Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 52: Chương 52: Đêm tối gặp đánh lén




“Cười đủ chưa?” Lâm Dũng đen mặt lại nói

“Đủ rồi” Vũ Minh nhịn cười nói, nhưng vừa nói xong lại che miệng lại cười, thật sự là tạo hình này của Lâm Dũng làm hắn không nhịn được cười

Lâm Dũng trừng mắt nhìn hắn, sau đó từ trong không gian trang bị lấy ra quần áo, thấy thế Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết ngẩn người

“Ngươi đây là đi du lịch sao? Còn mang theo quần áo?” Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi

“Thời gian là 4 ngày, chẳng lẽ bắt ta mặc cùng 1 bộ?” Lâm Dũng lạnh nhạt nói

“Ngươi không sợ đang thay quần thì Phệ Trùng Thú từ dưới đất chui lên sao?” Vũ Minh khóe miệng nhếch lên nói

“Ai biết được sẽ có ma thú, ta lúc đầu còn tưởng chỉ có học sinh thôi đâu, mang cũng mang rồi, chẳng lẽ bắt ta mặc đồ này không thành?” Lâm Dũng nhịn không được nói

“Được, ngươi nói có lý, mau đi thay đồ đi, ít ở đây nói nhảm” Vũ Minh đi lên đá hắn 1 cái

“Chút nữa thì quên, ném ta 1 cái áo, cởi trần suốt rất khó chịu” Vũ Minh đột nhiên lên tiếng

Lâm Dũng liếc hắn 1 cái, sau đó đi tới phía hắn, lấy ra 1 chiếc áo 3 lỗ đưa cho hắn, nhìn thấy chiếc áo Lâm Dũng đưa tới, Vũ Minh trên trán nổi gân xanh, thế là lao lên đánh hắn 1 trận

Lâm Dũng bị Vũ Minh đánh thành 2 mắt gấu mèo, sau đó mới thành thật đưa cho hắn 1 chiếc áo bình thường, nhưng đưa xong vẫn chỉ đứng đó hừ hừ mấy tiếng

Vũ Minh nhịn không được đá hắn nói

“Mau cút đi thay đồ”

Lâm Dũng hậm hực đi vào 1 bụi cây phía sau nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền đi ra nhìn Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết hỏi

“Các ngươi kiếm được mấy tấm thẻ vàng rồi?”

“Đại khái có hơn 40 cái đi” Tô Ánh Tuyết nghĩ nghĩ 1 chút nói

“Sao lại nhiều như thế?”

“Tất nhiên là nhờ máy dò tìm di động này rồi” Tô Ánh Tuyết vừa nói vừa chọc chọc Vũ Minh mấy cái

“Ta quên mất chuyện ngươi đột phá Thông Mạch cảnh, vậy ngươi xem giờ nên đi hướng nào” Lâm Dũng vỗ ót 1 cái rồi nhìn Vũ Minh nói

“Ta cũng không biết, xung quanh đây chẳng thấy còn tấm thẻ vàng nào, chọn đại 1 hướng đi” Vũ Minh lắc đầu nói, tuy hắn có thể quét hình toàn bộ khu rừng, nhưng hắn không muốn bộc lộ ra, dù sao bình thường Thông Mạch cảnh có thể dùng thần thức quan sát bán kính xung quanh 100 mét, nếu như hắn nói phía đó khoảng 2 ngàn mét có 1 tấm thẻ vàng chắc chắn sẽ bị người khác chú ý

Tuy hắn bây giờ chẳng sợ người nào nhưng hắn rất ghét phiền phức, bớt chuyện nào hay chuyện đó

“Vậy đi hướng Nam đi” Lâm Dũng nghĩ 1 chút rồi nói

“Được, vậy thì hướng Nam đi” Vũ Minh gật đầu nói, sau đó 3 người bắt đầu đi lên hướng Nam

Thời gian dần trôi qua, đám người Vũ Minh đã đi được 1 quãng đường khá dài, thu thập nhưng chỉ được thêm vài tấm thẻ vàng, quả thật hiệu suất quá kém

Trên đường họ gặp tới mấy chục con ma thú, sau khi giết còn thuận tiện lấy vài con cấp 1 Ngân Sắc Thố (thỏ màu bạc) về ăn

Trời dần tối, đám người Vũ Minh liền dừng lại nghỉ ngơi

Lâm Dũng quả thật chính là nhà bếp di động, đồ gia vị, nồi niêu xoong chảo đủ cả, thậm chí còn có cả nước uống, hơn nữa còn rất nhiều

Hắn đi gom chút củi khô về bắt đầu nhóm lửa, Lâm Dũng lấy ra 3 con Ngân Sắc Thố, lấy dao cắt bỏ sạch nội tạng sau đó rửa sạch, tiếp đó liền dùn gậy sắt đâm từ hoa cúc xuyên qua miệng nó, cảnh tượng này thật sự quá tàn nhẫn

Tất nhiên tàn nhẫn chỉ là đối với Tô Ánh Tuyết, về phần Vũ Minh thì chẳng sao cả, chỉ hơi nhíu mày cái mùi máu tanh trong không khí

Một lúc sau, 3 con Ngân Sắc Thố đã được nướng chín hoàn toàn, mấy người Vũ Minh ngồi xuống quay quanh đống lửa vừa ăn vừa tán gẫu

“Lâm Dũng, ngươi học cái này với ai thế? Thủ pháp khá là nhuần nhuyễn a” Vũ Minh vừa ăn vừa nói

“Tất nhiên là học rồi” Lâm Dũng tỉnh bơ đáp

“Nói nhảm, không học chẳng lẽ ngươi sinh ra đã biết, ta hỏi là ai dạy” Vũ Minh trừng mắt nhìn hắn

“Cha ta”

“Ông ấy dạy ngươi làm gì? Chẳng lẽ bắt ngươi đi làm thần bếp?” Vũ Minh ngạc nhiên hỏi

“Ngươi đầu vào nước sao? Thần bếp? Uổng ngươi nghĩ ra được” Lâm Dũng khinh bỉ nhìn hắn

“Ha ha ha, các ngươi thật đúng là thú vị” Tô Ánh Tuyết che miệng cười

Nhìn 2 người tranh cãi Tô Ánh Tuyết cảm giác rất thú vị, đàn ông chủ đề chung luôn luôn là phụ nữ, còn con gái chủ đề của họ là mỹ phẩm và đàn ông

Dù sao đàn ông nói chuyện đàn bà cũng khó chen mồm vào được, trừ khi đả động đến họ

“Lý do là gì a, ngươi không nói làm sao ta biết” Vũ Minh thấy Tô Ánh Tuyết cười, hắn khẽ lắc đầu nhìn Lâm Dũng hỏi

“Thực ra ban đầu cha ta muốn ta quản lý gia tộc, nhưng sau chuyện ở Nam thành, cha ta cải biến chủ ý” Lâm Dũng nghiêm túc nói

“Cải biến chủ ý? Muốn ngươi đi làm thần bếp sao?” Vũ Minh cười cợt hỏi

Lâm Dũng bó tay toàn tập, thật không hiểu tại sao hắn có thể đùa giỡn như thế, bắt đắc dĩ hắn liền nói

“Cha ta muốn ta vào võ giả liên minh”

“Hiểu, ý ngươi thế nào?” Vũ Minh suy nghĩ 1 chút liền nói, Lâm gia bây giờ suy yếu quá nhiều, cường giả tọa trấn lại không có, rất dễ bị gia tộc khác thôn tính

Vũ gia chỉ bảo vệ Lâm gia được nhất thời, không bảo vệ được cả đời, cha Lâm Dũng chắc cũng biết điều này, đối với ý nghĩ của cha hắn, Vũ Minh cũng hiểu phần nào, chủ yếu rốt cuộc Lâm Dũng có muốn hay không đi làm thôi

“Ta từng suy nghĩ rất lâu, có lẽ đối với điều đó đối với ta là 1 lựa chọn không tệ, tuy có nguy hiểm, nhưng hồi báo cũng rất kinh người” Lâm Dũng bình tĩnh đáp

“Biết đâu lựa chọn của ngươi là đúng đây” Vũ Minh lạnh nhạt đáp, sau đó lấy ra trong không gian trang bị 2 chai rượu, đưa cho Lâm Dũng 1 chai

“Cạn”

“Cạn”

Hai người cụng chai 1 cái sau đó đưa lên miệng uống

Nhìn thấy Vũ Minh đột nhiên lấy ra 2 chai rượu, Tô Ánh Tuyết có chút bất ngờ hỏi

“Sao ngươi lại mang rượu trên người?”

“Rượu nha, là đàn ông lãng mạng, nó giống như yêu đơn phương, nuốt thì đắng, ngậm thì cay, không uống thì thèm nhưng uống vào lại say” Vũ Minh giải thích

“Ngươi giống như rất hiểu rượu a, nhìn không ra đó” Tô Ánh Tuyết châm chọc nói

“Tuyết nhi, ưu điểm của ta còn rất nhiều, cần ta bật mí cho 1 chút không” Vũ Minh cười nói

“Ai thèm, hơn nữa, không cho gọi ta là Tuyết nhi, làm như ta và ngươi rất thân không bằng” Tô Ánh Tuyết bị hắn gọi làm xấu hổ đỏ mặt nói

“Đã xác định quan hệ rồi, đâu cần thiết xấu hổ nha, ở đây cũng đâu có người ngoài” Vũ Minh

Vũ Minh vừa nói xong, Lâm Dũng liền phối hợp nói

“Ai da, không hiểu sao đột nhiên mắt mờ, ù tai, không thấy, không nghe được gì cả, xem ra bị ma thú đuổi giết khiến ta sinh bệnh rồi, có lẽ vừa rồi gặp được Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết cũng là ảo giác, aizz, xem ra ta thật sự sinh bệnh rồi” Lâm Dũng than thở nói

Vũ Minh nghe thế, trên tráng hiện lên vài đạo hắc tuyến, mượn cớ cũng động chút não, đây là lý do nhảm nhất hắn từng nghe được

“Được rồi, không đùa, thật sự là ta xui tám kiếp mới gặp được 1 tên phối hợp óc heo như thế” Vũ Minh bất lực thở dài

“Hai người các ngươi thật đúng là hài hước” Tô Ánh Tuyết cười chảy cả nước mắt

Vũ Minh cùng Lâm Dũng liếc nhìn nhau, sau đó cũng bật cười

“Vậy ta phải gọi ngươi là gì a?” Vũ Minh cười xong quay sang hỏi

“Gọi ta tiểu Tuyết là được” Tô Ánh Tuyết lắc đầu nói

Vũ Minh nhìn nàng 1 chút sau đó nói

“Ta thấy đâu có nhỏ, cũng khá là lớn a”

Tô Ánh Tuyết nghe xong nhất thời không hiểu gì, cái gì không nhỏ? Lớn cái gì?

Nhưng thấy ánh mắt của hắn liếc xuống ngực mình, nàng xấu hổ tức giận đạp hắn 1 cái nói

“Ngươi nhìn đi đâu đó”

Nhưng đúng lúc này, Vũ Minh ánh mắt nổi lên sắc bén, hắn kéo Tô Ánh Tuyết về phía mình, tay còn lại đánh 1 chưởng về phía sau nàng

Chỉ nghe ầm 1 tiếng cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên

Tô Ánh Tuyết giật mình quay người nhìn lại thì thấy 1 con rắn cỡ cổ tay đang ngọ nguậy ở phía đó không xa, nhìn thấy hình dáng hoàn chỉnh của nó Tô Ánh Tuyết nhất thời lạnh người nói

“Phệ Tâm Xà?”

“Là nó, cẩn thận 1 chút” Vũ Minh nghiêm túc nói

Phệ Tâm Xà, cấp 3 ma thú, tuy bề ngoài nhìn so với những cấp 3 ma thú khác có chút nhỏ nhưng uy lực tấn công của nó đặc biệt khủng bố hơn rất nhiều

Làn da gần như miễn dịch nóng lạnh, so sắt đá còn cứng hơn, lại có lúc mềm dẻo ngay cả cao su cũng không bằng

Nó thường ẩn mình vào bụi cỏ, nhắm được con mồi liền tấn công trong chớp mắt, tốc độ tấn công cùng lực lượng khổng lổ có thể ngay trong tích tắc giết chết con mồi, sở dĩ gọi là Phệ Tâm Xà bởi vì nó chỉ ăn trái tim con mồi, còn những thứ khác nó không thèm chút nào để ý

Dính 1 đòn của Vũ Minh, nó chẳng hề hấn gì cả, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm về hướng Vũ Minh

Bản năng mách bảo với nó rằng nhân loại này là người có khả năng uy hiếp đối với nó

Vũ Minh nhìn nó cười lạnh, hắn lao lên tấn công

Phệ Tâm Xà nhìn thấy Vũ Minh lao lên, nó lách mình 1 cái tránh thoát đòn tấn công sau đó dùng cái miệng đầy răng sắc nhọn của mình hướng tới cổ Vũ Minh

Chỉ là nó đánh giá sai thực lực bản thân cùng thực lực của Vũ Minh, hắn không phải là người nó có thể đối phó

Ngay khi nó muốn cắn về phía mình, Vũ Minh liền dùng Thiên Ma Phản Đạn Khí chấn bay nó ra ngoài, sau đó là 1 chiêu Bách Liệt Quyền Phong Nha, tiếp đó liền bồi thêm Thiên Ma Hoàng Quân Bộ

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Phệ Tâm Xà bị Vũ Minh đánh hấp hối, toàn thân xương cốt nhiều chỗ gãy nát, vô lực phản kháng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.