Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 232: Chương 232: Tra hỏi




Vũ Minh khẽ nhíu mày lại, cảm giác có chút kỳ quái. Không phải đám người này có pháp sư sao? Tại sao không thấy sử dụng? Có thể dẫn dắt người khác linh hồn không phải là pháp sư thì là gì?.

Kỳ lạ là đám người này lại không sử dụng thủ đoạn đó đối phó hắn.

“Vũ Minh, lần sau ra tay chừa cho ta 1 chút không được sao?”. Lâm Dũng nhìn thấy trên mặt biển đám “mỹ nhân ngư” bất tỉnh la liệt trôi nổi trên biển, hắn bất mãn nói 1 tiếng.

“Đừng nói nhảm, sương mù bị xua tan rồi, mau gọi người tới đem các nàng mang lên thuyền”. Vũ Minh nói.

“Được rồi”. Lâm Dũng chẹp miệng 1 tiếng rồi nói.

Một lát sau, tàu Ngọc Trai Đen đi tới. Đám thủy thủ đoàn cùng Phong Tuấn Thần khiếp sợ khi nhìn thấy trên mặt biển. Sau 1 lúc mới định thần lại, dùng 1 chiếc lưới lớn kéo họ lên.

Chỉ là ngay khi keo lên, đám “mỹ nhân ngư” này vừa được đặt lên boong thuyền liền xảy ra biến hóa. Cái đuôi xanh biếc kia vậy mà dần dần biến mất. Hơn nữa hình thành 1 đôi chân trần của 1 con người.

Hơn nữa… ban đầu nửa thân trên mặc dù để trần, nhưng là giống như có 1 lớp da ở bên ngoài che đi. Giống như nhân loại bình thường được khoác lên người 1 tấm áo da bó sát người như thế.

Thế là đám “mỹ nhân ngư” này nhất thời liền lõa thể trước mặt họ.

Vũ Minh, Lâm Dũng, Phong Tuấn Thần cùng đám người đồng thời trợn tròn mắt.

Còn có loại này thao tác?.

Mà Vũ Minh rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn đám thủy thủ đoàn bắt đầu có chút rục rịch, hắn nhíu mày gắt giọng 1 cái.

“Nhìn cái gì? Quay người lại”.

Đám thủy thủ đoàn giật mình, sau đó lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Từ không gian trang bị lấy ra 1 đống vải do Long Huyết tạo thành còn thừa lại. Vũ Minh dùng chân nguyên lực khống chế lấy, dùng đặc thù dụng cụ cắt ra làm 2, tay vung lên 1 cái, lập tức tấm vải bay ra ngoài, sau đó trong nháy mắt 2 mảnh vải lớn nhất thời lộn xộn…

Chưa đầy 30 giây sau, bên dưới mười mấy người cá liền được che đậy hoàn toàn. Đương nhiên chỉ là che đậy đi bộ ngực cùng vòng 3 mà thôi. Không thể không nói Vũ Minh ánh mắt thật rất tốt.

Vòng 1 của đám “mỹ nhân ngư” bị mảnh vải quấn lấy, vòng 3 cũng thế, nhưng là hình dạng quấn lấy lại không giống như là bị vải quấn, mà là giống như đang mặc 1 bộ trang phục đi biển như thế. Đương nhiên phía dưới là hình dạng váy ngắn chứ không phải dạng 3 mảnh kiểu kia.

“Làm gì a”. Lâm Dũng bất mãn nói.

“Ta thích, ta chính là không cho các ngươi đám này nhìn thấy, tránh cho thú tính lại nổi lên, làm sao? Có vấn đề?!”. Vũ Minh trợn mắt lên nói.

“... Ngươi là thuyền trưởng, ngươi nói tính”. Lâm Dũng bất đắc dĩ nói. Hắn nhưng là cũng không có cái ý nghĩ kia, chủ yếu là mấy “mỹ nhân ngư” này cơ thể thật rất đẹp, hắn nhịn không được muốn nhìn nhiều 1 chút mà thôi.

Về phần Phong Tuấn Thần. Hắn nhưng là mắt cũng không nháy 1 cái, khóe miệng đã sớm chảy ra nước miếng. Nhìn vẻ mặt của hắn là biết nội tâm hắn nghĩ cái gì rồi.

Hai cái này tiện nhân.

Vũ Minh có chút im lặng. Không phải là nữ nhân thôi sao? Các ngươi chưa thấy qua? Cần thiết như thế mất mặt không?.

“Đem họ trói lại”. Vũ Minh lớn giọng nói.

Đám thủy thủ đoàn nghe thế quay người, nhìn thấy trên người “mỹ nhân ngư” đều bị bao phủ rồi có chút đáng tiếc. Cầm lên 1 sợi dây làm bằng Long Huyết, đem mỹ nhân ngư đám người đều trói lại toàn bộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Từ từ có người dần tỉnh lại, dù sao thì Vũ Minh ra tay cũng không có nặng, chỉ là bị thương ngất xỉu mà thôi. Ban đầu vốn cho rằng sẽ khiến họ trọng thương, nhưng không ngờ rằng thân thể đám nhân ngư này cũng khá là mạnh làm hắn có chút bất ngờ.

Đám nhân ngư bắt đầu tỉnh lại, do đã bị thương, cùng bị trói bằng vải chế tạo từ Long Huyết nên không thể cách nào dùng lực thoát ra được.

Nhìn thấy bản thân cùng đồng loại trên người bị quấn lấy vải che đi vùng nhạy cảm, đám nhân ngư khẽ thở phào 1 hơi, nhưng cũng có vài người gương mặt biến sắc. Hiển nhiên họ liên tưởng đến trước đó có xảy ra chuyện gì hay không, các loại ý nghĩ như thế họ nghĩ đến nhiều nhất.

Dù sao trước kia cũng xảy ra chuyện tương tự như thế rất nhiều.

Thấy đám người tỉnh lại, Vũ Minh liền từ trên đầu tàu đi xuống. Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần cũng đi theo phía sau. Thấy Vũ Minh mấy người đi xuống, mấy người nhân ngư có chút sợ hãi co lại cố gắng nhích về phía sau.

“Các ngươi… là nhân loại?!”. Vũ Minh nghi ngờ hỏi.

Hắn không cách nào xác định phải chăng đám người này là nhân loại hay chủng tộc khác. Bởi vì kiếp trước hắn chưa từng chứng kiến qua chủng tộc như này.

Từng nghe qua về mỹ nhân ngư, nhưng mà đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, trong thần thoại. Nhưng đó chỉ là ở trái đất, mà không phải trong vũ trụ. Trong vũ trụ ngay cả lời đồn cũng không có.

“Phi, đừng có so sánh chúng ta với nhân loại đê tiện các ngươi”. Một nhân ngư tức giận phun ra 1 ngụm nước bọt về phía Vũ Minh nói.

Nhìn trên người dính lấy nước bọt, Vũ Minh lông mày khẽ nheo lại nói.

“Ngươi có sợ chết không?!”.

“Có giỏi giết ta đi”. Nhân ngư kia nói.

Vũ Minh nghe thế nhất thời cười ha hả. Sau đó nghiêm mặt lại nói.

“Lôi cô ta ra, thưởng cho các ngươi”.

Đám thủy thủ đoàn nghe thấy liền đi tới, nắm nàng kéo lên.

“Cái gì!”.

“Dừng tay”.

“Khốn kiếp, buông nàng ra”.

Đám nhân ngư khác lập tức xù lông lên tức giận quát. Mà nhân ngư bị kéo đi kia gương mặt nhất thời tái xanh.

Vũ Minh lạnh nhạt lấy ra 1 cái khăn tay, lau đi trên người vết bẩn kia đi.

Thấy đồng loại của mình sắp bị đám ti tiện nhân loại chà đạp, 1 nhân ngư trong đó tức giận lớn tiếng nói.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!”.

Vũ Minh nghe thế nở nụ cười, đưa tay lên cản lại đám thủy thủ đoàn, ra hiệu cho họ mang người kia về chỗ cũ.

Nhìn lấy gương mặt trắng bệch không có chút máu nào của nàng, Vũ Minh nhẹ cười 1 tiếng, sau đó nói.

“Bây giờ nói được chưa?”.

“Có giỏi qua đối phó ta, đừng có chạm đến nàng”. Người nhân ngư vừa rồi lại lên tiếng.

“Suỵt. Yên tĩnh chút”. Vũ Minh đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, sau đó quay qua nhìn lại người này nhẹ giọng hỏi.

“Các ngươi là ai”.

“...”.

“Tính nhẫn nại của ta có giới hạn. Nói đi”. Vũ Minh lạnh giọng nói.

Người kia nghe thế run lên 1 cái, sau đó giống như bị gì đó, phun ra 1 ngụm máu liền bất tỉnh. Điều này làm Vũ Minh kinh ngạc không thôi.

Cái này mẹ nó…

Như thế yếu đuối?.

“Này, hắn làm thế có phải hay không có chút…”. Phong Tuấn Thần hơi nhíu mày nhỏ giọng nói với Lâm Dũng.

“Có chút quá đáng sao? Yên tâm đi, Vũ Minh hắn không phải loại người này. Trừ khi là người hắn hận, nếu không hắn sẽ không làm thế. Đám người này chỉ là bình thường địch nhân, không cần lo lắng, hắn chỉ dọa 1 chút họ mà thôi”. Lâm Dũng đáp.

Hắn biết Phong Tuấn Thần nghĩ cái gì. Nói thật, hắn cảm thấy đối phó với địch nhân thế nào cũng được, đã là địch nhân thì không cần thiết phải giảng đạo lý với họ.

Nhưng dù là hắn hay Vũ Minh cũng sẽ không thật sử dụng loại này ti tiện thủ đoạn đi đối phó nữ nhân. Đây không phải địch nhân không phải địch nhân vấn đề. Mà là đạo đức vấn đề.

Dù sao toàn là ngươi kiêu ngạo, sẽ không đi dùng loại ti tiện thủ đoạn này.

Nghe Lâm Dũng nói thế, Phong Tuấn Thần khẽ gật đầu.

Vũ Minh đưa tay đặt lên cổ nhân ngư kia, sau đó khẽ nhíu mày 1 chút. Bị thương khá nặng, không kịp chữa trị khả năng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.

Hiện tại còn chưa thể xác định đám người này có gây uy hiếp với mình hay không. Hơn nữa mọi lời đồn về đám người này đều chưa được xác thực, qua cuộc đối thoại trên biển, hắn cảm thấy đám người này đối với nhân loại có địch ý rất sâu. Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng chưa tìm hiểu kỹ càng hắn là sẽ không tùy tiện giết người.

Từ không gian trang bị lấy ra 1 viên Liệu Thương Đan, nhét vào mồm nàng ổn định lại thương thế 1 chút, nếu không chỉ sợ 1 lát nữa liền chết rồi.

“Ngươi có ý gì!”. Nhân ngư vừa rồi lên tiếng. Nàng là nhìn ra được viên kia Liệu Thương Đan. Nàng không hiểu tại sao Vũ Minh lại phải cứu đồng loại của nàng.

“Đã ngươi thích nói nhảm nhiều như thế…”.

“Ngươi tên gì”. Vũ Minh đi tới đối mặt nàng hỏi.

“...”.

“Muốn ta đem trên người ngươi tất cả quần áo đều xé sao?!”. Thấy nàng không đáp lời Vũ Minh liền nói.

“...”.

Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng, đưa tay lên trực tiếp kéo xuống trên ngực nàng mảnh vải kéo xuống, nhưng mới kéo tới 1 phần 3 thì lúc này nàng liền lên tiếng.

“Ta nói!”.

“Lúc này mới ngoan”. Nhìn ánh mắt như muốn giết người của nàng, Vũ Minh cười khẩy 1 cái.

“Tên”.

“Elise”.

“Các ngươi chủng tộc gì? Đến từ đâu?”.

“Thủy tộc, Nhân Ngư tộc”. Elise cắn răng nói.

Thủy tộc? Nhân Ngư tộc?.

Vũ Minh nghe thế lông mày khẽ nhíu lại. Xem ra trái đất có nhiều bí mật lắm, hắn cần hảo hảo khám phá mới được.

“Tại sao tấn công chúng ta”.

“Chúng ta chỉ là đi ra hát mà thôi”. Elise trừng mắt nói.

“Ha ha, ngươi cho rằng ta là ngu ngốc? Hát có thể khiến linh hồn người khác bị dẫn dắt? Có thể khiến người khác trở nên ngớ ngẩn? Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”. Vũ Minh cười lạnh nói.

“...”.

“Không nói sao? Nếu ta đem đám người này từng người từng người, tại trước mặt ngươi để cho đám thủy thủ đoàn hảo hảo hưởng dụng 1 chút, không biết ngươi sẽ thế nào đây?”. Vũ Minh cười nói. Hắn là nhận ra được đám người này đối với cái chết không chút nào để ý, nhưng với chuyện này lại phi thường tức giận.

“Ngươi dám!”. đám người lập tức hét lớn.

“Ngươi có thể thử 1 chút. À đúng rồi, cũng không cần kéo dài thời gian làm gì. Ta sớm đã biết cái người thoát đi đầu tiên để về cầu viện. Ta chính là đợi cứu viện của các ngươi tới. Ta thật muốn xem xem, thủy tộc các ngươi lại có thể làm gì ta”.

“Ta cho ngươi cuối cùng cơ hội mở miệng. Ta nhẫn nại có giới hạn”. Vũ Minh lạnh như băng giọng nói vang lên.

Elise nhất thời biến sắc. Nhìn lấy đám đồng loại xung quanh 1 chút, ai nấy đều khẽ cắn môi không dám lên tiếng. Elise hít sau 1 hơi, ánh mắt oán độc nhìn lấy Vũ Minh nói.

“Chúng ta có nhiệm vụ là bắt lấy nhân loại mang về”.

“Xem ra 1 số lời đồn tàu thuyền tại đây mất tích đều là do các ngươi rồi? Vậy tại sao có người nghe được có người không nghe được giọng hát của các ngươi?”.

“Chỉ có dơ bẩn linh hồn mới bị tiếng ca của chúng ta mê hoặc”. Elise đáp.

“Nực cười, ngươi dựa vào cái gì phán đoán 1 người thế nào?”. Lâm Dũng nhất thời tức giận quát.

“Nhân loại các ngươi đều là dơ bẩn, dơ bẩn linh hồn người đều là đáng chết”. Elise kích động đáp.

“Ngươi…”.

Vũ Minh đưa tay lên ngăn lại Lâm Dũng đang muốn bạo tẩu.

“Nói 1 chút xem, vì cái gì các ngươi đối với nhân loại đích ý lớn như thế? Ta nhưng là chưa từng biết trong lịch sử các ngươi tồn tại qua”.

“Hừ, năm đó công chúa của chúng ta phải lòng nhân loại các ngươi, vốn tưởng rằng nàng sẽ được hạnh phúc, nhưng rồi lại bị chính người nàng yêu bán đi, chịu đủ mọi hành hạ, nhục nhã... Nhân loại các ngươi toàn 1 lũ lòng tham không đáy, dục vọng dơ bẩn linh hồn. Bây giờ ngươi lại nói chưa từng biết đến chúng ta?”. Elise căm phẫn nói.

Cái quỷ gì?.

Vũ Minh mấy người nhất thời ngẩn ra.

Cái mũ này chụp cũng quá lớn đi?.

Chưa nói tới họ chưa từng nghe qua chuyện này, nhưng chỉ vì 1 vài người liền chụp mũ “tội ác” này cho nhân loại, các ngươi bị điên sao?.

Lâm Dũng cuối cùng cũng hiểu vì cái gì mình bị hấp dẫn bởi tiếng ca của đám nhân ngư này. Đơn giản vì hắn tham tài, tiền tài mặc dù không phải làm được tất cả, nhưng là không có nó sẽ rất nhức đầu. Hắn nhưng là lập ra mục tiêu bá chủ thương nghiệp, người giàu nhất thế giới. Nói hắn tham tài cũng không sai.

Nhưng mẹ nó ta nhưng là có giới hạn của mình a.

Lâm Dũng càng nghĩ càng tức. Hơn nữa trong lòng cũng kỳ quái, vì cái gì Vũ Minh không bị ảnh hưởng.

Phải biết, chỉ cần là con người đều có dục vọng, không phải ai cũng vô dục vô cầu. Đặc biệt là Vũ Minh, Lâm Dũng hắn không biết Vũ Minh tham vọng lớn cỡ nào, nhưng chắc chắn so với hắn còn lớn hơn, như vậy cũng là 1 loại dục vọng. Vì cái gì Vũ Minh không bị ảnh hưởng đây? Hơn nữa còn có 1 số thủy thủ đoàn khác nữa.

Nếu Vũ Minh nghe được Lâm Dũng tiếng lòng, đảm bảo sẽ quay qua kiêu ngạo nói.

Bởi vì ta linh hồn cường đại, nho nhỏ tiếng ca làm gì được ta.

Hơn nữa có vài thủy thủ đoàn không nhận được tiếng ca ảnh hưởng, đơn giản vì họ không có sở dục sở cầu. Họ đến đây đã sớm chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi. Với lại Vũ Minh cùng Lâm Dũng đều đã cho gia đình họ 1 số tiền lớn, đủ họ sống cả đời không lo.

Nếu đã thế họ còn cầu cái gì? Sống sót sao? Đương nhiên. Nhưng đó là bản năng của bất kỳ sinh vật nào. Không thể tính vào thất tình lục dục được.

Đó mới gọi là vô dục vô cầu.

“Ngươi là đang kể chuyện xưa sao? Ngươi nghĩ ta sẽ tin câu chuyện nhảm nhí không có thật này?”. Vũ Minh cười lạnh nói.

Đừng đùa.

Ròng rã hơn 500 năm, nhân loại ngay cả chân cũng không dám bước ra biển, mấy chục năm gần đây mới có người dám đi ra, hơn nữa những người sống sót trở về cũng chưa từng nói gì tới đám người này. Có chẳng qua là lời đồn về tiếng ca cùng sương mù mà thôi.

Nếu họ thật chứng kiến thấy đám nhân ngư này, sống được hay không là cả 1 vấn đề.

Chưa kể tới cái gì mà vì tiền đem nhân ngư các ngươi bán đi? Nếu thật có sợ rằng các ngươi đã sớm bị các cường giả của võ giả liên minh bao vây bắt giữ sạch sẽ đem về nghiên cứu rồi, còn có thể tồn tại đến ngày nay?.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Tóm lại lời ta nói toàn bộ đều là sự thật”. Elise lạnh lùng nói.

Vũ Minh nhíu mày lại 1 chút, nàng giống như cũng không có nói dối. Từ ánh mắt nàng hắn nhìn ra được sự tức giận, bất lực, căm phẫn… nhưng không có giả dối.

Như vậy chuyện này là thế nào?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.