Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 17: Chương 17




Tha thứ ư? Xưa nay cô vốn không trách móc gì anh, chưa từng!

Minh Gia thức dậy nhưng không dám mở mắt ngay mà chỉ ti hí một mắt. Trông thấy Trình Vũ Phi nằm bên cạnh, cậu lại chớp chớp thêm vài cái. Ước nguyện bấy lâu trở thành hiện thực, cậu bé hạnh phúc vô cùng.

Minh Gia mải ngắm nhìn mẹ thì Trình Vũ Phi tỉnh dậy. Bốn mắt nhìn nhau, cậu bé cười rạng rỡ. Mùa đông này dù có lạnh đến đâu đi chăng nữa, cậu vẫn cảm thấy ấm áp như mùa xuân.

“Mẹ!” Minh Gia lổm ngổm ngồi dậy, còn vẫy tay ra dấu chào buổi sáng.

Trình Vũ Phi cũng tươi cười đáp lại.

Minh Gia lại sà vào lòng cô: “Trời sáng rồi, tốt quá! Tất cả đều là thật, không phải con nằm mơ! Con có mẹ rồi!”.

Câu nói của thằng bé khiến Trình Vũ Phi xót xa: “Ừ, không phải mơ…”.

Cô thật sự có một đứa con trai, nó đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô. Cô cảm thấy mình sắp tan chảy trong niềm hạnh phúc ngọt ngào này rồi. Cô ôm Minh Gia thật chặt hơn nữa, hôn lên trán thằng bé.

Thời gian như dừng lại, giây phút này, chỉ có tiếng thở đều đặn của hai mẹ con vang lên.

“Mẹ, có phải bố mẹ giận nhau không? Vì sao bố không cho con biết, mẹ chính là mẹ con?”

Hễ nghĩ tới thái độ của An Diệc Thành, nhóc Minh Gia lại thấy buồn. Cậu tha thiết muốn có mẹ ruột ở bên, nhưng nếu phải lựa chọn giữa bố và mẹ, cậu sẽ vô cùng khó chịu. Cậu muốn được chung sống với cả hai người.

Trình Vũ Phi không ngờ tới con trai mình lại nhạy cảm như thế. Cô xoa đầu thằng bé: “Lỗi tại mẹ, mẹ khiến bố giận. Bố con không có ác ý, chỉ là…”, cô lúng túng, không biết giải thích ra sao.

“Vậy mẹ xin lỗi bố là được! Mỗi lần con làm sai chuyện gì, chỉ cần xin lỗi là bố sẽ tha thứ! Mẹ xin lỗi bố nhé, không sợ xấu hổ đâu, con là nam tử hán mà còn không sợ này!”

Vẻ mặt nghiêm túc của thằng bé khiến Trình Vũ Phi buồn cười: “Nếu bố không chịu tha thứ cho mẹ, con có giúp mẹ không?”.

Minh Gia ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Con sẽ nói giúp mẹ trước mặt bố!”.

Trình Vũ Phi bật cười.

Chuẩn bị rời giường, Minh Gia làm nũng đòi mẹ giúp mình thay quần áo.

Trình Vũ Phi vừa làm vừa hỏi thằng bé: “Mọi ngày ai giúp con thay đồ?”.

“Con tự thay.” Minh Gia nhanh chóng đáp, sau đó lại bổ sung: “Lúc còn nhỏ thì bố mặc cho con. Bố làm nhanh lắm!”.

Trình Vũ Phi khựng tay lại. Nỗi hổ thẹn ùa về bủa vây lấy cô. Nếu ngày đó cô không giấu giếm mà chủ động thổ lộ tình cảm của mình, nếu cô không cố chấp đòi sinh đứa trẻ này ra, cuộc đời anh liệu có thăng trầm đến vậy?

Cô không rõ tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng cô tin chắc mình vẫn sẽ rung động trước người đàn ông ấy. Điều duy nhất khiến cô khổ sở chính là cô không biết suy nghĩ của anh thế nào, anh có muốn kết quả như ngày hôm nay không?

Giúp Minh Gia mặc quần áo xong, Trình Vũ Phi đưa thằng bé xuống tầng một.

An Diệc Thành đã ngồi sẵn bên bàn ăn từ lâu, thấy hai mẹ con dắt tay nhau xuống, anh hờ hững gọi dì giúp việc dọn thức ăn lên. Minh Gia hí hửng ngồi vào ghế, hết nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, lòng ngập tràn hạnh phúc. Trong khi đó, Trình Vũ Phi vẫn thấp thỏm không yên.

Minh Gia cầm đũa lên, vui vẻ gắp một miếng thịt bò xào vào bát của bố. Đây là món mà An Diệc Thành thích nhất. Sau đó, cậu bé lại nhìn khắp bàn ăn một lượt, bỗng dưng nhăn mặt.

Thấy con trai có vẻ băn khoăn, An Diệc Thành cũng không khỏi chau mày.

Cử chỉ giống hệt nhau của hai bố con khiến Trình Vũ Phi cảm thấy ngọt ngào, tâm tình như được nới lỏng.

“Minh Gia, sao thế?” Cô dịu dàng hỏi con trai.

“Con không biết mẹ thích ăn gì.” Cậu bé rầu rĩ đáp.

“Con gắp cho mẹ món nào mẹ cũng thích cả!” Trình Vũ Phi vừa nói, vừa giơ bát đến trước mặt Minh Gia.

Cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi lại gắp cho cô hai món khác nhau, sợ cô không thích nên không dám gắp nhiều.

Sau đó, dưới ánh mắt chờ mong của Minh Gia, Trình Vũ Phi vui vẻ ăn hết thức ăn trong bát.

Chứng kiến cảnh tượng này, bao nhiêu băn khoăn và do dự trong lòng An Diệc Thành đều tan biến hết. Anh hiểu ra, tất cả những gì mình làm không phải để giày vò cô, mà chỉ vì anh muốn níu giữ mối liên hệ giữa hai người, hơn nữa, con trai cũng rất cần cô… Đủ rồi, đã đến lúc anh nên rũ bỏ mọi điều canh cánh trong lòng.

Thấy Minh Gia cứ ngây ngốc nhìn Trình Vũ Phi mãi, An Diệc Thành bèn nghiêm mặt, gõ gõ chiếc đũa vào bát của con trai. Cậu bé lập tức cúi đầu, tập trung ăn cơm.

Ăn xong, Minh Gia hào hứng dẫn Trình Vũ Phi đi thăm quan xung quanh khu nhà, hệt như một hướng dẫn viên thực thụ. An Diệc Thành đứng tựa cửa nhìn hai mẹ con, nụ cười ẩn hiện bên khóe môi. Anh biết, không chỉ có Minh Gia bị thiếu hụt tình cảm bấy lâu nay, mà chính anh cũng cảm thấy lòng trống trải.

Hạ Tư Tư bắt gặp Nguyễn Ngộ Minh khi vừa xuống máy bay. Từ trước tới giờ cô ta vốn không có thiện cảm với người đàn ông này nên cũng chẳng muốn chào hỏi. Nào ngờ, đối phương lại lên tiếng trước: “Chà, có duyên quá!”.

Duyên, duyên cái con khỉ!

Hạ Tư Tư cười khẩy: “Ừ, rất có duyên!”.

“Cô Hạ đeo kính râm to thế nhỉ! Muốn chứng tỏ mình có phong thái của xã hội đen phải không?”

“Anh mới là xã hội đen!” Hạ Tư Tư tháo kính xuống, lườm nguýt Nguyễn Ngộ Minh một cái rồi đi thẳng.

Hai con người này cứ như nước với lửa. Ra đến bãi đổ xe bên ngoài sân bay, họ lại gặp nhau.

Nguyễn Ngộ Minh chặn trước mũi xe của Hạ Tư Tư: “Phiền cô Hạ cho tôi đi nhờ một đoạn đường được không?”.

Đồ rắc rối.

“Lên mau!” Hạ Tư Tư khinh khỉnh đáp.

Dọc đường, Nguyễn Ngộ Minh mấy lần khơi chuyện để nói nhưng Hạ Tư Tư làm ngơ. Cô ta gọi điện cho nhóc Minh Gia, rủ thằng bé ra ngoài chơi, kết quả, cu cậu từ chối thẳng thừng.

“Sao thế? Cháu sợ bố mắng à? Để cô…”

“Không phải ạ, bố cháu đồng ý, nhưng cháu không muốn đi.”

Không muốn? Kỳ lạ!

“Vì sao không muốn ra ngoài chơi với cô Hạ? Minh Gia ốm à?”

“Không phải, cháu ở nhà chơi với mẹ.”

Chơi với mẹ? Hạ Tư Tư choáng váng! Cô ta đột ngột giẫm mạnh chân phanh, khiến Nguyễn Ngộ Minh ngã nhào về phía trước.

“Mẹ? Sao cháu lại có…”

“Cháu tìm được mẹ ruột rồi!” Nhóc Minh Gia hí hửng khoe.

Hạ Tư Tư không dám tin vào tai mình.

Trong khí đó, Nguyễn Ngộ Minh ngồi bên cạnh cười vô cùng sảng khoái. Anh ta giằng lấy điện thoại từ tay Hạ Tư Tư, trò chuyện vui vẻ với Minh Gia. Hai chú cháu họ một người tìm thấy mẹ, một người được sở hữu câu lạc bộ bowling, đúng là niềm vui nhân đôi.

Nói chuyện với Minh Gia xong, Nguyễn Ngộ Minh mới quay sang an ủi người phụ nữ đáng thương bên cạnh: “Ừm… cô đừng quá đau lòng…”.

“Anh cút ngay cho tôi!”

“Mà việc gì cô phải buồn chứ! Minh Gia tìm thấy mẹ là chuyện tốt mà!” Hạ Tư Tư đã giận đến đỏ mặt tía tai nhưng anh ta vẫn tiếp tục đả kích: “Này này, không phải là cô đau khổ quá đến mức mất cả giọng nói rồi đấy chứ!”.

Hạ Tư Tư trừng mắt nhìn anh ta.

Nguyễn Ngộ Minh rốt cuộc cũng chịu dừng lại, nghiêm túc nói: “Hạ Tư Tư, nhóc Minh Gia tìm thấy mẹ ruột là chuyện đáng mừng. Tứ ca của tôi cũng sẽ yên tâm hơn vì có thêm một người ở bên cạnh chăm sóc con trai. Mấy năm qua, một mình anh ấy vất vả nuôi nấng Minh Gia, nay mẹ thằng bé đã xuất hiện rồi, Tứ ca chỉ có thể đón nhận cô ta mà thôi”.

Hạ Tư Tư cắn chặt răng, càng nghe càng khó chịu.

Hạ Tư Tư không cam lòng. Nếu sự thật đúng như Nguyễn Ngộ Minh nói, chẳng lẽ An Diệc Thành vẫn phải đón nhận Trình Vũ Phi chỉ vì cô ta là mẹ của Minh Gia hay sao? Những đau khổ mà anh gánh chịu suốt ngần ấy năm nên tính sổ với ai đây? Cho dù Trình Vũ Phi được An Diệc Thành tha thứ, cô ta vẫn phải trả giá cho hành động của mình, không có lý nào ngang nhiên thừa hưởng thành quả mà An Diệc Thành làm nên, ngang nhiên trở thành mẹ của Minh Gia. Không công bằng, thật sự không công bằng!

Hạ Tư Tư bất bình đến nỗi sắc mặt sa sầm lại.

Nguyễn Ngộ Minh thở dài: “Cô đừng quá đau lòng!”. Cho dù nhóc Minh Gia không tìm được mẹ ruột, cũng chẳng đến lượt cô đâu!

Hạ Tư Tư tức giận phanh xe lại: “Ai bảo anh là tôi đau lòng? Đồ thần kinh! Xuống xe!”.

Nguyễn Ngộ Minh biết mình giẫm phải bom nguyên tử, đành ngậm ngùi mở cửa ra khỏi xe.

Hạ Tư Tư càng nghĩ càng căm phẫn. Cô yêu An Diệc Thành lâu như vậy, vì anh mà làm bao nhiêu việc, không ngờ lại bị một Trình Vũ Phi lạ hoắc nhanh chân giành trước. Ngần ấy năm chờ đợi, cô cũng đã nghĩ tới việc anh sẽ thích một người phụ nữ khác, nhưng người đó nhất định phải yêu An Diệc Thành hơn cô, khiến cô cảm thấy mình kém cỏi. Còn Trình Vũ Phi kia, không cần biết cô ta yêu An Diệc Thành nhiều cỡ nào, chỉ riêng những nỗi đau mà cô ta gây ra cho anh cũng đã đủ để kết luận cô ta không xứng với anh!

Hạ Tư Tư lái xe đến khu nhà của An Diệc Thành. Từ xa, cô đã trông thấy nhóc Minh Gia đang vui vẻ chơi đá cầu với Trình Vũ Phi. An Diệc Thành đứng trước hiên nhìn hai mẹ con họ, nụ cười rạng rỡ. Cảnh tượng này thật đẹp mắt, khiến bất cứ ai cũng phải thổn thức.

Lẽ nào chỉ vì Trình Vũ Phi là mẹ của Minh Gia mà anh sẵn sàng bao dung mọi thứ sao?

Nhóc Minh Gia trông thấy Hạ Tư Tư đầu tiên, lập tức chạy nhào ra: “Cô Hạ đến!”.

Hạ Tư Tư tươi cười xoa đầu thằng bé, rồi nhìn về phía Trình Vũ Phi.

Minh Gia cầm tay cô ta, kéo tới trước mặt mẹ mình: “Cô Hạ, đây là mẹ cháu. Mẹ ruột của cháu đấy”.

Cậu bé thực sự rất vui vẻ, như thể muốn công bố cho toàn thế giới biết mình không phải là đứa trẻ mồ côi mẹ, mẹ của cậu chính là Trình Vũ Phi.

Hạ Tư Tư nhếch môi: “Chào chị!”.

Trình Vũ Phi cảm nhận rõ thái độ thù địch của đối phương. Cô cười đáp: “Rất vui được gặp chị”.

Buổi trưa, Hạ Tư Tư ở lại ăn cơm rồi chơi với Minh Gia, hướng dẫn cậu bé cách sử dụng những món đồ chơi hiện đại mà cô ta mua tặng.

Thấy Minh Gia chơi vui vẻ với Hạ Tư Tư, Trình Vũ Phi có chút chạnh lòng.

An Diệc Thành rót một cốc nước mang đến cho cô, khẽ nói: “Minh Gia vẫn là một đứa trẻ”.

Trẻ con mà, thích đồ chơi, thích những cái mới mẻ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đối với chúng, không ai thay thế được mẹ.

Trình Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh. Anh biết cô đang nghĩ gì sao? Biết lòng cô khó chịu nên an ủi cô sao?

Hạ Tư Tư chơi vui vẻ với nhóc Minh Gia, nhưng cũng không quên tranh thủ tìm Trình Vũ Phi: “Tôi muốn nói chuyện riêng với chị, được chứ?”.

Sau đó, Trình Vũ Phi chủ động nói với An Diệc Thành mình phải về nhà một chuyến, dù sao cô cũng đã ở đây liền mấy ngày rồi.

“Chị Hạ, phiền chị cho tôi quá giang được không?” Cô mỉm cười nhìn Hạ Tư Tư.

“Không thành vấn đề!” Hạ Tư Tư làm bộ vui vẻ đáp.

Thấy Trình Vũ Phi sắp đi, nhóc Minh Gia ủ rũ giữ chặt tay cô lại.

“Mẹ chỉ về nhà giải quyết chút việc thôi, mẹ sẽ quay lại mà.”

Bấy giờ thằng bé mới buông tay.

Hạ Tư Tư trông thấy cảnh tượng này, trong lòng càng bứt rứt khó chịu.

Hai người lên xe, Hạ Tư Tư mở miệng trước tiên: “Trình Vũ Phi, tôi không thích cô một chút nào!”.

Trình Vũ Phi mỉm cười, cô đương nhiên biết điều đó.

Hạ Tư Tư tức giận một cách vô lý: “Tôi không biết trước kia vì sao cô lại quyết định sinh Minh Gia, nhưng tôi phải công nhận cô thật lợi hại, sinh con mà không một ai biết! Nhưng việc cô làm mang lại điều tốt đẹp gì cho An Diệc Thành chứ? Gia cảnh anh ấy đã khó khăn rồi, cô còn đẩy Minh Gia cho anh ấy, khác nào họa vô đơn chí? Cô có biết bác gái vì sao mà qua đời không? Là do lao động quá sức! Vừa phải đội mưa đội nắng ra ngoài nhặt phế phẩm, vừa phải chăm sóc Minh Gia, hết lo tiền học hành cho con trai lại đến tiền sữa bột cho cháu nội. An Diệc Thành nỗ lực học tập để thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu, cuối cùng thì sao? Anh ấy phải bỏ học, bao nhiêu nỗ lực trở thành công cốc! Tất cả mọi thứ đều do cô gây ra!”.

Trình Vũ Phi càng nghe càng đau đớn.

Hạ Tư Tư vẫn chưa chịu thôi: “Tôi đã vì anh ấy mà làm rất nhiều chuyện nhưng anh ấy vẫn không cần. Cuối cùng tôi mới hiểu ra, anh ấy sẽ không bao giờ đón nhận tôi. Trình Vũ Phi, tôi không biết giữa cô và An Diệc Thành trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ, anh ấy đã lựa chọn cô, mà cô còn là mẹ của Minh Gia. Tôi mong rằng, cô phải toàn tâm toàn ý mang lại hạnh phúc cho anh ấy, phải nỗ lực hơn tôi trước kia… Cô như vậy, tôi mới cảm thấy thoải mái, mới thấy mình đáng bị thua”.

Trình Vũ Phi vốn muốn phản bác, nhưng khi nghe những lời này, cô lại không nỡ mở miệng.

Hạ Tư Tư đang lái xe mà vẫn kích động: “Trình Vũ Phi, cô dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà có thể sinh con cho anh ấy? Cô đẹp hơn tôi sao? Yêu anh ấy hơn tôi sao? Dựa vào đâu mà cô được hưởng thành quả của anh ấy sau khi đã đẩy anh ấy xuống vực sâu không đáy? Cô nói đi!”.

Có lẽ Hạ Tư Tư đã quá mất bình tĩnh, viền mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.

Trình Vũ Phi im lặng suốt đoạn đường đi, mãi đến khi xe dừng trước khu chung cư, cô mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Vậy còn cô? Cô dựa vào đâu để nói với tôi những điều này?”. Sau đó, cô bình thản mở cửa xuống xe, “Cám ơn cô đã đưa tôi về”.

Hạ Tư Tư cắn chặt môi, bi ai phát hiện ra Trình Vũ Phi nói rất đúng. Cô có tư cách gì mà nói những lời kia chứ? Đối với An Diệc Thành, nhiều nhất cô chỉ là một người bạn. Đối với bé Minh Gia, cô cũng chỉ được gọi một tiếng “cô Hạ”.

Cô chẳng là gì hết!

Còn Trình Vũ Phi, cô ấy là mẹ của Minh Gia, là người từng có một mối quan hệ bí mật với An Diệc Thành.

Hạ Tư Tư cảm thấy mình thật đáng thương. Cô oán trách Trình Vũ Phi hủy hoại cuộc đời An Diệc Thành, nhưng lại không biết rằng, đó là một năng lực đáng kiêu hãnh của một người phụ nữ. Còn cô, cả đời này cũng chẳng thể làm gì ảnh hưởng tới anh.

Thấy chị gái ôm tâm trạng nặng trĩu về nhà, Trình Gia Đống không khỏi lo lắng.

“Đừng lo, chị không sao!” Trình Vũ Phi trấn an em trai.

“Anh ta đối với chị…” Trình Gia Đống do dự.

Nghĩ tới thái độ của An Diệc Thành, Trình Vũ Phi cũng không dám xác định trong lòng anh nghĩ gì. Khi cô ở bên cạnh Minh Gia, anh không hề có ý chia rẽ, ngược lại còn an ủi cô. Với cô, như vậy cũng là tốt lắm rồi.

“Anh ấy rất tốt với chị.”

“Vậy thì tốt.” Trình Gia Đống yên tâm.

Hai hôm nữa là Tết. Đây là cái Tết đầu tiên có con trai ở bên cạnh, Trình Vũ Phi rất muốn cùng thằng bé đón Tết. Thế nhưng cô lại không nỡ để Trình Gia Đống ở nhà một mình.

Sáng hôm sau, Trình Vũ Phi hẹn Tiết Giai Nhu ra ngoài gặp nhau. Ngồi trong quán cafe, tâm trạng cô thấp thỏm không yên. Giấu Tiết Giai Nhu một bí mật động trời như vậy, cô có cảm giác mình là kẻ phản bội, vì thế hôm nay, cô quyết định thành khẩn khai báo.

Tiết Giai Nhu đến nơi, liền nháy mắt mấy cái với Trình Vũ Phi. Cô nàng ngồi xuống vị trí đối diện, lập tức lên tiếng: “Nói mau, chuyện gì? Thời gian của bản cô nương rất quý giá! Duy nhất cậu mới hẹn được mình đấy!”.

Trình Vũ Phi phì cười, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

“Cậu… cậu biết An Diệc Thành có một đứa con trai rồi phải không?”

Tiết Giai Nhu gật đầu.

Trình Vũ Phi ngập ngừng một lát, rồi nhìn thẳng vào cô bạn thân, nói rành mạch từng từ: “Con trai của An Diệc Thành tên là An Minh Gia, năm nay bảy tuổi, là con trai của mình và anh ấy”.

Tiết Giai Nhu trợn tròn mắt, tay run lên làm đổ cả cốc nước.

“Cái gì? Cậu nói lại lần nữa!”

“Minh Gia, là con của mình và An Diệc Thành, bảy tuổi.”

Tiết Giai Nhu đứng bật dậy, nước bắn vào quần áo cũng mặc kệ. Cô nàng nhẩm tính thời gian… bảy tuổi… tốt nghiệp cấp ba? Lúc đó có sự kiện gì? Sau khi kết thúc kỳ thi đại học không lâu, cô tìm đủ mọi cách mà vẫn không liên lạc được với Trình Vũ Phi. Gần một năm sau, Trình Vũ Phi mới chịu xuất hiện, giải thích với cô là bị ốm nặng nên nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng…

Tiết Giai Nhu đột nhiên phẫn nộ, xách túi quay lưng bỏ đi. Trình Vũ Phi vội vàng giữ lấy tay bạn.

“Chuyện tày đình như thế mà cậu giấu mình?” Tiết Giai Nhu gắt lên.

Trình Vũ Phi nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm trạng. Sau đó, cô tóm lược qua loa cho Tiết Giai Nhu biết rõ về tình hình năm xưa.

Nghe xong, Tiết Giai Nhu gạt tay cô ra, hùng hổ ngồi phịch xuống ghế.

Bấy giờ, Trình Vũ Phi mới thong thả kể tỉ mỉ mọi việc, bao gồm cả việc cô và An Diệc Thành tái ngộ nhau ra sao.

“Vì sao hồi đó không nói với mình ngay?” Tiết Giai Nhu vẫn còn bất mãn.

Trình Vũ Phi ngập ngừng: “Chuyện đứa con… đã khiến mình rất đau lòng, mình không muốn nhắc đến…”.

Tiết Giai Nhu đương nhiên hiểu tâm trạng của Trình Vũ Phi. Cô chỉ hận một nỗi, mình không thể ở bên cạnh lúc Trình Vũ Phi đau khổ nhất.

“Bây giờ cậu vẫn chưa biết rõ thái độ của An Diệc Thành phải không?”

Trình Vũ Phi gật đầu.

Tiết Giai Nhu trầm mặc giây lát rồi nói: “Cậu bận tâm nhiều như thế làm gì chứ? Chỉ cần An Diệc Thành và nhóc Minh Gia đối xử tốt với cậu là được. Người khác nghĩ ra sao không quan trọng, cậu không sống với họ, mà sống với… người nhà”.

Trình Vũ Phi im lặng không đáp.

Tiết Giai Nhu lại nắm lấy tay cô: “Đừng nghĩ lung tung nữa, muốn biết thì đi hỏi người đó. Chỉ có An Diệc Thành mới khiến cậu yên lòng thôi”.

Trình Vũ Phi mỉm cười: “Hôm nay mình nói với cậu nhiều chuyện như thế, cậu lãi quá rồi còn gì! Đến lượt mình hỏi cậu một câu, cậu và Từ Triệu Luân phục hôn rồi phải không?”

Tiết Giai Nhu lập tức bỏ tay Trình Vũ Phi ra, một lúc lâu mới gật đầu.

Nhóc Minh Gia nằm bò lên bàn, không biết đang mải mê nghĩ cái gì. Nghe được tiếng gõ cửa, cậu bé lập tức quay đầu lại.

Thấy An Diệc Thành đi vào, Minh Gia tiu nghỉu hỏi: “Bố, có phải mẹ sẽ không về đây nữa không?”.

An Diệc Thành nhíu mày, không đành lòng nhìn con trai trong bộ dạng như vậy.

“Sẽ về.”

“Vậy vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa về?”

An Diệc Thành không trả lời, mà cầm di động đi về phía ban công. Người phụ nữ này thật đáng hận, anh không chủ động gọi điện cho cô thì cô cũng bặt vô âm tín luôn. Nhưng vừa ra đến bên ngoài, anh liền trong thấy bóng dáng quen thuộc kia đang tiến về phía nhà mình. Anh ngoảnh lại, nói với Minh Gia: “Mẹ con tới rồi”.

Minh Gia reo lên một tiếng và lập tức chạy ra ban công, vẫy vẫy tay: “Mẹ ơi! Con ở đây…”.

Trình Vũ Phi ngước lên nhìn, bỗng cảm thấy lòng ấm áp.

Tiết Giai Nhu nói rất đúng, cô không nên suy nghĩ quá nhiều, càng không cần bận tâm tới người khác nói gì. An Diệc Thành để cô ở bên con trai, như vậy đã chứng minh rõ thái độ của anh rồi.

“Mẹ! Mẹ!”

Trình Vũ Phi bước vào cửa cũng vừa lúc Minh Gia từ tầng trên chạy xuống. Cậu bé cười híp cả mắt, liên mồm gọi “mẹ”, như muốn thỏa mãn nỗi khát khao của mình.

Trình Vũ Phi cúi người, nhẹ nhàng vuốt má con trai. Minh Gia liếc nhìn túi đồ trong tay cô với vẻ tò mò.

“Đây là quà cậu gửi tặng con đấy!” Trình Vũ Phi dịu dàng nói.

Minh Gia ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu? Chính là em trai của mẹ phải không? Đồ cậu mua, con rất thích…”.

Sau đó, cậu bé chủ động đón lấy túi đồ, lần lượt bỏ từng thứ ra xem, ngoài đồ chơi, còn có thêm vài món đồ ăn vặt.

Nhìn vẻ mặt hào hứng của con trai, Trình Vũ Phi bất giác mỉm cười.

An Diệc Thành từ trên gác đi xuống đã thấy con trai mình bị những món đồ chơi kia “mua chuộc”. Sau đó, anh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Nấu cơm đi”.

Trình Vũ Phi ngẩn ra.

An Diệc Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ em ăn cơm rồi?”.

Trình Vũ Phi máy móc lắc đầu, lúc này cô mới để ý hai người giúp việc trong nhà đều không thấy đâu. Mấy ngày qua họ đều không ở đây, hay là chỉ hôm nay không đến? Hai bố con ăn uống kiểu gì?

Trình Vũ Phi vào bếp, vừa đi vừa tự khinh bỉ bản thân. Vì sao phải nghe lời anh như thế? Sau đó, cô lại thầm nhủ, mình nấu cơm chỉ vì con trai mà thôi.

Nhóc Minh Gia đợi mẹ đi rồi, mới quay sang nhìn bố: “Bố dịu dàng với mẹ hơn một chút!”.

An Diệc Thành làm bộ không nghe thấy.

“Bố hung dữ như thế, ngộ nhỡ mẹ bỏ đi thì sao?”

An Diệc Thành vẫn không đáp, chỉ liếc nhìn con trai, ngầm ra lệnh: chơi đi, đừng nói nhiều!

Nhưng Minh Gia không sợ. Cậu bé vừa nghịch đồ chơi, vừa lẩm bẩm: “Hừm, nếu mẹ bỏ đi. Người chịu thiệt không chỉ có con, mà bố cũng mất luôn vợ!”.

An Diệc Thành nhìn con trai, không nhịn được bật cười. Cái gì gọi là mất luôn vợ chứ? Thằng nhóc này thật là!

Trình Vũ Phi vừa cắm nồi cơm điện, bắt đầu quay sang chuẩn bị thức ăn. An Diệc Thành tựa lưng vào cửa bếp, quan sát cô. Mỗi động tác của cô đều thong thả, nhịp nhàng, cảm giác hệt như tính cách con người cô. Thỉnh thoảng, Trình Vũ Phi lại phải dừng tay, gạt những sợi tóc về đằng sau. An Diệc Thành chợt nhớ tới hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm cấm nữ sinh buông tóc đến trường. Thế là các bạn nữ chống đối bằng cách, vào tiết dạy của cô chủ nhiệm thì buộc tóc, hết giờ liền xõa ra, hoặc là cố tình gội đầu trước lúc đi học để lấy cớ tóc ướt. Nhưng Trình Vũ Phi thì không như thế, cô luôn buộc tóc gọn gàng khi đến trường.

Một lúc sau, cảm nhận được ánh mắt của An Diệc Thành, Trình Vũ Phi quay đầu lại: “Muốn vào giúp em không?”.

An Diệc Thành khoanh tay trước ngực: “Em cần anh giúp à?”.

Sao nghe như đang mỉa mai mình nấu cơm mà cũng cần sự trợ giúp ấy?

Trình Vũ Phi lắc đầu: “Không cần”.

Đến khi cô bắt đầu xào rau, An Diệc Thành vẫn chưa rời đi. Sự quan sát của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái, cộng thêm sức nóng trong bếp, mặt cô dường như trở nên nóng ran.

Lúc cho thịt vào chảo, dầu bắn lên tay khiến cô giật mình quẳng cả cái xẻng đi.

An Diệc Thành nhíu mày bước vội vào.

Trình Vũ Phi buông tay xuống: “Em không sao!”.

Chuyện bị bỏng lúc xào nấu cũng bình thường thôi, không có gì phải lo cả.

An Diệc Thành phớt lờ cô, đến cạnh bếp làm tiếp món đang dở dang kia, động tác vô cùng nhuần nhuyễn và nhanh chóng. Trình Vũ Phi chỉ biết ngây người đứng nhìn, khi anh tắt bếp, cô liền cầm đĩa tới, phối hợp hết sức ăn ý.

Minh Gia chạy vào cửa bếp, trông thấy bố mẹ cùng nhau nấu cơm, cậu bé thích thú cười híp mắt, sau đó lại lẳng lặng quay ra phòng khách chơi. Cậu bé hít hà mấy hơi, món ăn hôm nay thật là thơm!

“Anh học nấu ăn từ bao giờ thế?” Trình Vũ Phi tìm chuyện để nói.

“Cái này còn phải học sao?” Dứt lời, An Diệc Thành liền cảm thấy ảo não. Đáp như vậy thì cô làm sao có thể tiếp lời được? Vì thế, anh lại bổ sung: “Từ lúc có Minh Gia thì bắt đầu tập nấu cơm”.

Thực ra khi ấy, anh cũng không rõ thế nào là ngon và không ngon, mà chỉ quan tâm tới no hay chưa no mà thôi, đồ ăn không đến nỗi khó nuốt là được.

Lại nhắc đến quá khứ…

Trình Vũ Phi im lặng.

Thấy cô cúi đầu, An Diệc Thành đoán được cô đang nghĩ gì, bèn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Bưng ra ngoài đi!”.

Trình Vũ Phi hành động theo phản xạ. Đi được mấy bước, cô mới chợt nghĩ ra. Người đàn ông này thích ra lệnh cho người khác vậy sao? Chẳng lẽ ở công ty như thế quen rồi?

Đồ ăn được dọn hết lên bàn, một nhà ba người ngồi xuống vui vẻ dùng bữa. Nhóc Minh Gia hí hửng thử mỗi món một lượt.

“Bố mẹ!” Cậu bé chợt ngẩng đầu lên cười.

An Diệc Thành và Trình Vũ Phi đồng loạt nhìn con trai.

“Con biết món nào do bố làm, món nào do mẹ làm đấy! Bố mẹ tin không?” Cu cậu đắc ý.

Trình Vũ Phi nhướng mày ra điều ngạc nhiên: “Vậy con đoán thử xem”.

“Con đoán đúng có được thưởng không?” Minh Gia cười tinh quái.

Trình Vũ Phi quay sang nhìn An Diệc Thành như muốn thương lượng.

“Con muốn gì?” An Diệc Thành hỏi con trai.

Minh Gia nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu con đoán đúng, lát nữa con sẽ hỏi bố mẹ mỗi người một câu, bố mẹ phải trả lời thật. Ai nói dối là con cún!”.

An Diệc Thành lắc đầu, nhưng Trình Vũ Phi đã đồng ý, cô thích bầu không khí lúc này.

Minh Gia lại nhìn các món ăn trên bàn một lượt: “Món này mẹ làm, món này cũng mẹ làm. Món này, món này là bố làm…”

Trời ạ! Không sai một món nào. Trình Vũ Phi thật sự kinh ngạc.

“Con đoán đúng rồi phải không?”, Minh Gia đắc ý nói, sau đó cậu bé nheo mắt lại, “Bố mẹ phải nhận thua đấy nhé!”.

An Diệc Thành không lên tiếng, Trình Vũ Phi lại bật cười: “Con muốn hỏi mẹ cái gì nào?”.

Minh Gia trịnh trọng nhìn cô: “Mẹ, mẹ có yêu con không?”.

Trình Vũ Phi gật đầu không hề do dự.

Thằng bé lại cười: “Thế mẹ có yêu bố không?”.

Lần này, Trình Vũ Phi lúng túng không trả lời ngay. Cô muốn nhìn An Diệc Thành, xem anh có biểu hiện gì nhưng lại không dám. Lát sau, cô mới khẽ nói: “Có”.

Nhóc Minh Gia hài lòng quay sang nhìn bố với vẻ chờ mong: “Bố có yêu mẹ không?”.

Bàn tay Trình Vũ Phi chợt run lên. Dường như cô cũng rất trông đợi câu trả lời. Cô muốn biết, thật sự muốn biết.

An Diệc Thành nhìn cô.

Yêu không? Khi biết người con gái ấy lặng lẽ theo sau mình rất lâu, biết cô lén lút thu thập toàn bộ bài văn của mình? Những lúc rảnh rỗi, anh thường hay vô thức nhìn về phía cô, anh biết rõ cô để ý tới mình nhiều thế nào, thậm chí còn sẵn sàng tạo cơ hội cho cô.

Như vậy có phải yêu không? Nếu không phải, thì thế nào mới được gọi là yêu đây?

An Diệc Thành gật đầu: “Có”.

Nghe được câu trả lời của anh, Trình Vũ Phi như nhẹ cả lòng, khóe mắt cô hoen đỏ.

Minh Gia vỗ tay hoan hô. “Con cũng yêu bố mẹ! Gia đình chúng ta rất yêu thương nhau! Từ giờ trở đi sẽ không rời xa nhau nữa, đúng không?”.

Giọt nước mặt trên mặt Trình Vũ Phi rơi xuống. An Diệc Thành ôm cô vào lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc và hồi hộp như lúc này, dường như cô đã có trọn vẹn những gì mình muốn.

Buổi tối, Minh Gia khăng khăng đòi mẹ hát ru mình ngủ. Trình Vũ Phi hát không hay, chỉ có thể à ơi vài câu. Nhưng như vậy cũng đủ khiến cu cậu thỏa mãn.

Một lúc lâu sau, Minh Gia mới chịu ngủ. Trình Vũ Phi cứ nhìn thằng bé mãi, cơ hồ nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Ngoảnh đầu lại, trông thấy An Diệc Thành đang đứng ngoài cửa, cô có cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Ngay đến chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình vẫn hệt như hồi mười bảy, mười tám tuổi.

Cô đắp chăn cẩn thận cho Minh Gia rồi mới xuống giường, đi về phía An Diệc Thành. Từ sau bữa tối, cô vẫn chưa hết gượng gạo mỗi khi nhìn anh.

An Diệc Thành cũng vậy, chỉ là không biểu hiện rõ ràng như cô. Anh hiểu, cả mình và Trình Vũ Phi đều phải cố gắng cải thiện mối quan hệ với nhau, nhưng nhất thời chưa tìm ra giải pháp.

Hai người họ đã có chung một đứa con, vậy mà giữa họ vẫn thiếu hụt rất nhiều thứ, chẳng hạn như tình yêu.

Trình Vũ Phi theo sau An Diệc Thành, một mực giữ im lặng. Hai người đi lên sân thượng, tòa nhà ba tầng nên không nhìn được xa lắm, chỉ có gió lạnh từng cơn ập đến. Bầu trời đen đặc lác đác vài ngôi sao cô đơn.

“Anh tưởng em muốn nói chuyện với anh?” An Diệc Thành vịn tay vào lan can, rất lâu mới mở miệng.

Trình Vũ Phi đứng bên cạnh, cũng ngước lên nhìn không trung. Lúc này, lòng cô bình yên đến lạ lùng.

“Vừa nãy thì có!”

“Muốn nói gì?” Anh thật sự muốn tán gẫu với cô thật nhiều, bất cứ chuyện gì, dù thú vị hay tẻ nhạt.

Trình Vũ Phi do dự hồi lâu. Nếu hai người muốn trải lòng với nhau thì không có điều gì là không thể nói cả. Kiêng dè, lo lắng chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi.

“Muốn biết… suy nghĩ của anh.”

“Hả?”

“Ban đầu, anh giấu em chuyện của Minh Gia, không cho em gặp con. Còn hiện tại, anh lại đồng ý. Em không đoán được anh nghĩ gì, có phải vì anh thấy Minh Gia cần một người mẹ, hay là…”, cô mím môi, “Hay là vì em”.

An Diệc Thành xoay người lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Em về nhà chỉ để suy nghĩ chuyện này?”.

“Không, không chỉ có chuyện này, còn rất nhiều việc khác khiến em băn khoăn.”

An Diệc Thành nheo mắt lại: “Nếu là hướng xấu nhất thì sao? Em định thế nào?”.

Xấu nhất? Nghĩa là anh chỉ thương nhóc Minh Gia không có mẹ nên mới để hai mẹ cô nhận nhau? Chỉ như vậy thôi ư?

“Nếu vậy, em sẽ dành thời gian ở bên con thật nhiều, sẽ cố gắng làm cho thằng bé thấy vui vẻ.”

An Diệc Thành hít sâu một hơi: “Ý em là, quyền quyết định hoàn toàn thuộc về anh? Nếu anh đón nhận em, chúng có thể đoàn viên một nhà, còn nếu anh không đồng ý, em sẽ toàn tâm toàn ý sắm vai một người mẹ tốt?”.

Trình Vũ Phi mấp máy môi, nhưng chẳng thể thốt lên lời.

An Diệc Thành nắm lấy đôi vai cô: “Nếu thật sự mọi chuyện xảy ra theo hướng xấu nhất, vì sao em không nỗ lực thay đổi, giống như thời cấp ba em đã cố chấp kiên trì đến cùng? Vì sao em không làm thế?”.

Cô sửng sốt nhìn anh, một lúc lâu mới định thần lại. Anh biết ư? Những việc cô đã làm thời cấp ba?

“Kinh ngạc thế làm gì?” Giọng anh có phần ảo não. “Em thật sự cho rằng anh là kẻ đần sao? Bị người khác theo dõi nhiều lần mà không phát hiện? Em nghĩ có mấy thằng đàn ông không biết những việc mình đã làm? Em tưởng chỉ dựa vào một mình em mà có Minh Gia sao? Anh nghĩ, lúc đó anh đã biểu hiện rõ ràng thái độ của mình rồi…”

Từ lúc đó… anh đã tỏ rõ thái độ rồi ư?

Trình Vũ Phi xúc động, nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi.

An Diệc Thành buông cô ra. Lần này, cô không bình thản như vừa rồi nữa, mà ôm chầm lấy anh.

“Em phải làm gì bấy giờ? Vì những hành động ngu ngốc của em mà cuộc đời anh chịu nhiều khổ cực như vậy. Cứ nghĩ đến chuyện này, em lại không thể thuyết phục bản thân đi tranh giành con. Nếu anh không cần em, em sẽ âm thầm đến nhìn con, và… anh.”

Cô quá áy náy, thậm chí hổ thẹn về quá khứ. Những thứ này, cô đều không thể so bì cùng anh.

An Diệc Thành nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lưng cô: “Trình Vũ Phi, anh tha thứ cho em, cho dù trước đây em đã làm sai những gì đi nữa! Vì vậy, anh cũng mong em sẽ tha thứ cho anh, về tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ”.

Tha thứ ư? Xưa nay cô vốn không trách móc gì anh, chưa từng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.