Ăn qua loa gì đó, ta và Thúy Nhi đổi sang quần áo giả nam nhân, chạy
ra khỏi phủ. Trước khi đi, ta không quên mò tìm cây quạt cầm tay trong
phòng của Tằng Nhan.
Thúy Nhi rất khinh thường hành động đó của ta, nàng trợn trắng mắt
hỏi: “Tiểu thư à, không phải cứ ai cầm quạt cũng có thể toát ra vẻ phong lưu hào phóng!! Trời thì rét, coi chừng bị cảm!”
Ta cầm cây quạt gõ vào đầu nàng ta không một chút nể nang: “Ta van
em, ngực em “nhỏ” chứ ta thì không nhé – cái này ngày càng to lên kia
kìa! Ta cầm quạt là để che ngực được chưa!” Vừa nói ta vừa ưỡn ngực cho
cô nàng nhìn thấy
Thật là phiền phức. Không biết có phải là do năm nay ăn nhiều bánh
bao hơn năm ngoái không nữa, từ đầu năm nay, ngực của ta lại bắt đầu đau đau, càng đau thì lại càng nhô nữa…… Trước kia dùng dải lụa trắng buộc
ngực cũng không thấy khó gì, thế mà bây giờ chỉ cần quấn một vòng thôi
đã đau thấu tâm can, trong lòng ta lại nảy sinh cảm giác ưu thương đau
đớn muốn nói “muội muội nhà huynh” với Tằng Nhan.
Thật ra, nếu ta chưa gặp Tằng Nhị muội, em hai của Tằng Nhan, chưa
nghe nàng ta ăn nói luyên thuyên đủ thứ, có lẽ hôm nay ngực của ta vẫn
có thể yên ổn cất giấu trong tấm vải quấn này.
Đều tại muội muội nhà Tằng Nhan hết cả!
Ngày đó, ta thấy ngực căng phồng, chạy đi hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra. Mẹ nói: “Ly Nhi đừng buồn, bộ ngực của con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc
đức mà ông trời ưu đãi cho con, không phải ai cũng có phúc này đâu! Sau
này, …ờ….nhất định sẽ rất thích!”
Ta hỏi: “…ờ…, là cái gì?”
Mặt mẹ đỏ lên từng chút một: “Chính là …ờ…tương lai…ờ…của con.
Ta lại hỏi: “…ờ…tương lai của con là gì?
Mẹ hờn dỗi ta: “Con bé này, sao mà cứ hỏi mãi vấn đề này thế hả! Đúng là chả biết thẹn thùng gì cả!”
Ta: “…”
Ta không biết thẹn nghĩa là sao? Ta hỏi mãi là sao? Từ đầu tới đuôi chỉ mình mẹ tự biên tự diễn tự mơ mộng viễn vông kìa mà…
Sau đó, lúc ra khỏi phòng mẹ thì gặp Tằng Nhị muội, ta hỏi nàng luôn: “Mẹ tỷ có từng nói với tỷ thế này chưa: Nhị muội chớ buồn, bộ ngực của
con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc đức mà ông trời ưu đãi cho con, không
phải ai cũng có phúc này đâu! Sau này, …ờ….nhất định sẽ rất thích!”
Tằng Nhị muội lạnh lùng liếc nhìn ta: “Muội đang khoe khoang với ta đấy à?”
Ta nói: “Muội chỉ muốn biết, …ờ…, là chỉ cái gì thôi.”
Nhị muội nói: “Ta không biết, muội đi mà hỏi mẹ mình ấy.”
Ta rất bình tĩnh nói cho nàng biết: “Mẹ ta nói: Ly nhi đừng buồn, bộ
ngực của con đầy đặn lắm đó! Đây là phúc đức mà ông trời ưu đãi cho con, không phải ai cũng có phúc này đâu! Sau này, …ờ….nhất định sẽ rất
thích!”
Khóe mắt Tằng Nhị muội hơi giật giật: “Quả nhiên là muội muốn khoe khoang!”
Ta hơi hồ đồ: “Cái này là chuyện tốt sao?”
Tằng Nhị muội hừ lạnh: “Không phải à?”
Ta băn khoăn: “Phải không?”
Tằng Nhị muội trợn trắng mắt: “Sợ xấu thì ép chúng xuống là được!”
Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Ép thế nào?”
Tằng Nhị muội không nhịn được: “Lấy hai tay ép xuống!”
Vì vậy mỗi tối trước khi ngủ ta đều cố xoa xoa ấn ấn chỗ đó xuống. Ai mà ngờ được, mấy tháng sau, hai đứa chúng nó lại to thêm thế này…
Vào ngày rằm tháng tám, ta chưa kịp may một bộ quần áo mới, mặc bộ đồ cũ từ năm ngoái vào trong đình nắm trăng với Tằng gia. Ngày đó, ta ăn
rất ít vì thấy hơi tức ngực, tức đến nỗi cực kì không thoải mái.
Ngày tiếp theo, đại nương chuyên may quần áo trong nhà đã tới.
Chờ lúc đo ta mới hỏi đại nương: “Có phải mẹ ta cho mời dì tới không?”
Đại nương lắc đầu: “Không phải! Là Đại thiếu gia cho gọi tiểu nhân
tới!” Bà vừa đo ngực cho ta vừa mỉm cười híp mắt, “Đại thiếu gia thật là tỉ mỉ, Tam tiểu thư cần đổi một bộ đồ mới rồi!”
Sau khi đại nương đi, ta nghĩ mình cũng nên cảm ơn Tằng Nhan mới phải, thế là đi tìm hắn.
Ta nói: “Cám ơn.”
Hắn hỏi ta: “Cám ơn cái gì?”
Ta nói: “Huynh cho gọi thợ may tới làm quần áo mới cho muội.”
Hắn nói: “Ồ.” Yên lặng một chút, hắn nói tiếp: “Không cần cám ơn. Ta chỉ sợ nàng chết ngộp thôi mà.”
Ta: “…”
Ta cũng yên lặng một chút.
Sau đó ta nói: “Tằng Nhan, muội muội huynh!”
7
Đi xuôi trên đường, ta hít hà hơi co co vai lại, mở quạt phe phẩy che trước ngực rồi mới hỏi Thúy Nhi: “Em có thấy chỗ này cao vượt trội lên
không?”
Thúy Nhi nói nhỏ: “Đằng trước thì không thấy; nhưng bên cạnh có thấy!”
Thế là ta kéo Thúy Nhi qua bên cạnh, đi sát mép bên tường…
Hai bên đều có vật che, lần này sẽ không ai nhìn thấy!
Đang lúc đắc ý đi ngang qua tửu lầu lớn nhất ở trong thành, đột nhiên ta cảm giác đỉnh đầu bị thứ gì đập phải. Đau thì cũng không đau lắm,
chỉ cảm giác như “hoa trời rơi rơi”…
Thúy Nhi phẩy tay, lấy vật dính ở trên đầu ta xuống, đưa tới trước
mắt ta rồi kích động kêu lên: “Tiểu thư, nhìn này! Là vỏ hạt dưa!”
Ta lập tức nổi giận!
Vỏ hạt dưa bay từ trên trời xuống, không sao; bay xuống trúng đầu ta, cũng không cần gấp; quan trọng là, vỏ hạt dưa đừng có ướt nhẹp như thế
này được không!Ném xuống đầu người ta thì kinh quá!
Ta lập tức ngẩng đầu chống nạnh nhìn phía trên gầm thét: “Ai thế? Ai vứt vỏ hạt dưa đó?”
Từ trên lầu hai có một vị công tử nhô đầu ra, nhìn thấy ta thì híp mắt cười hì: “Ơ? Tiểu thư nhà ai đóng giả công tử đó?”
Ta giật thót, nghiêng đầu hỏi Thúy Nhi: “Hắn nhận ra thân phận thật của ta rồi à?”
Thúy Nhi trợn trắng mắt: “Tiểu thư à, em xin cô, cô chống nạnh hất
ngực như thế, chỗ kia chót vót như núi vậy, không nhìn ra nữ nhân có họa mắt bị mù!”
Ta lập tức rụt người. Sau đó lại ngẩng tiếp đầu lên, ta nói với vị
công tử kia, không còn tức giận như trước nữa: “Này! huynh là người ở
phủ nào? Người lớn trong nhà không dạy huynh nhổ bậy cũng phải tùy chỗ
hả?”
Vị công tử kia ườn ra trước bậu cửa sổ, cười đùa cợt nhã hỏi lại ta:
“Vậy, cô nương là người phủ nào thế? Người lớn trong nhà không dạy cô là tiểu thư khuê các không được mặc đồ nam đi rong ruổi khắp thành sao?”
Ta thẳng tuột với hắn: “Này! Tôi hỏi huynh trước đó!”
Hắn đáp: “Được rồi, ta là Nhị công tử phủ thượng thư. Đến lượt cô!”
Ta nghĩ, nếu hắn là nhị không bằng ta cũng nhị, hai người cùng nhị, hai người cùng vui.
Vì vậy ta ung dung nói cho hắn biết: “Ta là Nhị tiểu thư phủ Tằng gia, nhà giàu nhất đấy.”
Hắn dài giọng: “Ồ”, quay người nhìn bên trong cửa sổ, được một lúc
lại thò đầu hỏi ta: “Cô là Nhị tiểu thư Tằng gia?” Giọng của hắn có vẻ
hơi kỳ lạ, ta nghe mà rất muốn hỏi thăm sức khỏe của muội muội nhà hắn.
Ta không nhịn được, khoát tay chặn lại: “Đúng vậy đúng vậy! Này!Tôi hỏi huynh có nên xin lỗi không?”
Hắn tùy tiện nói một câu xin lỗi, sau đó lại hỏi ta: “Cô biết Tằng Nhan sao?”
Ta bật cười: “Huynh có biết Thượng thư không?”
Hắn cười hì hì: “Cô nương giả nam nhân chạy đi dạo phố thế này, không sợ ca ca cô biết sẽ bị phạt quỳ trước bài vị tổ tông sao?”
Ta trợn trắng mắt nhìn hắn: “Huynh ném vỏ hạt dưa toàn nước miếng ra
đường như vậy không sợ cha huynh biết sẽ bị phạt đi quét đường không
hả?”
Hắn quay đầu nhìn vào trong cửa sổ một chút, như thể đang nói chuyện
với ai, sau đó quay ra ngoắc ngoắc tay với ta, “Cô lên đây!”
Ta cũng ngoắc ngoắc tay với hắn “Huynh xuống đây!”
Hắn nháy mắt mấy cái với ta: “Ca ca cô bảo cô lên!”
Ta vỗ ngực một cái, bảo hắn: “Tỷ tỷ huynh bảo huynh xuống!”
Bỗng nhiên mí mắt hơi giật giật… Hắn mới vừa nói gì? Ca ca cô bảo cô lên?
Ca ca cô!
Dụi dụi mắt, ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên: Một cái đầu đang từ từ lộ ra ở khung cửa sổ phía trên lầu…
Nhìn rõ cái đầu kia là ai, cây quạt trong tay ta rơi “bụp” xuống đất..
Người kia đứng ở lầu hai, ngoắc ngón tay với ta: “Đi lên đây.”
Ta cảm thấy từng đợt gió âm u đang thổi quét qua người…
8
Ta kéo Thúy Nhi leo lên từng bậc một, đến chiếu nghỉ giữa hai lầu, ta không kìm được quay đầu hỏi Thúy Nhi phía sau lưng, “Này, hay mình chạy trốn nhỉ?”
Thúy Nhi đẩy cái mông ta lên trước.”Tiểu thư đang nghĩ hảo huyền cái
gì vậy? Tiểu thư, em xin cô, cô không muốn lăn lộn ở Tằng gia nữa nhưng
em vẫn phải nhận lương tháng của Tằng gia kia mà!”
Ta kinh ngạc: “Nha đầu này, em không biết lớn nhỏ ghê ta?”
Thúy Nhi vẫn đẩy ta: “Dù sao có phải tiểu thư phát bạc cho em đâu, là Đại Thiếu gia đó!”
Ta… sắp khóc rồi!
Ta hỏi Thúy Nhi, “Em có muội muội ở quê không?”
Thúy Nhi không hiểu gì cả, u mê đáp: “Có một, nhưng mà sao ạ?”
Ta nói: “Không có chuyện gì, thay ta thăm hỏi sức khỏe nàng ta!”
Lên trên lầu, ta mè nheo đứng ở cửa không dám bước vào trong.
Tằng Nhan đang ngồi trước bàn, mí mắt rũ xuống vẫn không chịu ngước
lên, hắn nâng ly rượu trên tay vừa định đưa lên miệng, nhìn thế nào cũng giống kiểu giả vờ như đức hạnh.
Thế mà Thúy Nhi sau lưng ta còn háo sắc bừng bừng: “Oa! Tiểu thư xem, trong tôn quý lại có chút u buồn, đại thiếu gia soái ngây người đi
mất!”
Dưới chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lộn thẳng xuống lầu.
Nha đầu này điên rồi!
Tằng Nhan thâm trầm nãy giờ không nói gì, công tử nhà Thượng thư mới mở lời trước tiên.
“Nhị muội, sao lại đứng ở đó? Mau tới đây ngồi đi!”
Ta lườm hắn một cái: “Không có gia giáo!”
Hắn bị ta làm cho sặc, nghĩ thế nào cũng không sao hiểu được: “Không phải đã xin lỗi rồi à, Nhị muội?”
Ta nói: “Ta đâu có chỉ chuyện huynh ném vỏ hạt dưa”.
Hắn hỏi: “Ơ, thế cô nói cái gì?”
Ta nhíu mày, chuyển đề tài hỏi hắn: “Công tử nói xem, nếu cô nương
chưa chồng mà bị một nam nhân khác gọi thẳng khuê danh thì có phải người đó không có gia giáo không?”
Nhị công tử cười cực kỳ rạng rỡ: “Đâu chỉ không có gia giáo chứ? Đó còn là đồ lưu manh!”
Ta luôn miệng phụ họa: “Đúng! Đúng! Chính là đồ lưu manh! Đúng rồi, còn chưa biết tôn tính đại danh của Nhị công tử?”
Nụ cười của Nhị công tử tươi như hoa: “Tại hạ là Liễu Hành! Nhị muội có thể gọi ta là Liễu ca ca hoặc Hành ca!”
Ta thấy cánh tay cầm ly rượu của Tằng Nhan run rẩy…
Liễu Hành hỏi ta: “Thế còn Nhị muội là?”
Ta chỉ chỉ Tằng Nhan: “Huynh hỏi ca ta ấy!”
Liễu Hành quay đầu nhìn về phía Tằng Nhan, Tằng Nhan ngước mắt lên, liếc ta một cái, mắt híp lại làm cho ta run rẩy.
Hắn miễn cưỡng trả lời Liễu Hành: “Khuê danh của muội muội ta là Nhị muội.”
Gò má của Liễu Hành run lên: “Gì, gọi là Nhị muội?”
Ta nhìn hắn cười đắc ý liên hồi: “Đó, đồ-lưu-manh!”