Một sự kết thúc ư?
Đúng là một câu chuyện hài hước!
An Minh Gia gần đây không thèm để ý tới An Diệc Thành. Lúc ăn cơm, cậu bé ngồi cách xa bố, một mực cắm đầu ăn, thậm chí không nhìn anh lấy một cái.
Đây là lần đầu tiên An Diệc Thành thấy con trai làm mình làm mẩy. Anh biết nguyên nhân khiến thằng bé giận dỗi, nhưng lại không rõ nên giải quyết vấn đề ấy ra sao, bởi đó là chuyện mà anh không muốn nhắc đến nhất. Trong lòng anh mơ hồ có cảm giác khó chịu, anh và con trai nương tựa vào nhau mấy năm trời, nay bỗng dưng vì một “người khác” mà trở thành như vậy…
Anh không thể quên được những ngày Minh Gia còn nhỏ. Cuối tuần, anh đều từ trường học về nhà, trông thấy con trai ngoan ngoãn nằm trên giường…
Lần đầu tiên anh và mẹ cãi nhau là vì mẹ muốn mua cho anh một bộ quần áo mới. Người phụ nữ cả đời tằn tiện từng đồng ấy luôn nghĩ cho anh, không muốn anh có cảm giác tự ti giữa thành phố hoa lệ này. Nhưng bà không biết rằng, khi người ta toàn tâm toàn ý phấn đấu vì một mục tiêu nào đó, họ sẽ không còn thời gian để mà mặc cảm, để mà tự ti. An Diệc Thành cũng vậy. Anh không cần sắm đồ mới cho mình, anh chỉ muốn đem những thứ tốt nhất cho con trai.
Nhưng mẹ của anh lại tỏ ra tức giận vì điều đó. Đối với bà, sự tồn tại của Minh Gia là một nỗi phiền toái, gây trở ngại tới tiền đồ của anh. Ngay từ đầu bà đã có ý định để thằng bé cho người khác nuôi nhưng anh kiên quyết không chịu. Vì thế, mối quan hệ giữa hai mẹ con ngày một căng thẳng.
Trước lúc qua đời, mẹ dặn dò anh nhất định phải nỗ lực học tập. Anh buông lời hứa hẹn, chưa được bao lâu, anh liền xin nghỉ học. Anh sao có thể ích kỷ vì bản thân mà bỏ mặc Minh Gia?
Thấy cảnh anh phải một mình nuôi con nhỏ, bác gái hàng xóm thương tình đã đồng ý giúp anh trông Minh Gia. Ban ngày anh ra ngoài kiếm tiền, buổi tối về nhà lại ôm con trai ngủ. Đêm đêm, nhìn thằng bé ngủ say trong vòng tay của mình, anh mới có thêm động lực để tiếp tục sống.
Quá khứ khắc sâu vào tâm khảm không thể nào rũ bỏ. Còn anh, đã từ hố sâu tuyệt vọng ngoi lên…
Anh gắp thức ăn cho Minh Gia, thằng bé không ăn, cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh. An Diệc Thành đành bó tay chịu trận. Anh quyết định hôm nay sẽ không đi làm, dành thời gian ở nhà với con trai.
Ăn cơm xong, nhóc Minh Gia vẫn không ngó ngàng gì đến bố, mà đi thẳng lên phòng làm bài tập. An Diệc Thành muốn làm lành với con trai, bèn dỗ dành: “Minh Gia, bố con mình cùng chơi trò chơi nhé?”.
“Không được, con phải làm bài về nhà.”
“Bài tập để mai làm cũng được.”
“Chẳng phải bố dạy con làm việc phải làm đến nơi đến chốn, việc hôm nay không được để ngày mai sao?”
“…”
Cuối cùng, bạn nhỏ Minh Gia nghiêm túc làm bài, còn An Diệc Thành ngồi bên cạnh. Hễ thấy con trai có biểu hiện khi gặp khó khăn, anh liền chủ động hướng dẫn. Minh Gia mặc dù không vui, nhưng vẫn chăm chú nghe bố giảng bài.
Trong lúc cuộc chiến thầm lặng giữa hai bố con vẫn chưa hạ nhiệt thì Hạ Tư Tư xuất hiện. Cô ta vừa đi quay phim về, lại mua rất nhiều đồ chơi đến cho Minh Gia.
Thằng bé chơi vui vẻ với cô Hạ, hoàn toàn quên mất ông bố đã phải gạt công việc sang một bên để ở nhà với mình.
An Diệc Thành nhìn con trai, tâm trạng vô cùng phức tạp. Anh biết mình không thể oán giận mắng mỏ thằng bé, nhưng trong lòng thực sự rất khó chịu. Anh đi ra ngoài, ngồi ở khuôn viên nhỏ trước cửa nhà.
Hạ Tư Tư từ lúc bước vào cửa đã tinh ý nhận ra hai bố con họ có vấn đề. Sau khi An Diệc Thành đi rồi, cô ta bèn lân la dò hỏi Minh Gia: “Cháu và bố giận nhau phải không?”.
Cậu bé trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó gật đầu một cái.
Hạ Tư Tư càng thêm tò mò. Tình cảm giữa An Diệc Thành và con trai trước giờ luôn tốt, sao tự dưng lại giận dỗi nhau?
“Minh Gia có thể nói cho cô Hạ biết vì sao không?”
“Bố cháu nói dối mà không chịu nhận.”
“Sao cơ?”
“Cháu hỏi bố, cô Trình có phải mẹ cháu không nhưng bố không chịu trả lời. Đã vậy, bố còn nói dối cô Trình rằng cháu mới sáu tuổi. Cháu nghĩ nhất định cô Trình là mẹ cháu, nhưng cứ nhắc đến chuyện này là bố lại nổi giận…”
“Cô Trình? Là ai?”
Hai mắt Minh Gia đột nhiên sáng rực. Cô Hạ là bạn học cũ của bố mình, như vậy hẳn là cô Hạ biết được gì chăng? Cậu bé đứng phắt dậy, chạy lên gác, nhanh đến nỗi Hạ Tư Tư không kịp phản ứng.
Lát sau, Minh Gia cầm tấm ảnh xuống, chìa ra trước mặt Hạ Tư Tư: “Đây chính là cô Trình. Chú Bảy nói cô ấy học cùng lớp cấp ba với bố cháu, hơn nữa rất có thể là “bạn gái” của bố cháu, vì thế cháu đoán cô ấy chính là mẹ cháu…”.
Hạ Tư Tư nhận lấy tấm ảnh, nhìn hồi lâu, cô ta vẫn không nhớ ra người phụ nữ này là ai. Hơn nữa, cô ta cực kỳ bài xích cụm từ “bạn gái” từ miệng nhóc Minh Gia. Thời phổ thông, An Diệc Thành làm gì có bạn gái chứ!
“Minh Gia, hồi đó bố cháu không hề có bạn gái! Với cả, cô không biết cô Trình này là ai, tuyệt đối không phải…”
Nói đến đây, Hạ Tư Tư đột nhiên dừng lại. Cô ta nhìn vào bức ảnh lần nữa, mơ hồ có cảm giác đã từng bắt gặp người này ở đâu đó. Chắc chắn không phải từ khi học cấp ba, bởi vì trong tất cả nữ sinh cùng lớp với An Diệc Thành, cô ta chỉ ấn tượng với duy nhất “hoa khôi” Tiết Giai Nhu. Nhưng chính vì nghĩ tới Tiết Giai Nhu mà Hạ Tư Tư nhớ lại ngày về nước sau khi vừa nhận giải Nữ hoàng màn bạc. Hôm đó, cô ta cùng An Diệc Thành ra ngoài ăn cơm, vô tình trông thấy Tiết Giai Nhu ngồi ăn với một người phụ nữ. An Diệc Thành không nhớ nổi Tiết Giai Nhu, nhưng lại nhận ra cô gái kia.
Hạ Tư Tư nhắm mắt, cố gắng nhớ lại… Sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi. An Diệc Thành vì sao có thể gọi chính xác tên người phụ nữ đó? Ngay cả Tiết Giai Nhu xinh đẹp nổi tiếng cả trường mà anh còn không nhớ, chẳng lẽ anh thật sự có mối quan hệ nào đó với cô gái họ Trình kia?
“Cô Hạ, cô sao thế?” Minh Gia lo lắng hỏi.
Hạ Tư Tư lắc đầu, gượng cười: “Không… cô không sao cả”.
Minh Gia lấy lại bức ảnh. Biểu hiện của cô Hạ rất lạ, chẳng lẽ nhớ ra được điều gì?
…
Hạ Tư Tư trước giờ vẫn tin rằng Minh Gia không phải con ruột của An Diệc Thành. Nhưng hiện tại, cô ta bắt đầu cảm thấy bất an. Chẳng lẽ anh thật sự có con ngay sau khi tốt nghiệp phổ thông? Cô ta cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó ra khỏi nhà đi tìm An Diệc Thành.
Lúc này, anh vẫn đang ngồi trong khuôn viên.
“Thật chẳng ra làm sao, anh người lớn mà còn giận dỗi với trẻ con!” Hạ Tư Tư vờ bình thản nói.
“Anh phải làm gì bây giờ?”
“Đừng để thằng bé buồn nữa!”
An Diệc Thành bất đắc dĩ nhếch môi cười.
“Là vì Minh Gia muốn biết mẹ nó là ai phải không?”, Hạ Tư Tư thăm dò, “Không chỉ thằng bé, đến cả em cũng tò mò chết đi được, chẳng lẽ là cô Trình kia…”
“Không phải chuyện của em!”, An Diệc Thành cắt ngang lời cô ta.
Hạ Tư Tư ngây người, đến khi cô ta định thần lại, An Diệc Thành đã đứng dậy bỏ đi. Phản ứng dữ dội này của anh rõ ràng đã chứng minh suy đoán kia là chính xác.
Trình Vũ Phi vừa từ siêu thị về đã lại thấy Minh Gia ngồi chờ trước cửa nhà mình. Thằng bé đứng phắt dậy, cười híp mắt chạy tới định đón lấy túi đồ giúp cô nhưng cô từ chối.
Vừa mở cửa, Trình Vũ Phi vừa hỏi: “Cháu đến đây, bố có biết không?”.
Minh Gia cúi đầu không đáp. Cậu lặng lẽ trốn đi nên đương nhiên bố không hề biết. Lần trước được tài xế đưa tới đây, cậu đã ghi nhớ đường, cũng biết phải lên xe bus nào.
Trình Vũ Phi đang mở cửa thì khựng lại giây lát. Thằng bé này thật ngoan, không muốn nói dối nên giữ im lặng. Vậy coi như ngầm thừa nhận rồi.
“Cháu không nói với bố, ngộ nhỡ tìm không thấy cháu, bố sẽ rất lo lắng!”
Minh Gia ngẩng đầu: “Bố cháu đến công ty rồi, không biết cháu ra khỏi nhà đâu”, cậu bé kéo tay áo Trình Vũ Phi, “Cô Trình đừng nói với bố cháu nhé”.
Trình Vũ Phi do dự. Cô nhớ lại thái độ và giọng điệu cảnh cáo của An Diệc Thành lần trước, không khỏi thấy lạnh sống lưng. Nhưng đôi mắt long lanh của Minh Gia khiến cô mềm lòng, vì thế, cô gật đầu với thằng bé.
Cũng may mà Trình Gia Đống đã về nhà nghỉ Tết, nên hôm nay đi siêu thị, cô mới mua nhiều thức ăn như vậy.
Lúc Trình Vũ Phi bận rộn trong bếp, nhóc Minh Gia cứ đứng thập thò ngoài cửa, muốn vào phụ giúp nhưng không biết mình làm được gì. Trình Vũ Phi thật sự không chịu nổi ánh mắt đầy vẻ “áy náy” của thằng bé, đành lấy mấy củ tỏi cho cu cậu bóc.
Minh Gia bây giờ mới hí hửng chạy vào, cười rõ tươi nhìn cô như thể đang nói: cháu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Trình Gia Đống đi chơi bóng rổ trở về, liền vào phòng tắm rửa, hoàn toàn không phát hiện ra trong nhà xuất hiện thêm một người.
Hai cô cháu lúc này đã làm cơm xong, bày biện bàn ăn đâu vào đấy. Trình Gia Đống ra ngoài phòng khách, kinh ngạc khi trông thấy nhóc Minh Gia.
“Chị, con ai đây? Sao lại ở nhà mình?”
Trình Vũ Phi cũng không biết phải giải thích thế nào, đành trả lời qua loa: “Con của một người bạn, đến nhà mình ăn một bữa cơm”.
Minh Gia híp mắt cười và lấy đũa đưa cho Trình Gia Đống. Thấy thằng bé vừa lễ phép vừa đáng yêu, Trình Gia Đống vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, cũng không hỏi cụ thể bố mẹ nó là ai nữa.
Suốt bữa cơm, Trình Vũ Phi liên tục gặp thức ăn cho Minh Gia, còn nói về sau muốn ăn gì chỉ cần gọi điện bảo cô làm rồi tới ăn.
Trình Gia Đống bị “thất sủng”, vô cùng ảo não. Chợt, cậu ta nhìn chị gái, rồi lại nhìn thằng bé. Hai người họ đều đang cười, hơn nữa, nụ cười rất giống nhau…
“Em nhìn gì thế, mau ăn đi!”, Trình Vũ Phi thấy em trai nhìn chằm chằm mình, lấy làm lạ.
Trình Gia Đống gật đầu: “Vâng. Em chỉ cảm thấy chị và thằng bé này hao hao giống nhau, đặc biệt là mũi và…”. Nói đến đây, cậu ta đột nhiên im bặt. Sắc mặt tái nhợt.
Đứa trẻ này…
Câu nói của Trình Gia Đống vẫn chưa kịp tạo nên “sóng gió” bởi vì lúc này điện thoại của Trình Vũ Phi đổ chuông.
Minh Gia đang vui vẻ ăn cơm, liền phóng ánh mắt lo lắng về phía cô. Cậu bé linh cảm rằng, cuộc điện thoại này là của bố mình.
Nhìn thấy cái tên trên màn hình di động, tâm trạng Trình Vũ Phi cũng trở nên phức tạp. Cô chưa từng quên những lời lăng mạ của anh lần trước, không biết hôm nay anh sẽ nói cay nghiệt đến mức nào? Cô vào phòng ngủ mới nghe máy, không muốn để Trình Gia Đống và nhóc Minh Gia nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và An Diệc Thành.
“Minh Gia đang ở nhà em phải không?”
Giọng điệu của anh tuy rằng bình thản, nhưng cô vẫn nhận ra sự lo lắng trong đó.
“Ừm…” Do dự hồi lâu, Trình Vũ Phi quyết định nói thật.
Kết quả không tệ như cô nghĩ, An Diệc Thành không hề nổi giận.
Nghe nói Minh Gia vẫn nhốt trong phòng, An Diệc Thành đã định sẽ chủ động làm lành với con trai. Nào ngờ, về tới nơi lại phát hiện thằng bé không có ở nhà, anh cuống quýt đi tìm. Đến khi biết Minh Gia đang ở chỗ Trình Vũ Phi, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, trong lòng vẫn có chút gì đó day dứt, khó chịu.
Minh Gia thích Trình Vũ Phi như vậy sao? Thậm chí còn trốn nhà đi tìm cô? Người phụ nữ đó rốt cuộc đã cho thằng bé cái gì?
Sắc mặt An Diệc Thành tối sầm lại. Anh đột nhiên nhận ra bản thân mình cũng chẳng khác nào nhóc Minh Gia. Người phụ nữ kia đã cho anh cái gì mà bao nhiêu năm nay anh vẫn mong đợi sự xuất hiện của cô? Vì cô, anh đã hình thành thói quen thích ngắm dòng người vội vã trên đường, biết đâu đấy, giữa những khuôn mặt xa lạ, anh lại có thể tìm thấy cô…
An Diệc Thành nhắm mắt, không cho phép bản thân tiếp tục suy nghĩ.
Thấy đầu dây bên kia im lặng, Trình Vũ Phi càng thêm thấp thỏm.
“Minh Gia đang ăn cơm, đợi thằng bé ăn xong, em đưa nó về… không, anh đến đón nó, được không?”
An Diệc Thành nghe rõ sự rụt rè trong giọng nói của cô. Cô đang sợ anh sao?
“Được.” Anh cúp máy, sau đó xuống ga-ra lái xe đi.
Trình Vũ Phi ngẩn người nhìn di động. Hôm nay anh dễ tính vậy sao?
Ngoài phòng khách, Trình Gia Đống chăm chú nhìn Minh Gia, tâm trạng càng thêm phức tạp.
“Cháu mấy tuổi rồi?”
Minh Gia mở miệng định trả lời nhưng đột nhiên dừng lại. Lần trước bố nói dối cô Trình, mặc dù không rõ lý do, nhưng cậu không thể “bán đứng” bố mình được. Vì thế cậu bé bèn đáp: “Chú đoán xem!”.
Đứa trẻ này còn nhỏ mà đã biết cảnh giác với người khác rồi. Trình Gia Đống thở dài. Kỳ thực, cậu ta rất ít khi hồi tưởng lại quá khứ, những việc đó đều quá sức chịu đựng. Hoặc cũng có thể do cú sốc gia đinh ập đến bất ngờ khiến cậu ta không thể thích ứng được với cuộc sống khổ cực, vì vậy về sau càng ít khi nhớ lại những chuyện đó.
Thế nhưng lúc này, cậu ta chợt phát hiện, hóa ra trước giờ bản thân chưa từng quên…
Khi ấy, Trình Gia Đống mới hơn mười tuổi, còn đang học tiểu học. Một hôm đi học về, cậu ta trông thấy một nam thanh niên ăn mặc rất bình thường đứng trước cửa nhà mình, bèn đi tới hỏi.
“Anh tìm ai?”
Chàng trai kia mỉm cười, đang định trả lời thì cửa mở ra.
“Gia Đống!”, Giọng nói của mẹ truyền đến, “Vào nhà!”.
Trình Gia Đống đành ngậm ngùi đi vào. Thấy mẹ không có ý định mời chàng trai kia vào nhà, cậu ta tò mò, bèn núp sau cánh cửa để nghe trộm.
“An Diệc Thành, đúng không?” Giọng điệu của mẹ Trình toát lên sự khinh bỉ.
“Chào cô, cháu…”
“Khỏi cần. Tôi biết cậu muốn nói gì!” Mẹ Trình cắt ngang. “Giáo viên đều nói cậu có tương lai, sau này nhất định sẽ vượt trội hơn người. Nhưng sau này là khi nào? Thế nào gọi là vượt trội hơn người? Nghe nói, cậu có một người mẹ nhặt phế phẩm, cậu còn phải chăm sóc bà ta. Cậu đừng trách tôi nói thẳng, cậu và con gái tôi thuộc về hai thế giới khác nhau. Đối với tôi, nó là công chúa, công chúa thì phải sống trong tòa thành của nó. Còn cậu, một người có thể sẽ thành công trong tương lai, cũng không thể với tới con gái tôi được!”
Lúc đó, Trình Gia Đống chưa hiểu hết ý tứ của mẹ, nhưng cậu ta biết những lời lẽ đó chẳng tốt đẹp gì. Cậu ta mở hé cửa nhìn trộm, chàng trai kia tuy cau mày nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép.
“Cô Trình, chuyện tương lai không ai nói trước được điều gì. Hôm nay cháu đến là vì muốn gặp con gái cô, cháu có chuyện quan trọng muốn nói với Vũ Phi…”
“Tôi ngần này tuổi rồi, loại người như cậu, tôi gặp rất nhiều. Con gái tôi còn trẻ, mềm lòng, nó có thể dễ dàng bị mấy câu nói ngon ngọt của cậu đầu độc, nhưng tôi thì không. Cậu về sau tốt nhất đừng tới nữa, tôi sẽ không cho cậu gặp nó đâu!”
“Cô…”
“Đôi lúc cậu buộc phải thừa nhận sự thật là xã hội này có sự phân biệt rất rõ ràng. Cậu và con gái tôi không cùng một tầng lớp.”
…
Về sau, Trình Gia Đống gặp lại chàng trai kia vài lần. Đến lần cuối cùng, ông Trình ra mặt nói với anh ta, Trình Vũ Phi đã có vị hôn phu, chỉ cần đợi đến ngày đủ tuổi sẽ lập tức tiến hành lễ cưới. Nghe xong, anh ta rời đi trong bộ dạng khổ sở.
Gia Đống cảm thấy bố mẹ mình đã quá vô tình. Nhưng mẹ cậu lại nói, tất cả đều vì muốn tốt cho Vũ Phi, tuổi trẻ không được phạm sai lầm, nếu không sau này sẽ hối hận.
Chàng trai kia…
Người đàn ông lần trước gặp trong thang máy chính là chàng trai đó sao?
Trình Gia Đống nhíu mày nhìn Minh Gia, tò mò hỏi: “Một mình cháu tới đây, không sợ người nhà đi tìm ư?”.
Minh Gia thầm nghĩ, Gia Đống là em trai của Trình Vũ Phi, chắc hắn không phải người xấu. Vì vậy, cậu bé bèn nói thật: “Cháu chỉ có bố, không có mẹ. Nhưng bố đi làm rồi”.
Trình Gia Đống giật mình, đang định hỏi tiếp thì Trình Vũ Phi đã từ phòng ngủ đi ra. Thấy hai chú cháu đều phóng ánh mắt tò mò về phía mình, cô buồn cười: “Nhìn gì mà nhìn, mau ăn cơm đi chứ!”.
Minh Gia thấy cô vui vẻ, tưởng rằng cuộc điện thoại kia không phải của An Diệc Thành, liền yên tâm cúi đầu ăn cơm. Nào ngờ, Trình Vũ Phi vừa ngồi xuống liền mở miệng: “Lát nữa bố cháu sẽ tới đón, cháu cứ thong thả ăn tiếp đi”.
Minh Gia sợ hãi ngẩng lên nhìn cô. Trình Vũ Phi thấy vẻ mặt lo lắng của thằng bé, không khỏi buồn cười.
Trình Gia Đống ngồi đối diện, càng nhìn hai người họ càng cảm thấy giống nhau. Chị gái cho rằng đứa trẻ kia đã mất nên không suy nghĩ xa xôi, nhưng cậu ta biết, đứa trẻ đó còn sống…
Ăn cơm xong, Trình Vũ Phi mang bát đĩa đi rửa, nhóc Minh Gia tiu nghỉu ngồi trên sofa nghĩ xem lát nữa gặp bố sẽ phải làm gì. Tự ý ra khỏi nhà khiến bố lo lắng, đây rõ ràng là lỗi của cậu. Vì thế, cậu bé cúi gằm mặt không chịu ngẩng lên.
Trình Gia Đống nhân lúc Vũ Phi đang bận dọn dẹp trong bếp, liền cầm di động của cô, mở nhật ký cuộc gọi ra xem.
An Diệc Thành?
Người này chính là bố của Minh Gia sao? Thoạt nhìn thằng bé cũng chừng sáu, bảy tuổi, hoàn toàn có khả năng…
Trình Gia Đống càng nghĩ càng kích động. Rõ ràng An Diệc Thành biết đứa trẻ này là con của Trình Vũ Phi nhưng anh ta lại không nói. Rốt cuộc anh ta muốn giở trò gì?
Trình Vũ Phi đưa nhóc Minh Gia xuống dưới sân, Trình Gia Đống cũng đi theo. Cậu ta chăm chú quan sát người đàn ông ngồi trong xe. An Diệc Thành từ đầu tới cuối chỉ nhìn con trai, đến khi chuẩn bị lái xe đi, anh mới đảo mắt qua Trình Vũ Phi và Trình Gia Đống.
Sau khi hai bố con họ rời khỏi khu chung cư, Trình Vũ Phi quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của em trai có gì đó không bình thường.
“Em làm sao thế”
“Chị!”
“Ừ?” Vì Trình Gia Đống vô cùng nghiêm túc, cô cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
“Là người đó đúng không?”
“Ai?”
“Người đàn ông vừa nãy chính là người mà chị thích từ hồi cấp ba? Là bố của đứa trẻ…”
“Gia Đống!” Trình Vũ Phi gần như hét lên.
Vấn đề này cơ hồ đã trở thành điều cấm kỵ của gia đình cô, người trong nhà không bao giờ nhắc tới.
“Chị còn yêu anh ta?”, Trình Gia Đống vẫn chưa chịu dừng lại.
“Gia Đống, hôm nay em làm sao thế hả?”
Trình Gia Đống lắc đầu, thầm nghĩ, nhất định phải làm rõ mọi chuyện trước khi nói với Trình Vũ Phi. Cậu ta biết chị gái mình yêu người đàn ông kia sâu đậm, thậm chí vì anh ta mà nảy sinh mâu thuẫn gay gắt với bố mẹ, vì anh ta mà sống độc thân suốt mấy năm qua.
Sau khi lên xe, nhóc Minh Gia vẫn cố ngoái đầu lại vẫy tay với Trình Vũ Phi. Mãi đến khi không nhìn thấy cô nữa, cậu bé ngoan ngoãn ngồi im, cúi đầu chờ bố trách mắng. Thế nhưng, đợi một lúc lâu vẫn không thấy An Diệc Thành nói gì, bấy giờ cậu bé mới ngẩng đầu lên: “Con xin lỗi!”.
An Diệc Thành liếc con trai một cái rồi lại nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Minh Gia mếu máo: “Lần sau con sẽ không đi lung tung nữa”.
Dừng xe đợi đèn xanh, An Diệc Thành mới quay sang hỏi con trai: “Trưa nay ăn gì?”.
Nhóc Minh Gia khá kinh ngạc trước câu hỏi đột ngột của bố. Ngẩn người giây lát, cậu bé liền giơ bàn tay nhỏ xíu lên bắt đầu đếm: “Có thịt xào ớt xanh, trứng muối, nấm hương xào thịt…”.
“Vui không?”, An Diệc Thành vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Vui!”, cậu bé gật đầu thỏa mãn, “Cô Trình rất tốt”.
An Diệc Thành khẽ cười: “Sao con biết?”.
“Con có thể cảm nhận được!”, Minh Gia trả lời chắc nịch.
Cảm nhận? An Diệc Thành nắm chặt bánh lái, đến nỗi gân trên mu bàn tay hằn rõ.
Cảnh tượng ê chề kia lại hiện lên trong đầu anh.
Ngày hôm đó, An Diệc Thành vừa đi học về tới nhà, còn chưa kịp mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc ầm ĩ từ trong truyền ra.
“Đây là chuyện tốt mà con trai bà đã làm đấy! Muốn hủy hoại cuộc đời con gái của tôi sao? Nghèo hèn cũng phải sống cho tử tế chứ. Tôi nói cho bà biết, đừng hòng nghĩ là lừa được con gái tôi thì có thể bám víu vào được gia đình tôi…”
…
“Đứa trẻ này, giao trả cho nhà bà! Nuôi được hay không thì tùy, tôi đưa nó đến đây đã đủ nhân từ rồi. Về sau tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện dùng đứa trẻ này để uy hiếp con gái tôi! Còn nữa, bảo với con trai bà, nếu dám xuất hiện trước mặt con gái tôi, tôi sẽ kiện nó tội cưỡng gian!”
…
“Sao? Ra vẻ không chịu khuất phục ư? Bà tưởng làm vậy thì chúng tôi sẽ ném tiền cho bà chắc? Đừng hòng!”
…
Từng câu từng chữ kích thích dây thần kinh của An Diệc Thành. Anh đờ đẫn mở cửa vào nhà, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Anh trông thấy mẹ mình ngồi trên băng ghế sắp gãy, lặng lẽ khóc, gương mặt già nua đẫm nước mắt. Anh phóng cái nhìn nảy lửa về phía người phụ nữ vừa buông những lời lăng mạ kia. Đương nhiên anh nhận ra bà ta, mẹ của Trình Vũ Phi.
“Về đúng lúc lắm! Hôm nay tôi mang đứa bé trả cậu vì không muốn nó mất đi mạng sống, đừng tưởng có nó rồi thì cậu có thể uy hiếp được chúng tôi…”
“Cô Trình, nhà cháu chật hẹp không tiếp đãi được cô!”
Sắc mặt bà Trình sa sầm lại.
Lúc này, bà An đột nhiên đứng lên, run rẩy bám vào tay con trai mình.
“Diệc Thành, mau nói với mẹ, đứa trẻ này và con không liên quan tới nhau. Con của mẹ tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy…”, dứt lời, bà quay sang trừng mắt nhìn bà Trình: “Con gái bà không biết giữ mình còn dám đổ lỗi lên đầu người khác…”.
Đứa trẻ… đứa trẻ…
An Diệc Thành có cảm giác thứ gì đó trong đầu mình vừa nổ tung.
Đứa trẻ? Con của anh ư?
Anh lùi lại hai bước, trông thấy ngay bên cạnh mình là một chiếc nôi rất xinh xắn, tạo nên sự đối lập rõ rệt với căn phòng. Bước chân của anh lảo đảo không vững. Trong nôi, một đứa bé sơ sinh đang nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành.
Đêm hôm ấy, anh rất tỉnh táo. Đó cũng là lần đầu tiên anh gạt bỏ mọi thực tế và hành động một cách nông nổi. Thậm chí, trong đầu anh còn xuất hiện ý nghĩ, muốn đem lại tương lai cho người con gái ấy. Thế nhưng sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, cô đã bỏ đi. Anh đoán được lòng cô đang rất hoảng loạn, vì thế anh lập tức chạy đến nhà họ Trình tìm cô. Đứng trước ngôi biệt thự sang trọng, anh mới phát hiện, hóa ra hiểu biết của mình về cô còn quá ít. Nhưng không sao, anh tự nhủ, thời gian tới anh sẽ cố gắng để cả hai hiểu nhau nhiều hơn. Xưa nay, trước khi làm bất cứ chuyện gì, anh cũng luôn cân nhắc thật cẩn thận, nhưng sau khi sự việc đó xảy ra, anh không hề có ý định trốn tránh. Anh muốn chịu trách nhiệm với cô, muốn dùng cả đời này để bảo vệ cô, cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
Đáng tiếc, anh chờ đợi từ ngày này qua ngày khác mà vẫn không thể gặp cô lấy một lần, đáp lại anh chỉ là nỗi thất vọng những lời lẽ lăng mạ của bà Trình. Lúc đó anh thậm chí đã nghĩ, cô là nàng công chúa sống trong tòa thành tráng lệ, đem lòng yêu một người con trai bình thường ở bên ngoài. Nếu tình yêu ấy có thất bại đi chăng nữa, cô vẫn có đường lui, vẫn có thể ẩn núp trong tòa thành kiên cố của mình. Còn anh, không thể tìm ra lốt thoát, càng không có tư cách phản bội. Rốt cuộc đêm đó cô đã nghĩ gì khi quyết định hành động như thế? Một sự kết thúc ư? Anh bỗng thấy mình thật ngu xuẩn, thật khôi hài!... Hạ Tư Tư tìm gặp anh, mang đến cho anh một cơ hội đổi đời. Cô ta nói sẵn sàng giúp đỡ anh toàn bộ học phí du học, đảm bảo mẹ anh ở nhà được chăm sóc thật tốt. Thậm chí, để giữ thể diện cho anh, cô ta còn nói số tiền đó là cho anh vay, sau này anh có thể trả bất cứ lúc nào. Cơ hội tốt như thế, hấp dẫn như thế, nhưng anh từ chối, bởi vì anh không muốn phụ lòng một cô gái khác. Chỉ có điều, anh chưa thật sự đủ kiên định, chưa nhìn ra con đường tương lai phải đi thế nào. Những lời nhục mạ của bà Trình khiến anh bắt đầu hoài nghi bản thân. Anh thật sự có thể thành công ư? Giữa người với người trong xã hội này thật sự có cách biệt ư? Anh quyết định thôi chờ đợi. Ngày qua ngày, anh vừa học vừa đi làm, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: mình nhất định phải thành công. Những tháng ngày bận rộn giúp anh dần dần quên đi người con gái ấy. Vậy mà hiện tại, mẹ cô lại đột ngột xuất hiện, nói với anh, cô đã sinh cho anh một đứa con. Đúng là một câu chuyện hài hước!
Anh vươn tay ra định chạm vào đứa trẻ nhưng lại không dám. Nhìn thằng bé, trái tim anh bỗng mềm nhũn.
Bà An kéo anh lại: “Diệc Thành, con nói mau! Con không hề làm chuyện đó, bà ta đang nói lung tung. Con nói mau…”.
Ban đầu, bà Trình vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng thấy biểu hiện của An Diệc Thành, bao nhiêu ngờ vực tan biến sạch. Bà nở nụ cười châm chọc: “Chuyện nhà các người, tự mà giải quyết!”, dứt lời, bà ta xoay người đi ra cửa.
Bà An lao tới: “Con trai tôi không bao giờ làm chuyện như vậy…”.
Gần hai mươi năm qua, An Diệc Thành luôn là niềm kiêu hãnh của bà. Bà tuyệt đối không tin con trai mình có thể gây ra chuyện đáng xấu hổ kia.
Lúc này, An Diệc Thành quay đầu lại: “Mẹ, để cô Trình đi…”.
Giọng nói nhẹ tênh của anh đã lật đổ hoàn toàn sự tin tưởng của mẹ.
Bà Trình vừa đi khỏi, bà An như bị mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống nền nhà. An Diệc Thành vội chạy đến đỡ mẹ dậy nhưng bà gạt tay anh ra.
“Mày không phải con tao…”.
Nhìn hàng nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt mẹ, An Diệc Thành gần như chết lặng. Giờ phút ấy, anh chợt nhận ra mình rất hận người con gái kia. Anh đã buông tay, đã từ bỏ đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy để hướng tới một tương lai tươi đẹp hơn. Anh thậm chí còn mơ tưởng xa xôi tới một ngày thăng quan tiến chức rồi xuất hiện trước mặt cô. Vậy mà cô lại sinh đứa trẻ này ra làm nhiễu loạn cuộc đời anh.
Bà Anh khóc một lúc lâu, bỗng dưng đứng dậy giáng một cái tát vào mặt con trai.
“Quỳ xuống!”
An Diệc Thành không phản kháng, chỉ lặng lẽ quỳ gối, chịu đựng từng cơn roi vọt của mẹ. Chổi gãy, gậy gãy, toàn thân anh đều là máu. Anh không rõ mình bị đánh bao lâu, bao nhiêu cái, anh chỉ nhìn thấy hốc mắt đẫm nước của mẹ. Những giọt nước mắt ấy cơ hồ đã chảy vào trái tim anh, đau nhức tột cùng. Nhưng anh biết, mình không có tư cách kêu đau. Người phạm sai lầm buộc phải gánh chịu hậu quả.
Đứa trẻ trong nôi bỗng cất tiếng khóc thảm thiết. An Diệc Thành cầu xin mẹ nhưng bà dường như không nghe thấy. Anh lổm ngổm bò dậy, mặc kệ thân xác đau đớn mà ôm lấy con mình.
Bà An phẫn nộ nhìn đứa bé. Sự tồn tại của nó sẽ hủy hoại cuộc đời của con trai bà, bà không muốn điều đó xảy ra. Nếu nhà họ Trình có thể vì tương lai của con gái họ mà không màng đến đứa trẻ, thì bà cũng có thể vì tiền đồ của con trai mình mà từ bỏ nó.
“Chúng ta sẽ tìm một gai đình tử tế, đem cho đứa bé này!”
An Diệc Thành im lặng giây lát rồi nói: “Con sẽ nuôi nó”.
Bà An kích động tát anh thêm một cái nữa: “Nuôi? Mày lấy cái gì nuôi?”.
“Cho dù chuyện gì xảy ra, con cũng phải tự tay nuôi nó, trừ khi con chết! Còn nữa, nếu con đi học về mà không thấy nó đâu, mẹ cũng đừng hi vọng con sẽ tiếp tục đến trường.”
Bà An tức giận đến nỗi toàn thân run lên nhưng cuối cùng, bà chỉ có thể thỏa hiệp với con trai.
Cuộc sống của gia đình họ từ đó càng thêm túng quẫn, mỗi ngày trôi qua như một nỗi giày vò, phóng ánh mắt nhìn về phía trước không thấy lối đi.
Rồi bà An qua đời, An Diệc Thành phải bỏ học để chăm sóc con trai.
Nhưng anh đã làm được, đã nuôi nhóc Minh Gia khôn lớn đến ngày hôm nay.