CHƯƠNG MƯỜI BẢY
Chu Tường tắm rửa xong, lên giường nằm, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng.
Thực ra hắn rất mệt, nhưng lại ngủ không yên, tâm trạng hắn vẫn còn ấm ách, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hơn mười tiếng đồng hồ cùng trải qua với Yến Minh Tu.
Hắn đang lo cho bản thân, dù Yến Minh Tu có hấp dẫn thế nào, hắn cũng không thể giống lũ thanh niên miệng còn hôi sữa đâm đầu vào tình yêu. Lý trí phân tích, tuy nằm mơ hắn cũng muốn có một mối tình lâu dài, có một người tâm đầu hợp ý để cùng chung sống, nhưng Yến Minh Tu hiển nhiên không phải người đó. Yến Minh Tu rất chói lọi, rất trẻ tuổi, hắn cũng biết y không nằm trong tầm với của hắn.
Hắn không nên để tâm tới Yến Minh Tu như vậy, quá nguy hiểm…
Chu Tường nhắm mắt lại, cố gắng ép mình phải ngủ.
Đang mơ màng, chuông cửa thình lình vang lên. Chu Tường hoảng sợ, hắn mở mắt nhìn đồng hồ, gần năm giờ sáng, ai có thể ấn chuông lúc này?
Chẳng lẽ là…
Chu Tường nhảy xuống giường, chạy đến nhìn qua mắt mèo, hắn mở cửa, nồng nặc mùi rượu đứng bên ngoài là Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu ngày thường kiêu căng lãnh đạm, đây là lần đầu tiên Chu Tường nhìn thấy bộ dạng say bí tỉ của y.
Yến Minh Tu thấy hắn mở cửa, lập tức bổ nhào lên người hắn, miệng lẩm nhẩm mấy lời đứt quãng, “Mẹ kiếp, tôi là cái chó gì…”
Chu Tường không nghe rõ, “Sao cơ? Cậu nói gì?”
Yến Minh Tu vừa cao vừa nặng, Chu Tường đỡ y, suýt thì không đứng vững, hắn vất vả vỗ về Yến Minh Tu, vừa dìu vừa kéo y vào phòng ngủ, cũng may nhà hắn nhỏ, không cần đi quá xa.
Yến Minh Tu vẫn lầm bầm mấy lời Chu Tường nghe không hiểu, Chu Tường bật đèn, nhìn bộ dạng nhếch nhác của y, chẳng biết nên làm thế nào.
Hắn cởi quần áo và giày cho Yến Minh Tu, lấy khăn ướt lau mồ hôi cho y, sau đó rót cho y cốc nước, giúp y uống giải rượu.
Yến Minh Tu mở mắt, ngơ ngác nhìn hắn, hoặc cũng có thể đang nhìn xuyên qua hắn để nghĩ về người kia.
“Minh Tu? Cậu tỉnh chưa? Khó chịu chỗ nào à?” Nói dứt lời Chu Tường mới cảm thấy mình vô nghĩa, người say thì làm gì có chỗ nào dễ chịu?
“Cậu bảo đi đón bạn cơ mà? Sao cũng say luôn rồi? Bạn cậu về nhà kiểu gì? Sao cậu đến được đây? Mẹ kiếp, đừng có bảo cậu uống rượu lái xe đấy nhé, giờ phạt nghiêm lắm, cậu dám thật à? Nguy hiểm quá!”
Ánh mắt Yến Minh Tu dần tìm về tiêu cự, y khàn khàn nói, “Là anh à.”
Lúc này đến phiên Chu Tường ngẩn cả người, chỉ đành bất đắc dĩ bảo, “Cậu uống nhiều quá.”
Yến Minh Tu lấy tay che mắt, ánh đèn quá chói.
Y thật lòng thật dạ tốt với Uông Vũ Đông, cả đời này y chưa từng tốt với ai như vậy, nhưng tại sao Uông Vũ Đông lại là anh rể tương lai của y? Hơn nửa đêm y lái xe đến hộp đêm đón Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông lại la hét muốn tìm vợ yêu, cuối cùng chị hai của y cũng đến, hai người cùng nhau về nhà.
Uông Vũ Đông là cái quái gì? Không quyền không thế, nếu anh ta không phải người yêu của chị gái y, y đã sớm dùng thủ đoạn để chiếm lấy anh ta, nhưng trên đời này quả thật có vài thứ, dù y có là Yến Minh Tu cũng không thể nào đoạt được.
Tốt với anh ta bao nhiêu cũng là uổng phí.
Yến Minh Tu trở mình, ngửi thấy mùi bột giặt bình dân trên ga trải giường, bất thình lình cực kỳ hoảng hốt.
Tại sao y lại ở đây? Y có bao nhiêu chuyện để làm, tại sao y phải lãng phí thời gian vào một gã đàn ông chỉ có tấm lưng tương tự với Uông Vũ Đông? Đến tột cùng thì y đang làm cái gì?
Một bàn tay lành lạnh áp lên trán y, tựa như cơn gió mát, giảm bớt khô nóng và phiền muộn cho y, âm thanh mềm nhẹ đầy từ tính của Chu Tường lướt qua tai y, “Tôi tắt đèn nhé, cậu ngủ đi.” Giọng nói ấy tràn ngập hương vị nam tính rất êm tai, khiến người nghe an tâm đến kỳ lạ.
Yến Minh Tu hé mắt, quả nhiên đèn đã tắt, Chu Tường nằm xuống bên cạnh y.
Yến Minh Tu mở to mắt, nhịn không được xoay người ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn.
Tuy Yến Minh Tu không nói gì, nhưng Chu Tường biết y đang sa sút tinh thần, hắn vỗ về tấm lưng y, khe khẽ cười nói, “Ngoan, ngủ đi, ngủ dậy là hết khó chịu.”
Đây là lần đầu tiên hai người chỉ ôm nhau ngủ mà không làm gì.
Yến Minh Tu không ngờ vòng tay của Chu Tường lại ấm áp đến thế, bàn tay rất dịu dàng, giọng nói rất dễ nghe. Người đàn ông này, hình như còn có rất nhiều điều đáng để y khám phá.
Ôm hắn, Yến Minh Tu cảm thấy an tâm.
Cuối cùng y cũng thả lỏng, chầm chậm nhắm mắt lại.
Yến Minh Tu bị mùi thơm đánh thức, bụng đói sôi ùng ục, mặc dù mí mắt vừa sưng vừa nặng, nhưng y vẫn vật lộn ngồi dậy.
Y đang ở nhà Chu Tường, căn phòng này y rất quen thuộc.
Y mặc quần áo của Chu Tường vào, đẩy cửa ra, thấy Chu Tường đeo tạp dề đang tất bật trong nhà bếp, miệng còn khẽ ngâm nga một khúc nhạc dân gian.
Yến Minh Tu dựa vào tường nhìn hắn thật lâu, dần dần làm quen với hình ảnh này. Không thể không thừa nhận, y thích cảm giác được ở bên Chu Tường, nói thế nào nhỉ, cực kỳ dễ chịu.
Chu Tường chín chắn, còn có công việc của riêng mình, hắn sẽ không quấy rầy y, Chu Tường rộng lượng, dù y ăn nói khó nghe, hắn cũng không để bụng, Chu Tường luôn tươi cười, dù tâm trạng y cực kỳ kém cũng không thể nổi giận với hắn, hơn nữa, làm tình với hắn tuyệt vô cùng, Chu Tường là một bạn giường gần như không có khuyết điểm. Một người như vậy, tựa như chính là tất cả những gì y cần.
Mà điều quan trọng nhất, khi ở bên Chu Tường, mặc dù chỉ là tự dối gạt mình, nhưng y có thể phần nào quên đi nỗi ám ảnh với Uông Vũ Đông.
Y bước tới, gõ gõ lên tấm vách thuỷ tinh.
Chu Tường quay lại, tươi cười rạng rỡ với y, “Dậy rồi hả, vẫn còn sớm, tôi cứ tưởng cậu phải ngủ đến ba bốn giờ chiều.”
“Tôi đói.”
“Vừa đúng lúc, sắp xong rồi.”
Yến Minh Tu ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn bóng dáng Chu Tường đảo qua đảo lại. Ngay cả khi ở nhà mình, y cũng chưa từng cảm nhận được không khí gia đình ngào ngạt như vậy, chẳng lẽ bởi vì phòng bếp và phòng ăn nhà y cách nhau quá xa?
Hay là có lẽ vì không phải cùng một người nấu cơm?
Chu Tường bưng bữa sáng thịnh soạn lên.
Yến Minh Tu nhìn thoáng qua, “Làm nhiều thế?”
“Cậu nhìn xem mấy giờ rồi, bữa sáng kết hợp bữa trưa đó. Hôm qua cậu uống nhiều quá nên hôm nay tôi bồi bổ cho cậu đây.” Chu Tường lấy cả sushi hôm qua đóng gói mang về đặt trên bàn, “Vẫn còn tươi lắm, cậu không ăn phí quá.”
Yến Minh Tu nhớ lại hôm qua bỏ rơi Chu Tường, đáy lòng có cảm giác hơi là lạ, “Ngại quá, hôm qua tôi không quay lại được, anh đợi lâu không?”
“Không sao, tôi ăn xong cũng về luôn.” Chu Tường không để bụng, “Cháo hơi nóng đấy, thổi đi đã rồi ăn.”
Yến Minh Tu uống một ngụm nước ấm, sau đó thẳng thắn nói, “Đưa cho tôi một chìa khóa nhà đi.”
Chu Tường ngơ ngác nhìn y.
Yến Minh Tu nhíu mày, “Chuyện mới nói hôm qua, anh chưa quên chứ?”
Khuôn mặt Chu Tường đỏ bừng lên vì phấn khích, “Cậu, cậu muốn… Cậu muốn dọn tới đây thật?”
“Ừ.” Yến Minh Tu gật đầu, nhìn vẻ mừng rỡ không thể che giấu của Chu Tường, chẳng biết tại sao trong lòng y cũng ấm áp dễ chịu, “Ngoại trừ thỉnh thoảng phải về nhà.”
Chu Tường cảm thấy khoảng thời gian này quá điên rồ. Hắn mời người tình một đêm mới quen biết hai tuần về sống chung, và đối phương đồng ý.
Lý trí nói với hắn, như thế này không ổn, hắn hiểu người kia được bao nhiêu? Ngộ nhỡ không hợp nhau thì sao? Nhưng mẹ kiếp, lúc này hắn chỉ muốn ôm hôn Yến Minh Tu, hắn phấn chấn vô cùng, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng thì căn hộ này cũng sắp có người thứ hai, hơn nữa còn là người mà hắn mê dắm.
Chu Tường sung sướng lao qua bàn ăn, quả quyết hôn y một miếng, “Cục cưng ơi, nhiệt liệt hoan nghênh.”
Yến Minh Tu nắm lấy cằm hắn, thấp giọng nói, “Nói cho rõ trước đã, anh phải đồng ý với tôi hai việc.”
“Cậu nói đi.”
“Thứ nhất, lúc ở cùng tôi, không được dây dưa với đàn ông khác. Thứ hai, không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương.”
Chu Tường vỗ vỗ hai má y, mỉm cười, “Nhất trí.”
Đón thêm một người tới ở nhà mình hóa ra cũng không khó khăn như Chu Tường vẫn tưởng, có lẽ bởi vì Yến Minh Tu chưa từng che giấu khuyết điểm, Chu Tường đã sớm làm quen với tính cách của y, lâu dần thành am hiểu, vậy nên hai người sống chung coi như hòa hợp.
Yến Minh Tu mang đến một ít đồ dùng sinh hoạt và máy tính. Chu Tường nghe nói y muốn gây dựng sự nghiệp, bèn dọn dẹp lại phòng cho khách, đặt bàn làm việc vào đó, phòng cho khách này hồi xưa là phòng của hắn, giờ thành phòng làm việc là vừa đẹp.
Buổi chiều đầu tiên Yến Minh Tu chuyển đến, Chu Tường mở chai Lafite báu vật ra chúc mừng, chai rượu này là do một nhà chế tác tặng riêng cho hắn đã lâu, hắn vẫn tiếc của không dám uống, nhưng ngày hôm nay có ý nghĩa rất trọng đại đối với hắn, bởi vì hắn đón một người khác vào cuộc sống của mình, đón người đó vào nhà của hắn. Bất kể bọn họ có thể đi được bao xa, ít nhất người nọ vẫn sẽ làm bạn với hắn trong một khoảng thời gian, hắn sẽ không còn cô đơn nữa.
Đêm hôm đó, bọn họ điên cuồng làm tình, dùng tất cả những phương thức trần trụi nhất, trắng trợn nhất, để trút hết tất cả những khao khát sâu thẳm nhất, khó che giấu nhất vào đối phương.
Những ngày chung sống của họ chính thức bắt đầu.
Trước mắt, cả hai đều coi như làm nghề tự do. Công việc của Chu Tường thuộc loại làm một lần – nghỉ mấy tháng, lúc rảnh rỗi thường tụ tập bạn bè, uống rượu xem bóng đá, nhưng hiện giờ có Yến Minh Tu, số lần hắn về nhà tăng lên rõ rệt. Yến Minh Tu thì đang khảo sát một hạng mục, thường xuyên phải ra ngoài, nhưng hầu như mỗi lần y về nhà, Chu Tường đều đã chuẩn bị sẵn đồ ăn để trong tủ lạnh, để bất kể khi nào y về cũng sẽ có cái ăn.
Bọn họ sống chung cực kỳ hài hòa, không để tâm đến công việc và bằng hữu của nhau, đến tận bây giờ Chu Tường vẫn không biết Yến Minh Tu làm gì, chỉ biết là chất lượng cuộc sống của y rất tốt. Hắn không hỏi, bởi vì hắn đã rất vừa lòng với hiện tại rồi.
Một hôm, Chu Tường có điện thoại, hắn ngẩn người nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không ngờ đã hơn một năm trôi qua mà Lan Khê Nhung vẫn còn liên hệ với hắn.
Tâm tình phức tạp, hắn nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới một giọng nam rất êm tai, nhưng rõ ràng còn mang theo cả vài phần lúng túng, “Anh Tường, em về rồi.”
Chu Tường cười đáp, “Ồ, cậu vẫn dùng số này à, lâu quá không gặp.”
“Vâng, em vẫn dùng…”
Hai người cùng gượng gạo.
Chu Tường khách sáo nói, “Anh thấy tin tức về cậu trên TV, bộ phim mới rất thành công, bao giờ chiếu anh nhất định sẽ đi xem ủng hộ, để hôm nào anh Tường mời cậu ăn cơm.”
Ai nghe cũng hiểu những lời này chỉ là nói cho có lệ, nhưng Lan Khê Nhung không thuận theo đó mà gác máy, ngược lại còn thoáng trầm ngâm, “Anh Tường, hôm nay anh rảnh không, chúng ta gặp nhau nhé.”
“Không được rồi, hôm nay anh có việc, để khi khác, cậu vừa về chắc cũng mệt, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Anh Tường.” Lan Khê Nhung ngắt lời hắn, “Anh giận em à?”
“Đâu có, đừng nghĩ nhiều, anh có việc phải làm thật. Bây giờ cậu đã là sao bự rồi, không thể tùy tiện hẹn gặp người khác nữa, anh cũng chỉ nghĩ cho cậu thôi.”
Lan Khê Nhung hít một hơi thật sâu, “Anh Tường, em muốn gặp anh, ngay bây giờ.”
Chu Tường ngừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Khê Nhung, chúng ta có gặp cũng chỉ thêm khó xử, đã vậy thì gặp làm gì? Anh là đồng tính, còn cậu thì không, khi ấy chúng ta chỉ đơn giản như thế, chẳng ai đúng, chẳng ai sai. Giờ cậu đã sáng rực một khoảng trời, anh Tường chúc mừng cậu, thế thôi.”
“Anh Tường.” Trước khi hắn dập máy, Lan Khê Nhung đã hấp tấp hạ giọng, “Em muốn xin lỗi anh, trước đây là em không hiểu chuyện.”
Chu Tường “Ừ” một tiếng, điềm đạm nói, “Anh không trách cậu, giờ anh đang bận, nói chuyện sau nhé.” Dứt lời, hắn dập máy không chút do dự.
Ném điện thoại lên sofa, Chu Tường thở dài một tiếng.
Lan Khê Nhung hiện đang là cây tiền lớn nhất của công ty hắn. Lúc mới vào nghề, quan hệ giữa y và Chu Tường rất khăng khít, khi đó Chu Tường là đàn anh của y, vì ấn tượng tốt với đứa nhỏ vừa trong sáng vừa tài hoa này, hắn thường hay giúp đỡ y. Chu Tường là đồng tính, tất nhiên khó tránh khỏi động lòng trước một thanh niên ưu tú, nhưng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ dựa vào quyền lợi trong tay để hiếp bức người khác, hắn chỉ muốn giúp đỡ y, thẳng thắn vô tư giãi bày thiện cảm đối với y, nhưng Lan Khê Nhung lại hiểu lầm, còn tỏ vẻ bị sỉ nhục khi Chu Tường ngỏ ý muốn giúp mình, thậm chí công khai châm chọc Chu Tường, khiến Chu Tường xấu hổ mãi không thôi.
Cách làm của Lan Khê Nhung rất thiếu chín chắn, nhưng Chu Tường không trách y, hai người chỉ dần dần xa cách.
Sau đó Lan Khê Nhung được góp mặt trong một bộ phim bom tấn của Hollywood, tương lại rộng mở, Chu Tường cũng mất liên lạc với y, gần như đã hoàn toàn quên mất chuyện về y.
Không ngờ Lan Khê Nhung lại gọi điện cho hắn. Chu Tường vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn tự hào vì Lan Khê Nhung đạt được thành tựu. Qua cuộc nói chuyện hôm nay, hắn cảm nhận được Lan Khê Nhung đã trưởng thành hơn nhiều, điều này khiến hắn thực sự vui mừng, tuy nhiên vì quá khứ không mấy hay ho của cả hai, Chu Tường quả thật không muốn tiếp xúc lại với y.
Đáng tiếc hai người lại cùng một công ty, có muốn tránh mặt cũng không được.
Sau hôm đó, Thái Uy gọi điện cho hắn, nói công ty tổ chức tiệc chào mừng Lan Khê Nhung, bảo hắn phải đến góp mặt.
Lúc ấy Yến Minh Tu cũng ở bên cạnh, Chu Tường không chút do dự từ chối, “Anh Uy, nhà em có việc.”
Thái Uy hỏi ngược lại, “Nhà chú mày thì có việc gì?”
Chu Tường cười đáp, “Ước hẹn với giai nhân.”
“Xéo.” Thái Uy không khách sáo nói, “Khê Nhung nhấn mạnh rồi, nhất định chú mày phải đến, nó nói trước kia là nó không hiểu chuyện, chú mày giúp đỡ nó nhiều, không có chú mày sẽ không có nó ngày hôm nay, nó muốn xin lỗi và cảm ơn chú mày.”
“Ôi trời, làm gì mà long trọng thế. Chân đóng thế nho nhỏ như em thì giúp cậu ta được cái gì, công lao giúp cậu ta phất có chia đều cũng chẳng đến lượt em. Anh Uy, coi như em xin anh, chuyện gì em cũng không gạt anh, anh cũng biết bọn em khó xử thế nào mà, em không đến đâu, ngoan, mọi người cứ tự chơi đi.”
“Không được, tối nay sếp cũng đến, chú mày cũng biết sếp đánh giá nó cao thế nào rồi đấy, chú mày mà không đến chẳng phải là không nể mặt sếp à?”
Chu Tường bất đắc dĩ đầu hàng, “Rồi rồi rồi, biết rồi, haizz…”
Hắn cúp điện thoại, Yến Minh Tu nhìn hắn một cái, “Sao thế, gặp ai thế, sao miễn cưỡng vậy?”
“Hồi trước có một đàn em, giờ phất rồi, nhưng lúc đó bọn tôi hơi khó nói, tôi không muốn đi.” Chu Tường cam chịu đi thay quần áo, “Bắt bí nhân viên, ài, cậu hâm lại đồ ăn buổi trưa nhé, tối nay tôi không về được.”
Yến Minh Tu nhìn Chu Tường nhăn nhó mặt mày, trong lòng không thoải mái, “Nếu không muốn đi thì đừng đi, công việc của anh có cái gì đâu, cứ để tôi nuôi anh.”
Chu Tường cười sờ sờ mặt y, “Cục cưng ơi, lời cưng nói làm anh xao xuyến quá.” Nhưng hắn tất nhiên sẽ không cho là thật, hắn hôn Yến Minh Tu một miếng, cầm ví tiền, điện thoại và chìa khóa, rời nhà.
END17.