Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 2: Chương 2




Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quý tỉnh dậy cảm thấy có chút yên tĩnh, cô mất vài giây mới định thần ra: Mặc Viễn Ninh đã không còn nằm bên cạnh cô nữa.

Vì đề phòng Mặc Viễn Ninh phản công, cô đặc biệt chọn cách đột nhiên chống lại anh trong cuộc họp hội đồng quản trị.

Cho nên sáng sớm hôm qua, hai người vẫn như không có chuyện gì, cùng tỉnh dậy trên một chiếc giường, cùng nhau ngồi vào bàn ăn cơm, đi cùng một chiếc xe đến công ty.

Trước khi lật bài ngửa, họ chọn cách đồng sàng dị mộng và hư tình giả ý với nhau.

Chỉ có điều mới qua một ngày, trên chiếc giường này dường như vẫn còn mang theo mùi hương của người đàn ông ấy, dưới ánh nắng sớm mai lại càng trở nên rõ ràng.

Tô Quý xuống giường, rót cho mình một cốc nước rồi đi đến trước cửa sổ, cô nhìn thấy những tia nắng vàng tươi chiếu vào trong sân, tất cả như muốn lấp đầy một tầng ảo mộng rực rỡ.

Cô nhìn mấy phút, cuối cùng vẫn cười cười, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, cô mỉm cười nói với quản gia: “Đổi hết toàn bộ đồ đạc trong phòng tôi đi.”

Quản gia họ Tôn, là người đã phục vụ cho nhà họ Tô rất nhiều năm rồi, nghe vậy sững sờ trong chốc lát: “Thưa cô, trong phòng cô có không ít đồ gia truyền.”

Đồ gia truyền không chỉ có đồ cổ mà còn những đồ thủ công mỹ nghệ truyền từ đời này sang đời khác, dù không thể tính là đồ cổ nhưng chúng đều là những vật có ý nghĩa đặc biệt với nhà họ Tô.

Tô Quý chỉ tiếp tục mỉm cười lắc đầu: “Đổi toàn bộ đi.” Cô ngừng một lát, rồi lại bổ sung thêm, “Còn cả quần áo trong phòng thay đồ nữa, vứt toàn bộ đi.”

Ánh mắt cô vô cùng lãnh đạm, giống như thể đó không phải là những thứ cô đã dùng từ bé đến giờ mà chỉ là một đống rác rưởi.

Quản gia Tôn im lặng một lát, không hề hỏi gì thêm: “Tôi biết rồi.”

Quản gia Tôn làm việc gì cũng không có sở hở, hơn nữa hiệu suất còn rất nhanh, sau bữa sáng, Tô Quý đã mặc một bộ quần áo là mẫu mới nhất mùa này vừa được đưa tới, ngồi lên xe đến công ty.

Phương Hoành ngày hôm qua cùng cô làm mất mặt Mặc Viễn Ninh trong cuộc họp hội đồng quản trị liền nhận được chỉ thị trở thành Tổng giám đốc mới của Tập đoàn Tô Khang.

Phương Hoành cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, hắn là học trưởng của Tô Quý, được Tô Vỹ Học nâng đỡ, chưa đến 30 tuổi đã được làm Phó tổng giám độc tập đoàn.

Nếu như không phải Mặc Viễn Ninh mượn thân phận con rể nhà họ Tô trèo lên, e rằng vị trí Tổng giám độc này năm đó đã đến lượt hắn ngồi.

Hôm nay, Chủ tịch mới nhậm chức lần đầu đến Hội nghị thường kì của công ty, Tô Quý chưa bao giờ công khai lộ diện, nhưng bây giờ cô đã trở thành chủ tịch tập đoàn.

Khi cô đến tầng 1 tòa cao ốc, nhận được tin, Phương Hoành đưa người ra nghênh đón, mặt mỉm cười: “Tô tổng, chào mừng cô đã đến.”

Tô Quý nở nụ cười với hắn, nguyên nhân cô có rất nhiều người để chọn nhưng lại chọn trúng Phương Hoành là vì hắn rất biết xem xét thời thế, dù cho phải đối mặt với học muội không có bất cứ kinh nghiệm gì về quản lý công ty cũng có thể khiêm tốn tự mình ra nghênh đón.

Theo sau Phương Hoành là đội ngũ quản lý cấp cao, Tô Quý được mời đến bàn hội nghị ở vị trí quan trọng nhất.

Cô mỉm cười ngồi xuống, nói với đối phương: “Các vị bắt đầu đi, tôi nghe là được rồi.”

Dù bên ngoài Phương Hoành ngụy trang rất công phu, nhưng Tô Quý vẫn thấy trong sâu thẳm đôi mắt hắn có một tia khinh thường.

Hắn không thể bội phục mình được, Tô Quý trong lòng hiểu điều đó, nhưng về chuyện trong công ty, cô thật sự không biết gì cả.

Lúc học đại học cô chuyên khoa sử, sau khi tốt nghiệp chưa từng làm một “công việc chính thức” nào, chỉ về nhà tiếp tục sống như đại tiểu thư an nhàn sung sướng, trở thành một cô vợ ngọt ngào sau khi kết hôn.

Vì vậy trước kia nếu không có Mặc Viễn Ninh ngồi vào vị trí Tổng giám đốc thì sẽ chẳng ai thèm để ý đến cô.

Nhưng cô lại bất chấp tất cả đá Mặc Viễn Ninh ra, thay người ngoài chủ trì đại cục.

Nếu không phải vị trí của cô cao hơn Phương Hoành, hơn nữa còn hứa cuối năm nhất định tặng cổ phẩn cho hắn, hắn cũng sẽ không dốc sức lật đổ Mặc Viễn Ninh như vậy.

Phương Hoành đi đến máy chiếu, gật đầu với thư ký, hội nghị nhanh chóng được bắt đầu.

Thật lòng mà nói, Mặc Viễn Ninh cũng không phải loại người thích kết bè kết cánh, anh là người có thể dồn hết tâm trí để tự nâng cao thế lực.

Trái lại, về thái độ làm việc, anh luôn được tán dương là công chính liêm minh, toàn bộ Tô Khang dưới bàn tay anh đều hoạt động có quy củ, tương đối hài lòng.

Thậm chí cho dù anh bị công khai sa thải, toàn bộ tập đoàn cũng không bị đả kích quá lớn, ngày hôm sau, ảnh hưởng của dư luận khiến cổ phiếu bị chấn động nhưng hôm nay đã có xu hướng bình ổn trở lại.

Từng slide chạy trên màn hình ẩn hiện nhấp nhô, sau khi Mặc Viễn Ninh đi, hội nghị thường kỳ ở Tô Khang gần đây hiệu suất rất cao, cùng lắm chỉ 1 giờ đồng hồ là xong.

Tô Quý như bà chủ lớn không nhúng tay vào sự vụ, toàn bộ quá trình chỉ mỉm cười, dáng vẻ như đã hiểu, lúc hội nghị chấm dứt, cô đứng dậy khom người cười với tất cả những người đang ngồi trong hội nghị: “Mọi người vất vả rồi.”

Không ngờ cô lại được tán thưởng “Việc phải làm mà”,”Tô tổng khách khí quá”.

Phương Hoành cung kính đưa cô ra ngoài, còn đích thân đưa cô đến tận tầng trệt, xem như giữ mặt mũi cho cô.

Tô Quý đương nhiên không muốn ở lại đây, càng không thích xử lý công việc trong tòa nhà này, chỉ là cô bị Phương Hoành đưa đi khắp bốn phía mà thôi.

Đợi đến khi đi hết, tầng một là bộ phận hậu cần, tầng cao nhất là văn phòng Tổng giám đốc, Phương Hoành mới cười nói: “Tôi chuyển lên đây quá vội, còn nhiều đồ lặt vặt của Mặc tổng, có thể hơi bừa bộn.”

Mặc Viễn Ninh bị đuổi quá nhanh chóng, vì đề phòng anh mang đi những văn bản tài liệu tiết lộ cơ mật công ty, lúc ấy chỉ cho anh 10 phút đồng hồ để thu dọn đồ dùng cá nhân của mình, còn phải kiểm tra dưới phòng bảo an.

Vậy mà Mặc Viễn Ninh vô cùng bình thản, 10 phút anh cũng không cần, vào văn phòng vẻn vẹn chỉ cầm theo áo khoác, ví tiền và giấy tờ tùy thân, mọi thứ đều còn nguyên, toàn bộ đều để lại.

Ngày hôm qua anh vừa đi, Phương Hoành cũng chuyển từ văn phòng Phó giám đốc lên, bởi vậy trong văn phòng giờ chồng chất những hộp để văn bản tài liệu, hiển nhiên chưa được sắp xếp lại cẩn thận.

Lúc Mặc Viễn Ninh còn ở đây, Tô Quý chưa bao giờ hỏi đến chuyện của công ty, phòng làm việc của anh càng chưa từng bước chân đến. Bây giờ anh đi rồi, Tô Quý đối với nơi sắp trở thành văn phòng của Phương Hoành này cũng không có chút hứng thú, vì vậy cười nói qua loa rồi định xuống tầng.

Nhưng cô vừa mới bước chân đi, liền thấy một cô gái trẻ từ văn phòng đó đi ra, ôm theo một hộp giấy nhỏ.

Cô ta mặc một bộ đồ đen, tóc dài buộc cao, nhìn giống như một nhân viên chuyên nghiệp, lúc nhìn thấy Tô Quý, cô ta rõ ràng còn sửng sốt một chút, nhìn thế nào cũng không giống nhân viên trong công ty, lập tức cười, khom người gọi cô là “Tô tổng”, rồi nhanh chóng nhướn khóe môi hết cỡ.

Tô Quý không quan tâm đến nghiệp vụ công ty cũng không có nghĩa là cô không biết nhân viên trong công ty, tìm trong đầu một lát, cô liền chắc chắn thân phận của cô gái này, cô ta tên là Giản Nghiên, Mặc Viễn Ninh thường gọi là Jane, là trợ lý Tổng giám đốc.

Hôm qua lúc Mặc Viễn Ninh rời khỏi, trong sự yên tĩnh đến khó chịu, chỉ có một người duy nhất cất giọng nghẹn ngào gọi: “Mặc tổng!”

Bây giờ Giản Nghiên đang nhìn thẳng vào mắt cô, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cô Tô, hãm hại chồng mình cảm giác có phải rất sung sướng hay không?”

Cô ta không gọi một tiếng “Tô tổng” như trước, rõ ràng là coi thường cô, Phương Hoành biến sắc, quát lớn: “Trợ lý Giản, chú ý lời nói của cô!”

Giản Nghiên lập tức tươi cười châm chọc: “Đừng gọi tôi là Trợ lý Giản nữa, tôi đã xin từ chức rồi, đơn xin từ chức đã đặt trên bàn anh, Phương tổng.”

Lúc cô nói hai chữ “Phương tổng”, cố tình nhấn mạnh giọng nói, mười phần cợt nhả.

Tô Quý hơi cong khóe môi, cảm thấy giây phút này, biểu hiện của cô rất giống người xấu, liền cười cười, ôn nhu nói: “Cô Giản, cô bênh vực cho chồng trước của tôi như vậy, có phải giữa hai người có quan hệ gì đó sâu sắc phải không?”

Thần sắc Giản Nghiên quả nhiên cứng ngắc, dáng người cô ta cao gầy, đi thêm giày cao gót, tổng thể cao hơn nửa cái đầu so với Tô Quý.

Giằng co một lát sau, cô ta dùng khóe mắt liếc nhìn Tô Quý, lạnh lùng nói: “Cô Tô, tôi cảm thấy bi ai thay cho Mặc tổng, sai lầm lớn nhất của anh ấy những năm gần đây, chắc chắn là cưới cô.”

Nói xong cô ta cũng không hề dừng lại, ôm thùng giấy đi thẳng đến thang máy, giọng nói vẫn truyền trong không trung: “Đơn xin từ chức của tôi xin hãy mau chóng phê chuẩn, tiền vi phạm hợp đồng coi như tôi thưởng cho các người.”

Đột nhiên từ chức, cô ta thật sự sẽ phải bồi thường một số khoản vi phạm hợp đồng cho Tô Khang, so với lương của cô ta, đoán chừng số tiền đó không nhỏ, nhưng cô ta cũng giống Mặc Viễn Ninh, ra đi vô cùng bình thản, chỉ để lại một bóng lưng cho bọn họ nhìn theo.

Chẳng hiểu tại sao nhưng đối với những thân tín của Mặc Viễn Ninh ngày xưa, Phương Hoành có chút kiêng nể, đợi cửa thang máy đóng lại mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Tổ tổng, trợ lý Giản từ trước đến nay đã đanh đá như thế, để cô chê cười rồi.”

Tô Quý mỉm cười, mang theo đầy đủ phong thái của đại tiểu thư: “Không sao, tôi không để ý đâu.”

Cô ta nói cũng đúng, thành thật mà nói, Mặc Viễn Ninh là do cô và Phương Hoành hợp tác hãm hại.

Vấn đề thuế vụ, nguồn tài chính bất minh, hư thực chuyện cấu kết với chợ đen rửa tiền, đều là những chuyện giả dối.

Nhưng không còn cách nào khác, Mặc Viễn Ninh thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cô dùng mọi cách điều tra cũng chỉ điều tra ra anh quả thực là Tổng giám đốc mẫu mực sáng ngời, còn giống như một người máy dường như không phạm phải bất cứ sai lầm nào.

Một người như vậy, cho dù anh không phải là chồng cô, trong công ty cũng đủ để người khác phục tùng, muốn kéo anh xuống đài, đó mới là chuyện khó.

Cô không đủ kiên nhẫn để dông dài hư tình giả ý với anh, chỉ có thể làm giả một loạt sổ sách, vu oan cho anh, rồi mới miễn cưỡng trước mặt hội đồng quản trị đưa ra làm lý do chính đáng.

Nhưng thế thì đã sao? Quyền lực là phải đấu tranh, không thể phân rõ đúng sai. Dù Mặc Viễn Ninh có làm được gì, đồ của nhà họ Tô cũng chỉ có thể là của nhà họ Tô, nhà họ Tô muốn anh xéo đi, anh cũng chỉ có thể nghe lời mà cuốn gói thật xa.

Sau ngày đầu tiên Mặc Viễn Ninh rời khỏi, công việc thị sát thuộc về cô, nhưng công ty vẫn bị anh chi phối, dừng chân vài phút bên ngoài phòng làm việc của anh lúc trước còn bị trợ lý cũ của anh châm chọc một trận.

Tô Quý cảm thấy, một ngày như vậy cũng coi như vui vẻ nhẹ nhàng lắm rồi.

Bởi vì thật sự không có gì làm, chưa tới trưa cô đã về, ăn cơm trưa ở nhà.

Đồ ăn được đưa lên vẫn dựa theo thói quen chuẩn bị mấy năm qua, không ngoại lệ đều là đồ ăn tốt cho dạ dày.

Tất cả đều do Tô Quý đặc biệt giao cho, vì dạ dày của Mặc Viễn Ninh không tốt.

Đó là chuyện sau khi kết hôn một năm Tô Quý mới phát hiện ra.

Người đó vốn cuồng công việc, hơn nữa lại có thói quen uống café đen, bị bệnh dạ dày cũng không có gì kì lạ.

Nhưng anh giống như đại đa số những người đi làm, chỉ bị một viêm dạ dày mãn tính nhẹ, bệnh trạng cũng không rõ ràng, Tô Quý có lần thấy anh uống thuốc dạ dày trước khi ăn cơm mới biết dạ dày anh có vấn đề.

Hơn nữa mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều tự xuống bếp nấu cho Mặc Viễn Ninh một nồi súp bồi bổ dạ dày.

Lần đầu tiên tận tay đưa bát súp cô đặc biệt nấu đến trước mặt Mặc Viễn Ninh với lí do ăn khuya, anh hơi khựng lại, đón lấy rồi ngẩng đầu cười cười với cô: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn em.”

Tô Quý vòng ra sau bàn anh, ngồi cạnh ôm lấy eo anh, tay cô trùng hợp đặt nhẹ lên dạ dày anh. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, nhỏ giọng nói với anh: “Cơ thể này là của em, anh phải cực kỳ quý trọng, hiểu không?”

Tính cách của cô không hề như vậy, ngược lại còn rất dịu dàng, nhưng chỉ cần là lúc ở bên Mặc Viễn Ninh, cô sẽ vô ý thức tỏ ra ngang ngược, kiêu ngạo, vì cô hoàn toàn chắc chắn rằng anh sẽ bao dung tất cả những lúc cố tình gây sự của cô.

Quả nhiên Mặc Viễn Ninh cười để mặc cô nói xong những lời mang tính sỡ hữu mãnh liệt như vậy, anh kéo cô ngồi lên chân anh, ôm lấy cô rồi sau đó hôn lên đôi môi mềm mại.

Mà về sau, bát súp kia lại biến thành nơi tốt nhất để chứa độc dược mãn tính.

Trong suốt một năm, mỗi ngày cô đều cho vào trong súp một chút muối kẽm, còn có hai lần, cô cô ý thả độc dược cấp tính vào, sau đó nhìn anh trong đêm khuya nôn đến thống khổ, phát sốt.

Cô từng muốn kiên trì thêm vài năm nữa, nhìn anh trúng độc càng mạnh, thậm chí chết vì bệnh tật, nhưng cuối cùng cô vẫn không có có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Cô ngồi trước bàn ăn không nhúc nhích một lúc lâu, Quản gia Tôn ở bên cạnh nhận ra, nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô, có cần nói phòng bếp đổi món không?”

Khẩu vị của cô thiên về một chút chua, cay, mặn, mấy năm nay vì chiều theo Mặc Viễn Ninh, mới cố gắng hết sức sửa lại thói quen. Quản gia Tôn đã nhìn thấy cô lớn lên, sao lại không nhớ rõ được?

Nhưng cô lại lắc đầu: “Không cần đổi, sau này cứ nấu như vậy là được rồi.” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn ông cười, trên mặt vẫn còn mơ hồ giống thiếu nữ hồn nhiên, “Coi như bảo vệ sức khỏe, bắt đầu từ khi còn trẻ càng tốt.”

Đúng vậy, cô còn trẻ, cho dù trải qua một lần thất bại trong hôn nhân, cô bây giờ, vẫn là một cô gái chưa đến 25 tuổi, còn rất nhiều năm tháng có thể tiêu xài.

Cho dù cô chỉ có một thân một mình thì cũng vậy thôi.

Buổi tối sau ngày Mặc Viễn Ninh rời đi, Tô Quý mơ một giấc mơ.

Cô mơ tới lúc trước, đáng tiếc không phải khoảng thời gian hạnh phúc trong trí nhớ, mà là lần đầu tiên cô hạ độc anh.

Không biết là cố ý hay vô tâm, ngày đầu tiên lặng lẽ hạ độc anh, cô ra tay khá nặng, chẳng những vượt xa tiêu chuẩn an toàn, còn đủ để khiến anh trúng độc cấp tính.

Đêm đó, anh đang nằm ngủ liền phát bệnh, nằm cạnh cô hô hấp nặng nhọc, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt.

Cô tỏ ra lo lắng hỏi anh không thoải mái ở đâu, anh còn cầm tay cô, an ủi cô nói khả năng ăn no quá, không sao đâu.

Nhưng đêm đó anh vật vã cả đêm, đau bụng liên tục, xuống giường vào toilet nôn mấy lần, một lúc sau phát sốt, trán đẫm mồ hôi lạnh.

Cô sợ hãi gọi điện cho bác sĩ tới kiểm tra, pha sữa nóng cho anh, chăm sóc anh đến khi anh dần thở đều trở lại.

Toàn thân anh vô lực, bị cô nằm ôm chặt trên giường, cả cơ thể đều dựa vào vai cô, lông mày tuy đang cau lại, nhưng vẫn ôm cô dỗ dành cô vui vẻ: “Tiểu Nguyệt, bộ dạng chật vật này của anh, ngày mai em nhất định phải quên hết đi nhé.”

Cô còn cảm thấy có chút căng thẳng, lại không nhịn được nói: “Sao có thể nói quên là quên được!”

Vì thế anh cười rộ lên, giơ tay, dùng đầu ngón tay có chút lạnh buốt vuốt lên cằm và cánh môi cô: “Không quên cũng được, nhưng anh không muốn thấy bộ dạng mày ủ mặt ê này của em, cười một cái anh xem nào?”

Trong lòng cô đau xót, càng cười không nổi: “Đừng làm loạn nữa.”

Giọng nói của cô không vui, anh cuối cùng cũng không cố gắng trêu cô nữa, nhẹ ho khan vài tiếng nhắm mắt lại.

Nhưng có lẽ vì kiệt sức, anh nhanh chóng ngủ bất tỉnh, chỉ là trước khi triệt để mất đi ý thức, anh vẫn nắm lấy tay cô.

Cô dựa vào ánh đèn mờ nhạt đầu giường, nhìn anh hồi lâu.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh cho tới bây giờ cô vẫn có cảm giác không chân thực, trong lúc suy yếu như vậy, ngược lại càng có thêm một chút mong manh.

Cô nhìn ra ngoài một lúc, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng khẽ mím của anh.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy chi bằng bây giờ giết chết anh, sau đó tự tử, có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, suy nghĩ đó lập tức biến mất, cô nghĩ: có lẽ cô không yêu Mặc Viễn Ninh, nếu không sao có thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ lại thờ ơ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.