Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 307: Chương 307: Vô tình gặp Vũ Tiểu Phụng




“Cái gì? Ngươi dám!”.

Đám người nghe thế lập tức sợ hãi.

“Các ngươi xem ta dám hay không, lôi ra ngoài”. Vũ Minh quát lên.

“Muốn giết chúng ta? Ta liều mạng với ngươi”.

Một người vừa lên, lập tức dẫn tới những người khác lao tới liều mạng.

Mấy chục người đồng loạt lao lên, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng cùng 1 lúc bộc phát cũng có sức liều mạng.

Đáng tiếc họ tìm nhầm người.

Vũ Minh cũng chẳng cần động thủ. Tốn thời gian.

Bên cạnh Alena chỉ lạnh nhạt đưa lên 2 tay, trên không trung đè xuống. Đám người kia toàn bộ giống như trên người bị 1 ngọn núi đè xuống, chỉ mới di chuyển 1 chút liền lập tức không còn chút sức lực nào.

Toàn bộ bị không chế trong vòng chưa tới 1 giây.

Tĩnh.

Cả căn phòng trong nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ.

Đào Nguyệt Nhi cũng trừng lớn con mắt nhìn. Quả thật không dám tin trước mắt cảnh tượng.

Đây…

Đây là nàng con dâu? Kinh khủng như vậy?.

Nàng rốt cuộc là cấp bậc gì? Một chiêu liền đem mấy chục người toàn bộ đánh gục? Ông trời a.

Con trai nàng tìm nữ nhân toàn là quái vật sao?.

Tô Ánh Tuyết, hiện tại có thể xem như toàn bộ liên bang không có đối thủ. Trong võ giả liên minh càng là Thánh Nữ xưng hào. Thực lực lại là Hợp Đạo cảnh tầng thứ tư. Thiên tư siêu quần xuất chúng.

Ham Eun Jung, nữ hoàng thế giới giải trí, nắm trong tay một phần ba kinh tế thế giới, danh vọng cao tới đáng sợ. Chỉ cần nàng 1 lời nói thì chắc chắn có trên 1 nửa số người trên toàn thế giới vì nàng không tiếc đánh đổi tính mạng.

Chiêu Hy, mặc dù Đào Nguyệt Nhi không biết rõ Chiêu Hy như nào, nhưng chỉ riêng nhan trị đủ để xưng bá rồi. Nàng nhận thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất.

Hiện tại tới Alena Merlin, nhan trị gần bằng Chiêu Hy, thực lực càng là thâm sâu khó dò. Nàng dám chắc nếu mấy chục người này đối phó với Hợp Đạo cảnh hoàn toàn có thể ngang tài ngang sức. Nhưng Chiêu Hy nàng chỉ cần 1 chiêu liền khống chế tất cả? Ông trời a, nàng rốt cuộc thực lực là gì? Làm sao 1 chút chân nguyên lực cũng không thấy được?.

Thật sự là 1 đám quái vật hình người đâu rồi.

Tô Ánh Tuyết ánh mắt hơi nheo lại 1 chút, nàng không biết được Alena thực lực thế nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được, nếu cùng Alena chiến đấu cũng không có một phần trăm nắm chắc đánh bại nàng. Nhiều nhất là đánh cái ngang tay, ngay cả cơ hội đồng quy vu tận cũng không có.

Vũ Minh nhìn mọi người phản ứng, khẽ nở nụ cười.

Hắn nhưng biết rõ Alena kinh khủng. Nàng nhưng là kỹ năng quần công mạnh tới đáng sợ. Tốc độ giết người… thật xin lỗi, hắn mặc cảm không bằng.

“Còn đứng đó làm gì? Đem họ lôi ra ngoài, băm cho chó ăn”. Vũ Minh lên tiếng đánh thức đám binh sĩ đang ngẩn người.

Vốn cho rằng phải chiến đấu 1 trận, ai nghĩ tới chỉ đơn giản như thế liền giải quyết?.

Nghe được tiếng nói của Vũ Minh, đám người rất nhanh liền đem những người kia phế bỏ, sau đó lôi ra ngoài.

Vũ Minh lần nữa ánh mắt nhìn về phía 11 người còn lại.

Mỗi khi Vũ Minh nhìn tới ai, người đó đều cúi đầu xuống không dám cùng hắn đối mặt. Trong lòng sợ hãi, chân run lẩy bẩy.

“Biết vì cái gì các ngươi còn đứng ở đây sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt lên tiếng.

Đám người không có lên tiếng, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Các ngươi tội lỗi cũng không có gì nặng nề, nhưng là… ai bảo các ngươi lại chạm tới ta ranh giới đây. Các ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì các ngươi còn chưa làm gì quá đáng, nếu không… ha ha”.

“Đem những người này toàn bộ phế bỏ, ném ra bên ngoài. Trục xuất khỏi Vũ gia. Từ nay về sau, các ngươi cùng Vũ gia không còn bất kỳ quan hệ”. Vũ Minh trầm giọng nói.

“Không!”.

“Không, Vũ Minh, ngươi không có quyền làm thế”.

“Buông tha ta, Vũ Minh, ta sai rồi!”.

Vũ Minh mới mặc kệ đám người này nghĩ thế nào. Phất tay cho đám binh sĩ lôi ra.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Đào Nguyệt Nhi cùng mấy người Alena.

Đào Nguyệt Nhi ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh có chút phức tạp, thở dài 1 tiếng nói.

“Vũ Minh, ngươi làm như thế, hậu quả sẽ rất lớn”.

“Mẹ, chỉ là 1 chút nhảy nhót thằng hề, có hay không cũng không quan trọng”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“Ngươi nói thì nhẹ nhàng, hiện tại bao nhiêu sản nghiệp không ngươi quản lý, nếu xảy ra chuyện phải làm thế nào?”. Đào Nguyệt Nhi tức giận nói.

“... Ta còn tưởng chuyện gì đâu rồi, mẹ, chuyện này ngài không cần lo lắng, sổ sách ghi chép ta sẽ để người quản lý thống kê, ngài chỉ cần tìm người đáng tin tới nhận việc là được”. Vũ Minh cười nói.

Có Hi Hi tại, chút chuyện nhỏ này làm sao làm khó được hắn. Một mình Hi Hi quản lý so với 1 vạn người còn mạnh hơn. Nàng nhưng là trí tuệ sinh mạng. Học tập những thứ này chỉ cần trong vòng 1 ngày liền có thể đạt tới thường nhân đỉnh cao, càng chưa nói tới nàng năng lực phân tích.

Để nàng quản lý thực tế tới nói thật vô cùng đơn giản.

“Đã ngươi nói thế ta cũng mặc kệ, nhưng nếu như có xảy ra chuyện gì, ta nhất định đánh chết ngươi”. Đào Nguyệt Nhi trừng mắt nói.

Thực ra nàng chỉ là cảm thấy Vũ Minh có chút thật tàn nhẫn. Đều là người cùng gia tộc, cần gì như thế quyết tuyệt? Không thể chừa chút đường sống hay sao chứ?.

Nếu Vũ Minh biết nàng ý nghĩ, hắn cũng chẳng quan tâm. Tàn nhẫn? Từ khi bọn họ muốn ra tay với Eun Jung, đó là bọn họ tử kỳ đã tới.

Dù bọn họ tội ác có nặng hơn, chỉ cần không liên quan tới hắn hắn mới lười quản. Cái gì mà biến thái, hiếu sát, ức hiếp kẻ yếu… hắn trong mắt thật không đáng là gì.

Thế giới nhiều người như vậy, chết 1 ít cũng chẳng là gì. Nói cho cùng, nhân loại cùng động vật không có gì khác nhau, chính là bắt nạt kẻ yếu.

Đây chính là bản chất của thế giới.

Có lẽ những người kia thật rất đáng thương, nhưng là… thì đã sao? Hắn không phải thánh nhân, hắn mới không quan tâm người khác thế nào.

Nhưng đám người kia lại chạm tới hắn ranh giới cuối cùng. Như vậy thật đáng tiếc, họ chết định.

Hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào. Đến cả 11 người kia, hắn cũng sẽ sắp xếp người đem họ giết.

Thả họ, chẳng qua là để cho Đào Nguyệt Nhi nhìn, hắn nội tâm nhưng thực ra chính là rất tự bênh. Không ai được phép động vào người nhà của hắn.

“Mẹ, cha chừng nào trở về”. Vũ Minh đổi chủ đề hỏi.

“Không biết, dạo gần đây hắn rất bận rộn, thật không biết là có chuyện gì nữa”. Đào Nguyệt Nhi lắc đầu nói.

“Vậy Na tỷ đây?”.

“Na Na nha đầu kia sao? Cũng tòng quân rồi, thật không hiểu, nó vì cái gì lại muốn nhập ngũ. Thật sự là”. Đào Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói.

“Nhập ngũ rồi? Thật?”.

“Thật, ta sẽ lừa ngươi sao?”.

Vũ Minh khóe miệng giật giật. Với Na tỷ tính cách, vào quân đội, chỉ sợ sẽ đem quân đội lật 1 cái đi? Nàng nhưng là nữ bạo long đâu.

“Mẹ, vậy ta ra ngoài đi dạo 1 chút, lâu rồi mới trở về, ta muốn xem liên bang thay đổi đến mức nào”. Vũ Minh nói.

“Được, đi đi, nhớ trở về ăn trưa”.

“Đi thôi”. Vũ Minh hướng đám người Alena vẫy tay.



“Ngươi nói gì?”. Ngồi trong phòng, Vũ Hoàng nghe được báo cáo lập tức giật mình.

“Gia chủ, thiếu gia thật làm như thế”.

“Hắn lại đem nhiều người như thế đều giết rồi?”.

“Đúng, hơn nữa còn là băm thành thịt vụn cho chó ăn”.

“... Thật sự là, đám người kia cuối cùng làm cái gì chọc giận hắn rồi? Hắn 3 năm nay giống như đi ra biển đi? Vì sao lại xung đột”. Vũ Hoàng nhíu mày nói.

“Ách… cái kia, gia chủ, ngài hay là tự mình xem đi”.

Nhận lấy báo cáo, Vũ Hoàng cau mày nhìn xem. Chỉ là xem được 1 chút, ông ta liền tức giận đập bàn 1 cái.

“Hỗn láo. Đám khốn kiếp này”.

“Gia chủ, thật ra nghe nói, thiếu gia sở dĩ giết họ, là vì họ ra tay với Eun Jung tiểu thư”.

“...Hắn lại vì nữ nhân làm như thế? Thật sự là”. Vũ Hoàng khẽ lắc đầu.

“Cái kia… gia chủ, ngài là… xem thường Eun Jung tiểu thư sao?”.

“...Khụ khụ, chỉ là thuận miệng, thói quen cũ, nhất thời bỏ không được. Ừm, đám người này thật muốn chết, lại dám ra tay với nàng? Không sợ cả thế giới tới giết bọn họ sao? Lá gan còn thật lớn”. Vũ Hoàng cười nhạt nói.

Chỉ là rất nhanh, hắn thầm nghĩ, tiểu tử kia như thế để ý nữ nhân, nếu như…

Quên đi, nếu thật có chuyện, thay hắn xử lý là được.

“Ngươi lui ra ngoài đi”.

“Vâng, gia chủ”.



Vũ Minh cùng chúng nữ đi dạo quanh Nam thành, chủ yếu là do Eun Jung tới làm hướng dẫn viên, mỗi nơi nổi tiếng đều đi tới 1 lần, xem như triệt để hiểu rõ lúc này Nam thành.

Thay đổi mặc dù lớn, nhưng là cũng không có trong tưởng tượng lớn như vậy. Có lẽ đi mấy năm, nhất thời khó tiếp nhận đi.

Ngồi trong 1 quán rượu, đám người Vũ Minh cười đùa không thôi.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng huyên náo vang lên. Vũ Minh liếc mắt nhìn qua, sau đó liền kinh ngạc lên rồi. Kia không phải là Vũ Tiểu Phụng sao?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.