CHƯƠNG 34
Đêm đó Chu Tường ngủ lại nhà Thái Uy. Thực ra hắn không muốn, vợ của Thái Uy chỉ còn ba tháng nữa là sinh, hắn sợ quấy rầy gia đình anh, nhưng Thái Uy không cho hắn từ chối, khăng khăng lôi hắn về nhà.
Thái Uy giúp Chu Tường liên hệ với Vương đạo diễn để nói lời đồng ý, Vương đạo diễn rất vui mừng, dặn Chu Tường thứ Bảy này có mặt tại khách sạn XX để tham dự lễ khởi quay, lúc đó sẽ tuyên bố luôn chuyện đổi vai chính trước giới truyền thông.
Nói chuyện với Vương đạo diễn xong, Thái Uy lại gọi cho Vương tổng, hai người trao đổi nửa ngày, sắc mặt Thái Uy khi cúp máy không được tốt, Chu Tường biết Vương tổng không muốn hắn nhận vai, dù sao ông cũng là người làm ăn, còn phải lo lắng vấn đề doanh thu phòng vé. Hiện giờ ông không phản đối được nữa, ông vẫn nghĩ Chu Tường sẽ lùi bước, ai ngờ hắn lại nhận lời. Vương tổng suy nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Thái Uy, nên tất nhiên ông phải khó chịu với Thái Uy.
Thái Uy làm người rất có tình nghĩa, anh không nói lại gì với Chu Tường, chỉ dặn hắn thứ Bảy phải đến đúng giờ.
Tự trong lòng Chu Tường cũng hiểu, hắn cực kỳ biết ơn Thái Uy.
Tối hôm đó Chu Tường ngủ ở phòng dành cho khách nhà Thái Uy. Chuông điện thoại bất chợt vang lên, hắn thử nhìn, là Yến Minh Tu gọi tới.
Yến Minh Tu rất ít khi chủ động gọi cho hắn, theo lý thuyết, y cũng sẽ không vì hắn đi liền hai ngày mà nhớ hắn, có lẽ Yến Minh Tu đã lờ mờ nhận thấy điều gì đó khác thường.
Chu Tường hít vài hơi thật sâu, trái tim vẫn đau buốt từng đợt, ngón tay hắn run run, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo? Chu Tường?” Âm thanh cục cằn của Yến Minh Tu cực kỳ nổi bật giữa đêm đen yên tĩnh.
“Ừ, tôi đây.” Hắn tựa vào đầu giường, không bật đèn, chỉ ngồi trong bóng tối, hai mắt mông lung nhìn trần nhà đen như màu mực.
“Hai hôm nay anh đi đâu? Sao không về nhà?”
Chu Tường nhàn nhạt đáp, “Tôi có việc.”
“Anh ở lại làm thêm à? Sao không gọi báo cho tôi? Bây giờ anh về nhà ngay.”
Chu Tường cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, hắn ngồi thẳng dậy, cố gắng hít thở, thật lâu sau mới ép được mình nói ra những lời này, “Tạm thời tôi không về, bao giờ cậu dọn ra ngoài thì báo với tôi một tiếng.” Nói xong câu đó, hắn chỉ cảm thấy toàn thân rệu rã, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, người chấm dứt quan hệ lại chính là hắn, hắn nghĩ hắn sẽ mặt dày đeo bám Yến Minh Tu, cho tới khi Yến Minh Tu chán hắn, không buồn liếc mắt nhìn đến hắn nữa.
Đầu bên kia im lặng, một lát sau, âm thanh lạnh lẽo băng giá của Yến Minh Tu từ từ truyền đến, “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, bao giờ cậu dọn đi thì báo với tôi một tiếng, để tôi về nhà.”
“Đ*t mẹ anh biết mình đang nói cái gì không? Chu Tường?! Anh đuổi tôi?! Anh dám đuổi tôi hả?!”
Không cần tận mắt nhìn, Chu Tường cũng biết Yến Minh Tu đang nổi trận lôi đình như thế nào, cũng may hắn không ở đó, chỉ nghe thôi mà da đầu hắn đã phát run.
Chu Tường cực kỳ bình tĩnh nói, “Yến Minh Tu, tôi thật lòng thật dạ với cậu, nhưng cậu coi tôi là thứ gì, trong lòng cậu biết rồi đấy. Dọn ra khỏi nhà tôi đi, cứ xem như tôi bị đá, chúng ta kết thúc thôi.”
Yến Minh Tu giận điên, “Anh đang nói cái gì? Mẹ kiếp anh nói lại cho rõ!”
Chu Tường cười khổ một tiếng, “Được, tôi nói lại cho cậu rõ. Cậu thích anh rể của cậu, đại minh tinh Uông Vũ Đông, tôi nói thế đã đủ rõ chưa?”
Đầu bên kia đột ngột im lặng.
Sự im lặng như lưỡi dao cắm sâu vào tim Chu Tường.
Thậm chí Yến Minh Tu còn không buồn phản bác một câu, điều này cũng chẳng lạ, hắn không xứng đáng được nghe vài lời nói dối vô hại của y, sự thẳng thắn bộc trực này đã quá đủ tàn nhẫn đối với hắn.
Chu Tường không nén nổi nghẹn lời, “Yến Minh Tu, cậu thật biết cách giày vò người khác. Tôi tự ti mặc cảm, tôi bỏ cuộc, tôi không muốn cả trong phim lẫn ngoài đời đều phải làm thế thân của Uông Vũ Đông. Cậu dọn ra ngoài đi, nhanh lên, tôi cũng muốn về nhà sớm một chút.” Hắn nói xong liền dập máy. Hắn không dám tiếp tục nghe giọng nói của Yến Minh Tu, nếu không cẩn thận bật khóc thì quá nhục nhã, hắn không muốn phải tiếp tục nhục nhã nữa.
Cúp máy xong, hắn trằn trọc cả đêm vẫn không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ nhớ đến quãng thời gian được ở bên Yến Minh Tu.
Ngày tháng trôi quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp phản ứng, càng lúc càng lún sâu vào, nếu Yến Minh Tu không uống say bộc lộ chân tình, hắn thật không biết mình sẽ còn u mê đến bao giờ nữa.
Cũng tốt, tất cả đã kết thúc, kết thúc mẹ nó hết đi.
Hắn đau đớn nhắm mắt lại.
Chu Tường ở nhà Thái Uy hai ngày, tới khi Thái Uy không nhìn nổi bộ dáng hắn sa sút tinh thần nữa, anh bèn xách hắn đến công ty, bảo hắn hỗ trợ xử lý mấy việc xã giao.
Hắn vừa đến công ty được một lúc, Tiểu Lưu chạy lại bảo có người tìm hắn.
Chu Tường hỏi là ai, Tiểu Lưu nói là một anh chàng đẹp trai cực kỳ, nhưng vẻ mặt rất không tử tế.
Trực giác Chu Tường biết đó là Yến Minh Tu, nhưng hắn nghĩ Yến Minh Tu sẽ không bao giờ chủ động đến tìm hắn, nhất là sau khi hắn nói ra những lời kia. Yến Minh Tu kiêu căng ngạo mạn, có lẽ đã rời khỏi nhà hắn từ lâu rồi.
Chu Tường nghĩ nghĩ, bảo Tiểu Lưu mời người kia vào phòng đợi, hắn sắp xếp nốt mấy việc rồi tới ngay.
Lúc hắn đến được phòng tiếp khách, lòng bàn tay đã ẩm ướt mồ hôi, hắn loay hoay một lát, nhưng tay trơn quá nên vẫn không mở được cửa.
Đúng lúc hắn đang muốn thử lại, cánh cửa đã bật mở từ bên trong, Yến Minh Tu xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt sắc như dao chằm chằm nhìn hắn.
Dưới mắt y thâm quầng, trông có vẻ rất mệt mỏi, nhưng khí chất và tác phong cao quý vẫn không hề giảm đi.
Y nắm lấy cổ tay Chu Tường, kéo hắn vào phòng, sập cửa lại.
Chu Tường im lặng nhìn y.
Đôi môi Yến Minh Tu khẽ run rẩy, thật lâu sau, y mới rít qua kẽ răng, “Anh giỏi thật, bao nhiêu ngày không chịu về nhà.”
Chu Tường vẫn nhìn y, khó chịu tới không thở nổi. Trong căn phòng chật hẹp, từng tế bào của hắn tựa như cùng chung hô hấp với Yến Minh Tu, hắn không biết phải làm thế nào.
Khẽ hít sâu một hơi, hắn miễn cưỡng giữ mình bình thản, “Cậu đã dọn đi chưa?”
Yến Minh Tu hung ác nói, “Anh muốn tôi vào là tôi phải vào, anh muốn tôi đi thì tôi phải đi? Anh xem tôi là cái chó gì?”
Chu Tường run giọng nói, “Vậy cậu xem tôi là cái gì?”
Yến Minh Tu tái nhợt, “Chuyện của Uông Vũ Đông… Không liên quan đến anh. Chính anh đã nói chúng ta trở lại quan hệ như ngày trước, chỉ làm bạn tình, anh lấy tư cách gì mà xen vào nhiều như thế?”
Chu Tường khàn khàn đáp, “Tôi không dám xen vào, tôi chỉ muốn chấm dứt với cậu. Cho dù là bạn tình, tôi cũng không muốn lúc lên giường bị nhìn thành kẻ khác.”
Yến Minh Tu siết chặt nắm đấm, “Chu Tường, tôi thích Uông Vũ Đông, nhưng tôi và anh ấy vĩnh viễn không có cơ hội. Tôi tình nguyện ở bên cạnh anh, chỉ cần từ nay về sau anh không được nhắc tới vấn đề đó nữa. Bây giờ theo tôi về nhà.”
Chu Tường không dám tin nhìn y, “Yến Minh Tu, ở trong mắt cậu, tôi đê tiện đến mức đó à? Cậu tìm người khác chơi đi, tôi không theo hầu cậu được nữa.”
Nếu hắn thật sự chỉ xem Yến Minh Tu là bạn giường, hắn sẽ chẳng buồn để ý trong lúc làm tình Yến Minh Tu nghĩ tới ai. Nhưng kể từ giờ phút hắn thật sự thích Yến Minh Tu, hắn đã không thể chấp nhận chuyện đó, chẳng những hắn muốn lảng tránh Yến Minh Tu, mà hắn còn bắt đầu ghen ghét Uông Vũ Đông.
Yến Minh Tu nghiến răng đáp, “Chu Tường, anh nói những lời này, anh đã suy nghĩ chưa? Chúng ta như vậy thì có gì không tốt? Tôi muốn sống cùng anh, chúng ta vẫn cứ như cũ không được sao? Nếu anh muốn làm ngôi sao, tôi đầu tư cho anh, anh muốn diễn gì thì diễn, chỉ cần cùng với tôi, anh được lợi hơn kẻ khác rất nhiều, anh thật sự muốn chấm dứt sao?”
Nếu không phải tâm trạng đang bất ổn, Chu Tường đã bật cười.
Nếu trước kia Yến Minh Tu muốn đầu tư cho hắn, hắn đã vui vẻ nhận ngay, nhưng bây giờ nghe y nói thế, hắn chỉ thấy nhục nhã.
Chu Tường hắn chỉ là một người bình thường, hắn không thanh cao, nhưng hắn cũng không vô liêm sỉ.
Hắn gượng cười đau đớn, “Yến Minh Tu, tôi lặp lại lần nữa, tôi không đê tiện như thế. Không chiếm được Uông Vũ Đông không phải là lý do để cậu chà đạp kẻ khác. Nếu tôi muốn trục lợi bất kỳ thứ gì từ cậu thì tôi đã sớm làm rồi, nhưng tôi không phải loại người đó. Chu Tường tôi ăn no mặc ấm, rất hài lòng về cuộc sống của mình, tôi không cần cậu bố thí cho tôi gì cả. Trước kia là mắt tôi mù, nên tôi mới đem lòng yêu cậu.” Lúc nói những lời này, Chu Tường cảm giác trái tim mình cũng bật máu. Nếu không có ngày hôm nay, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ biết mình yêu Yến Minh Tu đến mức nào.
Yến Minh Tu giận đến tím tái, y chỉ thẳng vào mặt Chu Tường, lạnh lùng nói, “Được lắm, Chu Tường, coi như anh giỏi. Lời anh nói hôm nay, mai này đừng hối hận.”
Chu Tường không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, hắn sợ lòng mình sẽ nát mất.
Vậy nên hắn bỏ ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, tựa như đóng lại trái tim hắn.
Gần như ngay tức khắc, cánh cửa lại thô bạo bật mở, Yến Minh Tu từ bên trong lao ra, túm chặt lấy bả vai hắn, đẩy hắn đập lưng vào tường. Đôi mắt Yến Minh Tu chằng chịt tơ máu, tựa như đã phát điên, y bóp mạnh cằm hắn, lạnh lẽo nói, “Tôi chưa thấy thằng ngu nào đ*o biết thức thời như anh! Anh nghĩ tôi là cái chó gì? Không phải anh vẫn luôn chạy theo đít tôi à? Tôi ép anh hả? Giờ anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi? Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh lớn hơn Uông Vũ Đông cơ à? Anh là cái thá gì mà đòi sĩ diện với tôi?! Anh là cái thá gì mà đòi đuổi tôi đi?!”
Cho tới hôm nay, trong ấn tượng của Chu Tường, Yến Minh Tu vẫn luôn lạnh lùng ngạo mạn, thỉnh thoảng hơi trẻ con, tính tình khá hợm hĩnh, nói năng khá cay độc, rất tự tôn, nhưng càng tiếp xúc nhiều, hắn phát hiện thực ra y cũng không chín chắn như những gì y biểu hiện, khi ở nhà y cũng thích cười, lúc làm tình y cực kỳ điên cuồng, có đôi lúc y cũng sẽ làm nũng với hắn.
Trong cảm nhận của hắn, Yến Minh Tu vẫn chưa trưởng thành kia và Yến Minh Tu tàn độc dữ tợn trước mắt hắn bây giờ, hoàn toàn không phải một người.
Chu Tường cố sức gạt Yến Minh Tu ra, hắn muốn rời khỏi đây. Nơi này, người này, hắn không muốn nhìn thấy thêm một giây nào nữa.
Yến Minh Tu tóm lấy tay hắn, bẻ ngoặt ra sau lưng. Y không quan tâm hiện giờ cả hai đang đứng giữa hành lang, y chỉ khóa chặt Chu Tường, hổn hển giữ chặt hắn, không cho hắn bỏ đi. Y có cảm giác nếu lúc này y buông tay Chu Tường thì sẽ… Thì sẽ thế nào, y cũng không biết, nhưng y không muốn để Chu Tường rời đi.
Mặc dù Chu Tường là cascadeur chuyên đóng thế các màn võ thuật, nhưng mấy chiêu thức của hắn đều chỉ mang tính chất biểu diễn, động tác thì đẹp, nhưng số lần hắn đánh lộn ngoài đời chỉ đếm trên đầu ngón tay, mới vùng vẫy hai ba lượt đã bị Yến Minh Tu túm gọn.
Chu Tường giận dữ nói, “Buông ra, cậu có biết đây là đâu không?”
Nếu lúc này có người tới, hắn biết phải giấu mặt chỗ nào?
Yến Minh Tu nghiến răng nghiến lợi, “Anh sợ mất mặt? Lúc trước đeo đuổi bám dính lấy tôi sao không sợ mất mặt? Giờ còn làm trò cái quái gì? Anh thích đuổi là đuổi tôi được chắc? Anh nghĩ tôi là cái gì?”
Chu Tường đang định há miệng nói, phía sau đã vọng tới tiếng bước chân dồn dập. Gần như ngay lập tức, hai cánh tay đang kìm chặt hắn bị nới lỏng, chỉ nghe một tiếng kêu khẽ, Yến Minh Tu đã ngã nhào xuống đất.
Chu Tường đứng thẳng dậy, nhìn thấy Lan Khê Nhung không biết đã chạy đến từ lúc nào, giờ đang bừng bừng giận dữ nhìn xuống Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu lập tức bật dậy, không chút do dự bổ nhào vào Lan Khê Nhung, hai mắt y đỏ quạch, điệu bộ như thể muốn tươi sống cắn chết Lan Khê Nhung.
Hai người đánh giết nhau ngay tại hành lang chật hẹp, tất cả nhân viên công ty đều hớt hải chạy tới, Chu Tường cũng lao vào định can ngăn, lại oan uổng ăn ngay vài cú đấm.
Mọi người phải dốc hết sức bình sinh để tách Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung ra, có lẽ do sợ kẻ khác biết chuyện, bọn họ không chửi rủa nhau câu nào, chỉ điên cuồng đánh đập đối phương, những người vào can đều bị trúng đòn oan, cả hành lang hỗn loạn không thể tưởng.
Thái Uy và Vương tổng cuối cùng cũng chạy đến, Thái Uy mặt mũi tái xanh, lớn tiếng hỏi, “Sao lại thế này?”
Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung đều không nói lời nào, chỉ hung ác nhìn trừng trừng đối phương.
Chu Tường vừa tức mình vừa sốt ruột, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Vương tổng, hắn nói cũng không ra lời.
Vương tổng nhìn Lan Khê Nhung, rồi nhìn sang Yến Minh Tu, vẻ mặt ông lập tức thay đổi, ông bước đến, thử ướm lời, “Cậu Minh Tu?” Không thể trách ông không nhận ra y, Yến Minh Tu lúc này vừa nhếch nhác lại vừa hung tợn, khác hẳn hình tượng quý công tử cao ngạo thường ngày.
Yến Minh Tu ngẩng đầu, thản nhiên liếc ông một cái.
Vương tổng sắp điên rồi, Yến tiểu thiếu gia bị nghệ sĩ công ty ông đánh, chuyện này mà đồn ra, tiếng xấu muôn đời. Ông vội vội vàng vàng khoác vai Yến Minh Tu, “Minh Tu, tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là hiểu lầm rồi, nào, đến văn phòng tôi nói chuyện nhé.” Nói xong thì phân bua luôn miệng, nửa kéo nửa rước y rời đi.
Yến Minh Tu quay đầu lại, chỉ thẳng vào Chu Tường, lạnh lùng nói, “Tôi chưa bỏ qua đâu.” Y nhìn hắn thật sâu, sau đó mới đi theo Vương tổng.
Thái Uy và Lan Khê Nhung thấy thái độ của Vương tổng với Yến Minh Tu, cũng lập tức đoán được thân phận Yến Minh Tu không bình thường. Thái Uy đánh mắt hỏi Chu Tường, Chu Tường quay mặt đi.
Lan Khê Nhung chẳng dư hơi quan tâm nhiều như thế, y nắm lấy cánh tay Chu Tường, thấp giọng nói, “Anh Tường, anh lại đây.”
Y kéo Chu Tường vào WC cho nhân viên, cẩn thận đóng cửa lại.
Chu Tường nhìn khuôn mặt xanh tím của y, trong lòng áy náy khôn tả.
Lan Khê Nhung hít thật sâu mấy hơi, sau đó mới hỏi, “Anh nói cho em biết, chuyện gì xảy ra thế?”
Chu Tường khẽ đáp, “Bọn anh chia tay.”
Lan Khê Nhung thoáng giật mình, nhưng lập tức gật đầu đầy quyết đoán, “Tốt!”
Chu Tường thở dài, hắn không muốn nói thêm gì nữa.
Lan Khê Nhung tiếc rẻ bảo, “Lẽ ra phải đấm nó thêm vài cú.”
“Khê Nhung…” Chu Tường nhẹ giọng nói, “Cậu đừng kích động như vậy nữa, thân phận cậu ta không bình thường, anh không muốn chuyện này ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.”
Lan Khê Nhung cau mày hỏi, “Là sao cơ? Nó là ai thế?”
Chu Tường ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho y biết, “Đừng hỏi, anh chỉ hi vọng sau này cậu đừng xen vào chuyện của anh nữa. Anh với cậu ta đã kết thúc, không còn quan hệ gì cả.” Chu Tường cắn răng nói nốt mấy lời cuối, trong đầu hắn lại hiện lên đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt không cách nào hình dung của Yến Minh Tu trước khi bỏ đi.
Lan Khê Nhung hé miệng thì thầm, “Vương tổng khách sáo như thế, chắc chắn nó không phải tầm thường, nhưng em chắng sợ, anh đừng lo cho em. Mà anh Tường, anh cũng vì thế nên mới cùng nó à? Em không tin anh là người như vậy.”
Chu Tường làm gì còn tâm trạng giải đáp, hắn chỉ nhè nhẹ lắc đầu, “Khê Nhung, về sau đừng ra mặt thay anh nữa. Đây là chuyện riêng của anh, không muốn liên lụy đến cậu. Hôm nay cám ơn cậu, anh đi trước đây.”
Lan Khê Nhung kéo hắn lại, kiên quyết nói, “Hôm nay em sẽ ở bên anh. Hoặc là anh theo em đi, hoặc là em đi theo anh.”
Chu Tường thở dài, “Đừng thêm phiền cho anh được không?”
“Anh muốn nói gì kệ anh, giờ anh đi ăn cơm với em, hoặc là em vẫn đi theo anh.”
Chu Tường nhẹ nhàng đẩy y ra, mở cửa rời khỏi WC. Hắn tới văn phòng của Thái Uy, Lan Khê Nhung đã nói là làm, bám sát theo sau hắn.
Thái Uy quả nhiên đang chờ hắn trong văn phòng.
Chu Tường nhốt Lan Khê Nhung bên ngoài, hắn bước vào, đối diện với cái nhìn nghiêm khắc của Thái Uy.
“Anh Uy, xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.”
Thái Uy đập bàn, “Biết thế là tốt! Chuyện riêng của hai đứa chúng mày, sao lại làm loạn đến tận công ty? Còn kéo cả Lan Khê Nhung vào nữa?! Mày to đầu thế rồi mà đ*o có não à?”
Đầu óc Chu Tường giờ đang loạn vô cùng, hắn chẳng thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Thái Uy thấy hắn đần độn mất hồn thì cũng hơi mềm lòng, nhưng anh vẫn giận dữ bảo, “Thế tóm lại bạn trai mày là ai, nói thật cho anh biết!”
Chu Tường thì thào đáp, “Cậu ta là em vợ Uông Vũ Đông.”
Thái Uy trợn mắt, “Mày nói gì? Em vợ Uông Vũ Đông? Yến… Người nhà họ Yến hả?”
Chu Tường trống rỗng nhìn xuống mũi giày, khẽ gật đầu.
Thái Uy thở dài, “A Tường, sao chú mày… Sao chú mày lại dây dưa với cậu ta? Người như thế mà chú mày cũng dám lại gần à? Đã thế còn làm ầm lên nữa!”
Chu Tường hết cách giải thích, chỉ đành im lặng.
“Hai đứa cãi nhau, có phải tại chú mày cướp vai chính của Uông Vũ Đông không?”
Chu Tường gật gật, lại lắc lắc.
Thái Uy than thở, “Vụ này phiền to… Chú mày về ngẫm lại cho kỹ đi, không ai giải quyết hộ chú mày được. Dù gì anh vẫn hi vọng chú mày nhận vai, nhớ cho kỹ, thứ Bảy phải đến đúng giờ. Nếu chú mày không tham dự lễ khởi quay thì chẳng ai giúp được gì nữa đâu. Anh biết chú mày nhiều áp lực, nhưng anh nghĩ chú mày cũng chả còn đường lùi nữa, đừng để kẻ khác làm ảnh hưởng, cứ phải sống vì mình.”
Chu Tường gật đầu, thấp giọng đáp, “Anh Uy, em sẽ đến. Em sẽ không bỏ lỡ cơ hội này vì bất luận kẻ nào.” Có thể đây là cơ hội đánh bại Uông Vũ Đông duy nhất trong cuộc đời hắn, mặc kệ ý tưởng này có nực cười và ngu ngốc cỡ nào, nó vẫn là động lực lớn nhất giúp hắn đương đầu với khó khăn và gánh nặng.
END34.