khi nàng kiểm tra chân khí chi nguyên trong cơ thể Triệu Phong, nàng có thể xác định độ chuyển hóa chân khí Lam Linh tới chân khí Tử Linh của Triệu Phong cũng chỉ có một thành. Nhưng hiện tại nồng độ chân khí tử sắc trên người Triệu Phong tản mát ra tuyệt đối không phải là một thành, chí ít cũng là ba thành! Không, là bốn thành!

Đám chân khí tử sắc kia càng lúc càng nồng đậm, giống như một đám sương mù thâm trầm, bao phủ bốn phía xung quanh Triệu Phong, khiến cho thân hình hắn trở nên mơ hồ, lộ ra vẻ thần bí thâm thúy, khiến cho tâm thần người ta lâm vào hoảng hốt.

Ngay cả Tống Đình Ngọc, thời điểm khi nhìn về phía bóng lưng của Triệu Phong, trong nháy mắt cũng xuất hiện một tia ảo giác, tựa hồ như là nhìn thấy một vị cường giả tuyệt thế nào đó khiến cho nàng không cách nào tưởng tượng vậy. Nhưng trong nháy mắt nàng đã khôi phục trở lại! Nhưng sau khi khôi phục, những gì nàng nhìn thấy lại càng kinh người hơn. Nồng độ chân khí Tử Linh trên người Triệu Phong đã thập phần thuần khiết, không có bất kỳ một tia tạp chất nào, chính là dấu hiệu mười thành!

Linh thức vừa đảo qua, sắc mặt Tống Đình Ngọc liền đại biến, trong đầu ông ông chấn động.

- Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Tống Đình Ngọc thầm kêu lên kinh hãi. Chỉ trong chốc lát, không ngờ Triệu Phong đã trực tiếp đột phá tới Tử Khí Cảnh!

Vừa rồi nàng còn nói, nếu không phục dùng đan dược, Triệu Phong chí ít cần có thời gian mười ngày mới có thể đột phá. Thật ra đây đã là sau khi nàng cực kỳ xem trọng thiên phú của Triệu Phong mới làm ra đánh giá. Nào biết rằng, Triệu Phong vừa mới bước ra vài bước thì đã đột phá rồi! Điều này khiến cho Tống Đình Ngọc vô cùng xấu hổ cùng buồn bực.

- Đứng lại!

Sắc mặt Tống Đình Ngọc đỏ bừng, đột nhiên quát lớn một tiếng.

- Tìm bản công tử có chuyện gì?

Triệu Phong xoay người lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

- Vừa rồi ngươi đã đùa giỡn ta!

Ánh mắt Tống Đình Ngọc nhất thời lạnh lẽo. Theo như nàng nghĩ, Triệu Phong nhất định là đã che giấu tu vi, bằng không làm sao có thể chỉ mới bước đi vài bước liền đã trực tiếp đột phá rồi? Về phần trước đây nàng nhìn không ra, có thể là do Triệu Phong đã tu luyện Bí pháp ẩn nấp tu vi đặc thù của Triệu thị.

Tính tình bản thân nàng trước giờ cũng không tốt lắm, trước đây nàng không muốn chấp nhặt với tên tiểu hài tử Triệu Phong này. Nhưng hiện tại, nàng cho rằng Triệu Phong chính là đã đùa giỡn nàng, mà nàng cũng không tiếp tục xem tên tiểu tử trước mặt này như một tên tiểu hài tử bình thường nữa. Dưới tình huống nộ hỏa xông lên đầu, tính tình nguyên bản của nàng liền thể hiện ra một cách rõ ràng.

- Không sai!

Triệu Phong bình thản gật đầu một cái.

Nhưng Triệu Phong thẳng thắn thừa nhận như vậy, khiến cho Tống Đình Ngọc trong lúc nhất thời trừng lớn hai mắt mà nhìn, lại không biết phải nói cái gì. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Triệu Phong sẽ cứ như vậy mà thừa nhận, không hề giảo biện chút nào. Mặt khác, nàng đường đường tu vi Thần Biến Đỉnh phong, lại bị một tên tiểu hài tử mười bốn tuổi đùa bỡn! Điều này nói ra ai sẽ tin tưởng đây? Huống hồ, Tống Đình Ngọc lại còn là thiên kiêu của Tống gia, nàng cũng không nguyện ý tuyên dương loại chuyện gièm pha bậc này ra ngoài.

- Mặc kệ ngươi đùa bỡn chiêu trò gì, hiện tại ta cũng là sư phụ của ngươi! Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!

Tống Đình Ngọc lấy từ trong Không gian Trữ vật ra một quyển sách đưa cho Triệu Phong, sau đó hai tay ôm ngực, mắt lạnh nhìn chằm chằm Triệu Phong.

- Công pháp Linh cấp Đỉnh giai, Hoàng Long Quyền!

Triệu Phong nhìn lướt qua quyển sách một cái.

- Ta cho ngươi mười ngày, phải tu luyện môn chiến kỹ này tới cảnh giới đỉnh phong!

Tống Đình Ngọc hừ lạnh một tiếng. Vũ kỹ có phân chia phẩm cấp, nhưng tu luyện vũ kỹ phẩm cấp cao không nhất định sẽ có thể chiến thắng được vũ kỹ phẩm thấp cấp. Đó là bởi vì vũ kỹ còn có phân chia mức độ thuần thục. Mức độ thuần thục bình thường chia làm Sơ thành, Tiểu thành, Đại thành cùng với Đỉnh phong. Mà trên Đỉnh phong lại còn có cấp bậc Viên mãn nữa, nhưng cấp bậc này quá mức hà khắc, cho dù là kẻ sáng tạo ra môn vũ kỹ này cũng không nhất định có thể đạt tới cấp bậc Viên mãn.

Triệu Phong đùa giỡn nàng, Tống Đình Ngọc làm sao có thể bỏ qua như vậy? Hiện tại nàng chính là muốn khiến cho Triệu Phong khó nhìn một trận. Mặc dù phẩm cấp Hoàng Long Quyền không cao, nhưng trong vòng mười ngày, muốn tu luyện nó tới cảnh giới Đỉnh phong cũng tuyệt đối là không có khả năng. Cho dù là thiên tài đỉnh cấp trong cảnh giới Tinh Nguyên Cảnh, trên Tam Khí Cảnh một bậc, cũng chí ít cần có thời gian hai mươi ngày mới có thể.

- Không bằng như vầy, ta với ngươi đánh cược một trận?

Triệu Phong cầm quyển vũ kỹ trong tay, trên mặt mang theo một tia nụ cười tà dị nhìn về phía Tống Đình Ngọc.

- Đánh cược gì?

Trên mặt Tống Đình Ngọc lộ ra một tia chần chừ. Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng chợt dâng lên một loại cảm giác xấu. Nhưng nàng đường đường là cường giả Thần Biến Đỉnh phong, chẳng lẽ lại đi sợ một tên tiểu hài tử mười mấy tuổi hay sao?

- Ta ở chỗ này cũng có một môn vũ kỹ, phẩm cấp tương đương với Hoàng Long Quyền. Hai người chúng ta so đấu xem kẻ nào sẽ lĩnh ngộ môn vũ kỹ này tới tầng thứ cao nhất nhanh hơn, kẻ đó liền chiến thắng!

Bàn tay Triệu Phong khẽ lật, trên đó liền xuất hiện một quyển chiến kỹ, tên là Lưu Quang Kiếm.

Sắc mặt Tống Đình Ngọc một lần nữa sửng sốt, không nhịn được nghĩ muốn bật cười một trận. Chỉ là một tên Tử Khí Cảnh, lại muốn so đấu tu luyện một môn vũ kỹ Linh cấp tới cảnh giới Đỉnh phong với nàng trong thời gian ngắn nhất. Nàng thậm chí còn có chút hoài nghi, đầu óc của Triệu Phong có phải đã có vấn đề rồi không.

Thân là cường giả Thần Biến Đỉnh phong, những thứ nàng tu luyện đều là công pháp, chiến kỹ Địa cấp Đỉnh giai, nghĩ muốn lĩnh ngộ một môn công pháp Linh cấp Đỉnh giai, thật sự là đơn giản tới cực điểm. Đoán chừng ngay sau khi đọc qua toàn bộ nó một lần, nàng đã có thể thi triển ra, thoáng suy nghĩ cẩn thận một chút, mức độ thuần thục đã có thể đạt tới cảnh giới Đỉnh phong rồi. Đây quả thật là tất thắng không thể nghi ngờ!

- Được! Vậy để cho ngươi kiến thức một chút năng lực của vi sư a!

Tống Đình Ngọc gật đầu đáp ứng một tiếng. Vừa rồi bị Triệu Phong đùa bỡn, cơn tức này, nàng lập tức sẽ có thể hoàn trả lại cho đối phương.

- Người nào chiến thắng, kẻ mới là sư phụ!

Triệu Phong bình thản nói. Có đánh cược thì phải có tiền đặt cược.

- Được!

Tống Đình Ngọc hận không thể lập tức nhìn thấy cảnh Triệu Phong khó nhìn, ngay tức thì đáp ứng một tiếng. Triệu Phong là đồ đệ đầu tiên của nàng, Tống Đình Ngọc muốn hắn phải tuyệt đối nghe lời chính mình, không có bất cứ một câu oán hận nào.

Tiếp nhận vũ kỹ trong tay Triệu Phong, Tống Đình Ngọc liền mở nó ra, linh thức khẽ quét tới. Mặc dù nàng cũng không am hiểu kiếm pháp, nhưng nàng tin tưởng, chính mình chỉ cần nhìn qua một lần liền sẽ có thể thi triển ra. Muốn đạt tới cảnh giới Đỉnh phong cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Bất quá, Tống Đình Ngọc chợt phát hiện Triệu Phong có điểm không đúng. Triệu Phong lúc này căn bản không hề lật xem vũ kỹ Hoàng Long Quyền, mà trên mặt lộ ra nụ cười, giống như có chút ngượng ngùng vậy, đang nhìn chằm chằm nàng.

- Sao ngươi không tu luyện Hoàng Long Quyền đi?

Tống Đình Ngọc có chút nghi hoặc hỏi.

- Mời ngươi nhìn cho kỹ!

Triệu Phong khẽ quát một tiếng, bước ra một bước. Trên song quyền của hắn, chân khí Tử Linh bắt đầu vờn quanh, cũng trong nháy mắt chuyển hóa thành tia sáng màu vàng, ẩn chứa lực lượng Thổ thuộc tính trầm trọng.

Oanh!

Mạnh mẽ oanh kích ra một quyền, đạo khí lưu hoàng sắc kia mạnh mẽ lao ra, giống như một đầu quang long ám hoàng sắc dữ tợn rít gào, phát ra uy thế kinh người. Ngay sau đó, Triệu Phong đánh ra quyền thứ hai, quyền thứ ba…

Chỉ thấy, bên trong phủ đệ của Triệu Phong, từng đầu từng đầu nộ long ám hoàng sắc bay lượn bốn phía xung quanh Triệu Phong, hình ảnh trông rất sống động, khí thế bức người. Trong lúc không ngừng diễn luyện, bản thân Triệu Phong cũng giống như hóa thành một đầu nộ long kinh thiên, tản mát ra khí thế ngập trời.

Toàn thể quá trình diễn luyện quyền pháp giống như nước chảy mây trôi, tràn ngập mỹ cảm với bạo lực, khiến cho tâm thần Tống Đình Ngọc rơi vào trong đó, hoàn toàn quên mất bản thân. Một bộ quyền pháp cấp thấp như vậy dưới sự thi triển của Triệu Phong, lại cụ bị khí thế khổng lồ chân thật như vậy, ngay cả Tống Đình Ngọc cũng không khỏi xuất hiện thần sắc khâm phục.

Đột nhiên, toàn bộ thanh âm nộ long rít gào trong phủ đệ Triệu Phong đột ngột biến mất.

- Ta thắng rồi!

Triệu Phong cười nhạt một tiếng.

Sắc mặt Tống Đình Ngọc sửng sốt, rất nhanh đại biến.

- Ngươi… gian lận! Ngươi nhất định trước đó đã từng tu luyện qua môn vũ kỹ này rồi!

Toàn thân Tống Đình Ngọc không ngừng run rẩy, thần sắc kinh hãi, hoảng loạn. Cuối cùng nàng chỉ thốt ra được một câu này. Triệu Phong ngay cả quyển sách vũ kỹ Hoàng Long Quyền cũng không hề lật xem qua, đã có thể trực tiếp thi triển ra, hơn nữa vừa rồi tuyệt đối không phải là cảnh giới Đỉnh phong, mà rõ ràng là cảnh giới Viên mãn. Nhưng điều này sao có thể? Quả thật không thể tưởng tượng nổi! Bởi vậy, Tống Đình Ngọc chỉ có thể cho rằng, trước đó Triệu Phong đã từng tu luyện qua môn vũ kỹ này.

Bất quá, môn vũ kỹ Hoàng Long Quyền này mặc dù phẩm cấp thấp, nhưng lại là vũ kỹ của Tống gia, Triệu thị không nhất định là có. Mặt khác, trên đời sao có sự tình trùng hợp như vậy? Môn vũ kỹ mà nàng tùy tiện lấy ra, Triệu Phong vừa vặn đã sớm tu luyện từ trước. Loại giải thích này, ngay cả bản thân nàng cũng không cách nào thuyết phục nổi.

Nàng làm sao biết rằng, ánh mắt Triệu Phong vừa mới đảo qua, đã xem qua một lần bộ Hoàng Long Quyền này. Với cấp bậc Tạo Hóa Cấp của Triệu Phong, tu luyện bộ quyền pháp này tới cảnh giới Viên mãn căn bản là dễ như trở bàn tay.

- Mặc kệ ta có gian lận hay không! Ta chỉ muốn xem một chút, người của Tống gia có phải là loại người không thua nổi, là loại người vô lại, là loại người nói lời không giữ lời hay không? Nếu thật sự là như vậy, ta cũng không còn gì để nói!

Sắc mặt Triệu Phong nhất thời phẫn nộ, quát lớn một tiếng. Tiếng quát này khiến cho toàn thân Tống Đình Ngọc cứng đờ. Ngay sau đó trong lòng nàng dâng lên nộ khí đằng đằng, nhưng lại không cách nào phát tiết ra được. Thứ nhất, nơi này là Triệu thị, mà địa vị của Triệu Phong tại Triệu thị không hề thua kém địa vị của nàng tại Tống gia. Kế tiếp, Triệu Phong nói không sai chút nào! Trận đánh cược lần này… nàng quả thật đã thua rồi!

- Được! Tống Đình Ngọc ta nguyện thua cuộc! Từ giờ về sau ngươi chính là sư phụ của ta! Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể dạy ta cái gì?

Tống Đình Ngọc nghiến răng nghiến lợi một trận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng. Ít nhất, nàng không thể làm kẻ quỵt nợ! Trước qua được cái cửa ải này cái đã, kế tiếp mới nghĩ biện pháp đối phó tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này!

Vừa mới nói xong, Tống Đình Ngọc đã chuẩn bị xoay người rời đi.

- Ừm! Đồ nhi ngoan, trước ra ngoài với vi sư một chút!

Triệu Phong gật đầu một cái, lập tức nói.

- Ngươi!

Bước chân của Tống Đình Ngọc nhất thời ngừng trệ, trong lòng lại dâng lên lửa giận. Nhưng nàng vẫn cố gắng cật lực khắc chế chính mình. Ngày hôm nay nàng đã hai lần thất bại trong tay Triệu Phong rồi, mỗi lần nhìn thấy Triệu Phong, cả người nàng sẽ có cảm giác không tốt. Hiện tại nàng chỉ muốn lập tức trở về Tống gia, phát tiết lửa giận trong lòng, sau đó mới nghĩ biện pháp sửa trị tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này. Nhưng Triệu Phong tựa hồ không dự định sẽ buông tha cho nàng.

- Đi thôi!

Hai tay Triệu Phong chắp sau lưng, lững thững bước ra ngoài. Tống Đình Ngọc bất đắc dĩ đi theo sau lưng hắn, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Phong, tựa hồ như muốn ăn sống nuốt tươi hắn vậy. Nhưng dần dần, Tống Đình Ngọc đã tỉnh táo trở lại. Hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi, nàng phát giác tên tiểu tử này tựa hồ… sâu không thể lường!

o0o

Ngay thời điểm Triệu Phong và Tống Đình Ngọc rời khỏi phủ đệ, trong một gian trong phủ đệ phong bế nào đó của Phủ Thành chủ, một gã nam tử khôi ngô cao lớn ngồi cao cao phía trên, toàn thân tản mát ra khí tức bá đạo vô hình, khiến cho không khí trong cả gian phòng vô cùng trầm trọng. Trước mặt gã nam tử đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, trong lúc vặn vẹo đã biến thành một đạo nhân ảnh màu đen.

- Triệu Phong đã rời khỏi phủ đệ, Tống Đình Ngọc cũng đi chung!

Đạo hắc ảnh kia khom người nói.

- Triệu Thiên Long này, bề ngoài là mời một vị lão sư cho con trai, nhưng trên thực tế chính là một gã bảo tiêu! Âm thầm giám thị tất cả hành động của kẻ này. Nếu có cơ hội liền giải quyết hắn…

Gã nam tử khôi ngô khí phách kia hừ nhẹ một tiếng, phân phó mệnh lệnh.

- Vâng, Nhị đương gia!

Đạo hắc ảnh kia rất nhanh đã biến mất.

- Triệu Thiên Long, ta vốn dĩ không định xuất thủ với con trai ngươi. Nhưng đứa con trai này của ngươi không đơn giản! Hắn không thể không chết!

Trên mặt gã nam tử khôi ngô bá đạo kia lộ ra sắc mặt dữ tợn. Kẻ này chính là Nhị đương gia của Triệu thị, Triệu Bá Long. Ba nhi tử của hắn trong thế hệ trẻ tuổi này đều có thiên phú đỉnh cao trong con cháu Triệu thị. Mà con lớn của Triệu Thiên Long lại là con gái, hơn nữa thiên phú bình thường, ngày sau không có cơ hội tranh đoạt ngôi vị Tộc trưởng. Nếu không có gì ngoài dự liệu, một đời Tộc trưởng kế tiếp khẳng định chính là hắn. Một khi đã trở thành Tộc trưởng Triệu thị, chức vị Thành chủ cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay.

Từ sau khi Triệu Phong ra đời, Triệu Bá Long vẫn luôn âm thầm quan sát. Hắn phát giác kẻ này có chút nhìn không thấu, phảng phất như một cái hồ nước đen như mực, khiến cho người ta không dám tùy tiện thâm nhập vào trong đó, hơn nữa lại càng là sâu không thấy đáy. Nói chung, hắn đã phát hiện ra sự uy hiếp từ trên người Triệu Phong! Đã như vậy, thì phải diệt trừ kẻ này!

o0o

Bên ngoài Phủ Thành chủ, sau khi Triệu Phong với Tống Đình Ngọc vừa rời khỏi phủ đệ, rất nhanh đã tìm được Hoắc Thanh Phong.

- Chủ nhân!

Sắc mặt Hoắc Thanh Phong bình thản, cúi đầu cung kính nói. Ba viên Hồn Nguyên Thanh Đan cấp bậc Hoàn mỹ đã hoàn toàn chữa trị khỏi toàn bộ trọng thương trong cơ thể hắn. Chỉ tính riêng điểm này, Hoắc Thanh Phong đã vô cùng cảm kích Triệu Phong. Huống hồ, hắn cần phải báo thù, cần phải đề thăng thực lực, đi theo Triệu Phong có lẽ chính là một cơ duyên.

- Ngươi là… Hoắc Thanh Phong của Thanh Thành Kiếm Phái!

Sắc mặt Tống Đình Ngọc khẽ ngưng trọng, thất thanh kêu lên. Thanh Thành Kiếm Phái cách nơi này khá xa, nhưng Tống Đình Ngọc cũng đã từng nghe nói qua danh hào của đối phương, đó là một thiên tài so với nàng còn yêu nghiệt hơn một bậc. Nghe nói, Chưởng môn đời tiếp theo của Thanh Thành Kiếm Phái cũng đã được quyết định nội bộ là Hoắc Thanh Phong. Chỉ bất quá mấy tháng trước, Thanh Thành Kiếm Phái đã phát sinh một trận thảm kịch…

Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân thực sự khiến cho Tống Đình Ngọc kinh hãi như vậy. Điều khiến cho nàng kinh hãi chính là, không ngờ gã Hoắc Thanh Phong này lại gọi tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch trước mặt này là chủ nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.