Cô nói, đến sinh nhật mình cô sẽ mời “bạn tốt” ăn kẹo. Anh lại thấy
có chút gì đó khá hài lòng, bởi vì anh cảm giác mình cũng được cô xếp
vào ô “bạn tốt”.
Nhờ sự chăm chỉ nỗ lực lại có thêm thiên phú, Mộc Tiểu Niên nhanh chóng thăng cấp từ thợ làm tóc cấp ba lên thợ chính cấp hai.
Hứa Chỉ Phỉ vẫn thường đến tìm anh làm đầu, bây giờ anh đã có thể nghiễm nhiên trở thành thợ làm tóc chuyên dụng cho cô. Thợ chính trong cửa
hàng trước kia vẫn làm cho Hứa Chỉ Phỉ thỉnh thoảng lại buột miệng trêu
anh: “Aiz, xem ra tôi già mất rồi, cả tay nghề lẫn khuôn mặt này luôn,
không thắng nổi miếng thịt tươi trắng trẻo tươi ngon này rồi”.
Nghe thầy nói vậy, bỗng dưng Mộc Tiểu Niên lại thấy hốt hoảng, nếu tay
nghề của anh không khá hơn, sau này có lẽ Hứa Chỉ Phỉ cũng không dùng
anh nữa? Nhỡ một ngày nào đó có một miếng thịt tươi trẻ trung trắng trẻo hơn hơi anh đến cửa hàng, lúc sấy tóc cho cô cũng bất cẩn làm cuốn tóc
vào trong thì sẽ thế nào đây?
Mộc Tiểu Niên quyết định phải học tập nâng cao tay nghề hơn nữa. Nhưng
mà muốn đi học cần một số tiền học phí rất lớn, lúc anh hỏi ông chủ có
thể vay tiền của cửa tiệm để đi học được không, sau khi học về anh sẽ từ từ trả lại. Ông chủ từ chối một cách cực kì uyển chuyển.
Mộc Tiểu Niên ủ rũ, lúc Hứa Chỉ Phỉ tìm anh để làm tóc anh mới cố miễn cưỡng vực dậy tinh thần trò chuyện lại với cô.
Sau khi chuẩn bị làm tóc xong, đột nhiên Hứa Chỉ Phỉ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng: “Khi tôi tới vừa lúc nghe được ông bà chủ đang nói
chuyện với nhau, anh muốn đi học thêm nhưng không có tiền nên định mượn
của tiệm. Ngốc thật, tôi có tiền mà, sao anh không mượn thẳng tôi này?”
Khuôn mặt Mộc Tiểu Niên đỏ lên: “Sao mà tôi mượn cô được chứ!”
Hứa Chỉ Phỉ trừng mắt: “Sao lại không thể lấy tiền của tôi? Không phải
chúng ta là bạn tốt à? Quan hệ giữa anh và ông chủ tốt hơn với tôi nữa
hả? Cầm đi cầm đi, đâu phải cho anh không đâu, cho mượn mà, sau này phải trả lãi nữa đấy”.
Mộc Tiểu Niên do dự, không nhấc nổi tay lên.
Hứa Chỉ Phỉ nhét thẳng thẻ vào tay anh: “Anh xem nhà tôi nhiều tiền lắm mà, mau mau cầm đi, đừng đắn đắn đo đo thế nữa”.
Mộc Tiểu Niên siết chặt tấm thẻ, lòng xúc động: “Cô không sợ tôi không trả nổi à?”
Hứa Chỉ Phỉ bật cười: “Thế thì tốt quá rồi, anh lấy thân báo đáp gán nợ là được thôi”.
Mộc Tiểu Niên đỏ mặt: “Tiểu Phỉ, cảm ơn cô!” Anh nuốt nước miếng một
cái, gắng nhẫn nhịn, nhưng lại không sao kìm nén được nghi vấn anh vẫn
giấu trong lòng: “Tiểu Phỉ, cô có thể nói cho tôi biết… tại sao cô lại
tốt với tôi như thế?”
Hứa Chỉ Phỉ cười ha hả: “Bởi vì anh đẹp trai”.
Mặt Mộc Tiểu Niên lại đỏ bừng rối rắm. Cô vẫn luôn đùa giỡn anh như thế, trêu chọc khiến trái tim anh không cách nào kiên định, như dòng nước
đang sôi, sùng sục nóng bỏng không ngừng, muốn kháng cự cả sự thật cô đã có người yêu và sự chênh lệch vô cùng lớn giữa hai người họ, cực kì
lớn.
Cho đến khi làn sóng trong lòng anh tĩnh lại, chờ đến khi anh ý thức lại được những vấn đề này, một bầu trời ủ rũ và bất lực lại bao trùm toàn
bộ. Anh nhắc nhở mình rằng, không được có những ý nghĩ không an phận.
Nhưng mà ngay lần Hứa Chỉ Phỉ vừa xuất hiện tiếp theo, bầu trời ủ rũ
trong lòng anh lại bị thủy triều đánh bật, thay vào đó là những rung
động ngập tràn phi thực tế mà cô đã mang đến cho anh. Anh cứ quay mòng
mòng bơi lặn trong một chu kì tuần hoàn như thế, như thể đã đi vào ngõ
cụt không cách nào thoát ra, để mặc cô gái ấy ảnh hưởng đến tất cả sướng vui đau buồn.
3.
Sau khi Mộc Tiểu Niên đi học vè, anh được tham gia một cuộc thi quốc
thế. Không biết là do quá may mắn hay năng lực tuyệt vời, anh lại đoạn
giải nhất lần này. Sau giải đó, Mộc Tiểu Niên được thăng cấp từ thợ cấp
hai lên đến thợ chính cấp một.
Hứa Chỉ Phỉ thì không ngừng giới thiệu các bạn bè thân thích cạnh mình,
có khi sẽ đi cùng bạn bè người quen tới chỗ anh làm tóc, cố gắng khuếch
trương danh tiếng của anh ra. Dưới nỗ lực chào hàng của Hứa Chỉ Phỉ, Mộc Tiểu Niên đã vươn tới một quy mô mới. Dần dần, tay nghề của anh càng
ngày càng điêu luyện, anh bắt đầu có được những nhóm khách cố định,
đương nhiên, phần lớn trong đó đều là bạn bè mà Hứa Chỉ Phỉ giới thiệu.
Mà nhóm người có liên quan đến cô lại chính là một nửa nhóm xã giao của
tầng lớp thượng lưu trong thành phố này rồi, đương nhiên, những người đó nếu không phải chức cao vọng trọng thì cũng là phóng khoáng thẳng tay.
Nhờ những lời truyền miệng đó, sau đấy không lâu, danh tiếng của Mộc
Tiểu Niên đã cực kì vang dội, càng ngày càng có nhiều người nghe danh mà tới, thậm chí có những lúc khách đến quá đông, nếu không hẹn sớm trước
mấy ngày thì không lấy được số của anh thợ Mộc Tiểu NIên.
Nhưng mà dù có nhiều người hơn nữa, dù Hứa Chỉ Phỉ có đi tới lúc nào,
Mộc Tiểu Niên cũng sẽ bỏ hết để bắt chuyện với cô. Anh không quan tâm
nếu là thế có gây mất lòng những khách khác hay không, nhưng chỉ cần cô
đến thì phải ưu tiên như vậy.
Đối với anh mà nói, để có được thành tựu hôm nay, tất cả đều là nhờ Hứa
Chỉ Phỉ. Nếu không phải cô giúp anh mọi lúc, đưa anh đi học, cổ vũ anh
tham gia thi tài, có lẽ anh vẫn còn là một cậu học việc chỉ biết cầm máy sấy sấy tóc mà thôi. Đối với anh, cô như thể đã làm anh sống lại thêm
lần nữa, vì thế dù có đến lúc nào, anh cũng sẽ đón tiếp ngay lập tức. Dù có bao nhiêu người xếp hàng hẹn trước, cả đời này anh cũng sẽ không áp
dụng nó với cô.
Sau khi khách hàng càng lúc càng đông, kiểu “làm công cho người khác”
này dần dần không thỏa mãn được ước muốn tương lai của Mộc Tiểu Niên
nữa. Anh muốn đến một nơi tốt hơn, bởi vì nếu tốt hơn một chút, có lẽ
khoảng cách tới cô lại gần thêm một chút, gần thêm chút nữa.
Anh từ chức thợ chính, tự mình mở tiệm. Bởi vì có khách hàng cố định,
sau khi tiệm khai trương họ lại chuyển đến đây đông như trẩy hội. Anh
nghĩ có lẽ sẽ không còn lâu nữa, anh có thể tự mua nhà cho mình.
Công việc dần đi vào quỹ đạo, kế hoạch cuộc đời anh cũng có mục tiêu
mới, hầu như mọi thứ đều rất tốt, chỉ ngoại trừ Hứa Chỉ Phỉ mà thôi.
Khoảng thời gian gần đây, Mộc Tiểu Niên phát hiện Hứa Chỉ Phỉ có gì đó
không hài lòng. Anh hỏi thì cô chỉ nói chuyện trong nhà của cô, một lời
khó nói hết.
Không lâu sau đó, có một người đàn ông anh tuấn chở một cô gái xinh đẹp đến tiệm anh làm tóc.
Cô gái đó chỉ đích danh Mộc Tiểu Niên, nói là đã nhờ người hẹn trước
rồi. Một người thợ trong tiệm thì thầm nói với Mộc Tiểu Niên, cô gái này là minh tinh mới nổi lên, có cô ấy đến đây tiệm chúng ta sẽ nổi lên
nhanh chóng.
Mộc Tiểu Niên rửa tay sạch sẽ rồi đi ra tiếp đón. Anh hỏi cô gái kia
muốn làm tóc kiểu gì, cô gái quay đầu hỏi bạn trai đi cùng: “Dịch Hoa à, anh nói xem em làm kiểu đầu nào mới đẹp?”
Bàn tay cầm lược của Mộc Tiểu Niên run lên.
“Em làm gì cũng đẹp cả”. Người đàn ông đó trả lời xong thì ra ngoài nghe điện thoại.
Mộc Tiểu Niên nhìn theo bóng lưng kia, bình tĩnh hỏi cô gái: “Anh ta là luật sư à?”
Cô gái xinh đẹp nọ nở nụ cười kiêu ngạo: “Đúng đấy! Anh nhận ra anh ấy à? Anh ấy từng giải quyết rất nhiều vụ án đó”.
Mộc Tiểu Niên đứng bật dậy. Anh không buồn nhìn cô ta thêm nữa, lạnh
lùng nói với trợ lý: “Bụng tôi khó chịu quá, buồn nôn lắm chắc không làm được rồi, anh tới làm cho cô này đi”.
Cô gái sầm mặt: “Sao thế? Khó lắm tôi mới hẹn trước được, giờ anh lại
nói đau bụng không làm, anh có muốn hành nghề nữa không vậy? Hơn nữa
nhìn qua đã biết anh không phải đau bụng rồi? Xin hỏi tôi xúc phạm anh
cái gì à?”
Dịch Hoa nói chuyện điện thoại xong vừa vào, nghe được cô gái nọ đang
bực bội không vui. Anh an ủi cô xong thì đi tới trước hỏi Mộc Tiểu NIên: “Ông chủ Mộc phải không? Hi vọng anh biết tôi là luật sư, nếu anh cứ
giữ thái độ không tôn trọng khách hàng như vậy, tôi có thể có cả trăm
cách dùng phát luật để xử lí anh đấy”.
Mộc Tiểu Niên khẽ cười: “Xử lí tôi? Xử lí tôi cái gì? Pháp luật quy định người dân không được đâu bụng hả?”
Nói xong anh quay đầu đi thẳng, bóng lưng thẳng thớm đẹp trai, càng chọc tức cô minh tinh dịu dàng và anh luật sư xanh mặt, nhăn nhó đẩy cửa đi.