Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 53: Chương 53: Chương 42




Summary:

Anh là cấp trên của cô, tuấn tú lịch sự, cô thầm ngưỡng mộ anh. Anh yêu cầu rất nghiêm khắc, nếu làm sai liền bị trách mắng thậm tệ.

Cô sống chật vật khổ sở, nuốt lệ vào lòng, nhiều lúc ước gì mặt đất có kẽ nứt để chui xuống. Từ đó cô cô đâm ra sợ anh. Không lâu sau, cô nghe được tin anh từ chức. Cô ngạc nhiên, rõ ràng anh ở đây đang có tương lai rực rỡ mà? nhưng cũng không dám hỏi. Đến lúc tan làm, anh chặn cô lại, hỏi: Không muốn biết nguyên nhân à? Cô lúng túng hỏi, anh cười nói: Trong công ty không cho phép nhân viên yêu nhau, anh biết em không muốn chuyển, vì vậy anh đi!

————————-

Hứa Huyễn tăng ca đến khuya, lúc về công ty chỉ còn lại một mình cô. Bên ngoài trời tối đen như mực, thời tiết đã sang đầu mùa đông, Hứa Huyễn thấy hơi lạnh. Đường này lúc nào cũng khó bắt xe, nhất là buổi tốt tối. Cô đứng ở ngã tư đường cả nửa tiếng mà không có một chiếc taxi nào.

Hứa Huyễn xoa xoay tay, trong lòng thấy hơi sốt ruột. Ở đây không phải chỉ có mình cô chờ xe, người đàn ông bên cạnh còn đứng chờ lâu hơn cô. Lát nữa nếu mà có xe tới thì cô cũng phải nhường người ta lên trước, còn mình lại tiếp tục chờ xe sau.

Tình huống này làm Hứa Huyễn có chút chán nản. Đang thở dài thì một chiếc taxi lượn theo vòng xuyến chạy tới.

Hứa Huyễn quay đầu nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hâm mộ, cuối cùng anh ta cũng được giải thoát, còn cô lại phải tiếp tục chờ.

Hứa Huyễn buồn bã quay đầu đi, hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa chúng vào nhau cho ấm lên một chút, nhưng dù làm thế nào cô vẫn thấy hơi lạnh vây quanh mình. Bên tai bỗng nghe thấy một tiếng nói.

“Cô muốn bắt xe à?” nghe tiếng, cô lên ngẩng đầu lên, người đàn ông kia nói. “Cô đi trước đi, tôi đợi chiếc khác.” Nương theo ánh đèn đường lờ mờ, cô thoáng nhìn thấy anh ta giống như đang mỉm cười. Hứa Huyễn hơi chần chừ,… “Như vậy được không? Anh đã chờ lâu thế mà…”

“Không sao,” cô nhìn rõ, đúng là anh ta đang mỉm cười, “Cô là con gái, muộn thế này rồi đứng một mình ở đây bất tiện lắm, đi trước đi!”. Anh ta vừa nói vừa vẫy cô lại.

Hứa Huyễn chạy tới, anh ta đã giúp cô mở cửa xe ra. Hứa Huyễn ngồi vào xe, ngẩng đầu lên cảm ơn: “Cảm ơn anh!”

Người đàn ông lại mỉm cười với cô: “Có gì đâu, không cần khách sáo!”

Hứa Huyễn hơi sững sờ trước nụ cười này. Thật là một người đàn ông anh tuấn, nhất là lúc cười, đáy mắt, chân mày có điểm mê hoặc khó tả. Anh ta đóng cửa xe lại, vẫy tay tạm biệt cô, rồi hướng về phía lái xe khoát tay, ra hiệu lái xe đi.

Xe rời đi, chậm rãi chạy lên trước, tài xế cũng không lái nhanh vì đằng trước có một tai nạn nhỏ, hơi kẹt xe. Qua kính thủy tinh, Hứa Huyễn nhìn người đàn ông bên ngoài, anh cũng đang xoa hai tay vào nhau. Hứa Huyễn thấy hơi khó xử.

Anh ta đứng ở đó lâu hơn cô, cô thì mặc áo khoác dài còn anh ta chỉ mặc một bộ âu phục, dù là đàn ông thì chắc giờ này anh ta cũng lạnh lắm nhỉ. Phía trước vẫn còn tắc đường, xe chạy chậm, cũng chưa đi xa mấy. Hứa Huyễn đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng vội vàng gọi tài xế: “Bác tài, phiền bác tới ngã tư phía trước vòng lại, chúng ta quay lại chỗ vừa nãy được không?

Tài xế ngạc nhiên, “được chứ…”, Nghĩ một tí liền biết Hứa Huyễn định làm gì, “đi đón cái anh lúc nãy hả?”

Hứa Huyễn ngượng ngùng cười.

Xe quay lại chỗ cũ. Người đàn ông đó quả nhiên vẫn chưa bắt được xe, đang đứng ở vệ đường xoa tay dậm chân. Thấy xe quay lại, anh ta có vẻ rất bất ngờ. Hứa Huyễn mở cửa xe ra gọi anh ta: “Lên xe đi! giờ này khó bắt xe lắm, chúng ta cùng đi!”

Người đàn ông hơi do dự, cuối cùng cũng mở cửa sau ra.

“Vậy cảm ơn nhé!” Anh ta cười với Hứa Huyễn, sau khi lên xe lại nói với tài xế: “Bác tài làm ơn về chỗ cô ấy trước!” Rồi nói địa chỉ của mình, “sau đó đi chỗ của tôi!”

Bác tài suy nghĩ một lúc rồi không thể không nói: “Đưa anh về trước thì hơn, đưa cô ấy về trước thì phải đi lòng vòng!”

Hứa Huyễn liền nói: “vậy đưa anh ấy về trước đi bác!”

Người đàn ông kiên định “Không sao đâu bác tài, đưa cô ấy về trước đi!”. Anh ta nhìn Hứa Huyễn, mỉm cười, “Đừng cãi, cô là con gái, nên đi như vậy!”

Hứa Huyễn nhìn nụ cười đẹp trai của anh ta, đáy lòng hơi cảm động. Xã hội này ngày càng coi trọng vật chất, lợi ích là trên hết, chân tình ngày càng mỏng manh, ngay cả đồng nghiệp nhiều năm với nhau cũng chẳng có mấy câu nói thật lòng, không ngờ hôm nay cô lại có thể cảm nhận được sự khiêm nhường và quan tâm đã lâu không gặp ở con người xa lạ này. Suốt đường đi, Hứa Huyễn thỉnh thoảng lại liếc trộm khuôn mặt người đàn ông từ kính chiếu hậu, nhưng may là, không bị anh ta phát hiện…

Hôm sau đi làm, cả ngày Hứa Huyễn đắm chìm vào cảm giác chán nản thất vọng. Cô vô cùng hối hận sao tối qua trước khi xuống xe mình không can đảm hỏi người đàn ông kia tên gì, số di động như thế nào…Cô không ngờ mình lại nhớ nhung một người xa lạ chỉ “bèo nước gặp nhau” như thế.

Thế là tối nào cô cũng tăng ca, kể cả khi làm xong việc rồi cũng không về sớm, chờ đến giờ giống như hôm đó mới ra ngoài đón taxi, nghĩ như vậy có thể có lần gặp anh ta lần nữa.

Đáng tiếc là, mong muốn của cô mãi cũng không thành hiện thực. Liên tiếp mấy buổi tối mùa đông lạnh cóng, không ai muốn nhường xe cho cô cả, trung bình mỗi ngày cô phải chờ đến bốn mươi mấy phút mới có thể bước lên xe về nhà.

Hy vọng của Hứa Huyễn dần dần tàn lụi trong những lần trở về nhà, giữa màn đêm lạnh buốt đứng trên đường phố, nhìn những người từ đến sau mình chạy vượt lên trước cướp taxi, cứ thế kiên trì tới mười ngày. Ngày thứ mười một cô không làm thêm giờ nữa, bắt đầu ra về như thường lệ.

Ngày đón chiếc taxi đó, cô có một khởi đầu đẹp đẽ say mê, đáng tiếc là diễn biến tiếp theo lại chẳng vui vẻ mãn nguyện như người ta hằng mơ ước.

Hứa Huyễn suy tư, dù sao vẫn phải sống thực tế, vì thế cô quyết định dẹp bỏ nỗi nhớ mỗi đêm, không mơ mộng hão huyền nữa.

Cô cũng không biết, như vậy thì có tính là một lần bị thất tình đơn phương không.

2.

Gần đây công ty có thay đổi nhân sự, gia đình tổng giám đốc trước của cô đi định cư nước ngoài, rất nhanh sau đó có sếp mới tới nhậm chức. Mọi người đều rất tò mò với vị cấp trên mới này, khi cùng đi ăn trưa, mọi người túm lấy nhân viên Phòng Nhân sự Lý Phỉ Phỉ hỏi không ngừng.

Lý Phỉ Phỉ bị hỏi đến mức phát ốm lên, cuối cùng đành phải bật mí một chút, “Cấp trên mới của chúng ta là từ tòa nhà Trọng Kim bên cạnh chuyển qua, rất nổi danh trong nghề. “Tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu mấy người còn không đoán được là ai thì đúng là ngu ngốc!”

Vừa dứt lời, có người kêu: “Vạn Tùng Đào? chẳng lẽ là Vạn Tùng Đào?”

Lý Phỉ Phỉ nhướn đôi lông mày ra vẻ thần bí, coi như ngầm thừa nhận. Tinh thần của các đồng nghiệp ngay lập tức dâng trào “Thật sự là anh ta? Trời, công ty lại có thể mời được anh ta, xem ra bỏ không ít tiền đâu!”

Hứa Huyễn vừa tốt nghiệp, đi làm chưa bao lâu, hiển nhiên không có ấn tượng với cái tên làm mọi người phấn khích này. “Vạn Tùng Đào? người này rất lợi hại phải không?” Cô hỏi đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp lập tức nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, “Hứa Huyễn, câu hỏi của cô giống như hỏi người xài iphone 4 là Steve Jobs có nổi tiếng lắm hay không vậy, trong ngành chúng ta có ai không biết Vạn Tùng Đào không! Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cô đó!

Hứa Huyễn liền lên mạng tìm, sau đó cũng tự thấy xấu hổ. Trong ngành này Vạn Tùng Đào giống như cờ hiệu vậy, trẻ tuổi mà đã bay cao phấp phới, thành tích nổi bật. Vào ngành này mà không biết Vạn Tùng Đào, thật đúng là nực cười nhất thế giới. Mà ngoài xấu hổ ra còn có cảm giác ngạc nhiên, phấn khích, phiền muộn, mong chờ… Xem từng tấm ảnh trên Baidu, người đó mặc âu phục, nụ cười thu hút ánh nhìn của người khác, đôi mắt tràn đầy kiên nghị cùng tự tin, tất cả đều mang lại cho Hứa Huyễn cảm giác quen thuộc mà xa lạ. Người mà cô chờ đợi mười buổi tối vẫn không xuất hiện, giây phút này đang mỉm cười với cô từ màn hình máy tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.