Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 368: Chương 368: Cứu viện! Chiến tranh bắt đầu




Ha ha ha.

Tiêu Thần cùng Vũ Minh cười lớn, giống như rất vui vẻ.

“Ngươi thắng”. Tiêu Thần nói.

“Không thể nói như thế, ngươi không phải là không dùng toàn lực sao? Mà ta thì đã sử dụng toàn bộ lực lượng”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Cấp bậc cách biệt quá xa, sử dụng toàn bộ lực lượng không có ý nghĩa. Công bằng quyết chiến mới là ta theo đuổi, ta cũng xuất ra mạnh nhất chiêu thức của mình. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được, ngươi còn giấu diếm thứ gì đó. Nếu như là sinh tử chiến kết quả rất khó nói, nhưng là công bằng chiến đấu, là ta thua”. Tiêu Thần nói.

“Như vậy thì đa tạ rồi”. Vũ Minh cũng không có già mồm, khẽ gật đầu đáp.

“Cẩn thận chút, những người được cử đến, so với ta cũng không kém chút nào, họ sẽ không có như ta đâu”.

Dứt lời, Tiêu Thần lập tức lao lên bầu trời bay đi.

Vũ Minh nhìn theo, đưa tay lên mắt phải, ánh mắt còn ẩn ẩn bị đau. Hắn biết, Tiêu Thần ban đầu cũng không có ý định hạ sát thủ, nếu không, một chiêu kia, nếu không có sinh mệnh lực hồi phục, hắn con mắt này xem như phế. Hơn nữa với tốc độ đó, Tiêu Thần hoàn toàn có thể kéo dài cuộc chiến mà không cần thiết cùng hắn quyết đấu.

Đối thủ thú vị.

Trong lòng nói 1 câu, Vũ Minh liền lập tức bay xuống dưới.

Bên dưới lúc này đã rất ngổn ngang, trong lúc chiến đấu Vũ Minh không có quan tâm được quá nhiều, cửa hầm để xe đã bị chôn vùi. Hắn dùng thần thức quét vào bên trong, thấy sinh mệnh dấu hiệu của Lux vẫn còn, khẽ thở phào 1 cái.

Bàn tay nâng lên, còn sót lại chút ít chân nguyên lực bắn ra, đem cửa vào khơi thông. Vũ Minh sải bước tiến vào bên trong.

Bên trong không có tối, bởi vì hắn có thể nhìn thấy, Lux bàn tay tụ tập quả cầu ánh sáng chiếu ra xung quanh, bản thân nàng thì ngồi vào 1 góc không biết được suy nghĩ cái gì mà tiếng động vừa rồi cũng nghe không được.

Khẽ lắc đầu, Vũ Minh tiến tới, nhìn kỹ mới phát hiện, nàng vậy mà ngủ mất?.

“Uy, tỉnh a”. Vũ Minh đưa tay lung lay nàng một cái.

“A! Đại thúc, ngươi không sao chứ?”. Lux ban đầu kinh hoàng kêu 1 tiếng, nhưng nhìn thấy Vũ Minh nàng liền kinh hỉ nói.

“Không sao. Mau dậy đi, chúng ta nên rời khỏi đây”. Vũ Minh nhẹ giọng nói, sau đó kéo nàng đứng dậy.

Lux đứng dậy đi theo Vũ Minh đi ra ngoài. Nhưng là vừa bước ra ngoài, hắn liền thấy được hàng trăm cái phi thuyền cùng 1 cái chiến hạm đang hướng vũ khí về phía hai người họ.

“Dạ Ảnh, đầu hàng đi, ngươi không có đường thoát”.

Từ trên chiến hạm vang lên âm thanh.

“Ha ha, chỉ vì giết ta, lại vận dụng chiến trận lớn như thế? Cũng thật là để mắt đến ta a”. Vũ Minh bật cười nói. Hắn biết mình trốn không thoát, trừ khi trốn vào vũ trụ nhỏ, nếu không với đống vũ khí này, hắn chắc chắn bị bắn chết không toàn thây.

Trở lại vài phút trước.

Bên trên chiến hạm. Tên chỉ huy quan sát lại cảnh Vũ Minh cùng Tiêu Thần chiến đấu. Trên đầu nhịn không được rịn ra mồ hôi lại.

Cái này chính là võ giả thực lực? Cũng mẹ nó quá đáng sợ đi? Hai tên kia hoàn toàn có thể đem phi đội của hắn diệt sạch được chứ?.

“Hay là… rút lui đi? Dạ Ảnh hắn thực lực quá đáng sợ”. Tên chỉ huy run giọng nói.

“Hừ, ngu ngốc, hèn nhát”. Tên đứng phía sau hắn mỉa mai nói 1 câu.

“Ngươi nói cái gì? Khốn kiếp! Có gan nói lại lần nữa”. Tên chỉ huy giân tím mặt bật dậy quát lớn.

Ầm!

Tên kia từ bên hông móc ra một khẩu súng, ngay lập tức bắn thủng đầu tên chỉ huy. Mà ngay sau đó, trong chiến hạm, một đám người bắt đầu nội chiến. Nói là nội chiến, nhưng thực ra là hoàn toàn nghiêng về 1 bên. Bởi vì đám người này sớm đã có kế hoạch đoạt quyền từ trước, cho nên ngay khi tên kia động thủ, họ lập tức khống chế toàn bộ chiến hạm.

“Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ là đội trưởng. Người nào không phục, giết!”.

“Tham kiến đội trưởng”. Đám tù binh nhìn nhau 1 cái, sau đó đồng thanh đáp.

“Cử toàn bộ phi đội, trang bị vũ khí, Dạ Ảnh hắn đã sức cùng lực kiệt, đây là cơ hội của chúng ta. Ta muốn bắt sống, đừng quên hắn đáng giá nhưng hơn 10 tỷ đơn vị”.

“Rõ”.



Trở lại hiện tại.

“Đầu hàng? Ngươi là đang nằm mơ sao? Đầu óc vào nước rồi?”. Vũ Minh cười lạnh đáp.

“Hừ, Dạ Ảnh, phản kháng vô ích. Ngươi sớm đã không có sức lực gì. Thúc thủ chịu chói đi, nếu không phải ngươi sống giá trị so với ngươi chết lớn hơn. Ngươi cho rằng ta sẽ cùng ngươi nói nhảm nhiều như thế?”.

“Ha ha, ngươi nói nhảm nhiều lắm”. Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng, hắn trong lòng đang suy nghĩ, chỉ cần chúng khai hỏa, hắn lập tức sẽ mang Lux tiến vào vũ trụ nhỏ trốn tránh. Dù cho bại lộ bí mật cũng không sao.

“Đã như vậy, vậy ngươi cùng cô ta ôm nhau chết chung đi. Cho ta…”.

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên.

“Chuyện gì xảy ra?”.

“Báo cáo, phát hiện năng lượng khổng lồ không rõ đang hình thành, khoảng cách chỉ sau 5 giây nữa sẽ xuất hiện”.

“5”.

“4”.

“3”.

“2”.

“1”.

Xoạt!

Trên bầu trời, bỗng nhiên một cánh cổng không gian mở ra. Từ bên trong đi ra cả một đội quân khổng lồ. Hàng chục chiếc chiến hạm, hàng vạn phi thuyền xếp ngay ngắn đối diện với phi đoàn của đám lính đánh thuê.

Vũ Minh cũng hơi giật mình, chẳng lẽ là Thiên Lam quân đoàn? Nhưng tiêu ký không đúng lắm. Hắn nhất thời không biết đây là đội quân nào.

“Xin chào! Chúng ta nhận lệnh của Thiên Lam quân đoàn truy bắt tội phạm Dạ Ảnh, ngươi không liên quan vui lòng không can thiệp”. Tên chỉ huy mới vội vã thông qua loa lớn phát ra.

Chỉ là đối diện không có bất cứ 1 phản hồi nào.

Bên trong chiến hạm, 1 tên thanh niên nhàn nhạt ngồi rung đùi, khóe môi nở ra nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói.

“Khai hỏa”.

Nhất thời, toàn bộ phi thuyền đồng loạt bắn ra pháo năng lượng. Vũ Minh nhất thời giật nẩy mình, vội vã kéo Lux lùi lại phía sau. Mà đám lính đánh thuê cũng không ngờ, một lời cũng không nói liền động thủ.

“Rút lui! Mau chóng rút lui!”. Tên chỉ huy vội vã quát lên.

“Đội… đội trưởng…”.

“Kêu cái gì? Ta kêu rút lui ngươi điếc hay sao?”. Tên chỉ huy quát lớn.

“Chúng ta… không đi được”.

Nhìn thấy tên kia run rẩy chỉ về phía trước, tên chỉ huy giật mình quay người. Sau đó ánh mắt hắn trừng lớn.

“Ông trời a!”.

Chỉ thấy, vài chiếc chiến hạm đối diện nâng lên pháo năng lượng, sau đó bắn ra viên đạn năng lượng khủng lồ về phía họ.

Oanh!

Ngay sau đó, toàn bộ phi đội lính đánh thuê trong nháy mắt toàn diệt.

Mà Vũ Minh ngay khi phát hiện đám quân đội kia bắn pháo năng lượng cỡ lớn. Hắn ngay lập tức muốn đem Lux trốn vào vũ trụ nhỏ, chỉ là đột nhiên một cái năng lượng phòng hộ phủ xuống người bọn hắn làm hắn từ bỏ ý nghĩ này.

Vũ Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cái chiến hạm lơ lửng trên đầu họ đang phóng xuống năng lượng phòng hộ bảo vệ hắn cùng Lux.

Đến lúc này, Vũ Minh cũng mơ hồ đoán được, đây là đội quân nào.

Rất nhanh, từ trên chiến hạm hạ xuống 1 tên thanh niên. Người này không ai khác chính là Jack.

“Ha ha, xem ra ngươi nợ ta 1 lần”. Jack đi tới nhìn Vũ Minh cười lớn nói.

“Ta cần ngươi giúp sao? Ngươi không tới ta cũng có thể thoát được”. Vũ Minh cười nhạt nhìn hắn nói.

“... Quên đi, hảo tâm cứu ngươi 1 lần còn như thế cùng ta nói chuyện. Thứ gì”. Jack bĩu môi nói.

“Đây… đại thúc, người này là…”. Lux kinh ngạc nói.

“Đừng bận tâm, người mình”. Vũ Minh đáp, sau đó nhìn về phía Jack khó hiểu hỏi.

“Đúng, không phải nói 1 tháng sau mới động thủ sao? Làm sao lúc này liền triệu tập lớn như thế nhân số?”.

“Không có cách, quân đội bị Thiên Lam phát hiện, chỉ có thể sớm tiến hành kế hoạch. Trước kéo dài thời gian, chờ ta đem thứ kia làm ra, cũng là lúc Thiên Lam vương quốc diệt vong”. Jack cười lạnh đáp.

“Ừm, chiến tranh cũng nên bắt đầu. Đi thôi, trước đem Thiên Vân tinh cầu chiếm đóng, sau đó mở rộng phạm vi ra xung quanh”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Các ngươi… là muốn tạo phản?”. Lux kinh ngạc nói.

“...”. Vũ Minh.

“...”. Jack.

Biết hay không nói chuyện? Nói cái gì tạo phản hay không phản? Đây là tranh đoạt chính quyền có được hay không? Không tìm được câu nói khác dễ nghe hơn sao?.

Biết Lux ác miệng là do vô tâm, cũng không phải cố ý, cho nên Vũ Minh cũng không cùng nàng tranh cãi, kéo theo nàng cùng Jack lên chiến hạm rời đi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.