Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 125: Chương 125: Chương 126




Cảm nhận trong cơ thể thiếu hụt năng lượng, Vũ Minh có chút mệt mỏi nằm tại chỗ không nhúc nhích. Sau 1 lúc hắn mới ngồi dậy, vận chuyển Đế Vũ Kinh hấp thụ chân nguyên lực hồi phục 1 chút.

Vốn cho rằng ông già kia hi sinh bản thân bồi bổ thế giới, ai ngờ rằng thế giới phá toái, tái tạo lại thế giới lại tiêu hao năng lượng lớn đến như thế, ngay cả bản thân hắn cũng bị liên lụy đi vào. Cũng may chỉ là tiêu hao không nhiều lắm, chung quy thế giới của hắn đã tự mình có thể vận hành, thiếu, cũng chỉ là năng lượng bổ sung mà thôi. Rất nhanh rồi sẽ có.

Trong đầu ấn ký sáng lên, hắn hoàn toàn có thể thông qua thứ 3 thị giác quan sát lấy toàn bộ vũ trụ nhỏ. Trong đó thời gian trôi qua cho với bên ngoài nhanh hơn rất nhiều lần, tuy nhiên hắn cũng không quá quan tâm cái này, ở trong đó mặc dù chân nguyên lực rất nhiều, nhưng công dụng của nó lại không thể để hắn hấp thu.

Chung quy thế giới hắn còn rất yếu ớt, cần có thời gian phát triển.

Nghĩ tới câu nói cuối cùng của ông già kia, Vũ Minh có chút nhíu chặt lông mày. Chuyện này Bạch Tử cũng biết hay sao?.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Bạch Tử xuất hiện trước mặt Vũ Minh, cười cười nhìn lấy hắn.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?”. Vũ Minh lên tiếng.

“Hơn 2 ngày”. Bạch Tử nói.

“Chuyện này… ngươi biết, đúng không?”. Vũ Minh nghĩ 1 chút, vẫn quyết định nói ra.

“Biết”. Bạch Tử gật đầu.

“Xem ra ngươi đã tính toán ta từ rất lâu rồi”. Vũ Minh cười khổ, tuy nhiên hắn vẫn luôn xem Bạch Tử là sinh tử chi giao đối đãi, nhưng lại bị hắn tính toán lấy. Cảm giác này… có chút khó chịu.

“Ta cũng không có tính toán ngươi. Mặc dù ta rất muốn làm thế”. Bạch Tử thừa biết suy nghĩ của Vũ Minh.

Vũ Minh nhìn chằm chằm ánh mắt của Bạch Tử, tuy nhiên thấy được chỉ có sự chân thành, hắn nở ra nụ cười khó coi, khẽ gật đầu 1 cái. Hắn tuy nhiên có chút hơi khó chịu, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng lời Bạch Tử nói.

“Ông già kia là ai?”. Vũ Minh đứng dậy, đi tới bên bàn tự rót cho mình 1 ly nước uống vào, sau đó nghiêng đầu nhìn Bạch Tử hỏi.

“Sư phụ ta”.

Khục khục.

Vũ Minh nhất thời bị sặc. Hắn ánh mắt như nhìn quái thai hướng Bạch Tử liếc mắt.

“Ngươi… là đồ đệ… của hắn?”. Vũ Minh có chút không chắc chắn lắm hỏi.

Bạch Tử gật đầu.

Vũ Minh khóe miệng có chút giật giật. Sau đó phá lên cười. Rồi dùng vẻ mặt hài hước nhìn Bạch Tử nói.

“Ông lão, bao nhiêu tuổi rồi?”.

Bạch Tử nhất thời mặt đen, hắn đây là hỏi sao? Có người nào hỏi như hắn không? Thật mẹ nó cần ăn đòn. Nhưng sau đó, hắn đột nhiên cười lên.

“Vô tri tiểu bối”.

“Tiểu bà nội ngươi”. Vũ Minh nhất thời phát hỏa.

“Ha ha ha”. thấy thế Bạch Tử liền cười phá lên.

Một lúc sau, Vũ Minh mới hỏi.

“Nếu ngươi đã là đồ đệ của hắn, hắn mục đích, ngươi chắc hẳn biết đi”.

“Phải, tuy nhiên… chỉ sợ ngươi bây giờ… dù cho là ngươi kiếp trước, cũng làm không được”. Bạch Tử nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

“Là chuyện gì?”. Vũ Minh có chút khó hiểu.

“Mở ra Vũ Trụ Hải”. Bạch Tử trầm giọng nói.

“Cái gì!”. Vũ Minh giật mình, sau đó lại có chút cười khổ. Mở ra Vũ Trụ Hải, đùa gì thế? Hắn cũng không có năng lực đó.

“Không, ngươi làm được”. một giọng nói khác vang lên, người này không ai khác chính là Vũ Duệ.

“Cút mẹ mày đi”. Vũ Minh tức giận quát lớn.

“Ngươi nói gì?”. Bạch Tử có chút sững sờ, không hiểu tại sao Vũ Minh đột nhiên nổi giận.

“Ây… ngươi không biết?”.

“Ta biết cái gì?”. Bạch Tử hơi mơ hồ.

“Vậy ngươi lần cuối gặp sư phụ ngươi là lúc nào?”.

“Lúc ngươi bị chí cao quy tắc phong ấn linh hồn chứ khi nào? Ngươi hôm nay làm sao thế? Có phải hay không di chứng tâm ma để lại?”. Bạch Tử cảm thấy Vũ Minh có gì đó quái quái.

Vũ Minh nghe thế khóe miệng có chút co rút. Hóa ra con hàng này chẳng biết gì về chuyện bên trong tinh thần thế giới cả, anh minh cả đời Vũ Đế ta đây vậy mà lại bị ông già kia cho hố 1 trận. Nếu hắn không hỏi Bạch Tử, thì cũng không có cái “mục đích” đáng chết kia. Hắn nếu không hỏi cũng không cần phải ôm đống của nợ đó vào người.

Mở ra Vũ Trụ Hải. Đùa ta sao?.

Thật mẹ nó hố người không đền mạng a.

Vũ Minh nội tâm phi thường hối hận, hắn khóc không ra nước mắt.

“Ta muốn lẳng lặng”. Vũ Minh đi tới bên giường nằm xuống nói.

Bạch Tử khó hiểu nhìn hắn, hắn có cảm giác Vũ Minh đang giấu hắn cái gì đó, nhưng hắn cũng không đi hỏi.

“Được rồi, ngày mai là cuộc thi kiểm tra thiên phú. Đường đường đại danh đỉnh đỉnh Vũ Đế lại đi tham gia cái cuộc thi với đám trẻ con này, truyền ra chắc người khác cười rụng răng”. Bạch Tử châm chọc Vũ Minh vài câu xong liền cất bước ra ngoài.

Vũ Minh có chút im lặng, ngươi nói ra cũng có chẳng có ai biết a. Còn dọa ta, ta khinh.

“Hi Hi”. Vũ Minh lúc này mới câu thông với trí năng sinh mệnh của mình.

“Chủ nhân”. Hi Hi giọng nói vang lên trong đầu hắn, nhưng là lần này cũng không có vui vẻ như trước, mà là vô cùng lo lắng.

“Ngươi sớm đã nhớ lại mọi thứ rồi đúng không?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.

“Đúng vậy, chủ nhân”. Hi Hi đáp.

“Nói đi, lai lịch của ngươi là gì, nếu không nói thật, ngươi biết hậu quả”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Im lặng 1 lúc, Hi Hi cũng lên tiếng.

“Chủ nhân, ta ban đầu cũng là trí năng sinh mệnh, ta cũng từ thời đại kiếp trước của ngài đi tới. Ta lúc đầu thuộc sở hữu của Vận Mệnh Nữ Thần. Tuy nhiên sau đó nàng kêu ta phải đi theo ngài, sau đó đem ta phong ấn vào bên trong 1 viên đá hỗn độn, rồi ném vào dòng chảy thời gian”.

“Nói như thế, ngươi sớm đã biết ta là ai? Nói đi, mục đích của chủ nhân ngươi là gì”. Vũ Minh lạnh lùng nói, hắn ghét nhất bị người khác lừa dối.

“Chủ nhân, xin người tha thứ cho Hi Hi, xin chủ nhân tin tưởng Hi Hi, Hi Hi tuyệt đối không đối với chủ nhân 2 lòng. Sở dĩ làm vậy, chỉ là chờ lấy chủ nhân biết được nguyên nhân sự việc, khi đó Hi Hi mới dám nói ra mọi thứ”. Hi Hi cảm thấy sự lạnh lùng của Vũ Minh liền đáng thương nói.

“Mục đích?”. Vũ Minh vẫn lạnh lùng nói, hắn không xem vẻ đáng thương của nàng ra gì, lừa dối hắn, cũng không chỉ ra vẻ đáng thương là có thể xong việc.

“Vận Mệnh Nữ Thần hi vọng tương lai, ngài có thể cứu lấy người 1 lần”.

“Cứu nàng? Nành đại diện cho vận mệnh, ai có thể hại nàng?”. Vũ Minh hơi bất ngờ nói.

“Thực ra Vận Mệnh Nữ Thần bị rơi vào thời gian thông đạo cũng là do người khác làm, nàng không muốn bị rơi vào kết cục như thế, cho nên nữ thần hi vọng ngài cứu cô ấy”.

“Ngươi tại sao có thể đi vào bên trong thế giới tinh thần của ta?”. Vũ Minh trầm ngâm 1 chút rồi hỏi.

“Là do lực lượng của Vận Mệnh Nữ thần còn sót lại trên người, nàng nói nó có thể bảo vệ Hi Hi bình an trong thông đạo thời gian. Nhưng là do có người mang Hi Hi ra ngoài, cho nên lực lượng đó còn sót lại 1 ít. Hi Hi dùng nó để đi vào đánh thức chủ nhân”.

“Được rồi”. Vũ Minh suy nghĩ 1 chút rồi nói.

Hắn cũng không có gì nghi vấn, trí năng sinh mệnh không có khả năng phản bội hắn, lời nàng nói vừa rồi có thể tin được. Hắn cũng không muốn làm khó gì Hi Hi, chỉ là dọa nàng 1 chút thôi.

Hắn không chút nghi ngờ, lực lượng đó chắc chắn rất quan trọng, tác dụng đối với Hi Hi vô cùng lớn, nhưng nàng lại có thể dùng nó để đi vào tinh thần thế giới đánh thức chính mình, đủ thấy nàng cũng không có cái gì mưu mô. Chủ yếu do hắn không thích người khác lừa dối, nên cảm thấy có chút khó chịu.

Suy nghĩ một chút hắn liền nhắm mắt đi ngủ.

Chỉ là đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa. Vũ Minh liếc mắt nhìn qua đồng hồ trên tay, đã trễ thế này, ai còn tới?.

“Vào đi”.

Cửa phòng mở ra, Vũ Minh hơi bất ngờ, bởi vì người vào là Tô Ánh Tuyết.

“Tuyết nhi, sao ngươi tới đây?”. Vũ Minh có chút bất ngờ, sau đó đứng dậy đi tới.

“Ta… ta nghe nói ngươi 2 ngày nay ngươi tu luyện, nên không có đến, ngày mai là cuộc kiểm tra thiên phú, ta đến xem ngươi thế nào”. Tô Ánh Tuyết có chút đỏ mặt nói.

Nghe thế Vũ Minh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, chắc hẳn là do Bạch Tử thao tác nên người khác còn nghĩ thế. Nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Ánh Tuyết, Vũ Minh hơi cười cười nắm lấy tay nàng kéo vào trong.

“Tới rồi thì vào đi, để ta rót cho ngươi chén nước”. Vũ Minh kéo nàng ngồi xuống giường, sau đó rót 1 chén nước đưa cho nàng.

“Làm sao? Lo lắng cho ta à?”.

“Nào có. Ta… ta chỉ là sợ ngươi tu luyện quên thời gian, nên đến nhắc nhở ngươi 1 chút”. Tô Ánh Tuyết cúi thấp đầu nói, nàng không dám ngẩng mặt nhìn thẳng hắn.

“Ha ha, còn bảo không lo lắng cho ta, nhìn, mặt ngươi đều đỏ như thế, lại nói không phải”. Vũ Minh cười nói.

“Ta… ta không có”. Tô Ánh Tuyết gấp gáp nói.

Chỉ là gương mặt nàng lại bán đứng chính nàng nội tâm suy nghĩ.

Thực ra từ sau hôm nàng bất tỉnh, cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ là hôm đó nàng có chút choáng váng, sau đó liền ngất đi.

Tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Chuyện xảy ra nàng cũng chỉ nghe người khác nói lại mà thôi.

Nghe nói Vũ Minh ở bên cạnh nàng suốt thời gian hôn mê, cho đến khi bác sĩ nói nàng không sao hắn mới đi tu luyện, điều này làm cho nàng có chút giật mình, nhưng cảm giác ngọt ngào thì nhiều hơn.

Nếu Vũ Minh biết được ý nghĩ của nàng, hẳn sẽ nói:

“Ta là bị kéo vào thế giới khác, đừng có tự luyến quá”.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là trên ý nghĩ, thực tế hắn sẽ nói:

“Ta quan tâm ngươi như vậy, có phải hay không nên báo đáp ta 1 chút? Lấy thân báo đáp thế nào?”.

Vũ Minh không biết được nàng suy nghĩ cái gì, nhưng là nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, hắn nhịn không được cúi đầu xuống nhắm ngay đôi môi của nàng hôn tới.

Bị tập kích bất ngờ, Tô Ánh Tuyết có chút giãy dụa, nhưng là không hiểu sao, nàng không có lấy 1 chút xíu khí lực phản kháng, mặc cho Vũ Minh tự tung tự tác.

Cảm giác không sai biệt lắm, Vũ Minh liền đưa tay vào bên trong áo của nàng, thám hiểm lấy đồi núi phì nhiêu kia.

Tô Ánh Tuyết chỉ cảm thấy trên người như có hàng vạn con kiến bò qua, vừa nhột vừa nóng, cảm giác vô cùng xấu hổ.

Vũ Minh kéo lên áo của nàng, ngắm nhìn lấy đôi nhũ hoa anh đào bắt mắt, thế là hắn không chút do dự gục đầu xuống gặm nhấm lấy đôi bánh bao mềm mại kia, sau đó bàn tay không tự chủ được trượt xuống, muốn tìm hiểu 1 chút nơi bí mật của nàng. Chỉ là đúng lúc này, Tô Ánh Tuyết đột nhiên không hiểu khí lực đâu ra, đẩy tay của Vũ Minh ra rồi đứng dậy.

Gương mặt của nàng đỏ bừng, ánh mắt có chút tránh né. Nàng hơi run giọng nói.

“Ta… ta chưa… ta chưa chuẩn bị…”.

Tuy là lời còn chưa nói hết, nhưng Vũ Minh cũng biết nàng muốn nói gì.

Thiệt thòi cô nàng này đang xấu hổ, cũng đúng, dù sao hiện tại nàng mới chỉ 17 tuổi, mặc dù có đủ hiểu biết về chuyện trai gái, nhưng dù sao cũng chỉ mới 17 tuổi, tâm lý chưa chuẩn bị kỹ càng cũng bình thường.

Có lẽ hắn quá mức nóng vội.

Vũ Minh đứng dậy, ôm lấy nàng vào lòng nhỏ giọng nói.

“Nha đầu ngốc”.

Tô Ánh Tuyết tựa đầu vào ngực Vũ Minh, gương mặt có chút xấu hổ nhưng lại vô cùng thỏa mãn.

Nàng biết bản thân thật sự thích Vũ Minh, cũng nguyện ý dâng hiến cho hắn tất cả. Chỉ là nàng… vẫn chưa nghĩ tới việc này. Có chút hoảng loạn.

Vũ Minh ôn nhu đối với nàng, để nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

“Được rồi. Đêm nay ngươi ngủ ở đây đi”.

“Ngươi… không cho phép… làm loạn”. Nghe thấy yêu cầu của hắn, nàng không nỡ từ chối. Suy nghĩ hồi lâu, nàng cuối cùng cắn răng nói.

“Ha ha, nếu ta muốn, ngươi còn chạy được? Yên tâm đi”. Vũ Minh bật cười, sau đó ôm lấy nàng nằm xuống giường.

Nếu như là kiếp trước, có lẽ Vũ Minh đã sớm đem nàng ăn sạch. Chỉ là kiếp này dung hợp 2 linh hồn. Mang trong mình trí nhớ kiếp trước, cùng 1 chút tính tình của kiếp này. Cho nên hắn cũng không ép buộc nàng, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Đối với Vũ Minh, Tô Ánh Tuyết không chỉ là nữ thần trong lòng hắn, mà còn là người hắn vô cùng yêu thương. Hắn cũng không muốn để cho tình cảm của 2 người xuất hiện vết ngăn chỉ vì dục vọng của bản thân.

Hắn tin chắc nếu hắn muốn, Tô Ánh Tuyết chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng là. Nàng sẽ có cái nhìn khác với Vũ Minh. Nàng có nghĩ Vũ Minh đối tốt chỉ là vì chiếm được cơ thể của nàng hay không, có trời mới biết.

Hắn biết rõ tính cách của nàng, nàng vô cùng kiên cường, vô cùng tự chủ, tuy bây giờ nhìn qua không thấy được điều đó. Nhưng một khi nàng khẳng định rồi, dù cho uy hiếp tính mạng của nàng, nàng cũng không thay đổi. Một khi hắn cưỡng ép nàng làm điều nàng không muốn, đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ mất đi Tô Ánh Tuyết, điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra.

Dù sao, sớm muộn gì hắn chẳng có được nàng, không cần gấp gáp chuyện sớm hay muộn. Hăng quá hóa dở, hắn hiểu điều này.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng ăn 1 chút “đậu hũ” cũng không tệ.

Cứ thế 2 người nằm ngủ cho đến tận sáng.

….

Giống như cảm nhận thấy thứ gì đang động bên cạnh mình, Vũ Minh tỉnh lại.

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đang giả vờ ngủ, co rúc trong lồng ngực của mình, Vũ Minh khẽ cười 1 tiếng, sau đó luồn tay vào bên trong áo của nàng.

Chỉ là lần này hắn cũng không được như ý nguyện, ngay khi cánh tay đưa vào bên trong liền bị Tô Ánh Tuyết gắt gao giữ lại, sau đó liếc mắt nhìn hắn nói.

“Còn không bỏ tay ra”.

Vũ Minh cười khan 1 tiểng rút tay ra. Sau đó cười nói.

“Đã tỉnh còn giả vờ, ta chỉ là giúp ngươi tỉnh lại thôi a”.

“Hừ, xảo trá”. Tô Ánh Tuyết hừ 1 tiếng.

Tuy ngoài mặt nàng như thế, nhưng trong lòng nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Ngược lại là có chút tự hào.

Thấy không? Bản cô nương chính là như thế có mị lực.

“Được rồi, dậy ăn sáng đi, đừng quên hôm nay kiểm tra nha”. Vũ Minh cười cười kéo nàng dậy.

Sau chuyện hôm qua cùng sáng nay, 2 người Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết ngược lại thân mật hơn nhiều, nếu người khác thấy chắc chắn sẽ nhìn ra, chẳng qua 2 người không biết mà thôi.

Sau khi vệ sinh cá nhân 1 chút, Tô Ánh Tuyết liền đuổi Vũ Minh ra ngoài để mình thay quần áo.

Dù sao không gian trang bị luôn có bên người, cũng không sợ thiếu quần áo cái gì.

Một lúc sau, 2 người liền hướng phòng ăn tập thể đi tới. Đang tìm kiếm chỗ ngồi thì một giọng nói vang lên.

“Vũ Minh, bên này”.

“Tới ngay”. Vũ Minh nhìn qua thì thấy Lâm Dũng cùng 2 người Đường Nguyệt cùng Vũ Na đang ngồi đó, thế là hắn kéo tay Tô Ánh Tuyết đi tới.

“Không nhìn ra nha, 2 người tiến triển ngược lại là nhanh chóng”. nhìn thấy 2 người cử chỉ thân mật, Lâm Dũng cười bỉ ổi nói.

“Ngươi ngược lại là càng ngày càng nói nhiều”. Vũ Minh liếc mắt nhìn hắn nói.

Sau đó 2 người liền phá lên cười, cũng không biết 2 người bọn hắn tại sao lại cười.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng giao lưu ánh mắt, đã sớm hiểu rõ ý nhau rồi. Chỉ là bên cạnh Tô Ánh Tuyết nhạy cảm phát hiện, sau đó bàn tay đạt lên eo của Vũ Minh…

“Hít...”.

Vũ Minh hít sâu 1 hơi. Tuy nhiên hắn chẳng thấy đau tí nào, nhưng cũng phải giả bộ để cho Tô Ánh Tuyết thấy.

Thấy bộ dạng của Vũ Minh, Tô Ánh Tuyết thầm hừ 1 tiếng rồi bỏ tay ra.

“Đúng rồi, Vũ Minh ngươi sao mấy hôm nay không thấy? Nghe bảo ngươi tu luyện, có tiến bộ gì không?”. Vũ Na nhìn hành động có chút trẻ con của mấy người có chút buồn cười.

“Ây, Na tỷ, tu luyện cũng không phải ăn cơm uống nước, sao có kết quả nhanh được”. Vũ Minh khóe miệng giật giật nói.

“Ta còn tưởng thiên tài Vũ gia chúng ta lại có thể đột phá thêm 1-2 cảnh giới nữa chứ? Làm ta mừng hụt”. Vũ Na bĩu môi nói.

“Na tỷ, ngươi đây là làm sao rồi?”. Vũ Minh có chút không hiểu, giống như hôm nay Vũ Na đặc biệt nhìn hắn khó chịu hay sao đó.

“Còn không vì ngươi”. Tô Ánh Tuyết cười nói.

“Vì ta?”. Vũ Minh sững sờ.

“Đúng đó ca ca, hôm qua Na tỷ nhận được tin của gia gia, Wiliam gia tộc đã bị võ giả liên minh xóa bỏ, hơn 1 nửa số người bị giáng xuống làm dân nghèo, bị phế tu vi. Còn 1 nửa còn lại bị xử bắn”.

“Ông nội hết mực khen ngợi ca ca, còn đặc biệt tặng cho ca ca 1 thanh thượng phẩm pháp khí, tuy nhiên thanh kiếm đó Na tỷ đặc biệt ưa thích, hơn nữa đã nhắm tới từ lâu, cho nên không tức giận sao được”. Đường Nguyệt cười nói.

“Nha đầu thối, ngươi nói lăng nhăng cái gì đó”. Vũ Na bị nói có chút xấu hổ,

Làm chị lại đi tranh giành với em, truyền ra sợ rằng nàng không dám nhìn mặt người khác mất.

“Cái này thì có gì, Na tỷ, tỷ nếu thích, ta đem nó tặng cho tỷ là được, dù sao ta cũng không thích dùng kiếm”. Vũ Minh hiểu rõ đầu đuôi câu truyện, thế là cười 1 nói.

“Thật?”. Vũ Na sững sờ.

“Đương nhiên, ta có bao giờ gạt tỷ?”. Vũ Minh khẳng định.

Nghe thế Vũ Na nhất thời hưng phấn nhảy cẫng lên, đi tới bên cạnh Lâm Dũng, tay gác lên vai hắn vui vẻ nói.

“Thế nào? Chịu thua chưa?”.

“Ai… xem như ta xui xẻo”. Lâm Dũng chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.