Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 220: Chương 220: Họ không xứng




Rầm.

Nghe thấy tiếng, đám người đều quay lại nhìn, ánh mắt quái lạ nhìn lấy Hồng An cơ thể co giật nằm trên đất. Chẳng lẽ Hợp Đạo cảnh cũng bị vấp ngã? Không phải mắc bệnh đi?.

“Người này bị sao vậy?”.

“Ai biết được, không phải động kinh chứ?”.

“Nhìn rất giống”.

Hồng An nghe xung quanh bàn tán, lập tức từ trên đất bò dậy. Chỉnh lại quần áo nhìn đám người.

Trong lòng hắn không ngừng chửi rủa.

Ta mẹ nó thế mà không kiên trì thêm 1 chút. Thêm 1 chút nữa là hắn liền chết, tại sao lại đem hắn đá ra làm gì.

Còn nữa.

Người mới động kinh, cả nhà ngươi mới động kinh.

Mặc dù trong lòng chửi rủa không thôi, nhưng gương mặt hắn vẫn tỏ ra bình thường.

“Được rồi, chúc mừng 100 người các ngươi đã thông qua vòng loại. Như vậy từ hôm nay trở đi, các ngươi liền là người của võ giả liên minh. Mỗi người sẽ có 1000 điểm làm cơ sở, cộng thêm số điểm các ngươi đạt được khi giết ma thú trong không giản ảo”.

“Trong thời gian các ngươi nằm trong khoang dinh dưỡng, máy móc đã tự động gắn chip ghi nhớ tại trên đồng hồ của các ngươi, ghi lại thành tích, lý lịch, chứng minh thân phận”.

“Điểm số có thể làm gì, ta nghĩ các ngươi cũng không cần phải hỏi. Muốn đổi thứ gì liền đến Tàng Bảo Các. Trong võ giả liên minh, điểm số rất quan trọng, không nên tùy tiện loạn dùng. Ta đề nghị các ngươi nên hỏi đạo sư của mình trước rồi hãy tiến hành đổi”.

“Tiếp đó liền đến đạo sư lựa chọn thời gian”.

“Tiến hành đạo sư lựa chọn rất đơn giản, chúng ta sẽ cung cấp cho các ngươi 1 bảng danh sách các vị đạo sư, giới thiệu sơ lược, ưu điểm, khuyết điểm để các ngươi lựa chọn đạo sư phù hợp. Sau đó muốn đạt được vị đạo sư đó đồng ý thì cần thông qua chiến đấu chứng minh bản thân”.

“Các ngươi sẽ phải đối đầu với 1 vị đệ tử của đạo sư đó. Các ngươi đánh thắng hay không không quan trọng, dù sao 99% là không thể chiến thắng. Cái quan trọng là các ngươi chứng minh tiềm năng của mình tới đâu. Yên tâm, họ sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ để cho các ngươi có đủ không gian phát huy ưu thế của mình”.

“Không được chọn cũng không sao, các ngươi cũng sẽ giống như những đệ tử khác, có thể tùy ý gia nhập bất kỳ thế lực nào mình muốn. Đương nhiên đãi ngộ cũng khác biệt”.

“Trong võ giả liên minh, phân chia thành 3 loại, thứ nhất là ngoại môn đệ tử, thứ 2 là tinh anh đệ tử, thứ 3 là nội môn đệ tử, thứ 4 là chân truyền đệ tử”.

“Ngoại môn đệ tử chính là người không có đạo sư, tu luyện những thứ võ kỹ công pháp tự mình đổi lấy”.

“Tinh anh đệ tử là những đệ tử có ngoại môn kiệt suất, đứng đầu trong các cuộc thi”.

“Nội môn đệ tử là những người có đạo sư chỉ đạo. Đương nhiên những người khác cũng được đạo sư chỉ đạo, nhưng nội môn đệ tử thông qua đạo sư lựa chọn làm đệ tử, tự mình chỉ đạo”.

“Chân truyền đệ tử là những người được các vị trưởng môn thu nhận làm đệ tử”.

“Đãi ngộ mỗi cái đều khác biệt”.

“Dĩ nhiên, dù cho là ngoại môn đệ tử cũng có thể trở thành chân truyền đệ tử thông qua khiêu chiến, chỉ cần ngươi đánh bại người bị khiêu chiến, ngươi liền thay thế vị trí của hắn”.

“Các ngươi hiểu cả rồi chứ?”. Hồng An lớn giọng hỏi.

“Hiểu rồi”.

“Tốt, đây là danh sách các đạo sư, tổng cộng 20 người, các ngươi xem 1 chút đi”.

Nói xong Hồng An liền cho người giao cho đám người 1 bảng danh sách. Trên đó viết đầy đủ thông tin từng người đạo sư.

Lâm Dũng cầm lên liếc nhìn 1 chút liền ném. Nhìn qua Vũ Minh thì thấy hắn ngay cả xem cũng không xem, trực tiếp bỏ đi.

“Ngươi không định chọn đạo sư?”. Lâm Dũng kỳ quái hỏi.

“Ngươi không phải cũng vậy sao?”. Vũ Minh nhếch miệng nói.

“Ha ha ha”.

Sau đó 2 người liền nắm tay vào cụng nắm đấm 1 cái.

“Các ngươi thật không chọn đạo sư?”. Tô Ánh Tuyết nhíu mày hỏi.

“Làm sao rồi? Chúng ta không cần đạo sư”. Lâm Dũng cười cười.

“Tốt a, tùy các ngươi vậy”. Tô Ánh Tuyết lắc đầu nói.

Dù sao nàng là không khuyên được 2 người này. Họ nhưng là không cần sư phụ liền tu luyện tới mức này, nàng mở miệng cũng không khuyên được.

“Tiếp tới các ngươi dự định thế nào?”.

“Dạo chơi thôi, dù sao hiện tại cũng không tốn thời gian tu luyện, du ngoạn nơi này hẳn rất thú vị, hơn nữa ta cũng không có việc gì làm, rất nhàm chán”. Lâm Dũng nghe Tô Ánh Tuyết nói thế liền nhún vai nói.

“Ha ha, ngươi thật nhàn nhã”. Vũ Minh có chút im lặng nhìn hắn.

“Còn ngươi?”. Tô Ánh Tuyết trừng mắt nhìn Vũ Minh hỏi.

“Ta? Kiếm điểm, tìm kiếm tài liệu xây dựng thuyền, sau đó liền ra biển”. Vũ Minh nghĩ 1 chút rồi nói.

“Nghe có vẻ thú vị, hay là ta đi cùng với ngươi”. Lâm Dũng có chút hứng thú nói.

“Ngươi? Không quan tâm việc làm ăn sao? Ngươi từng nói muốn trở thành người giàu nhất a?”. Vũ Minh kinh ngạc nói.

“Thì đúng là thế, chủ yếu là hiện tại cũng không có gì làm, ta cũng đã để cho cha ta 1 số việc trọng yếu cần chú ý, hiện tại ta rất rảnh, nên có chút nhàm chán”.

“Ngươi để cho cha làm thuê cho mình?”. Vũ Minh ánh mắt quái dị nhìn hắn.

“Đừng có nói khó nghe như thế, là cha ta tự mình yêu cầu có được hay không? Hơn nữa hiện tại gia tộc ta làm ăn chủ yếu đều dựa vào nó, ta thì vào võ giả liên minh, cũng không có thời gian để tâm. Không giao cho cha ta thì giao cho ai?!”. Lâm Dũng trừng mắt nhìn nói.

“Nhưng mà võ kỹ cũng cần người chỉ đạo đi? Các ngươi chẳng lẽ muốn tự mình học?”. Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi.

“Ha ha”. Lâm Dũng cùng Vũ Minh đồng loạt cười lớn 1 cái.

Mặc dù không có trả lời, nhưng Tô Ánh Tuyết biết 2 người này đáp án, khẽ thở dài 1 tiếng ghen tị nói.

“Thật hâm mộ 2 ngươi”.

Nàng nhưng là không cần chọn đạo sư, bởi vì sư phụ nàng chính là Quân Tinh Trúc, cung chủ Băng Cung. Ai sẽ lại đi chọn 1 tên trưởng lão bình thường theo học mà bỏ qua người như Quân Tinh Trúc?.

Nghĩ tới tương lai không ngừng phải học tập, tu luyện nàng không ngừng ước ao 2 người Vũ Minh, ánh mắt nhìn 2 người đầy sự ghen tị.

Thật là.

Vũ Minh nhìn thấy ánh mắt ai oán của Tô Ánh Tuyết liền phì cười.

“Mọi người xem xong cả rồi chứ? Hiện tại mọi người theo ta”. Hồng An nói xong liền có người mở ra cổng không gian, hắn dẫn đầu đi vào mang theo đám người tiến tới 1 cái lôi đài.

Xung quanh ngồi rất nhiều người, cũng có gần 10 ngàn người.

Ở 1 góc khán đài, nơi đó thưa thớt nhất, cũng là nơi ngồi ít người nhất. Cũng là những vị đạo sư trong danh sách.

Mà quan trọng nhất, có 5 người nổi bật nhất giữa đám đông.

Cũng chính là mấy người Quân Tinh Trúc.

Không nghĩ tới chỉ là 1 trận tuyển nhận đệ tử liền hấp dẫn họ tới.

“Chào mọi người, hẳn là mọi người đều biết hôm nay là ngày gì. Như vậy hiện tại ta cũng vào luôn việc chính. Mời 100 vị đệ tử mới xếp hàng theo số thứ tự từ 1 đến 20 theo bảng danh sách tên các vị đạo sư mình lựa chọn”. Hồng An lớn tiếng nói.

Ngay sau đó, đám người bắt đầu đi tới vị trí số thứ tự họ lựa chọn đạo sự.

Mà khán đài bắt đầu xì xào bàn tán lên, bởi vì 100 người, lại có 3 người không chọn lựa.

Không ai khác chính là Vũ Minh, Lâm Dũng cùng Tô Ánh Tuyết.

“Ây… các ngươi tại sao không chọn?”. Hồng An nhìn thấy 3 người không có di chuyển, hơi sững lại 1 chút rồi hỏi.

“Ta đã có đạo sư”. Tô Ánh Tuyết lễ phép đáp.

“Ta không cần đạo sư”. Vũ Minh cùng Lâm Dũng đồng loạt nói.

Tĩnh.

Cả khán đài lập tức liền yên tĩnh.

“Thú vị”. Diệp Phàm nhếch miệng nói.

“Tên này thật đúng là biết tìm phiền toái”. Như Thủy Tiên Tử lên tiếng.

“Hắn tìm phiền toái còn ít sao?”. Quân Tinh Trúc cười nói.

“Các ngươi hình như rất chú ý tới 2 người họ, là ai vậy?”. Cung Bắc Hải cười hỏi.

“Ngươi già rồi đãng trí? Chẳng lẽ không nhớ lần đó tại cuộc chiến gặp qua hắn sao?”. Lam Bình quái dị nhìn Cung Bắc Hải nói.

“Ây… là hắn? Không đúng chứ? Hắn không phải là có thể trực tiếp gia nhập võ giả liên minh sao?”. Cung Bắc Hải nhất thời sững người.

“Hai người bọn họ từ bỏ, lựa chọn thông qua kiểm tra”. Như Thủy Tiên Tử lạnh nhạt nói.

Mấy vị cường giả này ngồi bên trên thảo luận, bên dưới Hồng An lại có chút kinh dị nhìn 3 người này.

“Các ngươi vì sao mà không chọn đạo sư? Còn ngươi bảo có đạo sư rồi, đạo sư đó có bằng được những người này sao?”.

Hồng An giọng nói tuy không lớn, nhưng là tất cả mọi người đều nghe thấy. Ai cũng tò mò vì cái gì 2 người này không chọn, cùng cô gái xinh đẹp kia đạo sự là ai.

“Họ không xứng”. Vũ Minh cùng Lâm Dũng đồng loạt đáp.

“...”.

Cái này mẹ nó.

Không xứng?.

Nói Hợp Đạo cảnh không xứng làm đạo sư dạy các ngươi? Các ngươi ở đâu ra tự tin?.

“Khoan đã, ta nhìn 2 tên này có chút quen mặt”.

“Ngươi nói ta mới chú ý, quả thật quen mặt”.

“Con mẹ nó chứ, là tên ôn thần kia?”.

“Cái gì? Ngươi biết hắn?”.

“Ngươi quên mất tên ôn thần này sao? Lần đầu tới võ giả liên minh trực tiếp phá hủy đi 1 tòa Thiên Phú Thạch, hơn nữa tên bên cạnh hắn gọi Lâm Dũng. Các ngươi nhớ cái video kia sao?”.

“Ta xxx, ra là 2 tên này”.

“Nếu thật là 2 người họ, Hợp Đạo cảnh đạo sư quả thật không có tư cách dạy bọn hắn”.

“Cùng không đến nỗi đi? Ta nhìn thế nào 2 người này cũng mới bước vào Dung Linh cảnh không lâu, thiên phú quả thật kinh người, nhưng cũng không đến nỗi Hợp Đạo cảnh dạy không được chứ?”.

“Ngươi là người tiền xử sao? Họ ngay cả Hợp Đạo cảnh tầng 6 đều giết, ngoài 5 vị kia ra ai có tư cách dạy họ? Muốn mất mặt sao?”.

“Nhưng là hắn nói có chút quá mức, dù gì cũng là Hợp Đạo cảnh, làm sao không xứng dạy bọn hắn?”.

Bên trên khán đài đám người to nhỏ với nhau, mà mấy vị đạo sư nghe xong 2 người Vũ Minh nói mặt đều đen, tức giận không thôi.

“Thật không có giáo dưỡng, ngươi là như thế nói trưởng bối? Gia trưởng ngươi là ai? Kêu đến đây cho ta”. Một vị đạo sư lớn tuổi tức giận đứng dậy quát lớn.

“Há, ông ngoại ta là tên Đào Chính Long, ông nội ta tên Vũ Hoàng, cha ta là Vũ Nguyên. Ngươi muốn gọi ai tới?”. Vũ Minh cười khẩy đáp.

“Ngươi…”. Tên kia nghe xong tức giận nói không lên lời.

Hắn là không dám gọi ai tới. Dù cho bất kỳ ai trong số họ thì hắn cũng không phải là đối thủ.

“Dù là thế, ngươi đối với trưởng bối bất kính, đây là gia đình ngươi giáo dục sao? Ta thật thay Vũ Hoàng vì ngươi mất mặt”. Một người khác lên tiếng.

“Đây là võ giả thế giới, thực lực vi tôn. Muốn ta tôn trọng thì phải xem người đó có tư cách hay không. Ta nói có đúng không, 2 vị Thiên gia trưởng lão?”. Vũ Minh mỉa mai nói.

Khi người kia đứng dậy nói hắn, hắn đã sớm nhận ra người này là người của Thiên gia.

Nếu đã là kẻ thù, cần gì cho họ mặt mũi.

“Thiên gia? Ha ha, xem ra cũng chỉ là 2 lão già hồ đồ, đầu óc bã đậu mà thôi”. Lâm Dũng cười lớn nói.

“Ngươi muốn chết?!”.

“Làm sao? Muốn giết ta? Tới đây đi”. Lâm Dũng thấy người kia lộ ra sát khí liền lập tức khiêu khích.

Chỉ là 1 tên Hợp Đạo cảnh tầng 3, còn tưởng mình là Vũ Chấn Quân sao? Ngay cả Vũ Chấn Quân 2 người họ cũng giết còn sợ cái tên này?.

“Được rồi, im lặng hết đi”. Cung Bắc Hải nhíu mày nói. Âm thanh của hắn vang vọng toàn bộ xung quanh làm đám người nhịn không được che lại lỗ tai.

“Vũ Minh Lâm Dũng đúng không? Vậy nếu như chọn 1 trong 5 người chúng ta làm đạo sư thì thế nào?”. Cung Bắc Hải cười nói.

Oanh.

Cả khán đài nhất thời oanh động.

Mấy tên đạo sư cũng trợn mắt lên nhìn.

Cái này quá kinh khủng.

Phải biết có thể được 1 trong những cường giả đứng đầu nhân loại nhận làm đệ tử là 1 điều may mắn mà bất kỳ người nào cũng không thể chống đỡ được. Vậy mà Cung Bắc Hải, chưởng môn Hoàng Tuyền Môn lại muốn nhận đệ tử, hơn nữa còn trực tiếp cho họ chọn lựa 1 trong 5 người? Mà những người còn lại cũng không có phản đối, hiển nhiên là đồng ý thuyết pháp của Cung Bắc Hải.

Cái này đãi ngộ cũng quá thiên vị đi?.

Nhưng là cũng không có ai dám lên tiếng, dù sao nói thế nào Vũ Hoàng cũng là người của Hoàng Tuyền Môn, Vũ Minh cùng Lâm Dũng lại là bạn tốt, vào cùng 1 nơi cũng không có gì lấy làm lạ, mà khả năng lớn nhất liền là vào Hoàng Tuyền Môn.

“Cung tiền bối, thật xin lỗi, ta hiện tại không có hứng thú gia nhập bất kỳ thế lực nào”. Lâm Dũng khẽ thi lễ nói.

“Vậy còn ngươi đây, Vũ Minh?”. Cung Bắc Hải ánh mắt đầy ý cười nhìn Vũ Minh chờ mong đáp án của hắn.

“Nếu tiền bối đã thịnh tình mời như thế, ta đây liền quyết định không gia nhập”. Vũ Minh cười nói.

Khán đài lặng ngắt như tờ.

Cung Bắc Hải nụ cười trên khuôn mặt càng là cứng lại.

Ban đầu nghe được 1 nửa hắn còn mừng thầm, nhưng nghe tới đoạn sau hắn liền kém chút tức điên.

Cái gì mà ta thịnh tình mời ngươi liền không gia nhập?.

Chẳng lẽ ta có ý đồ với ngươi rồi? Vẫn là ta có ý xấu?.

Con mẹ nó chứ.

“Ha ha, Cung Bắc Hải, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày bị đệ tử nói tới nghẹn, ha ha ha, thật đúng là không tin được”. Lam Bình ngồi trên ghế ôm bụng cười.

“Ai cần ngươi lo? Vũ Minh, ngươi hẳn là biết tài nguyên hàng tháng của mỗi đệ tử là không giống nhau, ngươi không gia nhập vào các thế lực, cũng không nhận đạo sư, như vậy ngươi chỉ có thể chạy nhiệm vụ tìm điểm để dùng. Ngươi là đang nghiêm túc sao?”. Cung Bắc Hải lớn giọng hỏi.

“Nha, ta biết. Nhưng là đâu… điểm ta hiện tại rất nhiều, dùng không hết đây. Dù dùng hết thì trực tiếp theo ông nội ta đòi 1 chút là được”. Vũ Minh nhún vai nói.

“Ngươi…”. Cung Bắc Hải nghẹn lời.

Hắn lần đầu tiên trong đời có xúc động đánh người như thế.

Nhìn gương mặt bất cần đời của Vũ Minh làm hắn không biết làm sao mờ lời. Chẳng lẽ lại đuổi Vũ Hoàng ra khỏi Hoàng Tuyền Môn để hắn không còn chỗ xin điểm?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.