Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 116: Chương 116




CHƯƠNG MỘT TRĂM MƯỜI SÁU

Chu Tường vội vàng đến bệnh viện.

Mới đầu hắn còn nghĩ, có lẽ Yến Minh Tự chỉ nói quá lên, dù sao cũng là con trai ruột, Yến Phi sẽ đánh Yến Minh Tu thành thế nào? Vậy nên dù bực bội, nhưng hắn cũng không lo lắng quá nhiều.

Chẳng ngờ vừa đến bệnh viện, Chu Tường đã trợn tròn mắt.

Khuôn mặt Yến Minh Tu không có dấu vết gì, nhưng cánh tay đã bó bột, y nhắm mắt cau mày, nhìn có vẻ rất không thoải mái.

Yến Minh Tự đang ngồi bên giường làm việc trên laptop, thấy Chu Tường bước vào, anh giơ ngón tay “Suỵt” một tiếng, sau đó đặt laptop xuống, kéo Chu Tường ra ngoài.

Yến Minh Tự thấp giọng nói, “Mới vừa ngủ, ra ngoài nói.”

Chu Tường vội hỏi, “Gãy tay?”

“Đúng, gãy tay.” Yến Minh Tự có vẻ đã quá quen rồi, “Nứt hai cái xương sườn.”

Chu Tường biến sắc, “Anh… Ba anh… Là ba anh đánh thật hả?” Cha dạy dỗ con trai là chuyện bình thường, nhưng hắn rất ít khi thấy người cha nào nặng tay như vậy, sao có thể nỡ lòng?

“Đúng vậy, ba tôi rất ít khi đánh ai, bởi vì cứ ra tay là ông không kìm chế được.” Yến Minh Tự nhìn thoáng vào trong, “Đánh bằng côn cảnh sát.”

Chu Tường từ xa nhìn Yến Minh Tu nhắm nghiền hai mắt, đau lòng ghê gớm. Hắn uể oải cả người, hai vai sụp xuống, tựa lưng vào tường, không biết phải làm sao.

Yến Minh Tự nhìn Chu Tường một lượt, “Cậu đừng lo lắng quá, ba tôi không đánh vào chỗ hiểm. Hồi trước tôi gây chuyện nhiều, nhưng hầu như chỉ toàn chuyện nhỏ, Minh Tu gây ít, mà lần nào cũng là chuyện lớn, nếu ba tôi không kìm chế nổi thì đã đánh chết một đứa từ lâu rồi.” Yến Minh Tự nhún vai, “Thực ra không phải không có lợi, mỗi lần ba tôi đánh xong, mẹ tôi sẽ làm ầm lên, bọn tôi cũng được yên ổn một thời gian sau đó.”

Chu Tường nghiến răng, “Mẹ kiếp, cha ruột đó à?”

Yến Minh Tự không biến sắc đáp, “Có thể sống đến giờ, tất nhiên là cha ruột.”

“Tôi vào xem cậu ta?”

Yến Minh Tự gật đầu, “Vào đi, lúc nãy nó vẫn chờ cậu, chờ không nổi mới ngủ đó.”

Chu Tường lặng lẽ bước đến bên giường bệnh, hắn cũng biết tại sao Yến Minh Tu bị đánh, vì hắn hàm hồ chạy đến nhà họ Yến, nói những lời thiếu suy nghĩ, hắn chỉ biết chấp nhất về sĩ diện của mình, mà không chịu suy nghĩ cho Yến Minh Tu.

Hắn còn dám chê cười Yến Minh Tu ngu xuẩn? Mối tình này chẳng có ai thông minh hơn ai, bởi vì cả hai đều đã thảm bại rồi.

Chu Tường vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, hắn chỉ định dùng đầu ngón tay cảm nhận chút hơi ấm của y, vì khuôn mặt y tái quá, nhìn như chẳng còn giọt máu nào.

Đụng chạm rất nhỏ, nhưng Yến Minh Tu lập tức mở mắt ra. Đôi mắt từ mơ màng chuyển sang tỉnh táo, nhìn thấy người trước mặt, y nở nụ cười dịu dàng khôn tả, “Anh Tường, anh đến rồi.”

Chu Tường thấp giọng nói, “Xế chiều tôi đi tập gym, không nghe điện thoại.”

“Không sao, anh đến là được.” Yến Minh Tu vươn tay trái, cầm lấy tay Chu Tường.

Chu Tường trầm giọng, “Minh Tu, tôi làm việc không suy tính hậu quả, chuyện này phải trách tôi, tôi xin lỗi.”

Yến Minh Tu cười bảo, “Anh không cần xin lỗi, anh làm tốt lắm, chúng ta phải cho ba em một thái độ dứt khoát. Em đã tỏ thái độ, anh cũng nên làm thế, chỉ vậy thì ông mới xem trọng tình cảm của chúng ta. Hôm nay rất đúng lúc, chỉ có ông nội và mẹ em mới trị được ba em. Trước đây ba còn đánh cả chị hai nữa, nên đánh em một chút cũng không vấn đề gì, đánh càng nặng càng tốt, mẹ em sẽ làm ầm lên ít nhất ba tháng. Ít nhất ba tháng tới, ông sẽ không rảnh để ngăn cấm chúng ta.”

Chu Tường thở dài, “Vẫn không có lời. Nếu tối qua cậu về luôn thì tốt rồi.”

“Đừng nghĩ lung tung. Thực ra lần này không liên quan nhiều đến chuyện anh tới nhà em đâu, là em nói với ba chuyện của Uông Vũ Đông, nên ba mới điên tiết.” Yến Minh Tu cong miệng cười, “Em muốn sắp xếp một trò hay cho ông ấy. Để ông chấp nhận chúng ta, chấp nhận con ông là đồng tính luyến ái, nếu ông không đồng ý, con rể ông sẽ làm ông bẽ mặt.”

Chu Tường sờ sờ trán y, “Cậu kiềm chế chút đi, dù sao ông cũng là ba cậu, chọc giận ông, cuối cùng cậu cũng chẳng dễ chịu gì.”

Yến Minh Tu “Hừ” một tiếng, “Em tự biết chừng mực, ông đánh em như thế, chứng tỏ sức khỏe vẫn còn tốt lắm.”

Lúc này, Yến Minh Tự bước vào, trong tay cầm mấy lon nước và hộp thức ăn nhanh, “Chắc chưa ăn gì nhỉ, ăn tạm cái này đi.”

“Ở đâu ra đây?” Yến Minh Tu ghét bỏ nhìn hộp đồ ăn nhanh.

“Ở đâu ra mày cũng chả được kén chọn, ăn phần mình đi. Ngày nào anh cũng bận bỏ mẹ, đã thế còn phải giải quyết chuyện của mày, có thằng em như mày, anh đây xui tám đời.”

Yến Minh Tu cười cười, “Cái này có phải tại em đâu.”

Yến Minh Tự thả đồ ăn lên đầu giường, “Hai đứa ăn đi, anh đi đây.”

Chu Tường hỏi, “Anh không ăn với bọn tôi à?”

Yến Minh Tự nhìn đồng hồ, “Tối nay có buổi tiệc, tôi đi trước đây.” Nói xong liền cất bước ra cửa.

Yến Minh Tu kêu lên, “Anh!”

“Gì?” Yến Minh Tự đặt một tay trên cửa, quay lại nhìn y.

“Cảm ơn anh.”

“Mẹ, không khiến.” Nói xong liền bỏ đi thẳng.

Yến Minh Tu nhún vai, vươn tay định lấy đồ ăn, lúc này mới nhớ mình chỉ còn một tay để dùng.

Chu Tường rất hâm mộ anh em nhà bọn họ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, tới khi cha mẹ mất, bọn họ vẫn sẽ chăm lo cho nhau, cảm giác chắc là tuyệt lắm. Hắn cầm lon nước trong tay Yến Minh Tu, mở nắp, cắm ống hút, sau đó nhét ống hút vào miệng y.

Yến Minh Tu lầm bầm, “Một tay khó chịu quá.”

“Nói thừa.” Chu Tường mở hộp cơm, gắp cho y một miếng thịt kho tàu.

Yến Minh Tu cười cười, hưởng thụ Chu Tường đút cho ăn.

Hai người mới ăn vài miếng, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra. Động tác cứng đờ tại chỗ, cả hai cùng quay lại nhìn, mẹ của Yến Minh Tu vừa hốt hoảng lao vào, giờ cũng đang sững sờ nhìn hai bọn họ.

“Mẹ…”

Chu Tường đã gặp Yến phu nhân vài lần, người phụ nữ này không có chỗ nào là không quý phái, cả tướng mạo lẫn khí chất đều tuyệt đỉnh vượt trội, sự chín chắn và thùy mị ở độ tuổi của bà quyến rũ đến phi thường. Hai anh em nhà họ Yến xinh đẹp như vậy chủ yếu là nhờ các đường nét được thừa hưởng từ bà, trái lại, Yến Minh Mị tuy cũng đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém anh trai và em trai mình.

Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt bà hớt hải, đôi mắt lo âu, tóc tai bù rối, hiển nhiên trạng thái đang không được tốt. Bà quét mắt nhìn Chu Tường một thoáng, sau đó quay về với con trai, vội vàng bước đến, “Minh Tu, con sao rồi? Anh con đâu?”

“Con không sao, bố trí xong rồi, tối anh có việc.”

“Việc gì mà quan trọng hơn cả em nó nữa? Thật là, rõ ràng đã bảo anh trông con mà!”

Chu Tường đứng dậy, nhường chiếc ghế duy nhất trong phòng cho bà, hắn khẽ gật đầu với bà, sau đó im lặng đứng sang một bên.

Yến mama vẫn chưa có cơ hội đánh giá thanh niên này, giờ nghĩ đến hắn sắp thành “Con dâu” trong nhà, bà không thể không nhìn hắn một lát.

Chu Tường khác hẳn mấy gã đàn ông chuyên đi mê hoặc đàn ông trong tưởng tượng của bà, bà theo quan niệm cũ, cứ nghĩ những người như vậy sẽ chẳng khác gì phụ nữ, tô son điểm phấn, ăn mặc lõa lồ, nhưng Chu Tường nhìn bề ngoài rất có phong thái đàn ông, bà cũng từng thấy hắn trên TV, lúc ấy còn nghĩ đứa nhỏ này ngoại hình không tồi, nếu nói đẹp trai thì còn kém xa hai đứa con bà, nhưng tác phong bình thản và phóng khoáng lại khiến người ta rất có thiện cảm.

Có lẽ là do trực giác trời sinh của phụ nữ, bà không thể ghét nổi người thanh niên này.

Yến mama ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bó bột của Yến Minh Tu, đôi mắt hoe hoe đỏ, “Nào có ai làm cha như thế, ác độc quá đáng, nhưng con cũng thật là, bảo con xin lỗi mà con không nghe, lại còn cố tình hò hét chọc giận ba nữa. Lúc nào cũng cãi lời ba mẹ, con định làm cái gì thế, giờ bị đánh thế này…”

“Không sao mà, xương lành nhanh lắm. Mẹ à, con xin mẹ đừng khóc được không? Mẹ cứ khóc là con nhức đầu.”

“Hư đốn…” Yến mama lau khóe mắt, nhìn thấy hộp cơm ăn dở, bà cau mày hỏi, “Ăn gì thế? Anh con mua cho đấy à?”

“Vâng.”

“Anh con lúc nào lúc thế, cái gì cũng chỉ quấy quá cho xong.” Yến mama lấy điện thoại, định gọi cho lính cần vụ.

“Mẹ, không cần đâu, bọn con ăn sắp xong rồi.”

Yến mama thở dài, “Con nói xem giờ phải làm sao? Con với ba làm loạn như thế, con không nghe lời, ba mẹ cũng chẳng muốn quản, nhưng mà chuyện này…” Nhớ đến Chu Tường vẫn đứng bên cạnh, bà lại quay sang nhìn hắn một cái.

Chu Tường hờ hững nói, “Hai người cứ nói chuyện, tôi đi mua ít đồ.”

Yến Minh Tu cố sức vươn tay túm góc áo hắn, nghiêm túc bảo, “Anh Tường, anh không cần phải tránh mặt, anh ngồi lên giường đi.”

Yến mama kinh ngạc nhìn Yến Minh Tu, rồi lại nhìn sang Chu Tường.

Chu Tường hơi xấu hổ.

Yến mama nói, “Vậy cậu ngồi lên giường đi.”

Chu Tường đành phải ngồi xuống, thực ra hắn muốn ra ngoài hít thở không khí hơn.

Yến mama nhìn hắn, “Chu Tường, cậu bao nhiêu tuổi? Người ở đâu thế?”

“Hai mươi bảy, người ở đây.”

“Ba mẹ cậu đang làm gì?”

“Ba mẹ con làm công chức, ba con đã qua đời mấy năm trước, mẹ con về hưu, giờ đang ở nhà.”

“Trong nhà không còn ai sao?”

“Không.”

“Vậy cậu…” Yến mama hé miệng, “Mẹ cậu không ngăn cản… Mẹ cậu để cậu và…”

Chu Tường ôn hòa cười nói, “Dì à, ba năm trước con bất ngờ gặp sự cố, nằm liệt trên giường đúng hai năm, sống cuộc đời thực vật. Trước lúc đó, mẹ con cũng cực lực phản đối chuyện con không thích phụ nữ, nhưng sau khi con gặp nạn, mẹ con nói, chẳng có gì quý giá hơn việc con còn sống và khỏe mạnh, từ đó mẹ con không cấm cản nữa, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”

Yến mama giật mình, chậm rãi cúi đầu xuống.

“Dì à, hơn nửa năm trước, mẹ con mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, lúc con nằm viện đã tiêu tốn rất nhiều tiền, mẹ con con vẫn đang mắc nợ, mẹ con sinh bệnh, gia cảnh lại càng khó khăn hơn. Chắc dì không tưởng tượng được, thời điểm đó lương tháng của con chỉ có hơn ba ngàn, cộng thêm vài việc nhận ngoài, mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ mang về được sáu-bảy ngàn, tiền khám chữa bệnh của mẹ con mỗi tháng gần ba ngàn, còn tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền trả nợ. Lúc ấy quẫn bách quá, nên con mới phải mượn tiền của Minh Tu, nhưng chúng con không phải quan hệ như dì nghĩ, sau này sự nghiệp khởi sắc, nhất định con sẽ trả lại cho Minh Tu.”

Chu Tường nói rất chân thành, những điều này đều xuất phát từ thật tâm của hắn. Hắn vẫn quan sát đôi mắt của Yến mama, hắn biết bà đã mềm lòng.

Từ trước Chu Tường đã rất được lòng nữ giới, dựa theo những gì họ nói, hắn vừa dịu dàng vừa rộng lượng, hài hước, biết cách chăm sóc người khác. Chu Tường không nghĩ mình đặc biệt hấp dẫn ở đâu, nhưng ít ra, hắn luôn cực kỳ kiên nhẫn và khoan dung với nữ giới, hơn nữa, tiếp xúc nhiều, hắn còn biết cách nhận ra người nào có thiện cảm với hắn.

Yến mama cũng không ngoại lệ, ánh mắt nhìn hắn đã khác hẳn, bà hỏi, “Vậy mẹ con bây giờ thế nào?”

Chu Tường thở dài, “Bệnh tình đã khá hơn, nhưng cuối tuần nào cũng phải làm hai lần thẩm tách, một lần 4-5 tiếng, hầu như cả thời gian nghỉ ngơi chỉ dành cho bệnh viện.”

Yến mama gật đầu, thấp giọng nói, “Vậy à, con cũng không dễ dàng.”

Chu Tường cười cười, “Dì à, lừa mất con của dì, con cũng áy náy lắm, nhưng chúng con thật sự không thể tách rời nhau.”

Yến Minh Tu nắm chặt bàn tay Chu Tường, cười với hắn, Chu Tường cũng cười với y.

Từng hành động nhỏ bé đều lọt vào mắt Yến mama, bà bứt rứt cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Chuyện này dì không quyết định được, dì chỉ cần con dì vui vẻ thôi.”

“Mẹ, con ở bên hắn mới vui vẻ được, mẹ bắt con cưới một người con không yêu, lúc đó con vui nổi sao?”

“Mẹ chỉ sợ con không có con cái thôi, bây giờ con vẫn chưa biết con cái quan trọng thế nào, nhưng đến khi con già đi, con sẽ hiểu lúc ấy đau đớn ra sao.”

“Mẹ, bọn con có thể nhận con nuôi mà, hoặc tìm người đẻ mướn cũng được, có rất nhiều biện pháp giải quyết. Mẹ nói cũng đúng, nhưng chúng con sống cả đời đâu phải chỉ vì con cái.”

Chu Tường nhẹ giọng nói, “Dì, quả thật vấn đề này có rất nhiều cách giải quyết, nhưng biện pháp thiếu sáng suốt nhất chính là, biết rõ không thể mà vẫn làm tổn thương một người con gái khác.”

Yến mama thở dài, “Mẹ hiểu rồi, con… Con bàn bạc lại với ba đi, mẹ cũng đâu phải gia chủ.”

Yến Minh Tu nắm lấy tay bà, “Mẹ, chỉ cần mẹ không phản đối chúng con là được.”

Yến mama miễn cưỡng nói, “Mẹ hiểu con quá rồi mà.”

END116.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.