CHƯƠNG BA MƯƠI MỐT
Tiệc thường niên diễn ra trước lễ Giáng Sinh một tuần, hôm đó ngoại trừ nhân viên công ty, còn có không ít giới truyền thông. Chu Tường mãi đến lúc ấy vẫn còn tất bật.
Lan Khê Nhung lẽ ra phải ở sảnh lớn, chẳng biết tại sao lại tới cửa sau khách sạn tìm hắn.
Chu Tường đang tranh thủ lúc rảnh rỗi hút điếu thuốc, nhìn thấy y thì ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu lại chạy đến đây?”
Lan Khê Nhung cười nói, “Em tìm anh cả tối, không ngờ anh lại trốn ở đây.”
“Anh có trốn đâu, anh làm hậu cần mà, cậu quay lại nhanh đi, không lát nữa lại có người đến tận đây gọi.”
“Em ra đây hít thở không khí.” Lan Khê Nhung dịu dàng nhìn hắn, “Anh Tường, anh vất vả rồi.”
“Anh không sao, mà anh cũng có làm không công đâu.” Chu Tường dập thuốc.
“Em không ngờ chúng ta có thể đóng phim cùng nhau, em rất mong chờ cảnh được diễn chung với anh.”
Chu Tường ngẩn người, “Chúng ta có cảnh chung à?”
“Có chứ, anh chưa đọc kịch bản à?”
“À à, cậu đóng em trai của Uông Vũ Đông, chắc là chúng ta sẽ có vài cảnh diễn chung.”
“Không phải, không phải lúc anh đóng thế, mà là nhân vật của anh cơ, chúng ta có diễn chung mà.”
Chu Tường cười nói, “Anh có biết đâu, anh chỉ vào vai phụ, Vương đạo diễn chưa đưa kịch bản cho anh.”
“Đó là vì kịch bản mới vẫn chưa sửa xong, Vương tổng để anh xuất hiện nhiều lắm, em xem kịch bản cũ rồi, hình tượng của anh rất chính diện. Anh Tường, em mong lắm.” Đôi mắt Lan Khê Nhung lấp lánh, chớp chớp nhìn hắn.
Chu Tường cũng khá hăng hái, tuy nhiên không thể lộ liễu biểu hiện ra ngoài, “Mấy hôm nữa anh đi tìm biên kịch hỏi qua một chút.”
“Lễ Giáng Sinh có buổi họp đấy, đến lúc đó anh hỏi là đẹp.”
“Ừ.”
Lan Khê Nhung khẽ mỉm cười, “Anh Tường, Giáng Sinh anh làm gì? Ăn mừng với… Bạn trai à?”
“Ừ, chắc thế. Hai bọn anh đều bận, vẫn chưa định gì cả.” Chu Tường tuy cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn chưa hỏi Yến Minh Tu, chẳng rõ Yến Minh Tu có từ chối luôn không.
Lan Khê Nhung có vẻ mất mát, “Anh Tường, nếu vẫn chưa lên kế hoạch thì anh đón Giáng Sinh với em đi, chúng ta đi ăn lẩu.”
Chu Tường cười, “Cậu bận rộn như thế, anh thấy chắc cậu chẳng có thời gian đâu.”
“Nếu anh đi với em, em sẽ gạt hết tất cả các chuyện khác, em nói thật đó.” Lan Khê Nhung cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn.
Chu Tường lúng lúng thoái thác, “Đến lúc đó tính sau.”
Hai người chuyện trò thêm vài câu, Lan Khê Nhung nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ quay về bàn tiệc. Chu Tường ở lại hút thuốc một mình, nhìn bầu trời xanh như màu mực, đầu óc rối bời. Hắn nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng chẳng đưa ra được kết luận cho chuyện nào.
Hôm đó, gần hai giờ sáng Chu Tường mới về nhà, bận bịu suốt ngày, cả người hắn rã rời.
Làm hắn bất ngờ chính là Yến Minh Tu vẫn chưa ngủ, hình như y đang đợi hắn, làm hắn cảm động vô cùng.
Yến Minh Tu rót cho hắn ly nước ấm, “Lại đây uống nước.”
Chu Tường cởi áo khoác, ngồi vào bàn, đôi tay lạnh buốt ôm ấp ly thủy tinh ấm áp.
Yến Minh Tu nhìn mặt hắn đỏ bừng vì lạnh, đưa tay sờ thử, cau mày nói, “Anh không lái xe à, sao lạnh thế?”
“Họp xong còn phải phụ thu dọn.”
Yến Minh Tu không thích nhìn bộ dáng Chu Tường vất vả một chút nào, y cảm thấy cực kỳ chướng mắt, trong suy nghĩ của y, công việc Chu Tường làm giá trị quá nhỏ, thế mà Chu Tường vẫn cứ hài lòng.
Y thấp giọng hỏi, “Họp thường niên công ty, chắc Lan Khê Nhung cũng đến?”
Chu Tường ngẩn người, “Ừ” một tiếng.
“Hai người có nói chuyện không?”
“… Không, cậu ta dự tiệc trong sảnh, tôi phụ trách hậu cần, tôi cũng không gặp cậu ta.” Chu Tường hơi chột dạ, nghĩ lại mấy lời của Lan Khê Nhung hôm nay, hắn lại càng lo lắng. Hắn vẫn đang tìm cơ hội nói với Yến Minh Tu chuyện mình nhận vai trong phim mới của Uông Vũ Đông, hơn nữa Lan Khê Nhung cũng góp mặt, nhưng nhìn thái độ của Yến Minh Tu, hắn càng lúc càng không dám mở miệng.
Yến Minh Tu hài lòng gật đầu, những ngón tay chuyển từ khuôn mặt tới vành tai hắn, “Sau này đừng hăng hái làm chuyện bao đồng nữa, anh xem, lạnh buốt rồi này.”
Chu Tường rất tự nhiên bảo, “Đồng nghiệp mà, giúp đỡ nhau là bình thường.”
Yến Minh Tu lắc đầu, “Đi tắm rồi ngủ sớm đi.”
Chu Tường uống hết nước rồi đi tắm, xong xuôi vào phòng ngủ, hắn thấy Yến Minh Tu đã nằm sẵn trên giường.
Hắn bò vào chăn, từ phía sau ôm lấy Yến Minh Tu, nhẹ giọng hỏi, “Minh Tu, Giáng Sinh này cậu có kế hoạch gì chưa?”
Yến Minh Tu xoay người lại, “Anh định thế nào?”
Chu Tường cười nói, “Để tôi quyết định à? Thế cả ngày hôm đó cậu sẽ dành thời gian cho tôi hả?”
Yến Minh Tu gật đầu, “Mấy ngày lễ kiểu này cũng không có gì đặc biệt.”
“Cứ náo nhiệt tưng bừng là đặc biệt rồi, chúng ta đi ăn rồi đi xem phim nhé? Lần trước có cậu bạn giới thiệu cho tôi nhà hàng món Âu ngon lắm, nghe nói rất nổi tiếng, phải xếp hàng đặt chỗ từ ba tháng trước cơ. Bạn tôi quen ông chủ, để tôi bảo cậu ta sắp xếp nhé?”
“Ừ, anh xem rồi quyết định đi.” Yến Minh Tu không có hứng thú với mấy ngày toàn dân tụ hội, nhưng nhìn Chu Tường phấn chấn, y cũng tình nguyện đón mừng với Chu Tường, y nói, “Thế để tôi đặt khách sạn, chúng ta đổi chỗ…”
Đổi chỗ làm gì, khỏi cần nói cũng biết. Chu Tường cười trộm, “Ý kiến hay, tôi cũng đang định nói thế.”
Một bàn tay Yến Minh Tu khoác trên lưng hắn, đôi mắt đen láy dưới ánh trăng lặng lẽ nhìn hắn.
Chu Tường có cảm giác mình đã bị ánh mắt đó hút hồn, làm cách nào cũng không dứt ra được. Hai người cứ nằm như vậy, im lặng nhìn nhau, đã từ rất lâu họ không nhìn kỹ đối phương.
Chu Tường thấp giọng hỏi, “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Chu Tường mỉm cười, “Minh Tu, lúc này tôi rất hạnh phúc, còn cậu thì sao?”
Yến Minh Tu chớp mắt, khẽ “Ừ” một tiếng. Không nói có, không nói không, chỉ “Ừ” một tiếng.
Chu Tường cười nhắm mắt lại.
Yến Minh Tu tiến sát tới, cánh tay mạnh mẽ ôm trọn lấy Chu Tường như thể muốn gói gọn Chu Tường trong ***g ngực, nếu xét hình thể của Chu Tường thì tư thế này trông hơi buồn cười, nhưng Yến Minh Tu cảm nhận được hơi thở của Chu Tường phả lên cổ y, rất ấm áp.
Cứ mãi thế này cũng không có gì không tốt.
Ngày lễ Giáng Sinh, Yến Minh Tu bảo sẽ về sớm. Chu Tường ở nhà chờ y, chờ y về thay quần áo, sau đó bắt đầu xuất phát.
Hôm đó vừa là ngày lễ, vừa là thứ Sáu, đường phố đông nghìn nghịt, lái xe còn chậm hơn đi bộ, may mà nhà hàng Âu cách nhà Chu Tường không xa, bình thường lái xe mười lăm phút là đến, nhưng hôm nay tốn mất một giờ.
Nhà hàng kín chỗ, nhưng không khí vẫn rất yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với đoàn người ùn ùn ngoài kia.
Xung quanh đều là các cặp tình nhân, hai người đàn ông mặt đối mặt dùng bữa bên ánh nến thực sự bắt mắt, nhất là ngoại hình của Yến Minh Tu còn quá rực rỡ, càng khiến người khác phải chú ý, hầu như tất cả mọi người đều trộm nhìn bọn họ.
Chu Tường không ngờ lại có tình huống khó xử như vậy, hắn kín đáo chú ý vẻ mặt Yến Minh Tu, sợ y nổi giận.
Yến Minh Tu vẫn trưng bộ dáng không coi ai ra gì, thấy Chu Tường nhìn nhìn, y còn cười bảo, “Anh căng thẳng cái gì, đừng để người lạ ảnh hưởng tâm trạng mình, ăn đi.”
Lúc này Chu Tường mới dám thở phào nhẹ nhõm, hắn cười nói, “Cậu bị người khác nhìn mãi thành quen rồi à?”
Yến Minh Tu khẽ nhún vai, không có ý kiến.
“Nhìn cậu bình tĩnh như thế, không làm ngôi sao đúng là đáng tiếc.”
Yến Minh Tu lắc đầu cười, “Tôi ghét cái nghề không có riêng tư, làm gì cũng bất tiện.”
Chu Tường đáp, “Đúng đó, cậu không tưởng tượng nổi đâu, có nhiều phóng viên rất đáng sợ. Chuyện xưa từ hơn mười năm trước, chính đương sự cũng đã quên, nhưng phóng viên có thể bới ra bằng sạch. Làm nghệ sĩ không phải dễ dàng, điều hạnh phúc nhất trên đời này là, mình có tiền mà người khác không biết.”
Chu Tường kể cho Yến Minh Tu nghe mấy scandal kinh điển trong giới showbiz, ngày thường bọn họ không nói tới vấn đề này vì Yến Minh Tu có vẻ không quan tâm lắm, nhưng hôm nay y lại chăm chú lắng nghe. Hai người đã lâu chưa tâm sự nhiều như thế, bữa tối này vui vẻ đến lạ thường.
Ăn uống xong, hai người cùng đi lấy xe, ngay đúng lúc bọn họ chuẩn bị ngồi lên xe, một giọng nữ bất ngờ vang đến, “Minh Tu?”
Hai người cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp và một người đàn ông đeo kính râm đang đứng phía sau bọn họ.
Chu Tường liếc mắt đã nhận ra người đeo kính râm là Uông Vũ Đông.
Yến Minh Tu nhìn thấy hai người nọ, lập tức biến sắc, ấp úng gọi một tiếng, “Chị.”
“Minh Tu, em cũng đến đây ăn cơm à? Sao lúc nãy chị không nhìn thấy em nhỉ?” Yến Minh Mị nói xong liền bước tới, để ý thấy Chu Tường bên cạnh Yến Minh Tu, cô thoáng sững sờ.
Uông Vũ Đông tháo kính nhìn Chu Tường, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Trong thoáng chốc, Chu Tường lúng túng chẳng biết trốn vào đâu, hắn chỉ có thể mạnh bạo tự trấn an mình, cười cười lễ phép với Yến Minh Mị.
Yến Minh Mị không cười, cô gần như ngay lập tức nghi ngờ mối quan hệ giữa em trai và người đàn ông này. Không phải Yến Minh Mị không biết tính hướng của Yến Minh Tu có vấn đề, nhưng cô cũng giống như cha mẹ, luôn luôn lựa chọn cách quên đi.
Cô nhìn Chu Tường, lại nhìn Yến Minh Tu, “Minh Tu, đây là bạn em à?”
Đôi môi Yến Minh Tu hơi run rẩy, hiện giờ y chỉ thấy được hình ảnh Yến Minh Mị kéo tay Uông Vũ Đông, nhìn kiểu gì cũng chướng vô cùng.
Uông Vũ Đông ôm eo Yến Minh Mị, nhẹ giọng nói, “Đó là đồng nghiệp từng hợp tác với anh, chính anh giới thiệu bọn họ cho nhau đấy.”
Yến Minh Mị tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn, cô quay lại, dùng ánh mắt hỏi Uông Vũ Đông.
Uông Vũ Đông đáp lại bằng một cái nhìn trấn an, “Hôm nay chắc bọn họ có việc.”
Yến Minh Tu gượng gạo nói, “Bọn em còn công chuyện, đi trước.”
“Này.” Yến Minh Mị giữ lấy y, “Em vội cái gì, chị với Vũ Đông đang định đi xem phim, đi cùng nhé.” Cô trước sau vẫn không an tâm, muốn thử quan sát thái độ của hai người này.
Yến Minh Tu mất kiên nhẫn nói, “Em với anh ấy còn có việc, không xem phim được, anh chị cứ đi với nhau đi.”
Yến Minh Mị nhạy cảm, nhận thấy tâm trạng Yến Minh Tu không tốt, cô khẽ nhíu mày, “Em sao thế? Vội cái gì?”
Yến Minh Tu lặp lại, “Em có việc.” Nói xong liền bấm khóa mở xe, gọi Chu Tường, “Đi thôi.” Sau đó ngồi trước vào ghế lái.
Chu Tường cũng ngồi xuống ghế phụ, hắn cảm thấy có hai cặp mắt nóng rát vẫn chằm chằm dán vào lưng mình.
Bọn họ không đi xem phim nữa, đúng như Chu Tường dự đoán.
Không khí dọc đường rất nặng nề, Yến Minh Tu không nói nửa lời, sắc mặt cực kỳ kém.
Chu Tường nghĩ có lẽ y lo lắng sợ chị gái phát hiện, hắn cũng không biết nên nói gì, chẳng có cách nào an ủi, chỉ đành trầm ngâm theo y.
Yến Minh Tu lái xe về nhà, đi thẳng vào phòng làm việc, đóng sầm cửa lại.
Chu Tường nhìn cánh cửa đóng chặt, hắn biết mình lại một lần nữa bị nhốt bên ngoài trái tim của Yến Minh Tu, và vẫn cứ như thế, hắn không có nổi một cơ hội bước vào.
Chuyện hôm Giáng Sinh, hai người rất ăn ý cùng nhau không nhắc lại, tựa như chưa từng có chuyện xảy ra, nhưng Yến Minh Tu càng ngày càng trầm lặng.
Hai ngày trước tết Nguyên Đán, Vương đạo diễn triệu tập hội nghị một lần nữa. Chu Tường chỉ là tôm tép nên không ai báo cho hắn, nhưng tới lúc họp, Vương tổng không thấy hắn có mặt, bèn tự mình gọi điện bảo hắn đến luôn, muốn để hắn tiếp xúc thêm với một số người.
Chu Tường nhận được điện thoại liền vội vàng lái xe tới, tuy nhiên hắn vẫn bị muộn nửa giờ. Không ngờ vừa mở cửa bước vào, hắn đã thấy ngay cảnh Vương đạo diễn và Uông Vũ Đông đỏ mặt tía tai.
Thấy hắn vào, ai cũng hướng mắt nhìn về phía hắn, Chu Tường chỉ hận không thể biến thành người vô hình, làm gì có ai muốn làm bia ngắm bắn?
Vương tổng cũng không ngờ hai người này sẽ lại tranh cãi, vội vã ra hiệu bảo Chu Tường tìm chỗ ngồi xuống.
Chu Tường khom lưng chạy qua, ngồi xuống bên cạnh Vương tổng.
Chỉ nghe Uông Vũ Đông lạnh lùng nói, “Tôi đính hôn là chuyện lớn cả đời, những người khác đều đã đồng ý lùi lại ngày bấm máy, tại sao Vương đạo diễn không chịu dàn xếp một chút? Kỳ nghỉ này tôi nhất định phải đi, mong Vương đạo diễn thông cảm.”
Vương đạo diễn đập bàn, “Ngày khởi quay đã ấn định từ hai tháng trước, cậu bảo sửa là sửa, có nghĩ tới sẽ chậm trễ bao nhiêu chuyện khác không? Tôi nhất quyết không đổi lịch, nếu cậu không đến, danh sách diễn viên sẽ không có tên cậu!”
Nói đến đây, mâu thuẫn giữa hai vị này coi như đã vô pháp hóa giải, ba nhà đầu tư mặt mũi buồn rầu, Vương tổng chớp chớp mắt, lười chẳng muốn quan tâm.
Uông Vũ Đông tức giận đến nỗi khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, “Được lắm, Vương đạo diễn cứ tìm người khác mà thay thế tôi, hy vọng ngài có thể kiếm được người phù hợp.”
“Có đầy người phù hợp hơn cậu!” Vương đạo diễn cũng giận dữ thở phì phò, liếc mắt thấy Chu Tường còn chưa ngồi nóng chỗ, ông lạnh lùng gọi, “Chu Tường!”
Chu Tường giật nảy cả mình, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Vương đạo diễn “Hừ!” một tiếng thật to, “Tôi thấy Chu Tường phù hợp nhất. Cậu là cascadeur của Uông Vũ Đông, lại cũng biết đóng phim, giờ vai của Uông Vũ Đông cứ giao cho cậu, không phải đóng thế, mà tôi sẽ để cậu đóng luôn nhân vật chính!”
Lời này vừa nói ra, tròng mắt mọi người thiếu điều rớt xuống, văn phòng lặng ngắt như tờ. Chu Tường bị dọa sợ phát khiếp, thở mạnh một cái cũng không dám.
Những người quen thân với Chu Tường đều nhìn hắn đầy thương cảm.
Ai cũng biết Vương đạo diễn nói vậy không phải vì Chu Tường có tài hoa, cũng không phải vì Chu Tường phù hợp với vai diễn, mà là vì như thế mới khiến Uông Vũ Đông nhục nhã nhất.
Bị chính cascadeur của mình hất cẳng, nếu chuyện này đồn ra ngoài, Uông Vũ Đông sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới showbiz.
Một chiêu này của Vương đạo diễn, quả thật quá ngoan độc, tiện tay còn lôi Chu Tường lên đứng mũi chịu sào.
END31.