Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 109: Chương 109




CHƯƠNG 109

Quần áo Chu Tường mặc không chống được tuyết rơi, hắn mới đứng một lát đã rét run cầm cập, tím tái mặt mày, Yến Minh Tu đưa hắn vào xe, giọng y vẫn còn hơi nghèn nghẹn, “Sao anh mặc ít thế?”

Tất nhiên Chu Tường không thể nói vì hắn sốt ruột quá, chỉ đành qua loa đáp, “Cứ tưởng tuyết rơi thì đỡ lạnh.”

“Vớ vẩn, kiểu gì cũng phải dưới 0 độ chứ.” Yến Minh Tu tăng nhiệt độ lên mức cao nhất, những ngón tay lạnh buốt vuốt ve khuôn mặt Chu Tường, vẻ mặt y nửa cười nửa khóc, nhưng ngay cả khi đeo biểu cảm kỳ quái đến vậy, y vẫn rất mê hoặc lòng người.

Chu Tường xấu hổ quay mặt đi.

Yến Minh Tu giữ lấy cằm hắn, đôi môi mềm lạnh buốt nhẹ nhàng hôn hắn.

Chu Tường cứng đờ như khúc gỗ, ngơ ngẩn nhìn hai hàng mi dày rợp chớp chớp của Yến Minh Tu, cực kỳ hút hồn.

Yến Minh Tu nói, “Hôm nay em ngủ lại đây nhé.”

Chu Tường vẫn chưa quen, “Đừng, cậu về với anh cậu đi.”

“Anh sẽ về nhà chứ?” Yến Minh Tu nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập chờ mong.

Chu Tường gật gật, lại lắc lắc, “Không được, tôi phải chăm sóc mẹ tôi.”

Yến Minh Tu nói, “Vậy thì sống chung luôn, chúng ta dọn đến căn hộ ở Tam Hoàn nhé, em và anh cùng chăm sóc mẹ anh.”

Chu Tường ngẫm nghĩ, “Không được, tính mẹ tôi không thích làm phiền người khác.”

“Nhưng em muốn sống cùng anh.” Yến Minh Tu khẽ nhíu mày.

Chu Tường rối tinh rối mù, “Chúng ta… Thôi để bàn sau.”

Yến Minh Tu áp Chu Tường lên cửa xe, dùng nụ hôn triền miên nồng nhiệt để biểu thị bất mãn.

Rầm! Rầm!

Phía trên đột nhiên vọng tới một loạt tiếng vang, cả hai cùng giật bắn mình, Chu Tường lập tức ngồi bật dậy, đầu đập vào cửa sổ, mắt nổ đom đóm.

Yến Minh Tu ôm hắn lại, dịu dàng cười, “Sợ thế cơ à?”

Y gạt tuyết trên cửa kính, thấy Yến Minh Tự đang đứng bên ngoài, bất đắc dĩ nhìn vào trong xe.

Chu Tường đẩy y ra, vội vàng bước xuống, “Tôi lên nhà đây.”

Chu Tường không phải kiểu người hay xấu hổ, nhưng lúc này vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng, hắn không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với Yến Minh Tu, hắn phải sắp xếp lại suy nghĩ, hắn phải ngẫm lại sau này nên dung hòa quan hệ của Trần Anh và Yến Minh Tu thế nào, còn cả sự nghiệp, còn phải giải thích với Thái Uy, nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ thấy nhức đầu.

Yến Minh Tu vẫn dõi theo bóng hắn, mãi tới khi hắn biến mất trên cầu thang, y mới rời mắt đi.

Yến Minh Tự nhìn đứa em mãi chẳng chịu khá lên, thở dài, “Như vậy đã vừa lòng chưa?”

Yến Minh Tu cười, nụ cười còn mang theo vài phần đau thương khó tả, “Quả nhiên hắn vẫn còn tình cảm với em.”

“Thế tại sao không tự mình nói với cậu ta?”

“Hắn vẫn luôn kháng cự em, hơn nữa còn kháng cự bước lên con đường cũ. Anh đi cả một quãng dài, tới cuối cùng chỉ còn miệng vực, tất nhiên anh sẽ không bao giờ muốn quay lại nữa.” Yến Minh Tu ngẩng đầu nhìn căn phòng sáng đèn của Chu Tường, vừa chăm chú, vừa cố chấp, “Nhưng em muốn hắn cùng đi với em, cùng tiến cùng lùi, bất kể cuối con đường có thứ gì chờ đợi.”

“Được rồi, thế còn chuyện đã hứa với ông nội và ba mẹ, em định giấu đến bao giờ?” Yến Minh Tự nghiêm mặt.

Yến Minh Tu lập tức ảm đạm, không thể đè nén nỗi đau, “Em không biết, nhưng… Nếu em không giữ chặt lấy hắn, hắn sẽ nhân lúc em bất lực nhất để rời đi. Nếu hôm nay em không ở đây, ngày mai hắn sẽ lại do dự. Anh à, hắn mất cha mẹ từ khi tám tuổi, thực ra hắn mới là người thiếu thốn cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai khác, nếu em không thể làm hắn an tâm, hắn sẽ lựa chọn phương thức lý trí nhất để tự bảo vệ mình, mà cái gọi là phương thức lý trí nhất của hắn… Em không thể chấp nhận được.”

“Em có lựa chọn của em, anh không nói gì thêm nữa, nhưng em phải nhớ cho kỹ, một khi đã bị vạch trần, anh chờ xem em giải quyết thế nào.”

Yến Minh Tu nheo mắt, không trả lời.

Đến nước này, y đã bất chấp hậu quả, không gì đau đớn hơn việc Chu Tường sẽ rời khỏi y, y muốn vây kín hắn, bao trùm hắn, để sau này, dù có bất cứ chuyện gì phát sinh, hắn cũng không thể rời khỏi y nữa.

Chu Tường lên lầu, cứ nghĩ Trần Anh sẽ nói gì với hắn, nhưng không ngờ Trần Anh không hỏi gì cả, bà chỉ căn dặn hắn đi ngủ sớm.

Chu Tường về phòng, nặng nề đổ vật xuống giường. Đến giờ trái tim hắn vẫn còn nhảy nhót, vì tất cả những gì vừa mới phát sinh, vì quá khứ, và vì Yến Minh Tu.

Chu Tường tự hỏi, sau này không biết sẽ phải đối mặt với những gì, mà kể cả vậy, hắn vẫn sẽ hồ đồ bước tới sao?

Khóe miệng giật giật, hắn nở một nụ cười gượng gạo.

Nếu mọi chuyện đúng như Yến Minh Tu nói, thì có hồ đồ bước tới cũng đáng để thử một lần.

Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, Chu Tường bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, điện thoại vang lên. Hắn quơ tay vơ lấy, híp mắt nhìn màn hình, đúng là Yến Minh Tu. Giống như phản xạ có điều kiện, hắn rời giường, vén rèm lên, nhìn xuống, quả nhiên xe của Yến Minh Tu đang đỗ dưới lầu, thậm chí Yến Minh Tu còn ló đầu ra, vẫy vẫy tay với hắn.

Chu Tường ấn nút nghe máy, “Cậu lại làm trò gì thế?”

Yến Minh Tu rất tủi thân, “Em đã bảo em muốn ngủ lại đây, nhưng anh không cho.”

“Tôi đã không cho mà cậu còn chưa chịu đi?”

“Em cũng đã nói em muốn được ở gần bên anh một chút.”

“Được rồi, hơn nửa đêm cậu gọi, chẳng lẽ tôi còn không hiểu ý sao.”

“Em lên được không?”

Chu Tường lưỡng lự vài giây, thở dài, “Lên đi.”

Hắn khẽ khàng mở cửa, để Yến Minh Tu bước vào nhà.

Phòng của Chu Tường rất nhỏ, rất ấm áp, còn ấm áp hơn cả ở trong xe, Yến Minh Tu vừa vào đã cởi ngay áo khoác, chỉ để lại áo lót bên trong.

Chu Tường híp mắt nhìn y.

Yến Minh Tu kéo hắn ngồi xuống giường, “Em biết anh không có hứng làm chuyện đó, chúng ta chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ thôi.”

Chu Tường âm thầm thở phào, một lần nữa quay về giường.

Yến Minh Tu cởi quần, leo lên giường, rúc vào chăn, ôm chặt lấy hắn.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

“Minh Tu.”

“Ừ?”

“Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Yến Minh Tu trầm ngâm. Tất nhiên y nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt, y nhìn nhầm phía sau Chu Tường thành Uông Vũ Đông, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, lần đầu tiên ấy lại trở thành đề tài cấm kỵ của cả hai người.

“Không nói gì? Chẳng lẽ cậu quên rồi? Cậu đến tìm Uông Vũ Đông ở trường quay, nhìn nhầm tôi thành anh ta, còn ôm chầm lấy tôi nữa.”

Yến Minh Tu rầu rĩ đáp, “Nhớ.”

Chuyện Yến Minh Tu đã từng xem hắn là thế thân của Uông Vũ Đông, có lẽ sẽ trở thành khúc mắc cả đời này của hắn, cũng sẽ trở thành nỗi ân hận và xấu hổ cả đời này của Yến Minh Tu, nhưng hiện giờ hắn có thể rất thản nhiên nhắc lại điều đó, có lẽ rồi sẽ đến một ngày, khúc mắc này mãi mãi tiêu tan.

“Cậu có biết lúc ấy nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì cơ?”

“Tôi nghĩ, nếu có thể ngủ một đêm với cậu thì giá trị biết mấy.”

Yến Minh Tu cười khẽ, “Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy còn bây giờ?”

Chu Tường trầm ngâm một lát, “Bây giờ không chỉ là ngủ một đêm.” Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Yến Minh Tu không lên tiếng, chỉ mạnh mẽ ôm siết lấy hắn.

Chu Tường buồn bã nở nụ cười, cảm thán nói, “Nếu có thể quay lại khi xưa thì tốt biết mấy.”

Yến Minh Tu rời đi lúc trời còn chưa sáng. Nếu để Trần Anh nhìn thấy lần nữa thì xấu hổ vô cùng.

Nhưng hơn chín giờ sáng y lại đến, nói muốn đưa Trần Anh đi gặp bác sĩ.

Chu Tường nhớ lần trước y đã nói sẽ liên lạc với chuyên gia điều trị thận, tốt nhất là không nên trì hoãn, vì thế hắn bèn khuyên Trần Anh đi luôn.

Trần Anh cũng rất lưỡng lự, bà vẫn canh cánh chuyện tiền nong.

Yến Minh Tu biết bà đang băn khoăn, liền nhẹ giọng khuyên nhủ, “Dì à, con và anh Tường tuy hai mà một, chuyện của anh Tường cũng là chuyện của con, dì như thế này chỉ làm anh ấy thêm lo thôi, đừng phân vân nữa.”

Chu Tường không có cách nào mở miệng, dù sao hắn vẫn còn cần tiền của Yến Minh Tu, chuyện này quả thật chẳng vẻ vang gì, hắn chỉ có thể lo lắng nhìn Trần Anh, hy vọng bà hiểu được.

Trần Anh chịu không nổi vẻ mặt âu sầu của hắn, mặt bà cũng nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn theo hai người đi xuống lầu.

Yến Minh Tu đưa bà đến bệnh viện tư lớn nhất Bắc Kinh, ở đây có một chuyên gia điều trị thận người Trung Quốc cực kỳ uy tín, thỉnh thoảng sẽ đích thân đến khám cho người bệnh.

Chu Tường cầm theo tất cả hồ sơ bệnh án của Trần Anh, đáy lòng tràn trề hi vọng.

Đến bệnh viện, Trần Anh phải kiểm tra lại theo đúng quy trình, bác sĩ và hai phụ tá cùng nghiên cứu bệnh án của bà, sau đó yêu cầu bà nằm viện vài ngày để quan sát thêm, dự kiến trong một tuần sẽ đưa ra phương án chữa trị hữu hiệu nhất.

Trần Anh không muốn nằm viện lắm, nhưng bác sĩ và Chu Tường cùng khuyên nhủ, cuối cùng bà vẫn ở lại bệnh viện.

Y tá đưa bà đến phòng bệnh hạng nhất, còn bác sĩ trao đổi với Yến Minh Tu và Chu Tường, “Chiếu theo tình trạng của bà ấy, tốt nhất là nên thay thận, hai vị có thể bắt đầu tìm kiếm người hiến thận từ bây giờ.”

Trên đường từ bệnh viện về, Chu Tường vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi.

Yến Minh Tu nhéo nhéo bàn tay hắn, “Anh Tường, việc này đúng là khó, nhưng Trung Quốc đông dân thế này, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm. Anh đừng suy nghĩ nhiều, kể cả không tìm được thận thay, chỉ cần kiên trì điều trị, rất nhiều người bệnh nhiễm trùng đường tiểu vẫn có thể sống thêm mười – hai mươi năm.”

Chu Tường cười, “Tôi hiểu rồi, nhưng chuyện này đừng nói với bà vội, cứ chờ tới khi tìm được thận đã, nếu không, hi vọng rồi lại thất vọng, tôi sợ bà không chịu nổi.”

“Em biết rồi.” Yến Minh Tu mỉm cười nhìn hắn, “Anh Tường, chúng ta đến siêu thị gần nhà mua đồ về làm lẩu đi, có cả thịt bò anh thích ăn đấy, tối nay ăn lẩu nhé, được không?”

“Ừ, đi thôi, cũng lâu chưa ăn.”

Yến Minh Tu đau xót trong lòng, khẽ cười nói, “Ừ, lâu chưa ăn rồi…”

END109.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.