Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 305: Chương 305: Những người này… đáng chết!




Tắm rửa thay quần áo xong, Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết lúc này mới ra khỏi phòng. Mà ngạc nhiên là Eun Jung cùng Alena lại đang ngồi bên ngoài nhìn lấy 2 người họ đầy ý cười.

Tô Ánh Tuyết thấy họ nụ cười gương mặt liền đỏ lên, họ nhất định là phát hiện ra cái gì đi?.

“Oppa, mặt trời đều lên tới đỉnh, ngươi bây giờ mới dậy sao”. Eun Jung cười cười hỏi.

“Ha ha, có chút mệt mỏi, ngủ hơi lâu”. Vũ Minh ngượng ngùng cười 1 tiếng.

Alena bên cạnh bĩu môi, mệt mỏi? Lừa gạt ai đây? Ngươi thức 1 tháng cũng không mệt mỏi đi? Còn bảo mình mệt mỏi?.

Chỉ là suy nghĩ này nàng cũng không có nói ra, nói ra Tô Ánh Tuyết nhất định sẽ có chút khó xử, mà lại nếu nàng nói ra, nhất định sẽ bị Vũ Minh trêu chọc 1 trận. Nàng nhưng biết hắn miệng thật rất tổn hại.

Ba năm qua lãnh giáo nhưng đủ nhiều.

Đúng lúc này, Cổ Vũ từ bên dưới đi lên.

“Thiếu gia, ngài tỉnh rồi?”.

“Ừm, có chuyện gì?”.

“Phu nhân kêu ta lên gọi thiếu gia, bên dưới hiện có rất nhiều người đang chờ thiếu gia”. Cổ Vũ nói.

“Được rồi”. Vũ Minh khẽ gật đầu, sau đó cùng chúng nữ đi xuống.



Trong phòng khách, hiện tại đã ngồi đầy người, tổng cộng hơn 50 người.

Lúc này, 1 tên thanh niên lên tiếng.

“Đào cô cô, Vũ Minh gọi chúng ta tới làm gì?”.

“Ta cũng không biết”. Đào Nguyệt Nhi lạnh nhạt nói.

“Đào cô cô, không phải ta có ý gì, nhưng là ở đây nhiều như vậy trưởng bối, Vũ Minh hắn muốn để mọi người chờ tới chừng nào? Như vậy, không hay lắm chứ? Hắn tuy là tương lai tộc trưởng, nhưng 3 năm qua biến mất, không có chút cống hiến nào với gia tộc, lại còn mượn ngài danh nghĩa kêu chúng ta tới là có ý gì?”.

“Vũ Thiếu Phong, chú ý ngươi cách nói chuyện”. Một tên trung niên nam nhân lên tiếng.

Đào Nguyệt Nhi lạnh nhạt liếc hắn 1 cái, cũng không có nói gì. Nàng lười cùng vãn bối cãi vã. Hơn nữa nàng cũng thật tò mò, rốt cuộc Vũ Minh là đang muốn làm gì?.

Đám người này đến cũng gần 1 giờ, mà Đào Nguyệt Nhi để cho Cổ Vũ đi gọi Vũ Minh, nhưng là lại bị Eun Jung cùng Alena ngăn cản. Còn bảo bây giờ không tiện.

Mà khi Cổ Vũ nói lại cho nàng, nàng khẽ cười 1 tiếng, biết rõ là có chuyện gì. Nhưng là cũng không thể nói ra, chẳng lẽ nói, con trai nàng còn đang cùng con dâu ân ái nên các ngươi phải chờ?.

Cái này là không thể nào nói ra được, cho nên 1 giờ qua Đào Nguyệt Nhi là câu kéo thời gian.

“Thiếu Phong ca, ngươi lời ấy sai rồi. Nói không chừng 3 năm qua Vũ Minh hắn đi đâu chơi đùa đây. Người ta nhưng là thiên phú hơn người, đâu phải như chúng ta loại này yếu kém thiên phú, người ta chơi đùa cũng dễ dàng vượt qua chúng ta a”.

Đào Nguyệt Nhi nghe thế sắc mặt trở lên lạnh lùng, liếc mắt nhìn qua.

Người này là ai nàng cũng không biết, có lẽ lại là dòng phụ.

Lời người này nói tuy rằng là đang hạ thấp bản thân, đề cao Vũ Minh. Nhưng mà ở đây ai không nghe ra là đang cố ý châm chọc đây. Lại còn không chút nào che giấu.

“Ồ, không sai, ta chính là đi chơi đùa, làm sao rồi?”.

Đúng lúc này, Vũ Minh đi xuống.

Những lời đám người này nói hắn đều nghe được, cũng nhìn thấy. Thậm chí còn có 1 số người trưởng bối ám hiệu cho mình tiểu bối lên tiếng.

“Thật đúng là đoàn kết đâu rồi”. Vũ Minh trong lòng âm thầm cười lạnh.

Vũ Minh cùng chúng nữ chậm rãi đi xuống.

Mặc dù biết Vũ Minh các nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng là tận mắt chứng kiến, đám người lại vô cùng ghen ghét.

Thậm chí có mấy tên thanh niên nhìn chằm chằm lấy Eun Jung cùng Alena.

Alena họ chưa từng thấy qua, nhưng Eun Jung danh tiếng lại quá rõ ràng. Một người mỹ mạo vô song, 1 người nữ hoàng thế giới.

Cái này trời đánh Vũ Minh, tại sao những nữ nhân này lại chọn hắn?.

Đây gần như là toàn bộ ý nghĩ của đám người này.

Thế giới này, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, dù sao dân số nhưng là 1 vấn nạn, quá thiếu. Cho nên mới có đạo luật này.

Nhưng là, muốn có nhiều nữ nhân, thứ nhất phải được gia tộc chấp nhận, thứ 2 là tình nguyện, thứ 3 là thân phận không được quá thấp.

Mà Vũ Minh lại là ngoại lệ, ai bảo hắn như thế ưu tú đây, cho nên gia tộc cũng không có quản hắn chuyện hôn nhân. Điều này cũng làm những người khác ghen ghét cực độ.

“Thu lại các ngươi ánh mắt, nếu không nói không chừng lại rơi xuống đất thì thật khó coi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Ha ha, Vũ Minh, con mắt làm sao có thể rơi xuống đây”. Một tên thanh niên cười nói.

Vũ Minh cũng không nhận ra hắn, cũng lười đi quản hắn là ai. Ngón tay khẽ động, 1 đạo chân nguyên lực bắn ra ngoài, trong nháy mắt đem tên kia 2 con mắt đánh xuống.

“A!!!!”.

Một tiếng thét vang lên, đám người hoảng sợ 1 cái.

Nhìn tên thanh niên kia ôm mặt kêu gào, trong lòng họ vừa tức vừa giận.

Đào Nguyệt Nhi cũng cả kinh đứng bật dậy, nàng không nghĩ tới con trai nàng lại như thế huyết tính. Một lời không hợp liền động thủ, hơn nữa ra tay lại như thế tàn nhẫn.

Rốt cuộc là có chuyện gì?!.

“Ta nói nó rơi, nó liền rơi. Ngươi xem, không phải rơi rồi sao? A… thật ngại quá, ngươi nhìn không thấy”. Vũ Minh nhẹ cười nói.

“Ngươi…”.

“Vũ Minh, ngươi rốt cuộc có ý gì?”.

“Ngươi xem tộc quy ra gì? Lại dám ra tay với đồng tộc?”.

“Vũ Minh ngươi quá đáng, ta nhất định nói với gia chủ”.

Đám người lập tức nhao nhao nói.

Mà có 1 số người, nội tâm cũng hoảng sợ không thôi. Họ giống như đoán được 1 ít gì đó. Lại nhìn thấy Eun Jung bên cạnh Vũ Minh. Họ càng chắc chắn mình quan điểm.

“Ồ, nói với ta tộc quy sao? Như vậy, mấy năm qua, các ngươi làm những gì rồi?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Vũ Minh, ngươi đây là đang làm gì?”. Đào Nguyệt Nhi lúc này lên tiếng, nàng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Mẹ, ngài cứ ngồi đi, 1 hồi sẽ rõ ràng”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Vũ Minh, ngươi có ý gì? Chúng ta nhưng chưa từng vi phạm tộc quy”. Một tên thanh niên nói.

“Thật sao? Nếu ta không lầm, ngươi là Vũ Trí Thiên đi? Hai năm trước, 2 mẹ con tại phía đông Nam thành vì sao lại chết? Trước khi chết còn bị người cưỡng hiếp là do ai?”.

“Ta…”.

“Trước đừng giải thích, ta còn chưa nói xong đây”. Vũ Minh lập tức đưa tay ngăn cản.

“Một năm trước, 1 nhà 13 miệng ăn, trong 1 đêm toàn bộ chết sạch, là do ai?”.

Vũ Minh lạnh lùng liếc nhìn từng người một chậm rãi lên tiếng.

“Một thiếu nữ chỉ mới 15 tuổi, nhưng vì chống đối lại ai đó liền bị cưỡng hiếp, sau đó sợ tội liền đem nàng thi thể cho ma thú ăn”.

“Lại 3 tháng trước…”.

Vũ Minh kể từng tội danh ra, nhìn đến người nào người nấy liền sợ hãi lùi lại 1 bước.

Cuối cùng, đôi mắt Vũ Minh bắn ra sát khí nói.

“Có 1 tên cầm thú, ngay cả mình muội muội cùng nổi lên thú tính, đem nàng vấy bẩn, hại nàng tinh thần thất thường, sau đó còn thiết kế 1 vụ tai nạn. Không biết người như này, có tính là người hay không? Vũ Thiếu Phong đường ca?”.

Bị Vũ Minh ánh mắt tỏa ra sát khí làm sợ hãi, Vũ Thiếu Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn làm sao mà biết được?.

Tại sao hắn lại biết được chuyện này?.

“Biết vì cái gì ta đem các ngươi gọi tới chưa?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Đám người 1 câu cũng nói không lên lời, rất muốn phản bác, nhưng là lại sợ hãi Vũ Minh nắm giữ chứng cứ. Dù sao hắn nhưng là kể ra như thế chi tiết. Nói hắn không có chứng cứ, ai tin tưởng?.

“Vũ Minh, thật có chuyện này?”. Đào Nguyệt Nhi nhất thời chấn động, nàng ánh mắt tỏ ra khiếp sợ vô cùng.

“Mẹ, ngài trước bình tĩnh, việc hay còn ở phía sau đâu này”. Vũ Minh cười nói.

“Cái gì? Vẫn còn?”. Đào Nguyệt Nhi gần như hét lên.

Vũ Minh nhẹ gật đầu, sau đó lên tiếng.

“Nói thật, ta đối với các ngươi việc làm không có hứng thú, cũng không muốn đi quản. Dù sao mỗi ngày chết nhiều người như vậy, thêm 1 chút này cũng chẳng tính là gì”.

“Nhưng là… các ngươi ngàn vạn lần không nên dám động tới ta nữ nhân”. Vũ Minh vừa dứt lời, khí thế toàn bộ bộc phát ra.

Khí thế khủng bố gần như đem cả căn nhà đều muốn đánh sập.

Loại này gần như tại biên giới bùng nổ, ai cũng biết Vũ Minh đã nổi lên sát tâm. Chỉ cần có 1 người dám lên tiếng, hắn chắc chắn sẽ giết người. Dù sao họ cũng là Vũ gia người, Vũ Minh muốn giết họ, Đào Nguyệt Nhi còn chưa chắc sẽ đồng ý, nhiều lắm là bị đuổi khỏi Vũ gia.

Những giờ nếu họ dám có bất mãn ý kiến gì, như vậy nếu chết rồi, cái gì cũng không còn.

“Ta còn thật không hiểu, trước khi đi, ta đã để cho Vũ gia phân phối cho các ngươi thêm 1 ít tài nguyên, gần như gấp 3 lần trước kia, vì cái gì còn dám đối phó ta nữ nhân?”.

“Lại còn dám phái người ám sát, bắt cóc”.

“Các ngươi nói, ta nên đem các ngươi thế nào đây?”. Vũ Minh cười lạnh nói.

“Vũ Minh, không được, chuyện này phải nói cho ông nội biết, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện”. Đào Nguyệt Nhi vội vàng khuyên can.

Mấy người Tô Ánh Tuyết chỉ lặng lặng đứng đó, ngay cả Eun Jung cũng vậy. Vốn dĩ Eun Jung là lương thiện, nàng cũng không thật bị cái gì, nếu Vũ Minh muốn giết những người này nàng là sẽ ngăn cản đấy.

Nhưng là nghe tới những tội ác phía trước, nàng cũng không có bất kỳ 1 chút đồng tình nào.

Những người này… đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.