Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 247: Chương 247: Cướp biển?




“Toàn tốc lực, nhanh lên!”. Vũ Minh điều khiển tàu, hướng về đám thủy thủ quát lớn.

“Hỏa lực bên phải, nhắm thẳng chúng nó bắn cho ta”. Lâm Dũng quát.

“Cẩn thận, bên dưới vẫn con ma thú, nhất định phải chặn nó từ ngoài 100 mét, kẻ nào để lọt 1 con ma thú nào lên thuyền ta đem hắn cho ma thú làm mồi nhắm”. Phong Tuấn Thần đứng trên cột buồm lớn giọng nói.

Đám người Vũ Minh đi được hơn 2 ngày liền gặp 3 lần ma thú tấn công. Lần nào cũng có 1 số lượng lớn ma thú tiến tới, quả thật quá điên cuồng.

Tuy rằng cấp bậc chúng không cao, nhưng thắng ở nhân số nhiều. Đám ma thú mang lại phiền phức cho mấy người Vũ Minh không ít.

Ầm.

Con thuyền bị đụng choáng váng, rung lắc dữ dội.

“Dưới mặt nước”.

“Bên dưới thuyền, nó bên dưới thuyền”.

“Ném lựu đạn xuống”.

“PRG!”.

Ầm!

Đám thủy thủ đoàn hiển nhiên là không chút luống cuống, dù sao bọn họ đều là xuất thân quân nhân, toàn bộ đều là loại kia bị thương tổn không thể hồi phục. Tuy rằng thực lực yêu, nhưng phối hợp cùng ứng biến lại rất mạnh.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đột nhiên từng đợt tiếng nổ vang lên, đám người Vũ Minh giật mình nhìn qua, thấy rõ ràng đám ma thú xung quanh bị nổ tan xương nát thịt.

Vũ Minh ánh mắt nheo lại nhìn về phía xa, chỉ thấy xuất hiện 3 con tàu lớn đang tiến tới gần.

“Chuẩn bị bất cứ lúc nào tấn công”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Kìa, huynh đệ, bình tĩnh 1 chút”. Một tiếng nói lớn vang lên, là ở phía đối diện con tàu màu xanh lam kia, 3 con tàu dừng lại cách tàu Vũ Minh hơn 300 mét, sau đó mỗi tàu mỗi người thuyền trưởng liền đạp không bay ra hướng về phía tàu Vũ Minh bay tới.

“Tất cả đều là Hợp Đạo cảnh”. Phong Tuấn Thần từ trên cột thuyền nhảy xuống nhỏ giọng nói.

Không cần nói cũng biết, từ khí thế mà họ phát ra Vũ Minh cùng Lâm Dũng cũng biết được điều này. Khí thế kia đã vượt quá phạm vi Dung Linh cảnh có thể đạt tới.

“Các ngươi là ai?!”. Lâm Dũng ánh mắt bất thiện nhìn 3 người kia nói.

“Người huynh đệ, tốt xấu gì chúng ta cũng ra tay giúp các ngươi xua tan đám ma thú, cần thiết như thế địch ý sao?”. Một tên nam tử râu quai nón cười nói.

“Không cần các ngươi ra tay chúng ta cũng dư sức loại bỏ chúng”. Phong Tuấn Thần lạnh nhạt nói.

“Đừng nói như thế tuyệt tình cứ, ít nhiều gì chúng ta cũng giúp các ngươi tiết kiệm chút thời gian, không phải sao?”. Một tên khác lên tiếng, tên này có hình dáng rất lớn, cao cũng phải 1m9 trở lên, chẳng những thế chiều ngang cũng có chút khoa trương. Điển hình 1 tên báo chính hiệu. Đương nhiên không phải lùn loại kia.

“Các ngươi mục đích là gì?!”. Vũ Minh chậm rãi lên tiếng. Hắn ước lượng 1 chút thực lực mấy người này, không tính là mạnh, nhưng cũng không yếu. Tuy nhiên so với Vũ Chấn Quân kém nhiều lắm.

“Ngươi rất trầm ổn, không nóng nảy, rất bình tĩnh. Ta nhìn ra ngươi đối với chúng ta không 1 chút lo lắng, dựa vào cái gì đây? Vũ khí? Không đúng! Thực lực? Là thực lực sao? Tại sao ta lại cảm giác không chân thực đây? Rõ ràng ngươi như thế yếu ớt”.

“Ngươi có lá bài tẩy gì? Công pháp? Bí pháp? Là cái gì? Thật khó đoán”.

Vũ Minh nhướng mày nhìn về phía tên thanh niên mặt thư sinh kia, trong lòng có chút giật mình. Người này lại đoán được ý nghĩ của hắn?.

“Nói cho ta biết, bí mật của ngươi là gì?”. Tên thanh niên kia đôi mắt đột nhiên biến thành màu đen tuyền, nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.

Vũ Minh trong đầu đột nhiên thấy có chút hơi nhói, sau đó liền trở lại bình thường.

Tinh thần công kích?.

“Ngươi muốn biết?”. Vũ Minh lạnh lùng cười 1 tiếng.

“Ngươi… xem ra ngươi thật không đơn giản à, rất ít người có thể chống cự tinh thần dẫn dụ của ta”. Tên thanh niên kia giật mình nói.

Xẹt.

Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần lập tức rút ra vũ khí, vừa rồi Vũ Minh trong tích tắc đó ánh mắt thay đổi họ đều nhìn thấy, lại nghe thây người kia nói 1 câu “tinh thần dẫn dụ” liền biết Vũ Minh vừa rồi bị tập kích.

”Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta không có ác ý”. Tên râu quai nón đi lên trước giơ tay làm hòa.

“Lui xuống đi”. Vũ Minh nhàn nhạt nói.

Nghe thế Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần trừng mắt nhìn tên kia 1 cái, mặc dù rất muốn lao lên đánh hắn 1 trận, nhưng Vũ Minh đã nói thế nên họ cũng không nói gì.

Đặc biệt là Lâm Dũng, hắn tin tưởng Vũ Minh, bởi vì hắn chưa từng thấy lần nào Vũ Minh quyết định là sai lầm cả. Hắn làm vậy ắt có dụ tính của mình.

Về phía Phong Tuấn Thần, hắn tuy rằng khó hiểu, nhưng ít nhất hắn biết mình đầu óc không dùng được, lời nói của Vũ Minh tốt nhất nên nghe theo, tránh cho gặp phải phiền phức không cần thiết.

Đương nhiên, nếu có ai chọc hắn, thật chọc hắn tức rồi, hắn cũng không ngại đi lên giáo huấn 1 trận. Ai còn quản lúc đó đầu óc dùng được hay không, cứ đánh trước rồi nói sau.

“Nói là không có ác ý, nhưng ngay lập tức liền công kích ta, ta có thể hiểu rằng đây là uy hiếp không?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

“Ha ha, người huynh đệ, ngươi…”.

Xẹt.

Nói chưa hết câu, 1 thanh đại đao liển cản trước người hắn.

Người cầm đao không ai khác chính là Lâm Dũng, hắn vừa thấy tên kia muốn tiến lên liền lập tức rút đạo ra, ánh mắt hung ác nhìn tên kia nói.

“Tiến thêm 1 bước… chết!”.

“Được rồi! Tự giới thiệu 1 chút, ta tên Duke, tên to con này tên Chad, còn tên mặt thư sinh kia là Tử Thiên, chúng ta là cướp biển!”.

“Cướp biển?!”. Phong Tuấn Thần sửng sốt. Có như thế tự giới thiệu mình là cướp biển sao?.

“Không sai, chúng ta là cướp biển, nhưng chúng ta thật không có ác ý, vừa rồi Tử Thiên hắn dùng là tinh thần dẫn dắt, là của hắn 1 loại thiên phú dị năng, đối với người khác không có chút nào tác dụng phụ, nó giống như là thôi miên vậy thôi”.

“Hơn nữa hắn tính cách trước giờ đều như thế, ưa thích suy đoán suy nghĩ của người khác, không đoán ra được liền dùng chiêu này. Hắn tuy vậy, nhưng rất tốt”.

“Một câu giải thích liền xong? Như vậy ta đối với các ngươi động thủ xong liền xin lỗi là xong chuyện sao?”. Vũ Minh cười nhạt 1 tiếng, sát khí tỏa ra ngoài.

Đám người kia cảm nhận thấy sát khí khủng bố do Vũ Minh tỏa ra, lông tơ dựng đứng hết lên.

Thật kinh khủng sát khí!

“Nếu chúng ta thật có ác ý, sớm đã động thủ, cần thiết cùng các ngươi nói nhảm nhiều như thế sao?”. Chad tức giận nói.

“Vậy thì động thủ đi”. Lâm Dũng sớm đã nhịn không được, trực tiếp dùng đại đao trong tay bổ về phía Chad.

Tên kia giật mình nhanh chóng lùi lại, lấy ra vũ khí của mình, là 1 cây rìu rất lớn. Lâm Dũng bám sát không bỏ, toàn lực phát ra 1 kích, Chad giật mình đưa rìu lên cản lại.

Ầm!.

Chad trực tiếp bị Lâm Dũng đánh bật ra xa.

Bàn về khí lực, không phải dựa vào thể hình liền có thể phán đoán ai mạnh ai yếu, nếu thật sự dùng khí lực, Lâm Dũng hóa thân người khổng lồ, đảm bảo 1 đao kia liền đem Chad đánh toàn thân nát bét.

Tử Thiên cùng Duke thấy thế giật mình, muốn bay lên ngăn cản thì Vũ Minh cùng Phong Tuấn Thần lập tức xuất hiện trước mặt họ.

“Đừng gấp, để họ làm nóng người 1 chút đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Đúng thế, có trò hay mà lại đi ngăn cản coi sao được?”. Phong Tuấn Thần cười nói.

“Ngươi vốn không hiểu, đừng nhìn tên kia có thể cùng Chad đánh ngang tay, đó là vì các ngươi không biết Chad có bao nhiêu đáng sợ. Hơn nữa khí lực cực kỳ khủng bố. Các ngươi…”.

Duke chưa nói xong liền trừng lớn con mắt.

Hắn thấy cái gì?.

Lâm Dũng vậy mà đè ép Chad đến nỗi chỉ có thể bị động phòng thủ? Thậm chí hắn còn thấy được 1 cảnh làm hắn hoài nghi nhân sinh.

Chad tìm được sơ hở, 1 rìu toàn lực đánh ra, vậy mà Lâm Dũng lại có thể nhẹ nhàng cản lại? Cái này mẹ nó đến cỡ nào khí lực khổng lồ mới có thể đơn giản như thế ngăn cản?.

Hắn mặc dù có thể cản lại, nhưng phải dùng tiểu xảo. Cứng đối cứng… cái kia đơn giản là muốn chết.

“Khặc khặc, ngươi là 1 đối thủ không tệ”. Chad cười gằn nói.

“Vậy sao? Ta lại cảm thấy ngươi có chút yếu đây”. Lâm Dũng cười cợt trả lời.

“Vậy thì tiếp ta 1 chiêu này xem! Đại Địa Gầm Thét!”. Chad toàn thân bốc lên 1 luồng khí tức kinh khủng, ngay sau đó liền thấy xung quanh hắn bốc lên từng cơn sóng năng lượng, bóp méo không gian xung quanh. Cây rìu trong tay đột nhiên ném ra ngoài.

Tiếng xé gió cực kỳ lớn, nghe qua giống như là tiếng động đất như thế.

Không lạ gì khi chiêu này lại có tên Đại Địa Gầm Thét đây.

Lâm Dũng ánh mắt lóe lên.

Ngay sau đó, mắt thường có thể thấy được cây đao của Lâm Dũng đột nhiên biến lớn, hơn nữa còn nhuộm đầy máu tươi.

“Huyết Hồn!”. Lâm Dũng thét lớn 1 tiếng, chém xuống.

1 đạo đao ảnh màu máu bay ra va chạm cùng với cây rìu của Chad tạo thành 1 vụ nổ cực kỳ lớn, trực tiếp làm cho mặt biển bắn lên 1 cột nước cao tới mười mấy mét.

“Một nhóm người thần bí, thật muốn đem bí mật của họ khai thác toàn bộ”. Tử Thiên đôi mắt lóe lên thầm nghĩ.

Hắn có thể nhìn ra Lâm Dũng cũng chỉ đạt tới Dung Linh cảnh tầng 1 đỉnh phong mà thôi, nhưng chiến lực tới chân nguyên lực lại lớn bất bình thường. Hắn không chút nào cảm nhận được bí pháp trên người Lâm Dũng phát ra, chứng tỏ Lâm Dũng hoàn toàn không chút vận dụng bí pháp, chỉ dùng Dung Linh cảnh thực lực cùng Chad Hợp Đạo cảnh tầng 1 đỉnh phong đối chiến.

Cách biệt ròng rã 1 đại cảnh giới, lại có thể chiến ngang tay ngang sức.

Không có bí mật mới có quỷ. Hắn không tin cái gọi là thiên phú cái gì, đây hoàn toàn là trò cười, không có tương ứng công pháp cùng võ ký, ngươi thiên phú yêu nghiệt tới đâu cũng chỉ là hạng người bình thường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.