Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 207: Chương 207: Nếu hắn có chuyện gì, ta thề cho cả nhà ngươi chôn cùng




Bước ra từ cổng không gian, phát hiện mình đang đứng tại 1 căn phòng tối tăm không thấy gì cả, hắn khẽ nhíu mày 1 cái.

Từ không gian trang bị lấy ra đèn pin, chiếu sáng 1 chút, tìm tới cửa mở ra mới biết mình đang ở trong 1 căn hầm.

Nhìn xung quanh phồn hoa đô thị, nay đã giống như là 1 cảnh hoang tàn, hắn ngẩn người tại chỗ.

Xung quanh xe cộ, nhà cửa, đường xá… mọi thứ đều đổ nát, giống như mới trả qua 1 trận đại chiến như thế.

Nơi này là nơi nào?.

“Hi Hi”. Vũ Minh lập tức cùng Hi Hi liên lạc.

“Chủ nhân”.

“Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra?”.

“Chủ nhân, đây là phía nam Tây thành, vòng tròn năng lượng bị phá hủy, ma thú từ biển tràn lên bờ, nhân loại tập trung toàn bộ vào Trung thành, hiện tại còn đang cùng ma thú tấn công”.

“Phía nam? Cách Trung thành bao xa?”. Vũ Minh nhíu mày nói.

“Khoảng 20 cây số. Chủ nhân, theo vệ tinh phát hiện, có 1 nhóm ma thú đang tiến tới hướng này, dự đoán chỉ còn 5 phút nữa là tới nơi, mời chủ nhân mau chóng rời khỏi”. Hi Hi nói.

Vũ Minh cũng không nhiều lời, hắn lập tức mau chóng rời khỏi. Trên đường còn liên lạc với Tô Ánh Tuyết, nhưng là không thấy trả lời, gọi cho Eun Jung, cũng không thấy đáp lại.

Hắn thử lại liên lạc với Lâm Dũng, Cao Hải, Vân Phong… sau đó lại liên lạc với mẹ hắn Đào Nguyệt Nhi cùng cha hắn Vũ Nguyên, cũng không thấy ai đáp lại.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?.

“Hi Hi, vận dụng quyền hạn, khống chế vệ tinh truyền hình ảnh tại Trung thành về cho ta”. Vũ Minh nói.

“Vâng”.

Rất nhanh, 1 loạt hình ảnh truyền vào đầu Vũ Minh, phía tây Trung thành đã bị bao phủ bởi ma thú, mà 1 bên khác là phía đông, 1 số lượng cực kỳ khổng lồ ma thú đang áp sát tới gần.

Cũng không lạ gì khi không có người nghe điện thoại của hắn.

“Kiểm tra xem nơi này chỗ nào có xe còn có thể chạy”.

“Chủ nhân, cách nơi này khoảng 2km có 1 chiếc còn nguyên vẹn”. Hi Hi đáp.

Vũ Minh lập tức xốc lên Chiêu Hy, giữ vững sau đó cấp tốc chạy tới hướng Hi Hi chỉ.

Một lát sau, ngồi vào xe, đặt Chiêu Hy ngồi bên ghế lại phụ, thắt dây an toàn sau đó lập tức đạp ga phóng đi. Đáng tiếc là xe này không phải loại xe sử dụng động lực phản trọng lực, nếu không có lẽ sẽ di chuyển nhanh hắn rất nhiều.

Theo lời chỉ dẫn của Hi Hi, rất nhanh hắn liền thoát khỏi thành, hướng về Trung thành tiến tới.

Chạy được hơn 3 cây số, tiếng động cơ xe của hắn liền hấp dẫn lấy vài trăm con ma thú, sau đó tăng dần tới gần 1 ngàn con bám đuôi theo sau, tuy nhiên cao nhất mới chỉ đạt tới cấp 5 ma thú, cũng không có gì đáng ngại, nó chạy nhanh không bằng xe.

Với vận tốc 258km/h, Vũ Minh chỉ mất chưa tới 1 giờ liền nhìn thấy Trung thành, cái bức tường khổng lồ kia từ xa liền nhìn thấy được.

“Mở cổng thành”. Vũ Minh ra lệnh cho Hi Hi.

“Chủ nhân, không mở được, hệ thống trong thành đã bị tổn hại, ta không cách nào từ xa mở ra”. Hi Hi đáp.

“Mau liên lạc với người canh gác, để cho hắn mở”.

Tít, tít.

“Alo, vị nào?”.

“Ta là Vũ Minh, con trai Vũ Nguyên tướng quân, ta khoảng cách cổng thành phía nam còn 4 cây số, sau lưng ta 500m có lượng lớn ma thú đuổi theo, ước tính khoảng hơn 800 con, cao nhất không vượt qua cấp 5 ma thú, mau mở cổng để ta vào”. Vũ Minh lập tức nói.

Dù sao người có thân phận đều có đặc quyền, nhưng đáng tiếc, hôm nay hắn không dùng được, bởi vì có người ngáng chân.

“Vũ Minh sao? Ta là Vũ Chấn Quốc”. Mặc dù Vũ Chấn Quốc không biết làm cách nào nhận được số hiệu liên lạc tại đây, nhưng hắn cảm thấy đây là 1 cơ hội.

“Vũ Chấn Quốc, mở cổng thành phía nam, nhanh lên”. Vũ Minh thấy mình khoảng cách càng ngày càng gần, chờ không được liền kêu lớn.

“Vũ Minh, ngươi là Vũ gia thiếu chủ, lại trong lúc Vũ gia cần người nhất trốn đi, hơn nữa trở về còn mang theo ma thú, hiện tại binh lực không đủ để yểm trợ ngươi, ta vô pháp mở cổng thành”. Vũ Chấn Quốc cười lạnh nói.

“Ngươi mẹ nó ít nói nhảm, tường thành cao mấy chục mét, độ dầy trên 10 mét, ma thú không cách nào công phá với số lượng này, hơn nữa chỉ cần mở 1 cánh ta liền có thể vào, khoảng cách 500m ma thú vô pháp theo kịp”. Vũ Minh tức giận nói.

Nhưng lúc này, hắn đã nhìn thấy cổng thành, trên tường thành, Vũ Chấn Quốc cùng 1 đám thuộc hạ đang đứng đó. Hắn nhất thời liền hiểu.

Vũ Chấn Quốc đây là muốn hắn chết.

“Tốt, rất tốt”. Vũ Minh tức giận gằn giọng, sau đó liền cắt liên lạc. Nhìn cổng thành trước mắt, khẽ cắn răng 1 cái xoay xe, giảm tốc. Một đường trượt dài liền áp sát ngang vào cổng.

Mặc dù rất muốn leo lên tường thành, nhưng chắc chắn đi được 1 nửa liền sẽ bị Vũ Chấn Quốc ngáng chân, hơn nữa còn liên lụy theo Chiêu Hy, cho nên hắn dứt khoát lựa chọn chiến đấu.

Nhìn bên cạnh Chiêu Hy, Vũ Minh đưa tay vuốt tóc nàng 1 cái rồi mở cửa đi xuống.

Nhìn ma thú áp sát mà tới, hiện tại mở cổng hay không đã không có ý nghĩa.

“Xong rồi”. Vũ Chấn Quốc nở nụ cười nhạt.

Hắn vì trốn tránh trận chiến, trực tiếp xin điều tới nơi này canh gách, vậy mà lại gặp phải Vũ Minh.

Tại đây toàn người của hắn, cho nên sẽ không có ai truyền ra lời gì, là cơ hội tuyệt hảo giết chết Vũ Minh.

Hơn nữa, ai bảo Vũ Minh hắn còn mang theo ma thú sau đuôi đây? Còn lí do nào tuyệt hơn là chết trong miệng ma thú?.

Từ không gian trang bị, Vũ Minh lấy ra vài hơn 10 viên bi sắt, toàn bộ đều là nano vũ khí. Ngay sau đó, hắn liền dùng nó biến thành 2 thanh đại đao dài tới 2 mét, 2 tay 2 cái.

Nhìn ma thú chỉ còn cách 100 mét, Vũ Minh không chút do dự lao lên. Cơ thể vận chuyển lấy bí pháp, thiêu đốt tinh huyết. Hơn nữa còn từ vũ trụ nhỏ lấy ra 1 đống lớn đan dược đổ vào mồm, toàn bộ đều là đan dược bổ sung khí huyết.

Sử dụng bí pháp, lại còn thiêu đốt tinh huyết, chiến lực của hắn trực tiếp đạt tới Dung Linh cảnh tầng 3 đỉnh.

Đây là hắn đã khống chế tốt, dựa theo số lượng ma thú cùng phán đoán thời gian có thể duy trì.

800 đầu ma thú kết hợp vào 1 chỗ còn lớn hơn cả 1 đại đội xe tăng.

Song phương cách nhau càng lúc càng gần, đại địa giống như rung chuyển, Vũ Minh nhanh chóng bị bao phủ ngập chìm trong đàn ma thú.

Gần hắn nhất 1 con cấp 4 ma thú họ trâu rừng, 2 cái sừng đều mang theo 1 tia nhàn nhạt hồng sắc, phẳng phất như nhộm máu, sắc bén lao tới, muốn đâm 1 phát vào người Vũ Minh, dù không thể giết chết hắn, cũng sẽ khiến hắn gẫy vài cái xương sườn, nội tạng đổ máu.

Vũ Minh khẽ lùi lại 1 bước, tay phải đại đao giơ lên, toàn lực bổ xuống 1 đao.

Trong nháy mắt, con kia ma thú liền bị chẻ thành 2 nửa.

“Một con!”. Vũ Minh ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Hắn biết rõ mỗi con ma thú tại đây mặc dù không phải tất cả đều đối với hắn có nguy hiểm, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, cho nên hắn không thể loạn.

Cấp 3 ma thú cơ thể đã so với hắn lớn gấp 2, chưa nói tới cấp 4 ma thú đã có thể lớn bằng 1 chiếc xe tăng thông thường.

Hắn biết với kích cỡ thế này, việc vây công hắn 1 lúc với số lượng lớn là không thể nào, với cái thân thể cồng kềnh đó, thực tế hắn chỉ đối phó 1 lúc vài con ma thú mà thôi.

Thời gian từng chút trôi qua.

Vũ Minh hắn kinh nghiệm chiến đấu tích lũy đã không biết bao nhiêu năm, thân pháp né tráng là đạt tới mức thượng thừa, dù cho không vận dụng bất kỳ công pháp thân pháp nào, muốn chạm tới hắn cũng là điều khó khăn.

“Không tốt”.

Vũ Minh trong đầu lóe lên nguy hiểm, 1 con cấp 4 ma thú Độc Giác Thú từ phía sau dùng chiếc sừng nhọn muốn đâm chết hắn.

Trong tích tắc đó, hắn bàn tay gồng lên, ngay lập tức quay người, nắm lấy cái sừng kia đè mạnh xuống.

Ầm.

Cả thân tể Độc Giác Thú liền bị hắn đè xuống đất tạo lên 1 trận chấn động không nhỏ.

Cả đầu của nó đều bị Vũ Minh ấn sâu xuống đất, giống như nó đang trồng cây chuối như thế, nhìn rất hài hước, tuy nhiên con ma thú này nó đã chết, không còn chút nguy hiểm nào.

Thuận thế, Vũ Minh đạp 1 cái liền nhảy lên trên, đứng trên cái mông to của nó nhìn xung quanh.

Không có phi hành ma thú, cho nên hắn không lo sợ sẽ bị tập kích từ trên cao. Lợi dụng thi thể khổng lồ của Độc Giác Thú làm khiêng thịt, hắn không ngừng né tránh cùng phản giết ma thú xung quanh.

Trên tường thành, Vũ Chấn Quốc run rẩy không thôi.

Vốn cho rằng Vũ Minh hẳn phải chết, nhưng không ngờ tới Vũ Minh hắn lại kinh khủng như thế. Ban đầu nghe nói cái gì “thiên tài võ giả”, hắn chỉ cho rằng Vũ Minh chỉ mạnh 1 chút, không nghĩ tới lại mạnh quá mức bình thường như này.

Đứng ở giữa vòng vây của 800 con ma thú, đã thế cấp 4 ma thú gần 100 con, cấp 5 ma thú cũng mười mấy con.

Vũ Minh hắn vậy mà 1 chút thương tổn cũng không có, hoàn toàn là nghiêng về 1 bên tàn sát.

Điều này lắm hắn không cách nào chấp nhận.

“Thiếu gia, không được!”.

Nhìn thấy Vũ Chấn Quốc đột nhiên rút súng ra, mấy tên ở phía sau giật mình chạy lên cản lại.

“Tránh ra”.

“Không được, thiếu gia, ngài bình tĩnh, làm như vậy chúng ta chết chắc”.

“Tránh! Ra!”. Vũ Chấn Quốc gằn từng chữ.

Không có cách, họ đành phải tránh qua 1 bên.

Dù họ là người của Vũ Chấn Quốc, nhưng cũng biết chuyện này lớn thế nào. Tham gia vào việc này đã là 1 chuyện vô cùng nguy hiểm, điều tra ra thì họ sẽ không có đường sống.

Mà bây giờ Vũ Chấn Quốc lại muốn nhân lúc này cho Vũ Minh 1 phát súng, như vậy chuyện này liền càng lớn.

Chưa nói tới Vũ gia phản ứng thế nào, chỉ riêng việc Vũ Nguyên cùng Đào Nguyệt Nhi tức giận họ đã gánh không nổi rồi.

Hiện tại họ hận chết Vũ Chấn Quốc. Nhưng không có cách, ai bảo hắn là chủ nhân đâu?.

Nâng lên súng nhắm, hắn trực tiếp nhắm thẳng Vũ Minh.

Mặc dù chỉ bắn được mỗi lần 1 phát, nhưng nó uy lực lại là lớn nhất trong số vũ khí hắn có. Về phần súng lục bình thường… tổn thương được Vũ Minh hay không còn phải nghiên cứu cẩn thận lại.

Đoàng.

Bóp cò 1 phát, độ giật trực tiếp khiến Vũ Chấn Quốc tê dại cánh tay. Dù sao theo vũ trụ phân chia, cây súng nhắm kia của hắn cũng đạt tới D2 cấp bậc. Đây là thanh vũ khí mà cha hắn tặng hắn nhân ngày sinh nhật để sau này vào vùng hoang dã có thể dùng.

Nhưng ai biết được, phát bắn đầu tiên của hắn lại dùng trên người Vũ Minh, không biết để cho hắn biết được có đem hắn đánh chết không.

Một phát này bắn ra, Vũ Minh liền cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng khẽ nghiêng người né tránh, nhưng là tốc độ viên đạn quá nhanh, trực tiếp bắn xuyên qua bả vai của hắn.

Nếu không phải hắn né tránh, có lẽ nó đã bắn trúng đầu hắn rồi.

Sau đó, hắn trực tiếp từ trên người Độc Giác Thú rơi xuống.

Một phát bắn này, không chỉ là Vũ Minh bất ngờ, mà cả những người khác cũng thế.

Vũ Minh hắn mặc dù biết Vũ Chấn Quốc muốn hắn chết trong đàn ma thú, cái này cũng có thể hiểu. Cơ hội loại bỏ kẻ thù tốt như thế ai sẽ bỏ qua? Nếu như hắn thật chết tại trong miệng ma thú thì Vũ Chấn Quốc hoàn toàn có thể lợi dụng điều này tránh thoát trách nhiệm.

Nhưng là lại không nghĩ tới hắn lại to gan đến thế. Hắn không sợ điều tra sao? Nếu như Vũ Chấn Quốc không làm gì, khi điều tra có thể dùng lí do “không cách nào cứu viện kịp thời” làm lí do.

Hệ thống bị phá hủy, máy ghi hình cùng các thiết bị điều khiển từ xa cũng không cách nào sử dụng, cho nên mọi thứ đều phải dùng tay thao tác. Hơn nữa số lượng lớn như thế ma thú theo sau Vũ Minh, hắn hoàn toàn có lý do chính đáng không mở cổng.

Nhưng hắn nổ súng lại là chuyện khác.

Các thiết bị mô phỏng, dự đoán quá trình xảy ra hoàn toàn có thể đo đạt ra vũ khí nóng dấu hiệu, vào tình cảnh này đó không phải là nổ súng cứu viện, mà là giết người.

Hắn chẳng lẽ không biết điều đó? Hay là trong gia tộc hắn sẽ có người bao che nếu như Vũ Minh thật chế? Gia tộc hắn đã thối nát tới mức này?.

Nhìn Vũ Minh đổ xuống, Vũ Chấn Quốc nở nụ cười.

Chỉ cần xác nhận Vũ Minh chết, sau đó hắn liền chờ ma thú đem thi thể Vũ Minh nuốt trọn, sau đó liền mở súng bắn phá, như vậy liền che giấu được hắn giết người.

Sau đó liền giết chết vài người, rồi tự tay làm bị thương chính mình.

Nếu bị truy cứu, hắn cũng có thể nói “thấy Vũ Minh bị thương, cho nên nóng lòng cứu viện nổ súng” làm lí do. Hắn cùng người của hắn chết cùng bị thương liền thành nhân chứng sống chứng minh cho hắn.

Hơn nữa, hiện tại Trung thành bị vây, ai sẽ lại đi quan tâm bên này? Hắn hoàn toàn đủ thời gian làm những chuyện này.

Nhưng hắn không biết là, toàn bộ quá trình đều đã bị người khác nhìn thấy, cũng không phải ai khác, mà chính là Vũ Nguyên, các vị tướng lĩnh cùng mấy người Quân Tinh Trúc đã nhìn thấy hết những việc này.

Trong hơn 30 phút thời gian Vũ Minh chiến đấu, bên kia 5 vị cường giả còn lại, cũng chính là mấy người Quân Tinh Trúc đã trở về, giết chết đại bộ phận ma thú cấp cao cùng đẩy lùi chúng rời xa thành thị.

Mà ngay khi kết thúc chiến đấu, họ liền nhận được tin phía nam có 1 đợt nhỏ ma thú tiến công, trên đường chạy tới, họ gấp rút sử dụng vệ tinh để quan sát. Ai ngờ lại thấy được Vũ Minh đang bị ma thú vây giết.

Trên tường thành, mấy người canh gác không cứu giúp thì thôi, vậy mà 1 trong số đó lại nổ súng bắn Vũ Minh.

Nhìn thấy Vũ Chấn Quốc bắn ra viên đạn 1 khắc này, Vũ Nguyên trong lòng đầy lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu, tiếp đó liền bộc phát ra sát khí kinh thiên.

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu rõ toàn bộ âm mưu của Vũ Chấn Quốc, trán hắn nổi đầy gân xanh.

Những người khác cũng bị cảnh này trấn trụ, cũng nổi giận không kém.

Chưa nói tới Vũ Minh hắn thân phận thế nào, chỉ riêng việc hắn có thể chống chịu 1 bầy lớn ma thú lâu như thế, trên tường thành nhân viên hoàn toàn có thể tổ chức cứu viện.

Mà Quân Tinh Trúc mấy người càng là kinh sợ không thôi, phải biết cách đây chỉ có vài giờ, họ chính mắt trông thấy Bạch Tử cùng Vũ Minh trò chuyện ngang hàng, nếu như Vũ Minh thật xảy ra chuyện…

Không tự chủ được họ rùng mình 1 cái, ngay sau đó, cả 5 người lập tức nhảy ra khỏi máy bay, phóng hướng Vũ Minh lao tới. Không có cách, máy bay quá chậm.

Vũ Nguyên nhìn thấy thế, trong lòng có cũng bớt đi chút lỗi lo, sau đó bấm 1 dẫy số.

“Vũ Nguyên, chuyện gì thế?”. Đầu dây bên kia lên tiếng.

“Vũ Chấn Quân, Minh nhi nếu xảy ra chuyện gì, ta thề đem cả nhà ngươi đều chôn cùng”. Vũ Nguyên âm thanh lạnh lùng, tràn đầy sát khí nói, sau đó liền cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.