20.
Lần này Thái Hân không nhường nhịn gì nữa, nhất định cô phải nói chuyện
rõ ràng với Nhạc Tư Tư. Cô tới tìm cô ta, hỏi xem tại sao lại muốn làm
như thế.
Nhạc Tư Tư cười đến mức chảy nước mắt: “Tại sao à? Đương nhiên là vì
muốn hoàn thành giấc mộng của cô thôi! Không phải đến mơ cô cũng muốn
được vui vẻ với hắn mà?”
Thái Hân cắn răng siết chặt tay, cố gắng kìm nén bản thân không được
kích động lao lên đánh: “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn xem cô là bạn tốt,
nhường cô nhịn cô, nhưng có phải xưa nay cô chưa từng xem tôi là bạn bè
phải không? Cô không muốn nhìn thấy tôi vui vẻ phải không?”
Giọng Nhạc Tư Tư đột ngột cao lên: “Đúng đấy! Tôi không muốn cô sống
tốt! Tôi đố kị, tôi hận vì mình không thể hạnh phúc được như cô! Tôi
ghét nhất là những ngày lễ tết cô có ba mình ở bên! Những tháng ngày
hạnh phúc đó đáng lẽ thuộc về tôi! Hôm đó ba cô phải lái xe, nhưng ba
tôi lại làm thay ba cô! Cô có biết ngày hôm sau là sinh nhật của tôi
không hả? Người đáng phải chết ngày hôm đó là ba cô mới đúng!”
Nhạc Tư Tư gần như đã phát điên. Thái Hân xông lên đưa tay muốn tát cô
ta một cái, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung, cô lại gắng kìm nén thành nắm đấm: “Được, Nhạc Tư Tư, tôi sẽ nói hết chân tướng cho cô
biết. Năm đó ngày nào cô cũng nói muốn được nhận búp bê vào ngày sinh
nhật, tiền lương của ba cô thì được có mấy đồng, sao mà mua nổi? Cho nên bác ấy phải tăng ca kiếm tiền! Đồng nghiệp nào xin nghỉ bác cũng chủ
động yêu cầu thay ca, tất cả chỉ vì góp tiền mua búp bê cho cô. Đến
trước ngày sinh nhật của cô một ngày mà ba cô vẫn chưa góp đủ tiền, vì
muốn giúp ông ấy, ba tôi mới cố ý nói mình không khỏe, muốn xin nghỉ, để cho ba cô kiếm thêm một ngày lương. Ai mà ngờ trời lại đổ cơn mưa, cha
cô làm việc liên tục suốt mấy ngày, ngủ quên lúc lái xe, cho nên mới xảy ra chuyện đó!”
Cô nhìn Nhạc Tư Tư đang trợn tròn hai mắt, nói tiếp: “Cha tôi vẫn luôn
tự trách, nói ngày đó đáng lẽ không nên để cha cô làm việc thì tốt rồi,
bảo tôi đừng nói lại với cô. Nhưng cô tự hỏi lương tâm mình mà xem, cô
nói cha cô xảy ra chuyện, rốt cuộc là vì cha tôi gây ra hay là vì con
búp bê mà cô vẫn muốn?”
Nhạc Tư Tư không thể nào chấp nhận nổi sự thật như thế, cô lắc đầu không ngừng: “Không thể nào! Không thể!”
“Cô không tin thì đi hỏi mẹ cô xem, sự thật có phải như thế không? Nhiều năm qua mọi người vẫn sợ nếu cô biết được chân tướng sẽ không thể nào
chịu nổi, sẽ tự trách khổ sở, cho nên ai cũng gạt cô, nuông chiều cô,
nhường nhịn cho cô, dần dần mới biến cô thành một quái vật tâm lí vặn
vẹo như bây giờ”.
Thái Hân nắm lấy cổ áo Nhạc Tư Tư, trừng mắt nhìn cô ấy, gằn từng chữ:”
Nhạc Tư Tư, trước đây tôi nhường cho cô thôi, không phải bởi vì tôi cảm
thấy nhà tôi nợ gì cô, mà bởi vì cô là bạn của tôi, cô không có bố, cô
đã đáng thương lắm rồi! Nhưng bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ không
thương hại cô như vậy nữa!”
Cô buông Nhạc Tư Tư ra, để mặc cô ấy trượt ngã xuống đất, không buồn liếc mắt nhìn một cái, đi thẳng không quay đầu.
Thái Hân rưng rưng nước mắt bước về phía trước. Qua bao nhiêu chuyện
cuối cùng lại chia tay như thế, từ nay về sau cũng không cần phải quay
đầu lại nữa. Nếu có gì tiếc nuối, có lẽ cô chỉ hận mình đã không cắt đứt nghiệt duyên này sớm hơn.
21.
Thái Hân suy nghĩ một hồi, Lưu Nhất Sảng kết hôn, cô nên đi, nhưng không thể đi một mình vậy được.
Cô nghĩ tới vấn đề của Trương Hách Nhiên, thật ra đúng là trước đây ở
trước mặt Lưu Nhất Sảng cô không có tự tôn gì cả, nhưng mà từ nay trở
đi, cô phải tìm lại tự tôn của chính mình. Cô muốn dẫn một người bạn
trai có thể diện tới, nói với Lưu Nhất Sảng là: Nhìn xem, đâu phải không có anh thì không thể. Trong số các ứng cử viên bạn trai, Thái Hân nghĩ
tới Trương Hách Nhiên trước hết.
Cô gọi điện cho Trương Hách Nhiên, đưa ra yêu cầu, nói với cậu mình muốn thuê cậu làm bạn trai lần nữa.
Khác hẳn với kiểu nhiệt tình trước kia, lần này Trương Hách Nhiên lại có vẻ lạnh lùng. Anh hỏi Thái Hân: “Cô xem tôi là người chỉ cần gọi thì
tới đuổi thì đi đấy à?”
Thái Hân cười trả lời anh: “Tôi cho cậu thêm tiền”.
Trương Hách Nhiên lạnh lùng hỏi: “Có phải cô cảm thấy, mỗi lần chỉ cần
cô nói muốn thuê tôi, dù là việc gì tôi cũng sẽ chấp nhận không từ chối
phải không?”
Thái Hân vẫn mỉm cười như cũ, hỏi: “Thế cậu có nhận đơn đặt hàng này không?”
Rất lâu sau, hình như cô nghe được tiếng Trương Hách Nhiên nghiến răng, lạnh lùng đáp trả: “Tôi nhận”.
Cách mấy giây sau anh lại nói thêm một câu: “Nhưng cô nhớ cho kĩ, đây là lần cuối cùng tôi nhận”.
Ngày Lưu Nhất Sảng kết hôn, Thái Hân khoác tay Trương Hách Nhiên, cùng
nhau xuất hiện ở hội trường hôn lễ. Trương Hách Nhiên mặc âu phục thẳng
thớm, còn đẹp trai hơn cả ngày đi xem triển lãm vừa rồi. Khoác tay anh,
Thái Hân cảm thấy khí thế của mình cũng không thua cô dâu hôm nay là
mấy.
Kết thúc buổi lễ, cô dâu chú rể bắt đầu chúc rượu mừng. Khi mời đến bàn
của họ, Lưu Nhất Sảng vừa nhìn thấy Trương Hách Nhiên đã kinh ngạc thốt
lên: “Được lắm! Ông chủ tôi bỏ ra một khoản lớn như vậy cũng không mời
được cậu, tôi còn thắc mắc không biết trong nước có gì hấp dẫn đây,
không ngờ hôm nay lại thấy cậu trong hôn lễ của mình! Sao cậu lại tới
đây?”
Trương Hách Nhiên mỉm cười cầm lấy tay Thái Hân: “Theo bạn gái tới thôi”.
Lưu Nhất Sảng nhìn Thái Hân, mặt mày khiếp sợ: “Hóa ra hai người… Ôi,
Thái Hân à, ngày đó ngại quá! Có người tự mình đa tình rồi”. Lưu Nhất
Sảng vừa giật mình vừa khó xử.
Thái Hân nhìn anh, bỗng nhiên lại thấy mình bình tĩnh, như thể có gì đó
vốn không bỏ xuống được, bỗng nhiên lại buông tay được rồi.
Cô mìm cười, nhìn Lưu Nhất Sảng không chớp mắt: “Chúc phúc cho anh”. Mà
giữa lúc cô nhìn Lưu Nhất Sảng, cô không hề biết, Trương Hách Nhiên cũng chăm chú nhìn cô, không chớp.
22.
Sau khi cô dâu chú rể mời rượu xong, Thái Hân kéo Trương Hách Nhiên ra
khỏi hội trường buổi lễ. Đi được một đoạn, Trương Hách Nhiên giãy khỏi
tay của cô, cởi cà vạt ra, lạnh giọng nói: “Tôi về đây”.
Thái Hân cười với anh: “Chắc chắn cậu không phải là công nhân thi công bình thường!”
Trương Hách Nhiên liếc nhìn cô một cái, thẳng thừng hỏi: “Có quan trọng nữa không?”
Thái Hân đón lấy ánh mắt của anh, sau đó bỗng nhiên cô lại nói: “Trương Hách Nhiên, chúng ta thử xem nhé”.
Trương Hách Nhiên trầm mặt, đáy mắt như có gì mờ mịt: “Thử cái gì?”
Thái Hân nhìn thẳng vào đáy mắt của anh: “Thử bên nhau”.
Khuôn mặt Trương Hách Nhiên siết lại, lần này anh tức giận thật rồi:
“Thái Hân, rốt cuộc cô xem tôi là gì? Là một công cụ để trốn tránh Lưu
Nhất Sảng sao? Trái tim cô là đá tảng phải không? Cô không hề cảm giác
được gì à?” Anh vất lại câu này rồi bực bội bỏ đi.
Nhìn anh tức giận đến mức bóng lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, bước từng
bước lớn, Thái Hân hoảng rồi. Một người tưởng như sẽ không bao giờ tức
giận với cô, giờ lại đột nhiên giận dỗi, đúng là khiến người ta không
biết phải làm sao.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Thái Hân đều không biết phải liên lạc với
Trương Hách Nhiên thế nào, gọi bao nhiêu cũng không người đáp lại. Cô
gọi điện Trương Hách Nhiên không bắt, cô gửi tin nhắn người kia cũng
chẳng thèm đáp lại. Cô đến công ty đối diện dò hỏi xem thử, có ai biết
Trương Hách Nhiên đang sửa chữa ở công ty nào không, tốn hết tâm tư mới
gneh được tin này, hóa ra Trương Hách Nhiên không phải công nhân sửa
chữa, cậu ấy chính là nhà thiết kế tài ba trong truyền thuyết. Đột nhiên Thái Hân cảm giác vừa mình nắm bắt được gì đó, nhưng không rõ cái đó
lại là gì.
Cô tới công ty thiết kế hỏi thử, ông chủ cảm khái nói với cô: “Tại ngôi
miếu của chúng tôi nhỏ quá, không chứa nổi tượng phật lớn như cậu ấy!
Tuần trước cậu ấy đã từ chức rồi!”
Thái Hân hoảng hốt! Bỗng dưng Trương Hách Nhiên xông vào cuộc sống của
cô, cô đã quen có anh ở mọi nơi, chưa từng nghĩ rồi sẽ có một ngày anh
biến mất không nhìn thấy tăm hơi, đến một nơi không ai tìm ra được.
Thái Hân cũng phát hiện ra rằng, mình hèn thật, lúc có thể thấy thì
không biết quý trọng, đến khi không gặp nữa hối tiếc có kịp không.
Cô không tìm được Trương Hách Nhiên, trong lòng phiền muộn lại không sao nói được, vốn trước kia còn có Nhạc Tư Tư, nhưng đáng tiếc bây giờ hai
người họ cũng đã là người dưng giữa trời đất này rồi. Mỗi ngày cô chỉ có thể viết hết lên blog, thổ lộ hết nỗi lòng.
Mấy ngày sau đột nhiên Nhạc Tư Tư lại đi tới tìm cô