Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 35: Chương 35




Edit: Vân Du​

Mặc Viễn Ninh đau dạ dày lại thêm phát sốt, tối hôm qua còn tiêu hao năng lượng cực lớn, nên cho dù khách sạn đưa bữa sáng đến tận phòng, anh vẫn yên lặng nằm trên giường.

Tô Quý chỉ có thể nén giận đem bữa sáng đến đầu giường, sau đó lay anh: “Viễn Ninh, không phải đói bụng sao? Dậy ăn chút đi.”

Mặc Viễn Ninh mở hé mắt, nhìn bát cháo trứng gà, lạnh lùng nói: “Không thích.”

Trước kia ngồi ăn cơm cùng anh bao lâu, cô thật sự không biết anh có tật xấu kiêng ăn như vậy.

Tô Quý lẩm bẩm, nhịn kích động, tiếp tục mỉm cười nói: “Dạ dày anh không tốt, uống sữa đậu nành sẽ trướng bụng, em nhớ anh rất thích ăn sáng kiểu Trung Quốc.”

Mặc Viễn Ninh ngược lại thừa nhận: “Kiểu Trung Quốc cũng được, nhưng giờ anh muốn ăn mỳ, mỳ gà càng tốt.”

Nếu như trong tay Tô Quý có một bát mỳ gà, cô sẽ không ngại hất lên mặt anh, nhưng nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt, còn nghiêng đầu ho nhẹ, Tô Quý đành phải nhịn xuống.

Đỡ anh nửa ngồi lên, Tô Quý giống như chăm sóc nhưng thật ra đang thô bạo nhét cái gối vào sau lưng anh, cười tủm tỉm nói: “Em biết anh muốn ăn mỳ, nhưng bây giờ lại chỉ có cháo, nếu không anh đợi thêm nửa giờ nữa, em bảo họ quay về nấu mỳ cho anh nhé?”

Bộ dạng cầm thìa kích động của cô như thể chỉ cần Mặc Viễn Ninh không nghe lời, cô sẽ lập tức nhét vào miệng anh.

Kẻ thức thời mới là hào kiệt, Mặc Viễn Ninh chỉ có thể cố nhíu lông mày: “Được rồi...”

Lời còn chưa dứt, một thìa cháo đã được đưa đến miệng của anh, xem ra... vĩnh viễn không thể đánh giá cao kiên nhẫn của Tô đại tiểu thư.

Nhưng Tô Quý hiển nhiên cũng đang đói bụng, sau khi đút cho Mặc Viễn Ninh một thìa, cô nhanh chóng tự đút cho mình. Vì vậy một bát cháo mỗi người một thìa, rất nhanh chỉ còn lại đáy bát.

Đồ ăn sáng khác đưa tới cùng lúc cũng bị họ chia nhau ăn sạch.

Khẩu vị của Mặc Viễn Ninh không được tốt, cuối cùng không ăn được nhiều, cười nhìn Tô Quý đang dùng tay bốc một miếng sủi cảo tôm cho vào miệng: “Tô đại tiểu thư, hình tượng của cô đâu rồi?”

Tô Quý khẽ hừ một tiếng, còn thè lưỡi liếm ngón tay: “Hình tượng là để cho người ngoài nhìn thôi.”

Có nghĩa là, Mặc Viễn Ninh không phải người ngoài, không cần quan tâm.

Mặc Viễn Ninh cũng không biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay không, nhìn giường cười: “Xin em, đừng rung chân.”

Tô Quý ngược lại nghẹn họng, ngón tay cũng không hứng thú liếm nữa, nghiêng đầu nhìn anh tuy vẫn đang cười nhưng lông mày nhíu lại, cô biết dạ dày anh vẫn đau.

Cô sực nhớ tới một chuyện: “Chiều nay chúng ta phải về rồi, anh có chịu nổi không?”

Mặc Viễn Ninh đã hạ sốt, dạ dày không thoải mái lắm, cảm thấy nhắm mắt lại đỡ hơn một chút, cười nói: “Tô tổng có thể phê chuẩn cho tôi một ngày nghỉ không...Hôm nay ngồi xe đường dài, sau khi về khả năng sẽ không chịu nổi.”

Tô Quý suy nghĩ, liền cúi người khẽ hôn lên gương mặt còn tái nhợt của anh, ra ngoài tìm Tô Hòa và Cố Thanh Lam.

Tô Hòa và Cố Thanh Lam đã ăn sáng xong từ lâu, đang ngồi trong đình viện uống trà.

Tối hôm qua cô vào phòng mình rồi không ra nữa, phòng cô lại thông sang phòng Mặc Viễn Ninh, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Giờ thấy anh trai và đối tượng thầm mến lúc trước, Tô Quý đương nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô chỉ có thể đi qua hắng giọng, giấu đi sự xấu hổ: “Anh trai, anh Thanh Lam... Tối qua hai người ngủ có ngon không?”

Thần sắc Tô Hòa vẫn lạnh lùng, dường như biết rõ em gái và chồng cũ làm gì rồi, anh ta coi như không, nói: “Rất ngon, ngoại trừ bữa tối đồ ăn quá nhiều, ăn không hết.”

Đồ ăn làm cho bốn người, chỉ có hai người họ ăn, đương nhiên sẽ không hết... Tô Quý lại hắng giọng, tiếp tục chuyển hướng cuộc nói chuyện: “Là như thế này, tối qua trợ lý Mặc bị đau dạ dày và phát sốt, sáng nay vẫn chưa khỏe lại, cho nên hôm nay anh ấy sẽ không về được, anh và anh Thanh Lam nếu muốn về, em sẽ để lái xe đưa hai người về trước.”

Cô không nói mình sẽ ở lại, nhưng sắp xếp như vậy, cô đã định ở lại cùng Mặc Viễn Ninh.

Tô Hòa lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, cau mày mất bình tĩnh: “Tại sao hắn lại sinh bệnh hả?”

Tô Quý chống đối nghi vấn của anh trai, kiên trì nói: “Khả năng em cũng có chút trách nhiệm.”

Như không muốn nhìn hai người họ nữa, Tô Hòa nói: “Chúng ta lập tức đi ngay, không để đến chiều nữa.”

Tô Quý trong lòng u ám nhẹ nhàng thở ra, đáng lẽ nghỉ phép để giúp Tô Hòa đỡ buồn, giờ lại thành thế này, cô cũng rất băn khoăn, nhưng lại không thể bỏ rơi Mặc Viễn Ninh ở đây được.

Tô Hòa tức giận, ngoài miệng không nói gì nữa nhưng lập tức cho người đi thu dọn hành lý.

Cố Thanh Lam từ đầu đến cuối ngồi một bên không nói gì, chỉ tranh thủ cười với Tô Quý, nói: “Thay anh hỏi thăm sức khỏe anh Mặc, bảo anh ta nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Tô Quý chỉ có thể hơi xấu hổ cười đồng ý.

Đợi đến khi cô trở về phòng, Mặc Viễn Ninh đã ngủ từ trước, anh hiện giờ rất thoải mái, như thể dù trời sập xuống cũng không tỉnh.

Tô Quý nhìn anh ngủ, cố gắng lắm mới nén kích động không bóp mũi cho anh dậy.

Mặc dù nói cần ở lại thêm một ngày, nhưng tình hình Mặc Viễn Ninh thật sự không tốt, Tô Hòa và Cố Thanh Lam đi rồi, Tô Quý dứt khoát đổi một căn biệt thự khác tốt hơn.

Biệt thự đó chỉ có hai tầng, bên trên là phòng ngủ, suối nước nóng đều ở bên trong.

Khách sạn có bác sĩ trực ban và phương tiện cứu chữa, sau khi đổi phòng, cô liền mời bác sĩ tới, kiểm tra xong mới xác định Mặc Viễn Ninh chỉ bị viêm dạ dày và bị sốt.

Anh hạ sốt rất nhanh, bác sĩ truyền nước cho anh rồi để lại một đống thuốc mới rời khỏi.

Tô Quý nhìn ai đó đang nằm trên giường yên tâm dưỡng bệnh, phiền muộn chống cằm nói: “Chẳng lẽ vì lần trước anh bị chảy máu dạ dày em không đến bệnh viện thăm anh nên lần này em mới bị phạt phải dưỡng bệnh cùng anh à?”

Mặc Viễn Ninh chỉ cảm thấy khó có lúc được cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài như lúc này, thời gian đơn thuần chỉ để nghỉ ngơi, vì vậy nằm rất thoải mái, vừa cười vừa nói với cô: “Tô đại tiểu thư đại khái có thể để tôi ở đây một mình...Giống như lần trước, thanh toán hết giấy tờ là được.”

Tô Quý thở dài: “Mặc mỹ nhân, trẫm đã vì ngươi mà đắc tội với hoàng huynh và thái tử nước khác rồi, xin ngươi đừng nói những lời làm trái tim trẫm băng giá thêm nữa.”

Mặc Viễn Ninh nghe xong không nhịn được cười: “Hóa ra bệ hạ đúng là khó xử thật...”

Tô Quý lại tiếp tục thở dài.

Dù sao đi nữa, chỉ có cô và Mặc Viễn Ninh, Tô Quý cảm thấy mình tạm thời không cần suy nghĩ quá nhiều.

Buổi sáng sau khi truyền dịch xong, nhiệt độ cơ thể Mặc Viễn Ninh dần ổn định trở lại, buổi tối cuối cùng cũng có thể khôi phục khẩu vị thường ngày.

Ngoài cửa sổ trời đất đìu hiu, mưa thu lạnh, bên trong lại ấm áp như mùa xuân, không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người họ.

Tô Quý ôn hòa trong nước lại gần Mặc Viễn Ninh, sau đó cô ôm anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Độ ấm của nước truyền vào da thịt, cô cảm thấy chỉ trong chớp mắt, họ như trở lại lúc trước, khi còn yêu nhau, như chưa từng có nghi ngờ và oán hận.

Đêm trước ân ái đã đủ kịch liệt, họ đương nhiên sẽ không làm nữa, chỉ ngâm suối nước nóng xong nằm song song trên giường.

Mặc Viễn Ninh ôm cô, cười nói không muốn cô bị lây cảm, Tô Quý chỉ hừ nhẹ trả lời: “Sức chống cự của em không yếu như anh đâu.”

Vốn định ở lại một đêm rồi về, kết quả vì Mặc Viễn Ninh cần truyền dịch liên tục ba ngày nên chiều ngày thứ ba họ mới trở lại nội thành.

Lúc Tô Quý trở về Tô gia có chút chột dạ, thứ năm tuần này Tô Hòa đã phải quay lại Ý rồi, cô lại vui đến mức quên cả trời đất, theo sát Mặc Viễn Ninh mấy ngày mới chịu trở về.

Nếu như trước khi họ ly hôn, chuyện này còn dễ nói, dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng, Tô Hòa cũng dễ dàng thông cảm.

Nhưng họ đã ly hôn, Tô Hòa cũng tỏ ra không thích Mặc Viễn Ninh, nhưng họ vẫn dây dưa với nhau, khó tránh khỏi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.

Lúc họ trở về, Tô Hòa đang đọc sách trong phòng khách, Tô Quý đi tới bắt chuyện, anh cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, vẫn coi như không thấy Mặc Viễn Ninh đang ở sau cô như cũ.

Tô Quý bị kẹp ở giữa cảm thấy xấu hổ, cũng may đã đến giờ ăn cơm tối, cô liền nói cần dọn lại hành lý rồi trốn lên tầng.

Giống như vài ngày trước, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Hòa và Mặc Viễn Ninh, Tô Hòa cúi đầu lật trang sách, lạnh như băng nói: “Anh Mặc xem ra không thèm để ý gì đến cảnh cáo của tôi rồi.”

Từ lúc ở khu du lịch, Mặc Viễn Ninh đã biết rõ lần này Tô Hòa đã nhận ra anh đã làm lành với Tô Quý, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy, liền cười cười ôn hòa nói: “Anh Tô, nếu như tôi chỉ coi anh như con trai của ông chủ cũ, vậy thì tôi không cần phải nói quá nhiều với anh... Tôi là người thế nào, Tô gia chẳng ai rõ hơn anh.”

Tô Hòa nghe xong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh, không hề có độ ấm bật cười: “Anh Mặc đang uy hiếp tôi?”

Mặc Viễn Ninh vẫn cười lắc đầu: “Tôi đâu dám... Anh là anh trai Tiểu Nguyệt mà.” Lúc nói câu này, giọng nói của anh nhu hòa hơn nhiều, chỉ cần không phải kẻ đần sẽ có thể nghe thấy trong đó hàm chứa biết bao thâm tình và bao dung.

Thần sắc Tô Hòa vẫn không thay đổi, giọng nói châm chọc ngược lại nặng hơn: “Anh Mặc còn có thủ đoạn này, chẳng trách Tiểu Quý nhìn thấy mấy tấm ảnh đó rồi vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.”

Mặc Viễn Ninh biết thành kiến của Tô Hòa đối với mình không phải chỉ tích lũy qua ngày một ngày hai, huống hồ lúc trước anh còn có chút tư cách, nhưng bây giờ thì không, vì vậy nghe xong cũng không tức giận, vẫn nhẫn nại giải thích: “Anh Tô, tôi nói với Tiểu Nguyệt để cô ấy tin tưởng tôi thêm một lần nữa. Tôi cũng hi vọng anh có thể tín nhiệm tôi thêm một lần, anh chỉ cần biết dù tôi làm bất cứ điều gì cũng sẽ không làm tổn thương đến Tiểu Nguyệt là đủ rồi.”

Lý do thoái thác của anh lần này hiển nhiên không đả động nổi Tô Hòa, ánh mắt anh ta nhìn anh vẫn lạnh như băng, như nhìn một đống rác rưởi không thể quét đi được.

Mặc Viễn Ninh không khỏi cười khổ trong lòng, nếu muốn nói hai anh em nhà họ Tô có chỗ nào đặc biệt giống nhau, vậy thì ngoại trừ tướng mạo ra, chắc là điểm này rồi.

Loại cao cao tại thượng trời sinh, tức giận không thèm để ý đến ai, không phải ai cũng có thể có.

Anh cũng không khỏi bi ai cho tình cảnh của mình: anh vừa vào cửa, hành lý còn chưa kịp thả xuống đã phải đứng trước cửa tiếp nhận chất vấn và khinh bỉ của anh vợ cũ, không thể nói là không chật vật.

Không đợi anh mở miệng tiếp, cũng không đợi Tô Quý từ trên tầng xuống giải vây cho anh, Quản gia Tôn liền vội vàng đi đến cạnh Tô Hòa.

Ông ta liếc nhìn Mặc Viễn Ninh, rồi mới thì thầm báo cáo với Tô Hòa: “Vừa rồi có điện báo, Cố tiên sinh đã làm xong kiểm tra rồi, tạm thời không có gì đáng ngại.”

Tô Hòa nhẹ gật đầu, lúc giương mắt nhìn về phía Mặc Viễn Ninh, ý tứ trên môi cực kỳ mỉa mai: “Quân cờ lần này của anh Mặc có vẻ hoạt động không tốt rồi... Thanh Lam không chết, cũng không hôn mê, thật đáng tiếc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.