Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 287: Chương 287: Không rõ vị trí




Nghĩ đến việc mình lại từ trực tràng của con quái vật này chui ra, Vũ Minh tự sát tâm đều có.

Mẹ nó!

Quá nhục!

Cái này là tên khốn nạn nào thiết lập? Quá mẹ nó ác tâm đi.

Cũng chẳng biết hiện tại ở đâu, tàu Ngọc Trai Đen bị đẩy ra khỏi cơ thể quái vật, sau đó như 1 cái phao từ dưới mặt nước ngoi lên.

Vũ Minh mệt mỏi đứng dậy nhìn xung quanh, xung quanh không có bất kỳ hòn đảo nào, cũng chẳng có cái gì xuất hiện, thuần 1 sắc xanh dương màu biển. Hắn biết hiện tại xem như an toàn.

Kiểm tra 1 chút thương thế của Lâm Dũng cùng Alena, hắn thoáng thở phào 1 cái. Lâm Dũng chỉ là thoát lực bất tỉnh, còn Alena trọng thương, nhưng vấn đề không lớn. Hắn liền lấy ra 1 viên đan dược nhét vào miệng Alena, đan dược vào miệng liền tan.

Xem như bảo vệ tính mạng nàng, vài ngày sau nàng sẽ hoàn toàn bình phục. Sau khi xong xuôi, hắn liền nằm xuống boong thuyền ngủ.

Hắn lúc này thật sự quá mệt mỏi rồi.

Nói thì đơn giản, nhưng hắn vừa phải bảo vệ Alena, lại vừa phải chiến đấu kích liệt. Chưa nói tới phút cuối hắn phải sử dụng ra con dao 2 lưỡi là hủy diệt năng lượng.

Hiện tại cơ thể hắn mới được sinh mệnh lực tẩm bổ lại 1 chút, tất nhiên là của cây thế giới bên trong vũ trụ nhỏ mới chưa trị hết thương tổn trên cơ thể hắn.

Vũ trụ nhỏ mất đi số lượng lớn sinh mệnh lực, hiện tại gần như đã đình trệ, phải mất 1 thời gian mới có thể bổ sung đầy đủ.

Đổi lại chỉ là Alena cùng Merlin, chẳng biết có đáng hay không.

Chẳng biết qua bao lâu, bên cạnh truyền tới tiếng động. Vũ Minh dần dần tỉnh lại.

“Tỉnh rồi?”.

Lâm Dũng giọng nói bên tai truyền tới. Vũ Minh ánh mắt nhìn qua, thấy hắn đang ngồi bên lan can thuyền. Thế là liền hỏi.

“Các ngươi dậy khi nào? Ta ngủ bao lâu rồi?”.

“Dậy trước ngươi 2 ngày, còn ngươi ngủ bao lâu ta không rõ ràng lắm”. Lâm Dũng nói.

“Alena đâu?”.

“Đang tắm”. Lâm Dũng đáp.

“Tắm?”. Vũ Minh có chút quái dị. Hắn đứng dậy nhìn xung quanh, vẫn là biển cả. Nàng đi nơi nào tắm? Chẳng lẽ nhảy xuống biển tắm rồi? Nàng mặc cái gì tắm? Không sợ nhìn lén sao?.

Ấy… nghĩ có chút xa. Hắn đi tới tìm kiếm 1 chút, nhưng là không thấy.

“Nơi nào?”. Vũ Minh ngẩn ra hỏi.

“Đừng tìm, Alena tàng hình rồi, tìm không thấy”. Lâm Dũng lắc đầu nói.

“Ừm?”. Vũ Minh nhíu mày 1 cái, thần thức mở ra tìm kiếm xung quanh. Nhưng là thật đúng là tìm không thấy.

“Thật không thấy? Chẳng lẽ nàng bỏ trốn rồi?”. Vũ Minh kinh ngạc nói.

“Ngươi như thế hy vọng ta bỏ trốn sao?”.

Alena âm thanh từ phía sau lưng Vũ Minh vang lên. Vũ Minh giật mình 1 cái quay người lại liền thấy Alena đang đứng cách hắn 2 mét, trên người mặc 1 bộ quần áo bình thường đang nghiêng đầu dùng khăn lau tóc.

“Ngươi thế nào xuất hiện?”. Vũ Minh có chút giật mình cùng kinh ngạc. Alena xuất hiện 1 chút tiếng động cũng không có. Ngay cả hắn cũng cảm giác không tới. Cái này cũng quá đáng sợ đi.

“Ngươi sợ?”. Alena hài hước nhìn hắn.

“Ngươi là đang nói nhảm sao? Người dọa người là sẽ chết người”. Vũ Minh trừng mắt nhìn nàng 1 nói.

“... Ngươi vẫn là sợ”. Alena chăm chú nhìn hắn.

“... Ngươi là thế nào làm được?”. Phản bác không được, Vũ Minh liền đổi chủ đề.

“Cái gì làm được?”.

“Tàng hình, xuất hiện không tiếng động”.

“Nha, 1 chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Chỉ cần đem gió khống chế tốt là có thể không để người phát hiện. Về phần tàng hình, ngươi chẳng lẽ không biết khúc xạ ánh sáng là gì sao?”. Alena liếc mắt nhìn hắn nói.

“Ừm, cũng có lí… khoan đã, ngươi là đang nói nhảm sao? Ta là dùng thần thức tìm kiếm, không phải dùng mắt tìm. Còn nữa, ngươi thế nào hiểu tri thức hiện đại?”. Vũ Minh kinh dị nhìn nàng hỏi.

“... Ta là pháp sư. Còn nữa, chẳng lẽ ta biết kiến thức hiện đại rất kỳ quái sao?”. Alena có chút im lặng nhìn hắn.

“Là ta dạy nàng kiến thức”. Lâm Dũng bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

Vũ Minh ngẩn ra 1 chút, khóe miệng có chút giật giật. Thật đúng là quên đâu.

Nàng nhưng là pháp sư.

Hơn nữa lại là nắm giữ thượng cổ pháp sư tu luyện bí pháp, mà thượng cổ pháp sư vốn dĩ thân thể chỉ là người bình thường, cho nên biết che giấu khí tức bản thân cũng không có gì là lạ.

Hơn nữa nàng nhưng là sống 3000 năm, linh hồn chẳng biết đã cường đại bao nhiêu đâu. Không dò xét được nàng cũng không có gì lạ.

“Ngươi học bao lâu thì biết những thứ này?”.

“Hơn 2 ngày đi, ta trí nhớ đặc biệt tốt”. Alena nói.

“Biến thái!”. Vũ Minh đưa lên ngón tay cái.

Võ giả vốn dĩ có trí nhớ tốt là do tu luyện cải biến thân thể cùng đại não. Nhưng nàng chỉ là người bình thường thân thể, lại có khả năng học tập như thế khủng bố. Quả thật chính là biến thái mới có thể hình dùng nàng.

“Biết nói chuyện hay không a”. Alena nghe thế liền tức giận.

“Hai người các ngươi là đang liếc mắt đưa tình sao? Có hay không suy nghĩ tới ta cảm thụ?”. Lâm Dũng bất mãn nói.

Mặc dù 2 người là đang tranh cãi, nhưng mà mẹ nó, hắn như thế nào cảm thấy tang tâm đây? Ta nhưng mẹ nó không phải độc thân cẩu a, các ngươi như thế thích cho chó ăn lương sao?.

“...”. Vũ Minh.

“...”. Alena.

Lâm Dũng lời nói triệt để đem cuộc nói chuyện kết thúc rồi.

Alena tuy nhiên hơi xấu hổ, nhưng là cũng không có cảm giác gì nhiều. Sau này mặc dù sẽ đi theo Vũ Minh, nhưng thật sự nảy sinh tình cảm không biết sẽ bao lâu đây. Dù cho Vũ Minh thật đối với nàng làm cái gì, nàng không muốn, trực tiếp liền tàng hình trốn. Vũ Minh cũng không làm gì được nàng.

Vũ Minh nhẹ lắc đầu, mặc dù Alena đẹp là đẹp thật. Nhưng hắn đối với nàng cũng không có tình cảm gì, nhiều lắm là xem nàng như bình thường bằng hữu đi. Về phần nàng thể xác? Quên đi, chỉ là cơ thể người bình thường, sợ rằng đem nàng giày vò chết rồi.

Không nhớ được lần đó EunJung cũng kém chút liền ngỏm củ tỏi sao?.

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Vũ Minh con mắt ngay lập tức rụt lại.

“Hi Hi, đi ra”. Vũ Minh trong đầu hò hét.

“Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng tìm Hi Hi, ta nhưng thật nhớ ngươi đâu”.

“... Cho ta nghiêm túc, ta từ lúc vào quần đảo Ác Ma thời gian trôi qua bao lâu?”. Vũ Minh trầm giọng hỏi.

“Chủ nhân khi vào quần đảo Ác Ma, ta liền không có cách nào liên lạc với chủ nhân, cho đến khi chủ nhân ra ngoài ta mới có thể liên hệ lại được. Thời gian cho đến bây giờ là 4 tháng 2 ngày 16 tiếng 53 phút 18 giây”. Hi Hi lập tức nói.

“...”. Vũ Minh.

Cái này mẹ nó là trí năng sinh mệnh? Cũng quá kỳ hoa đi? Ta cần ngươi đem số giờ cùng số phút số giây ra nói sao?.

Chỉ là… 4 tháng? Có như vậy lâu sao?.

Hắn cảm giác mới chỉ trôi qua chưa tới 2 tuần. Xem ra thời gian trong đó cùng bên ngoài tốc độ là khác biệt.

“Vũ Minh!”. Lâm Dũng đột nhiên lớn tiếng gọi.

“Hả? Chuyện gì?”. Vũ Minh quay qua khó hiểu nhìn hắn.

“Hiện tại đi nơi nào? Chúng ta hiện tại không rõ đang ở đâu, nên đi phía đông vẫn là phía tây?”.

“... Được rồi”.

Vũ Minh nhíu mày 1 chút, lấy ra bản đồ hàng hải, nhìn 1 lúc vẫn không biết rốt cuộc là đang ở chỗ nào. Tại trên biển, Hi Hi là không thể kết nối với vệ tinh, không xác định được vị trí sẽ rất phiền phức.

Suy nghĩ hồi lâu, Vũ Minh liền để thuyền hướng Nam chạy tới. Ngọc Trai Đen là không cần thủy thủ đoàn mới khởi động được, dù sao đều là sử dụng năng lượng làm động cơ di chuyển, chiêu thủy thủ đoàn chủ yếu là để họ khống chế vũ khí phòng khi có ma thú tập kích mà thôi.

Hướng phía Nam tiến tới là bởi vì nơi đó có thứ hắn muốn tìm kiếm.

“Hướng nam? Ngươi tìm gì ở đó?”. Lâm Dũng kinh ngạc hỏi.

“Ừm, ta cần xác nhận 1 chút, nếu như thật đúng như ta nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ lập tức trở về liên bang”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Được, mà đúng rồi, Alena giải quyết thế nào? Nàng cơ thể chỉ là người bình thường, không hấp thụ được dinh dưỡng dịch”.

“Trên đường tìm 1 ít ma thú cho nàng ăn, ngươi không nói ta cũng kém chút quên. Alena!”. Vũ Minh lớn giọng gọi.

“Chuyện gì?!”.

“Thứ này cho ngươi”. Vũ Minh từ không gian trang bị lấy ra 1 bộ y phục ném cho Alena.

“Đây là…”.

“Quỷ Dục Sa, Bảo Khí cấp bậc trang phục, ngươi có lẽ cũng biết hiện tại cấp độ tu luyện là cái gì đi, thứ này có thể ngăn cản Dung Linh cảnh trở xuống công kích. Hơn nữa còn phòng bụi, tự động làm sạch. Đem nó mặc vào, tránh cho có chiến đấu ta lại phải bảo vệ ngươi”.

“Thật đúng là không biết cứu ngươi ra là đúng hay sai, giống như đem ra 1 bình hoa chứ không phải là trợ lực”. Vũ Minh lầu bầu nói.

“... Cám ơn rồi!”. Alena nghe thế có chút bất mãn, nhưng cũng biết Vũ Minh chỉ là ác miệng 1 chút mà thôi. Cho nên nàng cũng không so đo cái gì, nhìn trên tay lộng lẫy trang phục, tuy nhiên học được hiện đại tri thức, cũng biết rõ nơi này trang phục kiểu dáng.

Nhưng là nhìn trang phục này có chút… hở hang. Nàng có chút xấu hổ, tuy nhiên rất nhanh nàng liền thích ứng, đi xuống dưới đem trên người y phục cởi ra, sau đó mặc vào y phục Vũ Minh đưa cho nàng.

Nhìn Alena đi xuống khoang thuyền, Lâm Dũng liền mở miệng trêu chọc.

“Bảo Khí a! Miệng thì châm chọc nhưng đúng là rất quan tâm người ta đây”.

“... Ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.